
Chương 1: Ma Hoàng Chuyển Thế, Bước Đầu Tu Luyện
Gió thét gào giữa hư không, sấm sét giăng đầy trời như những con rồng bạc cuồng nộ. Mười ba bóng người lơ lửng giữa thiên không, mỗi kẻ đứng trên một đám mây, bao quanh một thân ảnh cô độc. Kẻ ấy khoác hắc bào, mái tóc đen dài tung bay theo cuồng phong, đôi mắt đỏ như máu, sâu thẳm như vực sâu không đáy. Mạc Thiên, Ma Hoàng vạn năm bất bại, một tay đồ sát chính đạo, dựng lên Hắc Ám Thánh Địa, nay lại đứng giữa vòng vây của những kẻ từng gọi hắn là huynh đệ. Hôm nay, hắn bị phản bội. Mười ba cường giả Độ Kiếp kỳ vây quanh hắn, trận pháp cổ xưa dần hiện lên giữa bầu trời, phong tỏa mọi con đường thoát. Một lão giả áo bào trắng đứng giữa không trung, giọng nói vang vọng như tiếng chuông đồng. "Mạc Thiên, ngươi đã giết quá nhiều người, gieo rắc họa loạn cho vạn thế. Nếu để ngươi phi thăng, ai có thể ngăn cản ngươi?" Một người khác khoác giáp vàng, chiến khí tràn ngập quanh thân, cười lạnh. "Từng là huynh đệ sinh tử, hôm nay lại phải ra tay, thật đáng tiếc. Nhưng chính ngươi đã đi quá xa, Ma Đạo không thể xưng vương."
Mạc Thiên cười nhạt, giọng hắn mang theo vẻ trào phúng không che giấu. "Các ngươi sợ ta?" Không ai trả lời, nhưng sự im lặng chính là câu trả lời rõ ràng nhất. Bọn chúng sợ hắn. Sợ rằng một ngày nào đó, hắn sẽ trở thành kẻ mạnh nhất, nghiền nát toàn bộ chính đạo. Hắn nhìn xuống đại địa bên dưới, nơi hàng vạn tu sĩ chính đạo đang bao vây Hắc Ám Thánh Địa, ánh mắt tràn đầy khinh miệt và đắc thắng. Những kẻ từng run rẩy cầu xin mạng sống hôm nay lại trở mặt. Buồn cười. Hắn vươn tay, Huyết Ma Kiếm xuất hiện, lưỡi kiếm đỏ rực như chứa đựng ngọn lửa địa ngục. Nếu chúng muốn giết hắn, vậy thì hắn sẽ kéo theo tất cả chôn cùng. Mười ba cường giả Độ Kiếp đồng loạt ra tay. Hàng vạn trận pháp kích hoạt, từng đạo kiếm khí, lôi đình, hỏa diễm từ bốn phương tám hướng giáng xuống Mạc Thiên. Hắn cười lạnh, Huyết Ma Kiếm bổ ra một đường, chém nát bảy tầng không gian, phá vỡ ba đạo công kích. Nhưng hắn không thể chống đỡ mãi, từng vết thương rách toạc trên người, máu tươi nhỏ xuống, nhuộm đỏ cả không trung. Hắn vận chuyển Huyết Ma Tế, thiêu đốt sinh mệnh, một kích cuối cùng giết chết bốn cường giả Độ Kiếp, khiến thiên địa rung chuyển. Nhưng hắn cũng không thể chống cự nữa. Một trận pháp khổng lồ giáng xuống, nghiền nát thân thể hắn. Khoảnh khắc cuối cùng, hắn thấy một tia sáng huyền bí bao phủ lấy linh hồn mình. Hắn chưa chết.
Ngàn năm sau, trong một khu rừng hoang vắng, một thiếu niên mặt mũi sưng tím, hơi thở yếu ớt, đang nằm bất động dưới đất. Mạc Thiên mở mắt. Một luồng sát khí ngập trời bùng lên, nhưng ngay lập tức thu lại. Hắn vẫn còn ý thức, nhưng cơ thể này quá yếu. Gầy gò, không có linh lực, kinh mạch suy kiệt. Đây không phải thân thể của hắn. Ký ức xa lạ tràn vào đầu hắn. Mạc Trần, con trai một gia tộc nhỏ, bị xem là phế vật, không thể tu luyện, bị khinh miệt, hành hạ từ nhỏ. Hắn bị huynh đệ đồng tộc đánh suýt chết chỉ vì một viên đan dược.
Mạc Thiên nhắm mắt lại. Khoảnh khắc này, hắn đã hiểu. Hắn đã sống lại. Không còn là Ma Hoàng bất bại của kiếp trước. Giờ đây, hắn chỉ là một kẻ yếu đuối bị khinh thường. Nhưng hắn không cam tâm. Hắn là Mạc Thiên. Dù có phải bắt đầu lại từ đầu, hắn cũng sẽ trở thành cường giả vô địch. Hắn đứng dậy, lau đi vết máu trên khóe môi, ánh mắt lạnh lẽo như băng giá. Từ hôm nay, hắn chính là Mạc Trần. Hắn sẽ bước lên con đường Ma Hoàng một lần nữa.
Bóng đêm bao trùm khu rừng hoang vắng, từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua, mang theo hơi ẩm của đất bùn và lá mục. Mạc Trần đứng giữa vùng đất hoang tàn, cơ thể suy yếu nhưng ánh mắt hắn lại sáng như đuốc trong màn đêm. Cơn đau nhức từ vết thương trên người hắn vẫn còn đó, nhưng so với những gì hắn từng chịu đựng trong quá khứ, đây chẳng khác nào một vết xước nhỏ. Hắn siết chặt nắm tay, cảm nhận cơ thể này. Yếu ớt, kinh mạch đứt gãy, linh căn tàn phế, gần như không có bất kỳ tiềm năng tu luyện nào. Nếu là người khác, có lẽ cả đời này cũng chỉ có thể sống như một phế vật, bị khinh miệt, giẫm đạp dưới chân kẻ khác. Nhưng Mạc Trần không phải người khác. Hắn từng là Ma Hoàng, từng tu luyện đến Độ Kiếp kỳ, hắn biết bí pháp nghịch thiên.
Hắn cần tu luyện. Ngồi xếp bằng trên nền đất lạnh, hắn vận chuyển tâm pháp cũ của mình—Huyết Ma Quyết. Công pháp này là bí điển tối thượng của Ma Đạo, cần một lượng huyết khí khổng lồ để tu luyện, nhưng nếu thành công, sức mạnh sẽ vượt xa bất kỳ tu sĩ nào cùng cấp. Hắn khẽ nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở, tập trung cảm nhận linh khí xung quanh. Nhưng vừa mới vận chuyển công pháp, một cơn đau kinh khủng ập đến! Kinh mạch của hắn quá yếu, không thể chịu nổi áp lực từ công pháp bá đạo này. Cơn đau như hàng ngàn lưỡi dao cắt qua từng tế bào, máu trong cơ thể như bị đốt cháy, từng mạch máu rung lên dữ dội, như muốn vỡ tung bất cứ lúc nào.
Nhưng Mạc Trần không dừng lại. Hắn cắn răng chịu đựng, kiên trì vận chuyển công pháp, cưỡng ép hấp thụ từng tia linh khí ít ỏi xung quanh. Dù cơ thể này đã bị xem là phế vật, dù linh căn đã tàn lụi, nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc. Máu tươi rỉ ra từ khóe môi, cơ thể run lên từng đợt, nhưng hắn vẫn không ngừng tu luyện. Trong bóng tối, từng tia linh khí mỏng manh bị hắn hấp thụ, chậm rãi tụ lại trong đan điền yếu ớt. Một canh giờ trôi qua. Hai canh giờ trôi qua. Đến khi trời sáng, Mạc Trần mở mắt. Hơi thở của hắn đã vững vàng hơn, trên khuôn mặt nhợt nhạt xuất hiện một tia huyết sắc nhàn nhạt. Dù chỉ là một chút tiến triển nhỏ nhoi, nhưng đây là khởi đầu cho sự tái sinh của Ma Hoàng. Hắn đứng dậy, cảm nhận cơ thể. Yếu ớt, nhưng mạnh hơn tối qua. Đủ để hành động. Hắn cần tài nguyên, cần đan dược, cần một lượng lớn linh khí để chữa trị kinh mạch và củng cố đan điền. Nhưng ở một nơi hoang vắng như thế này, thứ duy nhất hắn có thể dựa vào chính là bản thân. Hắn nhớ lại, cách đây không xa có một hang động yêu thú. Đối với một kẻ phế vật như Mạc Trần trước đây, đó là một tử địa. Nhưng đối với hắn bây giờ, đó là cơ hội. Hắn đã sống lại, và hắn sẽ không dừng bước. Con đường của Ma Hoàng, bắt đầu từ hôm nay!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro