Chương 32: Mấy tuổi rồi mà còn làm nũng?
Đêm khuya sương dày.
Tần Lam Chi nghĩ đến chuyện sau ngày nên không ngủ được, dứt khoát khoác áo ngoài lên ngồi bên cửa sổ uống rượu một mình.
Căn bếp nhỏ bên góc sân vẫn sáng đèn, Tần Lam Chi uống được chốc lát, đặt chén xuống, án vệ từ trong bóng đen vụt ra, gập người cúi đầu: "Giáo chủ có gì phân phó?"
"Độc Nhất Giới ở trong bếp à?"
"Vâng."
"Muộn thế này không ngủ là đang làm cái gì?"
"Thương thế của phu nhân vẫn chưa lành, cần tĩnh dưỡng. Trước mắt phu nhân rời núi, còn dùng đến nội lực, Độc Nhất Giới sợ có hậu hoạn, nên gần đây đang điều phối phương thuốc mới."
"Phương thuốc mới?"
"Lúc phu nhân cho rằng bản thân là đại phu, Độc Nhất Giới cố ý tranh luận với y ai mới là thần y, hai người so phương thuốc, cứ thế lừa phu nhân uống vào không ít thuốc. Thuốc đó rất đắng, vốn dĩ không dễ uống, bây giờ muốn lừa tiếp....." Ám vệ ngập ngừng, nói,"Lừa 'thiết tiên sinh' có lẽ là lừa không nổi, chỉ có thể phối phương thuốc khác."
"Hắn đúng là có lòng." Tần Lam Chi nhân lúc nửa đêm vợ đang ngủ lén dùng nội lực giúp y trị thương, chỉ là bây giờ cơ thể Tạ Dụ Lan hư nhược không thể chịu được, rốt cuộc vẫn phải từ từ làm.
Tần Lam Chi nhìn người đang ngủ yên trong màn, xoay người bước ra bên ngoài: "Chông nom cẩn thận."
Ám vệ đóng cửa hộ: "Vâng."
Bước vào phòng bếp, cũng chẳng biết Độc Nhất Giới đã bận rộn ở trước bếp bao lâu, một thân mồ hôi ướt đẫm.
Hắn tùy tiện buộc mái tóc thưa thớt lại, giống như gắn một cái chổi nhỏ lên đỉnh đầu, những giọt mồ hôi chảy dài xuống tóc mai.
"Làm phiền rồi." Tần Lam Chi rót chà cho hắn, lại đặt xuống một hộp cơm, bên trong là một chút điểm tâm.
"Giáo chủ?" Độc Nhất Giới đứng dậy nhường hắn ngồi, Tần Lam Chi xua tay, trong bếp hơi nóng nực, hắn cởi áo ngoài ra, chỉ chừa lại trung y tùy ý ngồi xuống. Độc Nhất Giới thì để trần cánh tay, thân dưới vì quá nóng nên xắn lên trên đầu gối, tất tả lau mồ hôi trên mặt.
Thực ra sức khỏe của Độc Nhất Giới không tốt do quanh năm thử độc, trên người có đủ các loại vết thương to nhỏ, bởi vậy nên tóc mới dần trở nên thưa thớt, răng cũng sắp rụng gần hết, cơ mặt cũng sụp xuống, trông như sắp biến dạng, trông vô cùng dữ tợn.
Bình thường bọn họ ra ngoài đều phải đội cái đấu lạp, bây giờ thực sự quá nóng, tóc cũng buộc cả lên, những thay đổi không khớp với tuổi đều lộ ra hết trên khuôn mặt.
"Sao Giáo chủ lại đến đây?" Độc Nhất Giới cười cười, "Không ở cùng phu nhân có ổn không?"
"Y ngủ rồi." Nói đến Tạ Dụ Lan, sắc mặt Tần Lam Chi trở nên nịu dàng hơn nhiều, ánh mắt hắn quét qua bã thuốc đầy đất, hỏi, "Tiến triển thế nào rồi?"
"Cũng tạm, nhanh thôi." Độc Nhất Giới nhìn về phía ấm thuốc đang bốc lên hơi nóng, "Vị 'Thiết tiên sinh' này thông minh hơn mấy vai trước rất nhiều, không dễ lừa gạt. Phương thuốc này của ta cho thêm một chút hương quả, tính luyện chế thành viên, đến lúc đó phối với rượu đào trong thôn, có lẽ sẽ không nếm ra bao nhiêu vị thuốc nữa."
Tần Lam Chi không hiểu mấy thứ này lắm, lúc nghe chỉ gật đầu: "Theo ngươi thấy, chứng bệnh hiện giờ ra sao rồi?"
"Có chút nghiêm trọng." Độc Nhất Giới cau mày, vặn ngón tay, có vẻ như cũng chẳng biết nói sao.
Tần Lam Chi hơi cúi người, hai khuỷu tay đặt lên đầu gối, ngơ ngác nhìn chằm chằm ấm sắc thuốc một lúc, thấp giọng nói: "Ngươi cứ việc nói."
"....Trừ vai yêu phi ra, ta đã phân tích qua những vai diễn khác, lập tức nhận ra đều có liên quan đến Tạ gia." Độc Nhất Giới nói, "Nhưng vị 'Thiết tiên sinh' này lại không giống, y dùng thân phận 'người quan sát', muốn bắt được quái vật da người....thật ra chính là cái tên Tưởng súc sinh trong tưởng tượng của y."
Độc Nhất Giới lại lén nhìn sắc mặt của Tần Lam Chi, cân nhắc nói: " Lúc trước cũng có một vai diễn tương tự, chính là vị.....đại sư bắt yêu kết thù với hổ yêu đó."
Tần Lam Chi nghĩ một hồi: "Câu chuyện mà y soạn ra khi đó, hổ yêu diệt tộc nhân của y, đoạt pháp bảo của y, có mối thù không đội trời chung."
"Đúng." Độc Nhất Giới gật đầu, "Tuy có thay xà đổi cột, nhưng câu chuyện này có liên quan đến Tạ gia, mà y lại không trực tiếp gọi tên chỉ họ, trong tiềm thức của y vẫn đang trốn tránh việc Tạ gia bị diệt tộc. Nhưng lần này không giống, lần này y dùng góc độ người quan sát chủ động nhắc đến câu chuyện của Tạ gia, hơn nữa lúc tên khốn họ Tưởng gọi y là hiền điệt, y cũng không có phản ứng gì lớn."
Sắc mặt Tần Lam Chi âm trầm: "Ý của ngươi là.....y đã tách bản thân mình ra khỏi Tạ gia rồi?"
"Đúng vậy." Độc Nhất Giới nói, "Tuy nói 'y độc' không phân nhà, nhưng thuộc hạ đúng thật là không có bản lĩnh như thần y. Nếu cho ta khám mấy loại bệnh không đau không ngứa vặt vãnh thì còn được, còn căn bệnh này của phu nhân, ta cũng thật sự bó tay, chỉ có thể phỏng đoán....đêm hôm trước còn có liên kết với Tạ gia, trong tiềm thức của y sẽ trốn tránh những chủ đề kiểu này, nhưng bây giờ lại đem bản thân mình tách ra khỏi Tạ gia, việc này đương nhiên cũng không phải tình huống tốt đẹp gì."
Độc Nhất Giới thấp thỏm nói: "Bây giờ y muốn bắt quái vật đội lốp người.....nếu bắt được rồi thì sao? Y nói năm đó bởi vì sai lầm của y mà không bắt được, việc này đã trở thành cái gai trong lòng y, nếu cái gai này được nhổ ra, y sẽ như thế nào?"
Tần Lam Chi nhất thời không biết trả lời ra sao, trong lòng đột nhiên cảm thấy mông lung.
"Thuộc hạ chỉ suy đoán, lỡ như.....lỡ như y cảm thấy chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, muốn trở về núi ẩn cư từ đây.....nói là ẩn cư, y thực sự còn chỗ nào có thể đi? Nếu chứng bệnh này càng thêm nghiêm trọng, có khi nào vào ngày làm xong chuyện, thì đồng nghĩa với việc phu nhân y.....y....."
Tần Lam Chi mạnh mẽ phủi tay áo, xuất ra nội lực, lật đổ hết hộp thức và chén rượu trên bàn.
Độc Nhất Giới run cầm cập, quỳ xuống: "Giáo chủ bớt giận!"
Ám vệ ngoài cửa cũng lập tức đồng loạt quỳ xuống: "Giáo chủ bớt giận!"
Tần Lam Chi không dám nghĩ tới, thở hổn hển mấy hơi, nhắm mắt nói: "Đứng dậy. Ngươi nói đúng....chuyện này không thể không phòng."
Tạ Dụ Lan hôm đó hôn mê nửa tháng, sau khi tỉnh lại cả người gầy đi, cộng thêm nội thương chưa lành, não lại tổn thương, đại phu bình thường không khám ra được nguyên nhân.....bây giờ thời gian lại kéo dài, ngoài mặt trông có vẻ như không có gì đáng ngại, nhưng ai mà biết được có thể hay không đột nhiên....
Hắn lạnh mặt hỏi người bên ngoài: "Bên Mai Tước thế nào rồi?"
"Hồi giáo chủ, vẫn, vẫn chưa có tin tức."
"Đồ vô dụng." Trong mắt Tần Lam Chi lóe lên sát ý, lúc trước hắn còn thong dong bình tĩnh, nghĩ núi cao đường xa, dọc đường tìm kiếm chi bằng đợi nhóm Mai Tước trực tiếp bắt người về.
Nhưng hiện tại hắn có chút hối hận rồi, nên trực tiếp dẫn Tạ Dụ Lan đi đến biên cảnh tìm.
Hiện giờ gấp rút lên đường, có còn kịp không?
Vấn đề là, thân thể của Tạ Dụ Lan, có thích hợp lên đường không?
Tần Lam Chi chưa từng rơi vào thế khó xử như vậy bao giờ, giống như làm thế nào cũng sai.
Hắn nắm chặt nắm đấm, đứng một lúc lâu rồi phất tay áo rời đi, bóng lưng trông có chút chật vật.
Trở về phòng ngủ, Tần Lam Chi tắm sạch một thân mồ hôi, sau đó mới cẩn thận lên giường, ôm chặt người yêu vào lòng.
Hắn không cách nào ngủ say, dưới ánh sáng lờ mờ cẩn thận nhìn người trong lòng, ánh mắt như bút, từng chút một phác họa ngũ quan của Tạ Dụ Lan, cứ như lo sợ sẽ bỏ qua điểm nào đó, đáy mắt che giấu bão tố âm u, lát sau lại trộn lẫn thêm dịu dàng và đau lòng, hình thành nên thần sắc như vừa khóc lại vừa cười.
Tạ Dụ Lan chẳng hay biết gì, gần đây y thường xuyên đau đầu, ở trong mở cũng không thoải mái rầm rì hai tiếng.
Nhưng khi cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ quen thuộc, liền vô thức dịch vào trong lòng của đối phương, tay nắm chặt vạt áo của Tần Lam Chi, vẻ mặt ngủ say ôn hòa, thỉnh thoảng nói mớ mấy câu.
Tần Lam Chi ghé tai nghe, chỉ nghe được loáng thoáng mấy tiếng: Không muốn nữa. Đi ra.
Tần Lam Chi cúi đầu hôn xuống trán Tạ Dụ Lan, phiền muộn thở hắt ra, cứ thế mở mắt đến sáng.
Cũng có nói nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Ngày hôm sau, lúc ăn bữa sáng, ám vệ vội vã chạy qua, nhẹ giọng báo cáo với Tần Lam Chi: "Vừa nhận được tin tức của Mai Tước, bọn họ nghe ngóng rõ ràng rồi, vị thần y đó không phải bị thành chủ Đạt Đạt giữ lại, mà thần y đang tìm người, cũng có thể là do Đạt Đạt thành chủ có một chút manh mối, nên thần y mới lưu lại bên đó."
"Tìm người?"
"Nghe đâu là người rất quan trọng đối với thần y, đã mất tích nhiều năm rồi, những năm nay thần y vân du tứ phương, chính là đi khắp nơi để tìm người." Ám vệ nói, "Nhóm Mai Tước đã liên lạc được với thần y, nhưng thần y nói lần này sắp tìm được rồi, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này, vậy nên không chịu quay về. Thanh chủ Đạt Đạt cũng giúp thần y, nhóm Mai Tước nhất thời không thể cướp người về."
Tần Lam Chi tức khắc đập liền đập đôi đũa xuống, bên bàn đối diện, Tạ Dụ Lan mờ mịt nhìn qua.
Tần Lam Chi hít sâu mấy lần, trầm giọng nói: "Ta không cần biết các ngươi dùng phương pháp gì, có bắt cóc cũng phải bắt người về cho ta!"
"Vâng!"
Nói với Mai Tước." Tần Lam Chi cắn chặt răng, "Nếu làm xong việc, ta cho phép hắn quay về trung nguyên, không cần ở biên cảnh ăn cát nữa."
"Vâng!"
Mọi người thu thập hành lý chuẩn bị lên đường, trước khi khởi hành, Độc Nhất Giới đặc biệt đi một chuyến, Tần Lam Chi phối hợp với hắn, mượn rượu và điểm tâm lừa Tạ Dụ Lan nuốt xuống viên thuốc.
Độc Nhất Giới lại bắt mạch cho Tạ Dụ Lan, Tạ Dụ Lan rất không phục: "Ta đang khỏe mà, bắt mạch làm gì?"
"Tất nhiên, tất nhiên." Độc Nhất Giới nỗ lực khiến khuôn mặt đầy nếp nhăn cười tươi như hoa, "Cơ hội hiếm có, thuộc....vãn bối chỉ muốn chiêm ngưỡng phong thái của cao nhân một chút thôi."
Tạ Dụ Lan được khen, lập tức liền đắc ý, hất mặt nói: "Vậy thì không sao. Ngươi muốn biết gì?"
"....Cao nhân bình thường tu luyện thế nào?"
"Đương nhiên là có tâm pháp tổ truyền rồi." Tạ Dụ Lan nói: "Không thể truyền ra ngoài."
"Vậy....hàng ngày tu luyện, đều phải tu luyện theo tâm pháp sao?"
"Đương nhiên."
"Lúc vận công có cảm thấy khó chịu không?" thấy Tạ Dụ Lan nghi ngờ nhìn qua, Độc Nhất Giới vội nói, "Phàm nhân giống như ta, đương nhiên không hiểu tâm pháp gì đó, chỉ là tò mò, luyện cái này rồi, thì có thể bắt yêu trừ ta rồi à?"
"Cái này còn phải xem thiên chất." Tạ Dụ Lan nhìn qua Tần Lam Chi ở bên cạnh, "Thiên chất của hắn vô cùng tốt, chỉ tiếc là không đi theo con đường này. Tâm pháp ấy mà, còn xem người, ví dụ như ta......"
Tạ Dụ Lan nghĩ nghĩ: "Thỉnh thoảng sẽ đau đầu tức ngực, cảm thấy buồn nôn hoa mắt, đôi khi sẽ hoa mắt, sau đầu có cảm giác như bị cái gì đâm vào. Lúc kịch liệt nhất huyệt thái dương sẽ đau dữ dội, trước mắt như có sương mù, nhìn không rõ ràng."
Sắc mặt Độc Nhất Giới nặng nề: "Tình huống này kéo dài bao lâu?"
"Đã được một khoảng thời gian rồi...." Tạ Dụ Lan nói nói, "Ầy, không đúng nha, sao lại giống như ngươi đang khám bệnh cho ra rồi?"
"......Chỉ, chỉ là tò mò."
Tạ Dụ Lan rút lại tay: "Tình huống của mỗi người không giống nhau, tu luyện được nhiên cũng không giống. Ta còn tính là tốt đấy."
Độc Nhất Giới không nói nữa, chỉ trao đổi ánh mắt với Tần Lam Chi.
Trong lòng đối phương đều hiểu rõ, đây không phải là dấu hiệu tốt đẹp gì.
Hai người ra cửa thảo luận riêng.
Độc Nhất Giới nói: "Giáo chủ cũng nghe thấy đó, đây chỉ sợ là thương tích phía sau đầu gây nên. Lúc trước thuộc hạ có nghe nói qua một triệu chứng bệnh, trong đầu tụ máu, chưa thể lấy ra, thời gian lâu bệnh nhân sẽ....."
Tần Lam Chi cau mày: "Chẳng lẽ là phải lấy máu ra? lấy ra thế nào?"
Độc Nhất Giới thở dài: "Thuộc hạ cũng không biết."
Nhưng cứ kéo dài như vậy, đương nhiên cũng không phải chuyện tốt.
Giũa lúc đang nói, Tạ Dụ Lan đang thu dọn hành lý ở bên kia nhìn qua bọn họ, Tần Lam Chi quay đầu qua hướng y, y lại chuyển mắt đi chỗ khác, tựa hồ chẳng mấy để ý, vờ như bình tĩnh.
Tần Lam Chi nhìn bên mặt của y ra quyết định: "Nói Mai Tước tranh thủ thời gian, chúng ta thay đổi phương hướng, cũng đi về phía biên cảnh."
Độc Nhất Giới gật đầu, lui xuống phân phó, Tiểu Nguyệt Nhi dắt ngựa qua, muốn đỡ Tạ Dụ Lan lên ngựa.
Tần Lam Chi tiến lên trước nắm vạt áo vợ: "Đừng cưỡi ngựa nữa."
Tạ Dụ Lan: "Hả?"
"Ngồi xe ngựa đi." Tần Lam Chi mềm giọng, "Hôm nay ta muốn ngồi xe ngựa, tiên sinh ngồi với ta có được không?"
Tạ Dụ Lan hiện ra vẻ mặt 'Ngươi mấy tuổi rồi mà còn làm nũng?' , nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống ngựa: "Được thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro