Ma đĩ
Thư trở mình lật tung chăn, bực dọc bước xuống giường. Hít một hơi thật sâu, trái lại với sự tưởng tượng về làn không khí trong lành. Cô khẽ nhíu mày, khắp nơi trong phòng bừa bãi lộn xộn. Căn nhà thì lụp xụp rách nát. Gọi nó là nhà thì nó cũng hơi quá, nó chỉ một cái chòi lá như chòi trông vịt được dựng tạm. Mái lá đã mục nát từ lâu.Được che tạm bằng đủ thứ lằng nhằng: chiếu, rẻ rách ... vẫn không ngăn được nước mưa dột vào mỗi khi trời mưa. Bên ngoài mưa to thì trong cũng mưa to, trong nhà cứ gọi là ướt như ngoài sân. Vách được ngăn tạm bởi những ván gỗ mục nát . Mọt giám thi nhau gặm hằng đêm, giường thấp lè tè nhưng nhìn có vẻ cứng cáp chắc chắn . Không khí âm u, sực mùi mồ hôi, mùi dán, chuột,mùi tanh tưởi của những lần đĩ điếm. Xung quanh san sát mọc lên không biết là bao nhiêu căn chòi như vậy.
Cái nơi tối tăm nhơ nhuốc, bẩn thỉu này là nơi ở của những gia đình nghèo, phu xe, những tên nghiện ngập. Gia đình giàu có làm ăn phá sản tan hoang cửa nhà không có chỗ đi, con cái bỏ nhà ,gái điếm. Đủ thứ người trôi dạt lại đây. Một nơi dơ bẩn lại mất trật tự. Thường xuyên có trộm cắp hay đánh chém nhau.
Thư uể oải cúi xuống dọn dẹp đống quần áo hãn còn vương trên đất. Chải lại mái tóc rối bù, nhìn ra bên ngoài bầu trời bên ngoài âm u mù mịt. Đám muỗi bay rang rang thành từng đàn. Thư thở dài kéo hết mấy lọn tóc ra rồi trải lại tóc. Mặc độc mỗi cái yếm mới chiếc váy .Để hở tấm lưng trần trắng phau phau với đôi chân nõn nà. Sửa soạn đi làm gái hay người đời vẫn gọi là " đĩ", " điếm ". Nhà bên cạnh đã vang lên đều đều tiếng cọt kẹt... tiếng rên rỉ đĩ thoã: "Ư ưmmm... ư... aaaa... Sướng... ư sướng quá" Thư khẽ đảo mắt nhìn qua, hai thân thể trần trụi đang quấn lấy nhau. Người bên dưới không tự chủ được mà quằn quại giật giật mấy cái,khuôn mặt đỏ bừng trong bóng tối càng thêm mê người. Gã đàn ông bên trên điên cuồng nhấp nhổm ánh mắt tràn đầy dục vọng. Hơi thở nhiễu loạn. Hai bàn tay không ngừng nhạo nặn xoa bóp. Môi lưỡi triền miên quấn nhau không rời.
Khẽ nhếch mép, Thư đã quá quen với nhưng chuyện như này, bởi với Thư nhiều đêm cô còn phải phục vụ cho nhưng gã đàn ông ngoài kia còn hơn như thế, có những đêm cô nằm trong vòng tay của cả hai gã đàn ông để phục vụ cái thú vui xác thịt, mặc dù nó nhơ nhớp nó bẩn thỉu trong
đầu cô vẫn luôn nghĩ vậy ghê tởm nó, cô ghê tởm chính bản thân mình.
Nhưng rồi thì sao, cô vẫn phải sống và theo cái nghề mà cô cho là nhơ nhớp bẩn thỉu này. Cô có thể làm gì và đi đâu để có thể thoát khỏi cái nghề điếm, đĩ này đây. Thư như người bị rơi xuống vũng lầy càng cố gắng gào thét vùng vẫy để thoát khỏi nó. Lại càng chìm sâu hơn, chìm xuống nhanh hơn. Dần dần tuyệt vọng, bất lực mặc cho số phận trôi theo dòng nước. Đến đâu thì đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro