
Chương 89-90
Chương 89: Một ngày dạo thanh lâu
Tô Diệp Tử là lén lút từ trong cung chạy ra ngoài.
Hết thảy đều rất thuận lợi, chỉ có một sơ hở -- đó chính là hắn đánh giá thấp trình độ ngọa hổ tàng long trong đế cung Ma thành.
Hắn nghĩ hành tung của mình không ai phát hiện, nhưng lại không biết mình chân trước vừa ra khỏi đế cung, chân sau đã có người báo cáo hành vi của hắn lên rồi.
Tô Diệp Tử hoàn toàn thả lỏng, lúc này đang đứng bên ngoài Mỹ Nhân Các của Ma thành.
Mỹ Nhân Các là một chốn tiêu tiền nổi danh nhất toàn bộ Ma thành, nghe đồn trong các chiêu nạp mỹ nhân thiên hạ, bất luận nam nữ, bất luận tiên ma, đủ kiểu đủ loại, không thiếu gì cả.
Đặc biệt là vị "Hồng y" cực nổi tiếng gần đây trong Mỹ Nhân Các, cái hôm muốn treo bài đêm đầu, trong Mỹ Nhân Các còn chen chúc đến mức nước chảy không lọt.
Dù là Tô Diệp Tử tâm tình thật tốt bước vào trong các, thấy này tình cảnh khá là đồ sộ này, đều nhịn không được thoáng nhíu mày.
Vốn định lui ra ngoài, nhưng âm thanh của các khách nhân mộ danh đến đây náo động ồn ào, khen vị "hồng y" lên tận trời, càng khiến Tô Diệp Tử có chút hiếu kỳ .
Tô Diệp Tử xưa nay không ngại học hỏi kẻ dưới, kéo một khách nhân trong rất là hưng phấn bên cạnh --
"Vị 'hồng y' công tử kia, đẹp thật vậy sao?"
"Đó là đương nhiên!" Khách nhân kia đang nhiệt liệt thảo luận với đồng bạn bên cạnh, nghe thấy bên cạnh có người hỏi mình, không hề keo kiệt lời tâng bốc miếng nào, "Ngươi không thấy đâu, hôm đó 'hồng y' lần đầu tiên lộ mặt trong các, da trắng hơn tuyết, tóc đen như thác nước, quần áo như lửa... đẹp không gì tả nổi! Mọi người đều nói, dù so với Ma hậu được Ma đế bệ hạ nâng niu trong lòng bàn tay trong đế cũng, cũng không kém chút nào! Nếu bệ hạ có thể đến, nói không chừng vị công tử này cũng được mang về cung!"
"Ma hậu, rất đẹp sao?" Tô Diệp Tử kỳ quái hỏi.
Người kia vốn đang rung đùi đắc ý khen "hồng y", ban đầu không thèm nhìn người đặt câu hỏi bên cạnh một cái, nghe xong câu này mới ngạc nhiên xoay qua--
"Ma hậu đương nhiên cực kỳ xinh đẹp!"
Thấy rõ mặt Tô Diệp Tử rồi, người này sững sờ rất lâu, sau đó một hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, "Có điều... Công tử ngươi cũng không... thua kém đâu."
Hôm nay Tô Diệp Tử xuất cung, mặc một bộ y bào gợn nước màu lam nhạt, hơn nữa sắc mặt và sắc môi có mấy phần xinh đẹp bệnh trạng, giống như một miếng ngọc th chưa mài giũa chưa điêu khắc làm bẩn -- vì vậy nhìn đối phương ngẩn ngơ, Tô Diệp Tử cũng không nghĩ nhiều.
Hơn nữa Tô Diệp Tử vốn dĩ không lưu ý bề ngoài của mình cho lắm, lại có tuyệt phẩm thế gian như Vân Khởi cả ngày lắc lư trước mặt, đối với lời nói của đối phương cũng không sinh ra tâm lý gì.
Thế là hắn cũng không bày tỏ ý kiến gật đầu, tìm được hạ nhân trong các, mua một tiểu gian có buông rèm. Khi mọi thứ đều thuận lợi, chỉ có ánh mắt hạ nhân kia nhìn hắn, khiến trong lòng Tô Diệp Tử có chút bất an. Chỉ có điều Tô Diệp Tử cũng không nhận ra được địch ý gì trên người đối phương, cũng mặc kệ hắn, ngồi trong tiểu gian thưởng thức trái cây trên bàn, chờ vị "hồng y" công tử có thể câu dẫn Ma đế bên hạ trong truyền thuyết kia đi ra.
Chờ đến khi trăng lên, mỹ nhân mọi người ngóng mới chậm rãi đến muộn.
Vẫn là quần áo nửa cởi được người dùng một cái giường thấp khiêng lên.
Tô Diệp Tử nghe thấy động tĩnh, lơ đãng nâng mắt nhìn, liền khựng tại chỗ.
Hắn nghĩ, cuối cùng hắn cũng coi như biết vì sao ánh mắt hạ nhân và khách nhân kia nhìn mình kỳ quái như vậy.
-- "Hồng y" công tử được khiêng lên, quần áo nửa cởi trên đài cao cao, biểu hiện hờ hững ánh mắt câu nhân, không phải giống hắn y như đúc sao?
Nếu Tô Diệp Tử không hiểu rõ xuất thân của mình đến tận gốc rễ, thật sự muốn hoài nghi có phải mình còn có một huynh đệ song sinh.
Nghĩ như vậy, Tô Diệp Tử bao phủ thần thức, tra xét xem trên cơ thể người kia có bí thuật che giấu gì không.
Lúc chưa tra nội tâm Tô Diệp Tử vẫn bình tĩnh, nhưng khi thần thức bay qua rồi, tra ra đầu mối sau, Tô Diệp Tử lại kinh ngạc mở to mắt.
-- Vị này công tử "hồng y" này quả thực gương mặt thật không phải thế này, chỉ có điều cũng không phải bí thuật ngụy trang -- mà tựa hồ là cố lột da róc xương, lại dùng thiên địa linh vật, mạnh mẽ cải tạo thành dáng vẻ ấy.
Trong lòng Tô Diệp Tử nhất thời tâm tình phức tạp quái lạ vô cùng.
Đặc biệt là nhìn công tử trên đài cao dùng dung mạo của mình đều có nét quyến rũ như có như không giữa mỗi cử chỉ, hắn càng thấy mất tự nhiên.
Vào lúc này, người bên dưới đã nâng giá ào ào lên 230 khối linh thạch thật kinh người.
Tô Diệp Tử vô ý thức vuốt nhẹ môi dưới, nhíu đuôi mày.
Nếu không muốn nhìn người này lưu lạc hồng trần, hắn mua một đêm cũng vô dụng... Nhưng nếu muốn bắt người đi , hắn nên mang chỗ nào đi mới được?
Tô Diệp Tử đang xoắn xuýt , liền nghe thấy dưới lầu có phú thương tranh giá hồi tàn bạo cắn răng --
"Một ngàn linh thạch!"
Giá tiền này dọa Tô Diệp Tử một hồi, hắn đang cảm thán đêm đầu của một mỹ nhân lại có thể bán được cái giá trên trời là một ngàn linh thạch, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói bình tĩnh trầm thấp bình tĩnh dưới lầu --
"Vô giá."
Mắt Tô Diệp Tử hơi mở lớn -- Vô giá, vậy chẳng phải là, bất luận ra giá cao bao nhiêu, hắn đều đồng ý nâng lên cao sao? Thế chẳng phải để mặc Mỹ Nhân Các chém sao!
"Đúng là một kẻ phá gia chi tử..."
Tô Diệp Tử lắc đầu cảm thán, nhưng có điều mới vừa nói được hai giây, ánh mắt hắn hơi ngưng lại --
Đột nhiên cảm thấy, giọng nói vừa rồi có chút kỳ quái, là ảo giác của hắn sao?
"..."
Tô Diệp Tử cứng cái gáy quay đầu nhìn xuống dưới lầu, đứng giữa đám người hoàn toàn tĩnh mịch, gương mặt thanh tuyển tuyệt thế của nam nhân không hề cảm xúc.
Trong các tĩnh mịch chỉ một lát, sau đó ầm ầm xao động vang lên, lầu trên lầu dưới đều là nằm sấp người hành lễ, âm thanh hội tụ âm thanh kinh hoảng phức tạp --
"Bệ hạ --"
Sau tiếng hô đồng thanh này, mỹ nhân trên đài cao trên lầu tựa hồ phản ứng chậm hơn mọi người nửa nhịp, trong lầu các yên tĩnh liền nghe thấy hắn kinh hỉ hoảng loạn từ trên giường nhỏ quỳ xuống.
Chất giọng dịu dàng êm tai --
"'Hồng y' gặp qua bệ hạ."
Bộ dạng ôn nhu yếu ớt kia, hơn nữa quần áo vốn nửa cởi lại lộ ra phong quang bên trong...
Tô Diệp Tử Trên lầu hai ngồi trở lại, khó chịu đâm quả trái cây trên tay --
Vốn tưởng là thả câu cho mình, hóa ra là hắn tưởng bở .
Tô Diệp Tử đang nghĩ như vậy, liền nghe thấy dưới lầu giọng nói của nam nhân lại vang lên.
"Ta mua lại gương mặt này."
Không giống với bình tĩnh của lúc nãy, giọng nói lần này, nghe thế nào cũng cảm thấy có mùi mùi máu tanh --
"Bất luận giết hay là phá huỷ, gương mặt này, đừng để để ta nhìn thấy... Mỹ Nhân Các, từ hôm nay, cũng không cần mở cửa nữa."
Tô Diệp Tử ở trên lầu nghe vậy thì thấy đáng tiếc -- Đây đại khái là lão bản Mỹ Nhân Các không hiểu tính cách người kia, vỗ mông ngựa vỗ tới tận đùi... đánh đổi thật đáng sợ.
Nhưng Tô Diệp Tử rất hài lòng với kết quả này cong khóe môi đứng dậy, cẩn thận chuẩn bị trốn vào hư không -- nhân lúc người này còn chưa phát hiện...
"Ngươi đi đâu đó?"
Trong các hoàn toàn tĩnh mịch, âm thah không cao không thấp gần như là rõ ràng đến mức khiến người ta không cách nào quên.
Lúc mọi người quỳ trên mặt đất còn không hiểu bệ hạ nói tới ai, thì có người thấy trong một tiểu gian trên lầu hai, người trẻ tuổi y bào gợn nước màu lam nhạt cẩn thận lú đầu ra, cười tủm tỉm --
"Thật trùng hợp ha."
"Không phải kêu ngươi chờ trong cung, không cho đi lại sao?"
"Nhưng rất bí bách." Tô Diệp Tử mặt mày vô tội lẩm bẩm, thân hình hơi động, từ lầu hai vượt hư đến Vân Khởi trước mặt.
Chỉ là lần này lúc thân hình xuất hiện, sức lực của hắn lại thiếu hụt, lảo đảo bước chân.
Tay áo để sau lưng của Vân Khởi cuống quít đưa ra trước, đỡ lấy người.
Dao động khí tức bất ổn của Tô Diệp Tử khiến ánh mắt Vân Khởi trầm xuống, hắn đỡ lấy người trong ngực, đáy mắt có tâm tình cáu kỉnh cuồn cuộn, nhưng cuối cùng hắn chỉ khắc chế mà ôm người lên.
"Giờ vẫn đang ngoài cung đó."
Tô Diệp Tử hiếm khi thấy ngại ngùng.
"Toàn bộ Ma vực đều là lãnh thổ của ta, trong cung ngoài cung không có gì khác nhau."
"..." Tô Diệp Tử trong lồng ngực của hắn nhỏ giọng, "Xạo chó."
Vân Khởi bất đắc dĩ nhìn hắn, chỉ là cuối cùng cũng không hề nói gì, trước khi xoay người ánh mắt lạnh lùng quét qua người có tướng mạo tương đồng với người trong ngực trên đài cao kia một cái, sau đó xoay người rời đi.
"Ấy, chờ một chút."
Tô Diệp Tử trong lồng ngực của hắn đột nhiên thò đầu ra.
Vân Khởi nghe lời dừng bước tiến.
Tô Diệp Tử lại không nhìn hắn, chuyển sang người đang quỳ, cười tủm tỉm nhìn thẳng mặt từng người --
"Ngươi, ngẩng đầu lên."
Người kia kinh hoảng vạn phần ngẩng đầu lên, thấy rõ mặt Tô Diệp Tử, lại cuống quít nằm sấp xuống --
"Tiểu nhân vô ý mạo phạm, xin Ma hậu --"
"Không có muốn trách tội ngươi."
Tô Diệp Tử treo người trên vai Vân Khởi, như là con mèo nhỏ leo cây vịn lấy nam nhân, "Ngươi ngẩng đầu lên nhìn cho rõ -- Ma hậu không phải đại mỹ nhân gì cả, là bệ hạ các ngươi mới đúng."
Người kia ngơ ngác đưa mắt chuyển lên mặt Vân Khởi, trước khi quay qua liền hối hận rồi, sợ bị bệ hạ giận dữ chém đầu, chỉ có điều khi nhìn qua, hắn mới phát hiện, trong lòng Ma đế bệ hạ không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, đôi mắt ôn nhu nhìn người trong ngực.
Rõ ràng tu vi hai người đều bễ nghễ phàm giới, lên trời dưới đất không gì không làm được, nhưng lúc bệ hạ ôm hắn, lại như một phàm nhân ôm bảo vật dễ vỡ mình quý như mạng.
Chờ người đang quỳ bừng tỉnh, Ma đế bệ hạ đã ôm Ma hậu của hắn đi xa .
Chỉ có giọng nói của hai người còn quấn vào gió, bay vào trong các --
"Hôm nay ta đến xem kịch thôi, có thiếu gia thích một tiểu thư, sau đó tiểu thư chết đi, thiếu gia liền cưới nha hoàn có gương mặt tương tự tiểu thư... Sau đó hắn lại thích nha hoàn kia... Hắn thay lòng."
"Ừm."
"Nếu như ta chết rồi, ngươi cưới người khác, rất lâu sau đó, có phải ngươi cũng quên mất ta, yêu người khác?"
"Ừm."
"..."
"Vì thế ngươi không thể chết được."
"...Ta đã bị ngươi chọc tức chết rồi."
"Yêu là một thứ rất dễ, Diệp Tử. Dễ đến, cũng dễ đi. Nhưng nếu ngươi vẫn ở bên cạnh ta, nó sẽ không chừa chỗ cho kẻ khác."
"Nhưng trước kia ta đã chờ ngươi hơn một ngàn năm."
"Bởi vì ngươi quá đơn thuần, cũng ngốc nữa."
"... Tình yêu ta dành cho ngươi đã đi rồi, ngươi thả ta xuống đây đi."
"Ta sẽ không cho chính mình cơ hội đó, Diệp Tử."
"Cái gì?"
"... Không có gì."
...
Nếu như ngươi rời đi, ta sẽ đi cùng ngươi.
Ta sẽ không cho chính mình cơ hội thay lòng, chỉ đến thế mà thôi.
Chương 90: An thai??
Tô Diệp Tử ra khỏi đế cung một chuyến, chuyện khác không làm được, mà lại lưu truyền mỹ danh "Đế hậu ân ái" đến mức thiên hạ đều biết.
Thuận tiện một màn hắn run chân bị Vân Khởi ôm về cung, tin tức "Ma hậu có hỉ" đã ngồi vững ở trình độ nhất định.
Và rồi, cống phẩm đưa đến đế cung nối liền không dứt, không còn là linh vật quý hiếm của Tiên Ma hai vực nữa, mà nhiều hơn là mấy đồ vật kỳ kỳ quái quái --
Tô Diệp Tử chỉ vào quả trái cây hình dạng kỳ quái đỏ như màu máu trong đĩa trái cây, trông không ngon lành gì hỏi một câu: "Đây là cái gì, sao xưa nay ta chưa từng thấy?"
"..."
Vân Khởi liếc mắt nhìn thử, nhíu mày, chuyển hướng sang hạ nhân hầu hạ bên cạnh.
-- Hiển nhiên, hắn cũng không biết thứ này.
Hạ nhân kia nhìn một cái, liền mau chóng cúi đầu: "Hồi Ma đế bệ hạ, Ma hậu điện hạ, đây là anh thực."
"..." Tô Diệp Tử đột nhiên có chút linh cảm không lành, "Cái này, có tác dụng gì không?"
Hạ nhân kia do dự, mở miệng: "An thai."
Tô Diệp Tử: "..."
Bây giờ Tô Diệp Tử mới nhớ tới trước kia hắn dung túng tin tức này, nhưng giờ muốn ngăn cản, hiển nhiên đã chậm rồi.
Tô Diệp Tử thở dài, cầm lên, trong ánh mắt hơi ngạc nhiên của Vân Khởi để bên môi cắn một miếng, sau đó có chút ngoài ý muốn nhướng nhướng đuôi mày: "Chua chua ngọt ngọt, vị cũng không tệ lắm."
Vân Khởi lại không bị hắn lừa, cái muỗng trong tay để vào bát ngọc, "Bữa trưa hôm nay còn chưa dùng hết."
Ngũ quan xinh đẹp trên gương mặt xinh đẹp của Tô Diệp Tử đều nhăn lại: "Nhưng ta căn bản không cần ăn."
"Đó là trước đây." Vân Khởi không có biểu cảm gì ngắt lời hắn, "Bây giờ sức khỏe của ngươi không tốt, mấy thứ này đều là ta kêu Cảnh Thất cố ý gom góp linh vật hệ mộc từ các nơi của hai vực tới đó, có ích cho sức khỏe của ngươi, ngươi mỗi ngày đều phải ăn một ít mới được."
Tô Diệp Tử hất cằm: "Ngươi đang nuôi linh sủng đó à?"
Vân Khởi không nói tiếp, để bát bát tới trước mặt Tô Diệp Tử, sau đó ngẩng đầu lên, đồng tử như mực đen lẳng lặng bình tĩnh nhìn Tô Diệp Tử.
Tô Diệp Tử thở dài: "Đồ đệ ngoan, bây giờ người còn cứng nhắc hơn lúc trước nữa."
"..."
Vân Khởi không hề có một tiếng động thở dài, bỗng dưng đứng dậy, sau khi đi tới thì đưa tay ôm lấy vòng eo gầy nhỏ của người kia, ôm Tô Diệp Tử vào lồng ngực, sau đó trực tiếp vung tay còn lại lên, một bàn đầy sơn hào hải vì sau lưng Tô Diệp Tử bùm bùm rơi xuống đất vỡ nát.
Tô Diệp Tử hơi ngạc nhiên, còn chưa phản ứng, liền bị người đang dán phía trước đè mạnh mặt sau lên bàn dài hoàn toàn trống không.
Nụ hôn hung ác không chút lưu tình rơi xuống, cùng lúc đó, hai cánh tay của Tô Diệp Tử cũng bị người bên trên kiềm chặt cổ tay, đè lên mặt bàn trên đỉnh đầu.
Đồng dạng bị tình cảnh này làm ngây người còn có bọn hạ nhân đang phục vụ trong điện, chỉ có điều sau khi bình tĩnh, một người rồi một người, mỗi người đều dùng sức vùi đầu vào ngực, chỉ sợ không cẩn thận chọc giận vị bệ hạ trong đang bên bờ tức giận kia.
Tô Diệp Tử theo bản năng muốn giãy dụa, chỉ là khi nhìn rõ gần đôi mắt trong gang tấc kia, tâm tình thống khổ vô tận và tuyệt vọng gút mắc, hắn liền thả lỏng cơ thể, tùy ý hắn.
Hồi lâu sau, bờ môi tách ra, một mùi máu tanh hòa hợp giữa hô hấp.
Vân Khởi thân thể hơi cứng đứng thẳng, thả lỏng bàn tay kiềm chế cổ tay của Tô Diệp Tử, vừa muốn rời đi, nhưng bỗng dưng bị người trở tay kéo lại.
Vân Khởi sững người lại, nâng tầm mắt lên.
Tô Diệp Tử đã đứng dậy, hắn tiến lên nửa bước nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Vân Khởi, mang theo than thở và một chút khổ sở --
"... Ngươi đừng sợ."
Cơ thể Vân Khởi cứng đờ, uất ức tích góp trong lồng ngực khiến hắn có chút muốn cười to hoặc là gào to --
Hắn là ai? -- Hắn là Ma vực đệ nhất đế có một không hai trên thiên địa này, uy danh hiển hách và sự nghiêm nghị lạnh lùng sát phạt của hắn mọi người đều biết, cả con đường này hắn giẫm thây chất thành núi, máu chảy thành sông mà đến, nếu trời có thể chứng giám, sợ rằng oan hồn sau lưng hắn đã có thể lấp biển!
Hắn sẽ sợ? Hắn sợ cái gì?!
"..."
Hai tay Vân Khởi siết chặt, sau đó đem người trước mặt giống như là muốn khảm vào trong lồng ngực, mạnh mẽ ôm lấy.
Đúng... Hắn sợ, hắn thật sự rất sọw.
Vừa nghĩ tới mình cũng không bao giờ có thể tiếp tục được người trong lồng ngực này đáp lại, vừa nghĩ tới sẽ có một ngày nụ cười này không còn nhiệt độ, vừa nghĩ tới một ngày nào đó trên cuộc đời này không còn Diệp Tử của hắn...
Hắn sợ đến tan nát cõi lòng, hận đến mức triệt để điên rồ!
"... Ta không thể bảo đảm, nhưng ta sẽ dùng hết toàn lực." Tô Diệp Tử trở tay ôm hắn, nhấn mạnh từng chữ, "Ta xin thề với ngươi, Vân Khởi, ta sẽ dùng hết toàn lực, một lần nữa xuất hiện trước mặt ngươi."
"..." Vân Khởi trầm mặc rất lâu, lúc mở miệng lần nữa đã khàn giọng, "Có thật không?"
"Giống như Hàn Cung rời xa ngươi, mà ta cũng trở về giống vậy... Nếu như ta rời đi, cuối cùng cũng có một ngày ta sẽ một lần nữa xuất hiện trước mặt ngươi."
--
Từ sau khi Ma hậu điện hạ trở về, đế cung vắng lạnh mấy tháng, rốt cục lại một lần nữa bắt đầu tiếp nhận yến tiện tiến cống của thế lực bên ngoài.
Nguyên nhân rất đơn giản -- Sinh nhật của Ma đế bệ hạ đã đến.
Nguyên bản quan nội vụ trong cung đã nhắc nhở, Ma đế bệ hạ vẫn như thường ngày từ chối đại tiệc, chỉ là không biết sao, chuyện này vừa vặn bị Ma hậu điện hạ nghe thấy, các quan nội vụ liền tận mắt thấy Ma hậu thần quỷ khó dò xuất hiện trong đại điện nghị sự --
"Vì sao không làm? Trước giờ không biết ngày sinh nhật của ngươi đâu."
Ma đế bệ hạ không lo lắng trả lời vấn đề này, đưa tay dùng ma khí nâng người lên, biểu cảm có chút lạnh lùng nghiêm nghị: "Không phải không cho ngươi vượt hư à?"
"... Sơ sót, sơ sót."
Tô Diệp Tử trừng mắt nhìn, mặt mày vô tội. Đôi mắt đen nhánh chuyển động, hắn thừa cơ trực tiếp sượt qua: "Trước giờ ta không tham gia điển lễ mừng thọ của ngươi... Có điều tính lại, đồ đệ ngoan ngươi cũng già hơn một vạn tuổi rồi nhỉ? Đây là bí quyết trường thọ gì thế?"
Các quan nội vụ đứng bên dưới muốn tự chọc thủng hai lỗ tai bày tỏ mình điếc.
Ma đế bệ hạ lại không hề cấm kỵ.
"Thú tinh của thú tộc thần huyết. Ngũ hệ vận ngũ hành, ngũ hành củng cố ngũ tạng. Ngũ tạng không tổn hại, cố linh bất tử thì thân thể bất diệt."
Tô Diệp Tử ngớ ngẩn: "Vì thế, năm đó ngươi có thể vào lúc Hàn Cung --"
"Mượn linh tinh Chu Tước của thú tộc thần huyết hệ hỏa." Vân Khởi ngắt lời Tô Diệp Tử, không cho đối phương nhắc lại việc năm đó. "Dựng lại tâm phủ."
"..."
Tô Diệp Tử mờ mịt mở to mắt, năm ngón tay thon dài trắng nõn vô thức để lên lồng ngực người kia.
"Hắn cũng rất đau, Vân Khởi... Hắn không biết đó là ngươi."
Vân Khởi ôm hắn, hôn đỉnh đầu Tô Diệp Tử: "Ta biết, ta không trách ngươi ."
"Thật chứ?"
"Ừm."
"Vậy ngươi phải đồng ý với ta một chuyện."
"Ừm."
Nghe thấy tiếng khẳng định cuối cùng của người kia, Tô Diệp Tử từ trong ngực của hắn lui một bước, xoay nửa vòng tại chỗ, cười tủm tỉm nhìn những quan nội vụ nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại dưới điện --
"Bệ hạ của các ngươi đã đồng ý rồi -- các ngươi đi chuẩn bị thọ yến đi!"
Vân Khởi: "..."
Tô Diệp Tử tựa hồ phát hiện người sau lưng phủ lên một ít tâm tình che lấp, hắn cười yến yến xoay trở về, mở to mắt nhìn người kia --
"Ta có kinh hỉ cho đồ đệ ngoan."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro