Giang Trừng Thành Thân
-Cháu gái thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an phụ thân.
Lam Tĩnh Tĩnh đến tiền sảnh của Lam lão phu nhân, Lam lão gia, Thẩm thị, Hồ thị trưởng tỷ, tam muội đều đang ở đây.
Lam lão phu nhân gật gật đầu, vẻ mặt yêu thương, cười nói:
-Tĩnh nhi, đứng lên đi. Hôm nay cháu được chỉ hôn cho Giang phủ, hai tháng sau Tĩnh Nhàn cũng thành thân với Dư Hoài đúng là song hỷ lâm môn
Lam Tĩnh Tĩnh đứng dậy, rủ mắt nhìn xuống mặt đất, nhưng biểu hiện trên mặt lại vô cùng cung kính.
-Khiến tổ mẫu phải cố ý gấp gáp trở về từ bên ngoài, là cháu gái bất hiếu, đã để cho tổ mẫu phải vất vả, tất cả đều tại tên Giang Trừng khốn khiếp đó...
Lam lão phu nhân cũng nhiều thêm mấy phần tình cảm ấm áp, bỏ qua chuyện Giang Trừng nói:
-Nhà chúng ta có hỷ sự, sao ta có thể không trở về được. Đồ cưới của hai nha đầu đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?
Hồ thị vội vàng đứng dậy, có chút khó xử nhìn lão thái thái, nói:
-Bẩm lão thái thái, vốn ban đầu chỉ có một mình Tĩnh Nhàn nha đầu thành thân, nếu tranh thủ chuẩn bị thì cũng kịp, nhưng bây giờ lại có thêm Tĩnh Tĩnh, chỉ sợ…
Diệp lão phu nhân cũng là người thành tinh, sao lại không biết những tính toán nhỏ nhặt trong lòng Hồ thị, Tĩnh Tĩnh dù là thứ nữ con gái thiếp thất nhưng không thể qua loa được, huống hồ người kia là con trai nhà họ Giang, Hồ thị thương con sợ thiệt thòi cũng phải, suy nghĩ một chút nói:
-Thời gian Tĩnh Nhàn thành thân vẫn chưa quyết định hay là cho Tĩnh Tĩnh trước đi.
Hồ thị thở ra...
Lam lão phu nhân nhìn hai cháu gái, liền ra lệnh cho nha hoàn lấy hai cái hộp ra, đặt lên bàn, nói:
-Hai nha đầu các cháu đều là người có phúc khí, trong phần của hồi môn của ta có mấy thôn trang, hai cháu mỗi người một cái, về phần quỹ chung phải xuất ra bao nhiêu để mua của hồi môn cho các cháu thì phải xem ý của mẫu thân và phụ thân các cháu.
Hồ thị cười nói:
-Vẫn là lão thái thái thương cháu gái. Thế lão gia muốn thêm đồ cưới nào.
-Hồi môn mà ít chỉ sợ hoàng gia cũng sẽ không hài lòng. Từ quỹ công xuất ra hai vạn hai ngàn lượng đặt mua đồ cưới, còn có sáu thôn trang và sáu gian cửa hàng, thêm vào đó là hai thôn trang trồng dâu ở thành ngoài
Thẩm thị nhíu nhíu mày, nói:
- Có phải là quá nhiều hay không? Con lại có dự tính khác.
Lam lão phu nhân làm như không nghe thấy hỏi
-Đồ cưới của Tĩnh Nhàn nha đầu, ngươi tính thế nào? Hai đứa đều là con cái Lam phủ phải tính toán cho cẩn thận.
Rốt cuộc Lão thái thái vẫn có kiến thức hơn Thẩm thị, danh tiếng Giang phủ vốn không nhỏ, phía sau còn có Kim gia, gốc chắc như vậy đồ cưới ít quá không sợ người ta cười vô mặt
-Con cũng nói dự định của mình đi
Hiển nhiên Thẩm thị không nghĩ tới lão thái thái sẽ hỏi trực tiếp như thế, do dự một chút mới nói:
-Đương nhiên, đương nhiên con vẫn đang tính toán, hay là đợi Giang phủ đưa sính lễ tới rồi hãy xem xét. Đến lúc đó thêm vào hai thôn trang nữa là được.
Ẩn ý của nàng chính là xem sính lễ của Giang phủ như đồ cưới mà đưa trở về, về phần đến cùng có thể đưa trở về bao nhiêu thì còn phải xem ý của nàng.
Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều trầm xuống lão phu nhân trầm giọng nói:
-Đem sính lễ như đồ cưới đưa trở về, chuyện như vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được. Ngươi có cần thanh danh của Lam gia nữa hay không hả? Ngươi có cần cái thanh danh mẹ kế này nữa hay không?
Bị lão thái thái răn dạy không lưu tình chút nào như vậy, mặt Thẩm thị lập tức đỏ bừng, liên tục kêu oan nói:
-Lão thái thái, con dâu thật sự rất oan uổng a, mấy năm nay con dâu có chỗ nào khắt khe với hai đứa chứ ? Thật sự là. . . thật sự là. . . trong phủ chúng ta có chút khó khăn, phía sau còn mấy cô nương chưa xuất giá, ...
Lão thái thái bị đứa con dâu có ánh mắt thiển cận này khiến cho tức giận đến nỗi phải vuốt vuốt ngực đưa mắt nhìn Lam San
-Nữ nhi của ngươi, ngươi nói thử xem nên làm gì bây giờ?
May là mình trở về hỏi một câu như vậy, nếu thật sự để cho Thẩm thị chèn ép Hồ thị gả cho nha đầu ra ngoài như vậy, không chỉ đắc tội với Giang phủ mà còn đắc tội với Kim phủ.
Lam San khó xử nhìn mẫu thân rồi lại nhìn thê tử, nói:
-Khúc Nhàn nha đầu cũng là đích nữ (con của vợ cả, dòng chính thất), vậy thì không thể sơ xài được, mẫu thân nó mất sớm cần phải bù đắp cho nó về nhà phu quân. Tĩnh Tĩnh tuy là thứ nữ nhưng cũng là muội muội của Khúc Nhàn lẽ nào lại bên trọng bên khinh.
-Giống nhau?!
Thanh âm Hồ thị bén nhọn, Lam Khúc Nhàn thì không nói, bà biết trong phủ ai cũng không dám xem thường đích nữ như nó:
-Trong phủ chúng ta làm gì có nhiều tiền như vậy? Lão gia, không phải là thiếp thân, người mẹ này muốn bạc đãi hai đứa, thật sự gia kế của chúng ta rất khó khăn. Còn nữa Sương nhi thì sao? Sương nhi cũng cần phải gả, đến lúc đó phải làm sao? Tính toán một hồi Sương nhi của thiếp chẳng có gì!!.
Lam Tĩnh Tĩnh mà muốn giành với Sương nhi của nàng ư? Đừng hòng, cả Hồ thị cũng đừng hòng làm càn. Lam Tĩnh Nhàn dùng quạt che mặt nhàn nhạt ánh nhìn, cũng không muốn xen vào.
-Lão thá thái, lão gia sính lễ của Giang phủ đến rồi mời mọi người tranh thủ thời gian đi qua đây này.
Danh sách sính lễ thật dài kia của Giang phủ kia không tệ, lại nhớ tới tình cảnh lần trước khi sính lễ Kim gia đưa đến Giang phủ đến kéo dài nhìn không kịp kia. Thẩm thị không cảm thấy bực bội khi Lam Tĩnh Tĩnh phúc dày như vậy. Sau này cùng Giang Yếm Li thân thiết rồi.
Giang Phong Miên nói chuyện cùng Lam San và Lão phu nhân, bên cạnh Giang Trừng ngồi ở một bên sắc mặt có chút lúng túng lại còn đen sì.
Lam Tĩnh Tĩnh cúi đầu xuống, dung nhan thanh lệ nhiễm lên một tia màu đỏ nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại khác, cái hôn sự này... thật khó giải thích làm bộ e lệ, yên lặng nhận lời, đáy lòng đã sớm xếp thành một chữ sầu to bố chảng. Nhớ lại buổi sáng Giang phủ không náo nhiệt như mọi ngày, hôm qua ai cũng say như chết sáng sao dậy nổi, cứ lơ mơ bò ra khỏi giường cắm mặt cắm mũi mà đi.
Giang Trừng đá người bên giường:
-Ngươi bò vào giường ta làm gì?
Giang Trừng thấy người kia không nhúc nhích liền đạp mạnh một cái:
-Giường ngươi sao ngươi không ngủ
Hắn xoay xoay người tìm tư thế thoải mái, chợt sờ phải thứ gì đó chảy dài như tơ, mềm mại như dải lụa mát lạnh mê người....Giang Trừng hé mắt...
-Ôi tổ tông ơi.....
Ngụy Vô Tiện bị tiếng hét làm ồn ngóc đầu dậy mắt nhắm mắt mở:
-Sáng sớm người la lối cái gì, ôi ba mẹ.... cô ta... cô ta ở đâu ra vậy..
Giang Trừng trợn mắt

-Ta làm sao mà biết.
Lam Tĩnh Tĩnh ngáp một cái cau mày mở mắt:
-Tên khốn này ngươi dòm cái gì? Đợi ta ngủ xong sẽ cãi nhau với ngươi tiếp
Sau đó xoay người... sau đó
-Tên khốn này sao ngươi lại ở đây hả?
Giang Trừng...
Cái này ta hỏi cô mới đúng
Ngụy Vô Tiện ôm đầu lao ra ngoài:
-Ta không thấy gì hết, ta không thấy gì hết.
Lam Tĩnh Tĩnh khóc đến không biết trời trăng gì, không ngừng la lối mắng Giang Trừng đến Giang phủ không ai biết giấu mặt vào đâu.
--
Lam Tĩnh Tĩnh mượn cớ đi pha trà cáo lui, đang ở trong bếp bỏ muối vào trà của Giang Trừng thì trưởng tỷ Lam Khúc Nhàn phe phẩy quạt đi tới:
-Giang tông chủ tuổi trẻ chưa trải sự đời lần này đúng là bị muội hại thảm rồi
Lam Tĩnh Tĩnh tiếp tục làm chuyện xấu hỏi:
-Tỷ nói gì muội không hiểu.
Lam Khúc Nhàn che miệng cười:
-Muội muội không cần giấu ta, muội đã làm chuyện gì ta nhìn không biết sao?
Lam Tĩnh Tĩnh bĩu môi:
-Ai bảo hắn bóng gió nói muội đanh đá không gõ được, còn nói ai lấy phải muội xui xẻo tám đời, muội sẽ cho hắn biết ai xui xẻo thì chưa biết. Muội sẽ từ từ dạy dỗ hắn
Lam Khúc Nhàn nói:
-Nhưng mà hôn sự không phải chuyện đùa, muội không thấy hối hận sao?
-Có gì hối hận, muội là thứ nữ gả đi cũng không chắc tìm được chỗ tốt, ban đầu muội còn lo lắng về Giang Trừng, coi như hắn không quá tệ hại như miệng của hắn
Hắn chịu cho nàng làm chính thất đây là điều nàng không ngờ tới.
-Chúc muội thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro