Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ác Mộng (6)

Gió đêm u u vọng về giữa bốn bề tĩnh lặng trông ra chỉ thấy mưa xuân.. 

Từ lúc trở về Tiết Dương vẫn chưa nói thêm một lời nào. Hiểu Tinh Trần biết rõ vấn đề giữa họ hãy còn chưa giải quyết xong. Hành động của hắn tuy luôn có vẻ hời hợt tùy hứng, nhưng bên nhau đã được một thời gian, Hiểu Tinh Trần dần nghiệm ra tâm tư thiếu niên này như một đại dương sâu thẳm không thấy đáy lúc vui vẻ lúc lại lạnh lùng âm trầm cũng không biết lúc sớm mình lớn tiếng với hắn khiến hắn không vui? Hiểu Tinh Trần lúc đó thật sự cảm thấy rất khó chịu, cũng không biết bản thân đã nói ra cái gì không nên nói...?

Mà Thành Mỹ lại cứ im lặng, nếu hắn đã không muốn nói ra thì nhất định sẽ không nói, chỉ còn cách dựa vào phán đoán của bản thân đọc ý tứ trong hành vi của hắn mà thôi

Nghĩ đến đây y có hơi xoay  người tìm thiếu niên còn đang quanh quẩn ở nơi đó. Hiểu Tinh Trần muốn gọi tên hắn một tiếng nhưng không biết nên nói cái gì..? Có phải vì chuyện hồi chiều? Tâm tư y hơi mệt mỏi lại có chút nhức đầu.

Gió lạnh một lần nữa dội vào gian phòng khách của Nhiếp phủ khiến Hiểu Tinh Trần bất giác ôm tay run nhẹ cơn mưa xuân này thật dai dẳng quá đi. Tiết Dương nghiêng đầu thấy Hiểu Tinh Trần lạnh liền đóng cửa, tiếng lạch cạch khô khốc vang lên, cả hai đối diện nhau trong giây lát, chờ đối phương chủ động lên tiếng.

"Đạo trưởng…"Tiết Dương đấm trán một cái, biểu tình phức tạp nhếch môi cười tự giễu...y định bỏ mặc không nói tiếng nào với hắn sao? 

Sao gọi đạo trưởng rồi? Đang giận thật rồi!

"Đạo trưởng, uống thuốc.. "

"Ta tự uống được"

Khoảng cách!!

Cả hai ôm chặt quá nhiều tâm tư cho riêng mình, bởi lý do này hay nguyên nhân khác mà không muốn nói ra..

Đây chính là rào cản khó vượt qua nhất..

"Đạo trưởng, trễ rồi ngủ đi." Tiết Dương bằng ngữ điệu sinh động hoạt bát lên tiếng trước cố xé rách bầu không khí quái ác này... Cứ tiếp tục hắn sẽ bị đẩy ra khỏi đạo trưởng mất thôi. Chuyện lúc chiều, chính là chuyện lúc chiều có phải y biết ý đồ của hắn rồi không? Cảm thấy hắn lợi dụng linh lực của y? Thà là y cứ chất vấn thẳng còn cảm thấy thoải mái hơn. Hiểu Tinh Trần có cảm giác hắn lại một lần nữa muốn giấu y tâm tư của mình mà không đúng dường như trước giờ vẫn luôn giấu, từ trước đến nay vẫn vậy không để cho người khác đo lường được, một người luôn đề phòng mọi thứ, rốt cuộc hắn đã tổn thương bao nhiêu mới trở nên như thế. 

"Thành Mỹ, ngươi ngủ đi. Ta không mệt."

"Ngươi bị thương như thế, không mệt là thế nào? Lên giường lên giường, đừng ngồi đây nữa. Cảm vào rồi lại quở trách là tại ta."Tiết Dương ôm lấy vai y đẩy xuống giường lại lèm bèm:"Ta nói ngươi mau lành lại rồi đi diệt quỷ kiếm tiền ngươi định ở Nhiếp phủ mãi sao? Ngươi không ngại nhưng ta ngại...cứ như này ta đem bán ngươi lấy tiền mất thôi"

Hiểu Tinh Trần phì cười gật đầu:"Được rồi được rồi.. "

Nụ cười trên môi hắn bỗng nhiên chuyển sắc, biểu tình sớm đã đổi dời thành một vẻ đắc thắng tự mãn. Dường như không quá khó để khiến Hiểu Tinh Trần rộng lòng bao dung, buông bỏ tất cả mà quan tâm đến hắn...được rồi chuyện lúc sáng hắn bỏ qua đấy. Trong lòng vẫn tồn tại một tia ấm nóng, mù quáng mà thôi thúc y lặng yên chờ đợi, dù biết rõ càng mềm lòng thì dấn bước sẽ càng sâu…

"Chuyện lúc sớm xin lỗi ngươi, ta thật không cố ý..."

Tiết Dương nhíu mày:"Bình Thường ngươi không như vậy...?"

Hiểu Tinh Trần day trán: "Không biết nữa, thấy nóng bức vô cùng.. "

"Tại sao nóng?"

"Có thể là do ngươi tu hệ hỏa, ta cảm thấy khó chịu với khí tức của ngươi...nhưng lại cảm thấy cái gì đó đang thoát ra? "

Tiết Dương trầm ngâm có khi nào do hắn tu ma hay không? Linh lực của y thoát ra? Nghĩ đến đây thì Tiết Dương mới thật sự ngơ ngác, hắn nhướng mày tròn mắt nhìn y, vẻ mặt tỏ ý khó hiểu. Những trạng thái bất thường này trước nay hắn chưa từng nghe qua, điều tức chân khí hóa ra có thể khiến người ta trở nên quái lạ như vậy sao? Do không theo đường tu tiên, những thuyết liên quan đến kết đan, hắn đều chẳng quan tâm đến. 

Lần đầu chữa thương cho y là lúc y nữa mê nữa tỉnh cho nên mới không biểu hiện rõ ràng.

"Nóng? Toàn thân nóng? Sau đó thì sao? Linh khí vẫn sử dụng tốt chứ? Không phát sinh dị trạng nào nữa?" Tiết Dương hơi lo lắng.

Hiểu Tinh Trần không Nói thêm:"Điều tức là để ổn định chân khí, trước nay ta vẫn điều tức một mình không gặp phải điều gì bất thường. Có thể do cơ thể của ngươi không có kim đan, không có linh khí, nhưng lại tồn tại thứ tà khí thông qua ma tu mà có được…" Hiểu Tinh Trần nói đến đây thì ngập ngừng đôi chút, lại tiếp:"Có lẽ vì thế mà cơ thể ta không kịp thích ứng."

Tiết Dương im lặng...có khi nào Mộng Cốt? Giống Nhiếp Hoài Tang đúng không? Để nó chiếm tiện nghi rồi, khốn khiếp thật!

"Thành Mỹ?"

"…Đi ngủ, đi ngủ thôi, trời sắp sáng rồi!" Tiết Dương vội vội vàng vàng tắt đi ngọn đèn sắp cạn dầu, nhảy lên giường tung chăn thật gấp gáp.

"Nhưng chúng ta vẫn chưa nói xong…"

"Ta buồn ngủ rồi... "

Cạnh bên nhau một lúc thấy người bên cạnh vẫn chưa ngủ liền cất tiếng hỏi:"Thành Mỹ đã bao giờ nghĩ đến chuyện chân chính bước vào huyền môn chưa?" Vị đạo trưởng trong tay hắn thì thầm lên tiếng, không thấy hắn trả lời thì từ tốn nói thêm:"Ngươi cũng biết, ta chỉ là một vân du đạo nhân không có gì trong tay, còn là một kẻ tàn phế."

"Ừ ta biết" Tàn phế của ngươi là từ ta mà có, ta đương nhiên biết. Tiết Dương tránh không được tự cười lạnh trong lòng. Nhưng giờ chuyện của Mộng Cốt mới quan trọng đây này, để hắn sống ngày nào nữa e là sẽ không chỉ là tàn phế mà chết quách đi rồi.

"Muốn giữ chân ngươi, lại sợ là trì hoãn ngươi. Ngươi còn rất trẻ, có tư chất hơn người, đường tu tiên cầu đạo cũng rộng mở chờ đợi. Chỉ cần ngươi nỗ lực kiên trì, tìm được một nơi khởi đầu nhập huyền môn, sau này ắt sẽ có cơ hội danh chấn thiên hạ cần gì phải chịu khổ như vậy.. "

"Không hứng thú." Tiết Dương cắt ngang lời y, thản nhiên nói, "Ta theo ngươi là đủ, ngươi dạy ta bao nhiêu ta sẽ học bấy nhiêu. Không cần danh chấn thiên hạ, chỉ cần có được một vị trí trong lòng ngươi là đủ rồi."

Quả thực, hắn muốn để tên giả mạo kia biến thành hắn luôn cho rồi, để hắn mãi là Thành Mỹ được y đưa về một lòng một dạ chữa thương...

Tiết Dương tự hỏi tâm tư hai người cho đến bây giờ vẫn còn chưa thấu rõ, phải chăng vì có một kẻ ẩn mình bằng lớp ngụy trang sâu dày, chưa một lần chân chính đối diện y? Mà cái vỏ bọc này lại bị không ít người lăm le đe dọa... 

Hiểu Tinh Trần khẽ động, y rời khỏi vòng tay hắn nghiêng đầu cười nhẹ, nụ cười của một kẻ tâm tư thuần khiết, tựa như ánh trăng non dịu dàng thanh sạch trong bóng tối mờ ảo không hiểu sao Tiết Dương lại thấy rất rõ ràng... 

Tiết Dương phì cười, nụ cười thật lòng hiếm hoi lại nở trên môi một ác nhân, lãnh khí của hắn như tản đi vài phần.

Hiểu Tinh Trần đưa tay tìm kiếm hắn, Tiết Dương hờ hững nhìn bàn tay y nhẹ nhàng chạm đến gương mặt mình. Y sờ được rồi thì dịu giọng nói, "Chỉ cần ngươi không chê ta mù lòa vô năng, sau này dù có chuyện gì đã có ta bảo hộ tốt cho ngươi."

Hắn không đáp lời, chỉ khẽ lắc đầu cười, ánh mắt lại ngẩng lên lạnh lẽo nhìn y. Tiết Dương chợt nhớ lại mấy ngày trước đã có một giấc mơ lạ đầy máu tươi, hắn giết người lâu nay cũng không bao giờ mơ thấy ác mộng như thế này... 

Cơn ác mộng này đến bao giờ mới tan, đạo trưởng ngươi đừng như người trong giấc mộng của ta trở thành máu tươi không rõ hình hài...

Cảnh tượng dị thường cứ đan vào nhau, hình thành tâm thế sợ hãi mà trước giờ Tiết Dương chưa từng có, lo âu, hắn thật sự đang lo âu... 

Sao lại thế? 

----

Trong phòng Nhiếp tông chủ, lúc này Nhiếp Hoài Tang đang ngồi đọc kiếm phổ, binh pháp của Nhiếp Minh Quyết đưa cho. Hắn chăm chú đọc từng chữ, chẳng phải siêng năng học hành gì cho cam mà thứ này thật sự như một liều thuốc ngủ, mỗi lần đọc nó hai mắt hắn nặng trĩu, chẳng mấy chốc sẽ ngủ khò khò cho mà xem, hắn chỉ vừa khỏi bệnh thôi, giận quá đi!!!!!

Nhiếp Hoài Tang lật tới lật lui vài tờ, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến nghĩ một  lúc dù sao bệnh mới khỏi đại ca cũng không thể bắt ép hắn mãi được, nghĩ vậy tâm trạng thoải mái hẳn liền tắt đèn chuẩn bị ngủ. Mắt chưa kịp nhắm được năm giây thì cửa phòng có ai đó gõ:"Tông chủ, tông chủ có chuyện rồi"

Có chuyện lại có chuyện, sao lần nào cũng có chuyện... 

"Tiểu nhân vừa rồi đi gác với mọi người thì thấy có một bóng đen chuyển động trong bụi cỏ, phi thường kỳ quái, liền đuổi theo  thấy cách thành không xa dưới tàng cây cổ thụ trong sân trước thì thấy trên cây treo rất nhiều xác yêu thú,  linh miêu,.....thật sự không hiểu chuyện kì dị gì đang xảy nên vào đây bẩm báo tông chủ." 

Xác yêu thú, còn có linh miêu nữa, nghe quen vậy... 

Nhiếp Hoài Tang nghe xong sắc mặt trắng bệch, ánh nến chiếu lên khuôn mặt hắn, nếu có thể nhìn liền phát hiện có điều bất thường. Nhưng báo cho hắn làm gì, hắn còn muốn trốn cơ:"Mọi người biết chưa?"

Người kia như biết rõ thế nào cũng đổ cho mọi người, nói: "Xích Phong Tôn bảo người ra"

Thôi xong rồi! Lại bắt mình cùng họ xem mấy thứ đó, rõ ràng là không giúp ích được gì, cớ sao phải bắt mình có mặt chứ... 

Nhiếp Hoài Tang giả bộ ho vài tiếng:"Ta đang bệnh a~"

Người kia cũng không nói nhiều ngưng một lát liền xông vào bắt Nhiếp Hoài Tang vác như bao lúa ra ngoài...! 

"Ta không muốn đi, ta không muốn đi mà..."

Ra tới nơi một bầu không khí quỷ hồn cứ sâm sâm khiến người ta khó chịu, Nhiếp Minh Quyết từ xa đã nghe tiếng hắn, khẽ quát:"Cái gì không muốn đi.. "

Nhiếp Hoài Tang ngậm chặt miệng không dám mở miệng, hé mắt ngó cảnh tượng trước mắt, toàn xác yêu thú cùng mèo đen, quỷ hồn lờn vờn như kêu oan hắn nuốt nước miếng... Tự dưng vứt xác linh miêu ở đây làm chi? Muốn cảnh cáo hắn ư? 

Lúc hắn dùng Bá Hạ kiếm đại ca quả thật đã dùng đến quỷ hồn của một con linh miêu...nhưng mà!..

Nhiếp Hoài Tang quay đầu nhìn vào bóng tối mờ mịt xa xăm.. ngươi đang tìm ta sao??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro