Ác Mộng (5)
Nhiếp Hoài Tang bị mang ra ngoài, khó hiểu ngồi yên trong một trận pháp hình tam giác ánh sáng màu đỏ của nó tối sầm trông rất quỷ dị sặc mùi trừ ma diệt quỷ..Hắn hoang mang nhưng thấy vẻ mặt đại ca nghiêm trọng không dám hỏi lung tung, ngoan ngoãn ngồi yên trong trận pháp thầm cầu nguyện cho chính mình...
Sau một hồi cảm giác cơ thể thảm hại như bị nung đốt, Nhiếp Hoài Tang toát mồ hôi không ngừng muốn chạy ra khỏi nhưng như có móng vuốt vô hình nhấn hắn xuống, không cho di chuyển..
Cảm thấy cổ họng khô khốc khát đến muốn bốc cháy hắn nghe có tiếng nói của ma quỷ vọng lại trong tâm trí, chủ nhân, ta đi trước đây...
Nhiếp Hoài Tang thầm mấy động...
Nhiếp Minh Quyết thấy khói đen tỏa ra liền lặp tức đuổi theo, sắc mặt ông lạnh lùng đanh thép... Con quỷ này dám...
---
Hôm sau Tiết Dương mới trở về, một đêm ngoài gió lạnh khiến hắn ghi nhớ lại những ngày tháng trước đây... Thậm chí cả ngày được Hiểu Tinh Trần mang về, y lau vết thương cho hắn, bàn tay y rất ấm áp dễ chịu...
Hiểu Tinh Trần có vẻ vừa tỉnh, Tiểu Miêu đang ở bên cạnh hắn ăn bánh, Tiết Dương nghe loáng thoáng nó nói:"Không có, Thành Mỹ ca đang ở ngoài sân, đâu có đi lung tung... "
Mới tí tuổi đã học nói dối rồi..
Thành Mỹ tiện tay lấy bát thuốc từ tu sĩ Nhiếp thị, mang vào cho Hiểu Tinh Trần miệng nói:"Ta đi lấy thuốc cho ngươi.. "
Hiểu Tinh Trần mỉm cười:"Không đi lung tung là tốt... "
Lúc y uống thuốc hắn vẫn nắm chặt tay y không buông xuống, thậm chí một lời cũng không nói ra, Hiểu Tinh Trần không hiểu sao có cảm giác phong ba sắp ầm ĩ đổ xuống đầu. Tiết Dương vẫn truy đuổi dòng suy nghĩ của bản thân ngẫm lại cũng thấy lạ, từ khi nào hắn đã dần phụ thuộc vào tâm tình của y, đến mức phải lường trước cả những vui buồn hờn giận? Lo lắng bản thân bị người khác vạch trần trước mặt y? Tại sao...
Tiết Dương ngươi nên tìm cách trừ tà thì hơn, bệnh của ngươi nặng quá rồi...
Hiểu Tinh Trần cảm thấy Tiết Dương là lạ nảy sinh chút khó hiểu, nhưng vẫn không có ý định rút tay về.
"Thành Mỹ?"
"Thành Mỹ cái gì, sắp thành trâu ngựa của ngươi rồi." Mau uống xong thì nghĩ cho khỏe đi, thật phiền phức...
A Thiến nói:"Ngươi mới là đồ phiền phức đó, sau lúc trước ngươi bị thương ngày ngày gác chân chờ cơm sau không sao không nghĩ đến việc mau khỏe lại mà cứ nằm lười"
Tiết Dương nhếch miệng: "Ngươi mù mà sau biết ta ngày ngày ngồi gác chân.. "
A Thiến liếm môi lại giương giương đắc ý nói:"Còn không phải? Ta không cần động não cũng biết ngươi muốn gì đấy..."
"Thành Mỹ, ủy khuất ngươi phải chen chúc trong một nghĩa trang, lại phải cùng ta phiêu bạc đi săn đêm."Hiểu Tinh Trần tin chắc hắn không vui, khẽ cắn môi hỏi, "Ngươi có cảm thấy hối hận không?"
Tiết Dương đang đi ở phía trước nhiên bỗng dừng hẳn lại
tâm trí còn quẩn quanh lời y vừa nói:"Hối hận? Ta hiện tại hối hận rồi, ngươi đuổi ta đi luôn có được không?"Tiết Dương quay lại nhìn y 'ngây thơ' hỏi.
"A?" Hiểu Tinh Trần lặng người trước câu nói của hắn, y sững sờ không biết mở lời ra sao, sắc mặt thoáng trở nên lo lắng, "Ta không thể đuổi ngươi… Thành Mỹ ta…"
Tiết Dương lại nói:"Thôi đi... có đuổi ta cũng không đi.."
Hiểu Tinh Trần chỉ vừa rơi vào bể sâu hụt hẫng phải một lúc sau y mới vỡ lẽ ra thiếu niên này vừa đùa giỡn mình...
"Thế đạo trưởng, ở bên cạnh ta có từng hối hận không?" Tiết Dương thình lình hỏi lại. Hắn biết hiện tại hỏi y câu này là còn quá sớm, chưa kể ở cùng nhau chung sống thì hắn vẫn chưa thật sự cho y thấy bản chất của mình. Nhưng hắn muốn lắng nghe kẻ mà hắn phải khổ tâm lừa dối nói ra ý niệm thơ ngây trong lòng y.
Chính xác là hắn muốn tận tai lắng nghe câu trả lời mà có thể hắn đã biết trước. Với tính cách của đạo trưởng thật không khó đoán nha...
"Ta không có gì để hối hận. Hiểu Tinh Trần dịu dàng nói, nụ cười kín đáo ẩn hiện bên khóe môi. Đứa trẻ này vẫn còn là một nhóc nhỏ vẫn cần có chỗ nương tựa đáng tin tưởng một chút...
Tiết Dương xoay đầu nhìn y, môi như có như không nhếch lên đầy chế giễu. Cảm giác thật kỳ lạ khi hắn vừa muốn trông thấy y hạnh phúc trong tay mình, vừa muốn hướng dịu dàng khẽ nói: Hiểu Tinh Trần, ngươi lại bị lừa rồi không thông minh tí nào cả, vậy mà cũng đi hành nghề khắp nơi đúng là không sợ chết..
Chỉ trong một thời gian ngắn cùng chen nhau dưới mái nhà rách kia, bản thân hắn đã dần không còn là chính mình nữa. Tiết Dương tự thấy rõ điều này, nhưng hắn chán ghét mỗi khi nghĩ đến việc phải thừa nhận.
Hắn rất quan tâm Hiểu Tinh Trần, đối với y là thật lòng thật dạ quan tâm, nhưng cái thật lòng đó lại dùng một cái giả dối để duy trì..
Hư hư thật thật không thể nhận ra....
Dẫu rằng hắn biết mình không thể trốn tránh tham luyến những ấm áp từ y, cũng biết mình cần phải ngụy tạo để đạt được điều đó, cho nên tình cảm này không biết nên nói là thật hay giả là dành cho hắn hay dành cho một người không bao giờ tồn tại?
Thành Mỹ...
Cái tên này...
Hiểu Tinh Trần không hối hận khi ở bên Thành Mỹ thế nhưng đồng thời hắn vẫn là hắn, vẫn là một Tiết Dương mà Hiểu Tinh Trần không bao giờ muốn nghe người nhắc đến. Cuối cùng thì những điều hắn luôn khao khát được nói cùng y, buộc phải chôn sâu tận đáy lòng. Đó chính là rào cản đáng sợ nhất..
A Thiến "..."
Tiểu Miêu "..."
Này này hai ta vẫn còn ở đây nhá...
Tiết Dương nhìn y chậm rãi lau mồ hôi cho mình, ánh lạnh lùng trong mắt dần giảm đi vài phần. Hắn ghé sát lại gần Hiểu Tinh Trần, gian xảo thấp giọng hỏi:"Trước tiên ta phải xem vết thương của đạo trưởng ra sao rồi? Ta giúp ngươi chữa thương..."
A Thiến biết trị thương không nên làm phiền đành dắt Tiểu Miêu ra ngoài...
Chữa thương tốn nhiều nội công trong người hắn không muốn Thành Mỹ vì hắn tốn nhiều công sức nhưng Thành Mỹ rất kiên quyết, nội công cùng nhau tu luyện miễn cưỡng cũng hòa hợp đi, Hiểu Tinh Trần tu hệ kim, Thành Mỹ tu hệ hỏa, khí tức khá nóng...
Cần phải...
Nụ cười tà ác của kẻ nào đó đã lan rộng trên môi. Hiểu Tinh Trần nghe thấy tiếng hắn khép cánh cửa nhà lại, thêm vài tiếng động lạ nữa, tay đã bị hắn nắm lấy kéo vào trong phòng. Tiết Dương thản nhiên nói:"Sắc mặt đạo trưởng xanh xao lắm ngươi chịu khó một tí sẽ mau lành thôi.. "
Sợ Hiểu Tinh Trần từ chối Tiết Dương lại nói thêm:"Ta nghe nói Nhiếp Hoài Tang đêm qua mới được trừ tà, cái tên vô dụng đó hèn gì bệnh mãi không dứt hóa ra bị ám từ chổ Mộng Cốt..." nhưng hắn có gì để ám chứ? Dùng hắn xử lý Nhiếp Minh Quyết? Thế mà kéo dài đến tận bây giờ chưa xử, đùa dai không tốt đâu giờ bị ngươi ta đập...
Quả nhiên sắc mặt Hiểu Tinh Trần đanh lại muốn lặp tức hồi sức đi bắt quỷ...
Không phải là Hiểu Tinh Trần không chịu nổi khí nóng chỉ là cảm thấy có gì đó không đúng không ngừng chuyển động trong cơ thể...Cũng khó trách y không hiểu được cơ thể mình vì sao lại mẫn cảm khi điều tức cùng hắn đến vậy.
Hiểu Tinh Trần rất vất vả đấu tranh tư tưởng, trong khi Tiết Dương nhếch môi nhìn y chầm chậm nâng tay lên. ....chữa thương rồi lấy một chút linh khí của Hiểu Tinh Trần sang mình...một công đôi chuyện, hắn chướng mắt cây Sương Hoa kia lâu lắm rồi... chỉ là chưa có cơ hội thôi...
Đối với hắn thì phải luôn dự phòng đến trường hợp xấu nhất, để đến một lúc nào đó khi cần tới thì Sương Hoa sẽ ngoan ngoãn nghe lời, cũng như chủ nhân của nó vậy. Hắn không muốn như lần trước bị Kim Quang Dao quật cho một đòn...
Cái tên kia lật mặt cũng giỏi lắm...
Thế nên linh khí của Hiểu Tinh Trần cần hòa hợp với cơ thể của hắn chưa kể nếu kết đan theo cách này, thì linh lực của cả hai sẽ có sự tương đồng rất lớn như thế không chừng hắn có cơ may sử dụng được Sương Hoa kia rồi...Sắc mặt của đạo trưởng chậm rãi chuyển đổi, mồ hôi trên trán vẫn thế chảy xuống thấm ướt cả tóc mai. Hắn nghiêng đầu quan sát, cảm thấy đạo trưởng ngốc coi vậy chứ hết sức dễ nhìn. Dung nhan của người này nếu thoáng qua có thể nói là thanh thuần tuấn tú, còn trông kỹ ở khoảng cách gần sẽ có cảm giác phảng phất một vẻ đẹp rất dịu dàng. Sống mũi cao cao, đầu mũi nhỏ xinh, môi mỏng mềm mại cười lên khiến người ta dễ chịu...
Không tệ...
Hắn luôn biết Hiểu Tinh Trần tuấn tú như vậy, từ những ngày đầu gặp y đã biết. Có điều hiện tại ngày ngày được ngắm nhìn ở khoảng cách thật gần, không hiểu sao vẫn chẳng hề chán mắt quả nhiên rất có phong thái, có vốn luyến...
Nhưng mà nam nhân đẹp thì có gì đáng nói? Tiết Dương tự thấy bản thân đã nhàm chán đến mức phải ngắm nhìn một vị đạo trưởng mà làm thú vui qua ngày đâu, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm đấy...
Người Hiểu Tinh Trần đã nóng lên như phát sốt, Tiết Dương truyền lực mỏng đi đôi chút tránh đạo trưởng bị phản phệ..
Một lúc sau dòng linh lực lập tức ngưng trọng rồi mất hẳn, Hiểu Tinh Trần thu tay lại giữ chặt lấy ngực áo cảm giác vết thương khá hơn nhưng vẫn đau nhói, hơi thở gấp gáp như vừa phải vận động mạnh. Tiết Dương khó hiểu khẽ chạm nhẹ vai y hỏi:"Ngươi sao vậy? Chữa thương xong sao trông ngươi còn tệ hơn lúc đầu vậy?
Lẽ nào do hắn mãi suy nghĩ nên đã gây ảnh hưởng đến khí huyết, hay là do không phù hợp? Hôm đầu tiên bị thương còn ổn lắm cơ mà...
Lần trước hắn điều tức xong hắn đi ra ngoài để y nghỉ ngơi, cũng không hề mảy may chạm đến. Vậy nên Tiết Dương chẳng ngờ tới Hiểu Tinh Trần vẫn luôn nhịn xuống cảm giác khó chịu kỳ lạ len lỏi trong cơ thể...
Gương mặt thanh tú ẩn nhẫn hiện một vẻ đau đớn khó diễn tả. Tiết Dương đương nhiên vẫn càng không hiểu....Lẽ nào đạo trưởng yếu đến vậy sao, có điều tức thôi cũng khiến y mệt mỏi suy nhược? Hay là vết thương trở nặng xảy ra di chứng gì, tệ hơn con quỷ bị Xích Phong Tôn đuổi theo đó không hề chạy mất mà quay lại chỗ đạo trưởng...
"Hiểu Tinh Trần? Ngươi làm sao vậy?" Tiết Dương muốn thử tiếp cận thêm lần nữa, nhưng Hiểu Tinh Trần đã gạt tay hắn ra khỏi người.
"Ta cần nghỉ ngơi… Ngươi ra ngoài, nhanh ra ngoài."
Tiết Dương nhìn cánh cửa đóng sầm trước mặt mình, đầu mày khẽ nhíu lại. Hắn vừa bị đạo trưởng hất tay, thậm chí còn bị đẩy. Hiểu Tinh Trần muốn chọc tức hắn sao? Một cơn giận nhen nhóm bùng lên, gì thế ta mới chữa thương cho ngươi đó, đuổi ta cái gì chứ...
Hiểu Tinh Trần khó chịu giống như có gì đang thoát ra ngoài, thấp thoáng nghe tiếng đa tạ bên tai mập mờ không rõ.
--
Nhiếp Hoài Tang trở người ngồi dậy, cảm thấy sức lực đã ổn định hơn...
"Đại ca"
Hắn ôm đầu, đau thật choáng váng cả lên may là đã có chút sức lực, nếu không hắn tưởng mình lại tiếp tục nằm bệnh nữa...
Nhiếp Minh Quyết vừa vào đã tiếp tục sờ sờ trán hắn, không thấy nóng nữa mới an tâm...
"Rửa mặt đi rồi ra ngoài... "
Nhiếp Hoài Tang thầm nghĩ, nữa rồi, lại bị nhốt trong trận nữa hả...
Ngụy Vô Tiện nhìn Nhiếp Hoài Tang lết ra ngoài, sắc mặt đã khá hơn hôm trước rồi, tà khí kia bám lấy hắn xem ra hại thân thể hắn không ít... Ngụy Vô Tiện lại ghé đầu sang Lam Vong Cơ thấy Lam Hi Thần đang nói gì với hắn liền ghé tai nghe cùng...
"Đệ cũng phải cẩn thận.. "
Ngụy Vô Tiện tò mò cẩn thận sao phải cẩn thận?
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu:"Đệ không sao"
Lam Hi Thần lại nói:"Sao đệ lại trầm ngâm rồi..."
Có sao? có trầm ngâm sao? Bình thường không phải cũng như vậy?
"Đệ không muốn nói thì thôi, cẩn thận là được... "
Ngụy Vô Tiện "..." chừng nào mình mới học được...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro