Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ác Mộng (2)

Vị đạo trưởng trước mặt hắn sửng sốt, y lắng nghe xong thì khe khẽ gật đầu một cái, mở lời nhẹ như không khí:"Thật sao?"

Thật sao? Lại là thật sao, đạo trưởng sao cái cần nghi ngờ ngươi lại không nghi ngờ, cái không cần nghi lại nghi... rốt cuộc ngươi muốn cái gì đây?

"Sao, ngươi cảm thấy thế nào?"Lúc này tiếu ý tràn đậm giọng thiếu niên, nghe qua không rõ là hắn đang mỉa mai hay thật lòng muốn hỏi:" Ngươi cảm thấy ta đáng tin hay sao? Đạo trưởng vậy ngươi nói xem ta sao phải lừa ngươi? Có phải ngươi thấy ta sẽ làm hại ngươi hay không?"

Hiểu Tinh Trần không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn,  hỏi ngược lại:"Ngươi luyện ma tu?"

Tiết Dương ánh mắt chợt lạnh,...cảm thấy không thể phủ nhận nhưng lại không cam lòng lại nghe y nói:"Ta luôn cảm thấy ngươi kỳ quái, từ lúc chuyện tảng đá kia ta đã thấy không đúng?"

Tiết Dương ngẩn người, lâu như thế rồi à:" Ngươi muốn xử lý ta ra sao, bắt lại giao nộp cho tứ đại tiên môn kia… Hay là trực tiếp xuống tay trừ họa? "

"Trước tiên để vết thương ngươi lành trước đã... "

Hiểu Tinh Trần vươn tay đến đỡ hắn đứng dậy, để cơ thể ấm nóng của hắn tựa vào người mình. Tuy nghe rõ được hơi thở lẫn nhịp tim, nhưng không đoán ra nổi tâm tình của hắn. Lần đầu tương ngộ cũng đương lúc trong cơn hoạn nạn lại còn là kẻ thù của nhau, đợi vết thương của hắn lành? Rồi sao đó thì sao? Xử chết hắn? Hay là làm gì? Y từ lâu đã nghi ngờ nhưng hắn không hề hay biết hah xem ra y không ngốc như hắn tưởng chẳng qua không muốn nghi ngờ ai thôi, y vẫn tin thế gian tốt đẹp dùng tinh thần sạch sẽ đón tiếp người khác.

"Đạo trưởng." Tiết Dương trộm nhìn sắc mặt người bên cạnh, trong đầu không biết đã suy tính đến điều gì, khẽ thăm dò gọi y.

"Ừm."

"Ngươi sẽ không đuổi ta đi chứ? Ngươi từng hứa sẽ không bỏ rơi ta, đạo trưởng… Thương thế của ta vẫn chưa lành. Ta luyện  ma tu thì sao? Ta có hại ai đâu chẳng qua không thể tu tiên thì tìm cách bảo vệ mình mà thôi."

Vết thương, nhắc đến đây lại càng khiến Hiểu Tinh Trần không thể rời bỏ hắn. Nhát kiếm đó là do y mà ra, dù cho có lấy lý do vì huyễn thuật mà thần trí mơ hồ thì cũng không thể chối cãi được đó là lỗi của y. Nếu không phải gặp nhìn nhầm y thì Thành Mỹ cũng không bị thương. Ban đầu hắn cũng đã sớm cảnh báo y về chuyện săn đêm nhưng y lại kiên quyết không nghe, hắn đi đến đó cũng là muốn giúp hắn giải quyết tên kia, tự đặt mình vào nguy hiểm việc đến nước này dù là nguyên nhân gì y cũng không thể tránh khỏi trách nhiệm.

Đến khi đã đưa Tiết Dương ra ngoài dạo Hiểu Tinh Trần vẫn không nói một lời. Mặc cho hắn dịu ngọt nài nỉ, y vẫn vậy lãnh đạm đến vô tình. Đúng rồi, y là ai chứ y ghét ma tu nhất trên đời này... 

Sau có thể chấp nhận nổi hắn... 

Mà hắn tự dưng sao lại cần y chấp nhận rồi....

Tiết Dương ngươi điên rồi.. 

Hai người tựa như đi dạo nhưng cả hai tâm trạng điều không vui. 

Lúc này Sương Hoa sau lưng lại khẽ động, khiến Hiểu Tinh Trần dừng bước. Y ngưng thần tập trung lắng nghe. Một đợt gió êm nhẹ chậm rãi nổi lên, kéo về thứ hương thơm ngọt ngào dễ chịu. Sương Hoa theo đó lại rung lên dữ dội, chỉ chực chờ lao nhanh ra khỏi vỏ. Tiết Dương như cũng nhận ra điều gì bất thường, ngừng lại đảo mắt kiểm tra tình hình xung quanh. Tâm trạng lão tổ đang không vui, ai dám mò đến đây thì chết mất xác ráng chịu... 

Sát khí của hắn mạnh như thế Hiểu Tinh Trần bất giác thở dài..

Những ngày đông này khó khăn lắm mới nhìn thấy rõ hình dáng của mặt trời, ánh nắng mỏng tang yếu ớt không sưởi nổi hơi lạnh đang thấm vào da thịt. Tiết Dương ngẩng đầu nhìn những cành cây trơ trọi nối nhau đan xen, che lấp một mảng trời xám tro sầu thảm. Giống như tâm tình của hai người lúc này nặng nề lại quẩn quanh không tìm được lối thoát nào.

Rõ ràng vẫn đang là ban ngày mà vị đạo tà môn không lẫn đi đâu được. Xung quanh yên ắng một cách quái dị, đến tiếng xào xạc của lá khô chạm vào nhau cũng mang đến một cảm giác áp lực khó giải thích.

Kim Tử Hiên đúng là chọn một nơi phong thủy không tốt chút nào... 

Một đạo quang ánh bạc đẹp đẽ xuất hiện chao lượn quanh người hắn. Tiết Dương nhận ra hình dáng của Sương Hoa, hẳn nó đã nhận lệnh của chủ nhân tạo ra một vòng kiếm linh bảo hộ. Hiểu Tinh Trần bước theo sau lưng chỉ cầm trên tay một bao kiếm trơ trọi,  nhưng đầy kiên nghị cho người ta cảm giác cực kì an toàn...

Đúng, chính là cảm giác ấm áp an toàn này, Tiết Dương không muốn từ bỏ, hắn nhất định nắm chặt nó vĩnh viễn không buông tay.

Cả hai ngầm hiểu chân đã bước vào mê trận. Điều này là không thể tránh khỏi, chừng nào vẫn chưa rời khỏi cánh rừng thì chừng đó vẫn phải tìm cách đối phó với trùng trùng yêu thuật… hắn cảm thấy tình hình có chút kì quái, không rõ tại sao lại vào mê trận, chỉ đơn giản vì cả hai đang phân tâm sao? Tại sao họ cứ cảm thấy mê trận này là từ tâm họ phát ra thế?

Tiết Dương cau mày nhìn một lớp sương mù không hiểu từ đâu ra đã nặng nề giăng mờ trước mắt. Bất thình lình có bàn tay người khẽ miết nhẹ một cái sau lưng, hắn vội xoay đầu liền bắt gặp một ánh mắt sắc như dao. Kẻ đối mặt hắn lúc này từ hình dáng cho đến gương mặt đều như đúc ra từ Hiểu Tinh Trần,.... Lại nữa rồi 

Lại chiêu cũ...

"Tiết công tử, lại gặp nhau rồi ngươi rồi, ngươi thấy kĩ thuật giả dạng của ta có phải càng ngày càng xuất chúng hay không? Có phải ngươi biết ta là ai rồi không? Hình như ngươi đang hoảng loạn nhỉ?"

Tiết Dương một bên đảo mắt tìm bóng dáng Hiểu Tinh Trần, một bên cẩn thận giữ khoảng cách vừa phải với nó. Hiểu Tinh Trần đâu mất rồi... 

"Ngươi muốn gì? Nói đi."

"Ta muốn linh hồn ngươi, à không toàn bộ về ngươi ta đều muốn Tiết Dương ngươi đúng là tội ác mà tạo hóa tạo ra cho nhân loại, lột xác vô cùng hoàn mỹ ."

Trong đầu kẻ giả mạo xẹt qua dòng kí ức không thuộc về hắn năm trước vô tình chạm mặt hắn nơi miếu hoang giăng giăng, tội ác của tạo hóa? Nghe thật hay ho đấy

"Ta đã biết toàn bộ về công tử, có ta bên cạnh không phải so với y sẽ tốt hơn sao? Ta sẽ cho ngươi càng ngày càng lột xác sẽ không ai có thể vượt qua ngươi"

"Rồi ngươi dùng xong thì ném ta ra bãi tha ma chứ gì." Hắn nhẹ nhàng né đi ngươi thật giống Kim Quang Dao...

Nó không buông tha nhất định nắm lấy cánh tay hắn kéo về phía mình, như hiểu rõ ý định của hắn chậm rãi cười nói: "Ta khác, hắn khác, hắn cũng tốt đấy nhưng biến động một cái là không đối phó được bị Lam Hi Thần nắm trong bàn tay rồi, buông bỏ tội lỗi rồi không kiên cường chút nào cả!"

"Khác chỗ nào?"

Nó vừa toan mở miệng Tiết Dương đã nhe răng cười, ghé sát vào tai nó nói khẽ:"Âm hổ phù? Ta nói đúng chứ  gì? Ngươi kích động tội ác của người khác tìm trong đó ra những người thích hợp mang về đào tạo, Kim Quang Dao rất sáng giá nhưng tiếc là hắn gặp phải Lam Hi Thần quá sớm, Lam Hi Thần thấu tình đạt lý đã cản bước hắc hóa hoàn toàn của hắn, cho nên ngươi muốn giết Lam Hi Thần để Kim Quang Dao phá kén háh nào dễ như vậy...ngươi xóa trí nhớ của mọi người là khiến những người còn lại phải sống trong hoang mang, hình thành tâm lí lo sợ yếu mềm để dễ khống chế? Ngu xuẩn!"

Lời vừa dứt xung quanh hắn nhất loạt hiện lên những bóng người hình thù quái dị, nhìn kỹ lại mới thấy tất cả đều mang bộ dạng của xác chết đang phân hủy. Có cái còn đủ tay chân, nhưng có cái đã mất cả đầu. Những cái xác này lầm lũi chen nhau vây dần lấy hắn vào giữa trung tâm, ánh mắt vô hồn trợn trắng hướng về phía hắn. Nhìn có chút quen thuộc rất giống những người hắn đã giết, không rõ nữa... giết người nhiều quá nên nhớ rõ...

"Ngươi thật hiểu rõ ta, chúng ta mới là trời sinh một cặp" kẻ giả mạo này thở dài:"Kim Quang Dao không chịu phá kén nhưng ta biết ngươi không phải kẻ lụy tình"

"Ở đời làm gì có chuyện dễ ăn như thế. Ngươi tính toán cũng khéo quá rồi đi?" Tiết Dương đảo mắt hờ hững nhìn thi trận quanh mình, nhạt nhẽo nói dăm ba cái này làm khó gì được hắn, hắn đang lo cho Hiểu Tinh Trần, không biết lạc mất ở đâu rồi...:"Ngươi định giết Hiểu Tinh Trần để ta nổi điên? Thật buồn cười làm sao?"

Kẻ giả mạo như biết hắn nghĩ gì, cười khúc khích, đắc ý vô cùng... tự mình lừa người gạt mình như thế làm gì?

"Tiết công tử, ngươi đủ khả năng phục khống chế tâm tư chính mình nhưng không đủ sức giữ y bên mình đâu. Ngươi nghĩ kỹ lại đi... Hơn nữa Hiểu Tinh Trần đã nghi ngờ người rồi, ở cạnh hắn lành ít dữ nhiều... Người tưởng hắn nói chờ thương thế người lành là muốn tốt cho người? Chẳng qua sợ không đối phó được với ngươi nên muốn lừa ngươi đến chỗ tứ đại tiên môn... "

"Hiểu Tinh Trần đâu rồi?" Tiết Dương đứng giữa vòng vây của hung thi, hai tay không vũ khí. Không quan tâm ả nói gì, hỏi lại khiến mặt sa sầm...

"Tên đạo trưởng đó yếu đuối nhu nhược, tỉnh cũng như mê. Đối phó với y thì có gì khó? Ném y vào một huyễn trận đơn giản y lập tức lún sâu không tìm ra lối thoát. Một kẻ tầm thường lại vô dụng như y ngươi hà tất phải quan tâm làm gì? Vốn là muốn dùng ảo cảnh ở Bạch Tuyết Quan kích thích tà tâm của y, nhưng y chả có chút phấn đấu gì cả, không dùng được

"Ngươi chỉ cần trả lời đúng trọng điểm là được rồi." Tiết Dương mất kiên nhẫn lôi lá hoàng phù cuối cùng ra gấp lại thành một con hạc nhỏ đặt trong tay. 

Hắn lại ngẩng lên nói tiếp: "Chỉ là một tiểu yêu sống trong huyễn cảnh, ra vẻ gì chứ nhai đi nhai lại cũng chỉ chiêu này....? Kích động y nếu ngươi có khả nặng kích động nổi tâm của y thì đã không nói nhảm với ta rồi"

"Vị đạo trưởng kia nào phải của ngươi, ngươi cáu cái gì? là ngươi đoạt lấy từ trong tay hắc y đạo trưởng mà nhỉ? Mấy ngày trước ta mới gặp người kia đấy, hắn đang tìm Hiểu Tinh Trần...sớm muộn gì cũng tìm thấy thôi..? Ta kích động người kia cũng được"

"Đoạt? Ta cần phải đoạt sao?Hoặc là ngươi câm miệng cho ta, hoặc là ta khiến ngươi vạn kiếp không thể siêu sinh. Rốt cuộc đã vào trọng tâm được chưa?" Tiết Dương gầm gừ nói từng chữ qua kẽ răng nghiến chặt.

Nhận thấy đối phương đã thay đổi thái độ, người kia vui vẻ nói:"Đã chịu thương lượng rồi, như vậy ta sẽ vì ngươi mà để lại cho đạo trưởng một mạng."

"Nói điều kiện của ngươi đi."

"Âm hổ phù đổi lấy đạo trưởng, ý ta là cả của Ngụy Vô Tiện" kẻ giả mạo đắc ý:"Còn thi trận này, đổi lấy ngươi. Công tử cứ bình tĩnh từ từ mà quyết định."

"Hiểu Tinh Trần đối với ta không quan trọng đến vậy đâu. Ngươi đang nói dùng kẻ thù của ta đổi lấy thành tựu của ta? Còn muốn ta mạo hiểm đi tìm Ngụy Vô Tiện nghe thật nhảm nhí, cái này xem ra ta phải từ chối...."

"Thật sao?"

"Ta không quan tâm." Một nụ cười ngạo nghễ rất nhanh lướt qua trên gương mặt hắn. Chỉ vừa quay lưng, trên tay hắn đã cầm chắc Giáng Tai, một đường giáng xuống đầu hung thi đầu tiên đang điên cuồng lao tới. Ngay sau đó hàng loạt hung thi khác cũng xông lên một lượt. Tiết Dương có thể mường tượng ra chỉ cần vồ được hắn, bầy hung thi này sẽ lập tức cắn xé tứ chi hắn không chừa lại một mảnh.

Tiết Dương mới nhớ ra chúng dù lên đến hàng trăm nhưng rốt cục cũng chỉ là ảo ảnh mà thôi. Bất quá nếu để bị tấn công mà trọng thương trong huyễn thuật thì thần trí sẽ nửa mê nửa tỉnh, thân xác thật dù không tham chiến cũng coi như trở thành bán thân bất toại quả thật là một nước cờ hay... Đường kiếm lạnh lùng, giáng xuống cũng bạo liệt tàn nhẫn. Một mình hắn tàn sát hung thi, đánh đến khi chính mình đã thấm mệt vẫn còn ngông cuồng chém tới.

Kẻ giả mạo lạnh lùng, có chút đắn đo rồi quyết định đưa Hiểu Tinh Trần tới.. 

Tiết Dương... 

Phá vỡ được cái vẻ bất cần khinh bạc trên mặt người kia khiến kẻ giả mạo có cảm giác thành tựu ghê gớm. Nhưng không hiểu sao lại thấy sát khí của Tiết Dương chỉ tăng không giảm.

"Sao, chúng ta có cần thương lượng lại không? Bất kể là giết y hay để y biết toàn bộ sự thật, ta đều có thể làm được ngay lúc này."

Nụ cười đắc thắng kẻ đó biết rõ đối mặt với kẻ như Tiết Dương thì phải ép cho đến cùng hắn mới nhận thua. Con người này ma mãnh xảo quyệt, hắn nói không quan trọng thì nhất định là coi như báu vật. Vừa dùng Hiểu Tinh Trần làm con tin hắn đã nhanh chóng thay đổi thái độ. Hắn không xem trọng Hiểu Tinh Trần thì cần gì phí tâm phí sức với y, thậm chí bỏ cả sự ngạo mạn của mình để bên cạnh y, còn chú tâm xem xét sắc mặt y, sợ y biết hắn luyện ma tu sẽ bỏ rơi hắn, xa lánh hắn hahaha.. 

Thật đáng tiếc, người mà hắn coi trọng lại không toàn tâm với hắn... 

Tiết Dương sau một trận chiến với hung thi toàn thân đã bị hành hạ đau đớn. Hắn cố gắng trụ vững được rồi thì mệt nhọc điều chỉnh hô hấp, một tay đưa lên lau mồ hôi, và như mọi lần, hắn thình lình bật cười vui vẻ. Tiếng cười như chế nhạo mà thật thống khoái:"Ngươi tưởng mình nắm được điểm yếu của ta?...Ngươi đúng là ngạo mạn quá rồi... Để ta giết y cho ngươi xem... "

Sương Hoa rất nhanh lao đến bảo hộ quanh thân Hiểu Tinh Trần. Tay hắn cầm bội kiếm, xiếc chặt cánh tay lại... Khắp người toát ra chính khí lạnh lùng..

Hiểu Tinh Trần chân chính xuất hiện, trên mắt lúc này không đeo băng trắng, có thể nhìn rõ đầu mày y chau lại, một vẻ nghiêm nghị lạnh lùng kia… Hẳn là đã nổi giận thật rồi.

Y quay đầu về phía Sương Hoa, cẩn thận gọi:"Thành Mỹ?"

Tiết Dương nhếch miệng, Giáng Tai đột ngột lao đến tấn công...  sắc mặt Hiểu Tinh Trần lập tức sa sầm thêm vài phần....vội vàng lách người lo lắng gọi:"Thành Mỹ"

Tiết Dương không trả lời sát khí càng tăng, ánh mắt như lưỡi kiếm lạnh lùng khiến vạn vật rùng mình.. Nhắm thẳng Hiểu Tinh Trần tấn công, Sương Hoa muốn bảo vệ chủ nhưng lại bị Hiểu Tinh Trần thu lại... 

Máu tươi từ lòng ngực Hiểu Tinh Trần trào ra.... 

Rất nhiều... 

Kẻ giả mạo giật mình, nghiến răng...cảm thấy Tiết Dương không dễ chọc vội muốn bỏ chạy... nếu không người tiếp theo nhất định là mình... 

Chỉ tiếc Tiết Dương không để kẻ đó có cơ hội, đổi tay Giáng Tai liền xuyên qua người...

Cẩn thận hơn Tiết Dương triệu bùa chú đốt chết kẻ kia trong túi càn khôn... 

Từng chút một...

May là nó có chút kẻ hở nếu không?

Hiểu Tinh Trần ôm vết thương thều thào gọi:"Thành Mỹ..."

Tiết Dương lao đến cạnh y, tựa như mới hồi tỉnh:"Đạo trưởng ngươi sao vậy?"

"Không sao, bất cẩn bị hung thi đâm thôi.. "

Chậc chậc đạo trưởng, ai dạy ngươi nói dối mà kém vậy? Rảnh thì ta dạy ngươi một khóa.

Tiết Dương chẳng qua muốn biết Hiểu Tinh Trần biết mình luyện ma tu có chán ghét hắn không, hơn nữa hắn còn đang bị "khống chế" không chừng Hiểu Tinh Trần sẽ xử gọn hắn luôn, như y không làm như vậy... 

Có lẽ Tiết Dương chỉ cần thế thôi... 

"Đạo trưởng ngươi thật kém cỏi ta bị thương trước đó mà còn đối phó nổi với nó á... ta đưa ngươi về... "


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro