Chương 6
Cảm thấy văn hiện đại cần xưng hô mùi mẫn. Nên Aki đôi thành như sau:
Hi, Trạm – Anh
Trừng – Hắn
Tiện – Cậu
Lúc chưa cấp ba và 8 năm sau:
Hi gọi Trừng: Tôi – Em
Trừng gọi Hi: Tôi – Anh
Trạm gọi Tiện (và ngược lại): Tô – cậu
Sau khi cảm thấy thích người kia (hoặc thổ lộ): Anh – Em
---------------------
11. Cố nhân
Lúc Lam Hi Thần đem Giang Trừng từ bệnh viện trở về nhà, Giang Trừng còn không có cảm giác chân thật nào.
Rốt cuộc người này cùng mình từng rất thân thuộc, lại cách biệt một phần tư chiều dài sinh mệnh. Chính là khi Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần, lại cảm thấy tựa như năm tháng không trôi đi.
Người lớn lên càng cao thêm, thần thái trưởng thành một ít, quần áo phẩm vị cũng càng tốt hơn, nhưng mà vẫn là một Lam Hi Thần.
Giang Trừng sau sinh nhật của mình, thì lập tức đã trải qua kì thi đáng sợ nửa học kỳ cuối. Thật vất vả cuối cùng thi xong một môn, đã cùng Ngụy Vô Tiện dành mấy ngày chơi trò chơi. Khi đó World of Warcraft, CS Go, hai người chơi suốt cả đêm. Cuối cùng bị Ngu phu nhân đi công tác trở về mắng một lúc lâu, hai người mới mang một bộ mặt bị ép ra cửa đi dạo, cùng bạn bè khác cùng nhau chơi bóng gì đó.
Một lần, Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đi đến cao ốc sách báo mua chút tài liệu huấn luyện và sách ngoại khóa. Rốt cuộc nghỉ hè dài như vậy, chơi ít cũng rất không thú vị. Đi qua một tầng ghi âm và ghi hình cửa hàng, Giang Trừng chú ý một chút loa lớn mở nhạc, lại nghĩ không ra đã nghe qua ở đâu. Hắn một phen túm Ngụy Vô Tiện, chỉ vào thùng loa hỏi, "Đây là bày gì? Có chút quen tai..." Giang Trừng nhạc cảm rất kém cỏi, nhưng hắn ca hát lại không hết giai điệu, chủ yếu bởi vì hắn ca hát đều có một điệu, xác thật không có lối ra.
Ngụy Vô Tiện dùng biểu cảm chậm hiểu nhìn hắn một cái, chỉ cho hắn chỉ một cái poster dán trên kính. Một cô gái gầy gầy ôm đàn ghi-ta, mặt trên viết 《 Cho tôi mượn 》 ba chữ.
Hắn nhớ tới sinh nhật của mình vào buổi tối hôm đó, Ngụy Vô Tiện nói có nói với mình. Tống cổ Ngụy Vô Tiện đi trước, Giang Trừng tự mình chạy đến chỗ bán CD trên giá tìm album kia. Hắn cắn răng mua một album, về nhà lấy lời bài hát ra từ hộp đĩa CD, lật nát cũng không thể hiểu được. Hắn đã nghĩ, thôi vậy, lần sau túm Lam Hi Thần ra, hỏi riêng anh một chút thì tốt hơn.
Kết quả lại mơ màng hồ đồ qua một tháng, Giang Trừng mới vừa nghĩ tới chuyện này. Gửi cho Lam Hi Thần một tin nhắn, nói có việc muốn hỏi anh, nên thật sự rất dễ dàng dẫn người hẹn đến nơi.
Hai người ở trung tâm thành phố náo nhiệt buôn bán gặp mặt, Giang Trừng cũng ngượng ngùng vừa đến nơi đã hỏi, rốt cuộc như vậy có vẻ bản thân chỉ số IQ rất đáng lo ngại. Vừa lúc trên màn ảnh lớn chiếu một đoạn xem trước bộ phim nước ngoài 《 Chú Chó Trung Thành 》(*), Giang Trừng đã lôi kéo Lam Hi Thần đi xem phim trước.
(*) Phim 2010 – Hachiko Chú chó trung thành. Là một bộ phim cảm động.
Từ rạp chiếu phim ra ngoài, mặt trời đã lặn sau núi, trong thành thị đèn rực rỡ mới lên, xa hoa truỵ lạc.
Lam Hi Thần gọi: "Vãn Ngâm!", một phát kéo Giang Trừng lại.
Vừa rồi vẫn luôn cúi đầu đi đường Giang Trừng mới dừng lại tới. Quay đầu, đã là hốc mắt ửng đỏ, nước mắt rơi đầy mặt.
Lam Hi Thần ngây dại, Giang Trừng cũng vậy. Chờ hắn phản ứng lại rồi, thật nhanh dùng tay lau lung tung trên mặt.
Lam Hi Thần lại cảm thấy hắn đáng yêu, còn buồn cười nữa, vừa rồi ở rạp chiếu phim, cảnh Hachiko chết thật sự rất cảm động, rất nhiều cô gái nhỏ khóc, không nghĩ tới Giang Trừng cũng như vậy rất nhạy cảm. Lam Hi Thần tìm khăn giấy đưa sang, Giang Trừng không nhận, Lam Hi Thần kéo tay hắn đang lau mặt lung tung ra, nhje nhàng lau nước mắt trên mặt cho hắn.
Trên đường trở về, đứng trong xe tàu điện ngầm, Giang Trừng nói giọng mũi khi còn nhỏ mình có nuôi mấy con chó nhỏ bởi vì Ngụy Vô Tiện tới, thì đẫ đem cho người ta. Lam Hi Thần thì vẫn luôn lẳng lặng mà nghe, kết quả đến nơi anh nên xuống xe, anh cũng không xuống xe.
Giang Trừng hiển nhiên cũng phát hiện, hắn giữ chặt Lam Hi Thần chỉ vào biển báo dừng ngoài cửa sổ, nói, "Anh ngồi trễ rồi!". Mấy cái chữ màu đen to đang trôi về phía sau.
Giang Trừng trong miệng nhắc mãi "Thật làm phiền cho qua một chút." "Ngại quá nhường một chút." Lôi kéo Lam Hi Thần hướng đến phía cửa xe, muốn đuổi kịp tàu điện ngầm lại gặp giờ cao điểm buổi chiều đang đông, hai người trăm cay ngàn đắng dịch tới cửa, Lam Hi Thần nói, "Vãn Ngâm, tôi không xe đâu. Để tôi đưa em về nhà đi."
Giang Trừng kỳ quái nhíu mày nói, "Tôi không phải con nít, cũng không phải con gái, không cần anh đưa về."
Lam Hi Thần lại nhu hòa cười: "Để tôi đưa em về đi. Bởi vì đây có thể là lần cuối cùng."
Giang Trừng cảm thấy không đúng lắm, "Có ý gì?"
Lam Hi Thần rũ xuống đôi mắt, "Tôi... Muốn đi."
Hai người tay còn đang kéo nhau.
Âm thanh nhắc nhở chói tai vang lên vài cái, cửa đoàn tàu chậm rãi đóng cửa, bọn họ lại ngồi sang đứng.
Kết quả chuyện nên hỏi đã bị Giang Trừng quên không sót một chút nào.
Ngày hôm sau, Lam Hi Thần đã ngồi trên máy bay, bay sang bên kia đại dương.
Giang Trừng lúc này mới hiểu ra anh cái gọi là ' phải đi ' là có ý gì.
Lần này anh đi, là suốt tám năm.
Giang Trừng sau đó nhớ lại, trách không Lam Hi Thần làm một cái cao tam cẩu, Hội Học Sinh làm việc trước nay không bỏ, đi ra ngoài chơi cũng là tùy gọi tùy đến, một chút ý thức tôn trọng thi đại học cũng không có. Vốn dĩ Giang Trừng cho rằng đây chỉ là học thần thế giới chúng ta không hiểu, kỳ thật căn bản Lam Hi Thần là không tham gia thi đại học, tốt nghiệp cao trung thì người nhà an bài đi sang nước Mỹ học đại học.
Giang Trừng và những người còn lại thì phần lớn học trường trong nước, đem thanh xuân niên hoa tươi đẹp quăng vào học tập vô hạn và thi cử. Cùng những thanh xuân trong phim một chút đều không giống nhau, bọn họ thanh xuân không yêu đương, trốn học, đánh nhau, phá thai, chỉ có Ngữ văn, Toán học, tiếng Anh, Nhân văn.
Sau lại Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện lấy thành tích cao vào cảnh sát, bốn năm không có phong ba gì tốt nghiệp đại học, hiện tại hai người đều ở Cô Tô làm cảnh sát.
Còn Lam Vong Cơ thì vì chiếu cố Tư Truy ở tại bệnh viện Y trong nước, học y học lâm sàng. Đọc nghiên cứu lại đọc ngoại khoa, hiện tại ở bệnh viện mới trở thành bác sĩ trong viện.
"Cho tôi mượn mười năm, cho ta mượn sự can đảm trốn mệnh nơi chân trời."
Lam Hi Thần từ sáng sớm đã tới bệnh viện, rồi đem Giang Trừng kiểm tra một lúc, thì đón hắn ra viện, Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần vì mình bận rộn trong ngoài, Giang Trừng lại nghĩ đến một câu hát này.
' Trốn mệnh nơi chân trời có chút khoa trương... Lưu lạc chân trời thật ra cũng không sai. ' giang trừng tưởng.
12. Ở chung ( tiếp 03 )
(Aki: Đây là phần tiếp của chương hiện tại sau 8 năm – Hi quay về. Aki edit đã cố gắng cho m.n hiểu. Hy vọng ng đọc có thể logic mốc thời gian :> )
Sau khi Giang Trừng ở bệnh viện tỉnh lại, cùng Ngụy Vô Tiện thảo luận hai vấn đề, chính là tiếp theo phải làm sao bây giờ.
Vấn đề thứ nhất là bệnh viện y tá nào xinh đẹp nhất.
Giang Trừng và Lam Vong Cơ nhìn nhau không vừa mắt, ước gì xuất viện thật nhanh.
Về nhà khẳng định là không thể về, lúc này Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện còn cùng vợ chồng Giang Phong Miên ở chung, nếu đem một đầu băng gạc về nhà, khẳng định là muốn làm loạn đến gà chó trong nhà không yên. Đi ra ngoài trốn hai ngày, lại không ai có thể chăm sóc Giang Trừng. Tuy rằng bản thân hắn chẳng hề để ý, nhưng mà tốt xấu cũng là bị thương. Ngụy Vô Tiện còn phải đi làm, cộng sự xin nghỉ bệnh, công việc hai người biến thành một người, cậu ta tự nhiên là tay chân vội vã.
Lúc này Lam Hi Thần từ trên trời rơi xuống.
"Không chỉ cung cấp chỗ ở, còn miễn phí cung cấp chăm sóc bậc chuyên nghiệp, không chấp nhận quả thực thiên lý nan dung(*)." Lời này là Ngụy Vô Tiện nói, việc này cũng là cậu bằng lòng chấp nhận. Tóm lại Giang Trừng đã bị đá ra ngoài như vậy.
(*)Thiên lý nan dung: Giải thích - Chỉ việc làm tàn nhẫn, diệt sạch nhân tính.)
Lam Hi Thần đỡ Giang Trừng, khi đi vào tháng máy của bãi đỗ xe chung cư, Giang Trừng ở trong lòng đem Ngụy Vô Tiện thiên đao vạn quả.
Lam Hi Thần ở chung cư là sau khi anh về nước mới đặt mua. Trước đó cùng Lam Vong Cơ ở nhà cũ với nhau, hiện tại thì Lam Vong Cơ và Lam Tư Truy ở cùng, chủ yếu là vì việc học của Tư Truy.
Chung cư mới có cái tốt của chung cư mới, so sánh với phòng nhà Giang Trừng ở mười mấy năm, chỗ tốt thứ nhất rõ ràng là rộng mở sáng ngời, cái gì nào cũng toàn là mới.
Lam Hi Thần giúp Giang Trừng dọn dẹp đồ, để hắn tùy tiện tham quan.
Trang hoàng mới, đồ dùng cũng là mua mới màu sắc đơn giản, dọn dẹp không bám một hạt bụi. Trình độ hiện đại hoá tương đối cao, đồ dùng cũng cực nhỏ, có thể nói không có hơi người.
Giang Trừng đi vào phòng bếp nhà Lam Hi Thần, gia vị công cụ rất đầy đủ mọi thứ, nhưng mà Giang Trừng mở tủ lạnh ra, lại phát hiện bên trong một nửa là mì gói, một nửa còn lại là nước khoáng cùng vitamin, protein linh tinh thực phẩm bảo dưỡng.
"...... Vì sao loại mì gói này, có tư cách để ở tủ lạnh?" Giang Trừng từ tủ lạnh lấy ra một bao đông lạnh đến nỗi có lớp băng đóng trên mì gói, đúng là không có lực để mắng.
Lam Hi Thần có chút hơi xấu hổ đem mì gói lấy ra hết, nhét vào tủ chén bát, nói: "Chúng ta đi siêu thị dưới lầu mua đồ ăn đi."
Gần chung cư có siêu thị nhập khẩu, Giang Trừng ở bên trong dạo qua một vòng, bi ai cảm thấy người bên cạnh khả năng đều cùng lam hi thần giống nhau, là cái loại này sẽ đem mì gói nhét ở tủ lạnh sinh hoạt người.
Rốt cuộc một cái siêu thị, Coca đều là Hàn Quốc nhập khẩu vị anh đào, nó có giá trị gì để tồn tại?
Vì thế hai người lại lái xe đi 20 phút đến BHG(*), mua nửa cốp xe đồ ăn, lúc này mới về nhà.
(*) Tên siêu thị của tập đoàn Bắc Kinh Hoa Liên ở TQ
Giang Trừng cảm thấy, chính mình tuy rằng không tiện ra tay, có mình chỉ huy, Lam Hi Thần ra tay làm, tóm lại không có vấn đề đâu nhỉ? Kết quả hai người tốn hơn một giờ, chỉ nấu một đĩa cà chua xào trứng gà, một nồi cơm.
Giang Trừng tuyệt vọng phun một hạt thì là ra, mặt đầy hắc tuyến hỏi Lam Hi Thần: ".... Loại thì là này, vì sao có thể xuất hiện trong cà chua xào trứng gà?"
Giang Trừng cảm thấy thiệt là mệt tâm, rõ ràng trước đó nồi này hắn đã nếm một chút không có vấn đề, chẳng lẽ thứ thì là này còn có thể tại túi đồ ăn nhảy vào mâm, tự mọc chân chạy vào sao?
Lam Hi Thần đẩy đẩy mắt kính, "Nồi đồ ăn trước đó tôi nếm thử, cảm thấy giống như còn thiếu chút hương vị..."
Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần trên tay dán băng, thở dài, "Thôi vậy cứ kêu cơm hộp đi...."
Vì thế thời gian còn lại hai người chủ yếu vẫn là dựa cơm hộp dưới tiệm ăn sinh tồn.
Nhưng mà lại nói tiếp, trừ bỏ phương diện ' ăn ' này, Lam Hi Thần đối với Giang Trừng dốc lòng chăm sóc. Thật đúng là tìm không ra tật xấu. Nếu nói có chỗ nào không hài lòng, chẳng qua làm cho Giang Trừng hoài nghi, bản thân không phải chấn động đầu, mà là bị nửa người hoặc là khuyết tật cấp chín.
Anh đưa tay đút cơm thì há miệng, mỗi ngày đổi thuốc. Tắm rửa sợ hắn không cẩn thận làm ướt miệng vết thương, cũng đều là Lam Hi Thần tắm cho hắn. Thiếu chút nữa mình đi WC mà anh cũng đỡ cái kia cho, Lam Hi Thần thật đúng là tính làm như vậy, Giang Trừng sợ tới mức suýt chút nữa tiểu luôn trên sàn, từ đó về sau, rốt cuộc luôn nhớ khóa cửa.
Cuối cùng Giang Trừng không thể nhịn được nữa, quyết định cùng anh nói chuyện rõ ràng một chút.
"Lam Hi Thần, tôi chỉ là bị ở đầu, còn tay chân thì lành lặn."
"Tôi biết chứ." Cười.
Giang Trừng đỡ trán. Hắn lại móc ví của mình ra, lấy chứng minh thư, chỉ vào mình sinh ngày tháng năm nào, nói,
"Tôi 24, không phải trẻ con."
Lam Hi Thần ừ một tiếng, trước mắt lại sáng ngời.
"Vãn Ngâm, em chụp bức ảnh này rất đáng yêu."
Ảnh chụp là Giang Trừng chụp năm 18 tuổi, ảnh chụp Giang Trừng cau mày, trên gương mặt nhỏ có chút kiêu căng còn tràn ngập tính ngây ngô và tính trẻ con, cũng không biết khó chịu cái gì nữa. Ảnh chụp trên chứng minh thư mấy năm nay cũng có đổi cái mới.
"Đáng yêu???? Excuse me??"
"Vãn Ngâm, chứng minh thư của em có thể cho tôi không? Tôi sẽ dẫn em đi làm lại một cái khác?"
Giang Trừng cảm thấy bản thân cùng anh hoàn toàn không thể nói chuyện.
Chứng minh thư đương nhiên là không thể tùy tiện cấp, Giang Trừng sau lại ở trong nhà qua lại hắn mới được cấp cho.
Hai người ở chung sinh hoạt, lại mơ màng hồ đồ tiếp tục như vậy.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro