Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3


[Ma Đạo Tổ Sư] Thuật Đọc Tâm ( Hi Trừng, Vong Tiện, Truy Lăng) – Chương 3

Edit: Aki

Beta: Diệp


07. Cùng giường

Giang Trừng một chân đá thân võ sĩ mặc giáp trụ, hắn nhặt đao võ sĩ rơi xuống lên, bước qua, chạy về phía cửa lớn.

Đây là một loại cửa đinh xuất hiện trong truyện Conan, cửa gỗ lớn dày, hai bên là đèn tường màu cam đỏ.

Giang Trừng bị dọa da đầu tê dại, run run rẩy rẩy sờ đến then cửa, đang muốn vặn mở, đột nhiên giống như có người chạm nhẹ vào bả vai mình, Giang Trừng giật mình, lại không dám quay đầu lại nhìn, chỉ nghĩ đến chạy thật nhanh đem cửa mở ra rồi từ cái nơi quỷ quái này thăng thiên chạy thoát.

Cửa bị khóa.

Giang Trừng lâm vào tuyệt vọng, người sau lưng còn đụng hắn, hắn nghĩ, 'Con mẹ nó, liều mạng! '

Rút đao võ sĩ ra liền chém tới người phía sau kia, lưỡi đao võ sĩ tốt nhất phi thường lợi hại, chém đầu người giống như chém dưa hấu.

Máu tươi nóng ấm ở trên mặt Giang Trừng, Giang Trừng trở tay lau đi, ngẩng đầu, nam nhân mặc quân trang non nửa bên mặt đã bị chém rớt, mắt kính bị chém thành hai nửa, một nửa kia còn đeo ở trên mặt. Một mảnh huyết tương óc chảy ra mắt kính tròn nhỏ cùng chòm râu của hắn, là một gương mặt đã gặp qua ở đâu đó.

Giang Trừng bội phục chính mình ở trong cảnh tượng như vậy còn có thể tự hỏi, 'Người kia là ai? Gặp qua thượng thư lịch sử ....'

'A, Tojo' Giang Trừng đang định hô lên tên người nọ, một vầng sáng trắng đột nhiên bao phủ toàn bộ phòng máu chảy đầm đìa, đem Giang Trừng kéo về hiện thực.

Một vầng sáng ngời chói mắt sau đó loang loáng dần, truyền đến một trận ầm ầm ầm tiếng sấm.

Tiếng sấm chưa tan, TV đột nhiên tự mình sáng, bắt đầu truyền phát tin tức đêm khuya tiết mục mua sắm. Màn hình hướng dẫn con gái mua mỹ phẩm Nhật đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, nhưng dưới tình cảnh này lại vô cùng quỷ dị.

Sau đó Giang Trừng đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, nhìn đến chính là một cảnh tượng như vậy. Lau mồ hôi lạnh toát ra trên mặt, Giang Trừng nói một câu. "Tojo Hideki .... Gặp quỷ Đền Yasukuni."

Lam Hi Thần cũng bị ánh sáng TV làm tỉnh, anh ngồi dậy, thấy Giang Trừng ôm đầu ngồi ở trên giường, bả vai dường như còn run.

Nghe thấy hắn lẩm bẩm, Lam Hi Thần nghĩ thầm, ' Sợ là gặp ác mộng ....' ôn nhu nói: "Vãn Ngâm, không cần sợ. Đây là sét đánh sinh ra tĩnh điện làm TV mở lên." Nói rồi sờ trên tủ đầu giường lấy điều khiển từ xa, tắt TV đi.

Phòng rơi vào một mảnh bóng đêm. Mưa giống như càng lớn hơn, ầm ầm, có thể như vậy cả đêm.

Lam Hi Thần vốn dĩ đã nằm lại, chợp mắt muốn ngủ. Nghe thấy Giang Trừng cắn răng nói câu: "....Ta đây là ....ăn nhiều không ngủ."

Nghe tiếng ngẩng đầu nhìn bên cạnh, Giang Trừng vẫn ngồi bất động.

Lam Hi Thần lại ngồi dậy, gọi một tiếng, "Vãn Ngâm..."

Giang Trừng ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt còn không kịp che giấu hoảng sợ.

' Tựa như động vật nhỏ bị làm cho sợ hãi. ' Lam Hi Thần nghĩ thầm.

Như vậy cũng không phải biện pháp, Lam Hi Thần trầm ngâm một chút, nói: "...Điều hòa căn phòng này có thể bị hỏng rồi, tôi cảm thấy có chút lạnh, không thì như vậy đi ...cậu đến ngủ với tôi không? Hai người một khối còn có thể có chút ấm áp." Dứt lời liền xốc chăn lên.

Cơ hồ là lập tức, Giang Trừng liền chui vào ổ chăn của anh, xoay người muốn nằm xuống.

Lam Hi Thần hơi buồn cười, có chút áy náy hôm nay đã cương quyết kéo hắn đi Đền Yasukuni, mà tâm tư lại có chút vui mừng.

Chính anh cũng nằm xuống, bên người truyền đến nhiệt độ cơ thể, quả nhiên ấm hơn rất nhiều.

Thần kinh Giang Trừng căng thẳng đã thả lỏng, rất nhanh thì ngủ rồi.

Lam Hi Thần lại nhìn trần nhà một hồi lâu, cuối cùng cũng chuyển sang nhìn Giang Trừng bên cạnh.

Giang Trừng ngủ rất an tĩnh, phía sau lưng theo hô hấp nhẹ nhàng phập phồng. Nhìn Giang Trừng tóc ngắn đen nhánh phía dưới lộ ra một đoạn cổ tái nhợt, anh nhịn không được vươn tay, tạm dừng một chút, cuối cùng sờ sờ lọn tóc nằm trên gối đầu màu trắng của hắn.

Sau đó xoay người sang chỗ khác, không ngủ được cho đến hừng đông.

08. Trao đổi

Chờ Ngụy Vô Tiện đẩy cửa phòng 204 ra, lúc đỡ Lam Vong Cơ tiến vào phòng của mình và Giang Trừng, đã 12 giờ đêm.

Hai người buổi chiều tập luyện xong, Ngụy Vô Tiện nài ép lôi kéo, dẫn Lam Vong Cơ tới một quán rượu gần trường học. Ăn chút gà nướng xiên, lại rót rượu cho Lam Vong Cơ, buổi tối này Ngụy Vô Tiện cũng không quá vui.

Sau khi Lam Vong Cơ uống một chén nhỏ rượu thanh, thì chống đầu nhắm mắt lại, như là ngủ.

Kết quả chỉ chốc lát sau anh lại đột nhiên đứng lên, túm lấy Ngụy Vô Tiện muốn đi, Ngụy Vô Tiện vội vàng đem tiền đặt trên bàn, đi theo anh ra ngoài. Ai mà ngờ anh túm hắn chạy tới cái công viên đã đi ngang qua, ngồi ở trên bàn xích đu vẫy tay với mình.

Đi qua, Lam Vong Cơ liền nói một chữ, "Đẩy."

Ngụy Vô Tiện lúc này mới phát hiện, Lam Vong Cơ đây là muốn chơi đánh đu ...

Nhận mệnh ở bên cạnh anh chơi xong bàn đu dây lại chơi cầu bập bênh, rốt cuộc muốn bò lên trên thang trượt, Ngụy Vô Tiện dùng tay hứng mưa bắt đầu nhỏ giọt tí tách tí tách rơi xuống, nhịn không được gào lên: " Tiểu Lam Trạm 5 tuổi, tôi có thể chơi đuổi bắt không nha? Trời mưa này, dùng quần của cưng lau chùi thang trượt sao?"

Lam Vong Cơ từ thang trượt xuống dưới. Giống như còn ....bĩu bĩu môi??

Ngụy Vô Tiện không thể tin được những gì mình thấy, "Lam Trạm ...vừa rồi một chén nhỏ kia.. Anh nào có thể say đúng không?!"

Lam Vong Cơ đứng ở trên thang trượt của con nít chơi nhíu mày nghiêm túc nói: "Không say."

Ngụy Vô Tiện tin mới có quỷ.

Lăn lộn nửa ngày, rốt cuộc cũng kéo được người về khách sạn, đứng ở phòng số 238 của Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần.

Ngụy Vô Tiện ở trên người Lam Vong Cơ vừa lục vừa sờ, dọn phòng cũng không thấy bóng dáng, lúc này mới nhớ tới, "Không xong ...Sẽ không... Bỏ quên ở quán rượu đi...."

Đành phải đem người kéo về phòng 204 của mình và Giang Trừng.

Trở lại phòng, đèn còn chưa bật.

Giang Trừng sáng sớm đã không thấy tăm hơi bóng người, sau đó chỉ gửi Ngụy Vô Tiện một tin nhắn, nói mình cùng với học trưởng Lam Hi Thần đi ra ngoài. Đi một phát đã là ban đêm, nói, "Đền Kabukicho và Đền Yasukuni, tôi chính là đã đi qua, ha ha ha."

Dựa theo ngữ khí của Giang Trừng, hẳn là thêm tiếng 'hừ ' mới đúng. Nghĩ đến hiện tại hẳn là còn cùng Lam Hi Thần ở chung với nhau đi, Giang Trừng sợ quỷ, Ngụy Vô Tiện đánh nhau với hắn từ bé đến lớn, sao có thể không biết, không có Lam Hi Thần bên cạnh, hắn dù có chết cũng sẽ không đi.

Ngụy Vô Tiện đặt Lam Vong Cơ ở trên giường của mình, Lam Vong Cơ lại bắt đầu nổi lên chơi đùa đồ trên giường của Ngụy Vô Tiện, máy chơi game, truyện tranh, còn có các loại giao lưu trường học Nhật Bản của cô gái cười nói đưa cho mình. Có chìa khóa móc mèo nhỏ, là cô gái Nhật Bản cười lộ răng khểnh đưa cho.

Lam Vong Cơ tựa hồ không thích cái móc khóa mèo nhỏ tinh xảo, ném sang một bên.

Ngụy Vô Tiện thở dài, nghĩ thầm, ' Lam gia quản nghiêm quá, đem người khác quản tới choáng váng. Lam Vong Cơ một người như vậy, sau khi uống say, lúc nhỏ chưa từng chơi đồ chơi, nhưng không phải một hơi là bù đắp lại được....' nghĩ vậy anh còn có điểm đáng thương, lắc lắc đầu, đi vào WC cởi đồ tắm rửa.

Ngụy Vô Tiện cởi chỉ còn lại quần lót, cửa WC khép hờ lại đột nhiên bị mở ra.

Lam Vong Cơ đi đến.

Đôi mắt màu lưu ly nhìn mặt Ngụy Vô Tiện lóe lóe, lại đảo qua nhìn xuống phía dưới thân thể trần trụi của hắn.

Ngụy Vô Tiện thét to, "Lam Trạm, anh làm gì!!" Vừa nói vừa che kín ngực chính mình, nghĩ nghĩ không đúng, lại bưng kín mông đang mặc quần lót nhỏ màu đen.

Lam Vong Cơ cũng không đáp lời, đột nhiên cong lưng, ôm lấy eo Ngụy Vô Tiện, dùng bả vai khiêng lên rồi hướng phòng đi ra.

Ngụy Vô Tiện sợ không dám giãy giụa, trong lòng, "Ngọa tào %¥&* ) „„%"

Lam Vong Cơ đem người ném lên giường của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Chết rồi, Giang Trừng ghét nhất có người chạm vào giường của nó, đặc biệt là nam!"

Nhưng mà giây lát này, Lam Vong Cơ lại đè ép ở trên.

Ngụy Vô Tiện trừng lớn mắt ánh vào mắt hắn là khuôn mặt Lam Vong Cơ.

Lông mi dài và dày giống như cánh quạt phe phẩy nhấp nháy, bên dưới là một đôi mắt rất đẹp, mũi cao thẳng, môi hồng nhạt, ngày thường môi luôn là nghiêm túc, cánh môi nhô lên đặc biệt gợi cảm. Lúc này bởi vì say, còn mang theo một chút ý cười.

Một mặt bị đôi môi thiên sứ hôn qua, đặc biệt là gần sát đến khoảng cách này, loại nhan sắc giá trị cao mang đến cảm giác áp bách, Ngụy Vô Tiện thiết thân cảm nhận được.

Khuôn mặt này chậm rãi áp gần, gần đến nhiệt độ hơi thở đều thổi trên mặt Ngụy Vô Tiện, ngứa. Thẳng đến môi hai người gần đến mức đem lại tiếp xúc không khoảng cách, Ngụy Vô Tiện mới thanh tỉnh lại hắn đang làm gì.

Đột nhiên đưa tay đẩy, chân dài câu qua, phần eo dùng sức, Lam Vong Cơ đã bị hắn cưỡi tới rồi dưới thân.

Ngụy Vô Tiện đắc ý vỗ vỗ mặt Lam Vong Cơ, nói, "Anh bản lĩnh a, Lam Trạm! Cư nhiên còn có một ngày anh đùa giỡn tôi..."

Nhưng mà cúi đầu liền thấy, tình cảnh này cực kỳ không ổn.

Lam Vong Cơ tuy rằng rượu vào đùa giỡn điên nửa ngày, lại vẫn là áo mũ chỉnh tề, chỉnh chỉnh tề tề. Ngụy Vô Tiện bản thân lại chỉ có một cái quần lót đáng thương, cùng khỏa thân cũng không khác biệt mấy.

Ngụy Vô Tiện chỉ lo bi ai cho chính mình, lại không chú ý tới đôi mắt ám ám của Lam Vong Cơ.

Chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, Ngụy Vô Tiện lại ngã xuống giường mềm mại.

Người khởi xướng ôm lấy eo hắn, chân dài quấn lên thoải mái hừ một tiếng, liền không cử động.

Sau một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ cánh tay Lam Vong Cơ bên hông mình: "Lam Vong Cơ?"

Không phản ứng.

"Hàm Quang Quân?"

Hàm Quang Quân chỉ là bút danh dùng trong soạn nhạc của Lam Vong Cơ, trong trường học không có mấy người biết. Ngụy Vô Tiện biết, nhưng lại không nói qua với Lam Vong Cơ, bất quá kêu anh như vậy cũng không có phản ứng gì.

"Lam Trạm? Tiểu cổ hủ? Nam thần? Lam nhị ca ca ~~?"

Ngụy Vô Tiện biết chính mình chịu không nổi đại chiêu thả ra này, nhưng Lam Vong Cơ vẫn không hề phản ứng.

Bất quá ngẫm lại vừa rồi một màn kia, trong lòng bản thân lại có nai con chạy loạn...

Hiện tại còn tốt, Lam Vong Cơ thành thật, có thể là say rượu phát điên xong rồi, thế nhưng cứ như vậy ôm hắn ngủ rồi, tựa như đứa trẻ ôm một gối ôm lớn.

Nhưng mà đứa trẻ này sức lực cũng quá lớn, Ngụy Vô Tiện giãy giụa thế nào cũng tránh không thoát.

Quay đầu nhìn nhìn đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường, đã 1 giờ.

Từ tủ đầu giường sờ đến di động vốn dĩ định gọi điện thoại cho Giang Trừng, hỏi hắn một chút sao còn không trở về hoặc là cầu hắn hỗ trợ đem Lam Vong Cơ kéo đi. Nhưng đột nhiên nghĩ đến, mình và Lam Vong Cơ hiện tại nằm chính là giường của ai, lại sợ hãi.

Nghĩ gọi điện thoại cho Lam Hi Thần, nhìn xem hình ảnh kì diệu này ....

' Nói với Lam Hi Thần...' linh cơ vừa động, Ngụy Vô Tiện vòng qua cánh tay Lam Vong Cơ, sờ soạng túi quần anh, còn có tay cơ mà.

Mở di động màu trắng ra, click mở tin nhắn, tìm được Lam Hi Thần, nhìn nhìn tin nhắn qua lại của anh em nhà họ Lam trước kia. Ngụy Vô Tiện chớp mắt, cười tà mị, cảm thấy hôm nay Tiện Tiện cũng là thông minh tuyệt đỉnh.

Bên kia, đang cười nhìn Giang Trừng ăn kẹo mình cho hắn, trên bàn di động màu trắng rung lên.

Lam Hi Thần buông đũa, đeo mắt kính, mở ra vừa thấy, là Lam Vong Cơ gửi một tin nhắn.

"Anh, em và Ngụy Anh ở phòng của cậu ấy, uống say, có nhiều bất tiện. Anh cùng Giang Vãn Ngâm đi 238. Ngủ ngon."

Lam Hi Thần bất đắc dĩ cười một chút, thầm nghĩ, ' Bạn học Ngụy à, Vong Cơ say sao có thể gửi tin nhắn chứ? '

Ấn gọi đi, quả nhiên không ai nghe.

Gọi điện thoại cho Ngụy Vô Tiện, thì lại nghe máy. Điện thoại tít một hồi, Ngụy Vô Tiện liền hạ nhỏ giọng nói, "A, học trưởng ~ Lam Vong Cơ anh ta ngủ, hắc hắc ...ai, anh đừng!"

Sau đó truyền đến tiếng của Lam Vong Cơ, có chút xa, nghe giống, "Không được."

Sau đó điện thoại đã bị cắt ngang.

Khép di động lại, cười ngâm ngâm nhìn Giang Trừng ăn xong một viên cuối cùng.

Giang Trừng hỏi anh, "Làm sao vậy? Ai?"

Lam Hi Thần lại chỉ ra bên ngoài nói, "Trời mưa."

Hai người mạo hiểm mưa phùn kéo dài chạy về khách sạn, mưa hoa mơ dính áo không ướt, nhưng thật ra không có cách.

Đứng ở cửa 204, Giang Trừng không thấy thẻ thay phiên đâu, hôm nay lấy tiền mua đồ, cũng không tìm được thẻ. Cau mày, nghĩ trước phải đánh thức Ngụy Vô Tiện mở cửa.

Lam Hi Thần sờ sờ hai thẻ plastic trong túi của mình, đưa tay ngăn Giang Trừng muốn gõ cửa lại.

"Vãn Ngâm, tôi thấy chúng ta không nên quấy rầy bạn học Ngụy. Kỳ thật tôi vừa rồi ngại nói cho cậu... thẻ phòng tôi cũng tìm không thấy, Vong Cơ khẳng định đã sớm ngủ. Như vậy đi, cậu có hộ chiếu ở đó không? Chúng ta đi xuống dưới thuê một gian phòng, cậu thấy được không?"

Trên hành lang cửa sổ mở ra, thổi tới một làn gió mang theo hơi ẩm, tràn đầy hương hoa tươi mát.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro