Chương 2
Edit: Aki
Beta: Diệp
(Artist:@时间酒)
04. Lam thị Song Bích Vân Mộng Song Kiệt.
Cô Tô Lam thị vẫn luôn có một truyền thuyết, mà truyền thuyết kia chính là Lam Hi Thần.
Tất cả phim thần tượng cho đến người sáng lập đều đặt lên trên người anh. Thành tích học tập vẫn luôn đứng nhất, lại còn tự họp nhóm giúp đỡ học sinh khác. Chủ nhiệm dạy đạo đức phải đặt lên hàng đầu, là nam thần trong mắt toàn bộ nữ sinh, mà bởi vì anh tính cách ôn hòa khiêm tốn, nên cũng không trở thành cái đinh trong mắt toàn bộ nam sinh, ngược lại, bạn học nam lấy anh làm mẫu mực nhiều không kể hết.
Đương nhiên sau khi Lam Vong Cơ nhập học, một truyền thuyết liền biến thành một đôi.
Trên sân thể dục, nữ sinh hưng phấn khe khẽ nói nhỏ, lão sư đi tới đây kiểm tra một vòng răn dạy một trận, nhưng lão sư vừa đi, lại một mảnh ríu rít. Các nam sinh tuy rằng mặt ngoài khinh thường, nhưng sau đó ở trong lòng lại một phen so sánh, sắc mặt phức tạp thở dài.
Lão sư đi xa, Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện lại quay trở về trạng thái vừa rồi, hai người bọn họ bởi vì Giang Phong Miên công tác huy động, ở Vân Mộng học xong sơ trung đã bị sử dụng quan hệ bắt tới Cô Tô rồi. Cũng may tuy rằng Cô Tô là một trong các trường học đứng nhất về xếp hạng tỷ lệ nhập học, điều kiện đăng kí cao đến nỗi nhiều người tức giận, Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện thành tích đều rất tốt.
Giang Trừng ôm cánh tay, Ngụy Vô Tiện chống cằm, phơi thân trên sân thể dục nắng gắt, nhìn người đang nói trên đài chủ tịch. Ánh mặt trời phơi chiếu đến gương mặt trắng nõn tỏa sáng của Lam Vong Cơ, đồng phục trắng xanh kết hợp vô cùng hoàn hảo, Lam Vong Cơ mặc đồng phục vô cùng tuấn mỹ, thanh âm tựa như băng, lãnh đạm như chất vô cơ.
Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện đồng thời ở trong lòng 'chém' một tiếng, đuổi kịp loại bạn cùng tuổi này, thật là muốn có bao nhiêu xui xẻo thì có bấy nhiêu xui xẻo. Ngụy Vô Tiện khi đó cố ý chẳng để ý nói: "Bọn họ Lam thị có song bích, chúng ta Vân Mộng có song kiệt."
Đổi lấy một tiếng cười nhạo của Giang Trừng, tâm tình lại tốt lên không ít.
Sau đó ba năm Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện thành tích tuy tốt, vẫn luôn đứng trong hàng top ten, vị trí đứng nhất chính là Lam Vong Cơ, lại không bao giờ bị lay động, đương nhiên đây là chuyện sau đó.
Kỳ cuối năm nhất trung học, đầu Tết Nguyên Đán.
Ngụy Vô Tiện dùng tay ngăn màn hình PSP (1) nóng lên, cùng nằm trên giường ký túc xá đánh PSP với Giang Trừng nói: "Ngu ngốc, lần này người chủ trì là học tỷ Ôn Tình năm ba, cậu không đi xem?." Giang Trừng vừa nghe, liền đạp Ngụy Vô Tiện một cái, để báo một tiếng 'ngu ngốc' (2) kia có thù, lưu loát xoay người xuống giường, cầm PSP ném trên giường rồi chạy đi. Mà đi vài bước, nghĩ nghĩ, trở về lại bỏ PSP xuống, mới đuổi theo Ngụy Vô Tiện.
(1) PlayStation Portable (viết tắt PSP) là một thiết bị giải trí cầm tay.
(2) Gốc: 傻逼 (Ngốc bức): hình dung ngốc cực đoan, ngu xuẩn và người ngu ngốc. Nhưng căn cứ phát âm thuộc thô tục, lời nói quê mùa, ác ý nhục mạ.
Đi vào cửa lớn hội trường, biểu diễn đã qua nửa, Ôn Tình thông báo diễn cuối cùng chính là năm ba trung học Lam Hi Thần và năm nhất Lam Vong Cơ, hiện trường lập tức một mảnh cuồng nhiệt. Giang Trừng ngoáy ngoáy lỗ tai, nghĩ thầm không biết xui xẻo thế nào đến nơi lại là cái này.
Màn che kéo ra, anh em Lam thị giống như sinh đôi ở trước đài bộc lộ quan điểm, tiếng thét nữ sinh chói tai như có thể đem nóc hội trường bật ra.
Ngụy Vô Tiện "A" một tiếng.
Đèn flash chiếu vào đỉnh đầu hai người, làm cho cả hai có vẻ càng thêm mũi cao mắt sâu. Một thân tây trang soái khí thêm vào dáng người lẫn khí chất không tài nào bắt bẻ được, thu hết vào trong mắt Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện ở một góc dưới đài.
Ngụy Vô Tiện mắt nhìn thẳng, nuốt nước bọt, còn có chút khẩn trương. Giang Trừng liếc một cái vừa thấy nhạc cụ là đàn Violon và Dương Cầm, thì chỉ sợ là nhạc cổ điển buồn tẻ nhàm chán, lại có chút hối hận bản thân không đem PSP theo, đành phải nghĩ đến Ôn Tình để giải sầu.
Nhưng khi tiếng nhạc vang lên, Giang Trừng kinh ngạc đem Ôn Tình lễ phục màu đỏ ôm lấy ngực to chân dài đều vứt ra sau đầu.
Chỉ nghe Ngụy Vô Tiện kinh hỉ "A!" một tiếng, đẩy đẩy Giang Trừng hưng phấn nói: "Naruro!"
Hội trường, không riêng gì nữ sinh, các nam sinh cũng từ ghế đứng dậy.
Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ cả hai diễn tấu đúng một loạt ca khúc chủ đề của manga anime, bắt đầu từ nhiệt huyết thanh xuân《 Blue Bird 》, ở giữa đoạn du dương《Grief and sorrow》, còn có vài đoạn《Life is like a boat》,《 A cruel angel's thesis 》, thậm chí còn có《 Crayon shin chan》, cuối cùng thanh thoát động lòng người《For You》 vẽ nên dấu chấm viên mãn.
Anh em nhà họ Lam ưu nhã khom lưng cúi người, Lam Vong Cơ vẫn là mặt không biểu cảm, Lam Hi Thần lại nói câu 'Cám ơn' cười dịu dàng ấm áp. Giọng nữ vốn thanh thét chói tai lại cao thêm mấy đề xi ben, ngược lại Giang Trừng cau mày chửi thầm, " Năm vạn con vịt....''
Giữa tiếng vỗ tay như sấm rền, sân khấu lại tối sầm đi.
Giang Trừng có chút chưa đã thèm, nghiêng đầu qua phía Ngụy Vô Tiện nói, "Không thể tưởng được còn có ý tứ ...."
Ngụy Vô Tiện lại không phản ứng, cuối cùng nhắc mãi tên một bài hát "For you...For you...." Từ trong túi lấy di động ra, mở ra, ấn đọc tin nhắn.
Hướng lên trên lật vài khung, tìm được tin nhắn gửi đã vài tuần. Là Ngụy Vô Tiện sau khi nghe nói Lam Vong Cơ muốn biểu diễn, chẳng biết xấu hổ gửi tin nhắn đi.
Giang Trừng nhìn hắn bị màn hình di động làm sáng mặt, run lập cập nói: "Cậu làm gì cười ghê tởm như vậy?"
05. Akihabara
Sau đó Lam Hi Thần gõ cửa, qua một hồi lâu, lúc đang chuẩn bị đưa tay gõ lại, cửa đột nhiên tự mở ra.
Giang Trừng có chút kinh ngạc cách cửa phòng trộm liếc mắt một cái nhìn người ngoài cửa, thấy Lam Hi Thần cầm theo một túi đồ, chưa nói gì, liền mở khóa để anh vào.
Trong phòng khách sạn kéo bức màn, có chút tối tăm. Hai chiếc giường, một giường được phục vụ dọn dẹp sạch sẽ, một giường khác có chút hỗn độn. Giường sạch sẽ đó chính là của Ngụy Vô Tiện, sau cơm chiều hắn đã lôi kéo Lam Vong Cơ đi tập luyện. Qua mấy ngày nữa ở trung học Đông Kinh hai người muốn đại diện Cô Tô thị biểu diễn một tiết mục. Ngụy Vô Tiện tuy rằng tự học Harmonica, nhưng thổi cũng không tệ, cùng Lam Vong Cơ dương cầm hợp tấu, hơi có chút nhạc Nhật cảm giác nhẹ nhàng tươi mát.
Giường hỗn độn kia là của Giang Trừng, trên mặt chủ nhân chiếc giường còn mang theo một chút tức giận khi rời giường, khí sắc càng không tốt.
Lam Hi Thần nói: ".... Ngại quá, tôi đã quấy rầy cậu ngủ sao?"
Giang Trừng không trả lời, đi qua kéo tấm màn ra, nháy mắt trong phòng tràn vào ánh vàng hoàng hôn, ngoài cửa sổ hoa anh đào nở rộ, đẹp đến giống như tranh vẽ.
Vừa lúc vào mùa hoa anh đào nở đẹp nhất, lại là vừa qua khỏi kì thi giữa kì, Cô Tô thị tổ chức cho toàn trường trên 40 học sinh đi Nhật Bản hợp tác giao lưu phỏng vấn.
Thời đại này, học sinh là xem manga anime Nhật Bản lớn lên, rất nhiều đứa trẻ đối với nước Nhật Bản này ôm khát khao, cho nên đa phần báo danh tấp nập. Tuy nhiên danh sách có hạn, trường học từ giữa lựa chọn dựa trên thành tích trước, hoặc là ở trong trường có hoạt động cống hiến, bằng không chính là giống Nhiếp Hoài Tang vậy, Nhiếp Minh Quyết đập nát một chiếc điện thoại văn phòng giáo viên, không muốn ngăn hắn cũng phải ngăn hắn.
Học sinh học năm mấy thật ra không bị hạn chế, nhưng học sinh năm ba phải đối mặt với áp lực học cao, chỉ có một mình Lam Hi Thần báo danh. Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện mới vừa năm nhất trung học, nên việc thi cử gì đó có thể ứng phó được, Giang Phong Miên thì không màng Ngu phu nhân phản đối, cũng cho bọn họ báo danh.
Lam Hi Thần đối với các thứ giao lưu phỏng vấn đã đi nhiều, vốn dĩ không có nhiều hứng thú, nhưng lúc đi ngang qua poster báo danh thấy Vong Cơ nhìn chằm chằm. Anh tự nhiên biết ý nghĩ của em trai, chỉ sợ là nhìn thấy Ngụy Vô Tiện báo danh, cũng muốn đi theo đi. Lam Hi Thần cũng để cho em trai báo danh.
Chính mình lại làm Hội trưởng Hội học sinh kiêm dẫn đầu, cũng đi tới Nhật Bản.
Giang Trừng kéo cửa sổ ra, trong không khí đều có hương hoa, cánh hoa anh đào theo gió phiêu lãng, thật đẹp không sao tả xiết.
Lam Hi Thần nói lên ý đồ đến đây: "Hai ngày này cơm chiều cậu cũng chưa ăn, có phải không thoải mái hay không?"
Giang Trừng nói: "Không có việc gì." Nhưng mà sắc mặt rõ ràng không thể nào tốt.
Giang Trừng vừa đến Nhật Bản, thì có chút không chịu được khí hậu, ăn sushi thì tiêu chảy, nghe vị cơm thì ghê tởm, cho nên mấy ngày này cơ bản là ăn mì gói Nhật.
Lam Hi Thần thở dài, đem túi nilon trong tay đặt lên bàn, tự tìm cách nấu nước. Nước sôi, trước lấy ly nước không đụng qua của khách sạn dùng nước sôi nấu một lần, đổ nửa ly rồi rót thêm nước khoáng, hòa ấm, đưa cho Giang Trừng.
Lại từ bao nilon lấy ra hộp thuốc, đặt ở trên tay hắn. Giang Trừng cầm lấy, không mở ra, chỉ nhìn chữ Nhật viết trên hộp.
Lam Hi Thần giải thích nói: "Thuốc này là trị đi ngoài, một ngày ba lần, mỗi lần một viên. Cậu hiện tại nếu hơi nghiêm trọng, có thể một lần uống hai viên." Nói rồi lại từ túi lấy ra một lọ thuốc màu vàng, nói: "Nếu cậu có thói quen uống thuốc ở quê nhà, nơi này cũng có."
Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần trong chốc lát, ấn ra hai viên thuốc cùng nước nuốt xuống. Uống xong rồi nói, "... Cám ơn." Thật vất vả tranh tới Nhật Bản, bản thân lại như vậy, bị Ngụy Vô Tiện cười nhạo nửa ngày không nói, Giang Trừng cũng là có chút buồn bực chính mình. Người sinh bệnh đều có chút yếu ớt, lúc này có người nguyện ý chăm mình, dù là Giang Trừng, cũng không cách nào giữ thái độ người sống chớ lại gần được.
Thấy thuốc hiệu quả thực mau, chỉ chốc lát đã cảm thấy khá hơn nhiều.
Giang Trừng nói, "... Có chút tốt."
Lam Hi Thần bên môi càng cười tươi, lên tiếng, "Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai tốt rồi nói, tôi đưa cậu ra ngoài đi dạo." Không chờ Giang Trừng đáp ứng, cũng không ở lại, liền đi rồi.
Nhưng mà sáng sớm hôm sau, lại vang lên tiếng đập cửa.
Ngụy Vô Tiện ngủ bất tỉnh nhân sự, giấc ngủ của Giang Trừng lại rất nhẹ. Giang Trừng giãy giụa cố mở mắt thấy đồng hồ để đầu giường hiển thị, 7 giờ đúng, so với morning call còn đúng giờ hơn.
Người gõ cửa lại bám riết không tha, không vội không nhanh, cách một hồi lại nhẹ nhàng gõ ba cái.
Bất quá Giang Trừng khẳng định là ngủ không được, vẻ mặt bực dọc rời giường tới mở cửa. Nhìn ngoài cửa là người nọ hiền lành và vô hại tươi cười ấm áp, Giang Trừng cảm thấy bản thân nhất định còn đang nằm mơ, thế nhưng lại như vậy bị kéo ra cửa.
Đường bộ tàu điện ngầm Nhật Bản vô cùng phức tạp, Lam Hi Thần hiểu một chút tiếng Nhật, có thể mua đồ hỏi đường đi. Còn Giang Trừng lại chỉ biết hai câu manga anime học được mà không dùng được.
Bất quá vẫn còn tốt, người chỉ cần da mặt dày, đi khắp mọi nơi cũng không có vấn đề gì.
Đương nhiên, Lam Hi Thần lớn lên vừa cao vừa soái, cười lại hoà hợp êm thấm, với ai hỏi đường, cho dù là anh nói năng hỗn loạn, cũng không ai không chỉ đường. Trắc trở như vậy, nhưng hai người cuối cùng cũng tìm được Akihabara.
Phía trước có 'cô gái' mặc một thân đồ ren loli màu trắng, Giang Trừng lôi kéo Lam Hi Thần đi nhanh hai bước, làm bộ lơ đãng quay đầu nhìn lại, lại bị một gương mặt bác gái dọa run lên.
Lam Hi Thần thấp giọng cười hai tiếng, cảm thấy Giang Trừng rất đáng yêu.
Lần đầu tiên Lam Hi Thần nhìn thấy Giang Trừng, là lúc mới vừa khai giảng học kì 1 năm ba trung học không lâu. Lam Vong Cơ là ủy viên tác phong và kỷ luật, đã không biết bao nhiêu lần bắt được Ngụy Vô Tiện cùng với Giang Trừng muộn học rồi trèo tường để vào.
Ngụy Vô Tiện từ trên tường nhảy xuống, vỗ vỗ quần dính đất, từ cặp sách móc ra bánh rán buổi sáng chưa kịp ăn, để vào trong tay Lam Vong Cơ, còn nóng hầm hập, nói: "Tôi lần sau nhất định đổi tường khác, anh hôm nay hãy buông tha tôi đi, có được không, hửm? Lam Trạm tốt ~~"
Giang Trừng thấy phát ớn rồi, da mặt dày như vậy, nhịn không được run lên mắng: "Đừng mất mặt được chưa? Do cậu trên đường muốn mua bánh rán, bằng không cũng sẽ không đến trễ!"
Lam Hi Thần thầm nghĩ, ' Hai đứa nhóc này thật thú vị.' Có tâm thả cho bọn họ một con ngựa, đi ra nói, "Vong Cơ, cùng anh đến Đoàn Thanh niên đi."
Lam Vong Cơ không tình nguyện đi mất, Lam Hi Thần quay đầu lại nhìn, hai người bọn họ đùa giỡn chạy về hướng phòng học.
Chuông vào học vang lên, lại là một ngày sinh hoạt trung học tốt đẹp.
Lại sau đó chính là trường Cô Tô liên danh tổ chức thi đấu bơi lội.
Giang Trừng đứng nhất tổ bơi tự do, mặc quần bơi màu tím, choàng khăn tắm lên đài nhận thưởng.
Thiếu niên mười lăm tuổi, cũng không có cơ bắp gì, thân thể gầy mềm dẻo. Cả người ướt dầm dề, hất hất đầu tóc văng nước bước lên đài, trên khuôn mặt suốt năm cau có, cư nhiên cũng sẽ có tươi cười đắc ý như vậy. Chờ hắn xuống đài, Ngụy Vô Tiện đứng nhất tổ bơi ếch lại cười nhạo hắn phẩm vị có vấn đề, lại thích màu tím gay lọ.
Giang Trừng đem Ngụy Vô Tiện đá xuống nước, Ngụy Vô Tiện liền ở cạnh bờ bể bơi đem hắn túm vào trong nước. Giấy khen trong tay Giang Trừng đều ướt, nhưng bộ dáng xem ra còn rất vui vẻ.
'Muốn cho cậu ấy vẫn luôn cười như vậy.' Lúc ấy Lam Hi Thần đã đem nguyện vọng này viết vào trong lòng.
Cho nên đêm trước Nguyên Đán, anh còn do dự cùng Lam Vong Cơ nói, 'Không sao, đổi mục ca khúc mà thôi, thời gian có chút gấp.' Vì thế hai người cuối tuần đều ngâm mình trong phòng tập luyện, ở trên sân khấu một lời không hợp liền chuyển đổi phong cách.
Nhìn Giang Trừng vặn quả trứng dường như cho hả giận một chút, sau đó lại có chút đau tay "Ai" một tiếng, rất không có hứng đem một cái trứng khác tiếp tục vặn rồi ném đi, nhét đầy vào túi giấy sách truyện tranh. Hắn vẫn luôn nghĩ vặn một cái là ra Sadaharu, nhưng mỗi lần đều là ra Madao.
Lam Hi Thần cười vốn định lại đưa cho hắn hai trăm yên, do dự một chút, tự mình nhét vào đến giúp hắn xoay một chút.
Từ máy móc móc kéo ra, bỏ túi một cái vặn vỏ trứng plastic rốt cuộc Sadaharu nằm bên trong. Giang Trừng hưng phấn "Nga nga nga!" nửa ngày, đôi mắt đều chăm chú nhìn nó.
Nhìn Giang Trừng một bộ đã cao hứng lại biểu tình không cam lòng cầm trứng vặn, trong lòng Lam Hi Thần hơi trướng trướng, thân thể hành động nhanh hơn đại não, đưa tay xoa nhẹ đầu hắn một chút.
Tính cách Giang Trừng vừa ngạnh vừa thẳng, tóc lại rất mềm xoa thực thích, là màu đen bóng khỏe mạnh.
Buông tay, hai người đều mới phản ứng lại, Giang Trừng lùi về phía sau một bước.
Cả hai đều đỏ mặt xoay đầu đi chỗ khác, xấu hổ ngây ra tại chỗ.
Thật lâu sau, Lam Hi Thần không biết tìm gì nói: "...Chúng ta kế tiếp đi đâu? Kabukicho ...."
Giang Trừng đành phải nhận, "....Kabukicho."
(Aki: Mệt mỏi chị tác giả lắm. Tra từ nhật xỉu luôn. Cuồng Gintama,Naruto, cuồng Nhật Bản. o(╥﹏╥)o )
06. Đền Kabukicho Đền Yasukuni
Bởi vì tiện đường, hai người đi Harajuku trước bị một phen thẩm mỹ trên đường đánh sâu vào lại đổi xe đi Kabukicho. Chờ hai người xuống xe, đã là lúc đèn rực rỡ vừa mới sáng lên, xa xa có thể thấy trên bảng hiệu lớn cả trai lẫn gái, một Smart áo quần lố lăng.
Giang Trừng nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Tìm được Kabukicho cái bảng hiệu kia, rộng lớn như vậy trở về đi." Chủ yếu là vì giận Ngụy Vô Tiện. Giang Trừng gần đây bị Ngụy Vô Tiện túm xem《 Gintama 》, bản thân thế mà rất mê.
Chính là đi trên đường lớn ở Kabukicho xa hoa truỵ lạc, nhìn các host nữ đứng ở cửa 'kiếm khách', Giang Trừng có chút hối hận, hồn thân đều nổi da gà rồi, nhưng chính mình cũng không thể nói ra được, đành phải căng da đầu đi xuống.
Vừa mới có một host kéo hắn một phen, hắn thiếu chút nữa đem người bỏ chạy.
Lam Hi Thần thấy thế thay đổi vị trí cho hắn, đi bộ trên đường phố. Chuyển qua mấy giao lộ, rốt cuộc đã tìm được mấy bảng hiệu viết chữ "Kabukicho tài thiên" thật to, cảm thấy mỹ mãn trở về.
Từ khi rời khách sạn ra tàu điện ngầm gần nhất, đã gần 12 giờ.
Trạm tàu điện ngầm Nhật Bản phục vụ rất chu đáo, trạm viên khách khí không những chỉ cho người ta đường đi, còn hỗ trợ phiếu hướng dẫn, cả bản đồ cũng cung cấp. Bởi vì trời tối không quen đường, Lam Hi Thần nhờ trạm viên tàu điện ngầm đưa cho một bản đồ phụ cận. Nhìn lướt qua, đột nhiên phát hiện một cái mới lạ, có chút hưng phấn túm Giang Trừng tới chỉ cho hắn xem.
Giang Trừng vừa thấy, khó có thể tin đối với Lam Hi Thần nói: "...Anh không có việc gì?"
Trường học Giang Trừng quy định học sinh ở khách sạn Tokyo, nơi có vị trí vừa vặn cách Đền Kabukicho chỉ mấy km, đi bộ nửa tiếng thì có thể tới.
Lúc đó chuyện Koizumi thăm viếng Đền Kabukicho ở trong nước nóng hổi, hai học sinh trung học lại không cả giận như vậy, chỉ là có chút tò mò, Đền Kabukicho khét tiếng rốt cuộc là hình dáng gì.
Lam Hi Thần người này, lúc du lịch cảm thấy phong cảnh tự nhiên tất nhiên là đẹp, chính là xem nhiều cũng sẽ không có cái gì mới. Nhưng thật ra đối với nhà bảo tàng, đền thờ lại hứng thú nồng nhiệt.
Giang Trừng nghĩ thầm cả ngày hôm nay, Lam Hi Thần đều ở bên cạnh mình, huống hồ còn vặn trứng Sadaharu cho mình cũng không thể không giúp đỡ. Vì thế sau khi hai người ra khỏi tàu, không về khách sạn, mà theo bản đồ đi theo hướng đến Đền Kabukicho.
Trên đường Lam Hi Thần lấy điện thoại gọi cho lão sư, lão sư kiên quyết phản đối bọn họ hơn nửa đêm chạy tới nhìn Đền cái gì Kabukicho, trong điện thoại tiếng rống rất lớn, Giang Trừng đều nghe thấy được.
Tuy nhiên Lam Hi Thần lại tâm bình khí hòa kiên trì, cam đoan sẽ không có việc gì, sau đó quyết đoán cúp điện thoại.
Giang Trừng một tay bỏ vào túi, một tay khác che miệng hà hơi nói, "Nhìn không ra nha, họ Lam các anh học sinh 3 tốt như vậy, cũng có lúc không nghe lời lão sư?"
Lam Hi Thần nhàn nhạt cười, nhìn vào mắt hắn nói: "Tôi chỉ nghĩ lựa chọn cái có giá trị chân chính."
Đêm khuya 12 giờ, khu vực này ở Tokyo Nhật Bản cũng không có đại đô thị sầm uất, còn sớm mà đã ngủ say. Chỉ có 711 và cửa hàng tiện lợi 24 giờ còn sáng đèn, trên đường lớn đèn đường thật ra không tắt, chiếu đèn sáng trưng.
(3) 711: 7-Eleven là chuỗi cửa hàng tiện lợi (tìm hiểu thêm trên gg)
Đền Kabukicho so với tưởng tượng của cả hai dễ tìm hơn rất nhiều, bởi vì vừa ra khỏi tàu điện ngầm, cách vài cái cột điện liền giắt một đèn lồng màu đỏ, trên mặt là chữ to màu đen viết "Đền Kabukicho". Hai người dọc theo đèn lồng đi, xa xa đã thấy miếu thờ chót vót.
Tối lửa tắt đèn, bên trong thế mà có một người đi ra, Giang Trừng cảm thấy khiếp hoảng, kéo lại Lam Hi Thần muốn vào xem. "Nhìn cũng nhìn rồi, cũng cùng soi sáng, có thể trở về không? Lam đại thiếu gia?"
Lúc đi trên đường không cảm thấy, trở về lại là đi ngang qua một mảnh rừng cây u tĩnh, khi đi qua đều là khí lạnh táp vào mặt.
Mùa xuân ban đêm vẫn là có chút lạnh.
Lại đi tàu điện ngầm, nhìn đến nơi xa treo thẻ bài Quán mì sợi "Mì Ramen". Hai người rất ăn ý cùng nhau nói: "Ăn không?"
Ông chủ quán mì ramen Nhật Bản rất giống với ông chủ quán nhỏ trong manga anime thường đọc, trên đầu đội cái khăn trùm đầu, người đặc biệt nhiệt tình. Đem cho hai người mỗi người một chén lớn mì sợi xương heo.
Giang Trừng ăn một miếng liền nói mặn, nói rồi cầm lấy nước khoáng kề miệng uống, uống gần nửa bình vào nếm nếm mới có thể ăn. Gặm mấy ngày rốt cuộc bụng cũng được an ủi.
Quay đầu nhìn Lam Hi Thần, Lam Hi Thần bởi vì sợi mì nóng bay hơi, tháo mắt kính xuống. Anh ăn rất ưu nhã, mày cũng không nhăn một chút.
Tuy rằng biết rõ chủ quán mì ramen không có khả năng nghe hiểu được tiếng Trung, Giang Trừng vẫn là đè thấp thanh âm nói: ".... Anh không cảm thấy mặn sao? Giống như cho vào hết vại muối vậy."
Lam Hi Thần nói: "Cũng được."
Giang Trừng nhớ lại một chút, nên có điều ngộ ra, có chút thương hại nhìn Lam Hi Thần: "Buổi sáng nay ở nhà ga mua Taiyaki (4), anh cũng hoàn toàn không cảm thấy ngọt... giữa trưa mua Takoyaki (5) nó hơi nhạt, anh cũng không cảm thấy gì..... Có phải anh...vị giác không nhạy không?"
Lam Hi Thần sau khi nghe xong cười hai tiếng, lục trong túi, lấy ra một viên kẹo, kéo tay Giang Trừng qua, đặt ở trong lòng bàn tay hắn.
"Ít nhất ngọt hay không ngọt, tôi còn có thể nếm ra được."
Giang Trừng cũng cười, "Một nam sinh trung học, không đem gì trong túi chỉ có một viên kẹo..." nói là nói như vậy, vẫn lột ra viên kẹo cho vào trong miệng.
Giang Trừng nói, ".....Ngọt quá đi."
Tháng tư Nhật Bản gió Nam ấm áp, giống như rất là ngọt.
(4) Taiyaki (bánh cá)
(5) Takoyaki (bạch tuộc viên)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro