(Phiên ngoại đặc biệt) Từ bình minh đến hoàng hôn
Đôi lời nhắn nhủ: Mình không phải là dân dịch hay edit truyện chuyên gì hết á, chỉ làm vì thích Vong Tiện thôi nên có chỗ nào mà edit tệ quá thì mong mọi người bỏ qua nha ( ' ∀ ')ノ~ ♡
BETA: imJaniceD
J: Ừm.... sau một hồi góp ý cho editor thì tui quyết định beta lại toàn bộ giúp bản, câu cú của chương này đã được tui chỉnh sửa và chú thích thêm rồi nhé ╰( ̄▽ ̄)╯
(Beta date: 191021)
.
.
.
Đã qua giờ Hợi* nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn chưa quay trở lại. Đèn giấy trên bàn vẫn sáng, Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào ánh hào quang mờ ảo ấy, đôi mắt không chớp. Một lúc sau, y đứng dậy, bước đến lối vào Tĩnh thất, đưa tay mở cánh cửa gỗ.
(Giờ Hợi: khoảng 21-23 giờ)
Một thoáng yên lặng, có vẻ như y định bước ra ngoài thì một tiếng động bất chợt vang lên từ phía sau.
Lam Vong Cơ quay lại, thấy cửa sổ đã mở ra từ lúc nào, hiện vẫn còn đong đưa giữa cơn gió đêm. Giữa tấm chăn mỏng trên giường lại phình lên một đoàn thật lớn. Dường như thứ gì đó đã phá cửa sổ leo vào, chui vào chăn, hiện đang cuộn tròn bên trong, khiến mọi thứ bừa bộn hết cả.
Im lặng một lát, Lam Vong Cơ nhẹ tay đóng cửa. Y quay trở lại trong phòng, trên đường thuận tiện thổi tắt đèn, khép chặt cửa sổ rồi lên giường. Y nằm bên cạnh thứ phình to dưới lớp chăn kia. Lặng lẽ kéo cái chăn khác qua, nhắm mắt lại.
Chẳng mấy chốc, có gì đó to lớn mang theo hơi lạnh đột nhiên lẻn vào trong chăn của y. "Thứ đó" rúc vào cơ thể y, dán vào ngực y kêu lên: "Lam Trạm, ta đã về! Mau mau chào đón ta~"
Lam Vong Cơ vòng tay ôm lấy người kia: "Sao người ngươi lạnh thế này?"
Ngụy Vô Tiện: "Ta đã ở ngoài hơn nửa ngày, bị gió đêm thổi đó! Mau ôm ta làm ấm đi~~"
Chẳng trách cả người hắn đâu cũng phủ đầy nào cỏ cây nào bụi đất. Hẳn là đã mang đám tiểu bối của Vân Thâm Bất Tri Xứ ra sau núi khi dễ đám quỷ yêu nữa rồi.
Ngụy Vô Tiện lăn quanh giường của Lam Vong Cơ trong bộ quần áo bẩn thỉu như vậy, nhưng y dường như cũng chẳng hề thấy phiền, dù y là người luôn thích sạch sẽ. Y khẽ siết chặt tay, ôm Ngụy Vô Tiện lại gần hơn nữa.
Sau một lúc làm ấm người kia bằng cơ thể mình, Lam Vong Cơ nói: "Trước đem giày cởi ra."
Ngụy Vô Tiện đáp: "Được". Hắn ngọ nguậy hai chân để giày rơi xuống đất rồi lại chui rúc cả người vào chăn để đóng băng Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nói, giọng khàn khàn: "Đừng lộn xộn."
Ngụy Vô Tiện: "Giường của ngươi ta cũng lên rồi, ngươi còn không cho ta lộn xộn?"
Lam Vong Cơ: "Thúc phụ về rồi."
Chỗ ở của Lam Khải Nhân cách Tĩnh thất không xa. Ngay từ đầu ông vốn đã không thích Ngụy Vô Tiện. Nếu họ lại tình cờ làm ra vài âm thanh "không phù hợp" nào đó, chỉ sợ ngày hôm sau ông sẽ tức giận đến dậm chân, muốn đem Ngụy Vô Tiện ném đi thật xa.
Thế nhưng đầu gối Ngụy Vô Tiện đã chen vào giữa hai chân Lam Vong Cơ, hết sức tinh nghịch nhưng cũng chẳng kém phần kích thích cọ xát nơi nào đó, dùng hành động thẳng thắn bày tỏ thái độ của mình.
Im lặng một lúc, Lam Vong Cơ xoay người, dùng lực đẩy Ngụy Vô Tiện, áp hắn dưới thân.
Chuyển động nhanh và mạnh đến mức cả hai gây nên một tiếng động thật lớn.
"A, chậm, ngươi chậm một chút, chậm... một chút..."
Lam Vong Cơ gắt gao đè Ngụy Vô Tiện trên giường, không cho hắn cơ hội phản kháng mà dùng lực đâm vào bên trong, cho đến khi bụng y dán chặt vào bờ mông trần trụi của hắn. Chỉ khi không thể vùi vào sâu hơn nữa, y mới dừng lại.
Ngụy Vô Tiện hít vội mấy hơi, lắc đầu, thấy hơi sợ khi di chuyển. Hắn khó chịu vặn vẹo eo, đôi ngươi đảo quanh, muốn rút ra một chút, nhưng Lam Vong Cơ nhanh chóng nhận ra ý định của hắn, đôi tay hữu lực siết chặt lấy eo hắn.
Ngụy Vô Tiện "A!" một tiếng, kêu lên: "Hàm Quang Quân!"
Lam Vong Cơ cố gắng chịu đựng, hồi sau mới đáp: "Là ngươi tự tìm." Dừng một chút, y bắt đầu đưa đẩy.
Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ giữ chặt dưới thân, đôi chân thon dài cong lên, mái tóc xõa tung tán loạn, sắc mặt ửng hồng. Theo mỗi chuyển động của y, cơ thể hắn bị va chạm mạnh mẽ. Mỗi lần Lam Vong Cơ đâm vào trong, Ngụy Vô Tiện liền vô cùng ngoan ngoãn phối hợp mà phát ra tiếng rên rỉ. Một lúc sau, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng cảm thấy không thể để hắn cứ thế nữa. Y buộc phải giữ lại hơi thở nặng nề trong lồng ngực, nói khẽ: "Ngươi... nhỏ giọng một chút."
Ngụy Vô Tiện đưa tay chạm vào mặt y, cảm thấy có điểm khó hiểu. Khuôn mặt Lam Trạm khi chạm vào rõ ràng rất nóng nhưng cố tình lại không hề hiện lên một chút sắc đỏ, vẫn trắng như tuyết, đẹp đến nỗi hắn gần như không thể áp chế được trái tim đang đập điên loạn của mình. Chỉ có dái tai y là hơi ửng màu hồng nhạt. Ngụy Vô Tiện thì thầm: "Lam nhị ca ca, không muốn nghe ta rên?"
Lam Vong Cơ: "..."
Trông thấy dáng vẻ thực thẹn đến chẳng thể nói thật nhưng lại quá thành thật nên cũng không thể nói dối của y, Ngụy Vô Tiện có thể cảm nhận cơ thể mình tràn đầy niềm vui sướng không thể tả, đến nỗi hắn có thể nuốt trọn Lam Vong Cơ ngay lập tức. Hắn tiếp: "Nếu như sợ tiếng rên của ta bị người khác nghe được, vậy thì dễ thôi, ngươi chỉ cần cấm ngôn ta."
Ngực Lam Vong Cơ phập phồng lên xuống, đôi mắt đỏ ngầu. Ngụy Vô Tiện còn cố tình giục y: "Tới! Cấm ngôn ta! Cấm ngôn ta rồi ngươi muốn làm thế nào tùy ngươi. Làm chết ta cũng được, dù sao ta cũng không thể mở miệng cầu xin..."
Trước khi hắn kịp dứt lời, Lam Vong Cơ đã cúi xuống, chặn môi hắn lại.
Miệng bị lấp kín, Ngụy Vô Tiện dùng cả tay chân ôm chặt lấy Lam Vong Cơ. Hai người siết lấy nhau lăn qua lăn lại trên giường. Chăn bị rơi xuống đất từ lâu. Lúc trên giường Lam Vong Cơ thường không thay đổi tư thế nhiều. Sau khi chịu đựng gần nửa canh giờ*, Ngụy Vô Tiện đã tê liệt từ đầu đến chân, lòng nghi ngờ rằng mình có thể bị làm như thế này cả đêm. Nhìn sự cuồng nhiệt của Lam Vong Cơ vẫn không hề có dấu hiệu dừng lại, hắn thật cảm thấy có khả năng đó. Vì vậy, Ngụy Vô Tiện chủ động xoay người lại, cưỡi phía trên Lam Vong Cơ. Hắn vòng tay ôm lấy cổ y, vừa ra sức vận động vừa gặm cắn bên tai y, hỏi nhỏ: "Sâu không?"
(Nửa canh giờ = 1 tiếng)
Tiếng thì thầm mang theo hơi thở nóng ấm ẩm ướt phả vào tai, Lam Vong Cơ vươn tay, đem vai hắn ấn mạnh xuống.
Đột nhiên tiếp nhận một cú đâm quá sâu, Ngụy Vô Tiện thất thanh kêu lên, tay vội ôm lấy lưng Lam Vong Cơ. Y xoa nắn thắt lưng hắn, hỏi ngược lại: "Sâu không?"
Ngụy Vô Tiện vẫn chưa hết bất ngờ, khóe môi khẽ run. Hắn chưa kịp trả lời đã lại phải khóc ra tiếng, mặt nhăn nhó: "A-Ah! Chờ đã! C-c-cửu thiển nhất thâm!"*
* TN: Cụm từ "nine shallow's and a deep" đề cập đến một kỹ thuật trên giường mà tôi cho là khá dễ hiểu. Bản thân cụm từ này rất phổ biến ở Trung Quốc, ngày nay thường được sử dụng như một câu đùa / trò đùa hơn là được coi là lời khuyên tình dục nghiêm túc.
(Beta tui đây muốn nói, tui không tin mấy người không hiểu chín cạn một sâu lol)
Trong vô vọng, hắn một tay che lấy bụng, tay kia ôm bờ vai cơ bắp rắn chắc của Lam Vong Cơ, dùng hết sức hét lên: "Lam Trạm! Ngươi có hiểu cửu thiển nhất thâm là gì không vậy?! Ngươi... không cần... phải cứ... luôn... vậy nên..."
(Beta: Ý Lão tổ là, Lam nhị ca ca phải biết chín cạn một sâu, không cần cứ mãi 'sâu' mà không 'cạn' như thế đâu khửa khửa khửa~)
Câu nói cuối cùng bị ngắt quãng giữa những lần đâm chọc không ngừng. Lam Vong Cơ đáp: "Ta không hiểu!"
---
Mặc dù lúc đầu, Ngụy Vô Tiện cứ liên tục khóc lóc và cố nói hết bất cứ thứ gì có thể để cầu xin Lam Vong Cơ tha mạng, nhưng đến hơn nửa đêm sau khi đã lăn lộn mấy vòng, hai chân hắn vẫn như cũ khóa chặt eo Lam Vong Cơ, hai tay ôm chặt lấy cổ y, không chịu để y rời đi.
Cơ thể Lam Vong Cơ bao phủ cả người Ngụy Vô Tiện, thật cẩn thận để trọng lượng của mình không đè nặng hắn. Nơi hai người giao hợp vẫn còn ướt đẫm, trơn nhầy. Y dường như muốn rút ra, nhưng chỉ vừa mới cử động nhẹ, Ngụy Vô Tiện liền vặn vẹo eo rụt về khiến đoạn nhỏ vừa tách ra một chút được nhét lại vào trong một cách trơn tru.
Ngụy Vô Tiện lười biếng nói: "Đừng cử động. Sắp có gió. Nghỉ ngơi một chút đi."
Lam Vong Cơ nghe lời hắn, ngừng di chuyển. Một lúc sau, y mới hỏi Ngụy Vô Tiện: "Ngươi không cảm thấy khó chịu sao?"
Ngụy Vô Tiện trưng ra khuôn mặt đầy vẻ bất hạnh: "Có chứ. Ta cảm giác như bên trong ta đầy ắp cả rồi. Ngươi không nghe thấy ta rên rỉ khổ sở như thế nào sao?"
"..." Lam Vong Cơ: "Ta sẽ lui ra."
Ngụy Vô Tiện ngay lập tức đổi sắc mặt, lời nói thẳng không chút cố kỵ: "Nhưng ta lại thích được ngươi lấp đầy như thế này. Rất tuyệt, thật đấy."
Vừa nói, hắn vừa bất giác siết chặt lại. Sắc mặt Lam Vong Cơ đại biến, hơi thở y như ngừng lại. Nhịn một lúc, cuối cùng y cũng trả lời bằng giọng khàn khàn: "... Không biết xấu hổ!"
Nhìn thấy y gần như phát điên, Ngụy Vô Tiện cười lớn, đặt một nụ hôn lên môi Lam Vong Cơ: "Lam nhị ca ca, có chuyện gì mà đến nay chúng ta còn chưa làm? Hà cớ gì mà phải xấu hổ kia chứ?"
Lam Vong Cơ không thể phản bác, lắc đầu. Y nói với giọng nhỏ nhẹ: "Để ta ra. Ngươi cần tắm."
Ngụy Vô Tiện đã hơi mệt mỏi. Hắn mơ hồ trả lời: "Không cần tắm. Ngày mai ta sẽ tắm. Hôm nay ta mệt rồi."
Lam Vong Cơ hôn lên trán Ngụy Vô Tiện: "Tắm. Nếu không sẽ sinh bệnh."
Ngụy Vô Tiện đã mệt đến mức không thể giữ Lam Vong Cơ lại nữa. Cuối cùng, tay chân hắn mềm oặt rơi xuống. Lam Vong Cơ rời khỏi giường, trước tiên nhặt mấy tấm chăn bị ném xuống đất, che kín cơ thể trần trụi của Ngụy Vô Tiện. Sau đó, y treo mớ quần áo rối loạn lên màn. Y nhanh chóng thay y phục, đảm bảo mọi thứ đều gọn gàng mới ra ngoài lấy nước tắm.
Một khắc sau, trong lúc Ngụy Vô Tiện gần như ngủ thiếp đi, Lam Vong Cơ bế hắn nhẹ nhàng đặt vào trong thùng gỗ. Thùng tắm được đặt ngay cạnh bàn Lam Vong Cơ. Ngâm được một lúc, Ngụy Vô Tiện cảm thấy cơ thể đã hồi phục mấy phần. Hắn vỗ nhẹ vào mép thùng: "Không cùng ta tắm sao, Hàm Quang Quân?"
Lam Vong Cơ: "Một lát nữa."
Ngụy Vô Tiện: "Sao lại một lát nữa? Mau đến đây!"
Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn, như thể đang nghĩ đến điều gì đó. Một lúc sau, y nói: "Chúng ta trở về được bốn ngày, Tĩnh thất cũng đã vỡ bốn thùng tắm."
Cái liếc mắt đó làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy hắn phải kháng nghị cho bản thân: "Không phải lỗi của ta."
Lam Vong Cơ đặt chiếc hộp giữ xà phòng ở nơi Ngụy Vô Tiện có thể với tới, giọng y bình tĩnh: "Là lỗi của ta."
Ngụy Vô Tiện vung một nắm nước lên cổ, khiến các dấu hôn màu đỏ sậm thậm chí còn sáng hơn: "Đúng thế. Lần trước cũng không phải lỗi của ta. Mà ấy, nói đúng ra lần nào cũng đều là lỗi của ngươi hết. Ngay từ lần đầu của chúng ta ngươi đã không bỏ được thói quen này rồi."
Lam Vong Cơ đứng dậy và rời đi một lúc. Khi trở về, y đặt một bình Thiên Tử Tiếu trong tầm với của Ngụy Vô Tiện rồi ngồi xuống bàn: "Ừm."
Nếu Ngụy Vô Tiện dang rộng cánh tay của mình một chút nữa, hắn sẽ có thể gãi gãi đến cằm Lam Vong Cơ. Và sự thật là hắn đã làm thế. Lam Vong Cơ lấy vài tờ giấy, trên đó chi chít toàn là chữ, bắt đầu đọc và phê duyệt. Đắm mình trong nước, Ngụy Vô Tiện mở bình rượu uống một ngụm, hỏi: "Ngươi đang đọc gì vậy?"
Lam Vong Cơ: "Ghi chép săn đêm."
Ngụy Vô Tiện: "Của tụi nhỏ à? Nhưng ngươi không phải là người chịu trách nhiệm phê duyệt chúng phải không? Ta nhớ thúc phụ của ngươi mới là người làm việc này."
Lam Vong Cơ: "Thỉnh thoảng ta sẽ đảm nhận khi thúc phụ bận."
Có lẽ vì Lam Khải Nhân bận rộn với công việc quan trọng khác, nên nhiệm vụ này tạm thời được giao cho Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện chộp lấy một vài trang, lật lật: "Lúc trước thúc phụ của ngươi sẽ viết cả trăm từ chỉ sau vài dòng, lại ở đoạn tóm tắt ở cuối viết gần một nghìn từ. Ta thậm chí không biết ông ấy lấy đâu ra thời gian để viết mấy thứ đó. Ái chà, trong khi ý bình luận của ngươi thì khá ngắn."
Lam Vong Cơ: "Không tốt sao?"
Ngụy Vô Tiện: "Tốt chứ! Ngắn gọn súc tích."
Tuy lời phê duyệt của Lam Vong Cơ ngắn nhưng nội dung chắc chắn không chệch một ly. Lam Vong Cơ sẽ không cẩu thả dù là chuyện có đơn giản đến đâu. Mà đó là thói quen luôn dứt khoát của y, bất kể là lời nói hay chữ viết. Ngụy Vô Tiện vùi đầu xuống nước một lúc lâu trước khi trồi lên, đem mái tóc làm cho ướt sũng. Một tay hắn nắm lấy xà phòng xoa lên tóc, tay kia lấy một trong những bản ghi chép trên bàn. Sau một hồi nhìn, hắn bỗng bật cười: "Ai viết cái này? Mắc lỗi cũng quá nhiều đi. Hahahahahahaha, thì ra là Cảnh Nghi. Ngươi lại chấm cho nó một chữ Ất*.
* TN: Jia là A, Yi là B, Bing là C, và Ding là "không xứng đáng trở thành người tu luyện."
(Bản eng gốc là "You gave him a Yi", đoạn này cuối chương mình sẽ chú thích chi tiết hơn, tạm thời mọi người cứ nhớ như chú thích tác giả phía trên là ổn)
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện: "Có nhiều ghi chép săn đêm như thế, vậy mà duy mỗi mình nó là đứa được chấm Ất. Tội nghiệp thằng bé ghê."
Lam Vong Cơ: "Viết quá dài dòng, dễ mắc lỗi."
Ngụy Vô Tiện: "Nhận phải lời phê bậc Ất rồi, sau đó thì sao?"
Lam Vong Cơ: "Không có gì. Viết lại."
Ngụy Vô Tiện: "Tên nhóc đó nên cảm thấy biết ơn mới phải. Thế vẫn tốt hơn bị phạt trồng chuối nhiều."
Lam Vong Cơ lặng lẽ thu thập mấy tờ giấy bị hắn làm cho lộn xộn hết cả, vuốt thẳng rồi đặt chúng vào một chồng gọn gàng ở bên cạnh. Lặng im nhìn động tác của y, Ngụy Vô Tiện thấy khóe môi mình bất giác cong lên. Hắn hỏi: "Ngươi chấm cho Tư Truy điểm gì?"
Lam Vong Cơ rút ra hai trong số các ghi chép và đưa cho hắn: "Giáp." (**)
Ngụy Vô Tiện nhận lấy nó, xem kĩ: "Chữ viết của nó khá gọn gàng."
Lam Vong Cơ: "Bố cục rõ ràng, thích hợp."
Vừa lật tờ giấy trong tay, Ngụy Vô Tiện nhìn qua đống giấy còn chưa được phê duyệt trên bàn: "Ngươi phải làm hết tất cả những thứ này sao? Muốn ta giúp một tay không?"
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện: "Ta chỉ cần đánh dấu chỗ sai nào ta thấy rồi viết nhận xét, phải không?"
Ngụy Vô Tiện đưa tay ra nắm lấy hơn nửa sấp giấy nhưng bị Lam Vong Cơ lấy lại ngay lúc hắn sắp rút tay về: "Ngươi làm gì thế?"
Lam Vong Cơ: "Quá nhiều. Ngươi nên tắm trước."
Ngụy Vô Tiện lần nữa chộp lấy Thiên Tử Tiếu, nhấp một ngụm, cầm lấy bút lông: "Ta vẫn đang tắm mà. Dù sao cũng không có chuyện gì để làm. Đọc ghi chép và báo cáo của tụi nhỏ cũng vui đấy chứ."
Lam Vong Cơ: "Tắm xong ngươi phải nghỉ ngơi."
Ngụy Vô Tiện khoe khoang: "Ngươi nhìn ta bây giờ có giống như đang buồn ngủ không? Ta nghĩ lăn hai lần nữa cũng không có vấn đề gì nha."
Nhìn Ngụy Vô Tiện bám vào mép thùng, đọc kỹ các ghi chép, đôi khi chống khuỷu tay lên bàn để viết, ánh nến phản chiếu trên đôi mắt Lam Vong Cơ dường như lóe lên sự ấm áp.
Mặc dù lời nói của Ngụy Vô Tiện khá bạo, tuyên bố rằng mình có thể lăn hai vòng nữa nhưng thực tế cũng thật khó để hắn không mệt, hắn đã chạy trên núi với đám tiểu bối cả ngày, quậy phá trên giường suốt nửa đêm với ai kia, sau lại phê duyệt một chồng ghi chép. Ngụy Vô Tiện buộc mình phải phê duyệt cẩn thận phần của mình, đoạn ném nó lên bàn, thân thể dần trượt xuống nước. Nhanh chóng nhưng vẫn ôn nhu hết mực, Lam Vong Cơ bế Ngụy Vô Tiện lên, lau khô cho hắn rồi đặt lên giường.
Sau đó y cũng tắm và lên giường, ôm chầm lấy Ngụy Vô Tiện vào lòng, hắn vẫn còn tỉnh một chút, mơ màng thì thầm: "Mấy đứa nhỏ nhà ngươi ghi chép thì khá giỏi nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm săn đêm."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện: "Nhưng cũng chẳng sao. Ta sẽ rèn luyện cho bọn chúng. Ngày mai ta sẽ đưa chúng đi bắt quỷ núi một lần nữa."
Con quỷ núi một chân rất mạnh, cả người phủ đầy lông đen, ăn thịt người như ăn rau. Nếu đổi lại là người khác, nghe Ngụy Vô Tiện nói, chắc hẳn sẽ nghĩ rằng hắn chỉ là đang đưa một đám trẻ còn non lên núi để đánh cắp trứng chim.
Khóe môi Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, như thể y sắp cười: "Ngày hôm nay cũng là quỷ núi?"
Ngụy Vô Tiện: "Ừm. Thế nên ta mới nói chúng nó còn nhiều thứ phải học. Nhưng quỷ núi này chỉ có một chân mà chúng đã suýt nữa chẳng thể trốn thoát. Nếu sau này chúng gặp thằn lằn bốn chân, nhện tám chân hoặc rết trăm chân, chúng chỉ còn nước chờ chết thôi. Ấy Hàm Quang Quân, ta hết tiền rồi, cho ta thêm một chút nha?"
Lam Vong Cơ: "Ngươi chỉ cần lấy ngọc bài thông hành để nhận tiền."
Ngụy Vô Tiện bật ra một tiếng cười khẽ mơ hồ: "Ngoài việc cho ta tự do ra vào kết giới, ngọc bài thông hành mà ngươi đưa cũng có thể cho ta nhận tiền sao?"
"Ừm." Lam Vong Cơ nói, "Ngươi có phá hỏng gian hàng hay nơi ở của người nào không?"
Ngụy Vô Tiện: "Không... Đương nhiên là không... Từ trên núi về, do ta dẫn tụi nhỏ đến Thải Y Trấn nếm thử món ăn Hồ Nam nên mới tiêu hết tiền. Chính vì ngươi chẳng bao giờ đồng ý bồi ta đi dù ta có cố thuyết phục ngươi đến mấy.... Ta mệt quá rồi... đừng nói chuyện với ta nữa, Lam Trạm..."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện: "... Đã bảo ngươi đừng nói nữa... Mặc dù ngươi chỉ nói có một từ thôi, ta cũng sẽ không ngăn được bản thân mình trả lời ngươi... Được rồi Lam Trạm, ngủ thôi. Ta... không chống đỡ nổi nữa rồi... Ta thực sự cần phải ngủ... Mai gặp lại nha, Lam Trạm..."
Ngụy Vô Tiện rướn người hôn lên cổ Lam Vong Cơ, sau đó thực sự ngủ thiếp đi.
Bóng tối và tĩnh lặng bao trùm lên tĩnh thất.
Một lúc sau, Lam Vong Cơ mới ôn nhu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào giữa trán Ngụy Vô Tiện.
Y thì thầm: "Gặp lại ngày mai, Ngụy Anh."
.
.
.
.
.
.
.
.
(**) Thực ra nó cũng thú vị, là như này. Theo như J tìm hiểu thì đây gọi là Can Chi (Thiên can địa chi)
Can: Giáp (jia), Ất (yi), Bính (bing), Đinh (ding), Mậu, Kỹ, Canh, Tân, Nhâm, Quý
Chi: Tí, Sữu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi
Ví dụ, năm Đinh Mão thì gồm Can là Đinh và Chi là Mão
Vụ này nói nữa thì dài dòng, đơn giản là mọi người cứ lấy Giáp làm A, sau đó tính dần xuống sẽ là B C D, như chấm điểm vậy nhé.
Cảnh Nghi là Ất, như điểm B. Tư Truy là Giáp, như điểm A.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro