[ Tống Ninh ] Thất tịch
Rảnh rỗi quẹt bút chơi :v
Nghe nhạc Tam Tôn mà cứ soi hàng Nhiếp Dao thì thôi thua mình rồi (≖͞_≖̥)
_Lithh_ chúc mừng sinh thần nhé, con ch...à mà thôi :))
Quà sinh nhật như đã hứa :3
Lưu ý : Dù ở đây đều dùng một cụm từ giống nhau, nhưng mỗi lần Thất Tịch là đã qua một năm nhé, đừng nhầm lẫn (◕‿◕✿)
*-*-*-*-*-*-*-*-*-*
Thất Tịch năm đó - Tống Lam bày tỏ với Ôn Ninh ở Nghĩa Thành.
Chết rồi, là hung thi, mất hết tri giác và cảm xúc, nhưng cả hai vẫn thấy ngọt ngào đến kì lạ.
" Ta sẽ không nói thích người, sẽ không nói yêu người, cũng sẽ không nói tâm duyệt mình người, bởi vì những từ ngữ đó, không thể nào bày tỏ hết tình cảm mà ta dành cho người..."
Từng chữ, từng chữ hắn viết, như thể vẽ nên một thứ xích xiềng vô hình, từng chữ, từng câu trói chặt lấy cả hai, quấn quýt không rời.
" Người có nguyện ý ở bên ta không ? "
Ôn Ninh đứng lặng, nhìn vào hàng chữ được viết lên, từng nét, từng chữ, nhìn thật lâu, như muốn khắc ghi vào trong tim, khóa lại, không ai có thể lấy đi mất.
Ôn Ninh lẳng lặng gật đầu.
Tống Lam trao cho y một đóa hoa kim ngân, tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt dễ chịu như ngâm nga một lời hẹn ước, mười ngón tay đan xen, siết chặt lấy nhau, quấn quýt không rời.
Thất Tịch năm đó - Cả hai giúp Kim Lăng lấy con diều trên cây.
Nhìn đứa bé năm nào ngạo mạn hét to một câu chan nước mắt : " Ta chính là có mẹ sinh không có mẹ dạy đấy thì thế nào ?! Không đến phiên các ngươi dạy ta !! " giờ đây đỏ bừng mặt nhận lại con diều, ấp úng nói lời cảm ơn, thái độ thù địch cũng giảm đi thật nhiều.
Đứa bé Ôn Uyển ngày nào còn oa oa khóc trong tay y, giờ đây mỉm cười với Ôn Ninh và Tống Lam, vỗ nhẹ lưng Kim Lăng, dù con người kia có kiêu ngạo đến đâu, đứa bé đó vẫn một mực ôn nhu, một mực cưng chiều cùng dỗ dành.
Ôn Ninh nhìn theo, cái gì cũng không nói nên lời.
Tống Lam đứng bên cạnh, vươn tay lấy đi chiếc lá trên tóc y, vụng về mỉm cười.
Y đã cho rằng đây là nụ cười đẹp nhất trong cuộc đời.
" Đừng lo lắng cho chúng, chúng đã trưởng thành rồi. "
" Quỳnh Lâm, Thất Tịch vui vẻ "
Trong ánh ráng chiều, bóng hung thi cao lớn trao cho hung thi còn lại một đóa lưu ly xanh biếc, hình ảnh đó đẹp và ấm áp, không bức họa nào sánh bằng.
Thất Tịch năm đó - Hai người lần đầu tiên cãi nhau.
Không ai hiểu lý do là gì, chỉ biết hai người gay gắt đến mức không ai chịu nhường ai, đến mức suýt lao vào đánh nhau, may mà có Ngụy Vô Tiện cản.
Hai người chiến tranh lạnh thực sự rất lâu, ai cũng ôm lấy suy nghĩ riêng của mình, ai cũng tổn thương, ai cũng nghĩ về người kia, thật là nhiều.
Hơn một tuần trăng trôi qua, tình hình mỗi lúc một tệ, nhưng không ai dám nói, chuyện của họ rối ren như vậy, biết nói làm sao bây giờ ??
Tống Lam lại xuất hiện, trên tay là một đóa dạ lan hương, gãi đầu ngượng ngùng.
" Xin lỗi, người đừng giận ta nữa có được không ? "
Ôn Ninh không nói không rằng, ôm chầm lấy hắn, siết chặt không buông.
Tình yêu cũng có những lúc ngọt ngào, nhưng không thể thiếu đắng chát giận hờn, đúng không ??
Thất Tịch năm đó - Ôn Ninh lần đầu tiên bày tỏ.
Y nghiêm túc, lần đầu bỏ đi bộ dạng nhút nhát, nói với Tống Lam ba chữ thiêng liêng đó.
Tống Lam hạnh phúc đến phát run, vụng về trao cho y một chùm tường vi hồng thật đẹp đẽ.
Nụ hôn đầu của hai người trao cho nhau cũng dưới ánh hoàng hôn, vụng về, nhưng cả hai đều cảm thấy ngọt ngào.
Cả hai đều hạnh phúc.
Cả hai đều mãn nguyện.
Thiên hạ nói sao, cả hai đâu cần quan tâm ?
Thất Tịch năm đó - Ôn Ninh...không động đậy gì nữa...
Tống Lam ngơ ngẩn thật lâu, thậm chí không cùng mọi người chôn cất y.
Mỗi ngày, dù mưa dù nắng, dù bão tuyết mưa sa, hắn ngồi đó, như một bức tượng, ngây ngây ngốc ngốc chờ đợi một hung thi sẽ chẳng thể tỉnh dậy nữa.
Thật lâu sau, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ thấy Tống Lam nằm đó, bên cạnh mộ y, trên tay là một đóa oải hương đã héo khô.
Cùng chôn hắn bên cạnh Ôn Ninh, Ngụy Anh cười, cười như khóc :
- Tuổi thọ đến thế cũng nên đứt rồi, ít nhất, họ cũng đã tìm thấy được hạnh phúc.
Hàm Quang Quân sắc mặt không đổi, gật đầu một cách nhẹ nhàng.
Thất Tịch năm đó, trời đổ mưa rào.
Thất Tịch năm đó, trời âm u không một tia sáng, hai ngôi mộ ảm đạm lạnh lẽo, nằm san sát bên nhau.
...........................
....................
.............
........
......
...
..
.
Một ngày Thất Tịch rất lâu về sau, có một cậu sinh viên ôm chầm lấy một nam nhân lập trình viên, mười ngón tay lại đan xen nhau, lóe sáng hai chiếc nhẫn bạc cùng một đóa hoa bất tử.
Anh không nghĩ anh lại yêu em đến như vậy...
Từng ngày, nó đều khiến anh mất kiểm soát.
Như đã phát nghiện.....
Sau tất cả, anh chỉ có thế nói với em một câu.
Em có nguyện ý ở bên anh hay không ??
--------------------------------
Sao dạo này trình viết thậm tệ thế này ?? (TдT)
Ai dạy lại cho tôi điiiii (TдT)
Giải nghĩa các loài hoa được xuất hiện :
Hoa Kim Ngân: Lòng trung thành, tình yêu gắn bó
Hoa Lưu Ly: Anh muốn hoàn toàn là của em
Hoa Dạ Lan Hương : Anh chỉ có mình em
Hoa Tường Vi Hồng: Anh yêu em mãi mãi
Hoa Oải Hương : Anh sẽ chờ đợi em
Hoa Bất Tử : Dù có điều gì xảy ra đi nữa, hãy tin rằng tình yêu của chúng ta là bất diệt
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro