[Ma Đạo Tổ Sư] Liên Tâm (Hi Trừng, Vong Tiện, Truy Lăng) - 4
[Ma Đạo Tổ Sư] Liên Tâm (Hi Trừng, Vong Tiện, Truy Lăng) - 4
Lời tác giả:
* Không chỉ không đúng hẹn kết thúc mà ta còn ngược suốt một chương, ha hả.
* Không BE, tin đại gia ta đi!
* Hạ chương thịt!!!
Tác giả: Mù mịt hề ngu hoài
Editor: Aki.
Thể Loại: Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư, nhất thụ nhất công, có H, HE.
Nhân vật: Hi Trừng (Chính), Vong Tiện, Truy Lăng.
Note:
Đã sửa lỗi QT
Dài a dài... (╥﹏╥) Chap sau hơn 8500 từ.
BẢN EDIT ĐÃ ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ
(CHỈ ĐƯỢC POST Ở XÍCH LUYỆN ĐỘNG VÀ HANA_411)
(Hình ảnh có chút bi thương. Nhưng mà đẹp quá nên để vào luôn. :3 )
4.
Giây lát, Lam Hi Thần đáp lễ lại, nói, "Giang tông chủ."
Ba chữ, một cách xưng hô.
Nhàn nhạt mà hủy diệt cảm xúc phía sau, giống như trở về điểm bắt đầu.
Hai người yên lặng nhìn nhau một lát.
Vẫn là Lam Tư Truy nóng vội, bất chấp lễ trong tiên môn, nói, "Tông chủ, Giang tông chủ, vết thương của A Lăng......"
Lam Hi Thần như vừa từ trong mộng tỉnh lại, nhìn Lam Tư Truy cười xin lỗi, nói: "Xin lỗi, Tư Truy, ta lập tức qua ngay." Nói rồi, Giang Trừng nghiêng người nhường đường cho y ánh mắt phức tạp, nửa quỳ xuống, xem xét miệng vết thương của Kim Lăng.
Trên vạt áo Kim Tinh Tuyết Lãng dính đầy tro bụi. Vết máu tung tóe, bốc mùi hôi thối, có lẽ khi chém giết hung thi dính lên.
Trên người Kim Lăng tuy có trầy da, nhưng không nghiêm trọng, bị thương chủ yếu là trên đùi trái.
Lam Hi Thần ra lệnh cho các đệ tử khác trở về về phòng, Lan Thất chỉ để lại Lam Cảnh Nghi làm trợ thủ cho y, Kim Lăng, Lam Tư Truy đỡ hắn cùng đứng ở một bên không nói lời nào, Giang Trừng sắc mặt âm trầm.
Lam Hi Thần gọi Lam Tư Truy đem giày Kim Lăng cởi xuống, tự mình lấy kéo ra, đem ống quần bên chân trái của Kim Lăng cắt ra. Quần này đã từng trắng tuyết, dùng liêu khảo cứu, hiện tại bởi vì tro bụi, vết máu đã nhìn không ra nhan sắc. Ở dưới lớp vải dệt là một mảng ứ thương lớn, có chút hơi biến dạng, còn có vết giống với bị roi quất mạnh sưng to.
Lam Hi Thần ấn trên đùi hắn, từ đùi đến cẳng chân, Kim Lăng vẫn luôn chịu đựng đau đớn. Nhẫn đến trán hắn đã đổ đầy mồ hôi, ấn đến một chỗ, không nhịn được, đột nhiên la lên một tiếng, làm tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm hắn đều hoảng sợ.
Lam Hi Thần bình tĩnh nói: "Gãy xương."
Cầm mũi chân Kim Lăng, nhẹ nhàng đẩy, Kim Lăng lại kêu thảm thiết một tiếng. Đang kêu, đột nhiên che miệng lại, trộm nhìn Giang Trừng, làm như sợ hắn quở trách mình bởi vì một vết thương nhỏ như vậy lại hô to gọi nhỏ.
Giang Trừng đón nhận ánh mắt của hắn, nhíu mày nói:" Được rồi, đừng che. Chờ ngươi lành vết thương rồi giáo huấn ngươi không muộn."
Sau khi nghe xong Kim Lăng càng thêm hoảng sợ, không tự giác mà hướng về phía người Lam Tư Truy nhích lại gần, thầm nghĩ, không bằng hiện tại người phạt con đi, khi con bị thương còn có thể phạt nhẹ một chút a.
Lam Hi Thần phân phó Lam Cảnh Nghi đi chặt nhánh cây chắc chắn, tỉa gọn rồi mang về đây, chính mình điều chỉnh một chút tư thế, ngồi quỳ ở trên đệm hương bồ, vững vàng nâng lên chân Kim Lăng đặt ở trên đầu gối của mình.
Thấy dưới chân Kim Lăng còn trống không, Lam Hi Thần đang muốn lót đồ vật bên dưới.
Đột nhiên ánh sáng tối sầm lại.
Chỉ thấy Giang Trừng ôm mấy cái đệm hương bồ đến, dựa gần Lam Hi Thần ngồi xổm xuống, sườn mặt đối diện với y. Giang Trừng sườn mặt rất đẹp, đường cong của môi cũng thực nhu hòa, mũi cao thẳng, mí mắt rất mỏng. Rõ ràng có một gương mặt tuấn mỹ rung động lòng người, lại thường xuyên lạnh nhạt khuôn mặt.
Giang Trừng đem chân Kim Lăng đỡ lấy, đi lên phía trước, con ngươi đạm mạc liếc nhìn y chớp nhoáng.
Chỉ là như vậy, Lam Hi Thần tim như đập lỡ một nhịp, xem như vẫn tốt, Giang Trừng lập tức đứng ở vị trí không xa không gần.
Lam Hi Thần vội mở hòm thuốc, cưỡng chế nỗi lòng, chuyển qua đối với Kim Lăng nói: "Mắt cá chân cũng đã bị thương. Lần này còn tốt là vết thương bị đánh ở trên đùi, chỉ gãy xương mà thôi, nếu mà đánh ở trên người, chỉ sợ nội tạng của ngươi đều bị tổn hại. Còn có sau này càng..." Nhìn xem Kim Lăng mạo hiểm mồ hôi lạnh tái nhợt khuôn mặt nhỏ, cùng ôm hắn, Tư Truy sắc mặt so với hắn không tốt hơn là mấy, Lam Hi Thần cảm thấy không cần thiết phải hù dọa con nít, thở dài, lại không cười nói.
Dặn dò Lam Tư Truy hai câu, Lam Hi Thần chuẩn bị đi ra ngoài hít thời không khí.
Y xoa xoa ấn đường, có chút mệt mỏi.
Kim Lăng chân đã được băng bó, cố định, trên người chỗ nào trầy da cũng được thoa dược tốt nhất, kế tiếp chính là an dưỡng. Bị thương gân động cốt một trăm ngày, mấy ngày này hắn sợ là không thể rời Vân Thâm Bất Tri Xứ đi.
Kỳ thật Giang Trừng cũng không phải không nói ra muốn đem hắn mang về Vân Mộng, chỉ là Lam Hi Thần đã nói, "Từ góc độ đại phu mà nói, ta không đồng ý làm như vậy. Ở thời điểm này tùy ý cử động, không chỉ đối vết thương của A Lăng bất luận không có chỗ tốt nào, mà hơn nữa còn có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tu vi của hắn sau này ."
Sau khi lão tông chủ sinh bệnh mất đi Lam Hi Thần liền tìm hiểu y thuật, hiện tại trong tiên môn, y thuật ít có người hơn.
Giang Trừng cũng không kiên trì ở lại.
Khi Lam Hi Thần bước ra phân phó chuẩn bị cho khách phòng Kim Lăng, thì trăng đã lên cao.
Đi xuống bậc thang, thì thấy thân ảnh thon dài của Giang trừng.
Đêm trăng sao như dải ngân hà, đơn độc đứng giữ đêm khuya, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Không tiếng động bước qua, Lam Hi Thần vốn định gọi hắn một tiếng, chỉ là ba chữ ' Giang tông chủ ' như thế lại không thể nào nói ra khỏi miệng được. Vì thế liền đứng ở sau lưng hắn cách một đoạn xa vài bước, lẳng lặng nhìn trong chốc lát.
Tường trắng ngói xanh vây quanh sân, gió đêm phơ phất, khó có thể thổi tan sương mù vùng núi bao phủ nhiều năm, lá vàng lẻ tẻ rơi xuống.
Nhìn tấm lưng kia, Lam Hi Thần cẩn thận suy nghĩ một việc. Hiểu được sở dĩ bản thân sinh phiền muộn, chỉ là bởi vì thứ mà mình muốn còn ở rất xa. Cho dù hiện tại, Lam Hi Thần cũng không hề giảm bớt một tia thích đối với Giang Trừng.
Đột nhiên một hồi tiếng đàn xuân tuyền du dương vang lên, linh linh thất huyền (1), đánh tan ngàn vạn từ trong đầu Lam Hi Thần.
(1)泠泠七弦 Cám ơn nàng Khổng Nhật Trần đã giải thích giúp ta. :3
Giang Trừng nghe tiếng quay đầu, ánh mắt hai người cùng chạm vào nhau.
Tiếng đàn tuyệt đẹp, có vẻ bóng đêm càng thêm ôn nhu.
Giang Trừng trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: "Khúc đầu này...... Ta đã nghe qua."
Lam Hi Thần nghe vậy sửng sốt, nói: "...... A, khúc đầu này tên là ' Tĩnh Tâm '. Nghe có thể thư giãn thần kinh, trấn định an thần hiệu quả. Nghĩ đến hẳn là Tư Truy gảy cho A Lăng, nghĩ sẽ giúp hắn giảm đau ngủ yên giấc......' Tĩnh Tâm ' một khúc này xem như là nhạc Lam thị phổ được truyền rộng rãi, Giang tông chủ nghe qua, cũng không hiếm lạ."
Ngưng thần nghe trong chốc lát, Lam Hi Thần trong lòng tán thưởng ' Tư Truy đối với ý nhạc đã lý giải không dưới Vong Cơ. '
Không nghĩ tới một khúc đã xong, Giang Trừng lại nói, "Không, ta nghe qua, A Lăng cũng nghe qua, rất lâu về trước."
Nói, Giang Trừng đột nhiên đến gần một bước, Lam Hi Thần hô hấp cứng lại, chỉ thấy hắn duỗi tay cầm lấy "Liệt Băng" đeo bên hông, ngón tay thon dài vỗ về chơi đùa, ống tiêu bạch ngọc sáng dưới ánh trăng, rực rỡ lấp lánh.
Lam Hi Thần lúc này mới minh bạch ý tứ của hắn.
Giang Trừng lần đầu tiên khi ôm Kim Lăng đi xuống bậc thang dài ở Kim Lân Đài, bất quá hai mươi hai tuổi.
Khi đó bao vây Loạn Táng Cương vừa qua đi không lâu. Ngụy Vô Tiện thi cốt vô tồn, Lam Vong Cơ bị thương nặng bế quan. Giang Trừng siếc chặt ' Trần Tình ' nắm đến khớp xương trắng bệch, Giang gia cùng chuyện của Ngụy Vô Tiện, hỏi một câu đã phải trở mặt, bị người ta xem như chó điên.
Cũng không biết là không phải sợ hắn chó điên, thế nhưng Kim gia chịu để hắn đem Kim Lăng mới vừa năm tuổi ôm đi, còn ký ước định bằng miệng Vân Mộng và Lan Lăng hai bên ở nửa năm.
Nhưng mà mới vừa bước xuống bậc thang cuối cùng, Kim Lăng đột nhiên "Oa ~!" Một tiếng, khóc rống lên, tựa hồ đột nhiên hiểu được, người này thoạt nhìn nửa điểm thân thiện cũng không có quan hệ muốn đem mình mang đi.
Giang Trừng chưa bao giờ trách mắng hài tử, một khuôn mặt lãnh ngạnh, hỏi hắn: "Ngươi khóc cái gì nha? Làm sao vậy?"
Kim Lăng sinh ra đã thông minh đáng yêu, mọi người lại thương hắn từ nhỏ không có cha mẹ, đều đem hắn nâng niu trong lòng bàn tay, tiểu thúc thúc đối với hắn cũng trước nay đều là ôn tồn mềm giọng, chưa từng gặp qua Giang Trừng như vậy, bị hắn dọa một phát, khóc lại càng thương tâm.
Thấy hắn khóc tê tâm liệt phế, còn đối với mình tay đấm chân đá,Giang Trừng đành phải trước đem hắn đặt ở trên mặt đất.
Giang Trừng nghe hắn khóc mà có chút đau đầu, nghĩ thầm ' Như thế này mang về có phải không tốt lắm phải không?'
Trong tai đột nhiên truyền vào một hồi tiếng tiêu mát lạnh như băng tuyền, giống một bàn tay lạnh vỗ trên trán của mình, người nghe cả người thoải mái vô cùng.
Kim Lăng cũng dần dần từ khóc thét biến thành khụt khịt, cuối cùng cư nhiên đình chỉ khóc thút thít.
Giang Trừng thấy hắn không khóc, ngồi xổm xuống, lấy vạt áo Kim Tinh Tuyết Lãng của Kim lăng lau một phen nước mũi cho hắn, tay không nhẹ không nặng, làm cho trên khuôn mặt nhỏ trắng tuyết của Kim Lăng đỏ một mảnh.
Kim Lăng bị hắn lau đau, trong mắt lại bắt đầu đảo mắt chảy nước mắt.
Cùng một tiếng tiêu so sánh với thanh âm này cũng không chút nào kém cỏi nói, "Giang tông chủ nếu tiếp tục mà lau chùi như vậy, đã có thể lãng phí khúc "Tĩnh Tâm" sở tấu này của tại hạ."
Một lớn một nhỏ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy có một người cầm tiêu đang đứng. Mạt ngạch vân văn, áo trắng như tuyết, không nhiễm hạt bụi nhỏ. Mặc kệ khi nào nhìn thấy, đều sẽ làm không ít người nửa phần kinh dị tuấn mỹ cùng ưu nhã, cùng Lam Vong Cơ bộ dáng giống nhau như đúc không dính khói lửa phàm tục, Lam Hi Thần lại là ôn nhã ấm áp, dường như ấm áp ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đều được y mang ở trên người.
Giang Trừng khi đó thầm nghĩ, giống như mặc áo tang, Lam Hi Thần này vì cái gì lại so với đệ đệ của y thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều?
( Aki: Cái này là có thiện cảm từ cái nhìn đầu tiên a~)
Trước mắt, Lam Hi Thần cũng nhớ lại một đoạn này.
Nhớ tới lúc ấy Kim Lăng khuôn mặt nhỏ khóc rối tinh rối mù, cùng Giang Trừng xấu hổ đắc thủ cũng bày ra bộ dáng không biết hướng nơi đó, Lam Hi Thần trong lòng buồn cười, mỉm cười nói: "Trước đó A Lăng như vậy hiện tại cũng lớn rồi, có thể một mình đảm đương một mình."
"Phi, này thằng nhãi ranh một mình đảm đương? Hiện tại lại gặp phải chuyện lớn như vậy." Giang Trừng phun xong lại hừ cười một tiếng, "Hừ, bởi vì hắn mà ta tổn thọ nhiều năm?"
Lam Hi Thần cũng bị hắn chọc cười, nhìn động tác vuốt ve ' Liệt Băng ' của hắn, ôn nhu nói: "Vãn Ngâm, mấy năm nay vất vả cho ngươi." Này một câu ' vất vả ', bao hàm rất nhiều rất nhiều đều phát hiện không ra tình cảm của Lam Hi Thần.
Giang Trừng buông ' Liệt Băng ' nhấc một chút ở đuôi quả nhiên là treo chuông bạc, tiếng chuông ở Vân Thâm Bất Tri Xứ yên tĩnh trong bóng đêm phá lệ thanh thúy. Lam Hi Thần đã thay cho ngọc bội bích sắc ban đầu, đem chuông bạc buộc ở nơi này, màu tím trường tuệ bên cạnh ngọc tiêu màu bạch nguyệt, thế nhưng lại hợp ngoài ý muốn.
Giang Trừng thay y hất một bó tóc dài đen nhánh rũ trên vai xuống, nâng mắt lên nhìn thấy hắn, ánh mắt xưa nay nhu hòa chưa từng có.
Lam Hi Thần hơi giật mình nhìn hắn khẽ mở môi mỏng, nói một câu.
Chờ Giang Trừng xoay người đi rồi, lời nói kia cũng giống như tiêu tán ở trong gió đêm.
Để lại Lam Hi Thần, ở trong viện dính một đêm sương lạnh.
Ở Lam gia dưỡng thương đã hai tháng, đối Kim Lăng mà nói, lại là ngắn ngủi.
Vốn dĩ chân bị thương, không thể di động, mỗi ngày buồn ở trong phòng xử lý công việc lặt vặt môn sinh đưa tới, hẳn là buồn chết đi. Nhưng Lam Tư Truy làm xong việc của mình sẽ chạy tới bên cạnh hắn, sau lại dứt khoát dọn công việc đến khách phòng của Kim Lăng làm, tập võ luyện cầm đều mang theo hắn. Nhàn tới không có việc gì, liền cõng Kim Lăng đi Tĩnh Thất, thay Hàm Quang Quân cho thỏ ăn.
Hôm nay, Kim Lăng ngồi ở bụi cỏ chơi đùa với con thỏ tròn vo, con thỏ này không sợ người lạ, trắng trắng mềm mại ghé vào người hắn. Hắn đi xuống một chuyến, lé mắt nhìn Lam Tư Truy rửa sạch cỏ cho thỏ.
Nhìn trong chốc lát, Kim Lăng đột nhiên nói: "A nguyện, ngươi có cảm giác được không...... Cữu cữu của ta cùng Trạch Vu Quân ở gần... Giống như có cái gì đó kì quái."
Giang Trừng gia sự bận rộn, mỗi lần tới đều mang cho cho hắn thức ăn ngon, răn dạy hắn vài câu, ngồi không được bao lâu thì vội vàng đi mất. Tuy rằng như thế, nhưng chỉ cần có Lam Hi Thần ở đây, không khí lại quái dị nói không nên lời.
Tay Lam Tư Truy quét một đống rác lớn. Hắn đương nhiên biết là sao lại như thế, chính là nghĩ đến ' Sau lưng không được nói xấu người khác ', đang do dự không biết trả lời hắn như thế nào, chỉ nghe Kim Lăng nói: "Ta thấy, cữu cữu ta khẳng định là yêu thích Trạch Vu Quân, theo đuổi y, sau đó bị cự tuyệt đi."
( Aki: A Lăng ngươi có cặp mắt tinh đời đó! *clap* )
Lam Tư Truy sợ tới mức thiếu chút nữa đánh rơi chổi xuống đất, dứt khoát buông chổi ra, ngồi ở bên cạnh Kim Lăng, cũng bế lên một con thỏ trắng. Vuốt ve lông mềm mại của nó, Lam Tư Truy thầm nghĩ, ' Tuy rằng nói ngược, nhưng cũng tám chín phần rồi. ' nhưng vẫn là kỳ quái, bởi vì biết chuyện này chỉ có mình và Cảnh Nghi, nhưng Cảnh Nghi hẳn là không có can đảm ở sau lưng ai nói xấu tông chủ. Vì thế xấu hổ khụ một tiếng, nói: "... A Lăng, lời này là ai nói với ngươi?"
Kim Lăng kỳ quái nhìn về phía hắn, nói: "Cái này mà để cho người khác nói với ta sao? Ngươi nhìn cữu cữu của ta đi, tính tình khó chịu như vậy, nói chuyện lại làm người ta chán ghét, chính là trước nay không gặp hắn cùng với ai khi nói chuyện lại âm dương quái khí như vậy, còn có cái chuông bạc kia...... Cữu cữu khẳng định trong lòng có quỷ!"
Lam Tư Truy duỗi tay liều mạng nắm lấy tai con thỏ đang hướng trên người Kim Lăng bò lên, kéo lỗ tai đặt ở trên đùi mình, thở dài, thầm nghĩ: ' Sợ không phải trong lòng có quỷ, mà là trong lòng có người đi. '
Gió bấc bắt đầu thổi, đầu đường Cô Tô người đi đường cũng ít.
Lam Hi Thần đi vào một quán khói bếp lượn lờ phía trước, hướng phía lão bà bán canh ngọt gọi một chén canh hạt sen nấm tuyết.
Một chén canh nóng xuống bụng, trên người đều ấm lên rất nhiều.
Uống xong canh, chỉ còn một hạt sen lẳng lặng nằm ở đáy chén. Lam Hi Thần dùng sứ thìa khảy hạt sen này, quay đầu nhìn bà bà bán canh nói: "Bà à, hạt sen này có bỏ tim hay không?"
Lão bà thầm nghĩ, ' Hậu sinh gương mặt tuấn tú, đáng tiếc, lại là có chút ngốc. ' trong tay lưu loát đưa cho khách nhân trước mặt chén chè khác, tính tiền, đáp: "Ai nha, này tiểu hỏa, hạt sen non mới có tâm nhỏ ngọt. Hiện tại thời điểm này, đừng nói hạt sen non, Vân Mộng nơi làm hạt sen cũng rất quý hiếm......" Dông dài nửa ngày, lão bà cuối cùng nói "Hạt sen này không có tâm sen, nấu canh mới ngọt!"
Lam Hi Thần cuối cùng sâu kín nói một câu, "Vẫn là có tâm sẽ tốt hơn..." Cũng không biết là nói cho ai nghe, để lại tiền rồi nhanh chóng rời đi.
Khi lão bà tới lấy chén canh đi chỉ còn thấy một hạt sen, ngây ngẩn cả người. Trên bàn có một bức họa, như là có người dùng ngón tay dính nước canh làm ra, bởi vì trời rất lạnh, vệt nước cư nhiên đã kết băng. Nhìn thật kỹ, như là một đóa lưu vân và một đóa hoa sen chín cánh.
Lão bà nghĩ nghĩ, tay trên tạp dề cọ cọ, lấy đi chén, lại không có lau đồ án này, xoay người bận việc đi.
Vài miếng bông tuyết dừng ở mặt trên, dần dần lại kết thành một mảnh trắng tinh.
Cô Tô lãnh đạm mây mang màu xám trên bầu trời, rơi xuống trận tuyết đầu năm.
Tuyết mạo hiểm, chậm rãi đi đến nơi cao nhất của Vân Thâm Bất Tri Xứ, phóng nhãn nhìn lại, dưới chân núi thành trấn thôn xá, trong núi bức tường màu trắng đại ngói, một mảnh ngân trang tố khỏa.
Trước mắt cảnh tuyết đẹp không sao tả xiết, Lam Hi Thần lại nhớ Liên Hoa Ổ nghe tuyết rơi, trong đầu quanh quẩn nước cờ phía trước Liên Hoa Ổ chủ nhân hảo hảo đối với y nói một câu cuối cùng.
Buổi tối kia, Giang Trừng vuốt tóc dài của y, thanh âm trầm thấp dễ nghe nói: "Lam Hoán, hãy quên ta đi."
(Aki: Ngược chết ta rồi. (ಥ﹏ಥ) )
Lam Hi Thần tự giễu cười cười, ' Hắn nói chuyện như vậy, ta sợ là cái gì cũng sẽ vì hắn đi làm, duy nhất chuyện này... Không thể nghĩ được nghe hắn lần đầu tiên gọi tên của ta, lại là tại tình cảnh này. '
Vỗ về chơi đùa ' Liệt Băng ' cầm lấy chuông bạc, Lam Hi Thần nghĩ thầm, ' Là thời điểm này làm hết thảy để chấm dứt. '
Vân Mộng, Liên Hoa Ổ.
Hoa sen trong hồ tuyết bắt đầu tàn, so ngày mùa hè bất đồng, ngắm cảnh cũng có một phen phong vị khác.
Chính là người đang ở trong đó, lại không có thưởng thức cảnh tâm tình này.
Giang Trừng chèo thuyền, ngồi nhìn hồng sam nữ tử ở đối diện, nữ tử ngượng ngùng cúi đầu.
Nhưng Ngụy Vô Tiện thật ra không lừa hắn, vị này Tiên Tử -- không phải tên cẩu của Kim Lăng * -- theo như lời của hắn, xuất thân danh môn, dung mạo phù dung, nhu tình như nước. Càng khó nói đến chính là, cư nhiên còn sùng bái Giang Trừng.
* Là raw ko phải mình tự ghi
Theo Ngụy Vô Tiện nói, vị này tiên tử nhiều năm trước từng được hắn cứu, tuy rằng Giang Trừng không hề ấn tượng, nhưng nàng từ đó về sau liền đối với Giang Trừng rễ tình đâm sâu, Ngụy Vô Tiện nói nói "Đều rất tốt, nhưng mà ánh mắt không tốt lắm, bởi vì cư nhiên sẽ coi trọng ngươi."
Liên Hoa Ổ hồ sen vào đông, vẫn chưa đông lại, chỉ là trên mặt nước có chút phù băng. Một hồi tuyết qua đi, hạm đạm hương tiêu thúy diệp tàn (2).
(2)"Hạm đạm" là biệt danh của hoa sen. "Thúy diệp", chỉ lá sen. Hai câu này viết hoa sen tan mất, hương khí tiêu tán, lá sen điêu tàn, khiến người ta phát sầu. (baidu)
Giang Trừng đứng ở đầu thuyền, chống chèo, hồi tưởng về nửa năm trước, là lúc hoa sen nở đẹp nhất, cũng từng có một người cùng hắn ở bên nhau, đêm trăng chơi thuyền bên trong hồ sen tại đây. Nhìn trên đài sen khô héo đầy tuyết nặng trĩu, lại nghĩ tới người nọ đưa tay không nâng mấy hạt sen, đã quên bỏ tim đi, cắn giữa môi răng, là đầy miệng tươi mát cùng đắng nghét.
(Aki: Căn bản là Hi Thần ở trên núi, làm sao biết ăn hạt sen. _(_^_)_ )
Đột nhiên nữ tử sợ hãi kêu rõ một tiếng —
"Giang tông chủ, cẩn thận!"
Giang Trừng lấy lại tinh thần, vội cúi đầu xuống, một mảnh lá sen cao lớn quét trên đỉnh đầu.
Giang Trừng ngồi xuống, đa tạ nữ tử, nữ tử đỏ bừng mặt, đem tóc dài của mình vén phía sau tai.
Vừa lúc không khi bên trong thuyền nhỏ, tuấn nam mỹ nữ, tiên đầu tiên tử, như là mặc cho ai nhìn đều sẽ khen ngợi một đôi thần tiên quyến lữ.
Trầm mặc một trận, chỉ nghe tiên tử thanh âm kiều nhu yểu điệu nói: "Giang tông chủ... Tiểu nữ năm đó một nhà nợ ngài ân cứu mạng, từ đó về sau tiểu nữ liền đối với tông chủ nhớ mãi không quên......
Lúc ấy tiểu nữ liền nghĩ đến, nếu như Giang tông chủ không chê, có thể báo này ân cứu mạng, chỉ có thể lấy thân......" Còn chưa nói xong, nàng liền nhiễm hồng mộng mảng trên gương mặt tú bạch, e lệ ngượng ngùng lấy dù giấy che khuất mặt.
Đã phát ngốc trong chốc lát, Giang Trừng đột nhiên đứng lên, thuyền nhỏ lay động một trận.
Nữ tử trong lòng bang bang nhảy, chỉ nghe Giang Trừng nói: "Ngươi...... Có thể chèo thuyền hay không?"
Nữ tử thập phần kinh ngạc, buông dù nhìn hắn, do dự nói: "... Biết một chút"
Giang Trừng gật gật đầu, trong tiếng nữ tử kinh hô, xoay người một đầu nhảy vào bên trong nước lạnh.
Nữ tử vội đứng dậy, giữ lấy mép thuyền nhìn, người đã đi rất xa.
Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng run run rẩy rẩy cởi áo khoác, nhìn thủ hạ gào thét: " Mẹ nó nhìn cái gì mà nhìn? Mau đi nấu nước!" Thủ hạ sợ tới mức sắp tè ra quần chạy đi.
Giang Trừng xanh tím môi, tóc ướt dầm dề dính trên người, vây quanh bên ngoài bếp lò, phát run sưởi ấm.
Ngụy Vô Tiện căn bản không muốn im lặng, mắng một câu: "Giang Vãn Ngâm, ngươi có bị điên không?"
Giang Trừng trừng hắn một cái, nói: "Ta nóng, được không?"
( Aki: Nóng giữ mà đông? ⊙▽⊙ )
Ngụy Vô Tiện ngồi xếp bằng ở trên bàn, chỉ vào mũi của mình nói: "Ta phát hiện, ta giới thiệu cho ngươi Tiên Tử, mới là có bệnh!" Dứt lời nhảy xuống cái bàn, liền đi về phía cửa ra ngoài.
Giang Trừng ở phía sau nói: "Ngươi đi làm gì?"
Ngụy Vô Tiện nhìn giống ngu ngốc nhìn hắn một cái, nói, "An ủi thiếu nữ khóc thút thít a! Ngươi a, xứng đáng cả đời ở cùng cẩu quá! Mẹ nó ta còn giới thiệu đối tượng cho ngươi, liền mang họ của ngươi!"
Giang Trừng mắt trợn trắng, xoa tóc, giống như đuổi ruồi bọ phất phất tay nói: "Lăn lăn lăn, ai cầu ngươi?" Nghĩ thầm, ' Ngươi ước gì sửa thành họ Lam đi. ' nghĩ vậy, còn kỳ quái ở chỗ tiểu tử đoạn tụ này hôm nay như thế nào không cùng y dính lấy nhau, "...... Đúng rồi, hôm nay Lam nhị như thế nào không cùng ngươi tới?"
"Hắn một mình trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi, Lam gia bọn họ tựa hồ có đại sự xảy ra, giống như có liên quan đến ca ca của y......"
Ngụy Vô Tiện thanh âm từ nơi xa của hành lang truyền đến, Giang Trừng dừng động tác lau tóc lại, tâm đột nhiên trầm xuống, trên người một trận run run, tựa hồ lời này so với nước lạnh vừa rồi còn lạnh hơn vài phần.
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro