[Ma Đạo Tổ Sư] Liên Tâm (Hi Trừng, Vong Tiện, Truy Lăng) - 2
[Ma Đạo Tổ Sư] Liên Tâm (Hi Trừng, Vong Tiện, Truy Lăng) - 2
Lời tác giả:
* Lam đại vẫn là rất thích trêu chọc.
* Người Lam gia từ trong bụng mẹ đã là trước ngủ sau say.
*OOC đều là ta
Tác giả: Mù mịt hề ngu hoài
Editor: Aki.
Thể Loại: Đồng Nhân Ma Đạo Tổ Sư, nhất thụ nhất công, có H, HE.
Nhân vật: Hi Trừng (Chính), Vong Tiện, Truy Lăng.
- Xưng hô sẽ có chút lộn xộn: Trừng - Tiện: Hắn, Hi - Trạm: Y.
Note: Đã sữa lỗi QT.
BẢN EDIT ĐÃ ĐƯỢC SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ
(CHỈ ĐƯỢC POST Ở XÍCH LUYỆN ĐỘNG VÀ HANA_411)
2.
Nhìn mặt nước gợn vặn vẹo bóng người rời khỏi mình càng lúc càng xa.
Lam Hi Thần trong đầu hiện lên cảnh lần đầu nhìn thấy Giang Trừng khóc.
Trong miếu Quan Âm, Giang Trừng quỳ gối trên đệm hương bồ khóc không tiếng động, lại so với sấm sét mưa to ở bên ngoài nhìn càng thấy ghê người.
Lam Hi Thần khi đó nghĩ thầm, ' Người này, nếu hắn lựa chọn cảm kích, sẽ đem chính mình đẩy vào vực sâu vạn kiếp bất phục, cho nên hắn xoay người, lựa chọn bị căm hận. '
Nhìn thân ảnh Vong Cơ che chở Ngụy công tử, Lam Hi Thần lần đầu tiên trong đời, không có lựa chọn đệ đệ, mà là yên lặng đứng ở bên cạnh Giang Trừng.
Lam Hi Thần cảm thấy Giang Trừng thiếu một cái ôm.
Cho nên khi từng vòng quấn kiếm thương trên ngực hắn, miễn cưỡng xem như đã xong.
Nước tiến vào xoang mũi, đầu óc cũng càng ngày càng hôn mê.
Trong chớp mắt, một thân ảnh nhỏ vụn loạn trước mắt hình ảnh vô cùng mơ hồ, hoa xinh đẹp nổi trên gợn nước hướng y đẩy tới.
Trên thuyền, Giang Trừng một chân đá Lam Hi Thần xuống nước, vốn tưởng rằng y sẽ lập tức trở lại đây. Ai ngờ trừ bỏ nước vừa bắn một mảng lớn làm cả người mình ướt sủng nửa bên ngoài, thì không có cái gì ngoi lên.
Chẳng lẽ như vậy đã chìm xuống đáy rồi? Giang Trừng lần đầu tiên chưa từng gặp qua kẻ nào vô dụng như vậy.
Hắn nhăn mi lại, ngồi xổm ở đầu thuyền, im lặng nhìn hồ nước sâu thẳm nửa ngày. Tâm như bị chó cắn, nghĩ dù sao quần áo cũng ướt, mắng một câu, lấy một tư thế đẹp nhảy vào trong hồ.
Một phen vớt Lam Hi Thần, kéo lên bờ, đẩy kẻ đã mềm oặt người ra, cố ý thô lỗ ném xuống đất.
Lam Hi Thần không oán giận, cũng không có bất kì phản ứng gì.
Giang Trừng liễm nhíu mày phong, vỗ vỗ mặt y, không hề phản ứng, kiểm tra hơi thở, nhưng cũng không có hơi thở.
Hùng hùng hổ hổ ấn ngực, rồi lại độ khí (1). Dán lên môi sắc anh đào nhạt mà trước đó không lâu hắn vừa mới chạm qua, Giang Trừng mắng trong lòng, gặp phải người Lam gia, mẹ nó đúng là chuyện không tốt!
Lăn lộn một phen, thấy Lam Hi Thần rốt cuộc cũng hộc ra đầy một miệng nước, từ từ mở mắt ra, Giang Trừng nhẹ nhàng thở ra.
Ánh vào mi mắt Lam Hi Thần, là một tưới diệt lệ khí (2), Tam Độc thánh thủ ướt đẫm .
(2) Mất đi không khí tàn nhẫn.
Tóc dài giống sắc mây đen như mực, mới ở lâu dưới nước gương mặt tuấn mỹ càng có vẻ tái nhợt, làm ướt mắt hạnh mi dài, chỉ có giữa mày một chữ xuyên (川), làm Lam Hi Thần mơ mơ màng màng thập phần không vui. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên, mang theo vài phần bướng bỉnh, muốn đem nó vuốt phẳng.
Không chờ Giang Trừng đem tay y đẩy ra, thì trượt trở lại trên mặt đất.
Xem ra Lam Hi Thần lần này ngất xỉu hoàn toàn, để Giang Trừng đá như thế nào cũng không tỉnh.
' Thật sự là lần đầu chưa từng gặp qua kẻ vô dụng như vậy. ' Giang Trừng vừa vắt nước áo ngoài vừa nghĩ.
Thời điểm Lam Hi Thần ở khách phòng tỉnh lại, Giang Trừng quả nhiên đã không còn nữa.
Phụ trách chiếu cố y chính là khách khanh của Giang Trừng.
Giang Trừng chọn thủ hạ, thập phần đúng nguyên tắc. Điều thứ nhất, sùng bái hắn.
Cho nên khách khanh này không chút cẩu thả, không hề điểm tô cho đẹp chuyển đạt lời nói của Giang Trừng: "Là ta đem ngươi đá xuống nước, nhưng cũng là cứu ngươi lên. Cái mà ngươi làm, ta coi như bị chó cắn. Sau khi tỉnh, tự mình cút trở về, đi không tiễn."
Đi về phía trước, y nhìn thấy trên giáo trường Vân Mộng, mấy tu sĩ thiếu niên đuổi theo một tiểu cẩu đang chạy. Tiểu cẩu vừa thấy y, liền quay đầu lại hướng dưới chân y lao tới, đúng là không lâu trước đó Lam Hi Thần đưa nó cho Giang Trừng.
Mấy thiếu niên cũng dừng lại, đứa lớn tuổi một chút nhận ra y, lập tức hành lễ nói, "Lam tông chủ." Mấy đứa nhỏ hơn cũng sôi nổi hành lễ.
Lam Hi Thần ngồi xổm xuống, tiểu cẩu lập tức nằm ưỡn cái bụng mềm mại ra. Y một bên ôn nhu vuốt, một bên hỏi nó: "Tông chủ các ngươi lấy cho ngươi tên soái khí là gì đây? Để ta đoán xem, Phích Lịch? Tướng Quân? Quan Hùng?"
"Uyển Quân!" Một thiếu niên vóc dáng nhỏ bé đỏ mặt đoạt lời, đứa cao lớn bên cạnh lập tức ấn hạ đầu của hắn, nói hắn không cần lắm miệng.
Tiểu cẩu nghe kêu mình, xoay người một cái, đứng lên, kêu "Ngao!" Một tiếng.
Lam Hi Thần cười đến cả người phát run, sờ sờ đầu tròn tròn của Uyển Quân, nói: "Ngươi chính là một con tàng ngao a......"
(Aki: Tàng ngao nôn na là chó dữ ngầm :v)
Không hề có đạo lý, Lam Hi Thần vào giờ phút này đột nhiên phát hiện một việc giống như nên sớm biết đến.
Chính mình thích Giang Trừng.
Tiểu Uyển Quân không hề cảm thấy dùng đầu lông xù xù của mình cọ cọ trước tay chủ nhân, cái lưỡi ướt nóng liếm lòng bàn tay Lam Hi Thần, liếm đến y trong lòng thấy ngứa.
Mấy trăm năm Tiên môn đại chiến, Kỳ Sơn Ôn thị, Lan Lăng Kim thị, lần lượt cực thịnh mà suy. Hiện giờ an ổn mấy năm, lại có người đưa ra chuyện thiết lập Tiên đốc. Có người đưa ra ý kiến Tiên Đốc thay phiên nhau làm, có người đối với Tiên Đốc sợ như mãnh hổ rắn rết, đề tài nóng như mặt trời ban trưa. Tên Trạch Vu Quân Lam Hi Thần lên làm gia chủ Lam gia, tự nhiên cũng được đề cập không ít.
Khi y nhận được thiệp mời đến Thanh Hà Nhiếp thị hội Thanh Đàm, trong lòng đại khái nghĩ đến chính là vì việc này.
Y thật tâm cũng không muốn đi. Sau việc ở miếu Quan Âm, Lam Hi Thần đối với việc liên quan đến tiên môn càng thêm không để bụng. Tu hành đọc sách, lâu lâu săn đêm, ngẫu nhiên nhớ tới Giang Trừng.
Sau đêm trăng ngoạn thuyền lần đó, Giang Trừng quả thật là không để ý tới y. Vân Mộng Giang tông chủ đối với đoạn tụ căm hận thế nhân đều biết, đặc biệt là đề cập đến người Lam gia tựa hồ lại càng thêm mãnh liệt.
Nhưng đến bây giờ chính mình cũng không bị phanh thây vạn đoạn, đây cũng coi như là chuyện tốt đi, Lam Hi Thần lạc quan nghĩ.
Nghĩ đến Thanh Đàm hội lần này chắc chắc Vân Mộng Giang thị sẽ tham dự, Lam Hi Thần thở dài, lấy ra đoản tiên, trả lời Nhiếp Hoài Tang.
Quả nhiên, Thanh Hà hội Thanh Đàm sẽ chủ yếu thảo luận đề tài chính là chuyện Tiên Đốc.
Lam Hi Thần đè xuống không kiên nhẫn trong lòng, lễ phép ứng đối, ở trong đám người tìm kiếm thân ảnh Giang Trừng.
Lúc này, Nhiếp Hoài Tang tìm đến.
"Trạch Vu Quân, nếu nói đến ai có thể đảm đương chức Tiên Đốc, ta sẽ chọn Trạch Vu Quân. Đương nhiên, đây không phải ý của ta, là ý kiến của các gia chủ khác, ta cái gì cũng không biết a."
Nhiếp Hoài Tang vẫn là kiểu mềm yếu nhưng khinh bộ dáng, nhưng sau việc của Kim Quang Dao, biết đến thủ đoạn của hắn, Lam Hi Thần cũng sẽ không ngốc đến mức cho rằng hắn vẫn như trước kia mọi việc ỷ lại mình, Nhiếp Hoài Tang không có chủ kiến.
Lam Hi Thần cười cười, lắc lắc đầu," Hoài Tang, ngươi biết rõ ta từ sau sự kiện kia đã không hỏi đến thế sự." Ngụ ý là, ngươi cần gì phải tới đây thử ta. Lam Hi Thần nói tiếp, "Tiên đốc này, nếu nói thật có ai có thể hoàn toàn xứng đáng. Ta nghĩ, tất nhiên sẽ là Vân Mộng Giang thị Giang tông chủ Giang Vãn Ngâm. Hắn hành sự quyết đoán, uy danh bên ngoài, sấm rền gió cuốn, lại có nhân tâm. Ta nghĩ hắn mới là người tốt nhất được chọn."
Nhiếp Hoài Tang không nói chuyện, chỉ là dùng một loại ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái nhìn y, nửa ngày, hắn cười cười, lại bày ra khuôn mặt tươi cười yếu mềm trước kia của hắn.
"Trạch Vu Quân, huynh cũng biết, Giang Vãn Ngâm cách nói cùng với huynh không có khác biệt. Đương nhiên, hắn cũng nói người nọ sẽ không hảo hảo nói chuyện, ý của ta là, các ngươi như thế nào lại ăn ý đến như vậy ." Nhiếp Hoài Tang nguyên dạng rập khuôn Giang Trừng nói.
Giang Trừng nói, "Trạch Vu Quân đã ở đây, ngươi cần gì phải tới phiền ta?"
Lam Hi Thần hoàn toàn có thể tưởng tượng đến, biểu tình lúc ấy của Giang Trừng. Hắn tất nhiên là cười lạnh một tiếng, ngắn gọn đáp.
Lam Hi Thần trong lòng hơi kinh ngạc, hắn vốn đã chú trọng Vân Mộng Giang thị của mình như vậy, hẳn là sẽ không cự tuyệt, chỉ là không nghĩ tới, Giang Trừng so với y tưởng tượng, càng nhìn càng khác.
Thanh Hà cổ trấn, ở nơi này ngày bắn Xạ Nhật chi chinh đã bị hủy đi hơn phân nửa, hiện đã trùng kiến hoàn hảo.
Bên đường khách khí hỏi thăm tung tích của Giang Trừng, Lam Hi Thần đi qua hơn phân nửa cổ trấn này. Cuối cùng ở bên bờ sông, thấy được thân ảnh màu tím, bóng lưng thực thẳng.
Y lần đầu tiên cảm thấy, màu tím là một màu sắc cô độc.
Nhìn mặt sông nước trong xanh tĩnh lặng, trong ánh mắt nhìn không ra cảm xúc.
Lam Hi Thần lại nhìn theo ánh mắt của hắn, Lam Hi Thần phát hiện ánh mắt hắn tỏa định ở thiếu niên chạy trên bờ sông, nơi này bọn nhỏ hiện tại vẫn như cũ lưu hành trò chơi đóng vai tiên nhân.
Có hài tử, bên hông đeo một sáo trúc làm ẩu, thanh âm trẻ con kêu, "Ta là Di Lăng lão tổ!"
Một đứa khác, trên đầu đeo một mảnh vải màu trắng, làm đai buộc trán, cầm trong tay một mộc kiếm, nói tiếp "Ta là Hàm Quang Quân."
Kế tiếp một đám hài tử tự báo gia môn, ' Liễm Phương Tôn ', ' Xích Phong Tôn ', thậm chí các nhân vật Tiết Dương cùng hai vị đạo trưởng Hiểu Tinh Trần và Tống Tử Sâm đều có. Đương nhiên ở chỗ này cũng có Giang Trừng và mình.
Chính mình lão hữu, hoặc là túc địch, thậm chí còn có người tâm thuộc cùng mình thay phiên lên sân khấu, ở trong trò chơi dân gian đều biến thành bộ dáng trẻ con như vậy, Lam Hi Thần nhìn đến thập phần có hứng thú.
Đột nhiên một hài tử cầm trong tay cành liễu, ra vẻ ' Tam Độc thánh thủ ', đột nhiên lao tới, làm bộ muốn đánh ' Di Lăng lão tổ '. Tiểu ' Hàm Quang Quân ' đem hắn bảo vệ ở sau người, nãi thanh nãi khí nói: "Tam Độc thánh thủ, ngươi không được đánh hắn." Sau đó một trận ' hỗn chiến ', ' Tam Độc thánh thủ ' bị thua, thế nhưng mặt khác hai đứa nhỏ nắm tay đi ' săn đêm '.
Một màn này, thật là quen thuộc đến làm người ta xấu hổ.
Giang Trừng hung hăng mà đập một cái lên đá Thạch Lan, Thạch Lan vô tội rầu rĩ vang một tiếng.
Này còn chưa xong, có một đứa trẻ khác đầu đội ' đai buộc trán ', lớn lên phấn điêu ngọc trác. Lam Hi Thần nhận ra, đây là đóng vai mình khi nãy đã tự báo gia môn. Chỉ thấy hắn đi đến bên cạnh tiểu ' Tam Độc thánh thủ ', ôn nhu an ủi trong chốc lát. Tiểu Giang Trừng đột nhiên ôm chặt hắn, trước mắt bao người, nâng khuôn mặt nhân gia lên hôn loạn một hồi.
Trên bờ sông hài tử chơi đùa hăng say, đột nhiên nghe thấy gần bờ sông truyền đến, ' rắc ' một tiếng vang lên, cục đá vòng bảo hộ không biết vì sao mà vỡ thành từng khối từng khối, tiếng đá xôn xao rơi xuống nước. Mặt sau vòng bảo hộ, vốn là thập phần tuấn lãng, lại bởi vì tức giận mà ngũ quan đều bị lệch vị trí còn có chút hung thần ác sát nam tử quát: "Đây là ai nói bừa chuyện xưa! Đứng ra cho ta!" Đem bọn nhỏ sợ tới mức kêu ' oa oa ', làm chim bay tán loạn.
Cần xoay người đi đến giáo huấn một chút đám tiểu hài tử này, đám tiểu nhân vật trong kịch vừa rồi. Lam Hi Thần, bản chính, một bộ bạch y ngăn ở trước người Giang trừng, đè tay Giang Trừng lại. Mang theo nét cười còn chưa thu hồi khi xem trường kịch vừa rồi, làm người như tắm mình trong gió xuân tươi cười nói: "Giang tông chủ xin bớt giận, cùng tại hạ dùng tới Trúc Diệp Thanh bồi tội được không?"
Giang Trừng mắt trợn trắng, thầm nghĩ, ngươi bồi cái gì tội?
Tiểu tửu quán, bên trong nhã nhặn.
Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh cầm canh gõ mõ, bất tri bất giác đã đến giờ Hợi.
Bàn gỗ nhỏ bên đã bày mười mấy vò rượu trống.
Giang Trừng mặt lộ vẻ đà sắc, một tay chuyển chén rượu, một tay kia chọc chọc ghé vào trên bàn gỗ của Lam Hi Thần.
Mà Lam Hi Thần, miệng nói muốn mời khách, vừa mới uống xong một ly, lấy một loại tư thái ưu nhã đến cực điểm, ghé trên bàn gỗ nhỏ, ngủ rồi.
Giang Trừng này, thứ yêu thích vô cùng ít, uống rượu xem như một cái. Cho nên có thể tính là không lâu trước đây Lam Hi Thần mới chọc mình mà được y mời, hắn cũng không có cự tuyệt. Kỳ thật nói Giang Trừng mang thù, đúng là không tồi, bất quá nếu nói ' thù ' này hắn đã trả đến vừa lòng, hắn cũng thật sự có thể bỏ qua không đề cập tới. Cho nên hắn cứ như vậy để mình tìm đến đại phiền toái.
Giang Trừng không chỉ có thích uống, mà tửu lượng còn rất tốt. Tuy là như thế, uống nhiều rượu Trúc Diệp Thanh xuống bụng, chính hắn cũng rõ ràng, hiện tại là có bảy tám phần say.
Nhìn đỉnh đầu Lam Hi Thần, Giang Trừng nghĩ thầm, ' Chỉ sợ gia hỏa này biết chính mình tửu lượng thấp, vừa rồi vẫn luôn mở miệng nhấp ngụm nhỏ uống, không phải ta buộc hắn, chỉ sợ hắn căn bản một chén nhỏ cũng sẽ không uống được. ' nghĩ lại rồi lại nghĩ ' Một ly đã say, chạy tới mời người khác uống rượu làm gì? Là vì bồi ta nói chuyện, nhìn ta uống? Dứt khoát đem hắn ném đi, gặp phải bọn môn sinh Lam gia, gọi cho bọn họ đến đem đi. '
Ngoài cửa sổ tiếng trống canh lại gõ một lần, Giang Trừng mới ý thức được, hiện giờ đã qua giờ Hợi, người Lam gia hẳn là đã ngủ hết rồi.
Hắn thở dài, đứng dậy chuẩn bị đi xuống lầu, nhìn thấy Lam Hi Thần ở bên kia đã đi đến, cố ý nói: "Lam Hi Thần, ta muốn đem ngươi ném đi, mà ngươi tự mình dậy rồi." Ai ngờ vừa dứt lời, một tay tú bạch đột nhiên nắm lấy vạt áo hắn.
Lam Hi Thần làm như thật sự sợ hắn sẽ đem mình bỏ lại tại đây, gọi một tiếng," Vãn Ngâm." Ngồi thẳng, không đem góc áo của hắn buông ra.
Lam Hi Thần đã tỉnh, nói chuyện làm việc cùng với ngày thường giống nhau như đúc, lại còn có hiểu rõ ở dưới lầu, Giang Trừng cũng thật sự cho rằng y không say.
Hai người đi trên Thanh Hà cổ trấn, đêm đã khuya,trên trấn đèn đuốc sáng trưng, du khách như dệt, giống như năm đó Bất Dạ Thành và Kim Lân đài rầm rộ.
Mấy năm nay Thanh Hà Nhiếp thị được Nhiếp Hoài Tang cai quản thật tốt.
Từ một hẻm nhỏ bước ra, hai người đi về phía một mảnh rừng trúc. Nơi này ở gần đường, xuyên qua nơi này, là có thể nhanh chóng tới tiên phủ Nhiếp thị.
"Vãn Ngâm." Lam Hi Thần đột nhiên gọi.
Vừa rồi là y mãi thỉnh cầu Giang Trừng không cần gọi là ' công tử '' tông chủ ' gọi như vậy thật xa lạ, vì thế mới sửa lại cách gọi. Y gọi Giang Trừng là ' Vãn Ngâm ' nhưng mà Giang Trừng lại chết sống chỉ đồng ý gọi họ.
Giang Trừng dừng bước chân, nhướng mày, ý tứ là ngươi có chuyện gì mau nói.
Lá trúc khẽ đưa, ánh trăng liêu nhân.
Lam Hi Thần khóe miệng đột nhiên cười, giống như xuân phong se lạnh, lại đem Giang Trừng thổi trúng càng thêm say vài phần.
(Aki: Giang Trừng đây là Tửu bất túy nhân nhân tự túy. Haha)
Y trên mặt không có vẻ say rượu, cùng ngày thường giống nhau như đúc. Sợi tóc một chút cũng không rối, đai buộc trán cũng là mang chuẩn xác, thân bạch y kia cũng không thêm một nếp nhăn nào, phảng phất vừa rồi không phải hôn mê say rượu, mà là cùng người ta luận trà đạo, cũng không biết y là như thế nào làm được.
Ánh trăng chiếu lên người bạch y thắng tuyết, giống như nguyệt thần hạ phàm. Ngay cả Giang Trừng là loại người tự phụ cũng không thể không thừa nhận, Lam Hi Thần người này trong năm thế gia công tử, dung mạo khí độ xếp hạng đệ nhất, hoàn toàn xứng đáng. Thậm chí hiện nay bên trong tiên môn, cũng không có nhân tài mới xuất hiện có thể vượt bóng lưng này.
Lam Hi Thần đột nhiên bước đi, hướng hắn đi đến gần vài bước. Chỉ thấy y hơi hơi gật đầu, đôi tay với ra sau đầu, như là muốn gở cái nút thắt gì ra. Chính là nỗ lực nửa ngày, ngón tay giống như không nghe sai bảo, như thế nào cũng không mở được, gấp đến độ trán hơi hơi đổ mồ hôi, mặt cũng có chút đỏ.
Giang Trừng nhíu nhíu mày, nghĩ thầm y tám phần vẫn đang say, chỉ là nhìn không quá say mèm mà thôi. Lại nghĩ chuyện nhỏ dù sao cũng không tốn sức gì, có lẽ đai buộc trán này y mang không thoải mái.
Hai người vốn dĩ đứng gần lại, mặt đối mặt. Giang Trừng vươn tay, đặt ở sau đầu Lam Hi Thần, không kiên nhẫn nói: "Ngốc đừng nhúc nhích." Đem đôi tay duỗi đến gáy Lam Hi Thần, đẩy tay của y, động thủ mở nút thắt ra. Kỳ thật Giang Trừng không phát hiện, chính mình cũng say không nhẹ, bằng không nào có giúp người ngoài như vậy.
Màu sắc đôi mắt Lam Hi Thần, so Lam Vong Cơ đen hơn một chút, Vân Thâm Bất Tri Xứ là vùng núi cao trên núi mây mù bay, trộn lẫn một ít nước suối lạnh xanh sâu thẳm. Giờ phút này bởi vì say, khóe mắt phiếm hồng, ánh mắt rung động, giống xuân thủy làm động lòng người, Giang Trừng nhìn đến mức tâm tính dao động, động tác mở nút cũng không thông thuận. Con người hắn, vốn là đối với mỹ nhân không có sức chống cự.
Thật vất vả gỡ xuống đai buột trán màu nguyệt bạch có lưu vân ám văn kia , thuận tiện cho hắn điệp hảo, giữ chặt tay Lam Hi Thần, đặt ở lòng bàn tay y.
Lam Hi Thần lại nắm lấy cổ tay Giang Trừng, đem đai buộc trán kéo ra, trân trọng chậm rãi đem một đầu đai buộc trán một vòng một vòng cột trên cổ tay Giang Trừng, một đầu khác, cột ở cổ tay của mình. Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của Giang Trừng, còn cột nút vô cùng xinh đẹp.
Gió lại thổi nửa ngày, Lam Hi Thần tạm dừng một lát, lẳng lặng nhìn hắn. Dùng thanh âm băng tuyền, thong thả mà nghiêm túc nói: "Vãn Ngâm, ta nghĩ, ta đã tìm được người mệnh định của mình."
' Trách không được hắn gọi cây sáo là ' Liệt Băng ', cùng hắn thanh âm thực giống...... Bất quá hắn cùng ta nói cái này làm gì? Hắn chẳng lẽ không có bằng hữu? ' Giang Trừng hỗn độn đầu óc nghĩ.
Thấy hắn không có phản ứng, Lam Hi Thần uống say có chút sốt ruột túm lấy tay hai người đang buộc chặt ở bên nhau, đem hắn kéo gần, hôn lên.
Nhiều lần, Giang Trừng đã quên muốn phản kháng.
Không biết là đã bao nhiêu lần nếm môi Lam Hi Thần Giang Trừng nghĩ thầm, ' Nếu như vậy, Trúc Diệp Thanh hương vị xác thật không thua Thiên tử tiếu. '
Lam Hi Thần phát điên xong, thân mình mềm nhũn, ngã vào trong lòng ngực Giang Trừng.
Ôm y, hậu tri hậu giác, Giang Trừng đầu óc hỗn độn rốt cuộc lý giải hết thảy chuyện phát sinh trước mắt.
Nhìn xem người trong lòng ngực, nhìn lại dây buộc trán cột vào trên cổ tay hai người.
Não bộ giống như ngũ lôi oanh đỉnh, rượu cũng tỉnh hơn phân nửa,
Có điểm muốn chết.
Hắn lúc này mới nhớ tới, vừa rồi chính mình đã làm cái gì, Lam Hi Thần lại làm cái gì. Giang Trừng không phải Ngụy Vô Tiện, tự nhận hắn không phải không biết. Hắn biết đai buộc trán Lam gia có ý nghĩa, hiện tại cũng biết người mệnh định Lam Hi Thần nói là ai.
Giang Trừng ở trong lòng dùng Tử Điện đem mình quất nửa ngày, gọi, ' Tỷ tỷ, cha, mẹ. Con chắc là sẽ đi tìm mọi người thôi. '
TBC
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro