Đệ tứ thập cửu chương
Sáng hôm sau hai bọn họ xuất phát, quay về Tế Đao đường trên dãy Hành Lộ.
Hôm qua Nhiếp Hoài Tang bị bắt, tức thì nguồn cơn mọi chuyện đều khai báo hết, hiện giờ triệu tập vài vị môn sinh tâm phúc trong nhà ra dọn dẹp đống hỗn loạn mà mấy tên xâm nhập kia để lại. Lúc Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đến, gã vừa sai người bổ khuyết đâu vào đó - chôn thêm cái xác mới vào chỗ Ngụy Vô Tiện đào Kim Lăng ra. Nhìn gạch trắng được xây lại ngay ngắn hết lớp này kia, lau mồ hôi liên tục, thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Nào biết vừa quay đầu, chân đã mềm nhũn, mặt cố gượng tươi cười nói: "Hàm Quang Quân... cả vị này nữa... "
Gã trước sau không biết xưng hô Ngụy Vô Tiện ra sao. Ngụy Vô Tiện sảng khoái xua tay cười: "Nhiếp Tông chủ, xây tường hả? "
Nhiếp Hoài Tang lau mồ hôi, chà chà muốn bay một lớp da trán: "Vâng, vâng, vâng... "
Ngụy Vô Tiện áy náy nói: "Thiệt ngại quá, lại phải nhờ ngươi rồi, lát xây lại sau. "
Nhiếp Hoài Tang: "Vâng vâng vâng... Hả?! Đợi chút! "
Còn chưa dứt lời Tị Trần đã rời khỏi vỏ.
Nhiếp Hoài Tang vô lực trơ mắt nhìn đống đá mới xây lại xong lại nứt toác.
Phá dễ hơn xây. Rất nhanh gach đá đều bị gỡ xuống, còn nhanh hơn lúc bọn họ xây gấp mấy lần. Nhiếp Hoài Tang cầm quạt run lẩy bẩy, chịu đựng uất ức. Lam Vong Cơ lời ít ý nhiều, nói với gã vài câu, ai dè gã lại phản ứng hết sức mạnh mẽ, hoàn toàn biến sắc chỉ trời chỉ đất thề: "Không có! Tuyệt đối không có! Thi thể nam nhà chúng tôi dùng tuyệt đối đầy đủ bộ phận, không thiếu mất một cánh tay trái nào! Ta không biết tay trái hút máu người nào hết, chuyện này không liên quan tới ta, ta hoàn toàn không biết! Nếu các ngươi không tin, ta có thể phụ các ngươi dỡ gạch để tự chứng minh ta trong sạch. Nhưng mà gỡ xong phải xây lại ngay đó, không được dây dưa, đây là mộ tổ nhà ta đó... "
Ngay sau đó mấy tên môn sinh Nhiếp gia lập tức bị đưa vào quá trình gỡ gạch. Rất nhanh khoảng nửa canh giờ, gạch đá nơi Kim Lăng bị chôn đã bị gỡ xuống hơn nửa.
Trong bùn đất đen thùi lùi, chợt hiện ra một cánh tay trắng bệch hoặc một cẳng chân nổi gân xanh, tóc đen rối tung, dơ bẩn. Hễ là nam nhân đều được làm sạch qua loa rồi đặt nằm dưới đất. Người ở đây đều đeo mặt nạ có thuốc bí chế có thể phòng ngừa hô hấp và nhân khí gây ra thi biến.
Những thi thể này có cái đã hóa thành xương trắng, có cái còn đang trong quá trình thối rữa và còn hết sức mới nữa. Muôn hình vạn trạng, nhưng không cái xác nào thiếu bộ phận hết. Cũng chẳng có cái xác nam nào thiếu cánh tay trái.
Nhiếp Hoài Tang dè dặn hỏi: "Dỡ bức tường này đã đủ chưa? Muốn dỡ nốt không? Hay là thôi đi. "
Đúng là đã đủ, vết ác trớ có màu cực đậm, chứng tỏ thứ đã để lại nó phải được chôn rất gần đây, không thể vượt quá phạm vu bức tường này.
Lam Vong Cơ bây giờ mở miệng: "Lấy túi càn khôn phong ác ra. "
Hắn đã suy nghĩ thế này, lấy túi càn khôn phong ác có chứa cánh tay trái để nó tự phân biệt. Nếu những bộ phận của nó ở gần, nó khó tránh khỏi chở nên phấn khích, dẫn tới tình hình nguy hiểm hơn. Mà nơi này rất đặc thù, độ nguy hiểm tăng lên gấp mấy lần, nhận ra điều đó nên bọn họ đã đi vào ban ngày.
Ngụy Vô Tiện cân nhắc: "Lẽ nào đây không phải tay của nam nhân? Không đúng, tay của nam nhân hay nữ nhân ta vừa nhìn đã biết... Hay chủ nhân của cánh tay này có ba cánh tay? "
Lam Vong Cơ bị suy nghĩ này của y chọc cười, bên ngoài vẫn bình thản nghiêm túc nhắc y: "Chân. "
Thế rồi... Ngụy Vô Tiện vô cùng không để ý xung quanh, hưng phấn đưa ra đề nghị: "Cởi quần! Cởi quần! "
Nhiếp Hoài Tang sợ hãi nói: "Sao ngươi dám nói mấy lời xấu hổ này trước mặt Hàm Quang Quân! "
Ngụy Vô Tiện: "Giúp nhanh đi, cởi hết quần mấy thi thể này ra. Không cần cởi xác nữ, chỉ cần cởi xác nam! "
Nhiếp Hoài Tang đáng thương không ngờ tới, hôm qua mới khai báo nội tình ra hết, hôm nay lại phải cởi hết quần của chư vị tổ tiên ngay trong Tế Đao đường, hơn nữa lại chỉ là xác nam. Thật cảm thấy mai này xuống dưới gặp liệt tổ liệt tông liền bị mỗi vị cho ăn một phát bạt tai, tát đến độ hóa sang kiếp sau cũng sẽ thành một kẻ khuyết thiếu đủ đường mất, không dằn được nà lệ rơi đầy mặt.
Lam Vong Cơ thật không thể ngờ con người Ngụy Vô Tiện có thể bốc đồng thế, còn muốn tự tay cởi quần nam nhân khác trước mặt hắn. Hắn mới không thèm so đo với mấy cái xác chết!
Ngụy Vô Tiện rất nhanh, tay đã vươn ra sắp chạm vào quần thi thể. Lam Vong Cơ may mắn nhanh tay chặn động tác của y lại, bất đắc dĩ nói: "Để ta. "
Ý nghĩa câu này là: Thà để ta làm chuyện dơ bẩn này còn hơn để ngươi động tay vào làm. Để y động vào nam nhân khác cũng không được, dù là xác chết cũng không được!
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi muốn làm thiệt hả? Ngươi muốn làm chuyện này? "
Chân mày Lam Vong Cơ dường như đang nảy lên, như đang muốn kiềm chế thứ gì đó, nói: "Ngươi đứng đó. Đừng nhúc nhích. "
Có điên hắn mới động tay vào thi thể kia, ngoài Ngụy Anh của hắn ra thì hắn đương nhiên không muốn chạm vào ai, một chút cũng không muốn. Càng không muốn y chạm vào ai, một chút cũng không.
Trong mớ khiếp sợ mà hôm nay Nhiếp Hoài Tang phải chịu đựng thì đây là cái khiếp sợ nhất. Gã còn chưa dám tin Lam Vong Cơ sẽ giúp chuyện này thật. Dường như để khẳng định lại chuyện này, Lam Vong Cơ đã đứng lên nói: "Tìm thôi. "
Mọi người vội nhìn về phía mặt đất. Để họ thất vọng rồi, Hàm Quang Quân không cởi quần thi thể thật, chỉ đơn giản vạch kiếm lên đùi mỗi cái xác, nhẹ nhàng cắt vải trắng ra để lộ làn da bên trong. Mà có quần áo chẳ cần phải cắt vì nó đã rách rưới sẵn rồi.
Cái xác bên cạnh đôi ủng trắng của hắn kia, vị trí trên mỗi đùi đều có một vòng dây mảnh nhỉ nhàn nhàn gần giống màu da, chi chít đay đặc. Màu da phía trên vòng dây và dưới vòng dây có chút khác biệt nho nhỏ.
Hiển nhiên chân của thi thể này và nửa trên của hắn không cùng một người.
Hai cái chân này vừa nhìn đã biết là do kẻ khác khâu vào!
Nhiếp Hoài Tang vẫn còn đang trố mắt đứng nhìn, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Thi thể lựa chọn để đưa vào tế đao là do ai chọn? "
Nhiếp Hoài Tang: "Thường thì là do gia chủ mỗi đời tự chọn và tích trữ khi hắn còn sống. Đại ca ta chết trẻ, chưa tích trữ đủ nên ta tích trữ giúp hắn... Chỉ cần là thi thể có ngũ quan, tứ chi lành lặn ta liền để lại. Ngoài ra ta không biết gì hết! Ta thật sự không biết! "
Rốt cuộc là ai thừa nước đục thả câu chôn cái xác cùng hai chân bị khâu vào đây. Hỏi Nhiếp Hoài Tang đương nhiên chỉ phí công. Từ người cung cấp thi thể đến bản thân Nhiếp Minh Quyết đều là đối tượng hoài nghi, nhiều vô số kể. E rằng chỉ có thể tiếp tục truy tra, mãi đến tận khi có thể tìm được các bộ phận còn lại. Chắp vá thi thể và hồn phách hắn lại rồi hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
~~~hết chương 49~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro