[ KHLN ] 06 - Chuyện xấu
Tóc người gục xuống bàn bị gió thổi loạn, y vươn tay, giúp người sửa lại loạn tóc cho vào nếp. Không biết vì sao, đột nhiên Lam Hoán cuối xuống, môi chạm khẽ vào môi người kia...
------
Lưu ý: Giang Trừng - Lam Hi Thần dùng gọi người thực. Lam Hoán - Giang Vãn Ngâm là chỉ người ở ảo cảnh.
***
Thanh âm có chút ồn ào vang lên, kéo Lam Hi Thần ra khỏi suy nghĩ của mình. Ngẩng mặt lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Lam Hoán ở ảo cảnh kia cười cười, nói một câu.
"Thúc phụ tính tình có chút nghiêm khắc, Vãn Ngâm đừng trách."
Giang Vãn Ngâm bên kia nghe thế, cau mày, có vẻ như không vui.
"Ta làm sao sao dám trách Lam tiền bối."
Nói xong, Giang Vãn Ngâm hừ lạnh một cái, cuối xuống tiếp tục chép phạt. Lam Hoán thấy thế cũng chỉ khẽ cười, ngồi vào một chiếc bàn gần đấy, chăm chú đọc sách.
Tầm nửa canh giờ sau, Lam Hoán quay đầu nhìn sang, chỉ thấy ngươi nào đó đã gục mặt xuống bàn ngủ từ lâu. Nở một nụ cười ôn nhu, y chậm rãi đi đến, cuối xuống thay người ta dọn dẹp bàn. Nhìn lại mới thấy, bài phạt vẫn còn tận năm lần. Lắc lắc đầu, Lam Hoán trở về bàn, bày giấy, lặng lẽ chép hết số lần phạt còn lại.
Đang chăm chú nhìn vào ảo cảnh, Lam Hi Thần bỗng nhận thấy một ánh mắt chăm chú nhìn vào mình. Ngẩng đầu lên, mới thấy Giang Trừng đang dùng đôi mắt khó hiểu nhìn y, cứ như đang hỏi vì sao y giúp hắn.
Lam Hi Thần chớp chớp mắt hai cái, sao đó chép miệng quay mặt đi. Bộ dạng ta cái gì cũng không biết. Ngó lại phía ảo cạnh, Lam Hoán bên đó đã chép gần xong.
Lam Hi Thần nghĩ ngợi một chút, bỗng nhớ ra tiếp theo xảy ra chuyện gì, gương mặt mũm mĩm lập tức xuất hiện rặng mây đỏ.
Không được! Không được! Không thể để Vãn Ngâm thấy.
Nếu không, Vãn Ngâm nhất định sẽ ném ta đi.
Cảm giác vạt áo trước ngực bị kéo, Giang Trừng cuối đầu xuống, phát hiện Lam Hi thần trong ngực đang dẫu môi, phồng má nhìn mình.
"Hoán Hoán không muốn xem kịch. Vãn Ngâm, chúng ta đi khỏi đây đi."
Một lời như đánh thức Giang Trừng, hắn lúc này mới nhận ra nãy giờ bản thân đang trong ảo cảnh, cứ như vậy bất tri bất giác đứng suốt mấy canh giờ. Thả Lam Hi Thần xuống đất, Giang Trừng truyền linh lực vào Tử Điện. Thế nhưng lúc này, Tử Điện chẳng có chút phản ứng. Giang Trừng cau mày, cầm lấy Tam Độc, nhưng hắn dường như cảm nhận được, linh lực xung quanh Tam Độc đang nhợt dần.
"Cái quỷ gì..." thế này.
Chưa mắng tròn một câu, Giang Trừng cảm thấy vạn vật như đảo lộn, phía trước mặt tối sầm đi. Lần thứ hai, hắn ngất.
Lam Hi Thần thấy hắn ngã xuống, hốt hoảng chạy đến lay lay, miệng không ngừng gọi "Vãn Ngâm, Vãn Ngâm" nhưng người nằm trên đất vẫn bất động. Lam Hi Thần dùng tay dò xét mạch đập mới an tâm thở phào một hơi. Mạch tượng vẫn mình thường, nhưng tự nhiên sao lại ngất đi?
"Yên tâm, ta chỉ cho hắn ngủ một chút"
Một giọng nói trầm khan, mang theo chút lạnh run vang lên. Lam Hi Thần ngẩng đầu lên, phát hiện phía xa là một thiếu niên tầm mười mấy tuổi, cả người một bộ hắc bào toát lên vẻ ma quái. Lam Hi Thần nheo mắt nhìn hắn, gương mặt lộ ra vẻ phòng bị.
"Xem bộ Phong Linh thuật chẳng mấy tác dụng với Trạch Vu Quân." Thiếu niên kia cười rộ lên, mang theo một tràng tiếng vọng vang lên làm người ta phải khó chịu.
"Ngươi làm gì Vãn Ngâm!?" Khi không một người đang yên lành, làm sao có thể nói ngất là ngất chứ.
Thiếu niên kia có vẻ nhìn thấu tâm tư của Lam Hi Thần, chỉ cười khẽ, không nói.
Lam Hi Thần nhìn nụ cười đó, cảm thấy thật quen. Ngẫm nghĩ hồi lâu, y bỗng "A" lên một tiếng.
"Nhớ ra rồi?"
Lam Hi Thần cẩn cẩn dật dật nhìn y, linh lực trong người tụ lại, "Ngươi chính là kẻ mang Đại ca và Tam đệ đi!"
"Không phải ta mang họ đi, là họ tự nguyện đi theo ta."
Thiếu niên tùy tiện phất tay một cái, linh lực đang tự lại của lam Hi Thần tự động tản ra một cách bất thường. Nhìn thấy linh lực cứ vậy tan biến, Lam Hi Thần có chút kinh ngạc nhìn lại thiếu niên, rốt cuộc chỉ đổi lại một câu "Đây là ảo cảnh ta tạo ra. Linh lực của các ngươi không có tác dụng" của hắn.
"Ngươi muốn gì?" hắn sẽ không tự nhiên xuất hiện, mang Đại ca cùng Tam đệ đi để dụ mọi người đến đây, bày ra một ảo cảnh kể chuyện xưa.
Nhìn lại phía ảo cảnh, Lam Hoán dường như đã chép xong, mang phần chép phạt đó xếp gọn, đặt cùng với phần đã chép của Giang Vãn Ngâm. Tóc người gục xuống bàn bị gió thổi loạn, y vươn tay, giúp người sửa lại loạn tóc cho vào nếp. Không biết vì sao, đột nhiên Lam Hoán cuối xuống, môi chạm khẽ vào môi người kia...
"Ồ, hóa ra chuyện xấu của Trạch Vu Quân là đây." Buông một lời trêu ghẹo, thiếu niên kia ngừng một lát, lại nói "Ta không muốn gì cả, ta chỉ thay người tạo nên ta hỏi Trạch Vu Quân một câu, ngươi yêu hắn vậy sao?"
Lam Hi Thần vốn không biết 'hắn' trong miệng thiếu niên kia là ai, nhưng nhìn theo đôi đồng tử kia, y lại phát hiện nó dừng lại trên người Giang Trừng. Ngồi xuống, phủi phủi tóc vì ngã xuống mà rơi tán loạn trên mặt Giang Trừng, Lam Hi Thần chăm chú nhìn vào gương mặt đó, trên gương mặt non nớt hiện lên một nụ cười ôn nhu, tựa như lần đó bắt gặp người ngủ gục ở tàng thư các.
"Ta đối với Vãn Ngâm, là cho dù thiên hoang địa lão, cũng chỉ yêu một người." Y vươn tay, chạm nhẹ vào gương mặt đang ngủ say cười, nụ cười trên môi ngày càng sâu "Vãn Ngâm ở trong lòng ta, chẳng khác gì tâm can bảo bối. Nếu ai có ý nghĩ tổn thương đến y, ta tuyệt đối không tha cho kẻ đó."
Đôi mắt lưu ly lạnh lùng nhìn về phía thiếu niên kia, hay đúng hơn là người ở phía sau hắn. Người kia dường như hiểu được, chậm rãi bước ra, nở một nụ cười khổ.
"Nhị ca... vẫn bị huynh phát hiện..."
-----
Nhận ra người đó là ai hơm?
.
.
.
.
"Tiểu Trạm, Vãn Ngâm không cần ta..." QAQ
.
.
.
.
Đừng hỏi tui vì sao fic Hi Trừng mà lại vẽ phu phu Vong Tiện. Tui hăm biết vẽ Giang sư muội.
... Cũng đừng hỏi tui tại sao có "mẹt" mà không có thân... Tui hăm biết vẽ QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro