Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ HKLN ] - 08 - "Ta thích ngươi"

Từ cánh rừng phía Bắc đến tận Vân Mộng, Lam Hi Thần chưa từng mở miệng nói một lời. Gương mặt luôn tràn vẻ ôn nhu ngày xưa cũng biến mất, thay vào đó là ánh mắt kiên nghị đầy lạnh lùng, cùng đôi môi bạc luôn mím chặt. Vết máu trên bạch y đã khô, tạo nên một mảng sậm màu. Hai màu bạch-huyết pha lẫn tung bay trong gió, phản phất tạo nên một cổ uy áp vô hình, khiến cho Kim Lăng rất nhiều lần muốn chạy đến hỏi, lại chẳng dám tiến tới.

Đến khi vào Liên Hoa Ổ, Lam Hi Thần mới mở miệng "Đem nước nóng đến." Lời này là nói với gia phó Giang gia. Còn y thì ôm Giang Trừng về tĩnh thất của hắn, Kim Lăng cùng Ngụy Vô Tiện đi theo xem sao, kéo theo cả Lam Vong Cơ cùng Lam Tư Truy cũng đến tĩnh thất. Chỉ có mỗi Lam Cảnh Nghi ở lại canh hai cái xác cũng nghiếp Hoài Tang.

Nội tâm Lam Cảnh Nghi thầm gào thét. Vì cái gì ta phải ở đây a?!?

Đặt người nằm trên giường, Lam Hi Thần vươn tay, cầm lấy tay người kia mà dò mạch tượng. Yên lặng suy nghĩ một chút, y đến bàn - nơi đã bày sẵn gian phòng tứ bảo - viết ra một đơn thuốc bổ khí, sau đó giao cho gia phó đi sắc.

Đỡ lấy thau đồng chứa nước nóng do gia phó mang đến, Lam Hi Thần cầm lấy chiếc khắn trắng, nhúng vào nước rồi lau mặt cho Giang Trừng. Tất cả hoạt động đều diễn ra trong im lặng, cả tĩnh thất tĩnh mịch đến nổi tiếng hô hấp cũng có thể nghe rõ ràng. Kim Lăng có chút đứng ngồi không yên, vừa mở miệng định hỏi chuyện gì xảy ra, lại bị Lam Tư Truy giữ lại, ra hiệu im lặng.

Thời gian chậm chạp trôi qua, gia phó mang thuốc đến, Lam Hi Thần vừa uy thuốc cho Giang Trừng, vừa kể lại mọi chuyện. Đương nhiên, y vẫn sẽ giữ lại ít việc, tỷ như chuyện ảo cảnh diễn tả lại, tỷ như đoạn đối thoại giữa y và Kim Quang Dao, còn có cả việc làm sao y có thể trở lại bình thường.

"Chuyện này tuy đã xong, nhưng si hồn kia chỉ e không chịu yên. Mọi người vẫn nên tăng cường tra xét nơi thuộc quản hạt của mình, đề phòng bất trắc." Lam Hi Thần đặt bát thuốc đã hết sang một bên, cầm lấy chiếc khăn trên trán Giang Trừng để thay. Y vắt khô nước của chiếc khăn, gấp ngay ngắn rồi đặt trở lại vị trí cũ. Vừa lúc này, người trên người cũng mở mắt.

"Cữu cữu!"

"Giang Trừng!"

Thanh âm của Ngụy Vô Tiện và Kim Lăng đồng loạt vang lên. Lam Hi Thần nhìn người kia đang mở mắt trừng mình, chỉ cười khẽ, sau đó đi đến bàn, kê một đơn thuốc, giao cho Kim Lăng.

"Mỗi ngày hai lần, sắc cho cữu cữu ngươi uống. Liên tục một tuần* là được."

Lam Hi Thần đi đến bên giường, trước ánh mắt khó hiểu pha uy hiếp của Giang Trừng, y cầm lấy tay hắn, dò mạch đập.

"Vẫn tốt, loại bỏ hết chướng khí là được."

Lam Hi Thần đứng dậy, định rời đi, bỗng nhiên thân ảnh hơi chao đảo. Lẩm bẩm tính thử, cũng đã hai canh giờ. Linh lực toàn thân Lam Hi Thần tiêu thất, một làn sương mờ lưu chuyển quanh người y.

Giang Trừng đang ngồi dậy, nhìn thấy một màn này, chưa kịp làm gì thì bỗng thấy ngực nặng nặng. Cuối đầu nhìn xuống, phát hiện Lam Hi Thần đã trở lại hình dáng hài tử đang nằm trong ngực mình. Trên người y không phải là bộ bạch y pha máu kia nữa, mà là đồng phục Vân Mộng, mạt nghạch thẳng tắp. Chỉ có điều hai má bình thường một màu phấn nộn nay đã trắng nhợt. Giang Trừng cau mày, nghĩ về những vết máu lúc nãy, hắn vươn tay, vén ống tay áo của Lam Hi Thần lên. Trên cánh tay trắng nõn, vết thương do huyền cầm tạo ra phá lệ chói mắt. Giang Trừng hơi biến sắc, vừa định cởi y phục của Lam Hi Thần ra thì bị một cánh tay ngăn lại.

"Gọi đại phu." Lam Vong Cơ lãnh mạt lên tiếng.

Những người có mặt tại tĩnh thất, trừ Lam Hi Thần có y thuật xem như tốt ra, những người còn lại đều là gà mờ. Nếu muốn xem vết thương tạo ra bởi linh khí hay chú thuật, Lam Vong Cơ miễn cưỡng còn được. Chứ xét về nhữ vết thương do binh khí trực tiếp gây ra, y chỉ có nước bó tay chịu trói.

Ngụy Vô Tiện hiếm khi được một lúc không ồn ào, cứ vậy đứng phía sau Lam Vong Cơ. Niềm bất an trong lòng hắn không ngừng giao động.

...

Thấm thoát, đã bảy ngày trôi qua. Lam Hi Thần từ lúc ngất đi đến giờ, vẫn còn chưa tỉnh, lại không ngừng sốt cao. Mời đại phu, cũng chỉ có một câu "cảm sốt bình thường" lập đi lập lại.

Giang Trừng nhìn người nằm trên giường, cau mày. Vươn tay sờ lên trán Lam Hi Thần, lại cảm thấy không nóng lắm. Kì quái, lúc nãy Ngụy Vô Tiện nói y vẫn còn đang sốt mà.

Giang Trừng đứng một lúc, chợt nhớ lúc nhỏ khi hắn bị bệnh, tỷ tỷ sẽ kê trán hắn vào trán tỷ tỷ. Nghĩ vậy, Giang Trừng cuối xuống, áp mặt vào mặt Lam Hi Thần. Lúc trán kề trán, thì môi cũng gần như chạm vào nhau. Đột ngột, Lam Hi Thần mở mắt.

"Vãn Ngâm, ta thích ngươi."

Giang Trừng sững người một chút, sau đó bật người ra khỏi giường, trừng mắt nhìn Lam Hi Thần.

"Ngươi lại diễn trò gì nữa đây?!?"

Thấy người kia hung dữ với mình, Lam Hi Thần xụ mặt, hai má do bệnh nhiều ngày đã ốm đi, nay làm vẻ đáng thương lại khiến người ta đau lòng. Lam Hi Thần vò vò góc chăn một lúc, bỗng ngẩng đầu, trong đôi mắt lưu ly kia đã phủ một tầng lệ mỏng, cứ như Giang Trừng mà còn hung dữ với y, y sẽ khóc nháo lên. Đôi môi thiếu đi chút sinh khí hơi mếu máo, giọng buồn thiu.

"Hoán Hoán đói." Nói xong còn cắn cắn môi, tay không ngừng vò vò chăn, nhìn thế nào cũng giống tiểu cô nương bị khi dễ.

Chẳng biết từ bao giờ, Giang Trừng đặc biệt sợ cái biểu cảm này của Lam Hi Thần. Hắn đặc biệt ghét trẻ nhỏ đang khóc. Vậy mà mỗi lần người kia khóc, lúc nào hắn cũng phải đi đến dỗ, hơn nữa mỗi lần dỗ xong, đều bị người ta xem là khăn mà lau nước mũi.

Giang Trừng hít một hơi, trợn mắt lên nhìn Lam Hi Thần.

"Mếu cái gì? Ngươi câm cho ta, nếu không ta đánh gãy chân ngươi." Nói dứt lời, bèn quay lưng đi ra cửa. Bỗng nhiên cảm thấy không ổn, quay lại thì thấy vị Trạch Vu Quân nào đó rúc vào một góc giường, cắn môi, hai hàng nước mặt chậm rãi lăn trên má. Tay ôm chiếc chăn tròn vo, bộ dạng muốn gọi lại không dám.

Giang Trừng sờ sờ mặt mình, đột nhiên cảm thấy bản thân như một vị hung thần hù dọa trẻ nhỏ.

Đi đến bên giường, lôi tiểu hài tử còn đáng khóc ra mà lau nước mắt, vừa lau vừa mắng "Ngươi xem, bản thân chỗ nào giống Trạch Vu Quân vang danh thiên hạ chứ? Nhìn thế nào cũng như một con quỷ yêu khóc". Quăng chiếc khăn dính nước mắt nước mũi tèm lem, Giang Trừng ấn Lam Hi Thần nằm xuống, kéo chăn đắp cho y, lạnh giọng "Nằm yên đây, ta lấy đồ ăn cho ngươi".

Sau đó dứt khoát rời đi.

Chờ bóng áo tím kia khuất, Lam Hi Thần chậm rãi ngồi dậy, đờ đẫn nhìn về khoảng sân trống trước phòng. Trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì Giang Trừng không để trong lòng câu nói mớ lúc nãy. Xen lẫn may mắn, còn có chút thất vọng...

Vãn Ngâm, ta cũng tứ tuần rồi. Bao giờ ngươi chịu gã cho ta?

---------------

*Tuần ở đây chia theo tuần cổ đại, gồm mười ngày. ( Một tháng gồm ba tuần. Thượng tuần: 1-10. Trung tuần: 11-20. Hạ tuần: 21-30.)

Lam Tiểu Hoán quay về rồi, hê hê. Trước kia có bảo chương này cho team Nghĩa Thành lên sóng, mà nghĩ lại, cảm thấy vùi dập quá không tốt, nên thôi, chờ chương sau vậy.

(Hỏi nhỏ xíu, bình thường toàn thuyền Tống Hiểu/ Tiết Hiểu. Tôi chèo thuyền Tống Tiết được không nhỉ?)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro