Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ HKLN ] 03 - Phong Linh

Liên Hoa Ổ đã vào mùa sen tàn. Gió Nam nhẹ nhàng thổi về, mang theo cái lạnh của trời thu, mang theo cả những cánh hoa đang héo úa mà thổi tung giữa trời đêm. Mây đen dần dần kéo đến, che đi một chút ánh sáng le lói của vầng trăng khuyết. Mưa từ phía Bắc từ từ rơi xuống, phủ hết trạch viện của Liên Hoa Ổ.

Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn màn mưa trắng xóa bên ngoài, rồi lại ngoái đầu nhìn vào hai huynh đệ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, âm thầm hạ quyết định.

"Lam Trạm, ta đi tìm Giang Trừng đây."

Nói đoạn, chân như bôi mỡ mà chạy đi.

Lam Hi Thần nhìn vị 'lưng như tùng bách, mặt như vách băng' trước mắt, cảm thấy chẳng có gì thú vị, bèn tuột khỏi chiếc ghế mộc trong phòng. Đôi chân ngắn ngũn dưới tà áo Vân Mộng chạy lon ton ra cửa.

"Tạm biệt tiểu Trạm, ta đi tìm Vãn Ngâm đây."

Vậy mà chưa chạy được mấy bước, đã bị một cánh tay túm áo xách trở về, tiện đường đóng luôn cửa lại.

"Huynh nhớ được những gì?"

Đôi mắt lưu ly nhạt màu nhìn đăm đăm vào huynh trưởng mình chờ đợi câu trả lời, cuối cùng lại nhận về một cái chu môi của người đối diện.

Lam Hi Thần trực tiếp ngó lơ, tỏ vẻ 'ta không hiểu' với đệ đệ, chạy lại mở cửa sổ, nhìn mưa rơi. Sau đó tiếp tục bị ai đó túm cổ áo xách về ghế.

Lam Vong Cơ rót ra hai tách trà, một để trước mặt huynh trưởng, một cho bản thân. Hương trà thanh ngát, tỏa hơi nóng lượn lờ trong phòng. Lam Hi Thần nhìn nhìn tách trà, lặng lẽ thở dài.

Rốt cuộc vẫn bị đệ đệ phát hiện.

Vươn tay cầm lấy tách trà có chút không cân xứng với bàn tay nhỏ bé, Lam Hi Thần cuối đầu, lầu bầu.

"Cũng chỉ nhớ vài chuyện..."

Chú thuật mà Lam Hi Thần trúng phải gọi là Phong Linh, đối với người khác có tác dụng phong tỏa linh hồn, khiến ký ức đa phần tạm thời mất đi. Còn đối với người họ Lam, Phong Linh thuật chỉ có thể phát huy một nữa tác dụng.

"Bọn họ từ trong đất đi ra."

Lam Hi Thần uống một ngụm trà, chậm rãi nhớ lại.

Lúc đó bản thân y đã uống rượu, cũng không còn nhớ quá rõ. Chỉ nhớ, mất đất bỗng nhiên vung lên, sau đó một hắc y nhân xuất hiện...

Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn huynh trưởng mình, muốn nói gì đó, lại bị y cướp lời trước.

"Không phải A Dao..." Đệ ấy, chết rồi.

Nữa câu sau, Lam Hi Thần không nói ra. Y vẫn nhớ, sau khi hắc y nhân đó đi ra, đại ca cũng bế A Dao theo sau. Kim Quang Dao lúc đó, thần hồn cùng phách, đều chẳng còn.

"Ngày mai về Vân Thâm"

Nhìn Lam Vong Cơ đang dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, Lam Hi Thần bắt đắc dĩ cười cười. Y biết đệ đệ lo cho mình, nhưng mà...

"Đệ cùng Ngụy công tử cứ quay về tìm thêm người giúp đỡ đi, ta không ssao, ta sẽ ở đây chờ hai người."

Lam Vong Cơ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn huynh trưởng của mình.

"Tiểu Trạm, đệ bao nhiêu tuổi rồi?"

Lam Vong Cơ tựa hồ không thích hai tiếng 'Tiểu Trạm' lắm, nhưng vẫn đáp lại: "Đã ngoài tam tuần.*"

"Ngoài tam tuần rồi à?" Lam Hi Thần tựa hồ không nhớ rõ vấn đề tuổi tác này cho lắm, lẩm bẩm tính "Ta cũng đến ngưỡng tứ tuần rồi.."

Nói rồi, y chậm rãi rót thêm trà vào tách, nhìn màn khói mỏng mờ mờ đang bay lên.

"Nhân sinh, nhiều nhất cũng chỉ trăm năm.." Y nhìn ra ngoài trời, mưa bây giờ đã ngớt, nhưng cái lạnh vẫn không ngừng tăng thêm. "Ta muốn dùng sáu mươi năm còn lại, cùng Vãn Ngâm, giống như đệ và Ngụy công tử, an bình bên nhau."

Ngày hôm nay, y chợt nhớ đến lời mà A Dao trước khi chết nói với mình.

"Nhị ca, thích một người thì nhất định phải nói ra. Đừng để cuối cùng lại hối tiếc. Giống như...

...ta đối với huynh."

Một năm qua, Lam Hi Thần luôn một mực bế quan, là vì y trốn tránh. Trốn tránh không nhìn vào hiện thực, nhìn vào mớ tình cảm xoay vòng quanh y. Nhưng cuối cùng, bản thân vẫn không thể không thừa nhận rằng, tình cảm Kim Quang Dao đối với y, là thích. Mà bản thân đối với Giang Trừng, mười mấy năm qua, vẫn chưa từng ngoài một chữ yêu.

Lần đầu tiên người kia bước chân lên Vân Thâm, ngọn đào trên đỉnh đúc lúc nở hoa. Tà áo tím khắc họa đóa sen chín cánh mang biểu tượng của Vân Mộng Giang thị, chiếc chuông bạc bên hông không ngừng vang lên từng âm thành 'leng keng', khoảng khắc đó, người quay mặt lại, hướng về phía y nở một nụ cười...

Cảnh tượng đó, mười lăm năm qua Lam Hi Thần chưa dám quên lãng.

Dù cho năm đó Xạ Nhật Chi Chinh, Giang Trừng một mình mang hai thanh kiếm quay đầu bước đi. Trên Loạn Tán Cương, hắn mất khống chế mà cuồng sát toàn bộ tẩu thi, hay tại miếu Quan Âm, người từng rất cay nghiệt kia lại rất chật vật mà rơi lệ, nói lời xin lỗi... Dù cho là bộ dáng nào hắn bày ra trước mặt, y cũng chưa từng quên đi nét đẹp thanh thuần ban đầu tại đỉnh Vân Thâm. Dù cho là lúc nào, y cũng đều muốn bước lên, ôm lấy con người mang vẻ ngoài khắt khe, cau có nhưng lại rất mềm yếu kia vào lòng. Đáng tiếc...

...Con người đó, không phải Ngụy Vô Tiện, y cũng không phải Lam Vong Cơ

Bọn họ, một mang mối thù gia tộc, một gánh trọng trách vô vàng...

Mười lăm năm, tất cả đều thay đổi...

...

Lam Vong Cơ lặng lẽ nhìn huynh trưởng mình suy tư. Dường như rất lâu sau, người mang hình hài một đứa trẻ kia mới ngẩng đầu, dùng đôi mắt tròn xoe ẩn chứa sự ôn nhu như bao năm qua mà nhẹ nhàng nói "Tiểu Trạm, đi thôi."

Lam Vong Cơ bỗng nhiên nhận ra, đã từ rất lâu, huynh trưởng không còn dùng ánh mắt mang theo vẻ trẻ con, tinh nghịch đó nữa. Từ rất lâu, ánh mắt người chỉ có sự ôn nhu, một sự ôn nhu che đi tâm tình. Một sự ôn nhu che đi sự mất mát khi phụ thân về với đất trời, che đi sự ao ướt về một nơi mang hơi ấm gia đình. Cũng che đi tình cảm ẩn giấu suốt mười lăm năm qua...

Nhấc chân bước đi, vạt áo bỗng bị ai kéo lại. Lam Vong Cơ cuối đầu, nhìn huynh trưởng mình đang giơ hai tay lên, thanh âm non nớt : "Tiểu Trạm, bế!"

Định nói gì đó, rốt cuộc Lam Vong Cơ cũng cuối xuống, bế y lên.

Thúc phụ từng nói, chú Phong Linh, gọi là tà, vì khi trúng nó, những chấp niệm của giấu kín của người đó, đều bị khơi dậy.

Huynh trưởng luôn muốn y bế...

Thúc phụ cũng từng nói, Lam Vong Cơ y rất giống phụ thân. Giống ở gương mặt nghiêm khắc kia...

Đứa trẻ nào cũng mong muốn được phụ thân mình bế vào lòng...

Cũng giống như bất cứ ai cũng mong muốn có thể vui vẻ sống bên người mình yêu...

...Đáng tiếc

.....

*Tam tuần: 30 tuổi. Tứ tuần tương đương 40.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro