[ HKLN ] 02 - Phong ba khởi
Từ Vân Thâm chạy đến Vân Mộng không phải gần, đến lúc Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đến nơi thì mọi người gần như đã đủ.
"Xảy ra chuyện gì?" Lam Vong Cơ nhìn nhìn chiếc quan tài đã trống rỗng bị đào lên, nghi hoặc hỏi.
"Lúc ta đến nơi này đã có dấu bị đào xới, đến khi cho người đào lên.." Giang Trừng hất mặt về chiếc quan tài "...đã thành như thế."
"Cữu cữu, không lẽ trên Vân Mộng có đạo mộ?" Kim Lăng nghi hoặc nhìn sang cữu cữu nhà mình, kết quả nhận lại là một cái trừng khiến y im miệng cuối đầu.
"Tiểu Trạm a~"
Âm thanh non nớt vang lên kèm theo vài phần ngái ngủ truyền từ trong góc đến. Mọi người vừa nhìn sang liền thấy cục bông nhỏ mang trên người tử y Giang gia, trên trán đeo một chiếc mạt nggạch trắng sạch thêu mây cuộc sóng dang chạy lạch bạch đến, ôm lấy chân Lam Vong Cơ. Hài tử này giương đôi mắt lưu ly to tròn nhìn nhìn một chút, sau đó dùng gương mặt có chút nộn nộn cọ cọ chân người ta, miệng còn lầm bầm.
"Tiểu Trạm, sao đệ cao thế?" Hoán Hoán chỉ ôm tới quá gối tiểu Trạm thôi a~ Không chịu!
Mọi người giật giật môi, lặng thinh nhìn Hàm Quang Quân sẽ xử xự ra sao. Kết quả chưa gì hết cục nhỏ đã bị một cánh tay ôm lên.
"Ý? Giang Trừng, con riêng của người à? Sao lại đeo mạt gạch Lam gia..." Lời vừa hết, Tử Điện đã quất đến, Ngụy Vô Tiện cười hì hì tránh ra, không sợ chết bồi thêm một câu "Đừng dọa đánh gãy chân ta, ta không sợ đâu ha!"
"Tiểu cữu cữu, ta thấy hài tử này giống con riêng của phu quân người hơn" Kim Lăng đứng bên cạnh âm dương quái khí hạ một câu. Một năm nay, hắn cũng không còn quá oán trách Ngụy Vô Tiện, dần dần cũng chịu gọi y mấy tiếng 'Tiểu cữu cữu'.
Ngụy Vô Tiện nghe thế, bèn giơ cục bông nhỏ sát mặt Lam Vong Cơ, sau đó chậc lưỡi "Hàm Quang Quân, ngươi ha... nói cái gì mà chỉ có mình ta, bây giờ lại ở ngoài có một đứa con lớn thế này..."
Lam Vong Cơ đứng yên nghe hắn nháo phá một hồi, rốt cuộc cũng nhíu mày, đưa tay đoạt lại đứa bé, tích tự như kim phun ra vài chữ "Là huynh trưởng"
Ngụy Vô Tiện thấy y như vậy cũng thôi không đùa nữa, lầm bầm bảo y không thú vị gì cả. Hắn tính tình tùy tiện chứ đâu có bị ngốc, làm sao không nhận ra đó là vị huynh trưởng phong tư trác tuyệt của phu quân nhà mình. Chỉ là...
"Lam đại ca sao lại biến thành như vậy?" Lời này là hỏi Giang Trừng.
"Lúc ta đến hắn hình như say rượu, sau đó thì biến thành như vậy. Cũng là hắn nói ta chỗ quan tài bị đào xới."
Lam Vong Cơ cuối đầu xuống xem xét cho vị huyng trưởng đang trước ngực mình, sau đó chăm chú nhìn vào vết thương trên tay trái "Trúng chú, hai tháng nữa sẽ bình thường."
Ngụy Vô Tiện cũng mò đến xem, sau đó đó cau mày. Đây là một loại chú thuật thượng cổ, còn quái dị hơn cả cấm thuật hiến xá. Muốn hạ chú này, trước tiên phải rạch một vết trên người, sau đó thông qua máu mà đưa chú thuật đi toàn thân, khiến người trúng chú trở thành một hài tử. Không chỉ là hình hài, mà còn có hành vi cũng như hài tử. Ký ức của người trúng chú thuật sẽ chỉ giữ lại những thứ ấn tượng nhất, hoặc một vài sự kiện tiêu biểu, còn lại đại đa số đều sẽ không nhớ.
"Chú thuật này không nguy hiểm, cũng không có cách giải. Chỉ cần chờ đủ hai tháng sẽ tự động mất thôi. Quang trọng là hai vị trong quan tài đá được ai đứa đi du ngoạn rồi. Ai... Giang Trừng, ta thấy ngươi nên sang Kim lân Đài một chuyến thăm hỏi mật thất của Liễm Phương Tôn đi~" Ngụy Vô Tiện tuôn ra một tràng, đột nhiên một cánh tay trắng nõn vả vào hắn tạo nên một âm thanh thâm thúy.
'Lam Tiểu Hoán' tuột khỏi vòng tay của đệ đệ, lầm bầm "Đệ tư* ngươi ồn quá." Sau đó chạy lạch bạch đến chỗ Giang Trừng, ôm chân, kéo kéo ống quần người ta.
"Về Liên Hoa Ổ trước." Mặc kệ Lam Hi Thần đang bám dính dưới chân mình, Giang Trừng nhàn nhạt buông ra một câu, rồi xoay người bước đi, nhấc theo cả cục bột nhỏ đang bám dính dưới chân.
Sau đó...
Tam Độc thánh thủ té nhoài trên đất...
Trạch Vu Quân trắng trắng nộn nộn bò từ dưới chân vị nào đó bò lên ngực...
"..."
Bàn dân thiên hạ lặng lẽ lùi ra sau.
"Lam! Vong! Cơ! Ngươi lôi hắn về Vân Thâm ngay cho ta!"
Chim chóc bay tán loạn, tiếng Tử Điện lẹt xẹt vọng giữa trời đêm.
"Òa! Vãn Ngâm hung dữ với Hoán Hoán!"
Lam Hi Thần nước mắt ngắn nước mắt dài nhất quyết bám trước ngực Giang Trừng, mặc kệ đệ đệ của mình đang hết sức kéo ra.
"Ta! Đánh! Gãy! Chân! Ngươi!" Giang Trừng rít từng chữ qua kẽ răng, nắm cổ áo xách tên đang náo loạn trên ngực mình ném cho Ngụy Vô Tiện, sau đó đứng dậy phủi áo, tức giận đùng đùng bỏ đi.
Lam Hi Thần ở trong lòng đệ tư đáng thương hề hề nhìn bóng người áo tím rời đi, mãi đến khi bóng người đã khuất, bèn dùng tay áo lau lau nước mắt, sau đó giơ hai tay về phía đệ đệ mình.
"Tiểu Trạm~ bế~"
Lam Vong Cơ nhìn y ở trong lòng Ngụy Vô Tiện cọ loạn, liền vươn tay, nhấc y thả xuống đất, thẳng thừng bỏ lại hai tiếng "Tự đi" rồi ôm người phi kiếm rời đi.
Lam Tiểu Hoán: ...
Ta tự đi kiểu gì chứ?
....
*Đệ tư: Em dâu nam :"))
Tui cảm thấy bản thân mình ngày càng đi xa so với kịch bản ban đầu... Chậc chậc... Mấy chương đầu hơi làm nhàm, giống như dẫn vào truyện... mấy chương sao sẽ ngược, chắc chắn ngược...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro