Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[6. Canh sườn củ sen?]

Lúc Lam Cảnh Nghi vừa thay băng vải mới cho Kim Lăng xong, hắn bỗng nhiên nói, "Thật muốn ăn canh sườn củ sen..."

Hồi Kim Lăng còn nhỏ, ở Vân Mộng, nếu là bị bệnh, bị thương gì đó, đều sẽ ăn món này ít nhất một lần. Cữu cữu hắn nói, canh sườn củ sen dễ ăn, bổ dưỡng, người đang bệnh miệng mồm nhạt nhẽo cũng sẽ thấy ngon. Mà đầu bếp Giang thị nấu canh sườn quả là ngon, sau này hắn đi khắp nơi đều không nếm lại được hương vị đó.

Lần này Kim Lăng bị thương, đột nhiên nhớ lại, buột miệng nói ra, Lam Cảnh Nghi liền đem lời đó ghi nhớ kỹ. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn ngang ngược nói, "Đòi hỏi cái gì!"

Sau khi đấu võ mồm với Kim Lăng một trận, để cho hắn tức giận xoay mặt vào tường đuổi người, lại âm thầm ngồi đợi hắn ngủ say rồi, Lam Cảnh Nghi mới ra khỏi phòng, khép cửa lại, nhưng không quay về phòng mình mà đi xuống phòng bếp của khách điếm, có điều đầu bếp đã ra về rồi. Lam Cảnh Nghi nghiêm túc nghiên cứu xoong chảo một lúc lâu, cuối cùng đành thở dài quay trở ra.

Có một lần Hàm Quang Quân cao quý nhà hắn bỗng nhiên xuống núi mua về một túi sườn, hắn và Lam Tư Truy thấy kỳ quặc liền đi theo xem, thì ra y là muốn nấu canh sườn củ sen cho Ngụy tiền bối. Dù cảnh Hàm Quang Quân trên tay không cầm Tị Trần mà lại cầm một con dao lớn mạnh mẽ chặt sườn thật sự rất doạ người, nhưng Lam Tư Truy vẫn chăm chú quan sát, còn giúp y một số công đoạn, còn hắn lại chỗ xem chỗ không, bây giờ chẳng nhớ gì. Nghe Ngụy tiền bối nói, Hàm Quang Quân đã nấu ra được canh sườn Vân Mộng, hương vị rất là xuất sắc, bây giờ hắn mới thấy hối hận sao lúc đó không sống chết đòi Hàm Quang Quân chỉ cho bí quyết.

Vậy hiện tại, người biết chính xác cách nấu ra hương vị Vân Mộng ở đây chỉ có một. Lam Cảnh Nghi cực kỳ không cam lòng, chủ yếu là tự giận mình thua kém, nhưng vì mục đích lớn lao hơn vẫn bất đắc dĩ đi lôi kéo Lam Tư Truy nhờ vả. Kết quả là đến khuya hôm đó, trên dãy phòng lầu hai khách điếm vẫn còn một phòng thắp đèn, trong đó có hai nam tử đang hùng hổ thảo luận về canh sườn...

Sáng hôm sau, Kim Lăng bị đánh thức bởi một tiếng "Kim tông chủ" rất ôn hoà. Mấy ngày qua đều bị người ta thô lỗ kéo dậy, lúc này hắn đã phát giác ra điều bất thường, không dám lăn lộn đòi ngủ nướng nữa, vội vàng bật dậy, thấy Lam Tư Truy đang ngồi bên cạnh giường mỉm cười với hắn.

Trong giây lát, đầu óc Kim Lăng như đang trên mây, hoàn toàn không phản ứng kịp. Lam Cảnh Nghi đâu?? À không phải, hắn đi đâu thì kệ hắn chứ, tại sao Lam Tư Truy lại ở đây??

Lam Tư Truy thấy Kim Lăng nhìn mình không chớp mắt cũng không nói tiếng nào, tưởng hắn còn buồn ngủ, nói, "Kim tông chủ, nếu ngươi còn buồn ngủ, ta..."

Kim Lăng vội vàng lắc đầu, tâm tình phi thường vui vẻ. Buổi sáng thức dậy không nhìn thấy cái bản mặt khó ưa của Lam Cảnh Nghi đầu tiên thật là tốt, đổi lại là Lam Tư Truy lại còn tốt hơn.

Lam Tư Truy vẫn là một bộ dáng ôn hoà như thế, lúc giúp Kim Lăng thay băng vải, đắp thảo dược lên vết thương, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, im lặng chăm chú, đoan chính nghiêm trang, đúng là người Lam gia mẫu mực. Kim Lăng không cách nào tưởng tượng nổi Lam Cảnh Nghi kia vậy mà lại cùng bước ra từ một nhà với Lam Tư Truy, rõ ràng là không cùng đẳng cấp!

"Tư Truy, Tư Truy! Giúp ta với!" Dưới tầng trệt bỗng vọng lên tiếng la, còn có tiếng ho sặc sụa, tiếng nữ nhân mắng, "Công tử, ta không muốn nói thẳng đâu, nhưng ngươi thật sự rất vô dụng đó!"

Kia rõ ràng là tiếng Lam Cảnh Nghi, Kim Lăng có chút mờ mịt, nhưng Lam Tư Truy rõ ràng không muốn nói, lúng túng khó xử như muốn giấu diếm cái gì, "Kim tông chủ thứ lỗi, ta đi xem thử một chút..."

Lúc Lam Tư Truy chạy xuống đến nơi, tầng trệt đã mù mịt khói đen. Nữ đầu bếp vừa lấy khăn tay bịt miệng ho sặc sụa, vừa mắng Lam Cảnh Nghi đến mức không ngước mặt lên nổi, "Ngươi xem ngươi đi, ngay cả nhóm bếp như thế nào cũng không biết! Còn đòi nấu canh cho nương tử? Đùa ta chắc!"

Trong đầu Lam Tư Truy đầy hai chữ nương tử, nương tử, nương tử..., sốc đến mức không ngậm miệng được luôn.

Lam Cảnh Nghi vội vàng sửa lời nàng, "Không phải nương tử, chỉ là bằng hữu mà thôi..."

"Hừ! Xem cái biểu cảm của ngươi liền biết, không có ai nghĩ về bằng hữu lại vừa đỏ mặt vừa cười đến phát ngốc như ngươi!" Nữ đầu bếp từ nhỏ sống trong nhà toàn anh em trai, nói chuyện hào sảng không kém nam nhân, chẳng chút kiêng dè đem toàn bộ suy nghĩ nói ra.

Lam Cảnh Nghi nghe nàng nói cũng phát hoảng, cảm thấy rất cần biện bạch một phen, "Ta nói thật mà, ngươi đừng nói bậy, để hắn nghe được sẽ giết ta mất!"

"Bỏ đi bỏ đi, thấy ngươi chân thành, ta cho ngươi một cơ hội. Vào dọn hết cái đống cháy đen đen kia đi, ta chỉ lại từ đầu cho."

Lam Cảnh Nghi liên tục cúi đầu vâng dạ, ngoan ngoãn chạy vào bếp lúi húi dọn dẹp, ngoại trừ dải mạt ngạch buộc ngay ngắn trên trán ra, cả thân áo trắng đều đã lấm lem nào bột nào tro, muốn bao nhiêu nhếch nhác có bao nhiêu nhếch nhác.

Lam Tư Truy cảm thấy Cảnh Nghi này chắc chắn không phải Cảnh Nghi mà hắn quen. Lam Cảnh Nghi vốn bản tính kiêu ngạo không kém vị Kim tông chủ kia, không thích thua thiệt, rất ghét cúi đầu, không bao giờ chịu làm chân sai vặt. Hắn cũng không thích làm việc nhà, giặt y phục càng ghét, bếp núc chưa bao giờ đụng đến, hắn nói đó là việc của nữ nhân. Nhưng mấy ngày qua, Lam Tư Truy tận mắt mình trông thấy một Lam Cảnh Nghi vô cùng cam tâm tình nguyện làm tất cả những việc mà hắn ghét nhất, dành cả ngày ở bên người ghét hắn nhất, chu đáo, dịu dàng, kiên nhẫn đến mức khiến người ta nảy sinh thương cảm. Lam Tư Truy ban đầu nghi ngờ Lam Cảnh Nghi bị đoạt xá, sau đó chợt nhận ra, chỉ là trong tim có thêm một người, tự nhiên sẽ không thể tuỳ tiện ích kỷ thích gì làm nấy nữa.

Cả ngày hôm đó, Kim Lăng không thấy mặt Lam Cảnh Nghi. Lam Tư Truy có ghé qua trò chuyện với hắn một chút, liền bị lôi kéo xuống lầu. Bọn họ đang bí mật làm cái gì đó mà hắn không biết. Kim Lăng rất ghét bị người ta che che giấu giấu, nhưng hắn càng ghét bị người ta làm cho tò mò đến mức phải vụng trộm đi xem, nên liền cả ngày không ra khỏi phòng, chờ xem rốt cuộc Lam Cảnh Nghi kia tính làm cái gì

Chiều hôm đó, Lam Cảnh Nghi đến. Lúc này Kim Lăng đã buồn chán đến mức cảm giác như đầu mọc cỏ đến nơi, thấy hắn đến, tâm tình liền phấn chấn lên nhưng ngoài miệng tất nhiên không thừa nhận, không thèm nhìn hắn, giọng điệu còn có ý hờn trách, "Cả ngày không thấy mặt, cứ tưởng ngươi đi luôn rồi, làm ta mừng muốn chết!"

Lam Cảnh Nghi bị Kim Lăng mắng đến quen, không có gì khó chịu, ngược lại còn cảm thấy đáng yêu. Nghe hắn trách mình cả ngày không đến, biết hắn nhớ mình, trong lòng càng thêm vui vẻ.

Lam Cảnh Nghi ngồi xuống bên giường, đem bát đưa đến trước mặt Kim Lăng, "Đòi hỏi tới lui, nhức đầu muốn chết, ta mua cho ngươi rồi đây. Canh sườn củ sen. Thử một chút đi."

Kim Lăng rốt cuộc ngộ ra. "Mua"? Náo loạn cả ngày, rồi nói là đi mua? Ai mà tin!

Kim Lăng mấy ngày nay nhìn thấy rất nhiều những hành vi kỳ lạ của Lam Cảnh Nghi, bất ngờ cũng đã bất ngờ, hoảng sợ cũng đã hoảng sợ, nghi ngờ cũng đã nghi ngờ, hắn lười rồi. Thay vì cố tra hỏi, chờ xem chuyện này sẽ đi đến đâu.

Kim Lăng cố lơ đi ánh mắt lấp lánh khó che giấu của Lam Cảnh Nghi, múc lên một muỗng nếm thử. Sau đó hắn liền phì cười.

Lam Cảnh Nghi lo lắng hỏi, "Rất khó ăn sao?"

Kim Lăng: "Ngươi nói là đi mua về? Chạy sang Vân Mộng mua?"

Hương vị này rõ ràng là bắt chước theo canh sườn củ sen Vân Mộng, hơn nữa còn rất giống. Củ sen non, rất ngọt, xớ thịt mềm mại, nước canh đậm đà vừa phải, ăn vào trong lòng cũng ấm áp.

Lam Cảnh Nghi trong lòng mừng đến phát điên, giống như đứa trẻ được quà, gấp gáp hỏi lại, "Thật sự giống canh sườn ở Vân Mộng? Ăn ngon không?"

"Không ngon." Kim Lăng khí phách đáp, tay lại múc lên một muỗng nữa, miệng không nhịn được kéo lên một nụ cười.

Lam Cảnh Nghi này thật ra cũng không quá đáng ghét...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro