Thuốc Độc (1)
Sát Thiên Mệnh tối sầm lại là tu vi không cao:"_Tiếp tục_"
"_Nhiếp Hoài Tang rất vô dụng ngoài chạy, ăn, ngủ ta cái gì cũng không giỏi sao đó bị Ôn thị đánh chết_" những lời này Ninh Tường nói sắc như dao, mang thao cả oán hận cùng khinh thường người được nhắc tới.
"_Huyết Tội không cứu hắn?_"
"_Cái này ta không biết, chỉ là Ôn thị thị bị diệt rồi như Tề Tư và Tề Húc thì vẫn còn sống, Tề Tư rất giỏi ẩn trốn, không thể tìm được bà ta nên ta mới vất vả thế này_"
Sát Thiên Mệnh không tin lắm:"_Ai biết Nhiếp Hoài Tang có phải tên ngươi, Ninh Tường có thể chỉ có thể là một cái tên giả?_"
Ninh Tường cổ họng có chút khô khốc:"_Ngươi nói thế ta cũng chịu thôi lẽ nào ta phải tìm người chết đến nói chuyện với ngươi_"
Sát Thiên Mệnh:"_Cách này cũng hay lắm_"
Ninh Tường:"..."
"_Nếu chỉ chết bình thường thì ta sẽ gọi hồn hắn lên hỏi thử_"
Ninh Tường hơi co giật hỏi:"_Ngươi làm sao mà gọi_"
Sát Thiên Mệnh:"_Ta tự có cách_"
Ninh Tường được thả ra thì hết sức vui mừng bảo:"_Ngươi thả Tiểu Long ra nữa_"
Sát Thiên Mệnh cũng không định giữ người kia đâu, suy nghĩ một chút hắn nói:"_Nếu ông ta muốn mạng của Tề Tư ta sẽ tìm bà ta ra_"
Ninh Tường???? Sát Thiên Hạ???
Thú thật thì cả Sát Thiên Hạ cũng không biết người này là ai nhưng khẳng định tên này cũng giống đệ tử vô dụng này của ông, nhắc đến người đệ tử này thật sự rất chi là... Khó nói.
--
Đưa mắt ra xa nhìn thấy từng cồn cát trải đến tận chân trời, cây cỏ ở vùng giáp ranh của đại thảo nguyên dưới ảnh hưởng của sức nóng kinh nhân đều không thể nào tồn tại được, đều bị khô héo úa vàng mà chết đi. Sau khi đi xuyên qua vùng sa mạc rộng lớn sẽ có thể tiến nhập trung tâm nơi đã có lịch sử rất lâu đời, mặc dù đã trải qua mấy lần phá hủy và xây dựng lại không biết thứ hắn muốn tìm có còn không.
Sa mạc trước mắt khí hậu biến hóa khôn lường, lại thường hay có bão cát xuất hiện, bất quá muốn vượt qua sa mạc trước mắt đi tới được Ninh Tường sau khi chuẩn bị lương thực, thức uống đầy đủ liền mang theo Tiểu Long tiến vào trong sa mạc. Sa mạc nóng bỏng, nhiệt độ càng lú càng nóng, không thấy dù chỉ à một chút sinh mệnh nào tại nơi đây, khắp nơi toàn là màu vàng của cồn cát.
Tiểu Long nằm ở trên lưng Ninh Tường díp mắt ngủ rồi ngáy pho pho rất ngon, không biết có bị cháy nắng đến đen thui không nữa.
Mặt trời nóng bỏng, cát vàng khắp nơi, nhiệt độ nóng đến đáng sợ Sát Thiên Hạ nói: "_Ngươi chịu nổi không đấy_"
Ninh Tường lao mồ hôi đáp:"_Chịu không nổi cũng phải chịu_"
Sát Thiên Hạ gật đầu:"_Trưởng thành hơn lần đầu ta gặp ngươi nhiều_"
Nghĩ gì đó ông lại thở dài, có lẽ không như trước....
Ninh Tường không biết ông thở dài cái gì, ông có thể đọc suy nghĩ của hắn, nhưng suy nghĩ của ông đã bị ông tạo kết giới ngăn lại thật không công bằng tí nào...
Ninh Tường thầm nghĩ đã lâu như thế rồi nơi này đã xây sửa lại không biết còn lưu giữ tàn tích xưa hay không?
Sát Thiên Hạ nghe ý nghĩ của hắn nói:"_Ta nói còn là còn, cả sư phụ ngươi cũng không tin_"
Ninh Tường bất đắc dĩ:"_Được rồi, người đừng giận, đừng giận_"
Kim hoàng sắc đại sa mạc rộng lớn vô biên. Ánh nắng gay gắt cùng sa mạc nóng bỏng, cho dù có tu vi cao cường, cũng có cảm giác mỏi mệt huống dù yếu như Ninh Tường, hắn chậm chạp tìm chỗ nghỉ ngơi...
Khi lượng nước mang theo không còn, cần phải bổ sung gấp, cuối cùng hai người cũng phát hiện một ốc đảo giữa sa mạc. Khi hai người từ trên không phi xuống bên cạnh rừng dương rậm rạp , lập tức điều chỉnh bản thân vào trạng thái tồi tệ nhất, bởi vì sau lưng hắn đang đánh nhau.
Ninh Tường sắc mặt tối sầm, vội lay Tiểu Long tỉnh dậy
Nhiếp Minh Quyết quát:"_Trả hài cốt Hoài Tang lại đây_"
Ninh Tường sắc mặt càng tệ mơ hồ thấy bàn tay siết chặt lại??? Tên kia là đi đào mộ? Ai cho phép... ai cho phép ngươi đào khu mộ đó lên...
Sát Thiên Mệnh lạnh lùng:"_Ta chỉ muốn hỏi hắn một số thứ thôi, Xích Phong Tôn cần gì truy cùng giết tận như thế, ta còn phải tìm người, phiền ngươi tránh đường_"
Nhiếp Minh Quyết cố bình tĩnh để tâm tư không quá kích động mà ảnh hưởng đến khả năng phán đoán, người trước mặt quả thật rất mạnh, hắn đã đuổi theo rất lâu mới đuổi kịp:"_Ngươi có trả hay không? _"
Sát Thiên Mệnh lạnh tanh tựa như đang chọc tức:"_Không trả, chỉ lấy một khớp xương thôi mà_"
Toàn thân đến sắc mặt Nhiếp Minh Quyết xám ngoét. Hắn đứng đối diện Sát Thiên Mệnh trong tay chỉ thẳng vào ngực hắn, một đạo đao mang lóa mắt ẩn hiện trên thân kiếm, khiến người ta kinh sợ. Sát Thiên Mệnh bừng bừng sát khí
"Oanh oanh oanh"
Trong sa mạc, hàng loạt tiếng nổ vang lên, cát bụi mù trời, kiếm khí tung hoành. Nhiếp Minh Quyết cùng Sát Thiên Mệnh như hai đạo điện quang, giao chiến cùng nhau, khoái tốc đổi chiêu.
Nhiếp Minh Quyết dừng giữa không trung, chín đạo ảnh như cuồng long cùng xuất ra, bay quanh người Sát Thiên Mệnh không ngừng chém tới, quang ảnh cuồng điện lóa mắt. Kình khí giao tranh bắn ra khiến toàn bộ trời đất rung chuyển. Một vòi rồng khủng khiếp điên cuồng tàn phá xung quanh khu vực hai người giao chiến. Cát vàng cuồn cuộn, khói bụi mù trời
Năng lượng khủng khiếp điên cuồng lan tỏa, như sóng cả vỗ bờ, tựa loạn thạch xuyên không (đá bay xuyên qua bầu trời), muốn cuốn đi mọi thứ trong trời đất.
Oanh
Một tiếng nổ vang, một đụn cát bị luồng khí sinh ra giữa cuộc chiến của Nhiếp Minh Quyết và Sát Thiên Mệnh phá tan, một suối cát bị bắn lên cao trăm mét, dưới sự dẫn động của Nhiếp Minh Quyết, biến thành một con rồng cát lao thẳng đến tấn công
Uỳnh
Lại một tiếng nổ vang lên, Sát Thiên Mệnh vận dụng Chưởng Tâm Lôi của đạo gia thuật pháp, phách xuất từng đạo thiểm điện, phá tan con rồng cát đó. Sau đó dùng vô thượng huyền công dẫn động, từ bốn phương tám hướng, cát vàng che phủ cả bầu trời hướng tới:"_Nể mặt người là ca ca hắn, ta không muốn ra tay quá tàn nhẫn đâu_"
Cát vàng như sóng cuốn ngang trời, nuốt chửng hai người. chém ngang chém dọc, làm toàn bộ khu vực đó không ngừng rung chuyển, đất cát sôi lên sùng sục.
Cả hai đồng thời từ trong cát lao ra, từ đầu đến giờ hai người chưa hề rời nhau, không ngừng vung kiếm chém nhau. Từng đạo từng đạo đao kiếm khí nóng bỏng, như muốn tê liệt thiên không, kiếm quang lóa mắt, khiến cả mặt trời sa mạc cũng có phần u ám đi. Chín vòi rồng bay vòng xung quanh hai người, không ngừng chém tới.
"Keng"
Một tiếng kim loại rung động vang khắp trời đất, toàn bộ phiến sa mạc lập tức xuất hiện một cỗ tử vong khí tức nồng nặc. Ninh Tường đại kinh biến sắc, luồng khí tử vong ma đao giống như một đạo hắc sắc khiến mọi thứ trở nên mịt mù.
Sát Thiên Mệnh khen ngợi:"_Tên đó khá đấy_"
Gió cát càng lúc mạnh đến mức không thấy lối, Sát Thiên Hạ thấy Ninh Tường bắt đầu không ổn. Ông có chút mừng thầm cuối cùng cũng chịu động sát tâm rồi. Muốn tên này động sát tâm còn khó hơn nhờ người khác đốt vàng mã cho ông nữa.
Tốc độ nhanh như vậy tên tu vi kém này nhìn không ra họ đang ở đâu, không sốt ruột mới lạ mà người áo đen kia liên tục tung ra vài cú Diệt thiên thủ uy lực tuyệt luân, lại có thể triệt phá nhiều chiêu thức của Nhiếp Minh Quyết rõ ràng không phải dạng vừa...
Mặt trời chói lọi, cát vàng bay bay, bầu không khí nóng nực phảng phất ẩn chứa những thấp thỏm của lòng người. Trên sa mạc mênh mang như xuất hiện vô số bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện Ninh Tường cuối cùng để Tiểu Long quan chiến từ xa, dặn cô đừng đến gần rồi tự tiến vào đại sa mạc
Cảm nhận được sát khí nồng nặc từ thân mình Ninh Tường toát ra. Hắn như huyết sát thần đến từ tu la giới khiến họ hoảng sợ đã bốc lên mùi vị của máu tanh, vẻ mặt hắn biểu hiện rõ rệt thế giới nội tâm:Dám đồ ngôi mộ đó lên ngươi chán sống rồi
Làm ra chuyện như thế ngươi phải dùng máu để tẩy rửa..
Sát Thiên Hạ cảm giác được nỗi đau xé nát tim gan của Ninh Tường, đây là sát tâm mà ông muốn nhất âm ba cuồn cuộn như tiếng sấm đùng đục nổ vang trên tầng không đại sa mạc, cả vùng không gian chấn động, vô vàn hạt cát vàng nhỏ xíu dưới đất liên tục nhảy lên.
"Ầ, ầm, ầm..."
Từng trận cát vàng bị cuốn lên không trung theo tốc độ của Ninh Tường mà bùng phát một trận cuồng phong mãnh liệt xuất hiện tách hai người kia ra chục trượng
Bóng người cô đơn, lạnh lẽo đứng đơn độc giữa sa mạc Sát Thiên Mệnh thấy hắn nói:"_Đúng lúc lắm ta đang tìm ngươi, không phải ngươi nói nó nhận Nhiếp Hoài Tang làm chủ sao, để ta thử xem_"
Nghe đến tên Nhiếp Hoài Tang, Nhiếp Minh Quyết không rõ chuyện gì, người đến là ai? Ma khí quá cao.
Ninh Tường lạnh băng ngẩng đầu, ánh mắt khiến cho Sát Thiên Mệnh nghi hoặc ma khí từ hắn dấy lên cuồng phong, cuốn bay cát bụi, lao tới như bay.
"_Ầm, ầm, ầm_"
Cát quanh mình Ninh Tường bay lên, đoạn tràn về phía xa như sóng biển, từ thân thể hắn trùng trùng sóng khí cuồn cuộn xô tới tứ phía. Hắn cầm Huyết Tội sát khí lăng lệ khiến những người ta từ xa cũng cơ hồ ngạt thở.
Ninh Tường như không phải hắn trước kia:"_Trả xương cốt lại đây_"
Sát Thiên Mệnh nhếch mép:"_Oh gan hơn trước rồi nhỉ? Lời ngươi nói trước đó là lừa ta sao? Cho dù ngươi là đệ tử hay là người thay ông ta trả thù thì với tu vi của ngươi không thể điều khiển được đao. Trừ khi ta ra tay với ngươi, ngươi gặp nguy hiểm nó mới bảo vệ ngươi mà thôi, cho nên ngươi đừng hòng hù dọa ta_"
Ninh Tường ánh mắt vô hồn:"_Để xem._"
Trong mắt chỉ còn giận dữ cực điểm, mà Sát Thiên Mệnh cũng lóe lên cuồng quang:"_Xem ra nhà họ Ninh sắp mất đi một người con trai_"
Ầm
Một tiếng nổ vang lừng vùng cát quanh đột nhiên bốc lên mấy con rồng cát màu vàng rực cao hơn mười trượng
Bùng, bùng
Hai người liên tục huy động chưởng lực đánh tan con rồng cát bùng lên ngàn đạo hào quang phủ kín cả hai, hai bên quả thật có bản linh cuồng ngạo, đã đạt tới cảnh giới đến tâm ngoan thủ lạt, xuất thủ quyết đoán. Nhiếp Minh Quyết không người này từ đâu ra lại ngăn cản trận đấu của ông thấy sau lưng động quay lại thấy một cô gái đang nhìn, đôi mắt to tròn ánh lên sợ hãi nắm ông lại:"_Tiểu cô nương sao lại ở đây, ta đưa cô đến nơi an toàn_"
Tiểu Long gật gật
Sát Thiên Mệnh sử dụng Cầm Nã thủ uy lực tuyệt luân, cánh tay vàng chóe như từ thiên giới lao xuống, dấy lên dao động khủng khiếp khiến khán giả ngoài xa run lên không ngớt. Cánh tay bổ xuống như tạo thành địa chấn, sa mạc rung rinh như mặt biển cuồng nộ, trùng trùng sóng cát tràn ra khiến khán giả nhao nhao huyên náo không ngừng thi triển tuyệt học kình khí vàng rực tung hoành trên không, mỗi đạo chỉ lực như kiếm khí hùng hậu, ngần ấy chỉ lực tạo thành một kiếm võng đáng sợ đan chằng chịt trên không. Theo truyền thuyết, Cầm Nã thủ luyện đến cảnh giới tối cao có thể đánh cả tiên, bá đạo cùng cực, cỡ này quả có thể xuyên thủng trời xanh ngày xưa Sát Thiên Hạ cũng từng luyện.
Ninh Tường và Sát Thiên Hạ liên tục va chạm, trên sa mạc rộng lớn không ngừng vang lên những tiếng nổ động trời, khói bụi mịt mù, cát vàng mờ mờ, đất trời lay động. Động tác của hai người nhanh như chớp, người ngoài từ xa nhìn vào chỉ thấy hai thân hình hóa thành mấy đạo hư ảnh, một đạo hắc quang cùng đạo hoàng quang giao kích khiến cả sa mạc vô biên rung lên.
"A aaaa..."
Hận ý của Ninh Tường dâng lên ngút trời, ngửa mặt lên trời kêu vang, mái tóc dài vũ động cuồng loạn, ma khí lan tỏa ào ạt, quả thật giống như người báo thù từ địa ngục lên đôi mắt vô hồn, Sát Thiên Mệnh biết hắn e là đã bị điều khiển cả hai liều mạng liên tục xuất ra hung chiêu, hận không thể lập tức đánh nát đối phương.
Đại chiến hơn nửa thời thần, cả đại sa mạc bị trận giao phong kịch liệt khiến cho liên tục biến đổi.
Sát Thiên Mệnh bước tám bước trên không, không chỉ tùy ý cải biến phương hướng mà có thể lập tức biến mất, trong phạm vi hẹp hệt như đang phi hành thân ảnh Sát Thiên Mệnh lúc đen lúc vàng như hai con giao long quẫy lộn trên không, từng đạo chưởng lực và kiếm khí đáng sợ che kín đất trời bổ xuống, úp chụp Ninh Tường vào trong.
Năng lượng hùng hậu tràn lan, một dải hào quang hoàng kim che kín phía trên Ninh Tường không gian rung động, mặt đất rùng rùng. Dải năng lượng hoàng kim che kín đất trời càng lúc càng ép xuống thấp, Ninh Tường sắp bị nuốt trọn.
Chỉ là, một luồng dao động năng lượng từ trong làn chân khí hoàng kim dấy lên, quang mang đen nhánh leo lên không như núi lửa phun trào, chấn tan toàn bộ năng lượng hoàng kim chợt phát giác kình khí của Ninh Tường mạnh gấp đôi lúc trước, tốc độ nhanh đến cực điểm:"_Trả xương cốt lại đây_"
Ninh Tường lao lên không kịp tránh, đành bổ ra một đạo chưởng lực hoàng kim, toàn lực chống cự. Bất quá, đang lúc kiệt lực, cộng thêm kình lực đối phương mạnh gấp đôi, một cách bất ngờ, Sát Thiên Mệnh thoáng thăm dò đối phương...
Vốn dĩ Ngụy Vô Tiện cùng mọi người đi tìm thuốc cho Tiết Dương, người kua vẫn chưa tỉnh mà vị thuốc này là một loại độc chỉ có ở sa mạc, lúc bình minh vừa đến bóng đêm vừa đi mới nở, nghe mà thấy ghét không ngờ lúc đến nơi lại thấy cảnh đánh nhau ì xèo này. Từ bao giờ Ninh Tường lại mạnh như thế, mà nguời đội mũ trùm kín mít kia là ai, Thương Mộc Lâm thoáng nhìn giọng nói có chút lo lắng: "_Hắn bị điều khiển rồi_"
Sát Thiên Hạ biết cơ thể này rất yếu cứ kéo dài tên đệ tử này của ông sẽ suy nhược, ông lại không thể phát huy hết tất cả công lực trong cơ thể này...cứ kéo dài đệ tử của ông sẽ thành nấm mồ mất thôi. Người trước mặt khó nhai hơn ông nghĩ. Gió cát thổi đến không thấy rõ phương hướng, Sát Thiên Mệnh một đòn lấp lánh hàn quang đánh vào ngực Ninh Tường. Chưa bị thương đến tâm trạng tạm thời không đến nỗi mất mạng, nhưng đau đớn thâm nhập cốt tủy ngã xuống.
Ninh Tường ngã dưới đất sát khí vẫn rất mạnh, Sát Thiên Mệnh cầm đốt xương trắng tung hứng:"_Có giỏi thì đến lấy đi_"
Ánh mắt Ninh Tường cực kích động tựa như không ngừng phát ra ý niệm lạnh lẽo mà mãnh liệt, chớp mắt đã lao nhanh đến bên cạnh Sát Thiên Mệnh, máu tươi nhuộm ướt cả Huyết Tội, nó liền trở nên run lẩy bẩy bất thường.
Ninh Tường bất thường
Huyết Tội bất thường
Sát Thiên Hạ bất thường
Sát Thiên Mệnh cũng bất thường
Ninh Tường buông tay vẻ mặt hoảng loạn cực độ:"_Ta giết người rồi, ta giết người rồi... Không... Không... _"
Sát Thiên Hạ nhìn cây đao của mình có phản ý kỳ hoặc, dò xét đối phương trong đầu suy nghĩ mọi chuyện:"_Hắn chưa chết_"
Ninh Tường:"_Ta giết người rồi ta giết người rồi_"
Sát Thiên Hạ đau đầu với đệ tử thấy tay dính máu là có tình trạng này không biết sau lại bất hạnh thế nữa:"_Nhảm nhí, cầm máu cho hắn nếu không hắn sẽ chết thật đó_"
Còn người kia hắn có chút nghi hoặc tại sao đao dính máu hắn lại phản ứng bất thường như thế chuyện này chưa từng xảy ra ông phải để hắn sống điều tra thêm.
Ninh Tường sắc mặt nhợt nhạt, rút đao ra đòn vừa rồi rất mạnh nhưng Sát Thiên Mệnh không phải không cầm cự được, nhưng biểu hiện rất kì lạ tựa như đau lòng, thất vọng, thậm chí là ganh tị dần dần có sát khí, rất nhanh hắn bóp cổ Ninh Tường dưới cát nóng bỏng lửa hận bùng phát, bàn tay còn lại di chuyển lên đầu hắn. Thanh Long Cung ánh sáng của nó lặp tức bảo vệ chủ bất ngờ đẩy Sát Thiên Mệnh ra.
"_Tại sao, tại sao là ngươi, ngươi là giả, ngươi chỉ là giả thôi... Ta cũng là giả... ta cũng chỉ giả thôi_"
Thương Mộc Lâm rất nhanh kéo Ninh Tường ra sau bảo vệ như gà mẹ bảo vệ gà con vậy. Sát Thiên Mệnh nổi thêm một tầng sát tâm, sát khí lại nổi lên kình khí nổ vang, đan xen giao nhau, tạo thành vong hồn khúc nơi địa ngục. Xương Cốt trong tay hắn giữ chặt giơ lên không trung...hắn muốn phá hủy nó.
Sa mạc người ken dày đặc, hít sâu một hơi khí lạnh, không hiểu chấn kinh trước tu vi tuyệt thế của Sát Thiên Mệnh họ bị cảnh tượng trước mắt khiến cho ngơ ngẩn.
"_Ầm_"
Biểu hiện của Ninh Tường khiến Thương Mộc Lâm thấy run sợ:"_Ninh Tường_"
Thế nhưng Ninh Tường đã tràn ngập sát khí hai người di động nhanh như hai đại điện quang, chưởng lực hùng hậu liên tục va nhau, khí mang màu đen và vàng tràn khắp sa mạc như kinh đào hải lãng, nơi nào cuốn qua là từng gò cát sụp xuống, cả vùng sa mạc vô biên rùng rùng chuyển động có thể dừng lại một chốc trên không trung nên trong mắt người ngoài như đang ngự không phi hành. Võ nhân đạt đến cảnh giới đó thật sự đáng sợ khiến khán giả như bọn họ lặng như tờ.
Lưng chừng không lấp lánh hào quang, sấm chớp nhập nhòe, hai đạo quang ảnh một đen một vàng giao nhau song chưởng liên tục bổ ra chưởng lực hoàng kim mong cản ngăn lại. Bên này Ninh Tường đã chém giết đến mức sa vào trạng thái cuồng bạo, kình khía lan khắp toàn thân, song cước dấy lên cương khí hóa thành thực chất chống lại. Nữa người Ninh Tường nhuộm đỏ, ngã phịch xuống đất, hồi lâu mới lắc lư bò dậy tiếp tục chiến đấu. Trận chiến trên không vừa rồi thật quá kinh nhân, xung quanh họ điều bị một luồng khí chặn lại không thể tiếp cận.
Ninh Tường đứng giữa sa mạc, toàn nhân nhuộm máu như quỷ a tu la, hắn như không biết đau vậy đoạn vung đao chém xuống, lưỡi đao sắc lẹm như muốn chia người thành hai nửa. Càng đánh cơ thể Ninh Tường càng không chịu nổi sức mạnh bên trong người mình hắn hơi lảo đảo, nhưng vẫn không ngừng lại. Lưỡi đao lướt qua, Sát Thiên Mệnh ngả người né tránh mũ choàng rơi xuống.
"_Tứ đệ_"
Thế nhưng người phía trước vóc dáng hoàn toàn khác trên mặt chị nụ cười lãnh đạm bộ bức tranh thảm khốc khiến ai nấy đều cả kinh, cùng có cảm giác ma vương máu lạnh kia từ địa ngục hiện về.
Hai bên đứng nhìn nhau tựa như đang đánh giá đối phương, Ninh Tường thở dốc sao đó ngã ngang ngất xỉu ngay tại chỗ....
Sát Thiên Hạ tối mặt thằng nhóc này gượng một chút cũng không được. Sát Thiên Mệnh tiến tới Huyết Tội liền chặn hắn, trên môi Sát Thiên Mệnh nụ cười tự giễu vứt khớp xương xuống quay người bỏ đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro