Tâm Ma (2)
Ánh sáng trận pháp tuyệt diệu hiện ra đã có người đi vào trận pháp, ánh sáng lan tỏa như một ngọn lửa ma trơi thè lưỡi nuốt con mồi.
Trọng Cơ:"_ Đây là cái gì? _"
Người kia không thấy bóng dáng mà trong kia Trọng Cơ lại kinh hãi kêu la Tuyết Ảnh:"_Chuyện gì?_"
Trước mặt Tuyết Ảnh hiện ra một bức tường kết giới huyền quang chi chít chú văn, chạy tán loạn khóa thành một lồng giam kiên cố. Mà Ngọc Diện lại đang loay hoay ở bên trong.
Trọng Cơ vừa chạm kết giới đã bị bật ra xuất hiện vết thương bị thiêu đốt, rớm máu:"_Không biết nữa, công tử vừa bước vào thì nó xuất hiện_"
Long Châu:"_Nó phát sáng lên thế này này sau đó bủa vây hợp lại thành tường chú văn kia_"
Chổ này chút nữa là bọn họ cũng bước vào rồi, nếu cái bóng người đó không đi vèo qua thì cũng bị giam trong đó rồi. Thương Mộc Lâm quan sát chú văn trên tường lại thấy dưới chân Ngọc Diện từng đường sáng xuất hiện tại ra một trận địa đồ vô cùng kì vĩ, cũng rất lạ lẫm dưới địa đồ từ từ xuất hiện lên hai bóng đen, bóng đen uốn lượn nhào nặng rồi tay chân như người, nhưng không có mặt mũi.
Tiêu Nhất Nhật:"_Là Tâm Ma_"
Mạnh Tiêu Dao giật giật mi mắt:"_Tâm Ma, là Tâm Ma khơi dậy sát tâm trong lòng người? Không chế tri thức của người nhập trận_"
Tiêu Nhất Nhật gật đầu:"_Muốn giải trận thì phải chờ trăng sáng mới được_"
Hiểu Tinh Trần đã nghe qua Tâm Ma, một trận pháp cuồng sát ít ai sử dụng:"Nhưng giờ trăng đã bắt đầu khuyết rồi, bị giam đến khi trăng tròn Ngọc Diện e là không còn là Ngọc Diện nữa.. "
Thương Mộc Lâm cười lạnh:"_Sát tâm hắn làm gì có sát tâm?_"
Nhưng Thương Mộc Lâm sai rồi...bên trong trận pháp Ngọc Diện bắt đầu kinh hoảng nhìn cái bóng đen im phăng phắc kia: "_Đừng.... đừng.. đừng qua đây... đừng.. ngươi đừng qua đây... ngươi đừng qua đây... _"
Tiết Dương hơi nhếch miệng:"_Tâm ma của hắn không có thì sẽ không xuất hiện bóng đen đâu, nhưng chỉ có hai bóng đen thôi tên này cũng không làm nhiều chuyện xấu lắm_"
Nếu là mình e là nơi này không chứa hết, sau này phải cẩn thận không thể để Hiểu Tinh Trần phát hiện...
Trọng Cơ tái xanh:"_Không... không công tử..không có .._"
Sau lại có tâm ma..
Ngọc Diện không ngừng lùi về phía sau:"_Không...ngươi đừng tìm ta, đừng tìm ta... _"
Bộ dạng Ngọc Diện rất khó coi, hắn ôm đầu, đầu óc mê loạn máu me chảy ra như sông nhuốm hết y phục của hắn, máu, hắn nhìn thấy khắp nơi đều là máu, máu tươi lên láng... Đầu óc hắn toàn là máu, là xác chết, là chết chóc, dưới chán lại xuất hiện bóng vài người nhưng lần này là màu trắng, những lời mê loạn:"_Ta không... ta không cố ý....ta không cố ý kéo theo các người... ta không... không phải ta... không phải ta _"
Đối với những lời này mọi người có một chút nghi ngờ bây giờ thần trí của Ngọc Diện đã loạn cả lên nói năng không một chút minh bạch. Trọng Cơ bên ngoài lúng túng không biết làm sao phá bỏ tường trận này. Thương Mộc Lâm thử dùng Bá Vương Thần Thương phóng vào trận pháp, trận pháp rung chuyển thương băng xuyên qua trận pháp suýt nữa tiễn Ngọc Diện về trời, chú văn thi nhau thay đổi tường thuật lại càng phát sáng huy hoàng, cứ như bị đá động mà cường đại dữ dội hơn tác động đến tính mạng người trong trận. Thật khiến người ta choáng váng lẽ nào phải đợi trăng tròn.
Ngụy Vô Tiện rút sáo thổi, âm thanh xuyên qua kết giới nhưng lại không lôi kéo được ma quỷ, Hiểu Tinh Trần nói:"Quỷ từ tâm mà ra, ngoại lực không thể tác động... "
Ngọc Diện ôm đầu gào:"_Trọng Lam.... ngươi đừng đến đây... đừng đến đây... Ôn Trục Lưu ngươi đừng đến đây... đừng đến đây..._"
Tuyết Ảnh kinh ngạc:"_ Trọng Lam? Ôn Trục Lưu? Ngọc Diện biết cả Ôn Trục Lưu, Ngọc Diện đã làm gì bọn họ mà hắn lại sợ đến thế..._"
"_Các ngươi đi đi... đừng tìm đến ta... đừng tìm đến ta... là các ngươi tự mình chuốc lấy... là các ngươi... Aaaaaaa_"
Đầu hắn đau như búa bổ lôi trì oanh điện ong ong khắp đầu huyệt đạo khắp người như sắp nổ tung muốn phát tiết cơn giận ra ngoài, hoả diễm 9từ thân bùng phát khắp nơi như chìm trong một loại áp lực vô hình xương cốt như xuất hiện những vết nứt lớn, mái nhà kêu răng rắc, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ nát xuống mềm nhũn tứ chi:"_Là các ngươi, là các ngươi tự chuốc lấy_"
Nợ máu trả máu, các ngươi phải dùng mạng để đổi
Long Châu sợ đến quên cả khóc, Trọng Cơ thất thần một lúc lâu vội vàng trấn tĩnh: "_Công tử...không phải lỗi của người... Trọng Lam không do người giết, Ôn Trục Lưu cũng không do người giết.._"
Đa phần mọi người đều biết Ôn Trục Lưu là do Ngụy Vô Tiện giết, còn Trọng Lam thì do Trọng Cơ giết căn bản không liên quan gì đến Ngọc Diện cả, cớ sao hắn phải sợ... Nếu có thì Ngọc Diện chỉ đâm Trọng Lam một nhát... sau chuyện đó thì kinh hoảng một lúc lâu...
"_Đừng đừng... đừng kiếm ta... đừng tìm ta... _"
Trọng Cơ:"_Công tử... chúng ta.. lời hứa của chúng ta người đã quên rồi sao?... công tử... phụ thân của ta đang chờ người... Mẫu thân người cũng đang chờ người, ở nơi đó vẫn có người chờ người.. công tử chúng ta làm sai rồi sao? Cả người cũng không tin bản thân mình nữa rồi sao?_"
"_Đừng..đừng tìm ta... máu... máu... _" Ngọc Diện giãy giụa như muốn giũ sạch thứ gì trên người ra ngoài...kinh mạch của hắn như sắp vỡ đến nơi, nổi lên những mảng đỏ ửng
Tiêu Nhất Nhật thất kinh: "_Không xong rồi trận pháp này được cải biên rồi, cứ thế hắn sẽ phát nổ đó._"
Sát tâm chưa đủ ư? Còn muốn người trong trận phát nổ đến khi đó xương cốt cũng không nguyên vẹn nổi nữa..
Trần Khanh trắng bệch, mọi người thất hoảng nhất thời không biết làm sao, Ngọc Diện ngươi nhất định không được có chuyện được. Trọng Cơ nghe đến đây thì càng sợ hãi:"_Công tử... vẫn có người chờ người trở về... công tử... _"
Trần Khanh:"_Nghĩa ca đang chờ ngươi, ca ca ngươi đang chờ ngươi. Ngọc Diện thù của mẫu thân ngươi còn chưa trả xong ngươi định cứ thế mà biến mất khỏi thế gian này sao? Ngươi một chút cũng không thể cố gắng hơn sao? Không phải cả Mộng Quỷ ngươi cũng tóm được sao? _"
Đúng Ngọc Diện tóm lấy được mộng quỷ thì trận pháp này cũng tương tử trận pháp của Mộng Quỷ kia, như thế vẫn có chút hi vọng hắn có thể bình tâm:"_Không phải ngươi nói giả chính là giả hay sao? Tại sao chính ngươi lại bị cuốn vào? Ngươi mất đi mẫu thân rồi một chút kiên định cũng không còn sao? Ngươi không phải muốn hồi sinh mẫu thân ngươi sao? Ngọc Diện ngươi tỉnh cho ta... ngươi tỉnh lại cho ta, nghĩa ca rất cần ngươi_"
Giang Trừng quát:"Cả Hoài Tang còn ra khỏi trận pháp mê hoặc ảo cảnh tâm trí do Đa yêu tạo ra từ nỗi sợ hãi của mọi người, lẽ nào ngươi như vậy mà không thoát ra được.. "
Tuyết Ảnh thầm thấy không xong:"Đừng nhắc đến Hoài Tang trước mặt hắn... "
"_Đừng đừng..._" Giọng nói Ngọc Diện yếu dần, sức lực cạn kiệt chỉ có kinh hãi là càng bùng phát:"_Trọng Lam.. ta giết người rồi... ta giết người rồi.. không không... ta không có,..ta không có_"
Hắn nhìn bàn tay mình hãi hùng máu, toàn là máu... tất cả là máu... tất cả là máu...
Trọng Cơ mấp máy môi cứ như muốn nói gì đó mà không thể mở lời, tự vấn mâu thuẫn một lúc lâu hắn như không còn cách nào:"_Nhiếp Kinh Tâm... Nhiếp Kinh Tâm_"
Nhiếp Kinh Tâm? Nhiếp Kinh Tâm cũng là tên tự của Hoài Tang (mình bịa ra đấy thấy có chữ Tâm đẹp thích).... Hèn gì Ngọc Diện xem Hoài Tang là một loại gánh nặng, Ngọc phu nhân có phải cố ý hắn hay không lại đem tên này đặt cho hắn, khiến hắn cảm giác người nhìn hắn nhưng lại xuyên qua hắn nhìn một người khác...với một người không được công nhận tồn tại như hắn quả thật rất tàn nhẫn. Ai cũng nghĩ tên tự của Ngọc Diện, Ngọc Hoài Tang, nhưng không phải là Nhiếp Kinh Tâm... Mỗi lần nghe thấy phải chân thấy rất đã kích..
Trọng Cơ bất lực rã rời tâm trí:"_Nhiếp Hoài Tang....Nhiếp Hoài Tang công tử... người đừng quên... người đừng quên...hẹn ước của hai chúng ta.._"
"_Đừng... đừng.. đừng.. _"
Trần Khanh thoáng giật mình:"_Nghĩa ca_"
Sao Nhiếp Minh Quyết lại xuất hiện mọi người không nhịn được kinh ngạc
Ngọc Diện....
Trọng Cơ nghẹn họng, trợn mắt cứ như vừa làm chuyện gì xấu bị người ta phát hiện...
Ngọc Diện yếu ớt:"_Ta... giết người rồi.. ta giết người rồi.. _"
Nhiếp Minh Quyết không hiểu lắm, chuyện gì đã xảy ra tại sao Ngọc Diện lại bị giam trong trận, ông liếc nhìn Tiêu Nhất Nhật đang bàn trận pháp với Mạnh Tiêu Dao và Hiểu Tinh Trần, có vẻ rất căng thẳng, vẫn không chắc chắn:"_Ngọc Diện... Ngọc Diện_"
Nhiếp Minh Quyết thực hiện một chiêu thức biến hóa đến xuất quỷ nhập thần, cả người phát ra một cỗ ánh sáng to tròn dần dần trồi ra mềm mại nhu hòa như ánh trăng....
Ngọc Diện hai mắt lúc sáng lúc tối, ánh mắt lam sắc lúc ẩn lúc hiện giống như bị thôi miên, yếu sức dần dần, bộ dạng lạnh tanh Tiêu Nhất Nhật thấy Ngọc Diện như bị khống chế hoàn toàn rồi... Tâm trí đã không còn theo ý định của hắn nữa... đôi mắt dần nhàn nhạt tia xa lạ quái đản...
Tề Húc nhìn ánh sáng lam đã thuần túy cực kì vui vẻ, xem ra bọn người Ngụy Vô Tiện đã bị khống chế hoàn toàn, hắn có thể yên tâm xử lú bọn chúng. Tề Húc trích máu vẽ ra một bùa chú chiêu tài đặt vào trận lam sắc mà đốt lên. Ngọn lửa phừng phừng gọi vô số ma quỷ đến chiếm dụng cơ thể của người trong trận....
Tề Húc:"_ Hãy trở thành tay sai của ta_"
Lòng Trần Khanh sau khi nghe giọng nói vang vọng mê hoặc trong trận lạch cạch mấy tiếng:"_Là... Tề Húc.. là Tề Húc bày trận _"
Vô số ma quỷ kéo đến xuất hiện dưới chân trận pháp tạo thành một màn dày đặc, Ngụy Vô Tiện vội rút sáo thổi một tầng âm thanh ngăn chặn tiếng nói ma quỷ kia nhưng không khá hơn là bao. Nhiếp Minh Quyết hơi loạn một chút, ánh sáng dần dần trồi ra cơ thể chỉ cần thêm một chút nữa thôi.
Tề Húc....
Ngọc Diện ánh mắt vô hồn đầu hơi nghiêng như đang nghe ngóng....
Hãy trở thành tay sai của ta....
Hãy trở thành tay sai của ta....
Tề Húc....
Là Tề Húc....
Đôi mắt Ngọc Diện ẩn hiện...
Tề Húc....
Hai tiếng nổ cực lớn vang lên ở hai nơi...
Như được giải khai huyệt đạo cơ thể Ngọc Diện bừng bừng một cơn nóng xẹt ngang trong lúc mê man chỉ nói mấy câu mê loạn, dù ai nói gì cũng vô thức lẩm bẩm gì đó tiếng có tiếng không, không ai hiểu gì cả...
Tề Húc nhìn trận pháp tắt trước mặt, tầm mắt tối thui lại rủa một tiếng... Thất bại rồi.
Trọng Cơ thầm nghĩ chủ nhân mà tỉnh lại sẽ chửi chết hắn... cho mà xem. Ở khách trọ ngoại trừ Tiết Dương thì mọi người đưa mắt nhìn Nhiếp Minh Quyết đang chữa thương cho Ngọc Diện, nôn nhiều máu như thế cơ thể cực kỳ suy yếu Trần Khanh còn phát hiện trong người Ngọc Diện có tàn dư của Sương độc nữa chứ....
Mà thứ này tạm thời chưa có thuốc giải, ngoại trừ nơi Họa Sơn kia....tóm lại Tề Húc đã bắt đầu ra tay với Ngọc Diện, Ngọc Diện có thể biết cũng có thể vẫn chưa hay, Nhiếp Minh Quyết nhận thư của Trần Khanh mà đến, chắc lòng người sốt ruột về chuyện đệ đệ của người bị Tề Húc khống chế lắm. Ngụy Vô Tiện ra hiệu Giang Trừng ra ngoài...
"_Có nên nói chuyện về người bí ẩn đó cho Xích Phong Tôn biết hay không?_" Trong lòng Ngụy Vô Tiện không biết đang ôm hi vọng gì? Người do chính tay bọn họ chôn làm sao có thể chạy nhảy, hết lần này đến lần khác lôi họ ra từ trong nguy hiểm được...
Giang Trừng buồn bã lắc đầu:"_Ta hiểu lòng đệ nhưng đệ nghĩ xem đệ nói ra Xích Phong Tôn hi vọng rồi lại thất vọng thì sao?_"
Ngụy Vô Tiện cũng vì điều này mà hết sức phân vân, nếu không phải người kia lướt qua để họ đuổi theo thì e họ cũng bị giam trong trận pháp kia, không chừng trận pháp đó là giành cho họ. Hắn thật muốn biết người luôn tỏ ra thần thần bí bí kia là ai? Hết lần này đến lần khác đều ra tay giúp họ. Nếu có Ôn Ninh ở đây thì tốt quá, nó có thể ở xa quan sát giúp hắn nắm thêm tình hình...
Sau mấy ngày phát sốt...mê sảng nói mình giết người gì đó, Ngọc Diện rốt cuộc cũng chịu tỉnh lại, Nhiếp Minh Quyết đã mấy ngày không chịu chợp mắt rồi, ai khuyên cũng không được giờ Ngọc Diện tỉnh mọi người được dịp thở phào ra
"_Công tử_"
Ngọc Diện hơi ôm đầu nghe hắn gọi trừng mắt với hắn: "_Ngươi được lắm_"
Trọng Cơ chột dạ không dám nói, Nhiếp Minh Quyết bên này đỡ Ngọc Diện hỏi:"_Thấy trong người thế nào rồi, có còn thấy đau đầu nóng bức đến thiêu đốt?_"
Ngọc Diện có chút gì đó né tránh hơi nhích người:"_Đa tạ quan tâm, đã không sao rồi_"
Nhiếp Minh Quyết có chút tổn thương ẩn ẩn đau đớn: "_Không sao thì tốt, ăn ít cháo đi_"
Ngọc Diện nhìn Nhiếp Minh Quyết cẩn thận mang cháo đến mùi cháo thoang thoảng hắn nói:"_Ta không thích ăn cháo này lắm_"
Trần Khanh mang thuốc đến nghe thế âm thầm đổi sắc mặt rõ ràng bình thường hắn rất thích ăn cháo này, có dịp sẽ buổi tối sẽ chạy ra phố ăn hôm nay lại giở chứng nói không thích, rõ ràng là cố ý. Nghĩ lại một chút cháo này Hoài Tang cũng rất thích ăn có lẽ trong lòng hắn cho rằng thứ này không phải nấu cho hắn. Chợt nhớ Trọng Cơ gọi hắn là Hoài Tang còn gọi là Kinh Tâm rõ ràng là một sự đả kích với hắn, có lẽ hắn không thích cái tên này của mình lắm... Cảm thấy mọi người đối tốt với hắn chỉ vì hắn giống Hoài Tang mà thôi. Không chừng Tề Húc chính là dựa vào điều này mà lợi dụng Ngọc Diện.
Nhiếp Minh Quyết như dỗ một đứa trẻ hoàn toàn khác phong thái cứng cỏi hàng ngày: "_Không thích thì cũng ráng ăn một chút rồi uống thuốc mới vừa tỉnh cơ thể cần có năng lượng_"
Trọng Cơ nói:"_Đúng đó công tử, người sốt cao mấy ngày liền không ăn sẽ không lại sức đâu_"
Ngọc Diện nghĩ một chút rồi tự mình bưng cháo, cánh tay hơi run nhưng vẫn tự mình ăn, chậm rãi từng muỗng một không hề nói gì. Trần Khanh buồn bã rõ ràng là huynh đệ tại sao phải gặp nhau ngó lơ thế này...
Nhiếp Minh Quyết nhìn Ngọc Diện kí ức ồ ạt hiện trong đầu, ngày trước Hoài Tang vô ưu vô lo trước kia...
"Mau gọi Nhiếp Hoài Tang vào đây."
Nhiếp Minh Quyết gấp quyển sổ lại, sắc mặt lạnh như băng Trần Khanh nhìn thôi đã biết sắp có chuyện phát sinh, liền không dám chậm trễ chạy ra ngoài. Không biết Hoài Tang lại gây ra họa gì... nhất định sẽ bị người mắng cho một trận, hay là biết tai họa sắp ập tới nên đã bỏ trốn từ trước rồi?
Nhiếp Hoài Tang tung tăng chạy vào đi từ ngoài vào, trên tay cậu cầm lồng chim nhỏ, đang rất phấn khởi chắc là vẫn chưa biết gì. Chưa kịp để Trần Khanh thông báo nên cẩn thận thì đã chạy vào trong rồi.
"Đại ca, xem đệ bắt được cái gì này, khó khăn lắm đó, đại ca.... huynh xem có đẹp không nên để ở đâu trong phủ... "
Nhiếp Hoài Tang không nhận ra nét mặt giận dữ của Nhiếp Minh Quyết, hồn nhiên khoe chiến lợi phẩm. Nhiếp Minh Quyết máu giận đã lên đến đầu, khí tức không thông. Suốt ngày chơi với chơi, không lo học hành đến giờ còn chưa chịu kết đan nữa...
Định ăn chơi đến chừng nào.
Trần Khanh sợ hãi cầm lấy tay Nhiếp Hoài Tang giành lại lồng chim:"Nhiếp nhị công tử, tông chủ đang nói chuyện với công tử đó." Trần Khanh nhỏ giọng nhắc nhở:"Đại ca người không vui đâu...đưa cái lồng chim cho ta." Nói rồi trực tiếp lấy luôn.
Nhiếp Hoài Tang giậm giậm chân:"Huynh trả ta, cẩn thận một chút... "
"Nhiếp Hoài Tang"– Nhiếp Minh Quyết đập bàn thét lớn, Trần Khanh giật mình vội vàng đem con chim kia thả đi mất....nếu không thả sẽ có chuyện mất...
Nhiếp Hoài Tang vội đuổi theo con chim, vừa chạy vừa kéo tay Trần Khanh mà la:"Huynh làm bay mất rồi, mau phụ đệ bắt lại đi."
Mặt Nhiếp Minh Quyết bao phủ một tầng sương đen dày đặc, hắn bất lực với người đệ này. Phụ thân qua đời sớm, Nhiếp Minh Quyết phải gánh vác Nhiếp thị lúc còn rất trẻ, tính tình vì vậy mà cứng rắn hắn lại chỉ có duy nhất Nhiếp Hoài Tang là người thân, dù chỉ là người em cùng cha khác mẹ nhưng hắn thương đệ này rất nhiều. Nhiếp Minh Quyết sợ sau này sẽ ra đi sớm nên dốc lòng chăm lo cho Hoài Tang, sợ bản thân mình bận bịu không chăm sóc tiểu đệ được liền đưa y đến Cô Tô Lam thị nhờ Lam Khải Nhân tiền bối dạy dỗ, nhưng năm nào Nhiếp Minh Quyết cũng đều nhận được tiếng thở dài bất lực của Lam Khải Nhân, còn Nhiếp Hoài Tang thì đã lớn rồi vẫn chưa kết đan, học hành chậm hiểu còn quậy phá khắp nơi, nếu không phải Cô Tô nho nhã, lại có Hi Thần quen biết, nếu là người khác e là hận không thể đá đệ ấy ra ngoài cho rãnh chuyện. Hi Thần còn bao che cho đệ ấy nữa chứ.
Trần Khanh cảm thấy không khí ngày càng ngột ngạt liền kéo tay Nhiếp Hoài Tang thầm thì:"Nhiếp nhị công tử, tông chủ đang rất tức giận, Lam tông chủ mới gửi thư đến..."
Gửi thư? Thôi không xong rồi? Lúc này Nhiếp Hoài Tang mới nhìn lên khuôn mặt đỏ bừng lửa giận của đại ca mà cả kinh, đứng chôn chân tại chỗ. Rất nhanh liền kéo Trần Khanh ra chắn trước mặt. Nhiếp Minh Quyết ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Nhiếp Hoài Tang khiến hắn ngứa khắp người, chột dạ lên tiếng:"Đại… đại ca...đệ đói rồi đệ đi ăn trước đây..."
Nhiếp Minh Quyết giọng băng lãnh làm Nhiếp Hoài Tang sởn gai ốc:"Còn biết ta là đại ca đệ sao? Đệ định làm mất Nhiếp thị tới bao giờ... " Nhiếp Minh Quyết quẳng cuốn sách trên tay xuống trước mặt Nhiếp Hoài Tang:"Ngươi nhìn xem, ngươi học ở Vân Thâm bao nhiêu năm, Nhấc cây đao không nổi, gặp tẩu thi cấp thấp thôi cũng hoảng hốt bỏ chạy. Ngươi thật sự không xem đại ca ngươi ra gì sao? Định đem Nhiếp thị này chôn vùi theo đệ hả?"
Nhiếp Hoài Tang núp sau lưng Trần Khanh nhất quyết không trả lời... hắn không dám cãi, nếu không đại ca nhất định mắng chết hắn...
Trần Khanh định ra ngoài thì nghe giọng Nhiếp Minh Quyết như mê man:"Hoài Tang"
Trần Khanh thoáng hãi hùng quay đầu thấy cánh tay Ngọc Diện hơi run rẩy, buông muỗng xuống chừng một lúc lại nở nụ cười có chút tự giễu lạnh lùng:"Xích Phong Tôn ta thấy hơi mệt, người có thể ra ngoài không...?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro