Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ta Là Tiết Dương (1)

Mao Liễm lắc đầu:"Ta đã thử hết cách rồi Đỉnh Trầm Vong này không rút ra được."

Tề Tư âm lãnh kinh người, sự lạnh lẽo như đóng băng vạn dặm:"Tiết Dươngggg"

Tề Húc thều thào:"Giết con đi" âm giọng hắn như tiếng ma rên ai oán trong đêm tối  như có như không nhưng lại nặng nề chìm sâu trong cõi chết:"Giết con đi"

Hắn cảm thấy xương cốt của hắn như mục nát hết rồi đau đến muốn rứt từng thớ thịt. Cho dù rút được Đỉnh Trầm Vong ra hắn cũng tàn phế không thể nối lại nữa. 

Tề Tư cắn răng:"Thử Nung Cốt lần nữa, vẫn còn hi vọng"

Tề Húc không hề thấy bất cứ hi vọng gì về ngày mai. Hắn không thở nổi nữa mệt mỏi đè chặt lấy lồng ngực,  bao nhiêu ma quỷ đang ào tới lôi kéo hắn theo họ. 

--Hào Thành---

Ninh Tường chen chúc trong đám đông, họ vừa đến Hào thành đã nghe nói có tỷ võ tranh giành mỹ nữ gì đó. Hắn đương nhiên không hứng thú với mỹ nữ mà hắn hứng thú với thân phận của mĩ nữ - Vô Ưu Cốc. Kỳ lạ là không cần giải thích nguyên do vừa nghe hắn muốn ở lại mọi người đều đồng ý. 

Bởi vì số người đến quá đông, để tránh khỏi xảy ra một số chuyện ngoài muốn trong lúc xem thi đấu, bất đắc dĩ phải dựng thêm nhiều khán đài bằng gỗ vừa cao vừa rộng. Bên ngoài phòng ốc cùng vô số kiến trúc khác mới được dựng lên cũng đều nhanh chóng chật ních người. Bằng cách này thì hầu hết mọi người đều có thể theo dõi cuộc thi tài sắp xảy ra. 

Ngụy Vô Tiện bên cạnh nhìn ngang nhìn dọc nói:"Đừng nói với ta là ngươi thích cô gái thánh nữ gì kia đó nha? "

Ninh Tường:"Còn chưa gặp cô ta, nói gì là thích hay không? "

Trong số khán đài có năm tòa là cao hơn cả, bốn trong số đó là để chuẩn bị cho tứ đại môn phái. Tòa khán đài thứ năm là để chuẩn bị cho các vị tiền bối danh túc đến từ các đại lục địa, hầu hết trên đó đều là cao thủ, quá nửa là những nhân vật đã từng lừng danh một phương. Ninh Tường có thể dựa vào vũ khí của họ mà biết được thân phận của họ. 

Lúc này cuộc tranh tài vừa mới bắt đầu. Trên võ đường, một ma pháp sư cùng một đông phương vũ giả đang tranh đấu kịch liệt. Ma pháp hắc sắc tung hoành ngang dọc công kích dữ dội với kiếm khí. Ngoài võ trường tiếng người la hét sôi động cổ động nhiều kẻ nhìn như say như mê với điệu bộ phiêu linh của nữ pháp sư mà đầu óc lâng lâng chen lấn không ngừng. 

Ninh Tường biến sắc mặt cả hai người đang đấu hiển nhiên  thực lực cường hãn vô cùng. Hắn biết rằng hầu như những người đầu tiên thi đấu nhất định chưa phải là cường giả mạnh nhất. Những cường giả có thực lực trác tuyệt thường xuất hiện lúc gần cuối mới chịu lên để tiết kiệm sức lực. Từ điều này có thể tưởng tượng được thanh niên cường giả của tứ đại môn phái tranh tài lần này thật sự lực lượng rất khủng bố.

Ninh Tường ngấm ngầm xem xét lúc này hai người đại chiến trên vũ trường cũng đã đi đến giai đoạn cuối. Nam nhân kia ra tay không quá dứt khoát đó rất nhẫn nại, đợi đến khi ma pháp sư kiệt lực, cuối cùng mới bạo phát nắm lấy cơ hội ma pháp sư đang ở thấp hơn trên không, liền khởi xuất một đạo kiếm khí ngất trời, chớp mắt đã xuyên qua xương sườn của ma pháp sư, một nhát đó như đâm thủng ngũ tạng ả ta.

Sau một tiếng la thất thanh, ma pháp sư bị thổ huyết, từ không trung rơi xuống đất không gượng dậy được. 

Chỉ là thi đấu thôi mà,  tại sao phải ra tay đến mức này... 

Tiêu Nhất Nhật khó hiểu:"Phần thưởng không phải là thánh nữ gì kia sao, cô gái này sao cũng lên thi đấu?"

Ninh Tường:"Ai nói với huynh điều kiện chính xác là cô gái kia,  chẳng qua ai thắng cô ta sẽ đáp ứng ba điều kiện họ. Những nam nhân kia cần cô ta thôi,  có thể cô gái cần báu vật của Vô Ưu Cốc - Thôi Đoạn"

Ngụy Vô Tiện:"Là Thôi Đoạn mà Ngọc Diện từng nhắc trong thư?"

Ninh Tường gật đầu, chăm chú nhìn khán đài trên kia: "Chính là nó, trước kia trong tay chỉ có tầng 5 của Thôi Đoạn, nếu như có được Thôi Đoạn hoàn chỉnh, không chừng sơ xuất trong lúc bày trận luyện hóa ở động không đáy có thể giải được. Huynh sẽ không mất kiểm soát nữa."

"Sao ngươi biết lúc luyện hóa xảy ra vấn đề, cả ta cũng không biết" Ngụy Vô Tiện tựa như vô tình hỏi

"Ta nghe Ngọc Diện nói"

"Cái gì Ngọc Diện cũng nói với ngươi nghe à?"

Ninh Tường gật đầu trận đại chiến thứ hai chưa bắt đầu, Ninh Tường tranh thủ liếc nhìn những nhân vật đó. Trên khán đài có hơn trăm người, tất cả lão đó tinh khí thần tuỵêt cao, mỗi cá nhân đều đang lộ ra một cổ khí thế cường giả bất phàm. Trên khán đài có một hàng nhân vật những người này dường như là trưởng bối đức cao vọng trọng. Đặc biệt là có một nữ tử thu hút sự chú ý khi nhìn kỹ, tâm thần hắn đại chấn những thứ gọi là chim sa, cá lặn, hay cái gì gọi là hoa thẹn nguyệt nhường đã có một dẫn chứng vô cùng sinh động chính là nữ tử trước mắt sắc đẹp của nàng thực sự có thể gọi là áp đảo thiên hạ, quan tuyệt quần phương, từng đường nét đẹp tinh xảo như tranh vẽ, từng nét một vô cùng tinh tế cuốn hút. 

Toàn thân nàng vận bạch y, mái tóc dài mượt mà, đen nhánh chảy dài bên vai, làn da như tuyết trắng mịn màng như mỹ ngọc dường như có sắc hoa thấp thoáng. Đôi mắt trong sáng linh động, mũi cao thẳng đôi môi tuyệt mỹ hồng sáng mê hoặc, cốt cách như ngọc, xứng đáng gọi là tuyệt đại giai nhân hiếm có. Mà nhìn cô ta Ninh Tường có cảm giác rất kì lạ, hình như đã gặp ở đâu nhưng không sao nhớ rõ, cảm giác cô ta không thật. 

Nữ tử trên khán đài dường như tập hợp hết những tinh túy của thiên địa vào thân, cả người phát ra một cỗ linh khí vừa giống tinh linh vừa như tiên tử...

"Nữ tử này rất lợi hại, linh giác vô cùng mẫn duệ, công pháp thật kì dị...đôi mắt cô ta có thể mê hoặc người khác" Ninh Tường lẩm bẩm

Lúc này lòng hắt thoáng có cảm giác kỳ dị. Hắn thấy dường như nữ tử tuyệt trần trên đài cao đó vô cùng quen thuộc, như là đã từng gặp ở đâu đó trong tiềm thức. Hắn chìm vào trầm tư muốn tìm kiếm kí ức về cô ta. 

Đột nhiên lòng hắn chấn động mãnh liệt, chút nữa thì đã kêu lên thành tiếng. 

Vạn năm trước đây đã từng có một nữ tử, giống như một ngôi sao trên trời, đó là một nữ tử thần bí tập hợp trong mình cả sắc đẹp và trí tuệ, không một ai biết tinh thông của nàng, cũng không một ai biết được quá khứ của nàng. Sự thần bí, mỹ mạo, trí tuệ của nàng làm vô số thanh niên vì nàng mà phong cuồng. Hình như tên nàng là Ngưng Thúy- Liên Hoa Tiên Tử. 

Trải qua vạn năm, rất nhiều tài năng thượng thừa võ học thời đó cuối cùng mới minh bạch được vì sao tu vi bản thân chẳng những không tiến mà còn lùi. Năm đó họ đã vô cùng ngưỡng mộ vẻ siêu trần thoát tục, tựa tiên tử không phải thuộc chốn nhân gian hỗn tạp của nàng ta. Cũng gì thế mà bị nàng ta âm thầm hút hết năng lực của mình,  đến khi phát hiện đã không cứu vãn được. 

Hai người đó dung mạo có phần giống nhau, nhưng hắn vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.  Ninh Tường thấy không lành vỗ vai người nào đó bên cạnh:"Huynh đài cô gái đó là?"

"Là Ngưng Tố cô nương, thánh nữ của Vô Ưu Cốc"

Tiêu Nhất Nhật xoa cằm: "Phái này đã truyền thừa mấy ngàn năm, luôn luôn sáng lạn, đời đời trong sạch không nhuốm bụi phàm trần, nghe nói tổ tiên của họ là tiên đạo đó. Ai ai cũng buổi tỷ võ này từ lâu nếu có thể thắng thì có thể rước mỹ nữ về nhà"

Tà môn ngoại đạo chứ tu tiên cái nổi gì, Giang Trừng nói:"Nếu Thôi Đoạn có ích thì ta lên"

Mạnh Tiêu Dao cười tủm tỉm khẽ nói:"Huynh hỏi ý Diễm Tình chưa?"

Ninh Tường vừa suy nghĩ vừa nói:"Hay là để nhị ca lên đi...

Ngụy Vô Tiện không lo nhưng hỏi:"Sao lại là ta?"

Ninh Tường lại như không nghe thấy:"Sợ là không đối phó nổi hay để Tiết ca lên đi"

Ngụy Vô Tiện "..." 

"Ngươi nói ai không đối phó nổi hả?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro