Sát Khí (1)
Một đám người trung niên, người đi đầu dáng người cao lớn, sắc mặt hơi đen, hai mắt to giống như chuông đồng, tướng mạo hung hãn từ trong đôi mắt chứa đựng sát khí. Mấy người bên cạnh mặc toàn lụa là quý giá, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết đó là con nhà giàu có thậm chí là bậc vương giả, châu sức khắp người sáng chói. Khí tức mà mấy người đó thể hiện ra ngoài có thể đoán rằng đó là những người võ công cao thâm, tuy nhiên mấy người đó dường như đều nhìn theo người thanh niên hung hãn thân hình to lớn đi đầu kia.
"_Ninh ca ca, Tiểu Long, Ninh ca ca, Tiểu Long, mọi người đang ở đâu...._" Thương Diễm Tình vừa đi vừa gọi theo dấu vết chắc họ ở gần đây thôi:"_Ninh ca ca, Tiểu Long hai người đang ở đâu.._"
"_Tam hoàng tử, phía bên đó có một cô nương_"
Người được gọi tam hoàng tử Sở Hà liếc nhìn qua, dù dùng khăn che mặt nhưng đôi mắt lộ ra sắc thái kiều diễm kinh động nhân tâm ắt hẳn là một mỹ nhân tuyệt sắc. Sở Hà liền tạm gác chuyện chính qua một bên kéo người qua nhìn mỹ nhân.
Tam hoàng tử chặn ngang mĩ nhân, nói qua lại vài câu liền vô cùng bất mãn với hàng ngày mọi người đều phải cung kính gã, mà cô gái này tuy hơi ngốc một chút nhưng lại không biết điều lại dám cãi lại khiến gã, bảo gã tránh sang một bên khiến gã vô cùng tức giận. Giận! Sở Hà thật sự nổi giận! Hỏa khí của hắn bỗng chốc nổi lên hắn muốn ghẹo mỹ nhân, nhưng mỹ nhân hết lần này đến lần khác từ chối hắn.
Tam hoàng tử Sở Hà giận tới mức mặt biến sắc, mắt trợn tròn. Đây là lần đầu tiên hắn ta bị người ta trực tiếp từ chối, nhìn bộ dạng vô tư kia, không biết là thật hay cố ý hạ nhục hắn mà giả vờ không hay biết. Mấy tên hộ vệ bên cạnh Sở Hà vừa sợ hoàng tử tức giận vừa bắn về cô một cổ khí lạnh.
Thương Diễm Tình vô cùng mẫn cảm với năng lượng, đột nhiên thấy người trước mặt lạnh lùng gẳng đi cảm giác được sức mạnh khủng khiếp của kẻ đứng trước mặt vì thế nên cô bé vô cùng lo lắng lùi dần. Lúc này người kia đã cực kỳ tức giận quát:"_Nha đầu được bổn hoàng tử để mắt đến là phúc phần của cô, còn dám tỏ ra cao sang với bổn hoàng tử_"
Trên người một thuộc hạ của hắn phát ra một luồng khí tức rất mạnh, một nguồn năng lượng lấy hắn làm trung tâm như sóng thuỷ triều khuếch tán ra xung quanh. Cỗ năng lượng cường đại truyền ra khiến cho những người muốn lại gần lảo đảo, Thương Diễm Tình liền phòng thủ
Tiếng thét ầm ầm vang vọng ở trận chiến giống như tiếng sấm rền người kia tàn bạo xông lên Sở Hà lạnh lùng:"_Bắt sống_"
Người kia thân hóa thành một đạo thanh quang, nhanh như một tia chớp lao tới chỗ Thương Diễm Tình, Thương Diễm Tình duy nhất luyện mỗi Long Diễm, không có khả năng tạo băng như ca ca nhưng Long Diễm có thể khống chế và đẩy lùi cả đội quân hùng mạnh. Sức mạnh dồn nén ra lòng bàn tay Long Diễm đột nhiên sôi sục. Một luồng khí tức mạnh mẽ từ trong người Thương Diễm Tình bỗng chốc phóng xuất ra ngoài. Kim quang chói lòa bao phủ khắp người, ánh sáng lấp lánh đỏ rực như mặt trời.
Nếu những người khác nhìn thấy là một đạo thanh quang lao về phía này còn Thương Diễm Tình nhìn thấy mười mấy quyền ảnh đan xen vào nhau dữ tợn đánh tới phía hắn. Hắn nhảy tiến lên một bước, cả con đường cũng rung theo. Quyền phải của hắn dũng mãnh xuất ra, lấy lực kháng lực, lấy bạo chế bạo ào ào đánh tới.
Bốn phía kim sắc quyền ảnh là một đạo kim quang hừng hực, giống như một con kim xà đang uốn lượn, sức mạnh khủng khiếp khiến cho không gian như bị gấp khúc, dường như muốn làm tê liệt hư không ở xung quanh quyền ảnh. Một áp lực lớn cuồn cuộn khắp nơi, những người đứng xem bị sức mạnh đang trào dâng đẩy lùi ra sau. Những chuyển động đáng sợ này khiến cho mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Cho dù là những tu luyện giả bản lĩnh cao thâm cũng không phải là ngoại lệ..
Một luồng năng lượng vô cùng cường đại từ trong trận chiến xuất ra hai đạo ánh sáng giống như mặt trời gay gắt chiếu rọi, ánh sáng lấp lánh chói mắt, năng lượng khổng lồ thoát ra như núi lở năng lượng tuôn trào, gió lớn gào thét, cuồng phong thổi tung mái tóc dài của Thương Diễm Tình tuy nhiên người nàng giống như một bông hoa xinh đẹp đứng chắc ở nơi đó.
Một tiếng nổ tung vang vọng khắp nơi
Trong hố sâu phát ra tiếng một cơn ho. Một bàn tay lớn bám lấy thành hố, người kia mặt toàn đất cát vất vả bò lên trên trông hắn ta vô cùng thê thảm. Tay phải hắn sưng húp bầm dập. Nếu như lúc quan trọng cuối cùng hắn ta không dùng kỳ công lấy chưởng đỡ thì càng thảm hơn.
Một đòn! Chỉ một đòn đã bại! Điều này khiến cho Sở Hà đứng một bên kinh ngạc Đây là sự sỉ nhục lớn nhất từ trước tới giờ mà hắn gặp phải, cô gái này không ngờ cũng rất lợi hại có thể hạ được người cạnh hắn.
Thương Diễm Tình nhíu mày tự thấy có gì đó không đúng toan kiểm tra lại một chút thì
gã kia đã ngửa mặt lên trời rống lên, giống như điên dại. Tiếng gào thét giống như ma âm xuyên vào não người khác.
Trên không xuất hiện một điểm đen, điểm đen đó càng ngày càng lớn dần. Một Phi Long xuyên qua tầng mây, hướng xuống mặt đất lao tới. Không lâu sau, đã thấy rõ một hắc sắc Phi Long dài hơn bảy trượng, bay lượn phía trên con phố. Trên chiếc đầu rồng dữ tợn mọc một đôi sừng bạc hàn quang lấp lánh, đôi mắt to màu xanh lam rực rỡ phát sáng, trong cái mồm rộng chi chít răng trông rất đáng sợ. Trên lưng rồng là những chiếc vảy màu đen phát sáng lấp lánh u ám lạnh lẽo, bụng rồng có bốn chiếc long trảo thô tráng, xem ra vô cùng khỏe mạnh. Một đôi cánh mạnh mẽ đập ra từng trận cuồng phong, khiến cho phía dưới đất cát bay mù mịt. Mình rồng với chiếc đuôi cực lớn và dài giống như chiếc roi đả thần trong thần thoại, khiến cho người ta nhìn mà khiếp sợ. Thầm nghĩ rồng này so với Tiểu Long càng mạnh hơn.
Con quái thú cự đại và dữ tợn này đột nhiên xuất hiện Tam Hoàng Tử huýt sáo, Phi Long từ từ hạ xuống. Con đường núi chính này mặc dù rộng rãi những cũng khó có thể chứa được con rồng dài chừng bảy trượng này. Phi Long chỉ có thể đầu đuôi thuận theo hướng của con đường hạ xuống. Sau khi Tiểu Hầu gia nhảy lên lưng, Phi Long bay thẳng lên trời, một trận cuồng phong nổi lên mãnh liệt, khiến Thương Diễm Tình phải lấy tay lên che.
Tam hòang tử rút thanh kiếm lớn ở sau lưng ra chỉ vào Thương Diễm Tình nói:"_ Muốn tìm hắn ta? phải để cho ngươi biết được rằng Long kị sỹ mới là người giỏi chiến đấu nhất trong những người tu đạo_"
Thương Diễm Tình nhìn con rồng khổng lồ đang uốn lượn
Phi Long gầm thét trên bầu trời. Con vật đồ sộ dài bảy trượng này không ngừng uốn lượn trên không, kinh động tới tất cả những người tu luyện trong thành. Tam hoàng tử cưỡi Phi Long thật là uy vũ. Phi Long đen tuyền gầm thét vang trời.
Đối mặt với con Phi Long hung hãn và chủ nhân của nó, Thương Diễm Tình không dám coi thường. Cô đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho trận đại chiến Long Diễm lưu chuyển, trong các kinh mạch đều chứa đầy những sức mạnh cường đại.
"Grào!!!" Phi Long gầm lên một tiếng. Tam Hoàng Tử lệnh cho nó nhanh chóng lao xuống phía dưới. Một trận cuồng phong từ trên cao thổi xuống, dưới đất cát bay mù mịt, nền đá trên bề mặt quảng trường cũng phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Phi Long há mồm đỏ lòm, lộ ra hàm răng chi chít, lao về phía Thương Diễm Tình. Đồng thời lưỡng trảo thô tráng hữu lực phía trước vồ lấy nàng. Những móng vuốt đen nhánh sắc nhọn dài hơn nửa trượng, hàn quang lấp lánh trông thật khiếp đảm.
Tiếng nổ liên tiếp xảy ra Bạch Thường Mặc đang tìm Ninh Tường cuối cùng cũng tìm được nhìn thấy một trận hỗn loạn bên đây. Đúng lúc này một tiếng cười nhạt vang lên:"_Nha đầu ngươi càng nhìn càng đẹp nha, thích hợp làm đồ chơi của ta_"
Lúc này Sở Hà đang ôm ngang người Thương Diễm Tình tay bóp hàm cô thô bạo, Giang Trừng còn thấy sắc mặt Thương Diễm Tình tái mét, chân mày nhíu lại vô cùng đau đớn
Giang Trừng phẫn nộ, trong ngực giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt quát:"_Bỏ muội ấy ra_"
Sở Hà liếc một cái cười nhạt:"_Ngươi là ai, mau tránh ra_" Nói rồi một tay đưa lên vuốt ngực Thương Diễm Tình ánh mắt dâm tiện
Giang Trừng vô cùng phẫn nộ:"_Dâm tặc bỏ muội ấy ta_" hắn xông về phía tên kia lặp tức bị các thị vệ ngăn cản lại. Giang Trừng uất hận dừng bước đối phó với mấy tên thị vệ này trước. Khắp nơi tiếng rồng gầm thét động trời, kiếm khí, đấu khí, tràn ngập. Năng lượng lan tỏa khắp nơi, sức mạnh đáng sợ len lỏi trong từng tấc không gian.
"Á!" Tiếng kêu đau đớn của Thương Diễm Tình đột nhiên vang lên. Giang Trừng trong lòng lo lắng, vừa tránh đòn tấn công của Phi Long vừa ngoái đầu lại nhìn thấy tên kia muốn hôn mà Diễm Tình giãy giụa liền bị hắn tát một cái nảy lửa.
Trong lúc Giang Trừng phân tâm, đấu khí mà ác độc chém ra đã phóng tới chỉ cách hắn ba thước. Hắn vội vàng quay người Chu Tước Thần Ảnh phát ra một luồng ánh sáng xanh sắc chống đỡ lại với đấu khí mạnh đang tấn công tới. Nhưng do quá vội vàng, màn ánh sáng dựng lên không ngăn chặn được toàn bộ đấu khí ở bên ngoài, hắn lập tức bị đánh bay ra.
Giang Trừng quay cuồng trên không, bay xa ba trượng rồi rơi xuống. Đòn tấn công của đấu khí mặc dù không làm cho Giang Trừng bị nội thương nghiêm trọng nhưng vẫn làm cho ngực hắn đau đớn âm ỷ. Hắn lau sạch máu ở miệng:"_Tên khốn bỏ muội ấy ra_"
"_Ha ha!.._" Sở Hà cười cười lớn nói: "Ngươi hôm nay còn mạng mà rời khỏi nơi đây thì hãy khoác lác_" Bốn tên thị vệ quý tộc bay cạnh bên ả cũng cười theo
Thương Diễm Tình nhìn thấy miệng Giang Trừng có máu tươi, lo lắng kêu lên:"_ muội không sao, huynh đừng phân tâm..._" Lời còn chưa nói hết đã bị tát thêm một cái nữa
Lúc Giang Trừng và mấy tên thị vệ tái đấu, Sở Hà bị Thương Diễm Tình ngọ nguậy tìm cách cự tuyệt đến phát điên, hắn quẳng cô lên không như quẳng một bao cát lúc muội ấy sắp sửa rơi xuống đất, một tay thị vệ quý tộc ở bên cạnh liền đỡ lấy, tuy nhiên hắn ta túm được lại ném cho một tên khác bọn chúng mỗi người đều có thú cưỡi, ở trên không trung không ngừng chơi trò chơi đó. Giang Trừng vừa muốn nổi điên vừa không thể manh động. Mà Diễm Tình lại như không chút sức lực lẽ nào đã trúng hiểm chiêu. Tâm trạng Giang Trừng buồn bực Phi long đã lao lên trời. Hắn nhìn lên trên trời, sau đó ánh mắt lại chuyển tới chỗ mấy người này bắn ra lửa.
Lời nói sắc lạnh không mang theo bất cứ chút tình cảm nào "_Chúng ta bảy vị cao thủ lại thêm cả Tam Hoàng Tử, chớp mắt là có thể dồn ngươi vào chỗ chết!_"
Sở Hà quăng người cho những người kia ngồi trên lưng rồng cười dữ tợn, tay nắm chặt một thanh kiếm dài, sát khí toát ra mạnh mẽ chém mạnh về phía thanh sắc lấp lánh chói mắt, lạnh lẽo đáng sợ.
Đối diện với một đòn tấn công mạnh như vậy Giang Trừng không dám coi thường. Vuốt của Chu Tước lướt qua đỉnh đầu giao đấu với lưỡi kiếm ảm đạm trong chớp mắt trở lên sáng loáng. Ánh sáng xanh sắc bao phủ trên kiếm, thanh kiếm lớn giống như một sinh mệnh không ngừng rung lên phát ra từng hồi âm thanh.
Một luồng sáng phát ra từ thanh kiếm dài chừng một trượng phóng lên trên. Kiếm khí xuyên qua không gian, lưỡi kiếm sáng chói mắt. Âm thanh lenh keng xé tầng không giống như tiếng kim loại va vào nhau, phát ra một khí tức chết chóc. "Grào!!!" Tiếng gầm lớn của Phi long vang lên trên quảng trường làm đinh tai hết thảy mọi người. Chỉ trong chớp mắt Phi long lao tới trước mặt Giang Trừng, bị ảo ảnh xanh lè bấy ngờ phóng ra, mắt trái liền mù não trái như bị đục thủng, nhầy nhụa máu chảy xuống, máu nhỏ xuống đất kêu lên tiếng xè xè kêu lên thảm thiết bay loạn trên không trung.
Sở Hà thấy Phi Long điên cuồng, liền quát:"_Không được loạn_"
Nhưng Phi Long vẫn cứ điên cuồng gầm gừ như muốn hất cả người trên lưng ra một đạo hàn quang như thiểm điện đột ngột xuất hiện, từ phía sau Giang Trừng hướng đến hậu tâm của hắn. Cách ám sát này quả rất có kỹ xảo. Kẻ này tu vi hiển nhiên không thấp, nhưng để tránh bị Giang Trừng phát giác, hề có tí sát khí nào, chỉ trực tiếp dùng một vật sắc nhọn đâm vào hắn. Nói chung sát thủ này kinh nghiệm rất lão luyện, biết ẩn tàng công phu, trước khi ra tay tính toán cẩn mật, nhưng không may gặp phải một kẻ chẳng phải tay mơ Giang Trừng từ nhỏ chuyên bị Ngụy Vô Tiện bất ngờ nhào ra đánh cho nên khá nhạy...
Hai người mặc đồ đen như ma pháp sư từ chỗ nấp cũng bước ra, cùng nhập bọn. Sau đó phát hiện có thêm mấy người bay tới, báo cáo:"_Thuộc hạ đã tóm được hắn_"
Thương Diễm Tình kêu:"_Họ... Hư Tông... _"
Lời chưa nói xong đã bị lạnh lùng bóp cổ, Giang Trừng đoán ra họ là ai, người bị tóm e là Ninh Tường rồi.
Bốn gã ma pháp sư lơ lửng trên không trung, bắt đầu tụ tập ma pháp năng lượng. Bốn gã vũ giả chầm chậm tiến lên phía trước, bắt đầu đề tụ công lực
Lúc này tám người đã thi triển thực lực, lực lượng này cùng hợp lại, thật là kinh nhân. Hơn nữa ma pháp sư cùng vũ giả tương hỗ phối hợp, sự phối hợp này vô cùng đáng sợ. Thực lực tấn công hay phòng thủ của bọn chúng đều đại tăng. Tám vị cao thủ cùng liên hợp lại thực lực quả không nhỏ
Giang Trừng biết ngọn núi này lớn biết bao nhiêu lại âm vang không định hướng, cho dù nơi này ầm ĩ thì những người chia nhau ra cũng khó tìm được đường đến đây nhanh nhất, thế nhưng hắn vẫn báo động Tam Độc.
Qua vài lần chiến đấu bị vây hãm, tu vi hắn đại tiến. Sau khi khổ công tu luyện với Chu Tước Thần Ảnh sau khi rơi xuống vách núi, hắn cũng muốn cùng vài kẻ có công lực mạnh để thi triển trước tiên phải xử mấy tên này trước.
Những kẻ đang bay lơ lửng đều đại kinh, không ngờ song cước tựa như bay lên khỏi mặt đất. Ma pháp sư trên không trung vội vã phát động ma pháp. Ảo ảnh của Chu Tước Chiêu Ảnh nếu muốn nhẹ nhàng có thể xuyên thấu qua núi qua sông, nếu cứng rắn thì trực tiếp phá nát. Thanh quang của trường đao hàn quang lóe lên, một ánh quang mang sáng rực..
Kiếm trong tay gã bịt mặt cất lên, liền sau đó phát xuất một âm thanh thê thảm. Hắn gục xuống. Cánh tay Giang Trừng di chuyển móng vuốt tuy chưa thực sự xuyên qua, nhưng phần lớn đã thấu nhập thân thể ma pháp sư, đã phá hủy nhiều kinh mạch, khiến cho công lực bản thân gã gần như bị triệt phế hoàn toàn.
Thân thể Giang Trừng đứng xa họ nhưng móng vuốt lờ mờ ẩn hiện kia lại như xa như gần ở đâu cũng có thể vương tới. Mấy đạo ma pháp từ không trung giáng xuống toàn bộ công kích vào khoảng không. Ba gã vũ giả lao đến cũng xuất thủ uổng công.
Ma pháp sư trên không trung kinh hãi vô cùng. Bọn họ có thể phi hành thật nhanh chóng trong không trung, đó là ưu thế lớn nhất của bọn họ để Phi Long tấn công.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro