Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nghịch Mệnh Xuất Thế (6)

Nửa đêm đột nhiên có tiếng hét kinh dị, Ngụy Vô Tiện đi sang đập cửa bực bội mắng vốn, không ngờ gặp Ninh Tường:"_Ngươi la hét cái gì? _"

Ninh Tường:"_Lần trước trúng Nhiếp Hồn Thuật đã gọi tỉnh một lần vẫn tái phát có đúng không?_"

Ngụy Vô Tiện cả kinh:"_Ý ngươi là tỷ tỷ vẫn có thể bị điều khiển lần nữa?_"

Hiện giờ Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương, Bình An, Nhiếp Minh Quyết, Giang Yếm Li, Kim Tử Hiên đang trên đường trở về. 

Ninh Tường gật đầu sao họ lại quên vấn đề này chứ?

Nửa đêm mọi người vội vã lên đường đi tìm người. Trước khi đi Vũ Phá Hư Không đưa họ một chiếc hộp gỗ dặn dò cẩn thận:"_Có người trước đó đã đưa nó cho Vọng Minh Nguyệt nói là các ngươi sẽ dùng tới, khi trăng rằm lần thứ tư sau khi bị dùng thuật mới dùng được_"

----

Trời sang đông, ánh sáng mặt trời còn mỏng hơn cả cánh ve Tiết Dương lại thêm lo lắng về khả năng chịu lạnh của Hiểu Tinh Trần , mặc dù lúc trước ở Lam Phong Trấn mỗi đêm gió thổi vào nhà rất lạnh, y cũng quen với tiết trời như thế rồi nhưng Tiết Dương vẫn lo cho y, lo cho đứa bé trong bụng Giang Yếm Li chịu không nổi thì Hiểu Tinh Trần sẽ càng tệ hơn. Do mệt nên họ nghĩ tạm ở nhà hoang bên đường, đoạn đường này là đường tắt vào thành, đường trở về không xa nữa chừng ba bốn ngày nữa là tới nơi mong sao trời không sớm đổ mưa tuyết đầu tiên.

Bình An vừa ăn bánh đậu đỏ vừa xoa bụng Giang Yếm Li:'Làm sao đứa bé có thể chui vào bụng tỷ trú đông được chứ?'

Nó cũng muốn.. 

Kim Tử Hiên nhìn nàng mệt thiêm thiếp bên đống rơm dày bảo:'Nhỏ tiếng thôi để nàng ấy ngủ, rảnh thì đi lăn đất đi'

Nói rồi lại cởi áo khoác lên người Thường Tuyết, gần đây nàng không mơ thấy giấc mộng nữa, lại hay thèm ngủ cả người mệt mỏi lười biếng, nàng nói đây là triệu chứng bình thường khi mang thai, bảo hắn an tâm nhưng hắn không sao an tâm được, cứ thấy có gì đó không đúng...

Bình An bị đuổi đi ra ngoài chơi vừa ngẩng đầu đã thấy bông hoa tuyết nho nhỏ rơi xuống:'aaa tuyết rơi rồi'

Trận tuyết đầu tiên đã rơi nhưng là trận thấm đầy tuyết máu tươi..... 

Đã mấy ngày trôi qua trong đầu Tiết Dương không ngừng vang vọng lời nói ma quỷ: đứa bé trong bụng cô ta, từ lúc cô ta bị nhiễm nhiếp hồn thuật để ta xâm nhập vào trong trú ngụ, hah ta đã ăn mất nó rồi, bào thai thật sự rất ngon...

Hóa ra đứa bé đã không còn từ lâu, trước cả việc biết cô ta có thai.... 

Đứa bé.... 

Linh khí vẫn không ngừng truyền vào trong người Tiết Dương, ma khí không hề bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này bắt đầu lợi dụng thiên địa linh khí và tinh hoa viên nguyệt để tôi luyện xâm nhập vào cơ thể Tiết Dương. Ma khí chảy vào trong người, hết lần này tới lần khác gột rửa thân thể hắn, cải thiện thể chất cho hắn. Chỉ trong tích tắc, người hắn đã ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy thoải mái giống như được ăn nhân sâm, toàn thân thư thái vô cùng.

Nhiếp Minh Quyết nhíu mày đây là một kỳ ngộ khó có được. Tiết Dương vốn đã bị trọng thương, nhưng cuối cùng không những cơ thể đã hồi phục lại mà thông qua một hồi gột rửa, thể chất của hắn đã được cải thiện rất nhiều giống như không hề biết đau đớn, mà ma khí kia lớn mạnh hơn cả ma khí toát ra từ Trần Tình

Trong quá trình tu luyện xâm nhập giữa ma khí và thể chất của Tiết Duơng không ngừng thay đổi. Quá trình này giải phóng sức mạnh tiềm tàng từ trong người hắn, mà sức mạnh cũng giống như việc trước kia hắn hấp thụ ma khí ở Loạn Táng Cương vậy. Đây là quá trình từ sinh tới tử từ tử tới sinh, cuối cùng đã khiến cho Tiết Dương lại có một đột phá, sau cùng đã phá vỡ được rào cản ràng buộc của bản thân, thăng thành một cấp vị mới. Mà man thú nhìn thấy Tiết Dương như thế đã chuyển sang một trạng thái khác thầm tính toán những ngày gần đây trải qua vô số trận tử chiến, sinh sinh tử tử, nên người trước mặt sớm đã ở bên bờ đột phá cảnh giới rồi, ma khí muốn xâm nhập vào cơ thể hắn không phải dễ, trừ khi hắn muốn nuốt luôn ma khí vào bụng cường đại bản thân, nhưng người tu tiên làm sao có thể làm được chuyện nghịch lý như thế. Quần áo đẫm máu dính trên người những vết máu trên người hắn cũng không ngừng được ma khí tẩy rửa, cơ thể bắt đầu tỏa ra một lượng ma khí bảo vệ. Tiết Dương không còn là người thường nữa bắt đầu chuyển hóa căn cốt bên trong cơ thể. 

Không thể đứng yên nhìn hắn thăng vị được, man thú ngửa đầu gầm một tiếng gầm lớn phát ra như từ mười mấy tầng địa ngục vọng lên. Tiếng gầm này khiến cho một vùng hoang sơ rung lên khiếm đảm, Nhiếp Minh Quyết bị thương không nhẹ, dùng hết sức mới tạo ra kết giới kiên cố bảo vệ quay đầu nhìn những người trong kết giới, chỉ thấy máu tươi, người sảy thai, người thì hồn phách hao hụt.... Thật sự là ác mộng. Tiết Dương chìm trong ma khí phảng phất nữ gương mặt chìm trong bóng tối, đôi mắt từ lâu chỉ có chết chóc ma khí cuồn cuộn tiến vào trong người hắn sắp sửa khiến hắn nổ tung, bất đắc dĩ đành phải vận ma công thông thiên động địa, ép ma khí không ngừng chuyển vào trong người mình ra ngoài. Trong lòng hắn dâng lên một nổi đau đớn không nói nên lời, ma khí thiên địa không ngừng tôi luyện cho cơ thể đột phá hết kinh mạch khiến cho da thịt hắn không ngừng rắn chắc hơn. Kiếm trong tay hắn sáng bừng lên ma khí màu dũa nó thêm sắc bén:"Hiểu Tinh Trần có chuyện gì thì dù ngươi xuống địa ngục ta cũng lôi ngươi lên khiến ngươi sống không bằng chết"

Hắn quên trong người của Hiểu Tinh Trần có máu của Giang Yếm Li, trong máu có hoa Phục Linh mà cơ thể cô ta nuôi, cô ta bị nhiễm tà khí Hiểu Tinh Trần cũng thế...Hắn lại quên, để ra nông nổi này. Mặc dù sức mạnh của chín trận Liệt Hỏa Thoát Dương đã hoàn toàn đã hoàn toàn biến mất, nhưng vẫn còn rất nhiều những thứ đáng sợ khác để khống chế, vì vậy quái thú tạm thời còn đang đắc ý Tiết Dương không thể phá vỡ cổ trận lao lên được. Thế nhưng bây giờ trong sơn cốc cảnh tượng kinh hãi xảy ra, trận đồ lại ẩn hiện xoay chuyển trong không trung, hóa thành một lốc xoáy vòi rồng khổng lồ hút lấy linh khí ở xung quanh, thiên địa linh khí tập trung thành cơn bão năng lượng cuồn cuộn kèm theo sát khí xé toạc trời đất của Tiết Dương, đúng là một đêm náo loạn kinh hoàng. 

Chỉ trong nửa canh giờ thiên quang ma đạo phát sáng, mọi thú đổ sập trước mắt xương trắng máu tươi bắn tung ra tứ phía, cả vùng toàn một màu ghê rợn chỗ nào cũng thấy xương trắng, máu thịt. Man khí kinh hãi, hắn biết rằng sự nổi giận của Tiết Dương đã phá hỏng tinh hoa tuyệt diệu, ba mươi sáu biến hóa khác nhau của Trận Liệt Hỏa Thoát Dương. Đại trận coi như đã mất đi một nửa lợi hại, man thú tiếp theo đi ra cũng không mạnh bằng con trước.

Trong khi Tiết Dương ma khí được tập trung lại và viên nguyệt tinh hoa ngày càng cuồn cuộn, thì hắn càng mạnh, trừ phi cơ thể hắn không chịu nổi ma khí lớn mạnh như thế mà nổ tung. Trong vòng mười mấy dặm, linh khí cuồn cuộn. khắp nơi của ma động rung chuyển, dòng linh khí mạnh mẽ tạo thành một cơn bão năng lượng, Tiết Dương điên cuồng thảm sát đây mới chính là con người thật sự của hắn, nhìn thấy máu tươi chết chóc mới thực sự vui vẻ, hắn sẽ không tha cho bất cứ người nào, không ai ngăn được ma tính ngút trời của hắn. 

Một con man thú, dài chừng trăm trượng xuất hiện, toàn thân ánh sáng hắc đen lấp lánh, lượn vòng trên không trung, tiếng gầm vang động đất trời, cưỡi gió mây cuồn cuộn, thiên địa thất sắc, trên không trung phát ra từng hồi sấm rền vang, đã tu luyện hàng nghìn năm. Nhiếp Minh Quyết dù không muốn cũng phải thừa nhận dù Ôn Nhược Hàn để lại trận pháp chưa hoàn thiện nhưng là đồ tốt, sức mạnh của nó quá lớn khuyết điểm duy nhất chắc chỉ có là man thú xuất thế thì sẽ chém giết đến khi không còn sự sống, kể cả người bày trận cũng không tha là một trận pháp cuồng dã, nếu không cẩn thận sẽ bị nó phản tác dụng. Thế nhưng man thú mạnh đến mức nào thì cũng khó tránh được kiếp số bị Tiết Dương lóc thịt ra....

Vô số đầu man thú lăn lóc trên mặt đất, máu chảy lênh láng, mùi tanh tưởi trên mặt đất không ngừng bốc lên máu tươi nhuộm đỏ cả vùng đất hoang vắng rộng lớn Tiết Dương càng trở nên lạnh lùng tàn bạo bởi vì hắn rõ hơn ai hết "nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân".

Hồn phách của Hiểu Tinh Trần có chuyện rồi bọn man thú này không cần sống nữa... Đây quả thật là một đêm đẫm máu, vô số man thú, lính quỷ đã ngã xuống. 

Một tiếng nổ vang trời, rung động cách đó khoảng bốn trượng, mới lảo đảo rơi xuống đất. Nhiếp Minh Quyết càng biến sắc:"_Không được cứ tiếp tục như thế này hắn sẽ phát nổ_"

Tiết Dương giống như một tia sét lao tới, vừa mới đứng vững, lại lần nữa bị một kiếm đánh tung ra, khiến hắn thổ huyết trên không, vết thương vô cùng nghiêm trọng. Man thú đã chết hết nhưng hắn vẫn không dừng lại trận cuồng sát. Tiết Dương từ thành Đông giết tới thành Nam, lại từ thành Nam đánh tới thành Tây, trong thành tiếng chém giết vang trời. Nhiếp Minh Quyết ôm vết thương bước nhanh về phía trước, mỗi bước đi đều nặng tựa vạn tấn, cả con đường như rung chuyển, một rãnh nứt lớn xuất hiện dưới chân ông lan dần về phía trước, bước chân hắn tăng thêm áp lực tiến về phía trước, lao vào lực trường mạnh mẽ mà người khiến cho cả con đường cuồn cuộn dao động sóng năng lượng, cả không gian như đang rung chuyển.

Nhiếp Minh Quyết cảm thấy luồng áp lực càng ngày càng lớn, mỗi bước hắn tiến lên, trong không gian đều xuất hiện một tiếng sấm kinh hoàng. Đó là kết quả của khí kình giữa hai người đang va chạm kịch liệt với nhau, sau một tiếng nổ dậy đất vang lên, giữa hai người phát ra một cơn bão năng lượng mãnh liệt. Vết Thương của Sương Hoa bất ngờ tập kích bất ngờ mà thành không thể chữa trị kịp, lại bị giam trong trận pháp mấy ngày liền giờ đây vận lực mà rách ra thêm, máu tươi nhầy nhụa cứ thế trào ra hòa cùng máu khô trong rất ghê rợn. Ninh Tường ở trên người Tiểu Long bay về phía trước trong rất đắc ý vỗ tay hát hò, Ngụy Vô Tiện không dùng kiếm được đi cùng Giang Trừng nhìn thấy mà chướng mắt hừ một tiếng thật muốn lấy đá chọi đầu hắn, đang bay trên không trung một luồng ma khí ập tới khiến họ mất phương hướng, ngự kiếm lảo đảo rồi đáp vội xuống đất. Ninh Tường như thấy gì đó cùng Tiểu Long lao về phía ma khí bành trướng kia:"_Tiết Dương buông ra_"

Nghe tới Tiết Dương vội vã đi về phía trước, ma khí đen đặc đến che cả lối đi, tĩnh mịch âm u thành khối tròn quấn quanh hai người bên trong. Mắt Tiết Dương lại đỏ ngầu ma khí là từ người hắn toát ra....hình như Tiết Dương đã thăng lên một phân vị khác tu vi càng trở nên khó đoán.

Ninh Tường thầm rủa một tiếng, không biết chuyện gì đã xảy ra Ngọc Diện Tư Âm trấn quỷ nổi danh khắp thiên hạ, là bảo vật của Thiên Triều Hán Tử cao quý khả năng thanh tẩy của nó tương đương với Ngọc Túy Cốt của Ngọc Thần. Tuy nhiên Ngọc Diện Tư Âm lại có điểm yếu đó là.....

Trong căn nhà hoang một trận trầm mặt, Ngụy Vô Tiện ngồi điều khí ngưng thần ngăn cho tâm ma không bộc phát ra bên ngoài, Ninh Tường bên cạnh hổ trợ hắn thanh tâm trở lại, thấy người hắn run rẩy mà lung lay theo. 

Trần Khanh nhỏ giọng nói:"_Đứa bé không còn, cơ thể tỷ ấy có dấu hiệu nhiễm ma rất nặng, còn ở trong cơ thể rất lâu phải bày trận thanh tà_" chỉ là có thanh được ma độc hay không thì không dám nói trước được, bây giờ ai cũng đều bị thương rất nặng, không dưỡng thương tốt sẽ để lại hậu quả khôn lường chỉ mong thứ Vũ Phá Hư Không đưa có thể dùng được. 

Cả một đứa bé chưa chào đời cũng không tha, Tề Húc đúng là không bằng cả cầm thú nữa mà phải nhanh chóng trừ khử hắn. Bên ngoài gió thổi lạnh hạt tuyết nhỏ bay bay Ninh Tường đứng một mình như cố moi móc gì đó ở sắc trời nhưng không được. Chán nản muốn đi vào thì đột nhiên bị ai đó lao tới, đánh ngã xuống đất khiến nhiều nguời phải ra xem.

Ngụy Vô Tiện...

Ninh Tường:"_Ngụy huynh, huynh nổi điên cái gì?_"

Ngụy Vô Tiện xách cổ Ninh Tường:"_Tại sao Ngọc Diện Tư Âm ở trong tay ngươi? Chuyện này là do hắn làm_"

Ninh Tường tối mặt:"_Đứa bé vô tội, dù hắn thế nào thì đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu hắn chứ! Đặc biệt là... _"

Ngụy Vô Tiện bây giờ thật sự không thể kiềm chế nổi, chỉ cần ai liên quan đến Ngọc Diện hắn cũng không tha:"_Vô tội? Hắn còn biết có người vô tội sao? Bọn ta đâu làm gì hắn không phải hắn cũng hại hết người này đến người khác hay sao? Bản trận hoàn thiện này còn không phải do hắn chỉnh sửa?_"

Nhiếp Minh Quyết tâm tư co giật, thật do nó làm sao? Một đứa bé chưa chào đời, một người yếu ớt không có khả năng kháng cự... 

Ninh Tường:"_Tàn dư hiện rõ là tới chín trận pháp, cần thời gian chuẩn bị rõ ràng Tề Húc đến đây trước bày trận chờ sẵn, tính theo thời gian trước cả lúc Ngọc Diện hoàn thành trận pháp..., hơn nữa hắn đã.....tóm lại một người ở hai nơi cách xa như vậy...."

Ninh Tường thoáng dừng một chút: "Hắn đã không can hệ từ lâu rồi, huynh rốt cuộc có hiểu vấn đề hay không? Tề Húc không ngu đến nổi bị người ta chơi đùa nhiều lần... _"

Ninh Tường thấy Ngụy Vô Tiện không ghì mình nữa mới nhúc nhích đứng dậy. Ngụy Vô Tiện nhìn hắn vẫn bài xích như trước lại ấn người xuống:"_Ngươi vẫn chưa trả lời ta tại sao Ngọc Diện Tư Âm ở trong tay ngươi? Không phải nó đã rơi mất rồi sao? _"

Lại bị tên đó là lừa rồi.. .

Ninh Tường:"Giờ không phải lúc nghĩ đến tên đó đâu, hồn phách của Hiểu đạo trưởng sắp không xong rồi, ngươi còn ở đây quan tâm cây sáo ai giữ hay sao?"

Ngụy Vô Tiện cắn răng, hồn phách của sư thúc quả thật bất thường. Nó không nguyên vẹn mà còn muốn nứt ra nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro