Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Lôi Ảnh (2)

Chập tối vẫn không thấy người về Ngụy Vô Tiện ở ngồi ở trên thành bắt đầu cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc hai người kia đi đâu cơ chứ đi một mạch không về, lỡ tỷ tỷ hỏi hắn biết giải thích sao đây?

Ngụy Vô Tiện rút sáo định triệu quỷ hồn hỏi thăm đột nhiên hắn thấy bên dòng người có dáng người nho nhỏ, phe phẩy quạt đi qua, gương mặt lúc ẩn lúc hiện giữa phố xá đông đúc. Ngụy Vô Tiện hơi dừng lại sau đó liền nhảy xuống đuổi theo người đó, người kia đi rất khoan thai nhưng Ngụy Vô Tiện cảm giác chỉ cần chớp mắt một cái người kia liền bỏ rơi hắn một đoạn.

Hắn cảm thấy trong lòng thật hỗn loạn, Người đang đi kia vóc dáng bước đi đều cực kì giống tứ đệ, đột nhiên lại tán xuất thần bí như thế. Ngụy Vô Tiện cố lách qua dòng người...

Một thời thần trôi qua, trong lòng hắn trải qua một cơn chấn động kịch liệt, không thể chịu đựng được, hắn nhổm dậy tức tốc chạy phía trước người kia như lướt đi, không sao đuổi kịp. Sau khi ra khỏi thành Lai Châu đi vào sơn lâm, lúc này sơn trung thật yên tĩnh, hương hoa cỏ từ trong rừng bay ra tản mát.Hắn dùng tâm cảm ứng chút hô hoán, nhanh chóng đi xuyên vào sơn trung, chim thú ngủ yên trong rừng liền bị hắn làm cho sợ hãi chạy trốn cước bộ liền chậm lại không thấy người kia đi đâu. Ngụy Vô Tiện đi đến một cái hồ đã cạn khô, nước sông đã chảy theo hướng khác, cái hồ trước đây đã biến thành một cái cốc thấp. Bên trong không có một cây cao lớn nào, chỉ có những bụi cây thấp bé cùng với các loài hoa cỏ như muốn khơi gợi người khác mở lòng hòa nhập bản thân với thiên địa nơi đây. Nguyệt quang như thủy, vạn vật yên tĩnh chỉ có một nhân ảnh phát quang đứng một mình giữa cốc.

Tuy hắn đã nhắm mắt lại nhưng cảnh vật xung quanh lại khắc họa rõ ràng trong trí óc của hắn, trong lúc cực kì yên tĩnh hắn đã hòa nhập với thiên địa nơi đây, tất cả mọi thứ ở xung quanh hắn đều có thể cảm ứng được. Mất dấu toan quay về hắn lại nghe trong động có tiếng người nói:"_Người mang Giang Trừng về làm gì?_"

Ngón tay Ngụy Vô Tiện co giật nhẹ nhàng áp vào hang động thấy hai ba người đang vây lấy một cô gái, liếc một chút cô gái này khá xinh đẹp nhưng hắn chưa gặp lần nào cả nhưng hai người trong số đang đứng cạnh cô ta trong lúc chạy loại cùng Tề Húc trên Nghị Sơn hắn đã nhìn thấy qua. Ngụy Vô Tiện nhìn một lượng thấy góc áo quen thuộc im lìm ở trong góc động như đã bất tỉnh rồi.
---

Ngụy Vô Tiện quan sáng hang động không còn đường nào khác để đi vào trong, lúc này cô gái kia đi đến cạnh Giang Trừng như lẩm bẩm cái gì đó không nghe rõ...

"_Ngươi...._"

Tề Húc quay trở về nghe bước chân hắn tới Ngụy Vô Tiện hơi giật mình quay đầu, bên trong cũng rục rịch phát hiện có người đi tới....

Ngụy Vô Tiện lặn xuống nước, dòng nước ở đây tối đen trong đêm tối càng khóc nhìn thấy, Ngụy Vô Tiện dùng chút tu vi luyện hóa một vật thể sáng soi đường, hắn lặp tức hiểu ra tại sao Tề Húc bắt hắn nhảy xuống đầm nước này nguyên ở bên trên đám nham thạch, thổ thạch lúc trước của hồ cốc toàn là thủy xà còn có rất nhiều thủy xà từ trong thổ thạch chui ra, vô số thân thủy xà dưới đáy hồ vặn vẹo giống như một lùm cỏ rậm rạp.

Tình cảnh trong nước đó làm cho Ngụy Vô Tiện bức bối nhìn đến tâm kinh đảm chiến, hắn tuy biết rằng thủy xà sẽ không chủ động cắn người nhưng nếu bản thân không cẩn thận bơi đến nơi thủy xà tụ tập hậu quả thật khó mà tưởng tượng được không bị nó bu lại cắn từng miếng thịt nhỏ. Tuy nhiên Giang Trừng đang ở trong tay bọn người kia, Ngụy Vô Tiện không thể làm liều trước khi Giang Trừng tỉnh lại hắn không nên làm liều phải nghe lời một chút.

Động đá vôi đại khái sâu khoảng năm trượng, khi hắn bơi một cách cẩn trọng tới chỗ phiến thạch hoa hắn đã cảm giác được áp lực cực lớn tại đáy hồ có mộg khối đen đặc quỷ dị, rõ là muốn hắn nhảy xuống đây tự sát mà nhìn dòng sông đã chuyến hướng ở xa đã hiểu rõ, cái hồ dưới đất nhất định là sau khi nước sông chuyển hướng hình thành trong ngàn năm, dòng sông tất nhiên có đường chảy ngầm tới cái hồ dưới đất ấy. Qua nửa thời, thần mực nước trong hồ đã ngừng dâng, dần dần trở nên yên tĩnh, một cái hồ nhỏ mĩ lệ xuất hiện tại nơi từng là cốc địa. Mặt hồ phẳng lặng như gương, ánh trăng như nước, làn gió mát thổi qua làm cho hương thơm của những bông hoa dại nhẹ nhàng lan tỏa, trong lúc này sơn lâm đã trở về vẻ yên tĩnh và u mĩ trong lòng kích động, sâu dưới đáy hồ phát tán một luồng ánh sáng thánh khiết, trong mơ hồ có thể thấy được quang mang nhàn nhạt tựa hồ phát ra từ một phiến bạch ngọc...

Đáy hồ sâu bao nhiêu Ngụy Vô Tiện không thể dùng mắt mà đo lường được, hắn không biết được bản thân có thể bình yên mà lặn xuống đáy hồ hay không. Thần bí vật kiện trong tả thủ của cổ thần đích xác rất hấp dẫn người ta, nhưng đáy hồ đen thui không chút ánh sáng làm cho hắn cảm thấy được một tia khí tức nguy hiểm, khiến hắn không dám khinh suất lặn xuống hồ. Hắn ném một tảng đá bên bờ hồ xuống, tảng đá lớn làm một mảng nước bắn lên, sóng gợn lăn tăn nhưng trong hồ nước vẫn không có chút động tĩnh.

Nước hồ lạnh lẽo vô cùng, trong hồ ánh sáng u ám, hắn chỉ có thể nhìn được trong phạm vi ba bốn trượng, may là thần cốt dưới đáy hồ tán phát quang mang nhàn nhạt, làm cho hắn xác định rõ được mục tiêu. Sau khi tiến nhập vào hồ dưới đất, hắn mơ hồ thấy nhìn thấy cảnh vật xung quanh, nơi này hiển nhiên là một cái động đá vôi rộng mênh mông dưới lòng đất, bên trong chứa đầy chung nhũ thạch, măng đá, thạch trụ, thạch hoa, màn đá, đá vôi cùng dung nham bồi đắp, trăm ngàn hình dạng, tráng lệ thần kì.

Rất nhanh hắn chưa kịp thưởng thức đã thấy màn nước lay động vật thể gì đó ùn ùn kéo đến lấy hắn làm trung tâm. Xem ra bọn thủy xà kia đã phát hiện ra hắn rồi Ngụy Vô Tiện trong ánh trăng mờ ảo ống sáo phát ra ánh sáng.

Đùng!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên, đột nhiên một tia nước từ vết nứt phun ra cao tới gần hai mét, những giọt nước lạnh giá từ trên không văng tung tóe xuống mặt đất Tề Húc giật bắn người, lại liếc Giang Trừng vẫn mê man suy nghĩ thiệt hơn nên mang người bỏ đi hay đợi thấy xác người kia lúc này Ngụy Vô Tiện đang cảm thấy một nguy cơ cực lớn phát giác nước hồ trên đầu hắn liên tục dao động, hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một con thủy quái giống rắn nhưng không phải rắn, giống cá mà cũng không phải cá, như một mũi tên cấp tốc đánh xuống hắn. Thủy quái dài khoảng một trượng, đầu mọc ra một cái sừng, thân rắn đuôi cá đang hả cái miệng máu to lớn táp hắn. Ôi sao lại có một con to như thế ở đây nhanh chóng tránh sang một bên, hàm răng sắc như kiếm của thủy quái lướt sát qua thân hắn, nhưng thân hình như rắn của nó đã quấn lấy eo của hắn.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn tác chiến dưới nước nhưng vẫn khiến hắn có chút lúng túng tay trái của hắn quay lại nhằm vào cái miệng to lớn của thủy quái đâm đến tay phải chém xuống xà thân đang quấn trên người hắn. Huyết thủy tuôn ra ào ào, Ngụy Vô Tiện gây cho thủy quái những vết thương chí mệnh, bên tay trái của hắn thọc sâu vào trong óc của thủy quái, chủy thủ bên tay phải cắt đứt thân thể của nó, huyêt thủy làm trước mắt hắn trở nên mơ hồ. Thủy quái dãy dụa kịch liệt chìm xuống đáy hồ, lập tức bị thủy xà xâu xé. Hắn không dám ngừng lại, vội vàng bơi lên trên. Nhưng chính tại lúc này kế bên một đám thạch nhũ bên cạnh lại xuất hiện một con thủy quái, con thủy quái này to như cái thùng nước, chân dài tới ba trượng, xem ra so với con lúc nãy hung mãnh hơn nhiều. Trong làn nước hồ đen kịt, song nhãn của thủy quái như lửa đèn sáng rực, bất quá nhìn vào cảm thấy hàn ý dày đặc.

Con thủy quái đó không tiến gần lại hắn mà mở cài miêng to như chậu máu phun ra một đạo điện quang, hắn tuy tránh được đạo điện quang đó, nhưng trong nước nơi nào cũng dẫn điện, điện lưu cực mạnh làm cho hồn thân của hắn bị giật đến tê dại, trong sát na đó hắn mất hắn năng lực hành động. Thủy quái chuyển thân rắn, cái đuôi dài to lớn cật lực quất vào người, quất hắn văng sang ngang ba trượng. Máu tươi từ miệng hắn trào ra, trong lúc hắn không thể vận công chống cự, cái quất mạnh mẽ đó làm cho hắn thụ nội thương trầm trọng. Ngực bụng đau đớn kịch liệt làm cho thân thể tê cứng của hắn khôi phục lại tri giác, hắn vừa muốn động đậy, đột nhiên phát hiện có bốn năm con thủy quái dài hơn ba trượng từ xa bơi vọt tới.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy da đầu tê dại, một con thủy quái như thế đã làm hắn không thể ứng phó giờ nhiều như vậy làm hắn càng ghét chiến đấu dưới nước.Đầu vai đau đớn công thêm tác dụng của huyền công gia truyền Thần Nam lần đầu tiên không bị mất đi năng lực hành động, nhưng tốc độ thủy quái vẫn nhanh hơn hắn, trong chớp mắt mấy con thủy quái đã truy đến há mấy cái mõm đầy máu táp hắn. Ngụy Vô Tiện không còn biện pháp nào chỉ còn cách quay đầu lại đánh với đám thủy quái ở cự li gần, xuyên thủng thân thể hai con thủy quái làm cho bọn chúng máu tươi lênh láng, nhưng hắn cũng bị một cái đuôi to lớn của thủy quái quất vào làm cho cho hắn cảm thấy xương cốt như muốn đứt đoạn. May là hắn bị quất bay lên trên lực lượng mạnh mẽ làm cho hắn vọt ra khỏi vị trí, bọn thủy quái thụ thương liền bị đồng bạn vây công trong chớp mắt cốt nhục không còn.

Khi Ngụy Vô Tiện cách mặt hồ khoảng một trượng, đuôi thủy quái lại theo sau, hắn dụng lực ném hai thanh chủy thủ ra, trong mơ hồ hắn thấy máu tươi tuôn ra. Thủy quái tựa hồ biết được hắn sắp ra khỏi nước hồ lần đâu tiên không công kích đồng bạn nhất tề vọt tới hắn.

Nếu như bình thường, hắn có thể nhịn thở dưới nước khoảng nửa ngày mà không cần hoán khí, nhưng hôm nay trong hiểm cảnh sinh tử hắn liên tiếp thụ thương cộng thêm không ngừng kịch liệt vận công, sớm đã hao sút hết tinh lực, làm cho hắn xém chút nữa là ngạt nước rồi. Miệng hắn máu tươi chảy ra ngoài, thân hình không chút động đậy đám thủy quái đó ngửi thấy mùi máu liền bơi nhanh về phía hắn đều há rộng cái miệng máu lộ ra hàm răng trắng rậm rạp cực kì đáng sợ.

Lúc mấy cái miệng máu to lớn của bọn thủy quái sắp chạm tới thân người Thần Nam, hắn nhanh chóng chìm xuống nhanh như chớp xuất ra hai thanh chủy thủ máu tươi tuôn ra ào ào, hai con thủy quái bị trọng thương. Ngay lúc đó, hắn cảm thấy điện lưu cường đại lại làm hắn mất đi năng lực hành động. Đồng thời một cái đuôi to lớn quất vào hắn .Thân mình hắn nhanh chóng rơi xuống đáy hồ, nhìn đám thủy xà dày đặc như cỏ rậm.

Một cơn đau kịch liệt làm cho hắn khôi phục lại tri giác mười mấy con thủy xà đã cắn trúng hắn, cảm thấy nơi bị cắn trở nên tê rần, cảm giác tê dại đó nhanh chóng lan ra toàn thân. Hắn biết rằng đã trúng kịch độc, một bên thổ huyết một bên hắn cực lực vận chuyển huyền công, một tầng kim quang nhàn nhạt từ thân thể của Thần Nam phát ra chấn văng đám thủy xà đang cắn trên người hắn, nhưng sau đó vô số thủy xà ngọ nguậy chôn hắn xuống dưới.

Lúc này vô luận trong lòng hắn hay tay chân hắn chỗ nào cũng đây rẫy thủy xà, thân thể Ngụy Vô Tiện không khỏi nổi gai ốc. Tuy có hộ thể chân khí ngăn lại bọn chúng không thể làm hại hắn nữa nhưng trong lòng hắn cảm thấy lành lạnh.

Nhìn qua đám thủy xà dày đặc, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy đám thủy quái đang cắn xé hai con thủy quái thụ thương, máu tươi tuôn ra lênh láng đồng thời có mười mấy con thủy quái đang bơi đến nơi này trong bóng tối đen kịt mười mấy cặp quái nhãn như lửa đèn rực sáng lãnh điện sâm sâm làm người khác sợ run.

Trong một thời gian ngắn hai con thủy quái thụ thương lưu huyết đã bị đồng bọn xâu xé ăn mất ngay cả một miếng xương cũng không còn. Thần Nam xem đến lạnh run. Đây đúng là thế giới mạnh được yếu thua, yếu đuối đồng nghĩa với tử vong. Bọn thủy quái không ngường dò xét đáy hồ nhưng đối mặt với hàng vạn con thủy xà ngọ nguậy dày đặc bọn chúng chỉ có thể ấm ức mà lui đi.

Qua một lúc lâu đáy hồ khôi phục lại vẻ yên ắng, Ngụy Vô Tiện lưu chuyển không ngừng hắn đã đen độc tố trong người trục xuất ra ngoài, chỉ là nội thương nghiêm trọng không thể trong một thời gian ngắn có thể thuyên giảm. Mấy con thủy quái cảm thấy chấn động mạnh mẽ trong nước, nhanh chóng đuổi theo hắn cứ như thế hắn sẽ nhanh mất tri giác thôi.

Điện lưu cường đại lại tập kích hắn ứng được điện lưu liền vào vai, điên lưu không mãnh liệt như hắn tưởng tượng hay cơ thể hắn chai lì. Dòng nước mát lạnh như xâm nhập vào tâm trí hắn đưa hắn về miền xưa cũ. Hắn được đưa về Giang phủ lạ lẫm, có một người tự xưng Giang Trừng đến chào hỏi hắn.

Hắn sợ lắm lại không muốn đụng phải người khác cứ thế chui rúc trong phòng, có một tỷ tỷ xinh đẹp tốt với hắn, cho hắn đồ ăn ngon, cho hắn quần áo mới, hắn ngủ trong chăn ấm không sợ đói, không sợ rét không sợ bị bỏ rơi. Mà người kia giờ lơ hắn rồi, không chịu chơi với hắn nữa mà chơi với người khác... Hắn cướp đồ ăn của ngươi đó, người đó không vui nhưng cũng không thèm hung dữ với hắn... Hắn cướp đồ chơi của người đó, người đó tức giận nhưng trong ánh mắt không hề chán ghét...hắn giành tỷ tỷ của người đó, người đó ganh tỵ nhưng không hề có ý định đánh hắn hay đuổi hắn ra khỏi nhà...

Trước đám bạn người đó chưa từng nói nữa lời bực bội về hắn, cũng không khinh thường hắn kiếm chuyện với hắn như người khác. Hắn gây chuyện với đám bạn kia khiến đám bạn kia không chơi với hắn nữa người đó cũng không trách hắn...thời gian dần trôi họ cùng nhau học tập cùng nhau lớn lên.. là huynh đệ một nhà.

Tề Húc nhìn mặt hồ tĩnh lặng, không biết Ngụy Vô Tiện đã như thế nào rồi lại nhìn Đào Liễu:"_Nàng bắt hắn về làm gì? Suýt nữa là bị Ngụy Vô Tiện tóm_"

Đào Liễu không trả lời câu hỏi kia nói:"_Ai mà biết tên kia lại có thể mò tới tận nơi này chứ? _"

Ngón tay Giang Trừng hơi động đậy

Nhìn mặt nước phẳng lặng Đào Liễu nói:"_Ở dưới nước lâu như thế không bị thủy quái giết cũng ngạc thở mà chết thôi chàng lo lắng cái gì? Còn tên này đã bị khói mê phong tỏa tu vi rồi không chạy được đâu_"

Tề Húc thấy nàng không vui hơi dịu giọng:"_Nàng làm sao bắt được hắn_"

Đào Liễu toan trả lời thì mặy nước ọc ọc nổi bọt lên. Tề Chinh nhíu mài lại gần thám thính chỉ thấy tim nước bèo bọt, dần dần nổi lên máu tươi hấp dẫn ánh nhìn. Tề Húc nghĩ nghĩ đi lại lấy trong người một lọ thuốc đổ xuống nước.

Đột nhiên một giọng nữ chói tai vang lên cực kì đau đớn. Tề Húc quay đầu phát hiện Đào Liễu bị một lưỡi kiếm xuyên qua tròng mắt giãn ra cực đại. Tam Độc xè xè lên tiếng, Giang Trừng triệu kiếm chém thêm một nhát thân ảnh ả lắc lư rồi ngã nghiêng rơi xuống đất. Tề Húc muốn chạy lại nhưng người bên cạnh giữ hắn lại, Tề Danh vội xuất phi kiếm không phải Giang Trừng trúng mê hương rồi sao? Dù có tỉnh cũng không thi triển được tu vi mới đúng một tiếng nổ lớn vang lên, cát đá bay mù mịt một vết nứt cực lớn xuất hiện ở giữa cốc, đột nhiên một tia nước từ vết nứt phun ra cao tới gần hai mét, những giọt nước lạnh giá từ trên không văng tung tóe xuống mặt đất. Ngụy Vô Tiện hốt hoảng mặt hồ như bị chẻ đôi, hồ vỡ nước trào ồ ạt.

Vết nứt to lớn do Tam Độc dùng tạo ra từ từ mở rộng, đất ở xung quanh bị lún xuống, trong cốc tựa như phát sinh một cơn địa chấn toàn bộ mặt đất đều bắt đầu chấn động toàn bộ đất trong cốc đều bị phá vỡ vết nứt chằng chịt xuất hiện trong cốc, tầng đất bị vỡ vụn không ngừng lún xuống dưới, nước từ trong hồ phun ra ào ào trong khoảnh khắc cái hồ sâu kia dần dần chảy nước hết ra ngoài. Ánh mắt Giang Trừng đục ngầu cư nhiên lần nữa đem cái hang động này chẻ làm đôi, thật sự chẻ làm đôi Ngụy Vô Tiện bò dậy xem ra Giang Trừng bị chọc giận thật rồi ra tay cũng ngông cuồng ác liệt quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro