Lạnh
Lúc này Hiểu Tinh Trần cũng đi dạo cùng Tiết Dương mười ngón tay của họ nắm chặt, đan vào nhau cảm giác như bất kể là sống hay chết cũng không tách rời. Hiểu Tinh Trần có chút không quen, Tiết Dương nói:"Chân ngươi vừa lành ta dắt cho an toàn.. "
Đường núi càng đi càng dốc, vì hiếm có ai tới đây nên đường đi đã dần bị bao phủ bởi cỏ rạp, tất cả ngợp trong màu xanh mênh mang. Ấy vậy mà trên con đường phía trước lại có hai hàng dấu chân rất rõ, hẳn là vừa có ai đi qua đây.
Hiểu Tinh Trần không kìm được thầm cảm thấy kinh ngạc, liền quay sang nói: "_Không ngờ lại có người có nhã hứng giống chúng ta, lại còn đi trước một bước nữa..._"
Khi họ lên tới đỉnh núi thì trời đã tối hẳn trên đỉnh núi vẫn có tùng bách vươn mình ngạo nghễ, những cành cây bị gió lớn đè lên gió lạnh rít gào, nhưng đứng ở nơi đây lại có thể nhìn thấy ở nơi chân trời, ánh trăng khuyết treo giữa những hạt cát vàng bay lượn, sắc bạc chiếu xuống uốn lượn tựa dòng sông sóng nước cuộn trào xung quanh là một mảng màu xanh thuần khiết cùng muôn ánh sao, tạo nên một khung cảnh vô cùng rực rỡ, hoa lệ, tựa gấm vóc muôn màu. Ngọn núi xanh biếc trải dài liên miên bất tận chừng như cũng bị nhuốm lên những màu sắc ấy, trở nên hết sức mê ly. Trong thành phố chợ ồn ào, người qua lại hết sức tấp nập. Từ nơi trang viện của mấy gia đình giàu có, tô điểm cho vô số tường xanh ngói đỏ cực kỳ hoa lệ. Mà những gia đình đó, lúc này chắc đều đang tấu nhạc vui tươi để hưởng thụ sự giàu sang giữa chốn nhân gian.
Sự phồn hoa náo nhiệt, xa xỉ vàng son của vùng đất phía xa thực giống như áng mây màu nơi chân trời, khiến người ta mê đắm chúng y tìm chổ ngồi xuống, ngắm nhìn...
Hiếm khi được thoải mái như này, hắn tựa bên một gốc cây kéo y dựa vào người hắn.
Hiểu Tinh Trần bị Tiết Dương giữ trong phòng không cho đi lại tới giờ mới được thả ra ngoài...
Lúc muốn trở về chợt nghe phía không xa có những tiếng hò hét vang lại. Bốn bề vốn đang tĩnh lặng, những âm thanh ấy vang lên nghe đột ngột và quái dị vô cùng, khiến y không kìm được thầm sinh lòng đắn đo. Tiết Dương lúc này hơi cau mày trầm ngâm kéo y ẩn nấp khi tới chỗ phát ra những âm thanh quái dị vừa rồi thì chỉ thấy có một đôi nam nữ đang nằm trên nền đất sắc mặt tái đen, đặc biệt là mấy chỗ xung quanh tai mắt mũi miệng lại càng đen kịt như mực. Hai người họ nhíu chặt đôi mày, dường như vô cùng đau khổ. Hai chân bọn họ gập lại, đôi tay co giật liên hồi, miệng phát ra những tiếng kêu đau.
"_Họ hình như trúng độc rồi cứu người là quan trọng!_"
Hiểu Tinh Trần lại giở chứng nữa rồi...
Lấy thuốc từ trong vạt áo trước ngực ra, sau đó liền đè chặt nam tử đang nằm trên mặt đất kia xuống, không cho gã giãy giụa, dưới ánh sáng của bùa chú nhất thời không biết nên bắt đầu tìm miệng vết thương của người đó từ đâu, huống chi vết rắn cắn vốn đã rất nhỏ vội vàng lấy khăn tay ra, siết chặt chỗ sát với miệng vết thương, miệng vết thương liền mở rộng ra, lập tức rắc một lớp thuốc thật dày lên trên đó. Độc rắn này hình như là độc vương hèn gì người kia không chống cự nổi.
Hai hàm răng người đó cắn rất chặt, không sao cậy ra mà đổ thuốc vào được y nôn nóng đến độ đầu vã đầy mồ hôi, đành nhìn qua phía Tiết Dương cầu cứu. Hắn lập tức hiểu ý, liền đánh mạnh một cú vào cằm nam tử đó làm gã há miệng ra nàng vội đổ thuốc bột vào miệng gã, lại lấy túi da đựng nước ra mà đổ thêm vào.
Hiểu Tinh Trần quan sát sắc mặt một chút, lập tức thở phào một hơi qua xem nữ tử đó dường như hết sức đau đớn, khuôn mặt vốn thanh tú đã nhăn nhó đến biến dạng, miệng không thể nói năng, chỉ không ngừng phát ra những tiếng thở, thấy sắc mặt cô ta xám như tro tàn, hai hàm răng nghiến chặt, vừa như vui sướng lại vừa như đau khổ, kỳ dị đến khó tả. Tiết Dương bóp miệng cô ta nhưng cô ta lại chẳng có chút phản ứng, vẫn nghiến chặt răng. Nàng nhíu chặt đôi mày, lật mí mắt cô ta lên, đột nhiên cúi đầu, ủ rũ nói:"_Cô ta trúng độc quá lâu, không còn cách gì nữa rồi, đồng tử cũng đã giãn ra_"
Y nhìn nữ tử mà mình mới gặp mặt lần đầu đó, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ dị: Nhất định phải giúp cô ta, nếu không... Đến bản thân y cũng không biết là nếu không sẽ như thế nào, chỉ loáng thoáng cảm thấy có điều gì đó không hay.
Tiết Dương nhìn y đang mải suy nghĩ, lại nhìn nữ tử đó chợt co giật dữ dội trong lòng y, thân thể run lẩy bẩy từng hồi, như thể một chiếc lá vàng giữa làn gió thu, ngợp nỗi tang thương khôn tả. Có lẽ là vì một cơn đau đột nhiên kéo tới, cô ta đau đớn đến nỗi toàn thân co rúm lại, trên trán, trên mu bàn tay đều hằn rõ gân xanh, tựa những con rắn đang uốn lượn, cả khuôn mặt lúc này đã trở nên đen như mực, màu đen còn ngấm sâu vào tận trong da hắn hỏi:"_Có phải cô ta sắp chết rồi không?_"
Hiểu Tinh Trần đau khổ ngoảnh mặt qua một bên:"_Phải, nhưng sẽ không nhanh lắm đâu. Nọc hàn xà một khi phát tác sẽ làm người ta vô cùng đau đớn nhưng lại không thể chết ngay đây là độc vương, tên này có tu vi cao không sao, cô ta..... Tuy đồng tử của cô ta đã dãn ra không còn cách nào cứu nổi nhưng vẫn phải chờ một khắc nữa thì mới chết được_"
Y đầu vẫn ngoảnh đi, không đành lòng nhìn cảnh tượng trước mắt...
Tiết Dương đâm thẳng vào ngực nữ tử kia vô cùng kiên định, một loạt những động tác ấy diễn ra rất nhanh, khi kiếm được rút ra, từng làn khí lạnh nơi lưỡi kiếm phả thẳng vào mặt Hiểu Tinh Trần, nhưng cảm giác ấy còn chưa tan hết, lưỡi kiếm đã đâm thẳng vào thân thể mềm nhũn làm bằng máu thịt kia rồi.
Hiểu Tinh Trần.....
Hiểu Tinh Trần giật mình cả giận, chỉ tay vào thi thể trên mặt đất:"_Cô ta và ngươi không thù không oán.....sao ngươi lại... _"
"_Nếu thực sự có thù oán, ta nhất định sẽ trơ mắt nhìn cô ta phải chịu đau đớn từng chút một rồi đâu để cô ta chết dễ dàng như vậy được... _"
Hắn cố giải thích bằng nói bằng giọng dịu dàng nhất có thể:"_Đồng tử của cô ta đã giãn ra rồi, ngươi cũng nói là không thể cứu được nữa mà, lại không đành lòng nhìn cô ta như thế, vậy ta thay nàng để cô ấy khỏi chịu khổ_"
Hiểu Tinh Trần không còn lời nào để phản bác, chỉ đành nói: "_Dù sao cũng là một mạng người..._"
Y buồn bã lắc đầu, đột nhiên ngẩng lên, ánh mắt âm u khó tả:"_ Ta thừa nhận là ngươi không làm sai_" Y khẽ thở dài:"_Nhưng sự tàn nhẫn của ngươi... nằm ngoài ý liệu của ta_"
Tàn nhẫn? Hắn tàn nhẫn? Hắn cơ hồ đã bật cười thành tiếng, vì câu nói này của y một cảm xúc dữ dằn bất giác cuồn cuộn tràn lên từ nơi nào đó trong sâu thẳm trái tim hắn, hắn cười gằn, nói:"_Ta tàn nhẫn?_" chợt nhớ đến y từng nói hắn ghê tởm, lòng ngực hắn thít chặt sau đó lại cất giọng hờ hững: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ một Tiết Dương có thể sống sót để đi ra từ biển máu có thể còn lương thiện? Ngươi xem trọng ta quá rồi.. _"
Hắn cười lạnh, nói tiếp:"_Tàn nhẫn, ấy là bản lĩnh phòng thân của ta. Giết cô ta cũng là cứu cô ta. Nhưng trước khi giết cô ta, người chết trong tay ta vốn không phải mới chỉ có có một.... Nếu muốn ta giết luôn cả hắn._"
Sắc mặt y biến đổi không ngừng, lúc xanh lúc trắng, tựa như đang phải trải qua một cơn đấu tranh dằn vặt khó mà dùng lời miêu tả trong nội tâm nhìn hắn như một nhìn một người xa lạ. Nơi đáy lòng hắn bỗng trào lên một niềm thất vọng, là với y, cũng là với chính bản thân mình. Sự đau khổ nơi đáy lòng hắn lan tỏa từng chút, cuối cùng bật ra ngoài qua kẽ răng:"_Có phải bây giờ ngươi mới phát hiện, ta kỳ thực không phải là người mà ngươi có thể kết bạn tri giao cả đời? Tiết Dương mà ngươi biết vĩnh viễn luôn tàn nhẫn như thế!_"
Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng, tĩnh lặng tột cùng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng sương tan thành nước, từ từ nhỏ xuống một giọt, hồi lâu sau, lại là một giọt nữa, như thể đang xuyên thấu trái tim người ta. Tiết Dương dần dần tỉnh táo hắn với hai chữ "tàn nhẫn" kia thật sự rất muốn tránh càng xa càng tốt, khi nghe nàng nói hắn như thế lòng hắn liền kinh hãi đến mất lí trí...chuyện trước kia khiến hắn kinh hãi tột cùng.
Phía sau lưng chúng y bất chợt vang lên một giọng nói lạnh lùng:"_Ngươi đã giết nàng?_"
Tiết Dương nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy chính là nam tử vừa rồi lạnh lùng đáp:"_Thì sao? _"
Lúc này gã đã tỉnh lại, đang ngồi xếp bằng trên nền đất. Nam tử đó tuy vừa mới đi dạo một vòng qua Quỷ môn quan nhưng khí thế vẫn không hề suy giảm, toát ra đầy vẻ quý khí. Hắn chợt cất giọng khàn khàn vẻ hết sức chân thành:"_Đa tạ!_"
Nam tử đó nhìn nữ tử kia thoáng đau thương cùng cái gì đó bất lực. Lúc này khí sắc gã đã khá hơn rất nhiều, vẻ tím tái gần như biến mất hẳn. Tiết Dương để ý quan sát hắn thấy người này tuổi độ tam tuần, khuôn mặt cực kỳ góc cạnh, mày kiếm đâm ngang, đôi mắt đen láy sâu thẳm như mắt ưng, khiến người ta khó lòng đoán ra suy nghĩ trong lòng gã. Tuy gã cố ý ăn mặc theo lối công tử nhà giàu bình thường, thế nhưng luồng bá khí và sự sắc bén trên khuôn mặt kia lại không sao che giấu được, khiến người ta vừa thoáng liếc qua đã có cảm giác sợ hãi. Thế nhưng Tiết Dương chẳng bỏ vào mắt. Nam tử kia thấy Tiết Dương chỉ đứng một bên lại nhìn Hiểu Tinh Trần, trên tay còn dính bột thuốc mắt cúi xuống nhìn mặt đất im lặng không nói.
Nam tử nói"_Nhưng ta mặc kệ hai người tự chọn đi, muốn chết hay là muốn đi theo ta_"
Tiết Dương nghe thấy lời này thì giận đến nỗi sắc mặt tái nhợt, toàn thân hơi run rẩy không sao kìm nén được nữa, bước lên một bước đứng chắn trước mặt y, lạnh lùng nói với nam tử kia, hắn nghĩ hắn là ai, đang chiêu mộ người à?:"_Ngươi nói gì? Ta tiễn ngươi theo cô ta thì có_"
Nam tử kia ngồi xếp bằng trên nền đất, bị hơi lạnh làm sặc sụa một hồi, sau khi ổn định lại hơi thở bèn thản nhiên nói: "_Tuy ngươi đã cứu mạng ta nhưng xưa nay ta đã muốn có thứ gì, nhất định phải có bằng được. Tuy chất độc trên người ta còn chưa được giải hết nhưng muốn đối phó với ngươi thì chẳng khó khăn gì_"
Tu vi người này rất tốt có thể chiêu dụ về thì càng tốt hơn nữa.
Tiết Dương nở nụ cười hờ hững:"_Đã như vậy, ngươi cứ việc thử xem_"
Thấy nam tử kiêu ngạo như vậy y hơi lo lắng với bản lĩnh của người kia lúc trong thành nghe khẩu khí và thần thái của nam tử kia, hình như là rất tự tin một khi chọc giận Tiết Dương nhất định sẽ bị Tiết Dương giết chết thì sao?
Tiết Dương khẽ cười một tiếng, giữa vùng núi non tĩnh lặng, tiếng cười nghe càng thêm giòn tan, loáng thoáng còn có tiếng vang vọng lại, như thể bốn phương tám hướng đều có những nam tử đang cất tiếng cười ung dung. Rất nhanh rút kiếm đâm người đang định mở miệng nói gì kia, người kia chợt hơi cau mày,...
Hiểu Tinh Trần giữ lưỡi kiếm của hắn hắn:"_Tiết Dương... " nhíu mày:"Không được... đừng làm thế... _"
"_Sợ cái gì chứ, chẳng qua chỉ đâm hắn một kiếm thôi, lại không vào chỗ yếu hại, hắn không chết được đâu? Muốn chết cũng không dễ dàng như vậy._"
Nam tử đó rút kiếm của Tiết Dương ném ra lưỡi kiếm dính đầy máu, một giọt máu nhỏ xuống nền đất Tiết Dương cười nhạt, cất tiếng:"_Này, ngươi chớ có mà động đậy bừa bãi, kẻo không miệng vết thương nứt ra thì ngươi khổ đấy_"Sau đó Tiết Dương nhạt nhẽo nói:"_Cái này chỉ cảnh cáo thôi, ngươi cẩn thận với ta_"
Hắn không muốn gây chuyện trong thành này, họ còn nhiều việc phải làm lắm.
Nói rồi kéo Hiểu Tinh Trần xuống núi. Vọng Minh Nguyệt nhìn xác nữ tử kia thở dài, trái tim có chút không diễn tả nổi không phải đau lòng cũng không phải tức giận mà là thất vọng cô ta là hôn thê của hắn, hắn không yêu cô ta nhưng rất tốt với cô ta hắn nghĩ sớm muộn gì cô ta cũng trở thành người của hắn, trở thành chủ của Vọng thành nên đối với cô ta cũng quan tâm thêm mấy phần, không ngờ hôm nay cô ta nằng nặc đòi lên đây để dùng rắn độc tấn công hắn. Hắn là người ở đây sao không biết nơi này có rắn chỉ là không ngờ cô ta lại ra tay với hắn. Nhìn bề ngoài như là rắn độc bình thường, nhưng không phải đó là độc của Xà Vương, trước đó hắn đã ép độc một nữa nhưng vẫn hơi hôn mê, do có người đến bản năng phòng vệ khiến hắn tỉnh lại. Hắn điểm nguyệt cầm máu cho bản thân rồi ép độc lần nữa, sau đó cẩn thận đem chôn cô ta trên núi rồi khó khăn trở về. Có lẽ hắn không cho cô ta được thứ tình cảm mà cô ta muốn nên cô ta mới hận hắn như vậy, rất tiếc trái tim hắn đã giành cho một người khác...
Một người đã bỏ hắn mà đi...
Vừa thay xong một bộ đồ bình thường, Tiết Dương nhìn thấy y đẩy cửa đi vào, còn bưng theo đồ ăn đêm, mỉm cười, nói:"_Chắc đã đói bụng rồi chứ gì, ta vừa dặn tiểu nhị đem cháo cá nóng hổi tới, còn đang nóng hổi đây_"
Tiết Dương vẫn còn giận nàng vì hai chữ "tàn nhẫn" kia, liền chỉ hờ hững nói:"_Ngươi nhọc lòng rồi_"
Trong lòng Tiết Dương buồn bực, vì y nói đúng nên mới cảm thấy khó chịu, dù hắn che giấu thế nào cũng bị phát hiện..
"_Ngươi còn giận những lời đó sao? _"
Tiết Dương đáp:"_Ta sao dám giận ngươi_"
Trên mặt y thoáng lộ vẻ tự trách:"_Ta biết là ta không tốt, không nên nói ngươi như vậy. Nhưng ngươi thế này tức là đang giận dỗi rồi, lẽ nào ngươi muốn thành người xa lạ với ta sao?_"
Tiết Dương đương nhiên không muốn trở thành người xa lạ với y nghĩ một hồi giải thích:"_Hôm nay là ta không tốt không nên nói như thế với ngươi chỉ là khi đó nữ tử kia vẫn còn thở nhưng đau đớn không thôi ta biết ngươi muốn tốt cho cô ta, không đành lòng để cô ta chịu khổ thêm nữa, nhưng vẫn không kìm được kinh hãi vô cùng bất lực, không ra tay lẽ nào để cô ta chịu khổ thêm sao? Được rồi chúng ta bỏ qua chuyện này có được không?_"
Hiểu Tinh Trần gật đầu ánh mắt rơi vào thanh kiếm của Tiết Dương rồi lại quay mặt đi không để ý tới nữa, Tiết Dương bất an không hiểu sao lại nghĩ đến người kia... không tự chủ được mở miệng:"Có phải kiếm của Thành Mỹ cũng giống như thế này... "
Hiểu Tinh Trần giật mình lại cúi đầu khẽ nói:"Không phải"
Đạo trưởng, ai dạy ngươi nói dối vậy... Khả năng nói dối kém quá đi. Tình hình này chắc lúc ở Ma Tĩnh Điện lúc lão già kia nhắc đến Giáng Tai đạo trưởng hẳn là đã nhớ ra thanh kiếm này, hoặc là trước đó nữa đã nhớ ra nhưng đạo trưởng lại không nói, trước kia đạo trưởng tâm ý thực dễ đoán, luôn bị hắn lừa gạt không ngờ đi một vòng chuyển kiếm đã trở nên sâu sa trong suy nghĩ hơn còn muốn gạt cả hắn..
"Đạo trưởng có phải vừa rồi ngươi thấy ta ra tay quá độc ác liền cảm thấy ghê sợ" hắn cố ý nhấn mạnh mấy từ quá độc ác, tâm tư cũng theo đó lạnh băng:"Ngươi cảm thấy ghê tởm ta đúng không?"
Hiểu Tinh Trần không hiểu tại sao lại quay lại vấn đề này rồi?
"Không phải nói bỏ qua rồi sao?"
"Trả lời ta" Từ sâu trong thâm tâm của Tiết Dương cũng muốn có câu trả lời chính xác, mặc dù câu nói đó có thể khiến hắn đau đến tận xương tủy, thế nhưng Tiết Dương lại là một người vô cùng cố chấp đến cực đoan
"Thì vẫn là ngươi làm không sai chỉ là ngoài dự liệu của ta..."
Câu trả lời này Tiết Dương không bới móc được gì nếu càng hỏi sẽ càng dẫn đến gây gổ, đành thôi..
Cả đêm Tiết Dương đều không vui..
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro