Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồn Về (2)

Nửa đêm đột nhiên sét đánh vào một góc thành, khiến nó vỡ vụn mọi người bị âm thanh của nó làm cho giật mình kinh hãi. Ninh Tường đi ra ngoài nhìn sắc trời lẩm bẩm đoán thiên tượng, trong phòng tiểu tinh linh tiên hoa kia đang cuộn trong chăn mềm đột nhiên kêu lên đau đớn, không ngừng lăn tròn mồ hôi bịn rịn toát ra ánh sáng trên người yếu ớt.

Vọng Minh Nguyệt kinh hãi:"_Sao lại thế này,  có phải lúc mang hồn phách về đặt trong hoa xảy ra vấn đề gì rồi không?_" 

Sắc mặt Vũ Phá Hư Không lúc xanh lúc trắng:"_Ta không biết nữa, lần đầu ta luyện thể phách... ta.. _" 

Ồn ào đến mọi người phải chạy ra xem. Tiên hoa đau đến phát khóc, ánh sáng trên người càng thêm mỏng manh đến tưởng chừng sắp tan biến. Hiểu Tinh Trần nhìn cô ta một hồi rồi chạy ra nhìn sắc trời lần nữa:"_Các người.. các người chiêu hồn... đoạt mệnh? Các người_" 

Ánh mắt Vọng Minh Nguyệt đột nhiên toát lên một loại sát khí.... 

Tiết Dương liền thuận thế đứng chắn trước Hiểu Tinh Trần, không để người kia làm càn...

Trời dần sáng, tiên hoa đau quá ngất dần, cơ thể nhỏ bé lạnh toát đi Hiểu Tinh Trần lau mồ hôi trán:"_Cấm thuật này ta chỉ nghe chưa nhìn thấy bao giờ, ta thật sự không có cách_" 

"_Nghe? Ngươi nghe ai nói_" Đây là cấm thuật độc môn của Vũ gia đời trước nhưng sau này Vũ gia cải tà quy chính, mấy cấm thuật cũng được phong ấn không  dùng nữa... Vì chuyện của Thành Nguyệt mà Vũ Phá Hư Không mới làm liều mang cấm thuật ra dùng lần nữa... 

Sấm chớp liên hoàn gương mặt Hiểu Tinh Trần lúc tối lúc sáng"_Sư phụ_" sắc mặt hắn lạnh toát nói thêm:"_Dùng thứ này mỗi đêm trăng tròn người bày thuật phải chịu đóng băng kinh mạch... Các người.... _" 

Vọng Minh Nguyệt cố gắng kiềm chế sự sợ hãi của chính mình:"_Sư phụ ngươi đâu? _" 

Tiết Dương quát:"Tránh ra"

Sư phụ Hiểu Tinh Trần không phải muốn gặp là gặp lung tung như thế, hơn nữa Tiết Dương không muốn họ gặp lại một chút nào... Lỡ như bà ta phát hiện gì đó bất thường từ hắn lại nói cho Hiểu Tinh Trần... 

Ninh Tường hơi nghiêng đầu không biết nghĩ gì! Sao có thể tìm được nữa... 

"Ta có cách... "

--

Trong kết giới yên bình ngăn cản mọi thứ bên ngoài,lúc này không mảy may để tâm đến bên ngoài Bỉ Mục chiều cao bảy nghìn mét trên mực nước biển, giống như một thanh lợi kiếm đâm thẳng lên mây. Trên đỉnh núi hàn lưu bốc lên, mây mù cuồn cuộn. Trên đỉnh núi mặc dù không khí loãng nhưng không khí lãnh buốt thổi vào người giống như lưỡi dao sắc đâm vào thấu xương tuỷ. Trần Khanh không hiểu tại sao mình lại bị bắt ở đây,  càng không hiểu sao bị luyện dưới thác này. 

Lão nhân lưu chuyển trong người hắn lưu chuyển một loại khí lực di chuyển không ngừng, ánh sáng kim sắc bao quanh khắp người hắn nếu quan sát thật kỹ có thể phát hiện ra, quanh người hắn có rất nhiều những ánh sáng bảy sắc nhỏ không thể nhìn thấy, ngăn chặn. Sắc mặt Trần Khanh trắng bệch ra vì lạnh hắn nhíu mày toàn thân như không còn là của hắn dần cứng đờ ra. 

Mấy lão nhân lẩm bẩm:"_Thể chất này thật hiếm, hèn gì...._" 

Một người nói:"_Không tin không dạy được tên này võ công.. ._" 

Người khác lại nói:"_Đã bảo ông đi xa một chút tìm người... _" 

Người nọ nói:"_Ta có suy tính của ta_" 

Nhốt mình trong phòng mấy ngày cùng Vũ Phá Hư Không tìm hiểu nguyên nhân Thành Nguyệt hồn phách suy yếu cơ thể lúc ổn lúc không nhưng bao nhiêu sách thuật của Vũ gia điều không có ghi nhận nguyên nhân. Vọng Thuyền Quyên lần đầu thấy ca ca có biểu hiện lo lắng như thế nhất thời không hiểu nguyên do, từ lúc ca ca mang Thành Nguyệt về nàng đã thấy rất bất ổn. Không hiểu sao ca ca lại rất tốt với Thành Nguyệt tiên hoa đó luôn mang bên mình ánh mắt lúc nhìn 

Vọng Minh Nguyệt cuối cùng cũng chịu đi ra:"_Ninh công tử có thể dẫn ta đến Lăng Chi Viên? _" 

Ninh Tường lắc đầu:"_Ta không thể dẫn, nhưng ta có thể về đó một chuyến tìm hiểu giúp người có điều ta có điều ta muốn trao đổi điều kiện _" 

Vọng Minh Nguyệt không thèm nghĩ nhiều:"_Được_"

Vũ Phá Hư Không:"_Ngươi điên hả? Nghe hắn nói gì đã..._" 

Tất cả mọi người đều há hốc Tiểu Long thật bất phàm, tiếng gầm đáng sợ, khí thế vương giả của loài rồng. 'Ngũ Giai Thánh Long' bốn từ này cứ ẩn hiện trong lòng mọi người. Không tin được Tiểu Long ngốc lúc nào cũng đi kè kè bên Ninh Tường là một con rồng lớn,Vũ Phá Hư Không nhìn thấy Tiểu Long tới, tim hắn ta nhảy ngược lên hèn gì không sao nhìn được năng lực chính xác của cô ta,  chỉ thấy cô ta rất cao minh mà thôi. 

Tiểu Long lại gầm lên một tiếng xòe rộng hai cánh làm cuộn lên một trận cuồng phong mạnh mẽ. Trên đất đột nhiên cát bụi ngập trời. Hai mắt nó phát ra hai đạo thần quang, gầm lên một tiếng bay thẳng lên. Ninh Tường vẫy vẫy tay:"_Ta sẽ về nhanh thôi_" 

Bọn người Giang Trừng đều biết hắn đi tìm thông tin ở Lăng Chi Viên nào đó, nhưng không hiểu lắm là hắn hỏi thăm ai? Sư phụ hắn... Mọi người điều nói sư phụ hắn đã chết.....chỉ có hắn là im lặng không phủ nhận cũng không thừa nhận giờ lại đi tìm phải chăng....người vẫn còn.. 

---- 

Ninh Tường đi hơn một tháng trời, Vũ Phá Hư Không ngày ngày rủa xả không biết tên này chết trôi ở đâu. Lại nhìn Thành Nguyệt bị mình kết trong nhựa thông nhìn như một đồ trang trí đẹp đẽ, tựa đang ngủ say nhưng thật ra hắn đang đưa Thành Nguyệt vào trạng thái hôn mê để giữ hồn phách không loạn. Tiết Dương nhìn liền đoán ra tình huống này cũng giống như mình tìm cách đưa hồn phách Hiểu Tinh Trần trở về. Nếu tên Ninh Tường tìm được cách thì tốt rồi... 

Đến lúc đó hắn cũng sao chép một bản, như thế khỏi lo hồn phách Hiểu Tinh Trần bị ảnh hưởng bởi Giang Yếm Li nữa.

"_Báo!!!! _" 

Vũ Phá Hư Không hỏi, tên Minh Nguyệt kia lại đi tìm sách rồi, hắn không thể yên ổn ngồi chờ nổi không làm gì đó hắn sẽ điên thôi. Nơi này tạm thời do Vũ Phá Hư Không xử lí. 

"_Có một đội binh lạ mặt chặn Ninh Công Tử ở ngoài thành_" 

Xác chết ở nơi này chất thành núi, máu chảy thành sông, Tiểu Long đã chém chết gần trăm người, rừng cây đã biến thành địa ngục trần gian. Tuy nhiên nó cũng dần cảm thấy vô cùng mệt mỏi. 

Rừng cây vô cùng hỗn loạn họ đang bàn tán để xử lí Ninh Tường một cách nhanh nhất. 

Lão nhân nhãn mục lạnh nhạt lướt qua đội quân của mình n 

sau đó nhìn chằm chằm vào Ninh Tường, một cỗ áp lực vô hình to lớn hướng đến hắn, ba động khủng bố đó làm rừng cây rung động theo. 

"_Ngươi chính là chàng thanh niên dùng lần đó dùng trận pháp đánh chết đại bàng của ta? Hừ, cũng không tệ nhưng ở trước mặt ta diễu võ dương oai có phải xem thường ta quá rồi không?_" 

Ninh Tường không kiêu ngạo cũng không khiếp sợ, đáp lời: "_Mọi chuyện ta làm hôm đó, mọi người  đều thấy, mấy tên độc ác đó có chết cũng chưa hết tội! Việc ta giết mấy người đó cùng con đại bàng của ông cũng chỉ là tự vệ mà thôi_" 

Lúc nghe đến chỗ "mấy tên độc ác đó có chết cũng chưa hết tội", những sợi gân xanh trên đầu lão nhân hằn lên, lão tức giận nói: "Lại còn giảo biện, hôm nay ngươi tại thành trì của ta sát hại nhiều nhân mạng như thế, lão phu tuyệt sẽ không để ngươi sống sót mà rời khỏi đây. Hôm nay ta sẽ lấy mạng tên cuồng đồ nhà ngươi xuất thủ trước đi nếu không lại bảo ta lấy đông hiếp yếu ỷ lớn hiếp nhỏ_" 

Ninh Tường đối với tình thế trước mắt rõ như lòng bàn tay, biết rằng lão nhân này đối với hắn đã động sát tâm, dù có nói gì cũng sẽ không buông tha hắn. Bất quá Ninh Tường sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội sống sót nào, hắn lạnh lùng hạ thấp giọng, cười nói: "Bớt lấy tuổi tác ra mà dọa ta đi, lão đúng là hồ đồ, hay lão là ông trời chăng? Sao không nhìn kĩ ta là ai? Thử động vào ta xem ông có thể sống sót mà trở về thành hay không?_" 

Lão hơi biến sắc, nhưng sau cùng lão cũng hạ giọng cười nhạt, nói: "_Để ta làm thử chuyện động trời nhé, ta chẳng thèm biết ngươi là ai Hừ, hôm nay ta sẽ thử giết ngươi xem có bị làm sao không!_" 

Ninh Tường biết rằng kế dọa nạt đã thất bại, lập tức thủ thế chuẩn bị chiến đấu miệng vẫn nói kéo dài thời gian để nghĩ cách:"_Ca ca ta cũng là chủ một thành, mẫu thân ta cũng là chủ một phái ông phải suy nghĩ về chuyện này cho kĩ à nha!!_" 

Mộc Từ lại không quan tâm lộ xuất ra dáng vẻ chính khí lẫm liệt, cao giọng nói:"_Hôm nay không giết tên hung đồ như ngươi, thiên lý khó dung, lão phu sẽ thay trời hành đạo." Một cỗ đại lực mạnh mẽ từ trên người lão xuất hiện, lão cử chưởng phách về hướng Ninh Tường sức mạnh như dời non lấp biển, cuồn cuộn trong quảng trường, lực lượng đó như nộ hải cuồng phong. Tuyệt đối không phải là lực lượng mà Ninh Tường có thể kháng cự. Tiểu Long lập tức bay đi né tránh, miệng phun ra một mấy đạo sét chống trả.

Nhưng lực lượng gần với cảnh giới ngũ giai này, hai người bọn họ không có đủ sức để kháng cự. Đại lực đó bao la như trường giang cuộn sóng, lại liền mạch như đại hà, xung phá qua chưởng lực xông đến.   

Ninh Tường thấy tiếp tục như thế không phải cách phải triệu Thanh Long Cung đến, xa như thế mong sao kịp lúc đang lúc hắn còn đang lẩm bẩm thanh đao  sau lưng hắn bắt đầu run lẩy bẩy khói đen lan tỏa 

Đao Tội Ác hay còn gọi là Huyết Tội ban đầu nó có tên là Thiên Mệnh chính là mang sứ mệnh của trời do Thần Vô Danh đặt,  nhưng sau đó xảy ra chuyện tắm máu quá nhiều người đời gọi nó là Đao Tội Ác,  Huyết Tội.

Huyết Tội đại diện cho tuyệt vọng và chết chóc là bảo bối của sư phụ hắn được rèn bởi Thiết môn, gọi là đao nhưng xét kỹ không phải đao cũng không phải kiếm, khói đen có thể biến hóa đúc kết từ hàng ngàn tội lỗi – là một con Hung thú chém giết của nhân gian, mang theo hung tính cuồng sát, thấy người là nhuốm máu, ngày trước do đã nhuốm máu một phần ba ma - tiên trong thiên hạ,  nó tự nó phát ra đao khí sắc bén vô cùng, chỉ chuôi đao đã đủ phá thạch đoạn kình, người cầm không phải chủ sẽ bị nó giết chết, chủ nhân cũng phải là kẻ cô ngạo tuyệt tình. 

Mộc Từ nhìn thấy đao rung lên nhất thời đánh giá binh khí kia, đội quân của ông phía sau là người này đều là những cường giả thật sự, nhưng đối diện với một con rồng đáng sợ như thế này, sắc mặt mọi người đều trở nên trắng bệch. Đám người vội vàng giương đao kiếm, hướng về phía Tiểu Long đang bổ nhào xuống, ngăn chặn nó tiến lại gần. Giờ lại nhìn thanh Huyết Tội sắc mặt càng trở nên khó coi hơn. 

Tuy nhiên, thực lực đáng sợ của Huyết Tội khác xa so với những gì mà bọn họ có thể hiểu được. Toàn thân trên dưới của nó cứng như thép, đao kiếm thông thường của nhân gian không thể làm đụng vào,  thêm vào đó là sát tâm của sư phụ hắn rất lớn đó là lí do Ninh Tường luôn giữ đao bên cạnh,  không cho ai đụng vào cũng không bao giờ để nó tùy tiện vấy máu vì sư phụ đã giao cho hắn, hắn phải cố gắng khống chế nó. 

Tất cả những thanh đao kiếm giương cao của đội quân kia chỉ trong chớp mắt đều bị cắt đứt một nửa, rơi hết xuống đất. Thêm vào đó là gầm lên một lần nữa, vang rền như tiếng sấm, dường như muốn cảnh cáo mọi người không được hành động một cách ngông cuồng. Sau đó nó bay thẳng lên cao, dừng lại trên bầu trời của quảng trường nhìn xuống đám đông. 

Giọng Ninh Tường vang vọng xuống phía dưới:"_Các người có phải vẫn còn muốn bao vây tấn công ta?_" 

Mộ Từ tay run run chỉ về phía Ninh Tường giọng căm hận nói:"_ Ngươi đừng quá đắc ý!_" 

Ninh Tường cười nhạt nói: "_Ngươi có ấm đầu không vậy? Tình hình như thế này mà không mau tránh đi, lại còn đứng đó mà khoác lác! Đúng là tự tìm tới cái chết! Ninh Tường ta mặc dù không phải là kẻ đại gian đại ác nhưng cũng tuyệt đối không phải là một người ngu xuẩn, còn không mau tránh đường_" 

Tiểu Long chồm xuống dưới theo ý của Ninh Tường giống như tia chớp lao thẳng xuống phía người kia hù dọa.  Ninh Tường không muốn Huyết Mệnh động sát tâm, hậu quả sẽ khó lường. 

Mộ Từ lui bước, có vẻ muốn bỏ chạy Ninh Tường cũng không muốn truy đuổi quay đầu về phía Song Nguyệt Thành.  Gió rít bên tai Huyết Mệnh cuồng dã lao về phía trước chặn một cổ ám khí mạnh mẽ xuất hiện sau đó chém đạo kim sắc quang mang trong chớp mắt chém đội quân kia thành hai đoạn. Cảnh tượng bên ngoài vô cùng nhốn nháo. Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện ngoài dự đoán, kinh động hết lần này tới lần khác. Ninh Tường cả ngăn cũng không kịp, máu nhuộm ướt đao, thanh đao càng thêm mạnh mẽ, chém thêm một nhát,  lại một đám trong quân đội hòa mình với cát bụi. Thực lực đáng sợ như vậy đừng nói tới những người trên mặt đất mà ngay cả Ninh Tường là người có chút hiểu về nó cũng kinh ngạc há hốc gọi:"_Huyết Tội dừng lại!!!! _" 

Những người còn lại đều sợ hãi kinh hồn bạt vía không dám la hét nữa Ninh Tường sau khi hết kinh ngạc, cưỡi Tiểu Long bay thẳng  đến muốn giữ đao lại. Tất cả đều im bặt mặt cắt không một giọt máu. 

Một người một rồng đã uy hiếp hàng nghìn người! Không một ai dám đáp lại còn Huyết

Tội lại ngông cuồng không hề bị khống chế thất trọng ma ảnh, sát nhân vô hình khiến cho người chết sống lại. Thanh đao này thân ngoại hóa thân là khả năng đặc biệt mà nhiều cao tuyệt thế cao thủ  nghiên cứu cả đời cũng không thể tìm ra, tuy nhiên lại xuất hiện trên người một thanh niên chỉ khoảng trên dưới hai mươi tuổi. Điều này không thể không khiến cho người ta kinh ngạc. 

Mộ Từ sợ đến biến sắc... Ma đao này điên lên rồi. Lúc mọi người đến chỉ thấy trước mắt chất đóng xác người thanh đao của Ninh Tường cấm dưới mặt đất tới tận chuôi đao, mà Ninh Tường không rõ là đang rút đao hay ấn đao xuống đất:"_Sư phụ đủ rồi, sư phụ đủ rồi_" 

Bên cạnh có một lão nhân bả vai đã bị chặt đứt, sợ đến liên tục lui về phía sau, hãi hùng nhìn thanh đao kia toát ra một cổ ma khí dày đặc Ninh Tường quát:"_Còn không mau đi muốn chết à?_" 

Trên mặt Ninh Tường vài vệt máu như bị văng lên trắng nhợt ra, có chút sợ hãi. Lão nhân kia như sực tỉnh vội vàng tìm cách bỏ chạy:"_Chờ đó ta sẽ trả thù_" 

Ninh Tường thầm rủa, Huyết Tội phá đất không ngừng rung lên, ma lực nó mạnh mẽ bùng ra đẩy Ninh Tường thối lui mấy trượng xông về phía lão nhân kia. Hiểu Tinh Trần nhận ra ma đao bất thường muốn ngăn cản. Ninh Tường túm lấy người:"_Đừng!!!! không phải chủ gặp ai nó cũng giết_" 

Tiết Dương nhíu mày thứ này ma tính cực cao đúng là không nên chạm vào, hắn giờ đang lo xem người kia có tìm được cách gọi hồn về hay không mà thôi... 

Mộ Từ bị đao đâm qua chết không nhắm mắt, thanh đao kia tắm máu xong liền rơi xuống đất, tựa như một vũ khí bình thường không chút sát khí. Ninh Tường mệt mỏi đến ngã ra đất tâm trí hắn quay cuồng chồng chéo lên nhau rồi ngất lịm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro