Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Giáp Huyền Vũ (2)

Khoảng chừng mười ngày Ngọc Diện im lặng ngồi trong tửu lầu nghiêng đầu im lìm chờ đợi,  qua mấy khắc Tề Húc mới vào Ngọc Diện mở mắt nhìn.

"_Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó là có ý gì?_"

Ngọc Diện:"_Ngươi nói xem?_"

Tề Húc có chút né tránh ánh mắt rơi trên lồng ngực Ngọc Diện:"_Hình như ngươi bị thương rồi? _"

"_Do người của ngươi ban cho đó_"

Tề Húc lạnh lùng:"_Người của ta, ngươi nghi ngờ ta? Chúng ta hợp tác bấy lâu ngươi lại nghi ngờ ta tấn công ngươi? _"

Ngọc Diện nhếch miệng: "_Ngươi từ lúc bước vào đã chột dạ rồi nếu không tại sao lại hỏi đến vết thương của ta, vết thương của ta băng bó kĩ lại có y phục che lại, không ai rảnh rỗi truyền chuyện ta bị thương ra ngoài, lẽ nào ngươi luyện được mắt nhìn xuyên thấu rồi à? Cái gì mà hợp tác bấy lâu ta phải tin ngươi? Tề Húc đây là ngươi tin tưởng ta à?  Xem ra lần này ngươi vụng chèo vụng cả chống_"

Tề Húc thấy bại lộ cũng không chối cãi"_Ngươi biết từ khi nào?_"

"_Lúc bị đâm ta đã biết là ngươi rồi, nếu không thì tại sao ta còn sống chứ_" Ngọc Diện hờ hững:"_Tề Húc lần này thôi ngươi nhớ kỹ ta không phải thuộc hạ của ngươi, cũng không sợ ngươi sau khi xong Thiên Lôi Nhất Trận, chuyện Ngọc phu nhân tốt nhất ngươi nên câm miệng đừng phiền tới ta nữa_"

Tề Húc không vui vẫn nói:"_Đương nhiên_"

Hôm nay hẹn Ngọc Diện ra là có chuyện muốn bàn với hắn:"_Ta cần Giáp Huyền Vũ của Nghị Sơn_"

Ngọc Diện vẻ mặt khó chịu:"_Ngươi cần nhiều thứ như thế sao không tự lấy đi, không thấy bên cạnh ta có một đống người à?_"

"_Gặp một chút phiền phức ngươi chỉ cần cầm được nó, ta sẽ tự có cách_"

Ngọc Diện miễn cưỡng:"_Ừ!!_"

----

Tuyết Ảnh đã tỉnh Trần Khanh vui đến tiếp tục mất ăn mất ngủ, hai người đó cứ ở trong phòng không biết làm chuyện bí mật gì? Người khác cũng không tiện đi vào làm phiền.  Thương Mộc Lâm tránh Giang Yếm Li bằng mọi cách hắn thật sự ngượng ngùng hôm nay nàng nhờ Ngọc Diện chuyển lời hỏi hắn có thể dùng hoa ở dưới thành, hắn không từ chối mà gật đầu... 

Bản thân chuẩn bị đi Nghị Sơn, thủy chủ kia hình sao năm cánh là binh khí của người Nghị Sơn hay dùng, Thương Mộc Lâm muốn đi xem chuyện này với Nghị Sơn thôn có liên hệ? Lần này Ngọc Diện lại đòi đi theo.

Ngụy Vô Tiện cười:"_Không sợ chết nữa à? Không chừng ở Nghị Sơn gì đó có thêm một con thần thú gì đó đang chờ ngươi đó_"

Ngọc Diện phỉ phui:"_Chớ nói xúi quẩy, Bạch kỳ bị phong ấn giờ như que tre, ta đây là đi tìm cách phá bỏ phong ấn không phải rảnh rỗi đi chơi đâu_"

Giang Trừng vỗ tay hai tiếng:"_Có tiến bộ, lần đầu thấy ngươi nói cái gì nghe được được một chút_"

Ngọc Diện "..."

Nghị Sơn chỉ còn đi thêm một chút là tới đột nhiên lúc này mặt đất chấn động, cả sơn lâm bắt đầu lắc lư một thân ảnh cao lớn hướng về nơi này bay tới đáp trước mặt bọn họ..

Thương Mộc Lâm vô cùng đau đầu:"_Xem ra nơi này đã bị ai đó quấy rối từ trước_"

Tiêu Nhất Nhật ngược lại phấn khởi lại lật đật moi đồ nghề ra ghi chép:"_Thì ra là người khổng lồ, ta đã gặp được rồng bay, nay lại gặp người khổng lồ chuyến đi này đúng là không vô ích có rất nhiều thu hoạch." 

Sao đám người này lại dẫn theo một tên mọt sách này theo nhỉ?  Giờ này còn tâm trạng? :"Chuyến đi này của đệ đương nhiên là không vô ích rồi, quan trọng nhất là nó là người trấn thôn, không giết được nó thì đừng hòng vào thôn_" 

Ngọc Diện:"Không cần phải nói gì cả, bọn ta trốn ở đây chờ cho nó đi khỏi cho chắc ăn_" Nói rồi hắn liền trốn trước,  Trọng Cơ và Long Châu lẽo đẽo theo sau:"_Đừng đánh động cái thứ rắc rối này_"

"_Ầm ầm ầm_" 

Người khổng lồ từng bước đến gần toàn bộ cánh rừng rung rinh, chấn động kịch liệt, làm cho lá rừng rơi rào rào. Hắn sẽ nhanh chóng chạy qua đây, không ai lên tiếng núp sau mấy chỗ an toàn

Người khổng lồ to lớn từ xa chạy đến cách chỗ hai người hơn mười mấy trượng, cự nhân thân hình hơn ba mươi mét, lông trên người vừa dầy vừa dài giống như lông thú. Trừ vẻ cao lớn với bộ lông ra thì không khác người thường là mấy. Một mùi hôi tanh nồng nặc từ hắn bay đến

Người khổng lồ vốn đã đi tới chỗ rộng rãi khác, nhưng sau khi đi qua chỗ này liền đột nhiên lại dừng lại, hướng thẳng đến cánh rừng chỗ người đi đến. 

"_Ai... Quả nhiên là đã bị hắn phát hiện_" 

Tiếng gầm rống của người khổng lồ khuấy động cả không trung, hắn lập tức dang chân bước từng bước dài truy tới nơi này....mọi người liền tản ra mà chạy

"Gầm, grao, grao !" 

Thân cây cao bảy trượng giống như ngọn cỏ bị người dẫm bẹp xuống đất, một gốc cây khác bị bứng lên ném về phía có người chạy

Giang Trừng lánh khỏi thân cây đang đổ xuông, sau đó thân mình nhanh chóng chuyển động tránh sang một bên, chạy sang hướng khác Lôi Trì Kiếm xuất khỏi vỏ lao thẳng đến người khổng lồ chém đông chém tây,  người khổng lồ bị chém gầm lên càng dữ dội. Thương Mộc Lâm kết thương băng,  ngọn thương băng lạnh lẽo cắm vào người khổng lồ, nó rống một tiếng, đất trời rung chuyển khói bụi mù mịt không thấy lối đi. Xem ra đây là rắc rối của Tề Phàm nhắc đến Ngọc Diện nghĩ thế lại trốn sâu hơn,  quan sát đường vào thôn để lẻn vào trước xem tình hình, tuy nhiên bên cạnh hắn còn một của nợ Long Châu bám mãi không chịu buông kia. Người khổng lồ này ngoài to xác ra chẳng có gì lợi hại cả, Ngụy Vô Tiện thấy không ai cần tới mình chỉ đứng một bên xem Thương Mộc Lâm tấn công, tên này có nhiều thương băng như thế, số lượng tạo ra tùy thích không giới hạn sức sát thương cao lạnh lẽo lan tỏa, xem ra người trong Lai Châu thành không chém gió. Càng bị đâm người khổng lồ càng yếu sức cơ thể bị đâm như nhím dần dần không hò hét gì nữa mà ngã ập xuống đất, bụi lại bay mù mịt.  Đi vào thôn người trong thôn đã nghe tiếng động thấy người vào thì căng thẳng mà nhìn, một người đứng ra chắc là chủ thôn:"_Thương thiếu chủ, Nghị Sơn và Thương thành xưa nay nước sông không phạm nước giếng người khi không đến đây giết chết người trấn thôn của ta là có ý gì? _"

Thương Mộc Lâm không quanh co:"_Mấy ngày trước khách của Thương thành ta bị chủy thủ độc môn của Nghị Sơn đã thương, ta chẳng qua đến tìm hiểu tình hình thì bị người khổng lồ tấn công, bắt đắc dĩ ra tay mà thôi_"

Thương Mộc Lâm như muốn tìm kiếm Ngọc Diện nhưng lại không thấy hắn đâu:"_Người đâu?  Ngọc Diện đâu rồi? _"

Nghe hỏi mọi người cũng nhìn quanh, quả thật không thấy ba người kia đâu hết lẽ nào còn trốn ở bên ngoài sao? Còn đang thắc mắc đã nghe giọng Long Châu hét đến đinh tai nhức óc:"_Aaaaaa chờ ta chờ ta_"

"_Chuyện gì?_"

Trọng Cơ sợ hãi:"_Công tử không thấy đâu nữa_"

Long Châu nhảy dựng:"_Ta mới thấy hắn mà, đâu mất rồi, oa oa oa oa_"

Cả thôn trang bị tiếng hét làm cho lắc lư, Thương Mộc Lâm quát:"_Im miệng_" sau đó đưa tay nắm lấy một lá hạc thư từ đâu bay tới, cái mặt nạ khó gây thiện cảm của Tề Phàm hiện ra, bên cạnh hắn còn túm lấy Ngọc Diện:"_Muốn hắn sống thì dùng Giáp Huyền Vũ để đổi_"

Sau đó hạc thư ta biến mất

Người trong thôn nói:"_Hắn là người lần trước tấn công thôn chúng ta_" 

Chủ thôn hừ hừ mấy tiếng: 

"_Rắc rối sao lại ập đến nữa rồi tóm lại không liên quan đến thôn, các người mau đi đi người trong thôn ta không ai cả vị khách mà người nói với thôn nhất định không liên can._" 

Bên ngoài-- 

Ngụy Vô Tiện:"_Cứ thế mà đi, còn Ngọc Diện...?_" 

Thương Mộc Lâm:"_Chúng ta nghĩ ở đây xem lại tình hình đã, lẽ nào định gây thêm chuyện ở thôn kia, Trọng Cơ chủ của ngươi làm sao bị bắt._" 

Trọng Cơ như nghẹn trứng:"_Ta không biết.... _" 

Mọi người"..." 

Mạnh Tiêu Dao trố mắt:"_Hai người bốn con mắt mà không nhìn thấy, đùa nhau hả? Còn nữa Giáp Huyền Vũ là cái gì? Ta chưa từng nghe qua._" 

Tiết Dương thấy Lai Châu này phồn hoa đến mức đáng ngờ luôn:"_Nếu đoán không nhầm thì là một cặp với Thanh Long Cung, một tấn công một phòng phủ, vật linh khí như thế sao lại tập trung hết ở đây?. _" 

Thương Mộc Lâm:"_Giáp Huyền Vũ ta có nghe nhưng chưa từng gặp cũng không nghĩ nó ở đây._" 

Người ở đây còn không rõ Tề Húc sao có thể rõ hết được chứ?? Còn muốn dùng Giáp Huyền Vũ đổi lấy Ngọc Diện nữa chứ:"_Nè đi đâu?_" 

Tiết Dương đáp:"_ Đi về_" 

Mọi người "..." 

"_Còn Ngọc Diện?_" 

"_Hắn chẳng liên quan gì đến ta cả_" Ngay từ đầu Tiết Dương đã không muốn đi rồi, hắn không hề tin tưởng Thương thành một chút nào cứ cảm thấy nơi đó có gì đó đang dán mắt vào họ.

Hiểu Tinh Trần:"Không thể bỏ mặt Ngọc công tử được... "

Ngụy Vô Tiện bực bội đã kích:"_Ngươi không thấy đường thì ngồi yên đi ngươi có chuyện gì sư thúc lại phải lo cho ngươi._" 

Ngụy Vô Tiện và Tiết Dương không hòa ai ai cũng biết,  không cần bàn cãi về vấn đề này Giang Trừng nói:"_Tìm Ngọc Diện trước đã...dù sao hắn với tứ đệ cũng là huynh đệ không thể bỏ lại hắn._" 

Trần Khanh có chút ảo não:"_Giờ chúng ta không ai biết Giáp Huyền Vũ trông như thế nào, làm sao mà tìm._" 

Đây chính là vấn đề chủ chốt. 

Long Châu chờ hồi lâu đột nhiên giơ tay lên tỏ ý muốn phát biểu, chuyện là cô ta ồn quá Ngọc Diện bảo khi nào muốn nói thì giơ tay, bây giờ cô ta như thế chắc là muốn nói gì đó, nhưng ai mà quan tâm cô ta mèo nheo cái gì.

Long Châu tức giận:"_Ta biết Giáp Huyền Vũ ở đâu..._" 

Mọi người:"..." 

Trọng Cơ tức giận không kém:"_Sao không nói sớm, công tử an nguy thế nào chưa rõ... cô... _" 

Long Châu:"_Là các người bảo ta im lặng, lại không chịu hỏi ta, ta giơ tay các người cũng không cho nói....thật quá đáng oa oa oa... _" 

Mọi người vất vả trèo đèo vượt suối giữa núi non bao la bát ngát. Mặc dù cũng có lúc đi ngang qua những quán trọ là nơi mà hành nhân thường ghé lại để mua thêm lương thực dự trữ nhưng họ không hề dừng lại nghỉ ngơi nửa khắc, suốt hành trình phải ngủ ngoài đồng nếm từng cơn gió lạnh đi sâu vào trong lòng núi Nghị Sơn giáp với thôn. Từ xa nhìn lại Đàm Tư Nhai ở trong lòng núi non xanh nước biếc bao bọc và cuộn tròn lại, giống như chốn thế ngoại đào nguyên, cảnh sắc diễm lệ.

Mộc Thương Lâm lạ lùng nhìn cảnh sắc:"_Không ngờ trong lòng Nghị Sơn lại có một nơi như thế này_" 

Long Châu nói:"_Giáp Huyền Vũ và Thanh Long Cung là một cặp nhưng khi trời đất li khai chiến tranh không ngừng, hai thần vật đã tách ra mỗi vật một nơi tuy nhiên chỉ cần có trong tay một thần vật, có thể dựa vào đó mà tìm thần vật khác... mọi người yên tâm nhất định là đúng đường._" 

Tiết Dương không thấy cảnh sắc cũng không ngắm nghía gì nhiều tập trung nghe ngóng,  nghe tới đây liền hỏi:"_Thanh Long, Huyền Vũ vậy chắc không chỉ có hai món bảo vật? _" 

Long Châu xoa đầu:"_Nghe sư tổ nói lại hình như còn có Bạch Hổ Trường Đao và Chu Tước Chiêu Ảnh....nói chung ta chưa thấy qua cũng không rõ._" 

Biết được nhiêu thông tin đã là tốt rồi, trên đường đi ai trong số họ cũng cảm nhận được có người đi theo, ai thì khỏi nói chắc chắn là tên Tề Húc kia rồi muốn đi theo để canh bảo vật chứ gì? 

Long Châu dừng lại, phía trước là một vách núi dựng đứng cao đến không thấy đỉnh đây,  mây mờ che ngang lưng núi phiêu bồng bay bay như tấm chăn dày xung quanh cây xanh che khuất ánh nắng kì thạch la liệt nằm lẫn lộn trong đám tùng, bách, trúc xanh tươi, những dàn dây leo trăm tuổi chen chúc khắp nơi điểm xuyết cho nơi này vẻ tốt tươi của cây cối lạ thường, sinh khó dồi dào, mạnh mẽ một tìm lực ẩn hiện, rất giống bầu không khí khi tìm được Thanh Long Cung. Lại có những dòng nước suối từ từ phun ra sau đó lắng xuống một cái hồ nhỏ tạo nên điểm điểm kim lân lấp lánh làm cho cảnh đẹp xanh tươi rực rỡ của nơi đây tăng thêm vài phần hoạt bát. Giống như ở miệng núi lửa kia nơi này khó mà sử dụng Trần Tình được, linh khí quá cao mà Ngụy Vô Tiện đôi khi còn chịu không chế của Trần Tình e là khó mà chịu đựng được. 

Trên bầu trời quan quác kêu lên mấy tiếng,  con vật to lớn có cánh nhìn như diều hâu không ngừng bay ra đen kín cả bầu trời vừa hay Mạnh Tiêu Dao muốn xem mấy ngày nay Thanh Long Cung đã nghe lời mình đến mức nào.

Mạnh Tiêu Dao cảm thấy thần cung truyền lại rung động nhè nhẹ, hắn bắt đầu vận chuyển huyền công gia truyền. Phút chốc, lực lượng cường đại từ thân thể của hắn bộc phát ra, mảng rừng trúc trong viện dưới tác của cổ lực lượng đó cũng lay chuyển, rung rinh kịch liệt không thôi, dưới đất lá cây rơi đầy. Điểm điểm kim quang, kim quang nhàn nhạt từ thân thể của hắn phát ra bên ngoài, Mạnh Tiêu Dao thần thái sung mãn cực kì tự tin, khí chất toàn thân phút chốc cải biến, so với lúc trước là hai người hoàn toàn khác biệt. 

Mộc Thương Lâm xòe tay,  kết ra thương băng nhọn hoắc:"_Dùng cái này_" 

So với cành khô hay mũi tên sắt, thương băng uy lực hơn nhiều, Mạnh Tiêu Dao gật đầu cầm một cây thương băng đặt lên dây cung, chân trái bước lên trước cung, chân phải rút về phía sau, tay trái nâng cung hướng lên trời, tay phải dùng lực kéo mạnh dây cung. Kim quang vạn đạo, Thanh Long cung phát ra quang mang vạn trượng, quang mang sáng chói làm cho vầng thái dương u ám thất sắc, Mạnh Tiêu Dao cùng Thanh Long Cung huyết nhục tương liên, trên thân cũng phát ra kim quang chói mắt. 

Quang vụ xung quanh Thanh Long Cung hòa hợp với khí trời đất, kim quang như lưu thủy bay về phía thương băng, sấm sét ầm ầm, thiên địa thất sắc. 

Mạnh Tiêu Dao mượn uy lực của Thanh Long Cung tán xuất lực lượng cường đại tuyệt đối đạt đến cảnh giới tuyệt thế cao thủ. Sau khi lực lượng đạt đến tối cường đại , Mạnh Tiêu Dao nhẹ nhàng thả ngón tay ra, hàn băng phản chiếu ánh sáng như cầu vồng kinh thiên, lấp lánh quang mang đẹp mắt phá không bay đi, bên trên đỉnh núi tiếng sấm vang rền. Kim quang tiễn bay đến bạch vân trên cao, đột nhiên nổ tung, trên không trung của đế đô bạo phát một màn ánh sáng mạnh mẽ đẹp mắt, kim quang tiễn lưu lai một bóng mờ , từng tia chớp từ màn quang mang trên cao liên tiếp bắn xuống tiêu diệt mấy con thú như diều hâu kia. 

Lần hai kim quang từ tiễn bắn xuống mặt đất, quang tiễn quang mang xạ ra bốn phía tựa như một con thú phanh mổ mặt đất ra rồi xuyên thẳng xuống lòng đất. Một vết nứt to cỡ nửa mét lấy lỗ tên làm trung tâm lan ra xung quanh. Tại thời khắc đó, mọi người đều có cảm giác đại địa chấn động rung rinh, ai nấy đều kinh hãi không thôi. 

Xác thú rơi vãi mọi nơi dần dần lắng xuống. Tiêu Nhất Nhật thích thú:"_So với kiếm thứ này tốt hơn nhiều,  uầy ta cũng muốn có một cái_" 

Đại ca có Tam Độc , Nhị Ca có Trần Tình, Tam ca có Hoài Tang Cầm, Hiểu đạo trưởng có Sương Hoa Tiết Dương có thanh kiếm gì đó mà khômg chịu nói tên tất cả điều là vũ khí vừa đặc biệc vừa đẹp mắt. Tiêu Nhất Nhật nghĩ mình cũng nên tìm thứ gì đó làm lợi khí.

Diệt mấy con thú xong Long Châu bò ra khỏi chổ an toàn tiếp tục dẫn đường đi lên trên núi. Mà phía sau Tề Húc như nghẹn cái trứng thối vừa câm tức vừa muốn đánh người: "_Thứ đó suýt nữa đã nhận ta làm chủ_" 

Sau đó lại nhìn Ngọc Diện mệt mỏi lết tới xách hắn:"_Ngươi chậm chạp quá đáng lí ta nên để ngươi theo họ_" 

Tề Húc suy nghĩ để Ngọc Diện lấy Giáp Huyền Vũ trước lỡ cái kia nhận hắn làm chủ nhân thì nguy nên mới đột ngột thay đổi kế hoạch để tên này làm con tin, đúng là của nợ đi có một chút mà ngã lên ngã xuống:"_Đến giờ thương thế vẫn chưa lành, cơ thể ngươi thật quá phiền phức_"

Ngọc Diện im lặng lết lên không thèm lôi co với tên này chỉ đột ngột nghe một tiếng rít gào vội bịt tai, phong bế vài nguyệt trên kinh mạch. Tề Húc lật đật quan sát tình hình gì đang xảy ra.

Ngụy Vô Tiện thấy tình hình không ổn không dám mở miệng than thở điều gì, toàn lực vận chuyển kinh mạch một chút nhàn nhạt từ trong thân thể phát ra, một vầng sáng  sắc mỏng manh xuất hiện bên ngoài thân thể hắn ngăn độc vụ bên ngoài. Đồng thời chân khí trong thân thể không ngừng lưu chuyển, tuần hoàn đi qua bách mạch, bắt đầu tống khứ phần độc vụ vô tình hít vào ra ngoài. 

"_Sương có độc A Khanh đệ không vào được_"

Trần Khanh có chút khổ sở,  ai bảo hắn không có khã năng nhất ở đây rời xa Hoài Tang Cầm hắn chẳng khác người thường là bao,  không chừng cả người thường cũng không bằng....:"_Đệ làm sao đây_"

Ba cái độc trong sương này không khác Yêu vụ là bao Tiết Dương không thấy khó chịu hay quan ngại gì cả,  nhưng cái tên yếu đuối kia thì khó mà vượt qua được:"_Ở ngoài đi, không chừng hắn sẽ mang ngươi theo đó._"

Hiểu Tinh Trần thở dài,  Tiết Dương không hòa thuận với mọi người lắm... 

Hắn ở đây là Tề Húc, tính của Tiết Dương chính là như thế ai cũng đã quen, nếu Trần Khanh ở lại Tuyết Ảnh cũng ở lại. Mộc Thương Lâm lấy trong người ra một lọ thuốc:"_Uống đi có thể kháng độc._"

Ai ai cũng đồn Mộc Thương Lâm bách độc bất xâm, không chừng thứ này có tác dụng tốt.  Đường lên núi quanh co trắc trở hơn ở dưới kia nhiều,  xung quanh lại nhiều kỳ thạch ngổn ngang, lần trước Thương Mộc Lâm hiểu rõ miệng núi lửa có gì thành công tránh rất nhiều kì trận, nhưng lần này thì không biết kỳ trận rãi rác ở đâu, căng thẳng dè dặt hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro