Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18 - Nhã Tao 4 - 8

Chương 18 - Nhã Tao 4 - 8

Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng

--------------------------

Ngụy Vô Tiện ở Thải Y Trấn mua một đống đồ chơi loạn thất bát tao mang về Vân Thâm Bất Tri Xứ, đem chia hết cho đám con cháu thế gia. Bởi vì Lam Khải Nhân đi Thanh Hà, mấy ngày nay không cần lên lớp nên chúng thiếu niên chơi đến hôn thiên hắc địa, nhao nhao ùa vào nằm lăn ra đất trong phòng Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng, suốt đêm ăn ăn uống uống, đổ xúc xắc, xem tập tranh. Một đêm nọ, Ngụy Vô Tiện đổ xúc xắc thua, bị tống cổ trèo tường xuống núi mua Thiên Tử Tiếu, cả đám được một bữa vui vui vẻ vẻ. Ai ngờ, sang ngày thứ hai trời còn chưa sáng, cả bọn đang nằm ngủ lộn xộn ngang dọc trên mặt đất hệt như xác chết, đột nhiên có người mở cửa.

Tiếng mở cửa kinh động tới đám trong phòng, bọn hắn mắt buồn ngủ, mông lung nhìn thấy sắc mặt lạnh như băng của Lam Vong Cơ đứng ở cửa, sợ tới mức nháy mắt thanh tỉnh. Nhiếp Hoài Tang điên cuồng lay lay cái đầu Ngụy Vô Tiện trên chân hắn, nói: "Ngụy huynh! Ngụy huynh!"

Ngụy Vô Tiện bị đẩy mấy cái, mơ mơ màng màng hỏi: "Ai? Còn có ai muốn tới?! Giang Trừng sao? Liều thì liều, sợ ngươi chắc?!"

Giang Trừng tối hôm qua uống nhiều quá đầu còn đau, vẫn đang nhắm mắt chết dí trên mặt đất, khua tay sờ thấy cái gì liền ném cái đó về hướng phát ra âm thanh của Ngụy Vô Tiện, quát: "Câm miệng!"

Vật kia đáp ngay ngực Ngụy Vô Tiện, xoạt xoạt tiếng lật giấy khiến Nhiếp Hoài Tang nhìn chăm chăm. Vật mà Giang Trừng dùng để ném Ngụy Vô Tiện chính là quyển xuân cung đồ trân quý đã không còn xuất bản nữa của hắn, lại ngẩng đầu, nhìn đến ánh mắt sắc lạnh của Lam Vong Cơ, cơ hồ hồn muốn lìa khỏi xác. Ngụy Vô Tiện ôm lấy sách lẩm bẩm hai câu, tiếp tục ngủ. Lam Vong Cơ rảo bước tiến vào trong phòng, dùng một tay xách cổ của áo hắn nhấc lên, tha ra ngoài cửa.

Ngụy Vô Tiện bị hắn xách một trận, mơ màng một lát, rốt cuộc cũng tỉnh năm sáu phần, quay đầu nói: "Lam Trạm ngươi làm gì?"

Lam Vong Cơ không nói lời nào, tiếp tục kéo hắn đi thẳng. Ngụy Vô Tiện lại tỉnh thêm ba phần, mấy tên còn lại trong phòng cũng lục tục bừng tỉnh. Giang Trừng vừa thấy Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ kéo đi, lao tới nói: "Sao lại thế này? Làm gì vậy?"

Lam Vong Cơ quay đầu lại, gằn từng chữ: "Lĩnh phạt."

Giang Trừng vừa rồi là ngủ say đến trì độn, giờ mới nhớ tới đống bừa bộn trong phòng, nhớ lại bọn hắn tối hôm qua không biết phạm vào bao nhiêu điều trong gia huấn Vân Thâm Bất Tri Xứ, sắc mặt cứng đờ.

Lam Vong Cơ đem Ngụy Vô Tiện kéo tới trước từ đường Cô Tô Lam thị. Ở đấy đã có mấy người môn sinh Lam thị lớn tuổi yên lặng đứng chờ, tổng cộng tám người, trong đó bốn người cầm trong tay kỳ trường mộc thước (thước gỗ dài), trên mặt thước khắc đầy chữ, bộ dạng lạnh lẽo. Thấy Lam Vong Cơ kéo người tới, hai người lập tức tiến lên, đem Ngụy Vô Tiện chặt chẽ ấn trụ. Ngụy Vô Tiện nửa quỳ trên mặt đất giãy giụa không được, nói: "Lam Trạm ngươi đây là muốn phạt ta?"

Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn hắn, không trả lời.

Ngụy Vô Tiện: "Ta không phục."

Lúc này, chúng thiếu niên đã tỉnh ngủ tới bảy tám phần cũng vọt lại đây, bị ngăn ngoài từ đường không được vào. Tên nào cũng vò đầu bứt tai, nhìn cái thước kia, bị dọa đến líu lưỡi. Lại thấy Lam Vong Cơ vén lên vạt áo trắng, quỳ xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện.

Thấy thế, Ngụy Vô Tiện mặt biến sắc, ra sức đứng lên, Lam Vong Cơ lại quát: "Đánh!"

Ngụy Vô Tiện trợn mắt há mồm, vội nói: "Khoan khoan khoan khoan ta phục, ta phục Lam Trạm, ta sai... A!"

Từ lòng bàn tay, cả chân cả lưng đều chịu một trăm thước. Lam Vong Cơ không cần người đè lại, từ đầu đến cuối lưng eo thẳng tắp, quỳ đến đoan chính. Ngụy Vô Tiện lại như quỷ khóc sói tru, chẳng rụt rè gì. Đám đệ tử đứng vây xem thấy thế cũng xót xa, liên tục nhăn mặt. Chịu đánh xong, Lam Vong Cơ yên lặng đứng lên, hướng mấy vị môn sinh trong từ đường cúi đầu thi lễ, ngay sau đó đi ra ngoài, nhìn không ra bất kỳ dấu hiệu bị thương nào. Ngụy Vô Tiện lại hoàn toàn tương phản, bị Giang Trừng từ trong từ đường bưng ra ngoài, suốt một đường còn a a không thôi. Chúng thiếu niên như ong vỡ tổ vây quay bọn họ: "Ngụy huynh a, rốt cuộc sao lại thế này?"

"Lam Trạm y phạt ngươi thì thôi đi, tại sao y cũng chịu bị đánh theo?"

Ngụy Vô Tiện nằm trên lưng Giang Trừng thở ngắn than dài: "Ai! Thất sách thất sách! Một lời khó nói hết!"

Giang Trừng: "Đừng nói nhảm nữa! Ngươi rốt cuộc đã làm gì!"

Ngụy Vô Tiện: "Không làm gì a! Tối hôm qua không phải ta tung xúc xắc bị thua phải xuống núi mua Thiên Tử Tiếu sao?"

Giang Trừng: "... Đừng nói với ta ngươi lại gặp được y."

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi nói chuẩn, đúng thật xui xẻo. Lúc ta ôm Thiên Tử Tiếu nhảy lên vừa vặn bị y chặn lại. Ta hoài nghi y thật sự mỗi ngày đều nhìn ta chằm chằm đi?"

Giang Trừng: "Ngươi cho là ai cũng rảnh rỗi giống ngươi à? Sau đó thì sao?"

Ngụy Vô Tiện: "Sau đó ta còn chào y, ta nói 'Lam Trạm! Thật trùng hợp, lại là ngươi!'. Y đương nhiên không để ý tới ta, không nói hai lời một chưởng đánh tới. Ta nói ngươi hà tất phải vậy? Y nói ta nhiều lần phạm phải điều luật cấm ra ngoài ban đêm, cho nên phải đến từ đường Lam thị lĩnh phạt. Ta liền nói, nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi không nói ta không nói, ai cũng không biết ta phạm luật đúng hay không? Ta bảo đảm không có lần sau, chúng ta đã quen nhau rồi mà, không thể nể mặt ta sao?"

Đám người nghe chuyện xong sắc mặt vô cùng thê thảm.

Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: "Kết quả y lại nghiêm mặt nói y cùng ta không quen, rút kiếm đánh tới, một chút nể tình cũng không có. Ta đành phải đem Thiên Tử Tiếu vứt qua một bên cùng y so chiêu. Y xuất chiêu, truy đuổi ráo riết, muốn chạy cũng không thoát! Cuối cùng ta thật sự bị y đuổi tới mất kiên nhẫn, ta hỏi ngươi thật sự không buông tay? Không buông tay sao?!

"Y vẫn nói: 'Lĩnh phạt!'"

Chúng thiếu niên nghe xong liền thót tim. Ngụy Vô Tiện kể tới mặt mày hớn hở, hồn nhiên quên việc chính mình còn đang nằm trên lưng Giang Trừng, đột nhiên đập vào vai Giang Trừng: "Ta nói: 'Tốt!' sau đó không né nữa, bổ nhào về phía trước, ôm lấy y ngã nhào ra phía ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ!"

"..."

Ngụy Vô Tiện nói: "Vì thế cả hai người đều rớt bên ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ! Ngã tới nỗi nổ đom đóm mắt."

Nhiếp Hoài Tang đã đờ ra: "...y không giãy ra sao?"

Ngụy Vô Tiện nói: "A, có thử qua, nhưng mà tay chân ta gắt gao khóa trụ y. Cho nên, y muốn tránh thoát cũng không được, căn bản không có biện pháp từ trên người ta đứng lên, cứng ngắc như cây gậy. Ta nói 'Thế nào Lam Trạm? Ngươi giờ cũng đang ở ngoài Vân Thâm Bất Tri Xứ rồi, ngươi cùng ta đều phạm luật cấm đi lại ban đêm, ngươi cũng không thể nghiêm khắc với người ngoài dễ dãi với bản thân, phạt ta thì cũng phải phạt chính ngươi, đối xử bình đẳng, thế nào?"

Ngụy Vô Tiện: "Lúc y ngồi dậy sắc mặt rất kém. Ta ngồi bên cạnh nói 'ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không nói cho người khác. Chuyện này chỉ có trời biết đất biết ngươi biết ta biết'. Sau đó y liền không nói tiếng nào đi luôn. Ai biết sáng nay y lại tới như vậy... Giang Trừng ngươi đi chậm một chút, ta sắp bị ngươi làm rớt rồi."

Giang Trừng không chỉ muốn vứt hắn xuống, còn muốn ấn đầu hắn xuống đất nện cho mấy cái: "Cõng ngươi, ngươi còn kén cá chọn canh!"

Ngụy Vô Tiện: "Ngay từ đầu ta cũng không bảo ngươi cõng."

Giang Trừng giận dữ: "Ta không cõng ngươi ta thấy ngươi còn có thể nằm ăn vạ ở từ đường nhà bọn họ cả ngày không đứng dậy, ai mà chịu nổi! Lam Vong Cơ còn bị đánh nhiều hơn ngươi năm mươi thước, y vẫn tự đi được. Ngươi còn không biết xấu hổ giả bộ tàn phế. Ta hiện tại không muốn cõng nữa, mau cút xuống dưới!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta không xuống, ta là người bị thương."

Một đám người tại lối nhỏ một đường xô xô đẩy đẩy, vừa lúc gặp một thân bạch y cầm theo quyển sách đi ngang qua, kinh ngạc dừng chân. Lam Hi Thần cười nói: "Đây là có chuyện gì?"

Giang Trừng thập phần xấu hổ, không biết nên đáp lại như thế nào, Nhiếp Hoài Tang đã cướp lời: "Hi Thần ca, Ngụy huynh bị phạt hơn một trăm thước, có thuốc trị thương không a!"

Chưởng phạt ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chính là Lam Vong Cơ, hơn nữa Ngụy Vô Tiện vẫn đang kêu la ầm ĩ trong đám người chen chúc, tựa hồ thương thế vô cùng nghiêm trọng. Lam Hi Thần lập tức tiến lên nói: "Là Vong Cơ phạt? Ngụy công tử không thể đi được? Đến tột cùng sao lại thế này?"

Giang Trừng tự nhiên cũng không muốn kể Ngụy Vô Tiện đã làm cái gì, vẫn là đám bọn hắn sai Ngụy Vô Tiện đi mua rượu, nếu phạt thì ai cũng có phần, cho nên hàm hồ nói: "Không có việc gì, không có việc gì, không khoa trương như vậy! Hắn có thể đi. Ngụy Vô Tiện, ngươi còn không mau xuống!"

Ngụy Vô Tiện: "Ta không thể đi." Hắn vươn ra bàn tay đã sưng đỏ, hướng Lam Hi Thần tố cáo: "Trạch Vu Quân, đệ đệ của huynh hảo hảo lợi hại."

Lam Hi Thần xem qua bàn tay hắn, nói: "A, đúng là phạt có chút tàn nhẫn. Sợ là ba bốn ngày cũng chưa đỡ được."

Giang Trừng ban đầu không biết tên kia bị đánh đến tàn nhẫn như vậy, cả kinh nói: "Cái gì? Ba bốn ngày còn chưa đỡ? Trên đùi trên lưng hắn cũng đều bị thước đánh qua. Lam Vong Cơ sao có thể làm tới vậy?!". Câu cuối cùng không tự chủ được có phần bất mãn, Ngụy Vô Tiện lặng lẽ đập hắn một chưởng, hắn mới phản ứng lại. Lam Hi Thần lại không thèm để ý, cười nói: "Có điều cũng không phải việc đáng ngại, thuốc trị thương cũng không cần dùng, Ngụy công tử ta nói cho ngươi một biện pháp, mấy canh giờ sẽ ổn thôi."

Buổi tối, Vân Thâm Bất Tri Xứ, suối nước lạnh.

Lam Vong Cơ đang ngâm mình trong suối nước lạnh băng nhắm mắt dưỡng thần, chợt một thanh âm vang lên bên tai: "Lam Trạm."

"..."

Lam Vong Cơ đột nhiên mở mắt. Quả nhiên, Ngụy Vô Tiện đang nằm trên tảng đá bên cạnh suốt, nghiêng đầu đối y cười cười.

Lam Vong Cơ thốt lên: "Ngươi vào bằng cách nào?!"

Ngụy Vô Tiện chậm rãi đứng lên, vừa cởi đai lưng vừa nói: "Trạch Vu Quân để ta vào đây."

Lam Vong Cơ: "Ngươi làm gì vậy?"

Ngụy Vô Tiện lấy chân đạp rớt giày, vừa cởi y phục vứt xuống đất, vừa nói: "Ta cởi rồi ngươi nói xem ta tới làm cái gì. Nghe nói suối nước lạnh nhà các ngươi ngoài việc dùng để thảnh thơi yên tĩnh tu hành, còn có công năng chữa thương, cho nên ca ca ngươi để ta vào ngâm cùng với ngươi. Nhưng mà ngươi tới chữa thương một mình có điểm không tử tế a. Ô oa thật lạnh quá, tê ——"

Hắn xuống nước, bị làn nước lạnh lẽo kích cho lăn lăn lộn lộn, Lam Vong Cơ nhanh chóng cùng hắn kéo giãn khoảng cách, nói: "Ta tới đây là để tĩnh tu, không phải tới chữa thương —— đừng nháo nữa!"

Ngụy Vô Tiện: "Nhưng mà lạnh quá, lạnh quá a..."

Hắn lần này không phải cố ý khoa trương quấy rối. Người ngoài đích xác khó có thể ở trong giây lát thích ứng được với suối nước lạnh nhà Cô Tô Lam thị, giống như chỉ cần đứng yên một lát tay chân sẽ đông máu, cho nên hắn phải liên tục đập nước, muốn làm nóng người. Lam Vong Cơ vốn dĩ muốn hảo hảo thảnh thơi tĩnh tu, bị hắn nháo tới nháo lui, bọt nước văng tung tóe, nước thuận theo hàng mi dài cùng sợi tóc đen nhánh của y lăn xuống, không thể nhịn được nữa: "Đừng nhúc nhích!"

Nói xong liền vươn tay, đè trên vai Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nhất thời cảm thấy một dòng nước ấm vọt tới thân thể, dễ chịu hơn nhiều, không kiềm chế được hướng bên kia dịch tới. Lam Vong Cơ cảnh giác: "Làm gì?"

Ngụy Vô Tiện vô tội: "Không làm gì cả, chỗ của ngươi ấm hơn."

Lam Vong Cơ một chưởng chặt chẽ chống giữa hai người, bảo trì khoảng cách, nghiêm nghị nói: "Không hề."

Ngụy Vô Tiện nguyên bản muốn tới gần y một chút, tìm cách thân thiết nói chuyện, thế mà không qua được lại còn mất mặt, cũng không tức giận. Nhìn lướt qua bàn tay cùng vai lưng y, quả nhiên vết thương chưa tan, rõ ràng không phải tới chữa thương. Ngụy Vô Tiện từ đáy lòng nói: "Lam Trạm, ta thật sự là bội phục ngươi. Nói phạt, ngươi thật chính mình cùng chịu phạt, nửa điểm cũng không nhân nhượng, ta không còn gì để nói."

Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, tĩnh lặng không trả lời.

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Thật sự, ta chưa từng gặp qua người nào nghiêm túc nói một là một, nói hai là hai như ngươi. Ta khẳng định là không làm được như ngươi, ngươi thật lợi hại!"

Lam Vong Cơ vẫn không để ý tới hắn.

Ngụy Vô Tiện sau khi hết lạnh, bắt đầu ở suối nước bơi qua bơi lại. Bơi một lúc, lại nhịn không được bơi tới trước người Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, ngươi không nghe ra vừa rồi ta muốn làm gì sao?"

Lam Vong Cơ: "Không biết."

Ngụy Vô Tiện: "Này cũng không biết? Ta vừa khen ngươi a, muốn lôi kéo làm quen a."

Lam Vong Cơ liếc hắn một cái: "Ngươi muốn làm gì?"

Ngụy Vô Tiện: "Lam Trạm, kết giao bằng hữu, đều thân như vậy rồi."

Lam Vong Cơ: "Không thân."

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ nước: "Ngươi như vậy thật không thú vị. Thật sự. Cùng ta làm bằng hữu có lợi lắm đó."

Lam Vong Cơ: "Tỷ như?"

Ngụy Vô Tiện bơi tới rìa suối, lưng dựa đá, khoác tay lên trên đá: "Ta đối bằng hữu luôn luôn có nghĩa khí, tỷ như xuân cung vừa tới tay, nhất định cho ngươi xem trước... Ai ai, lùi lại a! Không xem cũng được. Ngươi tới Vân Mộng bao giờ chưa? Vân Mộng chơi rất vui, Vân Mộng đồ ăn cũng rất ngon. Ta không biết ở Cô Tô có vấn đề hay là Vân Thâm Bất Tri Xứ có vấn đề, dù sao đồ ăn nhà các ngươi quá khó ăn. Ngươi tới Liên Hoa Ổ chơi có thể ăn rất nhiều đồ ngon. Ta sẽ dẫn ngươi đi hái sen cùng củ ấu, Lam Trạm ngươi muốn đi hay không?"

Lam Vong Cơ: "Không đi."

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi không thể lúc nào cũng mở đầu bằng từ 'không' được sao, nghe thật lãnh đạm. Mấy cô nương nghe xong sẽ không thích. Vân Mộng cô nương cũng đặc biệt đẹp, vẻ đẹp khác với các cô nương ở Cô Tô," hắn nháy mắt với Lam Vong Cơ, đắc ý nói: "Thật sự không đi sao?"

Lam Vong Cơ ngừng lại một chút, vẫn là nói: "Không..."

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi cự tuyệt ta như vậy, một chút cũng không nể mặt, không sợ ta rời đi thuận tay lấy luôn quần áo của ngươi sao."

Lam Vong Cơ: "Cút!!!"

Sau khi Lam Khải Nhân từ Thanh Hà về Cô Tô, cũng không bắt Ngụy Vô Tiện lần nữa lại lăn đến Tàng Thư Các chép gia huấn Lam thị, chỉ là trước mặt mọi người đem hắn chỉnh đốn một trận. Lược bỏ nội dung, nói đơn giản lại, lời mắng ý tứ đại khái chính là chưa bao giờ gặp qua người nào bất hảo bất kham, mặt dày vô sỉ như vậy, mời cút, nhanh cút, cút đến càng xa càng tốt. Đừng có mà tới gần mấy học tử khác, càng đừng có mà làm bẩn môn sinh đắc ý Lam Vong Cơ của ông.

Lúc bị mắng, Ngụy Vô Tiện vẫn vừa cười hì hì vừa nghe, nửa điểm cũng không ngượng ngùng, nửa điểm cũng không tức giận. Lam Khải Nhân vừa đi, Ngụy Vô Tiện ngồi xuống, nói với Giang Trừng: "Hiện tại mới để ta cút xa, không cảm thấy hơi chậm rồi sao? Người đều bị ta làm bẩn rồi mới kêu ta cút, không kịp rồi!"

Thủy hành uyên ở Thải Y Trấn mang đến cho Cô Tô Lam thị thật nhiều phiền phức. Thứ này vô pháp trừ tận gốc, Lam gia lại không thể như Ôn thị đem nó xua đuổi đến nơi khác. Gia chủ Lam gia thường niên bế quan, Lam Khải Nhân vì thế hao tổn tâm lực, giờ lên lớp càng ngày càng ngắn lại, thời gian Ngụy Vô Tiện dẫn người đi chơi trên núi càng ngày càng nhiều.

Ngày hôm đó, hắn lại bị bảy tám tên thiếu niên lôi kéo xuất môn, đi đường tắt ngang qua Tàng Thư Các ở Lam gia. Từ dưới hướng lên trên nhìn thoáng qua, xuyên qua cành ngọc lan thấp thoáng, vừa lúc có thể thấy Lam Vong Cơ ngồi bên cửa sổ.

Nhiếp Hoài Tang buồn bực: "Y có phải hay không đang nhìn chúng ta bên này? Không đúng a, chúng ta vừa rồi cũng không gây ồn ào. Y như thế nào còn dùng cái ánh mắt này?"

Ngụy Vô Tiện: "Hơn phân nửa là đang suy nghĩ xem nên bắt lỗi chúng ta thế nào."

Giang Trừng: "Sai rồi. Không phải 'chúng ta', là 'ta'. Ta thấy người y nhìn chằm chằm cũng chỉ có một mình ngươi."

Ngụy Vô Tiện: "Hắc. Chờ đi. Xem ta trở về thu thập y như thế nào."

Giang Trừng: "Ngươi không phải chê y quá yên tĩnh, chê y không thú vị sao? Vậy ngươi ít đi trêu chọc y lại. Bứt râu ngoài miệng hổ, động thổ trên đầu thái tuế, cả ngày tìm đường chết."

Ngụy Vô Tiện: "Sai nha. Phải là một người đang sống sờ sờ, thế mà lại không thú vị tới mức như y, đấy mới thật thú vị."

Tới gần trưa, bọn họ mới quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Lam Vong Cơ ngồi ngay ngắn bên bàn, chăm chú viết xong một chồng giấy, chợt nghe tiếng cửa sổ có rắc nhẹ vang lên. Ngẩng đầu vừa thấy một người phi vào từ ngoài cửa sổ.

Ngụy Vô Tiện theo cây ngọc lan bên ngoài Tàng Thư Các bò vào, mặt mày hớn hở: "Lam Trạm, ta đã trở về! Thế nào, mấy ngày không chép sách, nhớ ta không?"

Lam Vong Cơ bộ dạng như lão tăng nhập định, coi vạn vật như không, im lặng tiếp tục sửa sang chồng sách đã xếp thành cái núi nhỏ. Ngụy Vô Tiện cố ý xuyên tạc sự trầm mặc của y: "Ngươi không nói ta cũng biết, tất nhiên là nhớ ta, bằng không vừa rồi sao lại từ cửa sổ nhìn ta?"

Lam Vong Cơ lập tức nhìn hắn một cái, ánh mắt lên án thầm lặng. Ngụy Vô Tiện ngồi trên cửa sổ: "Ngươi xem ngươi, hai câu liền cắn câu. Cắn câu quá dễ dàng. Thiếu bình tĩnh như vậy."

Lam Vong Cơ: "Ngươi đi đi."

Ngụy Vô Tiện: "Nếu ta không đi ngươi sẽ ném ta xuống a?"

Nhìn mặt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện hoài nghi chỉ cần hắn nói thêm một câu nữa, Lam Vong Cơ thật sự sẽ vứt bỏ chút tiết chế còn sót lại trực tiếp đem hắn đóng đinh trên cửa sổ, vội vàng nói: "Đừng dọa người như vậy mà! Ta tới tặng lễ bồi tội."

Lam Vong Cơ không chút nghĩ ngợi, lập tức cự tuyệt: "Không cần."

Ngụy Vô Tiện nói: "Thật sự không cần?" Thấy trong mắt Lam Vong Cơ lộ tia cảnh giác, hắn như làm ảo thuật, từ trong lòng ngực móc ra hai con thỏ. Xách hai cái tai thỏ trong tay, giống như hai trái tuyết cầu tròn trịa mập mạp. Tuyết cầu lại còn đang đạp chân lung tung. Hắn đem chúng nó đưa đến trước mặt Lam Vong Cơ: "Chỗ các ngươi cũng thật lạ, không có gà rừng, nhưng lại có rất nhiều thỏ hoang, gặp người cũng không sợ. Thế nào, mập mạp không, có muốn không?"

Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn hắn.

Ngụy Vô Tiện: "Tốt thôi. Không muốn, ta đây đưa người khác. Vừa vặn mấy ngày nay trong miệng nhạt nhạt."

Nghe được một câu cuối cùng kia, Lam Vong Cơ nói: "Đứng lại."

Ngụy Vô Tiện buông tay: "Ta còn chưa đi."

Lam Vong Cơ: "Ngươi muốn đem chúng nó đưa cho ai?"

Ngụy Vô Tiện: "Ai nướng thịt thỏ ngon liền đưa cho người đó."

Lam Vong Cơ: "Trong Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm sát sinh. Chính là điều thứ ba trong gia huấn."

Ngụy Vô Tiện: "Vậy được. Ta xuống núi, ở bên ngoài sát sinh xong mới đi lên nướng. Dù sao ngươi cũng không cần, quản nhiều như vậy làm cái gì?"

"..." Lam Vong Cơ gằn từng chữ một nói: "Đưa ta."

Ngụy Vô Tiện ngồi trên cửa sổ hì hì cười: "Lại muốn? Ngươi xem ngươi, lúc nào cũng vậy."

Hai con thỏ vừa tròn tròn lại mập mạp, giống trái tuyết cầu bông bông. Một con mắt cá chết (mắt không biểu cm, không quan tâm sự đời), nằm rạp trên mặt đất chậm rãi nửa ngày cũng không động một cái, lúc nhai lá cải, cái miệng phấn hồng thong thả ung dung. Một con khác giống như ăn phải thuốc tăng lực, nhảy nhót lung tung một khắc cũng không nghỉ, lại còn trên người đồng bọn bò hết sờ lại lăn đến đánh, vừa uốn éo vừa đưa đẩy không yên. Ngụy Vô Tiện ném vài cái lá rau không biết móc ra được từ chỗ nào, bỗng nhiên gọi: "Lam Trạm. Lam Trạm!"

Con thỏ hiếu động kia dẫm chân luôn vào nghiên mực của Lam Vong Cơ, lưu lại trên án thư lốm đốm dấu chân đen sì. Lam Vong Cơ không biết phải làm sao, cầm tờ giấy lên nghiêm túc suy nghĩ xem nên xử lý thế nào, vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng nghe ngữ khí của hắn không phải là nhỏ, nghĩ hắn có chuyện mới hỏi: "Chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi thấy bọn nó chồng lên nhau như vậy, có phải hay không đang...?"

Lam Vong Cơ: "Cả hai con đều là đực!"

Ngụy Vô Tiện: "Con đực sao? Kỳ lạ vậy." Hắn nắm tai thỏ nhấc lên nhìn nhìn, xác nhận: "Quả nhiên là đực. Đực thì đực, vừa rồi ta cũng chưa nói xong, ngươi nghiêm túc như vậy làm gì? Ngươi nghĩ đến cái gì? Lại nói tiếp hai con này là ta bắt, nhưng mà ta còn chưa để ý xem chúng nó là đực hay cái, thế mà ngươi đã nhìn qua chúng nó rồi..."

Lam Vong Cơ rốt cuộc đem hắn từ Tàng Thư Các hất xuống.

Ngụy Vô Tiện ở giữa không trung cười: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

"Ầm" một tiếng, Lam Vong Cơ đóng sầm cửa sổ thật mạnh mẽ rồi lại trở về ngồi cạnh thư án.

Y nhìn lướt qua mặt đất lộn xộn nào giấy nào dấu chân lấm mực, còn có hai con thỏ trắng đang lăn lộn tranh nhau cái lá cải, nhắm mắt lại, bưng kín hai lỗ tai.

Cành hoa ngọc lan rung rung động động bị ngăn ngoài cửa sổ, mà tiếng cười ha hả sung sướng càn rỡ của Ngụy Vô Tiện, mặc hắn kháng cự như thế nào, cũng không thể nào ngăn được.

Ngày thứ hai, Lam Vong Cơ rốt cuộc không tới nghe giảng nữa.

Ngụy Vô Tiện thay đổi chỗ ngồi ba lần. Ban đầu hắn ngồi cùng Giang Trừng. Giang Trừng lại nghiêm túc học hành, vì muốn biểu hiện tốt một chút để lấy thể diện cho Vân Mộng Giang thị nên muốn ngồi bàn đầu. Có điều, vị trí này quá dễ thấy, Ngụy Vô Tiện không làm ẩu được liền vứt bỏ Giang Trừng ra ngồi phía sau Lam Vong Cơ. Lúc Lam Khải Nhân ở phía trên dạy học, Lam Vong Cơ ngồi thẳng tắp giống như tường đồng vách sắt, hắn liền ở phía sau ngủ tới hôn thiên hắc địa, hoặc là viết thư linh tinh. Trừ mấy lần ngẫu nhiên bị Lam Vong Cơ đột nhiên nhấc tay chặn đứng viên giấy hắn ném cho đứa khác, thì đây vẫn là cái chỗ ngồi hợp phong thuỷ. Nhưng sau Lam Khải Nhân lại nghi ngờ, liền kêu bọn hắn đổi chỗ trước sau. Từ đây, chỉ cần Ngụy Vô Tiện dáng ngồi thiếu chút đứng đắn, liền cảm giác có hai đạo ánh mắt sắc lạnh như băng từ phía sau nhằm vào lưng hắn, Lam Khải Nhân cũng sẽ hung tợn trừng hắn. Lúc nào cũng đều bị một già một trẻ một trước một sau giám sát, cực không thoải mái. Mà sau vụ xuân cung cùng hai con thỏ, Lam Khải Nhân nhận định Ngụy Vô Tiện chính là một thùng thuốc nhuộm đen nhánh. Mà gần mực thì đen, sợ môn sinh đắc ý bị hắn làm bẩn, vội vã kêu Lam Vong Cơ không cần đến nữa, vì thế Ngụy Vô Tiện lại ngồi trở lại chỗ cũ, bình an vô sự gần nửa tháng.

Đáng tiếc, người như Ngụy Vô Tiện vĩnh viễn hảo cảnh bất trường*.

(* Ý nói em Tiện ngoan ngoãn không được bao lâu)

Trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, có một bức tường dài được lấp kín bằng những ô cửa trống. Cách mỗi bảy bước, trên tường lại có một ô cửa được chạm khắc. Hoa văn chạm khắc ở mỗi ô khác nhau, có núi cao đánh đàn, có ngự kiếm lăng không, có chém giết yêu thú. Lam Khải Nhân giảng giải nói, trên mỗi một ô trống này, đều chạm khắc cuộc đời của một vị tổ tiên Cô Tô Lam thị. Mà trong đó ô cửa cổ xưa nhất, cũng nổi danh tứ phía nhất, chính là cuộc đời của vị tổ tiên lập nên Lam thị - Lam An.

Vị tổ tiên này xuất thân từ chùa chiền, nghe tiếng Phạn (tiếng Phật) mà trưởng thành, thông tuệ tính linh, niên thiếu đã trở thành cao tăng nổi danh xa gần. Mới hai mươi tuổi, hắn lấy họ "Lam" trong "Già Lam" (chùa) để hoàn tục, trở thành một nhạc sư. Trên đường cầu tiên vấn đạo, hắn gặp được "Thiên định chi nhân" ở Cô Tô, cùng hắn kết làm đạo lữ, song song gây dựng cơ nghiệp Lam gia. Sau khi bạn đời mất đi, hắn lại quay về chùa, kết liễu cuộc đời. Này bốn phía cửa sổ để trống chính là "Già Lam", "Tập nhạc", "Đạo lữ", "Quy tịch".

Nhiều ngày trôi qua, khó có khi nào lại có chủ đề hay ho như vậy. Tuy rằng Lam Khải Nhân giảng bài vẫn buồn tẻ chán ngắt, nhưng Ngụy Vô Tiện lại rốt cuộc nghe vào. Học xong liền cười nói: "Nguyên lai tổ tiên Lam gia là hòa thượng, trách không được. Vì gặp một người mà bước vào chốn hồng trần, người đi ta cũng đi, không muốn lưu lại trần thế. Có điều tổ tiên nhà hắn là một nhân vật như vậy, như thế nào lại sinh ra đời sau không hiểu phong tình thế kia chứ?"

Mọi người cũng không tưởng tượng được, Lam gia nổi tiếng cứng ngắc thế mà lại có một vị tổ tiên như vậy, nhao nhao thảo luận. Bàn ra tán vào một lúc, chủ đề lại quay về "Đạo lữ", bắt đầu nói về mẫu người yêu lý tưởng của bọn hắn, rồi lại bình luận về mấy vị tiên tử (mấy cô nương) nổi tiếng. Lúc này, có người hỏi: "Tử Hiên huynh, huynh thấy vị tiên tử nào đẹp nhất?"

Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng vừa nghe, không hẹn mà cùng nhìn về người thiếu niên phía trước lan thất.

Thiếu niên này mặt mày cao ngạo tuấn mỹ, giữa trán điểm một cái chu sa, cổ áo, cổ tay áo cùng đai lưng đều thêu đóa bạch mẫu đơn Kim Tinh Tuyết Lãng, chính là tiểu công tử Kim Tử Hiên được Lan Lăng Kim thị đưa tới Cô Tô giáo dưỡng.

Một người khác nói: "Ngươi đừng hỏi Tử Hiên huynh chuyện này, hắn đã có vị hôn thê, khẳng định đáp án là hôn thê của hắn rồi."

Nghe được ba chữ "Vị hôn thê", Kim Tử Hiên khóe miệng nhếch lên, lộ ra thần sắc không thoải mái. Tên đệ tử hỏi cái câu kia cũng không biết xem mặt đoán ý, lại vui tươi hớn hở hỏi tiếp: "Phải không? Đó là tiên tử nhà ai? Chắc chắn phải kinh tài tuyệt diễm đi!"

Kim Tử Hiên nhướng mày: "Đừng nhắc tới nữa."

Ngụy Vô Tiện đột nhiên nói: "Cái gì mà đừng nhắc tới nữa?"

Mọi người trong lan thất đều nhìn phía hắn, một mảnh kinh ngạc. Ngày thường Ngụy Vô Tiện trước sau đều hì hì cười, dù có bị mắng bị phạt, cũng chưa từng thực sự tức giận. Mà giờ phút này trên mặt hắn, lại rõ ràng ẩn hiện một tia hung dữ. Ngay cả Giang Trừng bình thường vẫn trách cứ Ngụy Vô Tiện không có việc gì thích đi gây chuyện, giờ lại ngồi bên cạnh hắn, sắc mặt cũng cực khó coi.

Kim Tử Hiên ngạo mạn nói: "Bốn chữ 'Đừng nhắc tới nữa' này rất khó lý giải sao?"

Ngụy Vô Tiện cười lạnh: "Không phải mấy chữ đó khó lý giải, mà là ngươi đối với sư tỷ của ta đến tột cùng có gì bất mãn, chuyện đó mới khó lý giải."

Người ngoài xì xào bàn tán, sau dăm ba câu, lúc này mới hiểu được. Nguyên lai mới nói qua lại vài câu, trong lúc vô tình chọc phải một cái tổ ong lớn. Vị hôn thê của Kim Tử Hiên, chính là Vân Mộng Giang thị Giang Yếm Ly.

Giang Yếm Ly là trưởng nữ của Giang Phong Miên, tỷ ruột của Giang Trừng. Tính tình không thích tranh giành, nhan sắc không quá rực rỡ; ngôn ngữ bình ổn, không có dư vị gì. Nhan sắc tầm trung, thiên phú không quá xuất sắc. So sánh dung mạo với các vị tiên tử nhà khác, khó tránh khỏi có chút ảm đạm phai mờ. Mà vị hôn phu của nàng là Kim Tử Hiên lại hoàn toàn tương phản. Hắn là con trai độc nhất của chính thất phu nhân Kim Quang Thiện, tướng mạo hơn người thiên tư chói sáng, nếu luận về điều kiện bản thân của Giang Yếm Ly, theo lẽ thường mà nói, xác thực là không xứng đôi. Nàng thậm chí còn không đủ tư cách cạnh tranh với các thế gia tiên tử khác. Giang Yếm Ly sở dĩ có thể cùng Kim Tử Hiên đính hạ hôn ước, là bởi vì mẫu thân nàng xuất thân từ Mi Sơn Ngu thị, mà Mi Sơn Ngu thị cùng gia tộc mẫu thân của Kim Tử Hiên là hữu tộc (bạn bè), hai vị phu nhân từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt.

Gia phong Kim thị kiêu căng khoa trương, điểm này Kim Tử Hiên kế thừa mười phần mười, tiêu chuẩn rất cao, đã sớm bất mãn đối với hôn ước này. Không chỉ không hài lòng người được chọn, hắn càng không hài lòng việc mẫu thân hắn tự tiện quyết định hôn sự của hắn, trong lòng càng thêm nổi loạn. Hôm nay nhân cơ hội, vừa vặn bùng phát. Kim Tử Hiên hỏi ngược lại: "Ngươi vì cái gì không hỏi, nàng rốt cuộc có điểm nào làm ta vừa lòng?"

Giang Trừng bỗng nhiên đứng lên.

Ngụy Vô Tiện đẩy hắn ra, chính mình chắn lên phía trước cười lạnh nói: "Thế ngươi cho rằng ngươi có bao nhiêu điểm khiến người khác vừa ý? Tự tin moi từ đâu ra mà kén chọn như vậy!"

Bởi vì việc hôn nhân này, Kim Tử Hiên đối với Vân Mộng Giang thị không có hảo cảm, cũng sớm không vừa mắt mấy việc làm của Ngụy Vô Tiện. Huống hồ hắn luôn coi mình là kiệt suất trong đám tiểu bối, chưa bao giờ bị người khác xem thường như vậy, nhất thời khí huyết dâng lên, buột miệng thốt ra: "Nàng nếu không hài lòng, ngươi nói nàng ta hủy bỏ hôn ước! Tóm lại sư tỷ tốt của ngươi ta không thích, ngươi nếu thích thì tìm phụ thân nàng đi! Ông ta còn không phải đối với ngươi thân hơn cả nhi tử ruột sao?"

Nghe được một câu cuối cùng kia, Giang Trừng ánh mắt ngưng tụ, Ngụy Vô Tiện giận không kiềm được, phi thân nhào lên, giơ nắm đấm đánh tới. Kim Tử Hiên tuy rằng sớm có phòng bị, lại không ngờ hắn nhào qua nhanh như vậy, chưa dứt lời đã bị ăn chưởng, chịu một đấm, nhất thời nửa bên mặt tê rần, không rên một tiếng, lập tức đánh trả.

Một trận đánh này đánh đến kinh động hai đại thế gia. Giang Phong Miên cùng Kim Quang Thiện trong ngày liền từ Vân Mộng cùng Lan Lăng chạy đến Cô Tô.

Hai vị gia chủ nhìn qua hai thằng đang bị phạt quỳ, lại đến trước mặt Lam Khải Nhân chịu một trận lên án kịch liệt, song song lau mồ hôi, hàn huyên vài câu, Giang Phong Miên liền đưa ra ý kiến giải trừ hôn ước.

Hắn nói với Kim Quang Thiện: "Hôn ước này vốn dĩ là do mẫu thân của A Ly khăng khăng định ra, ta cũng không đồng ý. Hiện giờ xem ra, hai bên đều không vui vẻ gì, vẫn là không cần miễn cưỡng."

Kim Quang Thiện lắp bắp kinh hãi, hơi hơi chần chừ. Vô luận như thế nào, cùng một đại thế gia khác giải trừ hôn ước, tóm lại không phải chuyện tốt, hắn nói: "Tiểu hài tử thì biết cái gì? Bọn chúng thích nháo thì kệ chúng, Phong Miên huynh, chúng ta không cần phải để ý tới."

Giang Phong Miên nói: "Kim huynh, chúng ta tuy rằng có thể định ra hôn ước, lại không thể thay thế bọn trẻ thực hiện hôn ước. Rốt cuộc tương lai ở với nhau cả đời chính là bọn chúng a."

Việc hôn nhân này nguyên bản cũng không phải ý của Kim Quang Thiện, nếu muốn cùng thế gia liên hôn củng cố thế lực, Vân Mộng Giang thị cũng không phải lựa chọn duy nhất, cũng không phải lựa chọn tốt nhất. Chỉ là hắn xưa nay không dám trái lời Kim phu nhân mà thôi. Nếu đã là do Giang gia chủ động đưa ra, Kim gia là nhà trai, không phải như nhà gái nhiều việc lo ngại, cần gì phải dây dưa. Huống chi Kim Tử Hiên luôn luôn bất mãn với vị hôn thê Giang Yếm Ly này, hắn cũng biết vậy. Sau khi suy tính, Kim Quang Thiện liền đánh bạo đáp ứng chuyện này.

Ngụy Vô Tiện lúc này vẫn chưa biết hắn đã một trận đánh tan cái gì, quỳ gối trên đường sỏi mà Lam Khải Nhân chỉ định. Giang Trừng xa xa đi tới, châm chọc nói: "Ngươi thế mà lại quỳ đến thành thật."

Ngụy Vô Tiện có chút hả hê nói: "Ta thường xuyên quỳ ngươi biết. Nhưng thằng nhãi Kim Tử Hiên này khẳng định được nuông chiều từ bé chưa bao giờ phải quỳ, hôm nay hắn không quỳ đến kêu cha gọi mẹ ta liền không phải họ Ngụy."

Giang Trừng cúi đầu một lát, nhàn nhạt nói: "Phụ thân tới."

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Sư tỷ có tới không?"

Giang Trừng nói: "Nàng tới làm gì? Xem ngươi làm mất mặt nàng như thế nào sao? Nàng nếu tới, có thể không tới chơi với ngươi đưa thuốc cho ngươi?"

Ngụy Vô Tiện thở dài một hơi: "... Sư tỷ nếu tới thì tốt rồi. May mắn ngươi không có động thủ."

Giang Trừng: "Ta muốn động thủ, nếu không phải bị ngươi đẩy ra, Kim Tử Hiên mặt bên kia cũng không nhìn nổi đâu."

Ngụy Vô Tiện: "Vẫn là đừng, mặt hắn như bây giờ không đối xứng mới càng xấu. Ta nghe nói thằng nhãi này giống con khổng tước dường như đặc biệt yêu quý gương mặt của chính mình, không biết giờ phút này hắn nhìn vào gương có cảm nghĩ gì? Ha ha ha ha..." Nện lên đất cười to một trận, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Đáng lẽ ra ta nên cho ngươi động thủ, ta đứng ở bên cạnh xem, như vậy Giang thúc thúc không chừng sẽ không tới. Nhưng là không cách nào, nhịn không được!"

Giang Trừng hừ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ngươi nghĩ hay lắm."

Ngụy Vô Tiện những lời vừa rồi là do thuận miệng nói, cảm xúc trong lòng Giang Trừng lúc này lại thập phần phức tạp. Bởi vì hắn biết rõ, nói vậy cũng không sai.

Giang Phong Miên chưa bao giờ vì bất kỳ việc gì hắn làm mà trong vòng một ngày bay tới gia tộc khác. Vô luận chuyện tốt hay chuyện xấu, việc lớn hay việc nhỏ.

Chưa từng có.

Ngụy Vô Tiện thấy sắc mặt hắn buồn bực, cho rằng hắn còn vì lời nói của Kim Tử Hiên mà không thoải mái, nói: "Ngươi đi đi, không cần theo ta. Vạn nhất Lam Vong Cơ lại tới nữa, ngươi sẽ bị y bắt được. Có rảnh đi qua xem một chút bộ dạng tên ngốc Kim Tử Hiên bị phạt quỳ kìa."

Giang Trừng hơi hơi kinh ngạc: "Lam Vong Cơ? Y tới làm gì? Y còn dám tới gặp ngươi?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Đúng vậy, ta cũng cảm thấy y còn dám tới gặp ta thật là dũng khí đáng khen. Đại khái là thúc phụ y gọi tới xem ta quỳ có tốt không đi."

Giang Trừng bản năng dự cảm không ổn: "Vậy ngươi lúc ấy có quỳ hẳn hoi không?"

Ngụy Vô Tiện: "Lúc ấy ta quỳ hẳn hoi. Chờ y đi khỏi một đoạn, ta liền cầm cái cành cây cúi đầu đào cái hố bên cạnh đất. Cái đống bên cạnh chân ngươi kia kìa, chỗ đó có cái tổ kiến, ta thật vất vả lắm mới tìm được. Lúc y quay lại, nhìn thấy vai ta rung rung, khẳng định y cho rằng ta đang khóc, tới hỏi ta có chuyện gì. Ngươi phải xem biểu tình của y khi thấy cái tổ kiến."

"..." Giang Trừng nói: "Ngươi vẫn là mau cút về Vân Mộng đi thôi! Ta thấy y là vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi."

Vì thế, lúc nửa đêm, Ngụy Vô Tiện liền thu thập đồ vật, cùng Giang Phong Miên lăn trở về Vân Mộng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro