Chương 67 - Ôn nhu (5)
Ôn nhu (5)
Người vợ trẻ kia lại nói: "Chỉ mong hắn hiểu câu 'oan có đầu, nợ có chủ'. Hắn muốn báo thù rửa hận thì đi mà tìm những kẻ tu tiên kia mà báo thù rửa hận. Chứ tuyệt đối đừng gieo vạ vào nhà dân thường như chúng ta."
Chồng nàng nói: "Chuyện này ai mà nói chắc được? Hắn là một tên ma đầu khát máu, mất hết tính người thật đấy. Lúc hắn giết một hơi hơn ba ngàn người ở Kỳ Sơn, ta còn rất nhỏ nhưng vẫn nhớ mãi, khi ấy không chỉ là những tiên nhân tu đạo kia thôi đâu, mà cả gia đình bình thường cũng sợ hắn."
Nụ cười của Ngụy Vô Tiện dần héo đi.
Hắn vốn nổi hứng nghe cặp vợ chồng trẻ này rảnh rảnh rỗi rỗi tán gẫu việc nhà, nhưng giữa lúc ấy đầu hắn bỗng như trở nên nặng quá nghìn cân, chẳng ngẩng lên nổi, không tài nào nhìn thấy biểu cảm lúc này trên mặt Lam Vong Cơ. Sau đó đôi vợ chồng này nói những gì, một câu hắn cũng không nghe thấy.
Đúng vào lúc này, có tiếng rít gào hết sức kinh khủng vọng tới từ bên ngoài nông trại.Một nhà ba người trong sân vốn đang cười nói gắp rau ăn cơm, bị tiếng rít bất thình lình này doạ sợ đến độ vứt cả bát, A Bảo òa khóc. Người chồng trẻ cầm cây cuốc lên, đoạn nói: "Đừng sợ! Đừng sợ!"
Không chỉ có bọn họ sợ, đến cả Lam Vong Cơ lẫn Ngụy Vô Tiện cũng hơi giật mình. Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng nhấc chân lên, định đứng dậy. Ngụy Vô Tiện vốn cũng tưởng là yêu ma quỷ quái gì đó mò tới cửa, thứ ở ngoài gào thét thêm hai tiếng, hắn thầm giật mình, lập tức đè Lam Vong Cơ trở lại dùng khẩu hình nói: "Đừng nhúc nhích."
Lam Vong Cơ hai mắt hơi mở. Tiếng gầm vừa nghe được chính là của một tà vật cực kỳ hung tàn, nếu để cho chủ nhân nông hộ kia đơn độc đi ứng phó, không chừng là phải bị mất mạng. Ngụy Vô Tiện lặp lại lần nữa: "Đừng nhúc nhích."
Ngoài sân lại truyền đến một tiếng thét chói tai, còn kèm theo cả tiếng rít gào điên cuồng, rất gần rất gần, cái gì đó đã vào cửa, Lam Vong Cơ không nằm yên được nữa, Tị Trần xẹt ra khỏi vỏ nhanh như chớp, lại nghe thấy tiếng vừa kinh hô vừa chạy mất dép của cả nhà ba người kia. Đống cỏ khô bị Tị Trần kiếm hất tung, bay lả tả, khắp trời rơm rạ tứ tung, một vật toàn thân đen như mực bỗng đứng ở trong sân, tóc tai bù xù vẫn còn đang nhe răng trợn mắt, trên người còn mọc ra một đống sừng bừa bộn, thoạt nhìn hơi đáng sợ, lại vừa buồn cười. Lam Vong Cơ chưa từng thấy qua quái vật như vậy, hơi ngẩn ra, Ngụy Vô Tiện đã lên tiếng, nói: "Ôn Ninh a, đã nhiều năm không cất giọng, ngươi kêu thiệt là càng ngày càng đáng sợ đó . "
Từ miệng quái vật đen như mực kia lại phát ra tiếng người, bất đắc dĩ nói: "Công tử... Ta dù sao cũng là hung thi. Hung thi kêu... đều giống như vậy."
Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ hắn vai, nói: "Thanh thế uy mãnh. "
Ôn Ninh nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, đoán chừng là trước tiên người ở Cô Tô Lam thị đều cực kỳ không thích y phục thiếu chỉnh tề, y thấp thỏm vuốt vuốt mái tóc. Ngụy Vô Tiện nhìn trên đầu và trên người hắn cắm một đống cành cây, vẻ mặt vô cùng thê thảm, nhổ xuống một cây nói: "Ngươi sao đột nhiên lại nhảy ra ngoài? Còn trở thành cái bộ dáng như vầy, ngươi bị cướp đánh à? Bôi trét cái gì trên mặt vậy? "
Ôn Ninh nói: "Trên mặt bôi đất với bùn ... Ta thấy các ngươi sau khi đi vào, nửa ngày không có đi ra... "
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi một mực đi theo sau chúng ta? "
Ôn Ninh chỉ cúi đầu, Ngụy Vô Tiện liền hiểu. Ôn Ninh trừ hắn ra không dám ra gặp những người khác. Vì vậy lúc bọn họ rơi khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ y len lén theo đuôi phía sau, thấy bọn họ vào nhà hồi lâu không có động tĩnh, tiến tới gần chân tường nghe lén, nghe thấy vợ chồng son đang thảo luận về Nguỵ Vô Tiện, y cảm thấy lúng túng gượng gạo. Vì vậy muốn đem bọn họ dọa chạy, để cho y cùng Lam Vong Cơ đi ra. Đại khái là cảm thấy dáng dấp ban đầu của mình không có lực uy hiếp lắm, vậy nên mới hoá trang lung tung một đống trên mặt trên người.
Ngụy Vô Tiện gần như cũng bị hắn chọc cười rồi, Ôn Ninh vẻ mặt xấu hổ dồn sức mà lau bùn, ai ngờ, Ngụy Vô Tiện chợt phát hiện hai tay hắn dính máu, hỏi: "Chuyện gì xảy ra? "
Ôn Ninh nói: "Hả, không có việc gì... "
Lam Vong Cơ nói: "Máu. "
Ngụy Vô Tiện lúc này mới chú ý tới, trên người Ôn Ninh quả thực tản ra một mùi máu tươi, trong lòng hồi hộp. Ôn Ninh vội vã xua tay, nói: "Không phải máu ! Không phải không phải, là máu, nhưng mà không phải là máu của người sống. "
Ngụy Vô Tiện nói: "Không phải là người sống? Ngươi đã đánh nhau với thứ gì sao?"
Ôn Ninh dẫn bọn họ đi về đoạn đường phía trước, đi tới một mảnh rừng hoang, trong rừng có tới hai ba chục cái mộ mới đào, một số hố chỉ mới đào được non nửa, bên cạnh hố còn có mấy đống thi thể, sở dĩ nói là đống, mà không phải là bộ, bởi vì những thi thể này đều đã lẫn lộn rối beng hết cả rồi. Ngụy Vô Tiện tiến lên coi, có cánh tay gãy đến mức chỉ còn năm ngón khép mở, còn có đầu người với khớp hàm còn đang lúc mở lúc đóng, vang lên tiếng nghiến răng ken két, nhất định là bị thi biến rồi.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi đánh chúng bể nát đến thế này ư. "
Ôn Ninh nói: "Không đánh bể như thế, bọn họ sẽ lại đi cắn người, căn bản là không có cách ngăn lại. Dọc theo đường đi đều là hung thi như thế... "
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Dọc đường đi? Ngươi dọc theo đường đi đều phóng lên trước chúng ta để giải quyết hết mấy thứ này sao? "
Ôn Ninh lúng ta lúng túng gật đầu. Khả năng phân biệt đồng loại của y so với người sống rất mạnh, phạm vi nhận biết cũng rộng hơn, nếu là như vậy, chả trách bọn họ một đường đi đến đây đều sóng êm biển lặng, Ngụy Vô Tiện còn thấy kỳ quái, không phải nghe nói là hiện đang có rất nhiều hung thi tụ tập tại Di Lăng tụ sao, vì sao bọn họ đến nửa con cũng chưa gặp được, thì ra đều bị Ôn Ninh giành trước dẹp hết chướng ngại. Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ngươi đi theo sau chúng ta từ lúc nào? "
Lam Vong Cơ nói: "Kim Lân đài. "
Ngụy Vô Tiện nhìn về phía Ôn Ninh, Lam Vong Cơ nói: "Ngày ấy tu sĩ các tế gia chặn chém giết, hắn cũng giúp một tay. "
Ngụy Vô Tiện than thở: "Ta không phải kêu ngươi tìm một chỗ ẩn náu, trước hết đừng hành động gì sao? "
Ôn Ninh cười khổ nói: "Nhưng mà công tử... Ta có thể trốn được ở đâu cơ chứ. "
Nếu là trước đây y còn có nơi để trở về, còn có người khác để đi cùng, nhưng bây giờ ở trên đời này, ngoại trừ Ngụy Vô Tiện, mọi người đối với hắn mà nói, đều vô cùng xa lạ.
Trầm mặc khoảng khắc, Ngụy Vô Tiện đứng dậy, vỗ bụi khỏi vạt áo, nói: "Chôn hết đi !. "
Ôn Ninh liền vội vàng gật đầu, tiếp tục đào một nử còn lại của cái hố. Lam Vong Cơ xuất Tị Trần ra, kiếm khí vừa ra, bùn đất tung bay, trên mặt đất bị quét ra một đường rãnh, Ngụy Vô Tiện hỏi: "Hàm Quang Quân, ngươi cũng phụ đào mộ sao? "
Lam Vong Cơ vừa quay đầu lại, mới vừa định nói, đã Ôn Ninh đứng phía sau y đang cố gắng nâng khoé miệng cứng ngắc lên, nặn ra một nụ cười, nói: "... Lam công tử, cần giúp một tay không? Bên ta đào xong rồi."
Lam Vong Cơ liếc nhìn phía sau hắn, một loạt hố đất tối om, những đống đất chất bên trên vừa cao vừa gọn gàng.
Ôn Ninh duy trì "nụ cười", nói thêm: "Ta thường làm chuyện này. Có kinh nghiệm. Nhanh."
Còn rốt cuộc là ai bảo hắn "thường làm chuyện này", khỏi cần nói cũng biết.
Im lặng trong chốc lát, Lam Vong Cơ đáp: "Không cần. Ngươi đi giúp..."
Chưa nói xong câu, hắn chợt phát hiện, Ngụy Vô Tiện vốn dĩ không có di chuyển, vẫn ngồi chồm hổm ở bên cạnh ngóng xem, y vừa mới rời khỏi nông trại tiện tay ôm luôn trái dưa, hiện tại tựa hồ đang đang suy nghĩ làm sao bổ ra đây. Thấy Lam Vong Cơ đưa mắt dò xét, hắn nói: "Hàm Quang Quân, ngươi không nên nhìn ta như vậy, không phải trong tay ta không có vật dụng gì hết, linh lực lại thấp sao? Chuyên nghiệp là giỏi về một việc, đây là thật. Việc đào mộ, y là nhanh nhất. Chúng ta không bằng thảo luận một chút làm sao ăn trái dưa này đi. Tị Trần đang dùng để đào mộ phần hẳn là tạm thời không thể mượn, trên người các người có còn dư thừa đao hay kiếm gì gì đó không? "
Ôn Ninh lắc đầu: "Xin lỗi, ta không có mang. "
Ngụy Vô Tiện nói: "Hàm Quang Quân, vật kia, Tùy Tiện có phải ngươi vẫn mang theo không. "
Lam Vong Cơ: "... "
Cuối cùng, y vẫn rút ra Tùy Tiện từ trong tay áo Càn Khôn. Ngụy Vô Tiện một tay cầm dưa, một tay cầm kiếm, quơ vài nhá, xoèn xoẹt cắt trái dưa thành tám miếng, cắt xong liền ngồi chồm hổm dưới đất, vừa ăn dưa vừa xem bọn họ đang cật lực mà đào mộ.
Bên kia Ôn Ninh chỉ trong nén nhang đã đào được một dọc các hố đất , vừa đem một số thi thể bị hắn đánh tan nát chôn xuống, vừa nói: "Chư vị, hết sức xin lỗi, thi thể của các người ta đã không phân rõ ai là ai rồi, nếu có chôn sai rồi, mong rằng không lấy làm phiền lòng... "
Ăn xong trái dưa, vừa chôn xong những phần thừa lại của thi thể, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ tiếp tục xuất phát.
Mấy ngày sau, hai người đã đến Di Lăng.
Loạn Táng Cương cách cái trấn nhỏ phía trước này không đến mười dặm* đường, mặc dù không biết rốt cuộc ở nơi đó có điều gì đang chờ bọn họ, nhưng Ngụy Vô Tiện có thể dự cảm được, tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì.
*1 dặm = 500m
Tuy nhiên, Lam Vong Cơ ở bên cạnh hắn, vẫn bước đi rất trầm ổn, ánh mắt lại điềm nhiên. Ngụy Vô Tiện vốn dĩ cũng không có cảm giác căng thẳng gì hết, trông thấy một người như vậy, càng bất kể như thế nào cũng khó mà khẩn trương cho nổi. Ghé qua cái trấn nhỏ trong Di Lăng, trong tai tràn đầy tiếng nói của quê hương, tâm trạng thoải mái, thân thiết không gì sánh được, rõ ràng không phải muốn mua đồ, nhưng lại nhịn không được mở miệng dùng tiếng địa phương để nói chuyện với các tiểu thương gấn. Cảm giác hoài niệm đến mỹ mãn, lúc này mới xoay người lại nói: "Hàm Quang Quân, ngươi nhớ kỹ cái trấn này nha !. "
Lam Vong Cơ nhẹ gật đầu, nói: "Sẽ nhớ kỹ. "
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Biết là trí nhớ ngươi chắc chắn tốt hơn ta. Ở trên cái trấn này này, chúng ta trước đây từng gặp lại một lần. Đúng lúc bắt gặp ngươi tới Di Lăng săn đêm, ta nói muốn mời ngươi ăn cơm, cái này chắc cũng nhớ rõ chớ? "
Lam Vong Cơ đáp: "Nhớ rõ. "
Ngụy Vô Tiện nói: "Nhưng mà thiệt xấu hổ, cuối cùng vẫn là ngươi trả tiền thiếu, ha ha! "
Hắn ngồi xếp bằng trên con lừa, vừa lắc lư, vừa giống như thờ ơ nói: "Lại nói tiếp, Hàm Quang Quân ngươi có dự định sẽ quy ẩn không? "
Lam Vong Cơ hơi dừng lại một chút, tựa hồ như suy tư một chút, Ngụy Vô Tiện liền sấn nhiệt tình hỏi tiếp: "Có nghĩ đến việc sau khi quy ẩn sẽ làm cái gì không? "
Lam Vong Cơ nhìn nhìn y, đáp: "Còn chưa nghĩ tới. "
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, không nghĩ tới càng tốt! Ta giúp ngươi nghĩ là ổn. Y muốn tìm một nơi non xanh nước biếc thưa thớt người ở, xây một căn nhà lớn, sẵn tiện xây luôn một căn bên cạnh cho Lam Vong Cơ nữa. Mỗi ngày ăn hai món một canh, đương nhiên, tốt nhất là Lam Vong Cơ làm cơm, không thì cũng chỉ có thể ăn của hắn làm thôi, sổ sách thì tốt nhất cũng giao tất cho Lam Vong Cơ quản. Thậm chí dáng dấp Lam Vong Cơ mặc quần áo vải, ngực với đầu gối có mảnh vá, mặt không chút cảm xúc ngồi bên bàn gỗ tự tay làm, đếm từng đồng từng đồng tiền một, đếm xong lại vác cuốc ra ngoài làm việc hiện lên trước mắt y, còn y thì... y thì... y thì làm gì đây?
Ngụy Vô Tiện nghiêm túc ngẫm nghĩ coi mình nên làm gì, người ta nói có kiểu người củi gạo dầu muối, rồi dệt vải cày bừa, như vậy cũng chỉ còn thừa lại dệt vải. Nghĩ tới dáng điệu mình bắt chéo chân ngồi trước máy dệt mà phát hoảng, vẫn nên để mình vác cuốc đi thôi, bảo Lam Vong Cơ dệt vải mới khá là hợp. Ban ngày đánh cá trồng trọt, ban đêm xách kiếm ra ngoài săn đêm, trảm yêu trừ ma, thiệt tốt đẹp. Chán quá thì vờ như vốn không có chuyện quy ẩn này, vào đời lần nữa cũng vậy. Thế nhưng, quả nhiên vẫn còn thiếu một đứa nhỏ...
Lam Vong Cơ thình lình nói: "Nhỏ cái gì?"
Ngụy Vô Tiện: "Hả?"
Hắn mới nhận ra, mình vậy mà lại nói câu cuối cùng ra miệng mất, lập tức nghiêm mặt nói: "Ta nói, Tiểu Bình Quả hơi nhỏ hơn với đồng loại của nó chút."
Tiểu Bình Quả quay đầu, ra sức khạc một ngụm nước bọt. Ngụy Vô Tiện vỗ lên cái đầu lừa của nó một phát, kéo hai cái tai dài của nó, ha ha hai tiếng, chợt không cười được nữa.
Không hẳn là thiếu, đơn giản là, hắn còn chưa nghĩ tới. Năm đó, hắn quả thật có mang theo một cậu bạn nhỏ. Nếu như còn sống tốt cho tới bây giờ, chắc cũng đã mười mấy tuổi rồi.
Loạn Táng Cương toạ lạc ở một nơi sâu trong cụm núi Di Lăng.
Người ta nói Loạn Táng Cương là một tòa núi xác, bất kỳ chỗ nào ở đây, tuỳ tiện dùng xẻng đào xuống một chút, đều có thể đào được một xác chết, nói thế không sai, nơi này xa xưa chính là chính là một chiến trường cũ, sau do rất nhiều người đã chết nơi đây, mọi người theo thói quen đem những thi thể vô danh đến nơi đây, khiến cho âm khí cùng oán khí ở đây quanh năm không tiêu tan nỗi, cuối cùng một vùng Di Lăng trở thành ác mộng của tất cả mọi người.
Dường như bị oán niệm sâu nặng ngấm dần, cành lá và rừng cây trên đồi núi này đều một màu đen kịt. Tường cao hơn cả trượng,* xây từ chân núi lên, trên mặt tường khắc chi chít chú văn, đề phòng người hoặc thứ không phải người ra vào.
*1 trượng = 3,33 m
Bức tường chú bao vây toàn bộ Loạn Táng Cương sớm nhất là do gia chủ đời thứ ba của Kỳ Sơn Ôn thị dựng lên, bởi không cách nào lọc sạch oán linh có xu thế dời núi lấp biển nơi đây, đành phải lùi lại mà cầu việc khác, chọn cách bao vây ngăn chặn nó. Tường phía này đã từng bị Ngụy Vô Tiện làm sập một lần, bức hiện nay, là do Lan Lăng Kim thị dẫn người tới, xây dựng gia cố thêm cái mới.
Nhưng lúc bọn họ đến, lại phát hiện một khoảng tường cao dài đã bị sập thêm lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro