Chương 65 - Ôn nhu (3)
Ôn nhu (3)
Lam Vong Cơ đến gần, đem Thiên Tử Tiếu giao cho hắn. Ngụy Vô Tiện ôm cái vò bước vào bên trong, Lam Vong Cơ nhìn bóng dáng hắn, lắc lắc đầu, ánh mắt lại rất nhu hòa. Lam Hi Thần liếc hắn một cái, hỏi: "Ngươi lấy trong phòng ngươi đem tới à?"
Lam Vong Cơ gật đầu.
Lam Hi Thần nói: "Ngươi... Tốt nhất đừng uống rượu. Coi chừng, lại giống như lần trước vào năm đó vậy."
Tầm mắt hắn dừng trên phần áo bao bọc xương quai xanh của Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ cũng cúi đầu, nhìn thoáng qua chỗ ngực của mình, nói: "Sẽ không như vậy nữa."
Lam Hi Thần miễn cưỡng cười, lại thở dài.
Lam Hi Thần đi rồi, Lam Vong Cơ mới tiến vào trong phòng, nhẹ khép cửa lại. Ngụy Vô Tiện một bên mở nắp vò rượu, một bên còn ở đang suy ngẫm về chuyện xưa của Cô Tô Lam thị lập gia tổ tiên Lam An tự Thanh Hành Quân , trong lòng nói: "Cô Tô Lam thị thật là cái gia tộc kì diệu nha, tuy nói tổ tiên là hòa thượng, gia phong lại quá hà khắc, nhưng lại sinh ra...người si tình gì đâu."
Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được nhìn về phía một vị hậu nhân khác Cô Tô Lam thị ở trong phòng. Lam Vong Cơ đang cúi đầu đọc sách, bên góc án thư có một trản giấy đèn, ngọn đèn dầu nhàn nhạt ánh lên khuôn mặt càng đẹp như tượng, biểu tình lạnh nhạt cùng màu mắt nhàn nhạt cũng được mạ lên một tầng sắc ấm áp, tuấn nhã hơn hẳn người thường. Trong khoảng thời gian ngắn, Ngụy Vô Tiện vậy mà lại ngây người, mê mệt, không tự chủ được hướng về bên đó mà dựa qua.
Lam Vong Cơ nâng lên mi mắt, hỏi: "Sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện nhanh chóng lấy lại tinh thần, đáp: "Không có việc gì. Cái thẻ chặn sách của ngươi đẹp quá nha."
Thẻ chặn sách của Lam Vong Cơ là một miếng hoa khô màu nhạt, được bảo quản rất tốt, màu sắc tươi đẹp như cũ, cánh hoa mạch lạc tinh tế như có sinh mệnh, kẹp ở bên trong trang sách, tản ra mùi hương nhàn nhạt. Ngụy Vô Tiện nhấc tay cầm tấm thẻ chặn sách lên, hỏi: "Thược dược?"
Lam Vong Cơ nói: "Ừ"
Ngụy Vô Tiện nhìn ngắm mấy lần rồi đem thẻ chặn sách trả lại cho hắn, nói: "Ca ca ngươi chắc chịu đả kích rất lớn nha."
Lam Vong Cơ cẩn thận mà đem kia cái hoa thược dược khô kẹp vào trong sách, khép lại cuốn sách, đáp: "Tìm được chứng cứ, huynh ấy sẽ không nhân nhượng đâu."
Ngụy Vô Tiện nói: "Cũng phải. Dù sao cũng là ca ca của ngươi mà."
Cho dù Lam Hi Thần cùng Kim Quang Dao quan hệ rất tốt, hắn cũng là người của Cô Tô Lam thị, có nguyên tắc riêng của mình.
Ngụy Vô Tiện mở ra một vò rượu, thầm nghĩ: "Lần trước trong lúc Lam Trạm uống say, đã thành thật trả lời câu hỏi của mình, rằng hắn không có uống trộm Thiên Tử Tiếu trong phòng, vậy hắn cất giấu mấy vò Thiên Tử Tiếu trong phòng làm gì? Chắc không đến mức là để dành cho mình uống đó chứ, tưởng tượng như vậy hơi có chút không biết xấu hổ à nha. Nói đi nói lại, mình có nên xin lỗi việc dây buộc trán lần trước không? Dù sao mình cũng hay chọc phá nhiều lần như vậy rồi. Nhưng lỡ hắn lần này thẹn quá hoá giận đuổi mình đi thì làm sao đây? Nhưng mà mình đã làm càn mấy lần như vậy hắn còn không tức giận, có thể thấy được khả năng kiềm chế đã tốt hơn nhiều, phỏng chừng nếu có ồn ào hơn nữa cũng sẽ không tức giận. Không được, mình không nên hỏi hắn, dứt khoát làm bộ như mình không biết dây buộc trán có ý nghĩa gì, như vậy lần sau còn có thể cố ý lôi lôi kéo kéo, nếu hắn tức giận, mình lại vô tội mà nói mình không biết, chẳng phải không biết không có tội sao..."
Ngụy Vô Tiện trong lòng đắc ý, Lam Vong Cơ hỏi: "Làm sao vậy?"
Hắn quay đầu lại nghiêm mặt đáp: "Không có gì. Ta đang vui thôi." Tâm tình vui vẻ phơi phới, vừa nói vừa ngửa đầu uống rượu, tức thì "Phụt" phun ra.
Lam Vong Cơ lập tức buông xuống quyển sách, hỏi: "Lại sao rồi?"
Ngụy Vô Tiễn xua tay đáp: "Không sao! Không có gì, không có gì!"
Hắn một mặt nói không có gì, một mặt đem cái bình thả này bỏ trở về, mặt đầy xám xịt mà đổi một vò khác.
Lần trước sau khi hắn uống trộm xong, cố ý đổ nước lã bù vào, nghĩ là chờ Lam Vong Cơ uống trúng nước lã sẽ dọa hắn nhảy dựng. Ai ngờ vận khí không tốt như vậy, Lam Vong Cơ lấy có hai vò thì vừa hay liền có lẫn một vò nước lã, còn bị chính hắn uống phải .
Từ sau khi trở về, hắn mỗi lần trêu đùa Lam Vong Cơ, đều là loại kết cục tự bê đá đập chân mình, thiệt là khiến người ta nghĩ hoài không ra!
Ngụy Vô Tiện không biết ngủ quên lúc nào, thiêm thiếp mê mang đến rạng sáng, bỗng nhiên tỉnh lại. Giật mình một cái, bò dậy vừa thấy, Lam Vong Cơ quần áo không thay đổi, tóm lấy bội kiếm, đem đặt ở sau vai rồi thu tay, trầm ngâm như đang nhìn vật gì đó trong tay, nói: "Có khách không mời mà đến."
Ngụy Vô Tiện híp mắt vừa thấy, đó đúng là Cô Tô Lam thị thông hành ngọc lệnh. Hắn nhớ rõ Lam Vong Cơ có phẩm cấp địa vị rất cao, nếu có người ngoài xâm nhập vào kết giới Vân Thâm Bất Tri Xứ, sẽ bị cảnh giới báo hiệu .
Nhưng Vân Thâm Bất Tri Xứ đã mười mấy năm không ai dám tùy tiện xâm nhập. Ngụy Vô Tiện nhảy từ trên giường xuống, phát hiện áo ngoài của mình không biết bị cởi khi nào, hắn một bên khoác lại áo một bên hỏi: "Là ai?"
Lam Vong Cơ lắc đầu, ý bảo Ngụy Vô Tiện đi theo hắn. Hai người liền đi thẳng một căn phòng thấp thoán sau hàng trúc xanh um tùm, bên cửa sổ bằng giấy lộ ra ánh đèn bên trong, Ngụy Vô Tiện nhìn liếc mắt một cái bảng gỗ trước đình viện, hỏi: "Hàn thất?"
Quả nhiên, ngồi nghiêm chỉnh trong phòng là Lam Hi Thần, thấy hai người bước vào, cũng không giật mình, liếc mắt cùng Lam Vong Cơ, cực kỳ hiểu ý. Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện ngồi vào phía sau bức bình phong.
Qua một lúc, màn trúc ở hàn thất bị người xốc lên, một tiếng chân nhẹ bước vào phía trong, dường như bước đến ngồi xuống đối diện Lam Hi Thần.
Sau một lúc lâu, chỉ nghe một tiếng ngọc thạch chạm nhau vang lên, dường như có người thả một vật trên bàn, rồi đẩy qua.
Người mở lời trước chính là Lam Hi Thần: "Đây là ý gì?"
Một người nói: "Vẫn là của Nhị ca."
Đúng là Kim Quang Dao.
Lam Hi Thần nói: "Vật này ta đã tặng cho ngươi."
Kim Quang Dao nói: "Cái ngọc lệnh thông hành này dù nhiều năm qua cũng không có mất đi hiệu lực, hiện giờ đã mất đi hiệu lực, vậy nên để cho nó vật hồi cố chủ."
Ngụy Vô Tiện chợt hiểu rõ. Bởi vì Trạch Vu Quân cùng Liễm Phương Tôn quan hệ đôi bên rất tốt, Lam Hi Thần còn đem cả ngọc lệnh thông hành của Vân Thâm Bất Tri Xứ cho Kim Quang Dao một cái, để hắn tự do ra vào, nhưng chỉ sợ do hắn mấy ngày nay đem kết giới cấm chế của Vân Thâm Bất Tri Xứ thay đổi, hoặc là thu hồi hiệu lực ngọc lệnh thông hành kia của Kim Quang Dao, Kim Quang Dao mới vừa rồi tới chơi, bị chặn ở ngoài cửa, do đó chủ động dâng trả ngọc lệnh.
Cũng giống như Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần cũng không hiểu được mặc trái mặt phải của sự việc, Kim Quang Dao đang lấy lùi làm tiến, hắn lại trầm mặc không nói, trong giây lát, hỏi: "Lần này đến có việc gì?"
Kim Quang Dao đáp: "Lúc này vẫn không có tin tức của Hàm Quang Quân và Di Lăng lão tổ. Ta không cho người đi tra xét Vân Thâm Bất Tri Xứ, cho nên rất nhiều gia tộc đã nghi hoặc, sinh ra dị nghị, Nhị ca, chừng nào người thuận tiện, vẫn là nên mở cửa khoảng một canh giờ, khi đó ta sẽ dẫn người đến đây để ứng phó một phen."
Ngụy Vô Tiện vốn tưởng rằng hắn lần này tới là yêu cầu được kiểm tra, ai ngờ Kim Quang Dao lại nói những điều như vậy, tựa hồ như đối với chuyện thăm dò tăm hơi của Di Lăng lão tổ không có chút hứng thú, không khỏi hơi kinh ngạc. Ngoài bình phong, Kim Quang Dao lại hỏi: "Nhị ca, người làm sao vậy?"
Lam Hi Thần đáp: "Không có việc gì."
Kim Quang Dao nói: "Nếu là lo lắng cho Vong Cơ, người không cần đâu. Hàm Quang Quân làm người quy phạm chính trực, từ xưa tới nay ai ai cũng rõ như ban ngày, hắn phải làm như vậy nhất định là do bị lừa gạt, huống hồ hắn còn không có làm gì đến mức không thể vãn hồi, đến lúc đó nói rõ ràng là được. Ta sẽ không để cho người ngoài có cơ hội rãnh rỗi bàn tán đâu."
Lam Hi Thần nói: "Đến lúc đó? Là khi nào?"
Kim Quang Dao đáp: "Sau khi Quét sạch Loạn Táng Cương."
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra. Lam Hi Thần hỏi: "Loạn Táng Cương?"
Kim Quang Dao nói: "Từ sau cái trận náo loạn trên Kim Lân đài, Mạt Lăng Lan Lăng Vân Mộng bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều dị tượng. Mộ địa bị phá huỷ, thi thể không cánh mà bay. Có dấu hiệu cho thấy, rất nhiều đám tẩu thi đang đi về hướng Di Lăng. Chỉ sợ là đi đến Loạn Táng Cương."
Lam Hi Thần nói: Đến tột cùng là muốn làm cái gì đây?"
Kim Quang Dao nói: "Không biết. Đoán chừng có thể là do Ngụy Vô Tiện phát động tà trận gì đó, hoặc là sử dụng Âm Hổ phù."
Lam Hi Thần nói: "Lúc ấy ở Kim Lân đài, hắn bị Kim Lăng đâm một kiếm, còn có thể phát động mấy thứ này?"
Kim Quang Dao nói: "Nhị ca, trong trận chiến năm đó Ngụy Vô Tiện phản bội Vân Mộng Giang thị cùng Giang tông chủ, hắn dù bị thương thành cái dạng gì đi nữa, không phải vẫn có thể trở về hô mưa gọi gió, với việc chỉ đạo đàn tẩu thi, đối Di Lăng lão tổ mà nói, có gì khó đâu chứ?"
Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, thầm nghĩ: "Đánh giá mình cao quá nhỉ..."
Kim Quang Dao nói: "Cho nên, chỉ sợ không lâu sau sẽ lại có có đợt bao vây tiêu diệt Loạn Táng Cương lần thứ hai. Ta đã thông tri một số gia tộc khác, sẽ đi đến Kim Lân đài cùng bàn bạc việc này. Nhị ca, người cũng đến đi!"
Sau một lúc lâu, Lam Hi Thần đáp: "Được. Ngươi đến nhã thất chờ một chút, ta theo ngươi đến đó trước."
Sau khi Kim Quang Dao rời đi, Lam Hi Thần liền bước ra sau tấm bình phong, cùng đối diện với Lam Vong Cơ trong chốc lát, nói: "Ta đi Kim Lân đài, các ngươi đi Loạn Táng Cương. Phân công nhau hành động."
Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu, nói: "Được."
Lam Hi Thần nói: "Nếu hắn thật sự có dị tâm, ta quyết không nương tay."
Lam Vong Cơ đáp: "Đệ biết."
Hai người đang đi trên con đường nhỏ bên dưới Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Đúng lúc đó bụi cỏ bên đường sột soạt rung động, bỗng thấy đám cỏ rẽ ra, lấp ló một cái đầu nhỏ lông trắng mượt cùng một đôi tai thật dài.
Con thỏ này giật giật cái mũi phấn hồng, thấy Lam Vong Cơ vành tai rũ xuống bỗng dựng đứng lên, đạp chân một cái bắn lên trên người hắn. Lam Vong Cơ đưa tay ra đón được nó, ôm trong khuỷu tay.
Bọn họ đi tới trên tràng cỏ xanh, Tiểu Bình Quả nằm cạnh một gốc cây, hơn mười con thỏ trắng tròn vo vây quanh người, đa số đều đang an ổn nhắm mắt ngủ, còn lẻ tẻ vài con vẫn đang cong mông ngọ nguậy. Ngụy Vô Tiện đi tới bên gốc cây gãi đầu lừa Tiểu Bình Quả, Tiểu Bính Quả giật mình một cái, lỗ mũi phun phì phì tỉnh dậy, thấy Ngụy Vô Tiện đang định rống ầm lên, đám thỏ túm tụm cũng bị đánh thức, tai dài run lên, đều nhắm Lam Vong Cơ bên kia từng đám từng đám một vây quanh đôi giày trắng như tuyết của hắn nhảy qua nhảy lại, cũng chẳng biết đang phấn khích cái gì.
Ngụy Vô Tiện nắm lấy dây cương Tiểu Bình Quả, một bên túm, một bên uy hiếp nó đi. Bầy thỏ đứng bằng chân sau trên đất vươn người lên, từng con từng con một bấu víu trên đùi Lam Vong Cơ đều muốn trèo lên. Lam Vong Cơ mặc cho chúng lăn qua lăn lại, sừng sững không động, Ngụy Vô Tiện xua chúng nó cũng không đi, Lam Vong Cơ khom lưng nhấc lên một con rồi ôm ở trong khuỷu tay, trên mặt vẫn lãnh đạm như trước, động tác trên tay lại ôn nhu, ngón tay thon dài gãi nhẹ cằm của con thỏ, con thỏ kia lắc lắc cái lỗ tai dài của nó, nghiêng đầu sang chỗ khác, đôi mắt đỏ như đá quý híp thành một đường thẳng, tựa hồ được gãi nên cực kỳ thích ý. Ngụy Vô Tiện đi qua khều nó, nó lại nghiêng đầu sang chỗ khác. Ngụy Vô Tiện nói: "Như thế nào lại ghét bỏ ta, chỉ thích mỗi mình ngươi, thực sự là biết nhận chủ mà "
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, đem chú thỏ trắng đưa về phía ngực hắn. Ngụy Vô Tiện cười hì hì nhận lấy, con thỏ kia ở trong khuỷu tay của hắn uốn tới éo lui, ra sức giãy dụa, Ngụy Vô Tiện giật nhẹ lỗ tai của nó, nói: "Không thích ta hả? Chán ghét ta hả? Ngươi trốn á, như thế nào đi nữa trốn cũng không cách nào chạy thoát, tốt nhất là ngoan ngoãn yêu thích ta a !. "
Ngụy Vô Tiện trêu chọc con thỏ kia một hồi, chờ khi bọn hắn ra khỏi đại môn Vân Thâm Bất Tri Xứ, thì đám lông trắng muốt đều bị hắn bóp loạn xạ ngầu rồi mới thả nó đi. Những con thỏ này khi thấy không thể tiếp tục theo nữa, lúc này mới thương tâm rũ tai xuống, ngồi tại chỗ, nhìn theo chủ nhân rời đi.
Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn, nói: " Đều luyến tiếc ngươi nha, Hàm Quang Quân, thật là không ngờ ngươi thế mà khiến mấy vật nhỏ kia yêu thích như vậy, ngươi nhất định đã nuôi chúng nó rất ôn nhu, cẩn thận cùng tỉ mỉ. Ta lại không được đó. "
Lam Vong Cơ hỏi: "Không được?"
Ngụy Vô Tiện đáp: "Đúng vậy. Những con vật dù bay trên trời, đi dưới đất hay bơi trong nước khi thấy ta đều xoay người bỏ chạy."
Lam Vong Cơ lắc đầu, ý tứ quá rõ ràng: Nhất định là Ngụy Vô Tiện trước kia làm việc xấu mới khiến không được chúng yêu mến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro