Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 103 - Hận sinh (6)

Hận sinh (6)


Giang tông chủ mở miệng luôn là mang ba phần châm chọc, chỉ là lần này, giễu cợt  không phải ai khác, mà là chính bản thân của mình.

Bỗng nhiên, hắn nói: "Xin lỗi."

Ngụy Vô Tiện ngẩn người, nói: "... Ngươi cũng không cần xin lỗi."

Chuyện cho tới hiện giờ, căn bản không cách nào suy ra ai nên xin lỗi ai.  

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Coi như ta báo đáp cho Giang gia."  

Giang Trừng lúc này mới ngẩng mặt lên, tròng mắt che kín tia máu, vành mắt đỏ ửng nhìn hắn, giọng nói khàn khàn: "... Còn phụ thân ta, mẫu thân ta, tỷ tỷ ta?"

Ngụy Vô Tiện ấn ấn huyệt thái dương, nói: "Thôi. Chuyện của quá khứ đã qua rồi. Đừng nhắc lại nữa."

Không phải chuyện xưa gì hắn cũng thích ôn lại. Hắn không muốn bị buộc phải nhớ đến hồi ức đó một lần nào nữa, cảm thụ bị mổ đan khi vẫn còn đang tỉnh táo, cũng không muốn hết lần này tới lần khác nhai lại việc nỗ lực nhiều thế nào, trả giá lớn ra sao.

Nếu như là ở kiếp trước bị vạch trần chuyện này, hắn chắc chắn sẽ cười ha ha ha vài tiếng và sau đó ngược lại đi an ủi Giang Trừng như: "Kỳ thật cũng không có gì ghê gớm, ngươi nhìn ta nhiều năm như vậy không có kim đan mà vẫn có thể hô mưa gọi gió. Muốn đánh ai thì đánh, muốn giết ai thì giết".  Nhưng mà hiện tại, hắn quả thật không có khí lực để vân đạm phong khinh* cố làm ra vẻ tiêu sái nữa.

*Vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.

Thực lòng mà nói, hắn thật sự không tiêu sái được nữa rồi.

Loại sự tình này dễ dàng thông suốt như vậy sao?

Không thể nào.

Ngụy Vô Tiện lúc mười bảy tám tuổi, kỳ thực kiêu ngạo không khác gì Giang Trừng. Đã từng sở hữu linh lực mạnh mẽ, thiên tư hơn người. Dù cả ngày mò cá bắn chim, suốt đêm trèo tường trêu người, vẫn có thể đứng đầu, bỏ xa các đồng môn chăm chỉ học tập tới mười tám con phố.

Nhưng là, mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, hắn lại trằn trọc không ngủ được, nghĩ đến việc mình cả đời này không thể đi theo con đường chính đạo được nữa, cả chuyện vĩnh viễn không thể xuất ra được chiêu kiếm đẹp đẽ kinh ngạc, làm người khác trân trối nghẹn họng được nữa. Sau lại hắn lại nghĩ, nếu Giang Phong Miên không có mang hắn về Liên Hoa Ổ, khả năng hắn đời này vô duyên với tiên đạo, căn bản sẽ không biết trên đời còn có một con đường huyền bí mỹ lệ như vậy, chẳng qua chỉ là tiểu lưu manh lưu lạc đầu đường xó chợ gặp chó liền chạy. Hoặc đổi lại ở nông thôn trộm đồ ăn, thổi sáo, ngày ngày lưu manh, không có chuyện tu luyện, càng không thể có cơ hội kết đan, vậy thì trong lòng ắt dễ chịu hơn rất nhiều.

Coi như báo đáp cũng được, chuộc tội cũng được. Coi như chưa từng có viên kim đan kia.

Cứ tự nhủ với mình như thế thật nhiều, mới có thể trưng ra ngoài cái bộ mặt tiêu sái ngông nghênh, thuận tiện còn có thể ở trong lòng nửa thật nửa giả ca ngợi cảnh giới của chính mình.

Chính là, kia đã là chuyện của kiếp trước.

Ngụy Vô Tiễn nói: "Ách, ngươi... cũng đừng nhớ kỹ quá. Tuy theo ta biết, lấy ngươi tính cách, khẳng định sẽ vẫn luôn nhớ kỹ, có điều... nói sao bây giờ..."

Hắn nắm chặt tay Lam Vong Cơ, đối Giang Trừng nói: "Hiện tại ta thật sự cảm thấy... Mọi chuyện đã là quá khứ rồi. Qua lâu rồi, không cần thiết lại rối rắm."

Giang Trừng hung hăng lau mặt, lau đi nước mắt, hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.

Lúc này, trên người cái Lam Hi Thần áo ngoài Nhiếp Hoài Tang từ từ chuyển tỉnh lại. Hắn ai da ai da mà nho nhỏ kêu vài tiếng, miễn cưỡng bò lên, mê hoặc trừng nói: "Ta đây là ở đâu?"  

 Ai ngờ, Nhiếp Hoài Tang lại nhìn thấy phía đối diện Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ dính sát sạt cùng ngồi trên một cái đệm hương bồ. Di Lăng lão tổ lại còn dí sát đến mức như muốn ngồi lên đùi Hàm Quang Quân luôn rồi. Hắn tại chỗ hét thảm một tiếng, phảng phất lại muốn ngất đi. Cùng lúc, từ sau miếu Quan Âm truyền đến một trận thanh âm "xuy xuy" quái dị, giống như có thứ gì xì ra, sau một lát, đám tu sĩ đào đất kia kêu lên thảm thiết.  

Vẻ mặt của mọi người bên trong miếu đều chợt biến đổi. Trong chốc lát, một mùi gay mũi nhẹ nhàng bay ra, đồng thời Lam Hi Thần cũng dùng tay áo che mũi lại, trên khuôn mặt đang lúc mơ hồ lộ ra vẻ lo âu. Ngay sau đó, hai bóng người nghiêng ngả lảo đảo vọt ra.

Tô Thiệp đỡ Kim Quang Dao, sắc mặt hai người đều tái nhợt, thanh âm kêu rên sau điện vẫn còn tiếp tục. Tô Thiệp: "Tông chủ, người thế nào rồi?!"

Trên trán Kim Quang Dao hơi đổ một ít mồ hôi lạnh, nói: "Không sao cả. Mới vừa rồi cũng may là nhờ có ngươi."

Tay trái hắn buông thõng không nhấc lên nổi, toàn bộ cánh tay đều phát run, tựa hồ cố nén thống khổ, tay phải vươn vào trong ngực lấy ra một cái dược bình, muốn mở ra nhưng dùng một tay lại không tiện. Thấy thế, Tô Thiệp vội tiếp nhận dược bình, đổ ra viên thuốc bỏ vào lòng bàn tay hắn. Kim Quang Dao cúi đầu, nhíu mày nuốt xuống, chân mày nhanh chóng giãn ra.

Lam Hi Thần do dự một lát, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Kim Quang Dao nao nao, trên mặt lúc này mới có tí huyết khí, miễn cưỡng cười trả lời: "Nhất thời vô ý."

Hắn lấy thuốc bột ra xoa lên tay, mu bàn tay trái tới cổ tay trải một mảng đỏ, nhìn kỹ lại, làn da giống như bị luộc chín, cơ thịt thối rữa. Kim Quang Dao lại xé xuống vạt áo trắng tuyết, ngón tay có chút phát run: "Mẫn Thiện, quấn chặt cổ tay ta."

Tô Thiệp hỏi: "Có độc?"

Kim Quang Dao: "Độc khí vẫn còn chưa lan lên. Không đáng ngại, điều tức một lát có thể bức ra."

Tô Thiệp xử lý miệng vết thương cho hắn xong, Kim Quang Dao lại muốn ra sau điện xem xét, Tô Thiệp vội can: "Tông chủ, để ta đi!"

Cỗ mùi gay mũi kia dần dần tiêu tán, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đứng dậy. Chỉ thấy một cái hố sâu, đống đất bên cạnh chất thành một khối cao, một cỗ quan tài tinh xảo đẹp đẽ đặt nghiêng một bên, phía trên còn có một cái rương đen nhánh, cả hai đều được khai mở, còn có làn khói trắng từ đó chậm rãi tỏa ra. Mùi gay mũi kia chính là khói trắng này, tất nhiên là độc trí mạng. Bên cạnh quan tài ngổn ngang lộn xộn toàn là thi thể, đều là mấy tên tu sĩ vừa rồi khổ cực đào đất, giờ đã hóa thành từng khối tử thi nát rữa, trên người áo bào kim tinh tuyết lãng cũng bị cháy đen chỉ còn cái mảnh vụn, có thể thấy được độc tính của khói trắng này nghiêm trọng thế nào.

Kim Quang Dao nhào lên phía trước, lấy kiếm khí xua tan khói độc, mũi kiếm hướng cái rương đen nhánh kia gẩy một chưởng. Rương sắt lật nhào, không có gì cả.

Hắn rốt cuộc nhịn không được, thất tha thất thểu bổ nhào vào quan tài bên cạnh, huyết sắc vừa mới khôi phục trong khoảnh khắc đều mất hết. Nhìn biểu tình của hắn cũng biết, trong quan tài cũng là trống không.

 Lam Hi Thần đi đến, cũng nhìn thấy thảm trạng sau điện, cả kinh nói: "Rốt cuộc ngươi đã chôn thứ gì ở chỗ này? Sao lại như vậy??"

Nhiếp Hoài Tang chỉ nhìn thoáng qua, đã sợ tới mức quỳ trên mặt đất nôn khan không ngừng. Kim Quang Dao môi run rẩy, chưa nói được lời nào. Một đạo tia chớp đánh xuống, phản chiếu lên mặt hắn một mảnh trắng bệch. Biểu tình của hắn thực sự đáng sợ, khiến cho Nhiếp Hoài Tang rùng mình một cái, ngay cả nôn cũng không dám lớn tiếng, che miệng núp phía sau Lam Hi Thần, không biết đang lạnh hay đang sợ, run bần bật. Lam Hi Thần quay đầu lại an ủi hắn vài câu, thấy thái độ ôn nhu, hòa ái của Kim Quang Dao lúc trước đều biến mất.

Ngụy Vô Tiện nói: "Trạch Vu Quân, ngươi coi như oan uổng Kim tông chủ rồi. Những thứ kia, căn bản không phải do hắn chôn. Mặc dù ban đầu là hắn chôn, hiện tại hẳn là đã bị người khác đánh tráo rồi."

Tô Thiệp giơ kiếm chỉ hắn, lạnh lùng nói: "Ngụy Vô Tiện! Có phải hay không ngươi lại làm trò quỷ gì?!"

Ngụy Vô Tiện: "Không phải ta không khiêm tốn. Nếu là ta giở trò quỷ, tông chủ của ngươi hiện tại chỉ sợ bị thương không phải chỉ mỗi cánh tay. Kim tông chủ, ngươi còn nhớ rõ trên Kim Lân đài nhận được lá thư Tần Tố đưa cho ngươi không?"

Ánh mắt Kim Quang Dao chậm rãi dời về phía hắn.

Ngụy Vô Tiện: "Nói cho Tần Tố những chuyện tốt ngươi làm chính là thị nữ của Tần phu nhân trước kia, tên Bích Thảo. Nhưng việc Bích Thảo đột nhiên quyết định vạch trần ngươi, chẳng lẽ ngươi tin là sau lưng không có người giật dây sao? Còn có vị Tư Tư cô nương bị ngươi nhốt lại kia, là ai cứu nàng, là ai chỉ nàng cùng Bích Thảo tới Vân Mộng Giang thị ở trước mặt tất cả mọi người nói ra bí mật của ngươi? Hắn nếu có thể một năm một mười tra ra cái quá khứ bí ẩn của Kim tông chủ ngươi, đi trước một bước đến đây đem thứ ngươi muốn, đào lên đổi thành khói độc, chờ ngươi tới tặng cho ngươi, sao lại không có khả năng?"

Lúc này, một tăng nhân lên tiếng: "Tông chủ, đất nơi này có dấu vết đào bới. Đã có người đào qua rồi!"

Quả nhiên, có người đã nhanh chân hơn hắn. Kim Quang Dao xoay người một quyền đánh vào khoảng không phía trên quan tài, người khác thấy không rõ biểu tình của hắn, chỉ thấy đầu vai hắn hơi phát run.

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Kim tông chủ, ngươi có từng nghĩ tới, đêm nay ngươi tựa như là một con bọ ngựa, thế nhưng còn có một con chim hoàng tước. Người đó đang nhìn chằm chằm vào ngươi, giờ này khắc này, nói không chừng liền ở chỗ tối tăm nhìn lén nhất cử nhất động của ngươi. Không đúng, nói không chừng, cũng không phải người..."

Sấm rền từng trận, mưa rơi như trút xuống. Nghe đến ba chữ "Không phải người", trên mặt Kim Quang Dao, trong nháy mắt dường như hiện lên thần sắc sợ hãi.

Tô Thiệp cười lạnh nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi bớt bày ra ngữ điệu đe dọa phô trương thanh thế đi..."

Kim Quang Dao giơ lên tay phải ngăn Tô Thiệp, tia sợ hãi xuất hiện trên mặt hắn trong giây lát rồi biến mất, các loại cảm xúc nhanh chóng được khống chế: "Đừng phí lời với hắn. Xử lý miệng vết thương trên người ngươi một chút, đợi ta tán độc, lập tức cùng mấy người còn lại chuẩn bị xuất phát."

Tô Thiệp: "Tông chủ, vậy đồ vật bị đào kia thì sao?"

Kim Quang Dao môi có chút trắng bệch: "Nếu đã bị đào đi rồi, vậy nhất định không tìm về được. Nơi đây không nên ở lâu."

Tô Thiệp: "Vâng!"

Mới vừa rồi Tô Thiệp bị Tiên Tử cấu xé, cắn bị thương không ít chỗ – cánh tay, ngực cùng quần áo đều tổn hại, đặc biệt là ngực, vết cào nhập thịt thấu xương, trên bạch y lộ ra rất nhiều vết máu, nếu không xử lý, càng kéo dài sợ là không tiện ứng phó mấy tình huống bất chợt. Kim Quang Dao từ trong ngực lấy ra một gói thuốc đưa cho hắn, Tô Thiệp hai tay tiếp nhận: "Vâng." Quả nhiên không cùng Ngụy Vô Tiện nhiều lời nữa, xoay người sang chỗ khác, cởi bỏ quần áo xử lý vết thương trên người. Tay trái bị độc bỏng rát của Kim Quang Dao vẫn không nghe hắn sai khiến, đành phải ngồi dưới đất chuyên tâm điều tức lui độc tố. Các tu sĩ còn lại cầm kiếm trong miếu Quan Âm đi tới đi lui, giám sát tuần tra. Nhiếp Hoài Tang nhìn đao kiếm sáng loáng đến trợn mắt, bên người không có hộ vệ, cũng không dám thở mạnh, núp phía sau Lam Hi Thần, đánh mấy cái hắt xì.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Tô Thiệp này đối với người khác âm dương quái khí*, đối với Lam Trạm càng là oán khí sâu nặng, ngược lại đối với Kim Quang Dao thì có rất nhiều tôn kính."

*Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán. Cũng nói là: "cổ lí cổ quái"

Hắn nghĩ xong, không kiềm chế được quay qua nhìn Lam Vong Cơ. Ai ngờ, vừa lúc bắt được một tia hàn ý trong mắt y lóe lên

Lam Vong Cơ đối Tô Thiệp lạnh lùng nói: "Quay người lại."

Tô Thiệp hiện tại đang cúi đầu bôi thuốc lên ngực, chếch người so với bọn họ, chợt nghe thấy ngữ khí không được phép trái lệnh này của Lam Vong Cơ, không tự chủ được liền quay lại.

Hắn xoay người, Giang Trừng cùng Kim Lăng đều mở to hai mắt. Nụ cười trên mặt Ngụy Vô Tiện cũng nháy mắt thu lại.

Ngụy Vô Tiện không thể tin được nói: "... Hóa ra là ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đam