Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 101 - Hận sinh (4)

Hận sinh (4)


Kim Lăng lập tức ngồi dậy, kêu lên: "Cậu!"

Giang Trừng ánh mắt quét sang, lạnh lùng thốt lên: "Còn gọi! Ngươi bây giờ còn biết gọi ta, lúc trước ngươi chạy loạn cái gì!" 

Dứt lời, hắn thay đổi tầm mắt, như có như không liếc qua chỗ Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ. Chưa kịp thấy gì, Tô Thiệp đã chống bội kiếm của hắn xuống khó khăn đứng dậy, hướng Giang Trừng đâm tới. Giang Trừng còn chưa xuất thủ đã nghe tiếng chó sửa, Tiên Tử một đường phi vèo từ ngoài cửa miếu vào, thẳng hướng Tô Thiệp đớp tới.  

Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy tiếng chó sủa, nhất thời lông tơ dựng đứng, liền nhào thẳng vào trong lồng ngực Lam Vong Cơ, hồn phi phách tán kêu lên: "Lam Trạm!"  

Lam Vong Cơ đã sớm tự giác ôm lấy hắn, đáp: "Ừ!"

Ngụy Vô Tiện nói: "Ôm lấy ta!"

Lam Vong Cơ trả lời: "Đã ôm."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ôm chặt ta!!!"

Lam Vong Cơ dùng sức ôm hắn càng chặt hơn.


Không nhìn trực tiếp mà chỉ nghe tiếng, cơ mặt cùng khóe miệng Giang Trừng vẫn một trận run rẩy, vốn dĩ muốn quay qua nhìn thử, giờ phút này triệt để kiềm chế được cái cổ của mình. Vừa vặn có vài tên tăng nhân tu sĩ cầm kiếm từ sau điện lao ra đánh tới. Giang Trừng cười lạnh một tiếng, vung lên tay phải vẽ ra một vòng cung màu tím đến lóa mắt trong miếu Quan Âm, mấy gã tu sĩ dính chưởng đều bị đánh bay ra ngoài, tay trái Giang Trừng vẫn còn ổn định vững chắc chống lên cái dù giấy. Đợi trong điện ngã trái ngã phải rạp thành một mảnh, quanh thân giống nhau bị điện giật co rút run rẩy, Giang Trừng lúc này mới thu lại dù.

Tô Thiệp thì bị hắc tông linh khuyển gầm lên giận giữ cuốn lấy không ngừng, Kim Lăng đứng ở một bên cổ vũ: "Tiên Tử! Coi chừng! Tiên Tử, cắn hắn! Cắn tay hắn!"

Lam Hi Thần thì lại quát lên: "Giang tông chủ, cẩn thận tiếng đàn!"

Lời còn chưa dứt, từ sau miếu Quan Âm truyền đến tiếng đàn lanh lảnh. Giang Trừng trên Loạn Táng Cương đã chịu thiệt mà nếm qua tà khúc này một lần, tất nhiên phi thường cảnh giác. Thời điểm âm thanh kia vừa vọng lại, hắn liền đá một cái trên mặt đất, dùng mũi chân hất lên trường kiếm của một tên tu sĩ còn đang lăn lóc, tay trái vứt luôn cây dù để nắm thanh kiếm kia, tay phải rút ra Tam Độc bên hông làm tư thế hai tay hai kiếm, rồi quét hai kiếm qua nhau.

Hai kiếm tương hỗ ma sát, phát ra âm thanh đến chói tai, lấn át tiếng đàn của Kim Quang Dao.

Phương thức phá giải thập phần hữu hiệu! 

Nhưng có điều, thanh âm này thật sự quá khó nghe đi!

Khó nghe đến mức khiến màng nhĩ giống như bị tạp âm đáng sợ này chọc thủng. Đối với Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ xuất thân Cô Tô Lam thị thì càng không thể chịu nổi, hai người nhíu mi. Lam Vong Cơ còn đang tận chức tận trách ôm Ngụy Vô Tiện, không cách nào che tai, vì thế Ngụy Vô Tiện một bên nghe tiếng chó sủa đến phát run, một bên vẫn duỗi tay giúp y bịt kín tai.

Giang Trừng khuôn mặt cứng ngắc, hai tay cầm kiếm, vừa làm ra cái âm thanh sát phong cảnh phá màng nhĩ này, vừa đi ra hướng sau điện. Chả đợi đến lúc hắn đánh tới, Kim Quang Dao đã tự mình đi ra, vừa đi vừa che lại lỗ tai nói: "Giang tông chủ, chiêu này của ngươi đầy lực sát thương, ta bái phục."  

Giang Trừng vung ra Tử Điện, Kim Quang Dao nghiêng mình tránh đi: "Giang tông chủ! Ngươi thế nào tới được đây?"

Giang Trừng không cùng hắn nhiều lời, Kim Quang Dao linh lực không mạnh mẽ, không dám đánh trực diện, chỉ có thể liên tục linh hoạt né tránh, để thuộc hạ bao vây Giang Trừng, chính mình lại thong dong nói: "Có phải hay không A Lăng nơi nơi chạy loạn, ngươi vì đuổi theo hắn mới tìm được nơi này? Tiên Tử nhất định còn dẫn đường cho ngươi. Ai da, chó rõ ràng là ta tặng, mà nửa điểm mặt mũi cũng không cho ta."

Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ gắt gao ôm, nghe chó sủa cũng không quá sợ hãi, còn có thể ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ. Hắn nhìn Kim Quang Dao vừa cùng người khác đánh nhau vừa chuyển động tròng mắt, miệng lại mỉm cười không ngừng, liền nhớ tới một người, thấp giọng nói: "Thật là giống Tiết Dương."  

Lam Vong Cơ lại không ý kiến, Ngụy Vô Tiện không thấy y trả lời, ngẩng đầu lên. Nguyên lai hắn vẫn đang che tai Lam Vong Cơ, mới vừa rồi Lam Vong Cơ căn bản không nghe được chuyện hắn nói, trách không được y không trả lời, vội vàng buông tay.

Lúc này, Kim Quang Dao bỗng nhiên chuyển chủ đề, cười nói: "Giang tông chủ, ngươi sao lại thế này? Nãy giờ, ánh mắt ngươi vẫn luôn né tránh không dám hướng bên kia nhìn xem, là ở bên kia có thứ gì sao?"

Giang Trừng nói: "Ngươi tốt xấu gì cũng là tiên đốc, muốn đánh cứ đánh, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!"

Kim Quang Dao: "Còn trốn tránh sao? Bên kia có cái gì chứ, bên kia là sư huynh của ngươi đó. Ngươi thật là đi tìm A Lăng mà tới được nơi này sao?"

Giang Trừng: "Còn sao nữa?! Ta còn có thể đi tìm ai?!"

Lam Hi Thần: "Không cần trả lời hắn!"

Kim Quang Dao đã quen hoa ngôn xảo ngữ, chỉ cần bắt đầu nói chuyện với hắn, sẽ bị hắn dời đi sự chú ý, không tự chủ được bị tác động tới cảm xúc. Kim Quang Dao nói: "Được thôi, Ngụy tiên sinh, ngươi thấy không? Sư đệ ngươi đâu phải tới tìm ngươi, còn chả muốn liếc mắt nhìn ngươi lấy một cái."

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Lời này của ngươi thật kỳ quái, Kim Tông chủ, thái độ này của Giang tông chủ đối với ta cũng không phải ngày đầu tiên, cần tới ngươi ở chỗ này nhắc nhở ta sao"

Nghe vậy, khóe miệng Giang Trừng nhẹ nhàng vặn vẹo một trận, mu bàn tay nắm lấy Tử Điện đến nổi gân xanh.

Kim Quang Dao nhưng lại chuyển hướng về phía Giang Trừng, than dài thở ngắn nói: "Giang tông chủ, ngươi xem, làm sư huynh của ngươi, thật không dễ dàng nha."

Nghe Kim Quang Dao vẫn luôn đem đề tài dẫn lên người hắn, Ngụy Vô Tiện càng cảnh giác.

Giang Trừng trả lời lại một cách mỉa mai: "Kim tông chủ, làm nghĩa huynh của ngươi chẳng phải càng không dễ dàng sao!"  

Kim Quang Dao hoàn toàn không để ý tới Giang Trừng có nghe hắn nói chuyện hay không, tự mình cười híp mắt nói: "Giang tông chủ, ta nghe nói ngày hôm qua ngươi ở Liên Hoa Ổ vô duyên vô cớ đại náo một trận, cầm bội kiếm trước đây mà Di Lăng Lão Tổ dùng chạy khắp nơi, gặp người nào liền kêu người đó rút ra a."

Vẻ mặt Giang Trừng trong nháy mắt trở nên hết sức khủng bố.

Ngụy Vô Tiện thì đột nhiên từ trong ngực Lam Vong Cơ ngồi dậy, trái tim cũng như ngừng đập.

Trong lòng hắn như có một thanh âm đang nói: "Bội kiếm của ta? Là nói Tùy Tiện? Tùy Tiện ta không phải đã ném cho Ôn Ninh rồi sao? Không đúng, từ hôm qua tới nay quả thật không thấy hắn cầm... Làm sao lại rơi vào tay Giang Trừng? Giang Trừng tại sao lại muốn người khác rút kiếm?! Chính hắn đã rút thử chưa?"

Đang lúc tinh thần căng cứng, Lam Vong Cơ duỗi tay trên lưng hắn vuốt vuốt hai cái, Ngụy Vô Tiện lúc này mới thoáng bình tĩnh chút. Thấy Giang Trừng đột nhiên trầm mặc, mắt Kim Quang Dao loé lên: "Ta còn nghe nói, ai cũng không rút được kiếm, thế mà chính ngươi lại rút được. Kỳ quái thật, mười ba năm trước lúc ta cất giữ thanh kiếm này nó liền phong ấn, ngoài Di Lăng lão tổ, những người khác tuyệt đối không rút ra được..."  

Giang Trừng đồng loạt xuất ra Tử Điện cùng Tam Độc, cả giận nói: "Ngươi câm miệng lại cho ta!"

Kim Quang Dao lại hiển nhiên cười, nói tiếp: "Cho nên ta lại nghĩ lại, năm đó Ngụy công tử thật đúng là tùy tiện khinh cuồng, đi chỗ nào cũng đều không mang theo bội kiếm, mỗi lần lấy một cái cớ khác nhau. Ta vẫn luôn cảm thấy phi thường kỳ quái, ngươi thấy sao?"

Giang Trừng gầm lên: "Ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì?!"

Kim Quang Dao giương giọng nói: "Giang tông chủ, ngươi cũng thật ghê gớm, trẻ tuổi đã thành gia chủ, dùng sức một người gây dựng lại Vân Mộng Giang thị, ta thập phần bội phục. Bất quá ta nhớ rõ ngươi từ trước tới nay cái gì cũng không bằng Ngụy tiên sinh, có thể hay không thỉnh giáo một chút, ngươi là như thế nào sau Xạ Nhật chi chinh liền thay đổi? Có phải ăn Kim Đan thần dược gì hay không!"

Hai chữ "Kim đan" hắn nói rõ ràng sắc bén vô cùng. Ngũ quan Giang Trừng cơ hồ đều muốn đan chéo vào nhau, Tử Điện cũng lộ ra bạch quang nguy hiểm, tâm thần đại loạn, động tác xuất hiện tia sơ hở.

Kim Quang Dao chờ chính là thời khắc sơ hở này, xuất ra dây đàn giấu đã lâu. Giang Trừng lập tức lấy lại tinh thần nghênh đón, Tử Điện cùng dây đàn dây dưa với nhau, Kim Quang Dao cảm giác lòng bàn tay tê rần, lập tức thu tay. Nhưng mà, ngay sau đó hắn khẽ cười một tiếng, tay trái vung ra một sơi dây đàn khác, đánh về phía Ngụy Vô Tiện bên kia.

Đồng tử Giang Trừng đột nhiên co lại, xoay chuyển phương hướng Tử Điện, chặn lại dây đàn kia. Kim Lăng la thất thanh: "Cậu, coi chừng!"

Kim Quang Dao nhân cơ hội rút ra bội kiếm vẫn luôn quấn ở bên hông của hắn, đâm về phía ngực Giang Trừng!  

Máu tươi từ kẽ tay hắn trào ra, nhanh chóng đem y phục trước ngực hắn nhuộm thành một mảnh tím đen. Tử Điện sau khi cản lại dây đàn, trong nháy mắt biến trở về thành chiếc nhẫn màu bạc, trở về trên tay hắn. Thời điểm chủ nhân mất máu quá nhiều hoặc bị thương nặng, linh khí sẽ tự giác khôi phục hình thái hao tổn thấp nhất.  

Nhân cơ hội này, Kim Quang Dao xông về phía trước, điểm huyệt phong bế linh mạch hắn, từ trong tay áo lấy ra một cái khăn tay đem máu trên kiếm lau sạch, thu kiếm về lại bên hông.

Kim Lăng sớm đã tiến lên đỡ lấy Giang Trừng, Lam Hi Thần thở dài: "Không thể loạn động, dìu hắn chậm rãi ngồi xuống đi."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đam