Chương 1: Trọng sinh (1)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
「Ngụy Vô Tiện chết rồi. Thật hả lòng hả dạ!」
Cuộc vây quét Loạn Táng Cương vừa kết thúc, chưa đến ngày thứ hai, tin tức này như mọc cánh bay khắp toàn bộ tu chân giới, tốc độ lan tràn so với cuộc chiến lúc trước chỉ có hơn chứ không kém.
Trong nhất thời, bất kể là danh môn thế gia, hay tán tu nơi sơn dã, ai cũng đang bàn tán về lần hành động vây quét do tứ đại huyền môn thế gia dẫn đầu, và hàng trăm gia đình lớn nhỏ khác tham gia hỗn chiến này.
「Tốt tốt tốt, quả nhiên hả lòng hả dạ! Vị anh hùng hào kiệt nào đã tận tay giết Di Lăng lão tổ vậy?」
「Còn có thể là ai. Sư đệ của hắn - tiểu Giang tông chủ Giang Trừng, bốn đại gia tộc Vân Mộng Giang thị, Lan Lăng Kim thị, Cô Tô Lam thị, Thanh Hà Nhiếp thị xung phong dẫn đầu, đại nghĩa diệt thân, tận diệt hang ổ『Loạn Táng Cương』đó của Ngụy Vô Tiện rồi.」
「Ta phải nói một câu công đạo: Giết hay lắm.」
Lập tức có người vỗ tay vang dội hưởng ứng: 「Không tồi, giết rất hay! Nếu không phải Vân Mộng Giang thị nhận nuôi hắn, bồi dưỡng hắn, Ngụy Anh hắn cả đời này chỉ là một tên tầm thường đầu đường xó chợ…… còn nói gì đến cái khác. Giang tông chủ trước kia nuôi dưỡng hắn như con ruột, hắn thì hay rồi, ngang nhiên phản bội, đối địch với trăm nhà, làm mất mặt Vân Mộng Giang thị, còn hại gần như toàn bộ Giang gia chết thảm. Cái gì gọi là bạch nhãn lang(1) vong ân phụ nghĩa? Chính là đây!」
[(1)Bạch nhãn lang: kẻ phản bội, nuôi ong tay áo]
「Giang Trừng lại có thể để tên này hung hăng càn quấy lâu như vậy, đổi lại là ta, lúc trước, khi tên họ Ngụy đó phản bội sẽ không chỉ đâm một đao đơn giản như vậy, mà là trực tiếp thanh lý môn hộ, bằng không hắn cũng không có cơ hội làm ra những việc điên cuồng sau đó. Đối với loại người này, còn nói tình cảm đồng môn thanh mai trúc mã cái gì.」
「Nhưng ta nghe nói không phải như vậy mà? Nguỵ Anh không phải vì bản thân tu luyện tà thuật bị cắn trả, bị thuộc hạ quỷ tướng cắn nuốt mà chết sao? Nghe nói đang sống sờ sờ mà bị cắn nát thành bột mịn.」
「Ha ha ha…… Đây gọi là báo ứng ở kiếp này. Ta đã muốn nói từ sớm, đám quỷ tướng hắn nuôi dưỡng giống như một đàn chó điên chưa được xích lại đi cắn người khắp nơi, cuối cùng cắn chết chính mình, đáng đời!」
「Dù nói như vậy, cuộc vây quét Loạn Táng Cương lần này, nếu không phải tiểu Giang tông chủ vạch ra kế hoạch dựa vào điểm yếu của Di Lăng lão tổ, có thành công hay không cũng khó nói à. Các ngươi đừng quên trên tay Ngụy Vô Tiện có thứ gì, lúc trước làm sao hơn ba ngàn tu sĩ có tiếng tăm toàn quân bị diệt chỉ trong một đêm.」
「Không phải năm ngàn sao?」
「Ba ngàn hay năm ngàn cũng không khác mấy. Ta thấy càng có khả năng là năm ngàn hơn.」
「Quả thật là điên cuồng……」
「Trước khi hắn chết đã hủy mất Âm Hổ Phù rồi, cũng xem như tích được chút đức, nếu không giữ lại thứ đồ quỷ đó tiếp tục gây hại cho nhân gian, thì nghiệp chướng càng nặng nề hơn.」
「Âm Hổ Phù」Ba chữ vừa xuất hiện, không khí bỗng nhiên im lặng lạ thường, dường như đang kiêng dè điều gì.
Lát sau, một người thở dài nói:
「Ôi…… Muốn nói đến Ngụy Vô Tiện này, năm đó cũng là thế gia công tử tiếng tăm lẫy lừng trong tiên môn, không phải chưa từng có dấu ấn tốt đẹp nào. Thiếu niên thành danh, rạng rỡ tùy ý biết bao…… cuối cùng làm sao hắn lại đi đến bước đường này……」
Chủ đề thay đổi, tiếng bàn tán lại sôi nổi vang lên.
「Có thể thấy, tóm lại, tu luyện nếu không đi con đường chính thống thì không được. Tà ma ngoại đạo, có thể nở mày nở mặt nhất thời, dường như rất càn quấy rất tài giỏi hả? Khà khà, cuối cùng thì có kết cục gì?」
Nói năng mạnh mẽ:「Chết không toàn thây!」
「Cũng không hoàn toàn do đạo tu luyện hại, suy cho cùng vẫn là do nhân phẩm của Ngụy Vô Tiện này quá tệ, người trong thiên hạ đều căm ghét. Gọi là ác giả ác báo, thiên đạo luân hồi…...」
……
Sau khi chết đi, bị phán xét định tội. Tất cả nội dung bàn luận đại khái là giống nhau, dù ngẫu nhiên có âm thanh yếu ớt khác, cũng sẽ lập tức bị ép xuống.
Chỉ là trong lòng mỗi người đều vẫn có sương mù ảm đạm không xua tan được.
Dù nói Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện đã chết tại Loạn Táng Cương, nhưng sau khi sự việc thành công, lại không cách nào kêu gọi tàn hồn của hắn.
Hồn phách của hắn, có lẽ trong lúc bị vạn quỷ chiếm đoạt đã bị tan thành nhiều mảnh, cũng có thể đã chạy trốn rồi.
Nếu là vế trước, tất nhiên là khắp chốn mừng vui. Thế nhưng, Di Lăng lão tổ có khả năng hủy thiên diệt địa, dời non lấp biển——ít nhất lời đồn là vậy, nếu hắn muốn chống lại viện triệu hồn(2), cũng không phải việc gì khó. Một khi sau này nguyên thần(3) hắn khôi phục lại, đoạt xá trùng sinh(4), đến lúc đó, huyền môn trăm nhà, và toàn bộ nhân gian chắc chắn phải hứng chịu sự báo thù và nguyền rủa càng điên cuồng hơn, rơi vào trong mịt mù tăm tối và gió tanh mưa máu lần nữa.
(2)Triệu hồn: Kêu gọi hồn phách người đã chết
(3)Nguyên thần: Linh hồn của người tu đạo
(4)Đoạt xá trùng sinh: Chiếm đoạt cơ thể người khác để sống lại lần nữa
Vì vậy, sau khi để 120 Tọa Trấn Sơn Thạch thú trấn áp trên đỉnh Loạn Táng Cương, các đại gia tộc bắt đầu tiến hành nghi thức triệu hồn nhiều lần, đồng thời kiểm tra chặt chẽ việc đoạt xá, tìm kiếm các loại dị tượng(5), toàn lực cảnh giác.
(5)Dị tượng: Hiện tượng lạ
Năm thứ nhất, sóng yên gió lặng.
Năm thứ hai, sóng yên gió lặng.
Năm thứ ba, sóng yên gió lặng.
……
Năm thứ mười ba, sóng yên gió lặng như cũ.
Đến lúc này, cuối cùng càng ngày càng nhiều người tin tưởng, có lẽ Ngụy Vô Tiện cũng không tài giỏi như vậy, có lẽ hắn thật sự thần hồn câu diệt(6) rồi.
(6)Thần hồn câu diệt: Cả tinh thần và linh hồn đều bị tiêu diệt
Mặc dù đã từng làm mưa làm gió khắp nơi, cuối cùng cũng có một ngày trở thành người bị lật đổ.
Không có ai được thờ phụng trên thần đàn mãi mãi, truyền thuyết cũng chỉ vỏn vẹn là truyền thuyết mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro