Lư hương (2)
Sáng hôm sau, hiếm khi Ngụy Vô Tiện lại dậy sớm hơn cả Lam Vong Cơ, hai chân hắn run rẩy suốt cả ngày.
Chiếc lư hương vòi voi kia lại bị hai người lôi ra ngắm nghía một hồi, Ngụy Vô Tiện tháo nó ra, rồi lại lắp lại như cũ, cuối cùng vẫn không phát hiện được sự huyền diệu nào.
Ngụy Vô Tiện ngồi bên bàn, ngưng thần nói: "Không phải huân hương có vấn đề thì khẳng định là lư hương có vấn đề. Thứ này cũng thật khó lường a, người lạc vào trong cảnh có cảm giác y hệt với khi Cộng tình. Tàng Thư Các nhà các ngươi không ghi chép gì sao?"
Lam Vong Cơ lắc đầu.
Thấy y lắc đầu, vậy thì đúng là không có tiền nhân nào ghi lại. Ngụy Vô Tiện nói: "Thôi, hiệu lực của lư hương đã qua, tạm thời cứ cất đi tránh cho người khác lấy nhầm. Sau này nếu có luyện khí đại sư tới bái phỏng (thăm hỏi) thì lại lấy ra hỏi."
Bọn họ đều cho rằng hiệu lực của lư hương đã qua, không ngờ sự tình lại ngoài dự đoán.
...
Đêm khuya, Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ theo thường lệ ở Tĩnh thất mây mây mưa mưa một trận rồi mới cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Không lâu sau Ngụy Vô Tiện mở mắt ra, thế mà lại phát hiện mình đang nằm ở dưới gốc hoa ngọc lan bên Tàng Thư Các.
Ánh mặt trời xuyên qua cành lá chiếu lên mặt hắn, Ngụy Vô Tiện nheo mắt, nhấc tay che, chậm rì rì ngồi dậy.
Lúc này, Lam Vong Cơ lại không ở bên cạnh.
Ngụy Vô Tiện chụm tay bên môi, gọi: "Lam Trạm!"
Không có ai trả lời. Ngụy Vô Tiện kỳ quái: "Xem ra hiệu lực của lư hương kia vẫn chưa hết. Nhưng Lam Trạm đi đâu rồi? Chẳng lẽ chỉ có mình mình vẫn chịu ảnh hưởng của lư hương sao?"
Trước cây ngọc lan là một con đường nhỏ lát sỏi trắng, một đám bạch y đệ tử đeo đai buộc trán của Cô Tô Lam túm năm tụm ba đi qua, giống như đang muốn đi làm tảo khoá (bài tập sáng sớm), không ai liếc mắt tới Ngụy Vô Tiện, đúng hơn là chả ai nhìn thấy hắn đứng đó. Ngụy Vô Tiện nhảy lên Tàng Thư Các xem xét, vô luận là Lam Vong Cơ hay là tiểu Lam Vong Cơ đều không ở bên trong, vì thế lại xuống lầu, đi lang thang trong Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Một lúc sau, hắn bỗng nhiên nghe được tiếng trò chuyện khe khẽ của hai thiếu niên. Đến gần mới nhận ra thanh âm vô cùng quen thuộc: "... Từ trước tới nay không có ai dám nuôi chúng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, làm như vậy là không hợp quy củ."
Trầm mặc một lát, một thiếu niên khác rầu rĩ: "Ta biết. Nhưng... ta đã hứa nuôi chúng, không thể bội ước được."
Trong lòng Ngụy Vô Tiện khẽ động, lặng lẽ nhìn qua. Quả nhiên, hai thiếu niên đang đứng trò chuyện trên tràng cỏ xanh, đúng là Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ.
Ngày xuân lay từng cơn gió nhẹ, thiếu niên Lam thị song bích hoàn mỹ như ngọc, đều một thân áo trắng như tuyết, tay áo rộng cùng mạt ngạch (đai buộc trán) phiêu phiêu, hệt như một bức hoạ. Lam Vong Cơ lúc này cũng tầm mười lăm, mười sáu tuổi, mi hơi chau lại, dường như trong lòng đang phiền não. Tay y đang ôm một con thỏ trắng, cái mũi phấn hồng hấp ha hấp háy; bên chân y cũng có một con thỏ trắng, tai dài dựng thẳng, đang vịn vào giày y muốn bò lên.
Lam Hi Thần: "Lời nói đùa của thiếu niên, sao có thể coi như hứa hẹn nghiêm túc được? Quả thật là bởi vì như vậy sao?"
Lam Vong Cơ rũ mắt không nói.
Lam Hi Thần cười: "Thôi được, nếu thúc phụ hỏi tới, ngươi phải giải thích cho rõ đấy. Gần đây thời gian ngươi tiêu phí trên người chúng có hơi nhiều chút."
Lam Vong Cơ nghiêm túc gật đầu: "Đa tạ huynh trưởng." Dừng một chút, y bổ sung: "... Sẽ không ảnh hưởng tới việc học."
Lam Hi Thần: "Ta biết Vong Cơ ngươi sẽ không. Nhưng mà, tuyệt đối không được để cho thúc phụ biết là ai đưa chúng cho ngươi nuôi. Nếu không thúc phụ sẽ nổi trận lôi đình, vô luận như thế nào cũng sẽ bắt ngươi phải đưa chúng đi."
Nghe vậy, Lam Vong Cơ ôm chặt lấy con thỏ trong ngực. Lam Hi Thần cười cười, giơ tay lên nghịch nghịch cái mũi phấn hồng của thỏ trắng, thong thả rời đi.
Chờ hắn đi rồi, Lam Vong Cơ đứng yên suy tư trong chốc lát, con thỏ trắng ở trên khuỷu tay y thỉnh thoảng phẩy phẩy hai tai, bộ dạng vô cùng mãn nguyện. Con bên chân càng cuống cuồng bám víu, Lam Vong Cơ cúi đầu thoáng nhìn, lại khom lưng đem nó ôm lên. Y ôm cả hai con trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve, động tác trên tay cùng sắc mặt lạnh lùng hoàn toàn bất đồng.
Ngụy Vô Tiện nhìn đến ngứa ngáy, từ sau thân cây đi ra, muốn lại gần tiểu Lam Vong Cơ hơn một chút. Không ngờ thỏ trắng trong ngực Lam Vong Cơ nhảy ra, khí tràng quanh thân y đột nhiên thay đổi, quay đầu nhìn rõ người vừa đến, ánh mắt lạnh lẽo vừa rồi lập tức trở nên ngơ ngẩn: "... Ngươi?!"
Y cả kinh, Ngụy Vô Tiện so với y càng bất ngờ hơn, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi có thể thấy ta?"
Vậy cũng thật kỳ quái đi. Theo lý thuyết, người trong mộng cảnh không thể nhìn thấy hắn mới đúng. Nhưng Lam Vong Cơ vẫn đang nhìn chăm chú vào hắn, nói: "Ta tất nhiên nhìn thấy. Ngươi là... Ngụy Anh?"
Người trước mặt y cũng phải hơn hai mươi, tuyệt đối không phải mười lăm, nhưng khuôn mặt của hắn lại giống hệt Ngụy Anh. Lam Vong Cơ khó có thể kết luận thân phận của người này, nâng cao cảnh giác. Nếu lúc này y đeo Tị Trần, bội kiếm ước chừng sớm đã ra khỏi vỏ. Ngụy Vô Tiện phản ứng cực nhanh, lập tức nghiêm mặt: "Là ta a!"
Nghe hắn nói vậy, thần sắc Lam Vong Cơ càng thêm cảnh giác, lùi lại hai bước. Ngụy Vô Tiện trưng ra biểu tình bi thương: "Lam Trạm, ta trải qua trăm cay nghìn đắng mới trở về tìm được ngươi, ngươi nỡ lòng nào đối xử với ta như vậy?"
Lam Vong Cơ: "Ngươi... thật sự là Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện: "Đương nhiên."
Lam Vong Cơ: "Vì sao bộ dạng ngươi lại khác thường?"
Ngụy Vô Tiện: "Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm. Kỳ thật là như thế này, ta đúng là Ngụy Vô Tiện, nhưng mà là Ngụy Vô Tiện của bảy năm sau. Bảy năm sau ta phát hiện được một pháp bảo thần kỳ, có thể xuyên qua thời không trở lại quá khứ, ta đang cẩn thận nghiên cứu, kết quả một lần không cẩn thận chạm vào, liền trở lại đây!"
Lời giải thích hoang đường như trò đùa, Lam Vong Cơ lạnh giọng: "Chứng minh như thế nào?"
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi muốn ta chứng minh như thế nào? Ta biết tất cả các chuyện của ngươi. Con thỏ trong ngực với con thỏ bên chân ngươi vừa rồi, còn không phải là ta đưa sao? Lúc ấy không chịu nhận, hiện tại ca ca ngươi không cho ngươi nuôi, ngươi lại không chịu. Có phải thích rồi không?"
Nghe vậy, sắc mặt Lam Vong Cơ khẽ biến, muốn nói lại thôi: "Ta..."
Ngụy Vô Tiện lại tiến lên hai bước, mở hai tay ra, cười tủm tỉm: "Ngươi làm sao vậy? Thẹn thùng?"
Thấy hành vi quỷ dị của y, Lam Vong Cơ như lâm phải đại địch, đề phòng lùi lại mấy bước. Ngụy Vô Tiện đã lâu chưa được thấy thái độ như vậy của Lam Vong Cơ, trong bụng cười muốn chết, ngoài mặt lại giả vờ tức giận: "Ngươi có ý gì? Ngươi trốn cái gì? Lam Trạm ngươi được lắm, chúng ta mười năm phu thê, ngươi dám trở mặt không nhận!"
Câu này vừa ra, khuôn mặt tuấn mỹ như băng tuyết của Lam Vong Cơ nháy mắt nứt ra.
Y nói:
"Ngươi... Ta?"
"...Mười năm?"
"...Phu thê?!"
Sáu chữ thôi mà ấp ấp úng úng mãi mới nói ra được. Ngụy Vô Tiện giống như bừng tỉnh đại ngộ: "A, ta quên mất là hiện tại ngươi còn chưa biết. Tính tính đoạn thời gian này, chúng ta giống như vừa mới quen nhau không lâu? Có phải ta vừa mới rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ hay không? Không sao cả, ta lén nói cho ngươi, mấy năm nữa chúng ta sẽ trở thành đạo lữ nha."
Lam Vong Cơ: "... Đạo lữ?"
Ngụy Vô Tiện đắc ý: "Đúng vậy! Còn "song tu" mỗi ngày. Tam môi lục sính* cưới hỏi đàng hoàng, chúng ta còn bái thiên địa rồi."
(*Tam môi lục sính: Lễ vật trong hôn ước hồi xưa, ý chỉ cưới hỏi đàng hoàng).
Lam Vong Cơ tức giận đến phập phồng cả ngực, sau một lúc lâu, từ kẽ răng nhảy ra mấy chữ: "... Nói hươu nói vượn!"
Ngụy Vô Tiện: "Ta chỉ cần nói thêm hai câu nữa là ngươi sẽ biết có phải ta nói hươu nói vượn hay không. Ngươi lúc ngủ thích ôm chặt ta, lại còn nhất định phải đem ta ôm ở trên người, bằng không liền ngủ không được. Ngươi mỗi lần hôn ta đều phải hôn thật lâu, lúc kết thúc thích nhẹ nhàng cắn ta một chút mới tách ra. A đúng rồi, lúc ngươi làm chuyện ấy cũng thực thích cắn ta, từ trên người ta..."
Vừa mới nghe đến đoạn "Ôm chặt ta", biểu tình của Lam Vong Cơ liền thảm không nỡ nhìn, càng về sau càng vặn vẹo, y hận không thể che lại hai tai của mình ngăn cách với dâm ngôn uế ngữ, một chưởng tung ra, nói: "Nói hươu nói vượn!"
Ngụy Vô Tiện lắc mình né tránh: "Lại là nói hươu nói vượn, đổi câu khác đi! Huống hồ ngươi làm sao mà biết ta nói hươu nói vượn chứ? Chẳng lẽ ngươi không phải như vậy sao?"
Lam Vong Cơ gằn từng chữ: "Ta... còn chưa từng hôn qua... Làm sao mà ta biết được... ta thích như thế nào!"
Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ: "Cũng đúng, ngươi tuổi này còn chưa từng hôn ai, tất nhiên sẽ không biết được lúc hôn thì thích như thế nào. Nếu không hiện tại ngươi thử xem?"
"...". Lam Vong Cơ bị hắn chọc tức đến quên cả chuyện triệu tập môn sinh tới tróc nã kẻ khả nghi này, liên tục ra tay muốn bắt lấy mạch môn của hắn. Nhưng lúc này Lam Vong Cơ còn nhỏ tuổi, thân thủ Ngụy Vô Tiện nhanh hơn y, nhẹ nhàng né qua, lại còn nhàn hạ nhéo một cái trên cánh tay Lam Vong Cơ khiến cho động tác của y cứng lại, Ngụy Vô Tiện thừa cơ hôn chụt một cái lên má y.
"..."
Hôn xong, Ngụy Vô Tiện liền buông cánh tay Lam Vong Cơ ra.
Còn Lam Vong Cơ chỉ biết ngơ ngẩn tại chỗ, tinh thần thật lâu còn chưa hồi phục, cả người ngây ra.
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Ngụy Vô Tiện từ trong mộng cười tỉnh.
Hắn cười đến mức suýt từ trên giường rơi xuống đất, cũng may cánh tay Lam Vong Cơ vẫn luôn giữ chặt eo hắn. Hắn tỉnh lại vẫn còn run rẩy, khiến cho Lam Vong Cơ đang say ngủ cũng thức giấc, hai người đồng thời ngồi dậy.
Lam Vong Cơ cúi đầu, vươn tay nhẹ nhàng day huyệt thái dương, nói: "Mới vừa rồi, ta..."
Ngụy Vô Tiện tiếp lời: "Mới vừa rồi, ngươi có phải hay không mơ thấy mình lúc mười lăm tuổi, gặp được ta hơn hai mươi tuổi?"
"..." Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn: "Kia lư hương."
Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Ta còn tưởng rằng ta chịu ảnh hưởng còn sót lại của lư hương kia nên mới nhập mộng, ai biết được ngươi còn bị nặng hơn cả ta."
Tình huống tối nay cùng lần trước bất đồng; thiếu niên Lam Trạm vừa rồi ở trong mộng chính là Lam Vong Cơ biến thành.
Người nằm mơ thường không biết mình đang mơ, cho nên ở trong mộng, Lam Vong Cơ thật sự cho rằng mình mới có mười lăm tuổi. Vốn là một giấc mộng trong sáng, tảo khoá (bài tập sáng), tản bộ nuôi thỏ, lại đụng phải Ngụy Vô Tiện lẻn vào quấy rối, đùa giỡn.
Ngụy Vô Tiện: "Ta không ngờ dáng vẻ Lam Trạm ngươi ôm con thỏ không buông, sợ ca ca thúc phụ không cho nuôi, đáng yêu muốn chết. Ha ha ha ha ha..."
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ nói: "... Khuya rồi, chớ cười lớn quấy nhiễu người khác."
Ngụy Vô Tiện: "Chúng ta mỗi đêm động tĩnh còn nhỏ hay sao? Ngươi sao lại tỉnh sớm như vậy? Ngươi tỉnh muộn một chút, ta liền kéo ngươi ra sau núi làm chuyện xấu, để Lam nhị ca ca mười lăm tuổi vào đời, ha ha ha ha..."
Lam Vong Cơ nhìn hắn lăn qua lộn lại, cuối cùng chỉ biết im lặng. Bình tĩnh ngồi ngay ngắn một lúc, bỗng nhiên duỗi tay đè Ngụy Vô Tiện lại, nghiêng người đè lên.
————–
Hai người vốn tưởng rằng, đêm thứ hai qua đi thì hiệu lực của lư hương sẽ mất. Ai ngờ, đêm thứ ba, Ngụy Vô Tiện vẫn lại tỉnh dậy ở trong mộng của Lam Vong Cơ.
Mang một thân hắc y, hắn nhàn nhã đi trên con đường nhỏ lát sỏi trắng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, tua rua đỏ của Trần Tình đung đưa lay động theo từng bước đi. Không lâu sau, có tiếng đọc sách lanh lảnh truyền tới.
Phương hướng kia là Lan thất. Ngụy Vô Tiện nghênh ngang đi đến đó, quả nhiên thấy vài đệ tử Lam thị ở bên trong đọc sách buổi tối, Lam Khải Nhân không có mặt nên người phụ trách giám sát là Lam Vong Cơ.
Đêm nay, Lam Vong Cơ trong mộng vẫn mang bộ dáng thiếu niên như cũ, ước chừng mười bảy, tám tuổi; so với khi ở cùng với Ngụy Vô Tiện dưới đáy động Huyền Vũ không khác là bao. Y mặt mày tuấn nhã, thần thái danh sĩ, lại vẫn mang theo vài phần ngây ngô của thiếu niên. Y ngồi ngay ngắn tập trung tinh thần, nếu có ai tới hỏi bài, y chỉ cần nhàn nhạt liếc mắt một cái liền tức khắc giải đáp được ngay, biểu tình vừa nghiêm nghị vừa ngây ngô, tạo nên một sự tương phản mãnh liệt.
Ngụy Vô Tiện nghiêng người dựa vào cây cột ngoài Lan thất, nhìn bên trong một lúc, sau đó lặng yên không tiếng động bay lên mái nhà, đưa Trần Tình lên môi.
Trong Lan thất, Lam Vong Cơ thấy nao nao. Một thiếu niên hỏi: "Công tử, có chuyện gì sao?"
Lam Vong Cơ: "Ai đang thổi sáo?"
Chúng thiếu niên nhìn nhau. Lúc sau, có đứa nói: "Ta không nghe thấy tiếng sáo nào cả?"
Nghe vậy, thần sắc Lam Vong Cơ nghiêm lại, đứng dậy cầm kiếm ra cửa vừa vặn gặp Ngụy Vô Tiện đang thu hồi cây sáo. Y thả người nhảy lên, nhẹ nhàng linh hoạt đáp lên một chỗ khác trên mái hiên.
Lam Vong Cơ cảm thấy dị động, thấp giọng quát: "Người tới là ai!"
Ngụy Vô Tiện huýt sáo hai tiếng, cười nói: "Là phu quân của ngươi!"
Nghe được giọng nói này, sắc mặt Lam Vong Cơ biến đổi, không xác định hỏi: "Ngụy Anh?".
Ngụy Vô Tiện không đáp, Lam Vong Cơ rút ra Tị Trần trên lưng đuổi theo. Ngụy Vô Tiện bay bay nhảy nhảy, dừng trên bức tường cao bao quanh Vân Thâm Bất Tri Xứ, chân đạp mái ngói đứng thẳng. Lam Vong Cơ cũng đáp xuống chỗ cách hắn không xa, Tị Trần cầm nghiêng trên tay; đai buộc trán, ống tay áo cùng vạt áo tung bay trong gió đêm, tiên khí bao trùm.
Ngụy Vô Tiện khoanh tay mỉm cười: "Hảo mỹ nhân, hảo thân thủ. Mỹ cảnh sinh tình, nếu có thêm một vò Thiên Tử Tiếu nữa thì đúng là trên cả tuyệt vời."
Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: "Ngụy Anh, không mời mà đến, buổi tối tới Vân Thâm Bất Tri Xứ có chuyện gì sao?"
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi đoán xem?"
"..." Lam Vong Cơ: "Nhàm chán!"
Mũi kiếm Tị Trần lao đến, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng nhảy lên. Tuy Lam Vong Cơ mới mười bảy, mười tám tuổi đã có thân thủ lợi hại, nhưng so với Ngụy Vô Tiện hiện tại lại chẳng tạo thành uy hiếp quá lớn nào. Qua mấy chiêu, hắn chớp được thời cơ dán một lá bùa trên ngực y. Thân thể Lam Vong Cơ cứng đờ, không thể nhúc nhích, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng ôm lấy y, chạy thẳng ra sau núi Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Ngụy Vô Tiện ở sau núi tìm được một bụi lan thảo rậm rạp, Lam Vong Cơ bị hắn an trí ở trên một khối đá trắng, y hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Ngụy Vô Tiện nhéo nhéo mặt y, nghiêm túc trả lời: "Cưỡng gian."
Lam Vong Cơ nhìn không ra hắn nói thật hay nói đùa, sắc mặt ẩn ẩn trắng bệch, trầm giọng nói: "Ngụy Anh, ngươi... không thể xằng bậy."
Ngụy Vô Tiện cười: "Ngươi biết là ta thế nào mà, ta vốn thích xằng bậy." Nói xong, liền thò tay xuống dưới bạch y tầng tầng lớp lớp, kín cổng cao tường của Lam Vong Cơ, nhéo nhéo lên bộ vị mấu chốt của y mấy cái.
Nhéo miết không nặng cũng không nhẹ, cực kỳ kỹ xảo, sắc mặt Lam Vong Cơ nháy mắt trở nên vô cùng cổ quái.
Khoé môi y run rẩy, môi mím chặt, cuối cùng vẫn nhịn xuống sự biến hoá trên mặt, cố gắng trấn định. Ai ngờ, Ngụy Vô Tiện được một tấc lại muốn tiến một thước, nhanh nhanh chóng chóng cởi bỏ đai lưng y, hai ba lượt cởi xuống cả khố hạ của y, nhìn cự vật nặng trĩu hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt tuấn tú của Lam Vong Cơ, tự đáy lòng ca ngợi: "Hàm Quang Quân ngươi thật đúng là từ nhỏ đã có thiên phú dị bẩm a."
Nói xong còn khẽ khẽ khàng khàng búng lên phân thân y một cái. Bộ vị tư mật bị đối phương đùa bỡn như vậy, Lam Vong Cơ tức giận đến muốn hộc máu, cũng chẳng buồn nghĩ Hàm Quang Quân rốt cuộc là ai, lạnh lùng nói: "Ngụy Anh!!!"
Ngụy Vô Tiện hì hì cười: "Ngươi kêu đi a, kêu rách cổ họng cũng không ai tới cứu ngươi."
Lam Vong Cơ vừa muốn mở miệng, lại thấy Ngụy Vô Tiện cười xong, liền đem lọn tóc vén ra sau tai, cúi xuống vùi đầu ngậm lấy vật dưới thân y.
Lam Vong Cơ cứng đờ cả người, mắt đầy vẻ khiếp sợ, không thể tin nổi.
Lam Vong Cơ mười bảy, tám tuổi, toàn thân toát ra vẻ ngây ngô của thiếu niên, nhưng kích cỡ của vật bên dưới lại không hề tầm thường. Ngụy Vô Tiện chậm rãi đem nó ngậm lấy, chưa ngậm hết cây đã thấy phần đỉnh trơn trượt chạm tới yết hầu. Cây gậy thô to nóng bỏng, vách trong khoang miệng hắn còn có thể cảm nhận được gân mạch mạnh mẽ nảy lên, khuôn mặt vì bị dị vật lấp đầy mà phồng lớn. Cố gắng nuốt mãi mà chẳng vào hết, hắn vẫn kiên trì đem đoạn dư lại nhét sâu vào yết hầu.
Ngụy Vô Tiện đối với tiểu đệ của Lam Vong Cơ vô cùng quen thuộc, dùng hết kỹ xảo trên người chuyên tâm mút mút liếm liếm, âm thanh nhóp nhép giống như đang thưởng thức mỹ vị. Tuy Lam Vong Cơ trời sinh có sắc mặt trắng tuyết, lúc này cổ cũng hồng mà tai cũng đỏ, hô hấp dồn dập. Ngụy Vô Tiện ra sức phun ra nuốt vào, quai hàm bị căng đến đau nhức mà mãi y vẫn chưa tiết ra.
Thế nào là buồn bực chứ, chính là việc ra sức khẩu giao mãi cũng không thu phục được Lam Vong Cơ mười bảy mười tám. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ ẩn nhẫn. Cự vật rõ ràng đã cứng rắn như thép, thế mà vẫn gắt gao kiên trì không tiết, giống như muốn giữ lại một tia mấu chốt cuối cùng nào đó.
Hắn trong lòng buồn cười, ý muốn làm việc xấu trỗi dậy, dùng đầu lưỡi ướt át liên tục liếm láp vào lỗ nhỏ trên đỉnh quy đầu thô to, lại nuốt sâu vào mấy lần, Lam Vong Cơ rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa, tiết ra.
Dòng tinh dịch này đặc sệt đến cực điểm, vị xạ hương tràn ngập khắp khoang họng, Ngụy Vô Tiện ngồi dậy, khẽ ho hai tiếng, mu bàn tay lau lau khóe miệng, đem chúng nó nuốt xuống hệt như mọi lần. Mà Lam Vong Cơ sau khi phóng thích, không biết là do cao trào kết thúc, hay là do quá mức xấu hổ giận dữ, gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, hốc mắt y đỏ lên, không rên một tiếng.
Bộ dáng bị người ta khi dễ của y khiến lòng Ngụy Vô Tiện mềm nhũn, ôn nhu hôn lên má y một cái, nói: "Được rồi, ta sai rồi, không nên khi dễ ngươi."
Nói xong, hai ngón tay hắn lau lau phân thân vừa mới phóng thích của Lam Vong Cơ, sau đó tự cởi đai lưng của chính mình, trút xuống y phục dưới thân.
Hai chân Ngụy Vô Tiện thon dài, đùi trắng loáng như ngọc, đường cong tuyệt đẹp mà hữu lực, cặp mông tròn trịa vểnh cao, quả nhiên là phong cảnh tuyệt mỹ. Lam Vong Cơ mềm nhũn ngồi trên tảng đá, ở góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ bí ẩn phía dưới của Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện quỳ gối trong bụi lan thảo, xoay người đưa lưng về phía Lam Vong Cơ, quỳ rạp trên mặt đất, đem ngón tay còn vương bạch trọc xuống phía dưới. Bí huyệt ẩn giấu sâu trong kẽ mông, Ngụy Vô Tiện khẽ mở cánh mông, lúc này mới có thể nhìn thấy được điểm hồng phấn nho nhỏ ở đó.
Huyệt khẩu mềm mại ngoan ngoãn, ban đầu an phận thít chặt, Ngụy Vô Tiện dùng hai ngón tay thon dài còn ướt bạch trọc của Lam Vong Cơ bôi lên huyệt khẩu, nhẹ nhàng xoa nắn một chút, như vậy một hồi khiến huyệt khẩu khẽ mở, e lệ ngượng ngùng đem đầu ngón tay nuốt vào. Ngụy Vô Tiện thong thả kiên định khuếch trương huyệt khẩu, sau đó thọc vào rút ra. Lộng một trận liền bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, vật phía trước cũng hơi ngẩng đầu.
Chờ đến khi có tiếng nước lép nhép, Ngụy Vô Tiện thêm ngón tay thứ ba vào, hơi thở bắt đầu hỗn loạn, bụng bắt đầu trướng lên, tốc độ cũng dần giảm bớt.
Trong bóng đêm, cảnh vật cũng không rõ ràng, nhưng Lam Vong Cơ ngũ quan nhanh nhạy, thị lực khỏi phải bàn, y trơ mắt nhìn một màn vô cùng dâm loạn ngay trước mặt, lại không có cách nào dời mắt.
Lúc ấy ấy, Ngụy Vô Tiện luôn thích đạt tới cao trào cùng lúc với Lam Vong Cơ. Cho nên để tránh ra quá sớm, lúc khuếch trương hắn cố tình tránh đi điểm mẫn cảm trong cơ thể. Nhưng thân thể hắn vẫn luôn được Lam Vong Cơ chiều chuộng, lúc này lại không được thỏa mãn, vách trong co bóp đến lợi hại, dường như bất mãn co rút từng trận. Nếu ngón tay không chạm đến điểm kia, cái mông sẽ không tự chủ được mà đong đưa, cố tình đưa điểm mẫn cảm gần ngón tay. Như thế cọ cọ vài lần, bắp đùi Ngụy Vô Tiện run rẩy nhũn cả ra, quỳ không nổi nữa, vội vàng rút tay ra để mình bình tĩnh lại. Hắn quay đầu nhìn Lam Vong Cơ khiến y bất ngờ, không kịp đề phòng đụng phải ánh mắt hắn, lập tức nhắm chặt mắt lại.
Ngụy Vô Tiện cười: "Ai, Lam Trạm, ngươi đây là đang làm gì, đọc thầm gia huấn Lam thị sao?"
Bị hắn đoán trúng, lông mi Lam Vong Cơ run run, muốn mở mắt ra nhưng rồi lại nhịn xuống.
Ngụy Vô Tiện lười biếng nói: "Ngươi nhìn ta đi, sợ gì chứ? Ta cũng sẽ không làm chuyện gì xấu với ngươi."
Giọng nói hắn vốn dễ nghe, lúc nói câu này, ngữ điệu lười biếng ngả ngớn. Lam Vong Cơ tựa hồ hạ quyết tâm không nhìn, không nghe, không nói, kiên quyết không để ý đến hắn, trước sau không dao động. Ngụy Vô Tiện nói: "Thật sự không nhìn ta?"
Trêu ghẹo vài câu, thấy Lam Vong Cơ dù thế nào cũng không chịu mở mắt, Ngụy Vô Tiện nhướng mày: "Nếu đã vậy, ta mượn Tị Trần của ngươi dùng một chút, ngươi cũng đừng để ý đấy?"
Nói xong, hắn quả thực với lấy Tị Trần bên cạnh y.
Lam Vong Cơ lập tức trợn mắt, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm cái gì!"
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi nói xem ta muốn làm cái gì?"
Lam Vong Cơ: "... Ta không biết!"
Ngụy Vô Tiện: "Nếu ngươi không biết, vậy ngươi khẩn trương như vậy làm gì?"
Lam Vong Cơ: "Ta! Ta..."
Ngụy Vô Tiện lưu manh cười nhìn y, quơ quơ Tị Trần trên tay, rũ xuống mi mắt, nhẹ nhàng hôn lên chuôi kiếm Tị Trần, ngay sau đó, vươn ra đầu lưỡi đỏ tươi tinh tế liếm láp trên chuôi kiếm.
Thân Tị Trần lạnh băng, trong suốt như tuyết trắng, chuôi kiếm thuần bạc được đúc ra từ mật pháp tinh luyện, vô cùng nặng, khắc hoa văn cổ xưa. Hình ảnh này vô cùng yêu mị, Lam Vong Cơ bị kích thích nghiêm trọng: "Ngươi bỏ Tị Trần ra!"
Ngụy Vô Tiện: "Vì sao?"
Lam Vong Cơ: "Đó là kiếm của ta! Ngươi không thể dùng nó... dùng nó..."
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: "Ta biết đây là kiếm của ngươi, nhưng mà ta thích nó nên mượn chơi, ngươi cho rằng ta định dùng nó làm cái gì?"
"..." Lam Vong Cơ nhất thời nghẹn lời.
Ngụy Vô Tiện ôm bụng cười: "Ha ha ha ha ha ha ha ha Lam Trạm ngươi nghĩ cái gì vậy, hạ lưu quá rồi nha!"
Thấy hắn không những thu liễm lại còn đáp trả, sắc mặt Lam Vong Cơ vô cùng xấu. Ngụy Vô Tiện đùa y một hồi cảm thấy thoả mãn, lại nói: "Nếu ngươi không muốn ta động vào kiếm của ngươi, vậy đổi bằng ngươi, thế nào, được không?"
Lam Vong Cơ không thể nói "Được", nhưng cũng không thể để hắn tuỳ tiện dâm loạn với kiếm của mình, ngắc ngứ không nên lời. Ngụy Vô Tiện quỳ trên mặt cỏ, eo ưỡn lên, dùng đầu gối bò lên người y, dỗ dành: "Ngươi nói một chữ 'Được', ta sẽ trả kiếm cho ngươi, cùng ngươi làm chuyện thú vị. Được không?"
Sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ gian nan phun ra hai chữ: "... Không được!"
Ngụy Vô Tiện nhướng mày: "Hì. Đây là ngươi nói đó."
Hắn từ trên người Lam Vong Cơ lùi xuống, ngồi đối diện y, cười hì hì tách ra hai chân, nói: "Vậy thì ngươi nhìn ta cùng Tị Trần chơi vậy."
Hai chân hắn mở rộng, bày ra tư thế không biết xấu hổ khiến cho phong cảnh tư mật phía dưới lộ ra trước mắt Lam Vong Cơ không sót một cái gì.
Hai cánh mông trắng nõn bị tách ra, lộ ra bí huyệt hồng nhạt giữa hai đùi. Trải qua một lần khuếch trương, huyệt khẩu đã hơi sưng đỏ, dâm thuỷ trơn bóng khiến điểm phấn hồng càng thêm kiều nộn. Ngụy Vô Tiện xoay ngược lại Tị Trần, đem chuôi kiếm nhắm thẳng vào huyệt khẩu. Hắn hít nhẹ một hơi, khẽ dùng sức, nếp uốn non mịn nháy mắt bị căng ra nuốt lấy chuôi kiếm Tị Trần, trượt một phát vào được hơn phân nửa.
Chuôi kiếm lạnh băng khiến Ngụy Vô Tiện run lên một cái, tràng đạo vì vậy co bóp càng thêm kịch liệt, chuôi kiếm còn bị đẩy ra một đoạn ngắn. Ngụy Vô Tiện lập tức nắm chặt Tị Trần, càng dùng sức đem nó lấp đầy cơ thể, chậm rãi ra vào.
Vách tràng nguyên bản tầng tầng lớp lớp thít chặt, chuôi kiếm lại khắc đầy hoa văn, ma sát mạnh mẽ khiến cho hắn phát điên. Cọ qua điểm nào đó bên trong, Ngụy Vô Tiện rên nhẹ một tiếng, hơi hơi khép lại hai chân, da đầu tê dại đến choáng váng, vật đằng trước cũng đã lên tinh thần ngẩng cao đầu.
Từ vị trí Lam Vong Cơ nhìn qua, đúng thật là một hình ảnh dâm mĩ đến không thể tưởng tượng nổi. Ngụy Vô Tiện nằm ở trước mặt hắn, chủ động mở rộng hai chân, bí huyệt vẫn ngậm chặt Tị Trần. Chuôi kiếm vừa cứng vừa lạnh, huyệt khẩu kiều nộn bị chọc đến sưng đỏ, vô cùng đáng thương. Tuy vậy, Ngụy Vô Tiện vẫn đem nó ra ra vào vào trong cơ thể, động tác càng lúc càng nhanh, càng lúc càng thuận lợi. Hắn vừa thở dốc, vừa dùng ánh mắt ướt át nhìn y: "Lam Trạm..."
"Lam Trạm..."
Thanh âm mang theo giọng mũi, như đang khẩn cầu, lại như buột miệng thốt ra lúc ý loạn tình mê, vô luận là loại nào cũng đủ để làm cho lòng người rối loạn, thần hồn điên đảo. Lam Vong Cơ không có cách nào nhắm mắt hoặc dời đi lực chú ý của mình, giống như bị ma nhập mà gắt gao nhìn khuôn mặt của hắn, lại nhìn chằm chằm Tị Trần dâm loạn khiến cho hắn giãy giụa vặn vẹo, tự thao đến cả người phát run, ngón tay cũng run run rẩy rẩy.
Ngụy Vô Tiện vẫn chưa phát hiện ra sự bất thường, bị Tị Trần cắm vào khiến hai chân hắn càng lúc càng khép chặt, chuôi kiếm cũng bị huyệt khẩu thít càng chặt hơn. Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi, cảm giác chân tay hư nhuyễn vô lực (nhũn ra), nằm nghiêng trên mặt đất, đang định nghỉ ngơi trong chốc lát, bỗng nhiên hai đầu gối lại bị một đôi tay như sắt thép gắt gao tách rộng ra.
Ngụy Vô Tiện mở mắt, đối diện với hắn là đôi mắt sưng đỏ khiến người sợ hãi của Lam Vong Cơ, con ngươi y bùng lên lửa dục. Tị Trần bị y rút mạnh ném ra bên ngoài. Lúc chuôi kiếm rời khỏi cơ thể, Ngụy Vô Tiện rên rỉ một tiếng giống như bất mãn.
Lam Vong Cơ tức giận: "Không biết xấu hổ!!!"
Y đè Ngụy Vô Tiện xuống, hạ thể trướng đỏ sưng to lập tức đi vào, bắt đầu hung hăng va chạm.
Hai chân Ngụy Vô Tiện tự giác quấn lên eo y, vô cùng phối hợp mà ôm lấy cổ y, tư thế cực kỳ ngoan ngoãn để đối phương đưa đẩy.
Sau vài lần ra vào, hắn chịu không nổi. Động tác của Lam Vong Cơ quá thô bạo, mỗi một lần nhấp đều như muốn đâm hắn bay ra ngoài, đỉnh đến xương mông hắn cũng ẩn ẩn đau. Ngụy Vô Tiện nỉ non: "Nhẹ chút! Nhị ca ca, ngươi nhẹ chút..."
Ngụy Vô Tiện lại quên rằng tuổi của hắn lớn hơn Lam Vong Cơ trong mộng, ba chữ "Nhị ca ca" vừa rồi không làm cho Lam Vong Cơ thu liễm nửa phần, ngược lại khiến y đẩy đưa càng hung mãnh, giống như muốn đỉnh cho cái mông của Ngụy Vô Tiện nứt thành tám cánh, trừng phạt hắn thật nặng. Ngụy Vô Tiện ngửa cổ, trong sự trừu động mãnh liệt mà gian nan hít vào một hơi, nói: "Nóng... quá!"
Tị Trần vốn mang hàn khí, chuôi kiếm cắm chặt vào cơ thể Ngụy Vô Tiện vừa rồi khiến tràng đạo hắn vừa mềm lại vừa lạnh. Mà cự vật của Lam Vong Cơ so với chuôi kiếm Tị Trần vừa thô hơn, vừa nóng hơn; cho nên mỗi lần Lam Vong Cơ đẩy vào đều khiến bụng hắn như lửa đốt, nóng tới mức phát điên. Vừa rồi Ngụy Vô Tiện tự mình dâm loạn khiến toàn thân hắn nhũn như cọng bún, giờ còn bị Lam Vong Cơ thô bạo giày vò nên chỉ biết run lên bần bật. Lúc này, tu vi của hắn có cao hơn Lam Vong Cơ bao nhiêu đi nữa thì cũng chẳng phản kháng được. Nóng đến chịu không nổi, hắn chỉ có thể liên tục trốn tránh, vặn eo muốn thoát đi, rồi lại bị Lam Vong Cơ nắm chặt lấy eo, đâm sâu hơn nữa làm cho hắn phải nức nở rên rỉ.
Lam Vong Cơ bên tai hắn thấp giọng hỏi: "Ai là phu quân?"
Ngụy Vô Tiện còn đang mơ mơ màng màng, Lam Vong Cơ hỏi một lần nữa, đồng thởi dưới thân thúc một cái khiến cho hắn vồn vía lên mây. Ngụy Vô Tiện gào lên: "Ngươi! Ngươi! Là ngươi, ngươi là phu quân..."
Tự tạo nghiệt không thể sống.
Ngụy Vô Tiện thành thành thật thật bị thao, vách tràng vốn lạnh lẽo bị ma sát đến nóng rực, lúc này mới dễ chịu hơn chút. Phần đầu cự vật góc cạnh rõ ràng, ở trong thân thể hắn điên cuồng đưa đẩy, tràng đạo hắn lại trơn trượt ẩm ướt hút chặt lấy vật kia, va chạm dây dưa không theo quy luật. Cây gậy dài hơi cong liên tục thúc lên phía trên làm cho Ngụy Vô Tiện sung sướng muốn chết, nhưng hắn vẫn cố tình giả như mình vẫn còn cứng lắm, mặc cho Lam Vong Cơ làm cho cái mông lên lên xuống xuống, vẫn bắt lấy cánh tay y mà nỉ non: "... Nhị ca ca... Lam Trạm... Ngươi nhẹ chút được không, ta đau... hình như chảy máu rồi..."
Chỗ kết hợp giữa hai người trơn trượt, tiếng nước lép nhép càng lúc càng lớn, nghe vậy, Lam Vong Cơ lập tức cúi đầu nhìn xuống, nhất thời giật mình. Ngụy Vô Tiện hừ hừ: "Có phải chảy máu rồi hay không?"
Lam Vong Cơ hít một ngụm khí: "Không phải?"
Ngụy Vô Tiện: "Không phải sao? Đó là cái gì?"
Lam Vong Cơ thấp giọng: "Chảy nước."
Không biết từ lúc nào bên trong đùi Ngụy Vô Tiện đã ướt đẫm một mảnh, lớp nha lớp nhớp, cự vật trướng to đỏ tím của Lam Vong Cơ cũng nhờn nhờn trơn bóng, chỉ có thể là dâm thuỷ của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện tỏ vẻ không tin, hỏi: "Thật không? Thật không?" Hắn vừa hỏi vừa kéo tay Lam Vong Cơ dí vào chỗ hai người kết hợp. Dương căn thô tráng, gân mạch nổi lên, tiểu huyệt bị căng đến cực hạn, Lam Vong Cơ sờ đến dịch nhầy, còn chạm phải nơi dán chặt kia, vội vã rút tay về như bị kim đâm, nhìn thoáng qua, chất lỏng kia trong suốt, không phải máu.
Thân thể của Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ vô cùng hoà hợp, tình nồng ý mật, thân thể tất nhiên có phản ứng, lúc này Ngụy Vô Tiện lại còn cố ý trêu chọc y. Lam Vong Cơ thấy hắn cong môi, biết mình vừa bị lừa liền cúi đầu thúc mạnh. Ngụy Vô Tiện bị hắn đỉnh tới run rẩy: "... Lam Trạm, Lam Trạm, để ta ngồi trên được không?"
Lam Vong Cơ làm như nghe không hiểu "Ngồi trên" là gì, hơi chần chừ, Ngụy Vô Tiện lại ôm lấy y, cố gắng trở mình hoán đổi tư thế.
Lúc này Lam Vong Cơ nằm thẳng trên mặt đất, Ngụy Vô Tiện ngồi trên người y, mông hắn chính chặt xuống hông y. Trong quá trình thay đổi tư thế, dương căn to lớn nóng bỏng vẫn chôn sâu trong hậu huyệt Ngụy Vô Tiện, chưa từng rời ra. Cự vật ở bên trong hắn điên đảo một trận, khiến hắn sung sướng nheo cả mắt, hoa cả mày.
Cúi đầu, không biết có phải do ảo giác hay không, hắn cảm thấy bụng nhỏ của mình bị Lam Vong Cơ đỉnh cho phồng lên, nhịn không được duỗi tay sờ sờ cái bụng của mình. Mới sờ được hai cái, Lam Vong Cơ liền nâng mông hắn lên, bắt đầu hung hăng va chạm.
Ngụy Vô Tiện bị y nâng mông, lên lên xuống xuống. Cự vật góc cạnh rõ ràng, cứng rắn cắm vào được chỗ sâu nhất trong cơ thể hắn, khiến hắn nhíu mày, tốc độ va chạm còn vô cùng nhanh, không cho hắn cả thời gian hít thở. Mỗi lần hai người điên long đảo phượng, nhất định phải làm tư thế này, bởi vì tư thế này đâm vào sâu nhất, làm cho Ngụy Vô Tiện sướng nhất, nhưng mà lúc này đâm sâu quá lại phải chịu quả đắng.
Lam Vong Cơ mười bảy tuổi trong mộng bị hắn trêu chọc đến muốn điên, căn bản khống chế không được lực đạo của mình, cho nên ra sức thao Ngụy Vô Tiện khiến hai chân hắn run rẩy, không còn sức trốn tránh, vô cùng chật vật, chỉ có thể chống tay lên bụng nhỏ rắn chắc của Lam Vong Cơ, hít hít thở thở.
Ngụy Vô Tiện trời sinh eo thon mông nhỏ, nhưng thịt trên mông lại không ít, mười ngón tay Lam Vong Cơ bấm sâu vào mông hắn, còn mạnh mẽ nắn bóp, chốc lát sau liền xanh tím một mảng. Ngụy Vô Tiện bị y xoa đến phát ngứa, xoa cái mông đau, nhịn không được đẩy tay y ra. Không ngờ, Lam Vong Cơ bị hắn gạt tay ra lại vô cùng bất mãn, nhíu mày, đen mặt lại. Cái mông Ngụy Vô Tiện bị y hung hăng vỗ "Bốp" một tiếng, âm thanh vang dội, thanh thuý đến cực điểm.
Một vỗ này khiến Ngụy Vô Tiện nháy mắt sợ ngây người.
Hắn cả đời chưa từng bị ai đánh vào chỗ đó. Mặc dù khi còn nhỏ ngang bướng nên hay bị Ngu phu nhân cho ăn roi, nhưng cùng lắm cũng chỉ đánh vào lưng hoặc lòng bàn tay. Giang Phong Miên với Giang Yếm Ly còn không nỡ đánh hắn. Nhìn thấy hài tử nhà khác bướng bỉnh bị tụt quần tét đít, hắn còn thấy xấu hổ và mất mặt thay, cho nên lúc nào cũng dương dương tự đắc mình chưa bị tét mông bao giờ. Thế mà hiện tại Lam Vong Cơ dám... hơn nữa... còn là Lam Vong Cơ mười bảy, mười tám nữa chứ.
Thoáng chốc, Ngụy Vô Tiện sắc mặt đỏ đỏ trắng trắng, lần đầu bị như vậy sinh ra cảm giác xấu hổ buồn bực muốn chết.
Hắn càng nghĩ càng không chịu được, nửa bên mông còn nóng rát, vội gào lên: "Không làm nữa!". Từ trên người Lam Vong Cơ lăn xuống, kéo hai chân mềm nhũn, cố gắng bò đi tìm quần. Lam Vong Cơ đang hưng phấn, huống hồ y vừa rồi bị Ngụy Vô Tiện hết xoa lại nhéo lại búng, hôn sờ cả buổi, bụng nghẹn một đống lửa; lại bỗng nhiên phát hiện Ngụy Vô Tiện đặc biệt sợ bị đánh vào mông, cho nên sao có thể dễ dàng buông tha hắn được chứ? Y giơ tay, cái quần mới kéo đến đầu gối của Ngụy Vô Tiện bị y chia năm xẻ bảy. Lam Vong Cơ lật người hắn lại, một tay khoá hai tay hắn ra sau lưng, tay kia tét mạnh một cái lên mông thịt tuyết trắng.
"Bang" một tiếng, Ngụy Vô Tiện run lên, thảm thiết: "Đau!"
Cũng không phải thật sự đau, mà là cảm thấy xấu hổ không chịu được. Ngụy Vô Tiện trong lúc ấy ấy cũng không áp chế tiếng rên rỉ, bởi vậy mỗi lần giọng hắn sẽ hơi khàn khàn, một tiếng hét kia thế nhưng lại không giống tiếng kêu đau, ngược lại còn kéo ra vài phần tình ý. Nghe hắn hét, Lam Vong Cơ dừng một chút, nhìn xuống.
Hai cánh mông tròn trịa no đủ bị y vỗ hai cái, nổi lên một mảnh phấn hồng nhàn nhạt, còn đan xen dấu tay thô bạo. Bị mạnh mẽ ra vào một hồi, kẽ mông hắn mơi hở, có thể nhìn được huyệt khẩu sưng đỏ đang sợ hãi co rút, sưng huyết lại càng thêm kiều nộn. Mông đùi vẫn còn vệt nước tinh tế chảy ngang dọc.
Lam Vong Cơ càng nhìn, ánh mắt lại càng tối.
Ngụy Vô Tiện bị y chế trụ, sợ bị y đánh nữa, vội vàng co rút lại hậu đình để cái miệng nhỏ kia lúc đóng lúc mở, muốn dời đi sự chú ý của Lam Vong Cơ, cầu mong y tập trung chính sự, đừng bận tâm đến hai miếng thịt này của hắn nữa. Quả nhiên, hô hấp của Lam Vong Cơ trở nên dồn dập, lật người hắn lại, tiếp tục cắm vào. Tiến vào vô cùng thuận lợi, Ngụy Vô Tiện lần thứ hai bị lấp đầy, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
Mừng rỡ chưa được bao lâu , Lam Vong Cơ lại vỗ thêm một cái lên mông hắn. Ngụy Vô Tiện bị đánh đến run cả người, bí huyệt không nhịn được thít chặt, vừa lúc bị đầu nấm cọ qua điểm mẫn cảm, khiến cho hạ thân hắn thêm vểnh cao cứng rắn, rỉ ra bạch trọc.
Sau đó, Lam Vong Cơ mỗi một lần thúc vào đều tét cho hắn một cái, cho nên mỗi lần như vậy Ngụy Vô Tiện đều sẽ bị đỉnh vào điểm trí mạng, đằng trước càng thêm cứng. Hưng phấn tầng tầng kéo đến, Ngụy Vô Tiện cồn cào như bị sóng vỗ, nhỏ giọng nghẹn ngào: "Đừng như vậy... Lam Trạm... Ngươi dừng lại... Đừng đánh nữa... Ngươi tỉnh đi a! Lam Trạm ngươi mau tỉnh..."
Hắn biết Lam Vong Cơ trong lúc ấy ấy luôn cuồng bạo, hắn cũng thích như vậy, nhưng mà chưa bị như thế này bao giờ.
Liên tiếp bị vỗ hơn chục cái, mông Ngụy Vô Tiện bị đánh đến nóng đỏ, hơi sưng lên, bỏng rát, cơ thể hắn cũng càng lúc càng mẫn cảm. Lam Vong Cơ lại một lần nữa thúc vào chỗ sâu nhất, cúi đầu ngậm lấy môi hắn, Ngụy Vô Tiện vô lực ôm bả vai y, ấn chặt nụ hôn này, hạ thân cuối cùng cũng tinh bì lực tẫn (lên đỉnh =))), tiết ra. Bạch trọc phun tung toé trên bụng hai người.
Lam Vong Cơ cũng theo sát hắn, sung sướng phóng thích bên trong cơ thể hắn.
Ngoan ngoãn bị ôm một lúc, Ngụy Vô Tiện khàn giọng: "...... Đau......"
Lần thứ hai phóng thích, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng khôi phục chút bình tĩnh cùng thần trí, vẫn đè trên người hắn, chân tay luống cuống: "... Nơi nào đau?"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Hắn cũng không thể nói là mông đau, đành thấp giọng: "Lam Trạm, ngươi mau hôn ta..."
Thấy hắn rũ mắt, bộ dáng dịu ngoan khác thường, vành tai trắng nõn của Lam Vong Cơ lại ửng một tầng hồng nhạt, nghe lời dùng sức ôm lấy hắn, ngậm lấy bờ môi của hắn, tinh tế hôn lên.
Lúc cánh môi tách ra, Lam Vong Cơ quả nhiên cắn nhẹ lên môi dưới của Ngụy Vô Tiện.
Sau đó hai người đồng thời tỉnh lại.
Nằm trên giường gỗ trong Tĩnh thất, hai người mở to mắt nhìn nhau, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng kéo Ngụy Vô Tiện ôm vào lòng.
Ngụy Vô Tiện bị hắn ôm chặt hôn một lúc lâu, thoả mãn vô cùng, híp mắt nói: "Lam Trạm... Ta hỏi ngươi, ngươi mỗi lần đều bắn vào trong là muốn ta sinh tiểu Lam công tử cho ngươi sao?"
Hắn ở trong mộng đùa giỡn không thành lại còn bị ăn sạch, tỉnh dậy nhìn thấy Lam Vong Cơ lại nhịn không được bắt đầu nói hươu nói vượn. Lam Vong Cơ cũng không còn là thiếu niên năm đó dễ bị trêu chọc, chỉ nói: "Ngươi làm sao sinh được."
Ngụy Vô Tiện run bắn: "Ai, nếu ta có thể sinh, ngươi nhất định làm ngày làm đêm, có khi giờ này tiểu hài tử đã một bầy rồi."
Lam Vong Cơ không nghe nổi dâm ngôn uế ngữ của hắn: "... Đừng nói nữa."
Ngụy Vô Tiện nhếch lên một chân, cười hì hì: "Lại thẹn thùng sao? Ta..." Còn chưa nói xong, đã thấy Lam Vong Cơ vỗ nhẹ lên mông hắn một cái, Ngụy Vô Tiện suýt nữa lăn xuống giường: "Ngươi làm gì!!!"
Lam Vong Cơ: "Nhìn xem."
Ngụy Vô Tiện lồm cồm bò dậy, mặc kệ hai chân phát run: "Không được, Lam Trạm, ngươi ở trong mộng làm cái gì ta còn nhớ y nguyên, từ nhỏ đến lớn không có ai làm như vậy với ta!!! Sau này không cho ngươi làm vậy, muốn thao thì thao, rộng mở hai chân cho ngươi làm gì cũng được, nhưng không cho ngươi động thủ đánh người!!"
Lam Vong Cơ kéo hắn về giường, nói: "Không đánh."
Nghe hắn hứa vậy, Ngụy Vô Tiện yên tâm: "Hàm Quang Quân, nhớ lời ngươi nói đó."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Lăn lộn ba đêm, buồn ngủ muốn chết, Ngụy Vô Tiện cũng không lăn lộn nổi nữa. Hắn lại nhào vào lòng Lam Vong Cơ, thầm thì: "Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai đối xử với ta như vậy..."
Lam Vong Cơ xoa xoa tóc của hắn, hôn một cái lên trán hắn, lắc đầu cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro