Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Khi đọc xong cậu nhanh chóng gấp lại và quăng đi chỗ khác . Sau đó , cậu đem cây đàn ghi ta ra chơi thử theo nhịp của bài hát .
Về phía Tako
Vì mất cuốn sổ nên làm cuốn sổ khác . Sau đó một tiếng nhạc vang lên :
' Con đường mà những mùa đã qua
Gặp một người như anh
Muốn bên nhau
Nếu mình bay trên bầu trời thời gian '
Sáng hôm sau , trong lớp học
Thầy giáo :
- Hôm buổi cắm trại kết thúc trên trái đất xinh đẹp này . Thấy nó thật đáng yêu . Nhà văn đã khắc họa một bầu trời tự do . Về chuyến dã ngoại khi cuộc sống khó khăn ...
Trong khi thầy giảng bài thì tử hiên chỉ chăm chú nhìn vào quyển sách nhạc và nhìn vào Tako . Tưởng vân nhìn tử hiên . Trong lúc đó thầy giáo vẫn nói :
- Có ai nhớ sương va hoàng hôn trong buổi học trước ?
Tiếng nhạc vẫn vang lên trong đầu tử hiên ' kỷ niệm ùa về ...'
thầy giáo :
- Không có ai sao ?
Tưởng vân vẫn nhìn tử hiên và sau đó nhìn sang Tako
Thầy giáo bỗng gọi :
- Lớp trưởng . Lớp trưởng
Tử hiên giật mình kêu lên :
- Chú ý . Rồi cậu đứng lên . Thế là trong lớp đang yên tĩnh bỗng có những tiếng cười phát ra từ nhiều chỗ . Thầy giáo thấy vậy liền nói :
- Lớp học bắt đầu được 5 phút rồi . Thầy có nên ngừng giảng và ra ngoài không ?
Lớp ồn hơn vì tiếng ha ha cứ phát ra liên tục .
Lúc này Tako mới nhìn tử hiên .
Tử hiên vội nói :
- Em xin lỗi .
Thầy bảo :
- Ngồi xuống đi .
Tưởng vân vẫn nhìn tử hiên và Tako rồi tiếp tục nghe giảng bài .
Khi tan học
Đám học sinh nữ lớp dưới đứng chờ ai bên lớp của tử hiên và Tako . Rồi khi thấy tử hiên chạy ra thì :
- Này , anh ấy đến rồi , đến rồi . Chúng ta làm gì đây ?
Rồi họ quyết định lao ra ngay vị trí tử hiên sắp chạy đến làm tử hiên thắng gấp mém hôn đất rồi họ bảo :
- Anh à ... tay đưa cho tử hiên những gói quà .
Tử hiên cười , quay sang nhìn đồng hồ và nói với họ :
- Xin lỗi , anh hơi bận chút . Xin lỗi . Rồi bỏ lại đám nữ sinh ở đằng sau mà chạy tiếp . Đám nữ sinh :
- Ôi anh ấy đẹp trai quá ! Này cậu thấy rồi đúng không ? " Xin lỗi " . Anh ấy chạm vào tay tớ . Không đừng chạm vào tay tớ . Tiếng nhạc vang lên trong đầu lạc lạc ' như chưa từng có và như chưa từng . Lặng yên mình tôi có . Những người bạn ghét . Là một câu chuyện dài . Bởi vì mình tôi không thể làm hết ....' rốt cuộc cậu chạy như vậy là để đuổi theo trương ngữ cách .
Khi trương ngữ cách đang chuẩn bị bước đi bỗng một cảnh tay kéo lại làm mém hôn đất . Rồi một câu làm tuột cảm xúc phát ra từ lạc lạc :
- Cậu cần phải xin lỗi . Tớ phải nhận được lời xin lỗi từ cậu . Tiếng nhạc vẫn vang lên ' có thể anh không thích thú . ' rồi tử hiên giựt hai tai nghe của Tako ra rồi nói :
- Cậu có nghe tớ nói không đấy ?
Chỉ nhận được câu trả lời đầy thất vọng :
- Cậu là ai ?
Tử hiên ngạc nhiên nhìn Tako và nói :
- cậu ... cậu không biết tớ sao ?
- Cậu biết tớ à ?
- Tôi không thể không biết . Chúng ta học chung một lớp mà . Tử hiên pov lần đầu tôi đã biết . Không ai có thể ngừng thời gian của tôi . Cậu biết không . Thế giới quanh tôi . Như biến mất trong khoảng khắc . Thời gian ngừng trôi . Cảm giác duy nhất . Cảm giác chỉ thở . Đó ... chính ... là ... cậu .
Khi đó Tako chỉ nói một câu lạnh lùng :
- Nếu cậu không có gì để nói , cậu có thể tránh ra không ?
- Đợi đã .
Rồi Tako bịt mũi lại và pov mùi máu . Mâu của cậu ấy thật ngọt . Ôi mình làm sao đây ? Dạo này có chuyện gì với mình nhỉ ? Rồi tử hiên lùi ra xa và nói :
- Cậu đang làm gì thế ?
- Đi tắm đi .
- Này ... tớ tắm hàng ngày đấy . Cậu bị chứng mysophobia à ? Tại sao một người có chứng sợ vi khuẩn chỉ tấn công mình tôi ?
- Cậu có thể nói để tôi hiểu không ?
- Tôi không muốn . Làm khó đi . Tôi không muốn làm dễ dàng . Cậu phải xin lỗi tôi .
- Vì việc gì ?
- Làm sao tôi có được lời xin lỗi chân thành từ một người còn không thể nhớ được gì ?
- Vậy ý cậu nói là không biết tôi là ai hả ?
- Cậu vừa nói nói chúng ta học cùng lớp còn gì . Nhưng một cô gái mới chuyển đến trường 2 ngày trước phải nhớ mặt từng người trong lớp à ?
- Tôi là từ tử hiên .
- Vậy thì sao ?
- Này cậu thờ ơ đến thế nào mà không biết lớp trưởng của mình thế ? Mà cậu nghĩ chính ta chỉ gặp nhau trong lớp thôi à ? Nhớ lại đi , và nhất định phải xin lỗi tôi .
- Tôi đang hỏi cậu tôi làm sao việc gì cơ mà .
- Sao lại hỏi ? Đã bảo tôi sẽ gây khó dễ đấy . Tự mà nhớ lại đi . Vậy nên tôi sẽ ám cậu đến khi nào cậu xin lỗi chân thành thì thôi . Cậu có thích nghe nhạc không ?
Tako do dự một lúc rồi nói :
- Không thích
- Thế tại sao cậu lúc nào cũng mang theo cái này ?
- Tai nghe chống ồn . Tôi không thích ồn ào .
- Có khi nào ... cậu biết chơi ghi-ta không ?
- không biết .
- Vậy , cái này thì sao ? Trông giống như hợp âm ghi-ta .
Lúc này tưởng vân xuất hiện . Và thấy Tako và lạc lạc đang giành nhau một cuốn sổ . Tử hiên cuối cùng cũng đưa cho Tako nhưng khi lấy lại Tako lại có vẻ mặt buồn .
Ở Một cảnh bay có một người đàn bà đang xem đi xem lại ảnh của từ tử hiên rồi nói :
- Nó đã trưởng thành tốt đúng không ? Không phải nó trong giống diễn viên Châu Âu sao ?
- Cái đó có hơi quá đấy ...
- Em nghĩ họ trông rất bảnh...
- Lạc lạc trông cũng giống thế . Em nhớ thằng bé à ?
Cô ấy chỉ khóc và lặng lẽ gật đầu .
Một giọng khác vang lên :
- Xe buýt sẽ bắt đầu khởi hành . 8:15
- Hết giờ rồi .
Rồi cả hai cùng đứng lên và rồi người đàn bà đưa một hộp ghi-ta cho người đàn ông không quên dặn :
- Nhớ gửi giùm cái này . Em muốn trực tiếp đưa , nhưng nó lại không muốn gặp em .
- Anh sẽ cố gắng thuyết phục nó .
- Em thấy thật tệ khi nó từ bỏ âm nhạc mà nó yêu thích nhất , tất cả là vì em .
Vì nó ghét em . Thậm chí nó còn ghét chính mình .
Người đàn ông lúc này mới nhẹ nhàng ôm lấy hứa giai kỳ ( tên người đàn bà )
Ở nhà tử hiên cậu quăng cặp rồi tự ngửi khắp người mình và nói :
- Ổn thôi nhưng mà ...
sau đó cậu nhanh chóng chạy vào nhà tắm đi tắm . Trong khi gội đầu còn nói :
- không biết tôi à ? Còn không nhớ ra tôi nữa ? Từ tử hiên , gì cơ . Khi xong rồi cậu tự nhìn vào gương và nói :
- trương ngữ cách , gương mặt này nhìn thường thế sao ? Cậu là ai hả ? Sao có thể nhìn gương mặt này mà vẫn ... quên được chứ ( rõ là đang tức giận vì người đó không nhớ mình ) rồi tự lảm nhảm :
- Mình đẹp trai thật .
Sau khi tắm xong định chuẩn bị đồ mai đi học thì có tin nhắn . Nhưng cậu mới cầm lên đã quăng điện thoại xuống ghế . Khi cậu tiếp tục công trình của mình thì điện thoại lại reo . Cậu thở dài rồi quay sang chỗ điện thoại nghe và chỉ trả lời đúng một chữ :
- Vâng
Rồi cúp
Quay qua Tako đang lang thang ngoài đường với cây ghi-ta . Cô nhìn cây ghi-ta và nhớ lại lúc tử hiên đưa cô cuốn sổ . Điện thoại của cô reo lên :
- mẹ ạ ? Con đang trên đường . Sắp về rồi ạ . Rồi cô tắt máy và khẽ nói :
- Mình không có ước mơ .
Xoay qua tử hiên đang đi ăn cùng ông bố tên là ngô triết hàm . Không khí khá là tĩnh lặng đến khi ma ma của Tako là nhân viên của quán mang nước đến mới trở nên sôi động hơn . Ông mở lời trước :
- Thử đi . Cà phê ở đây rất nổi tiếng , nhưng nước cam cũng rất ngon . Như ở nhà khi em ép nước cam ...
- Tôi không đến đây để nói không .
- Vậy thì ?
- Tôi đến đây để nói sẽ tuyệt đối là không .
- À ...
- Vì vậy , thầy thôi ngay chuyện gửi 20 tin nhắn như kẻ đeo bám cho học sinh đi . Thưa thầy
- Ít nhất trong khi uống nước cam ...
- Xin thầy đấy ... đừng nói mấy chuyện nào là cà phê vị thế nào , nước cam ra sao , chỉ tổ làm tôi sởn gai ốc thôi .
- Nghe nói em là một huyền thoại . Học sinh đánh ghi-ta giỏi nhất trong ban nhạc cấp 2
- Huyền thoại cái gì chứ ...
- Hãy lập đi ... lập một ban nhạc học đường . Sao lại giấu giếm đi ? Nghe nói em đã chơi ghi-ta từ khi 5 tuổi . Khi những đứa trẻ khác chơi đồ chơi thì em chơi ghi-ta . Nghe nói em còn ôm ghi-ta khi ngủ hả ?
- Thôi đi .
Rồi cậu với tay lấy ly nước trên bàn uống
Ông thầy vẫn lảm nhảm :
- Thành thực đi lạc lạc . Giờ em muốn chơi ghi-ta đến chết đúng không ? Đó là ước mơ của em . Thầy đã nghe mẹ em nói .
Cậu bỗng quát lớn :
- Tôi nói là đủ rồi ! Sao lại can thiệp vào giấc mơ của tôi . Rồi cậu nhẹ giọng lại :
- cứ là chồng của mẹ tôi đi . Đừng cố đóng vai làm ông bố mới của tôi .
- Thầy không có thế . Chỉ là tiếc thôi .
- Hãy tự hỏi bản thân xem thầy có quyền gì nói những chuyện như thế không . Ở trường đừng làm như biết tôi . Nếu kỳ tới thầy có thể chuyển sang trường khác thì càng tốt . Tôi đến đây chỉ là để nói thế .
Rồi cậu đứng dậy bỏ đi
Ông thầy cũng đứng dậy và nói :
- Mấy hôm trước là sinh nhật em . Hãy nhận cái này .
- Tôi có thể nhận rồi vứt đi đúng không ? Rồi cậu lấy cái đàn và bỏ đi
Tiếng nhạc một lần nữa vang lên
' không sao đâu .
Xin hãy đứng lại .
Bạn đã làm mọi chuyện có thể .
Đừng thấy mệt mỏi một mình .
Đừng ép buộc bản thân ...'
Cậu đưa mắt nhìn và phát hiện đó là Tako
' dù có đơn độc ... ' tử hiên pov cậu có biết không ? Cảm giác khi mà thời gian ngừng trôi . Cảm giác khi chỉ có mình cậu đang thở . Đó chính là cậu .
' người bị tổn thương nhất
Giờ thì thôi chứ ?
Đừng gắng gượng một mình .
Đứng ép buộc bản thân .
Nấp mình trong bóng tối .
Chỉ thành một người đơn độc .
Với trăng và sao , mai có lẽ sẽ tốt đẹp hơn .
Hãy thử cầu nguyện trước gương . '
Còn nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro