★Hồi 5: Thứ quan trọng hơn cả mạng sống...★
Tỏi? Sao lắm tỏi vậy a? Bạch Dương a Bạch Dương, chẳng lẽ ngươi tính ăn thịt bò xào tỏi không có thịt bò đến hết tháng??! Nói ngươi não phẳng phiu như tờ giấy chắc cũng chẳng sai đâu ha?
Ta gỡ hết đống tỏi ra khỏi người, ôi má ơi, cái hương thơm "ngào ngạt" này chẳng biết có thể tẩy đi không nữa?! Thật là đại phiền phức a...
Lao lên phòng ngủ, Bạch Dương, ta mong ngươi có lời giải thích rõ ràng về đống tỏi trong Diary, trừ khi ngươi muốn "không từ mà biệt" đống phim hentai ngu ngốc của ngươi trong máy tính... ta là thật lòng thật dạ hết đó...
RẦM... MM...
Mở cửa tiến vào phòng, xin đính chính rằng cái tiếng "rầm" kia không phải do ta nổi hứng tung cước tạo thành, mà là ta còn chưa bước nổi nửa bước, ta đã ngã đập mặt xuống đất, tên Bạch Dương tối qua rút cục đã làm trò điên khùng gì vậy?
Cái vật chắn ngang phòng làm ta ngã, dù nó là thứ quỷ quái gì ta cũng sẽ...
-A...
Tim ta trong khoảnh khắc mà ngừng đập, sự sợ hãi chỉ phút chốc mà trào lên, muốn hét lên khiếp đảm cũng không thể... bởi ngay trước mắt ta, dù là ảo ảnh hay hiện thực, là 1 cỗ quan tài còn vương mùi đất ẩm, bên trong phát ra những tiếng thét gào vừa uất vừa hận, vừa u vừa sầu tựa như con thú dữ bị cầm tù đòi trốn thoát, như tiếng cuồng nộ của loài người trước thế chiến đầy khốc liệt, như cả ngàn tiếng khóc bi thương từ ngục Cửu U(9 tầng địa ngục)... khó có thể bằng 1 từ mà nói cho hết được... (Au: có đấy! Từ đấy chính là "ngáy" :v )
Thôi đúng rồi, cả đống tỏi kia và cỗ quan tài này... Thật không thể tin nổi... hỗn đản Bạch Dương, sao ngươi dám dùng tiền ba má cho tháng này để mua đồ trang trí Halloween đắt tiền đến thế chứ! Gan ngươi quả thật to bằng trời rồi...
Cũng không cần lâu, ta đã cầm trong tay cuốn Diary, được, ta xem ngươi giải thích hành vi đua đòi đú đởn của ngươi thế nào ha Tiểu Bạch...
~4 minutes later ~
Cái *** gì thế này? Không thể nào...
Qua 17 năm lịch sử, chưa bao giờ ta cảm thấy kinh sợ thế này, ta tứ chi run lẩy bẩy, đứng không vững, cầm không chắc, cả thân thể như bị rút hết sức lực, tim tưởng chừng như bị bóp nghẹt, mắt mờ đi thấy rõ, họng khô đắng không thể thốt ra lời nào...
Bạch Dương tuy là kẻ ngông cuồng không tuân theo phép tắc, nhưng chưa bao giờ coi Diary là trò đùa, đối với Diary luôn lòng ngay dạ thẳng... hơn nữa trong Diary còn nhấn mạnh rằng chuyện động trời này là thật, vậy thì dù có hư cấu đến mấy thì ta cũng buộc lòng phải tin...(au: chứ không phải mấy chuyện ma mãnh anh đều tin hết hả?!)
Giở qua trang cuối cùng, ta đổ mồ hôi lạnh toát, qua cửu khắc thì nộ khí xung thiên... (au: anh Ngư bị ngộ ngôn tình Tàu, dịch ra thế này: qua 9 giây thì tức điên lên... Song Ngư: dịch sai bét! Chả mang tính văn học gì. Au: hoa mỹ làm gì? Đơn giản dễ hiểu là được rồi. Song Ngư: =_=' tư tưởng đơn giản y như tên Bạch Dương. Au: vâng em là Bạch Dương đây anh... Song Ngư: o_O)
"À suýt nữa thì quên, tui chưa có làm chuyên đề Sử cho Ngư đâu, xin lỗi nghen!"
Bạch Dương, ngươi dẫn dụ Ma cà rồng tới nhà, ta có thể không oán trách... ngươi vì động lòng phàm để Ma cà rồng ở lại, ta vẫn có thể nhẫn nhịn... nhưng ngươi có thể vì con Ma cà rồng này mà bỏ qua nghĩa tình 17 năm, không hạ cố giúp ta làm chuyên đề Sử thì ta không thể chấp nhận được... xin lỗi là xong chắc? Vô trách nhiệm!!! (au: nhà nuôi quỷ hút máu anh không lo mà lo bài tập... quả là con nhà người ta trong truyền thuyết a... bái phục! Bái phục)
Không kịp, dù có là ba đầu sáu tay mười hai con mắt cũng không kịp... AAAAAAAAAAAAAAA... Rút cục là phải làm sao đây?
Ta bây giờ khóc không được, thét không xong, tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, khó lòng trốn chạy cho được...(Au: thật sự nghiêm trọng thế à??? O_o) ta giờ chỉ có cách phó mặc cho số mệnh, cầu cho Quan thái âm bồ tát trên cao hiển linh, cho ta tai qua nạn khỏi, vạn sự bình an, ta nguyện sau này sẽ một lòng ăn chay niệm phật, rũ bỏ thế tục a... (au: 2 tháng trước anh cũng hứa ăn đồ ăn của Bạch Dương nấu mà cũng có làm đâu. Song Ngư: ăn cái đó thà ta trầm mình quyên sinh cho xong... Au: ầu ría lì???)
--------------8.00 am~ lớp học-------------
-Thiên Song, có phải mày đùa không? Chuyện này thật sự không vui đâu nha... chính mày đã nhận làm mà...- Thiên Bình_ 1mỹ nam nhìn qua cũng thấy là biết cách ăn mặc, khuôn mặt thanh tú điển trai, ngũ quan sáng ngời, thân hình cao ráo sàng sủa,...ta tự hào nhận là hảo bằng hữu của ta, giờ vừa túm vai ta vừa lắc lấy lắc để, giọng hốt hoảng.
- tao không đùa, tao chưa học gì cả...- ta đáp bằng giọng lạnh tanh, không phải do ta không lo, mà là ta biết lo đến mấy cũng chung 1 cái kết mà thôi.
- Thế mày định nói gì suốt 45' hả? Tư duy đi chứ! Mày là thiên tài 2 nhân cách cơ mà!- nó gào lên, giọng vỡ ra như sắp khóc, ta có thể làm gì chứ? Bộ nó không thấy ta cũng đang đổ mồ hôi lạnh đây sao? Cùng đường rồi, ít phút nữa thôi là 1 dấu chấm to khủng khiếp sẽ kết thúc 34 mạng người. Nguyên nhân rất dễ hiểu, hôm nay là tiết dự giờ đầu tiên của năm, theo kế hoạch Ngư sẽ solo hết 45' trước toàn trường, muốn sống mà không cần học? Mua lọ thuốc ngủ dốc thẳng vào mồm rồi cứ thế mà mơ cho đẹp nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro