Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ma anh kiem full

Ma Ảnh Kiếm - Hồi 1 : Dương Thiệu Ân

Trong màn mưa phùn của tiết trời lập xuân. Tiết trời của sự sinh sôi những mầm sống mới, nhưng chính bầu trời u ám lại khiến cho Dương Chân trở nên ảm đạm.

Dương Châu khoát lên đầu bầu trời ảm đạm, mặc dù vậy tại "Bích Hoa Lâu" vẫn nhộn nhịp.

Tọa lạc ngay tại trung tâm Dương Châu phồn hoa đô hội. Bách Hoa Lâu đúng là một mặt thu nhỏ của Dương Châu bởi sự nhộn nhịp của nó. Sự nhộn nhịp lúc nào cũng có ở Bách Hoa Lâu cho dù thời tiết có xấu đến mấy. Tòa lầu với những mái vòm cong vút, những dãy hoa đăng mời chào khách thập phương. Hơn thế nữa, còn có những trang mỹ nữ, tợ những nàng tiên kiều diễm trong những bộ cánh đủ màu sắc tạo nên sự quyến rũ lạ thường mà không một vị khách nào có thể làm ngơ trước sức quyến rũ đó.

Trong màn mưa phùng đó, một thư sinh vận bạch y thả bước chậm rãi đến trước ngưỡng cửa đại sảnh Bách Hoa Lâu. Y dừng bước ngay ngưỡng cửa, lấy tay phải phủi lớp bụi nước đóng trên hai bờ vai mình, rồi mới bước vào.

Nếu ở Bách Hoa Lâu có những nàng kiều diễm đẹp như tranh vẽ thì thư sinh đúng là một trang mỹ nam tử với khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú. Dáng người thư nhã mà bất cứ một nữ nhân nào khi đối diện hẳn cũng phải mơ mình có một ý trung nhân như chàng.

Sự xuất hiện của thư sinh khiến những nàng kiều nữ xinh đẹp cũng phải chú nhãn nhìn đến. Rồi như thể từ thư sinh có một sức quyến rũ mời gọi, mà chẳng ai bảo ai, họ cùng bước đến nghinh đón.

Những nàng kiều nữ nhao nhao mời gọi thư sinh, nhưng đáp lại lời mời gọi đó, thư sinh chỉ ban phát cho họ ánh mắt gợi tình và nhu nhã. Y từ tốn nói:

- Tại hạ đến Bách Hoa Lâu để tìm một người.

Những nàng kiều nữ vồn vã hỏi:

- Chàng tìm ai ... Chàng tìm ai ...

Điểm một nụ cười mỉm, thư sinh ôn nhu nói:

- Tại hạ mạo phạm tìm chủ nhân Bách Hoa Lâu Hoàng Cang tôn giá.

- Chàng vào đây đi, để Thiên Thiên gọi Hoàng đại gia đến bồi tiếp chàng.

Thư sinh nhìn kỹ, điểm nụ cười mỉm, khẽ gật đầu rồi nói:

- Tại hạ làm phiền cô nương vậy.

Y nói rồi bước thẳng đến chiếc bàn đặt ngay gốc đại sảnh. Những nàng kiều nữ bâu quanh y.

Người đứng gần nhất ghé miệng vào tai y như thể muốn thả luồng hơi thở thơm tho của mình vào khứu giác thư sinh. Thư sinh thản nhiên tiếp nhận luồng hơi thở thơm tho của nàng.

Y từ tốn nói:

- Phiền cô nương cho tại hạ một cân rượu.

Nàng kiều nữ hối hả đi lấy rượu cho y.

Ả kiều nữ đứng sau lưng, choàng tay qua cổ thư sinh. Nàng ta như thể muốn gác cằm lên vai y, thậm chí còn dán cả thân mình lên lưng gã.

Thư sinh như đã quá quen với những cảnh này trong những kỹ lâu, nên chấp nhận sự lả lơi của ả kiều nữ.

Ả kiều nữ nhỏ nhẽ nói:

- Công tử ... sẽ ở lại với thiếp chứ.

Thư sinh nhìn ả điểm nụ cười rồi nói tiếp:

- Khi nào tại hạ gặp được Hoạch Cang tôn giá sẽ bối tiếp cô nương.

Ả kiều nữ sáng mắt, rạng rỡ hẳn lên:

- Chàng không dối thiếp chứ.

Thư sinh ôn nhu nói:

- Tại hạ không biết nói dối.

Giọng nói của y nghe thật trầm và ấm áp như rót mật vào tai ả kiều nữ. Chỉ nghe giọng nói của thư sinh thôi mà mặt nàng đã đỏ bừng e thẹn như những trang tiểu thư khuê các, đầu tiên gặp y trung nhân đã từng mơ tưởng trong giấc mộng.

- Hỷ Hỷ muốn biết tên của chàng.

Nụ cười mỉm lại hiện trên hai cánh môi gã. Nụ cười thật gợi tình, khiến cho những ả kiều nữ đang quây quanh phải ngẩn ngơ cả người. Tất nhiên người ngây ngất nhất tức là Hỷ Hỷ.

Như thể ban phát cho những nàng kiều nữ kia nụ cười đa cảm và đầy gợi tình đó, thư sinh mới nhướng mày nói với Hỷ Hỷ:

- Hỷ Hỷ cứ đặt cho ta một cái tên cũng không sao.

Hỷ Hỷ bẽn lẽn, lả lơi nguýt thư sinh rồi nói:

- Hỷ Hỷ sẽ đặt tên cho chàng nghe.

- Tại hạ sẽ nhớ mãi cái tên mà Hỷ Hỷ cô nương ban tặng.

Hỷ Hỷ nguýt thư sinh rồi nhỏ nhẽ nói:

- Hỷ Hỷ đặt cho chàng một cái tên ...

Nàng ngập ngừng như thể suy nghĩ rồi nói tiếp:

- Cái tên Tống Ngọc thư sinh.

Thư sinh mỉm cười nói:

- Cũng được ... Nhưng tiếc một điều cái tên này tại hạ đã nghe thiên hạ nhắc đến nhiều rồi. Nếu tại hạ nhận, sợ rằng Tống Ngọc sẽ bảo tại hạ là người mạo danh sao. Tâm của tại hạ không thích bị người khác hiểu lầm mình là kẻ mạo danh.

Hỷ Hỷ nheo mắt:

- Vậy Hỷ Hỷ biết đặt cho chàng tên gì đây. Hỷ Hỷ không thể đặt tên cho chàng rồi.

- Vậy cô nương cứ gọi tại hạ là Dương Thiệu An.

- Dương Thiệu An ...

Thư sinh gật đầu.

Hỷ Hỷ bá cứng lấy cổ thư sinh, dán chặt người mình vào lưng y. Nàng nhỏ nhẽ nói vào tai Thiện An:

- Dương tướng công.

Thiệu An khẽ gật đầu.

Hỷ Hỷ nhỏ nhẽ nói tiếp:

- Khi nào xong chuyện với Hoạch tôn giá, chàng lên thư phòng với thiếp nhé.

- Ta không bao giờ từ chối lời thỉnh cầu của giai nhân.

Bầu rượu một cân được đem đến đặt trước mặt Dương Thiệu An. Cùng lúc đó Hoạch Cang cùng hai gã gia nhân từ cửa hậu bước lên chính sảnh. Hoạch Cang người tầm thước, lực lưỡng, đúng là một kẻ vai u thịt bắp. Chỉ thấy bộ tạng của Hoạch Cang thôi, bất cứ ai cũng phải e dè. Hoạch Cang đứng ngay cửa hậu quan sát gã thư sinh.

Hoạch Cang ra dấu cho những nàng kiều nữ lui bước. Thư sinh nhìn Hoạch Cang.

Hai người chạm mắt với nhau. Thư sinh điểm nụ cười mỉm thật lả lơi cầu tình. Nụ cười của y khiến cho họ Hoạch buông một tiếng thở ra như thể vừa trút xong một gánh nặng.

Y cùng hai gã gia nhân bước đến trước mặt Dương Thiệu An. Hoạch Cang nhìn Dương Thiệu An nói:

- Công tử muốn gặp Hoạch mỗ.

Thiệu An lấy trong ống tay áo một cuộn giấy đặt lên bàn, rồi nhìn Hoạch Cang nói:

- Tại hạ thỉnh tôn giá mở ra xem.

Hoạch Cang cầm lấy cuộn giấy trải ra bàn. Đó là một bức họa vẽ chân dung Hoạch Cang với hàm râu quai nón xồm xoàm, bên dưới bức họa truyền thần là dòng chư thảo:

"Dị Thần Sát Hoạch Cang. Hắc Đạo".

Hoạch Cang nhìn Thiện An:

- Công tử đã vẽ Hoạch mỗ.

Không trả lời thẳng vào câu hỏi của Hoạch Cang, Dương Thiệu An hỏi ngược lại y:

- Người trong bức họa này có phải là Dị Thần Sát Hoạch Cang tôn giá.

Hoạch Cang gật đầu:

- Đúng là Hoạch mỗ.

Dương Thiệu An ôm quyền nói:

- Tôn giá là một trong những đại cao thủ của võ lâm Hắc đạo.

- Không sai, hẳn công tử định bán bức họa này cho Hoạch mỗ.

Thiệu An bưng bầu rượu, từ từ đứng lên. Y nhìn Hoạch Cang, ôn nhu nói:

- Tại hạ không bán mà sẽ tặng cho Hoạch tôn giá.

- Công tử tặng cho Hoạch mỗ à.

Thiệu An gật đầu.

Hoạch Cang dòm Thiệu An nói:

- Công tử tặng ta bức họa này, ta không biết lấy gì tặng lại cho công tử.

Thiệu An ôn nhu nói:

- Tôn giá có một thứ tặng lại cho tại hạ ... Một thứ mà tại hạ rất muốn tôn giá tặng.

Hoạch Cang cau mày:

- Công tử muốn ta tặng lại cái gì nào.

Thiệu An thản nhiên đáp lời:

- Cái mạng của tôn giá. Hoạch tôn giá tự kết liễu mình hay đợi tại hạ ra tay.

Nghe Thiệu An nói, bất giác Hoạch Cang thối lại nửa bộ. Y nhìn Thiệu An với hai luồng uy nhãn xăm xoi và lạ lẫm.

Nụ cười mỉm lả lơi lại hiện trên miệng Thiệu An. Y vẫn giữ chất giọng thật ôn nhu từ tốn, chẳng có chút biểu lộ gì gọi là có hận có thù với họ Hoạch.

- Hoạch tôn giá có cần tại hạ giải thích vì sao tại hạ đến lấy mạng tôn giá không?

- Hoạch mỗ rất muốn biết.

- Chỉ có lý do duy nhất tại hạ giết tôn giá vì tôn giá là vị thần sát Hoạch Cang, người của Hắc đạo.

Hoạch Cang sa sầm mặt:

- Lý do đó mà công tử đến lấy mạng ta?

Thiệu An thản nhiên gật đầu:

- Mỗi một lý do đó thôi ... Tại hạ là người của Bạch đạo, nên phải lấy mạng người của Hắc đạo. Đó là lý do duy nhất mà tại hạ đến tìm tôn giá.

Mặt Hoạch Cang sa sầm:

- Ngươi chắc điên rồi ... hay ngươi muốn đi tìm cái chết mà dẫn thân vào Bích Hoa Lâu vuốt râu hùm Dị Thần Sát Hoạch Cang.

Hoạch Cang vừa nói vừa chỉ tay vào mặt Thiệu An:

- Lấy cái mạng chó của gã cho Hoạch mỗ.

Lệnh của Hoạch Cang phán ra, ngay lập tức hai gã gia nô Bích Hoa Lâu lòn tay ra sau lưng rút khoái đao. Hai gã đó vừa rút được ngọn khoái đao thì cũng rống lên một tiếng:

- Ối!

Cả hai chỉ rống lên một tiếng duy nhất, bỏ đốc đao ôm lấy tam tinh lảo đảo rồi đổ sầm, nện mặt xuống đất.

Thủ pháp phóng ám tiễn của Thiệu An khiến Hoạch cang giật mình. Y xuất thủ quá nhanh, nhanh đến độ Hoạch Cang gần như chẳng kịp phát hiện thủ pháp của Dương Thiệu An.

Hoạch Cang lùi lại một bộ.

Lúc này Dương Thiệu An mới dốc cân rượu đổ lên bức họa truyền thần của Hoạch Cang.

Rượu tràn lên bức họa làm lem chân dung của Hoạch Cang.

Thiệu An đổ xong tịnh rượu một cân làm nhòe bức họa của Hoạch Cang rồi nhìn y từ tốn nói:

- Tại hạ đã tiễn Hoạch tôn giá.

Hoạch Cang nghiến răng, rít giọng nói:

- Ngươi tiễn ta hay ta tiễn ngươi.

Cùng với lời nói đó, Hoạch Cang vỗ luôn một chưởng công thẳng vào Dương Thiệu An.

Bằng một bộ pháp thần kỳ, Thiệu An vừa lách tránh chưởng công của đối phương, vừa vươn trảo thộp vào hổ khẩu. Chỉ hơi nhích người về phía sau nửa bộ, Dương Thiệu An kéo nhẹ Hoạch Cang về phía mình. Công hụt đối thủ, chưa kịp biến chiêu thủ bộ thì bị Thiệu An kéo về phía trước, họ Hoạch chới với không sao gượng lại được. Khi gã trụ được thân ảnh thì tam tinh đã bị chỉ pháp của Thiệu An điểm tới.

Chỉ pháp của Thiệu An chạm nhẹ vào tam tinh của Hoạch Cang liền dừng lại. Mặc dù chỉ chạm nhẹ vào tam tinh thôi, nhưng sát khí tử thần từ đầu ngọn chỉ vẫn khiến họ Hoạch rùn mình.

Thiệu Ân ôn nhu nói:

- Ai sẽ tống tiễn ai?

Giọng nói của Dương Thiệu An rất ôn nhu từ tốn nhưng Hoạch Cang vẫn rợn cả người với cảm giác gay buốt cột sống. Y cứ thừ người ra không đáp lời Thiệu An.

Điểm nụ cười mỉm, Thiệu An nói:

- Tôn giá không trả lời được à.

Sắc diện Thiệu An đỏ rần. Mấy mươi năm ngang dọc giang hồ võ lâm với ngoại danh Dị Thần Sát, ngoại danh mà giới Hắc đạo ai cũng ngưỡng mộ nếu không muốn nói e dè, nay lại rơi vào tình cảnh này, hỏi sao Hoạch Cang không thẹn cho được.

Hoạch Cang miễn cưỡng nói:

- Hoạch mỗ nghĩ ... công tử hẳn còn lý do nào khác hơn lý do đã nói với Hoạch mỗ.

Thiệu An lắc đầu:

- Chẳng có lý do nào khác hơn lý do đó cả.

- Chỉ vì Hoạch mỗ là người của Hắc đạo nên phải chết sao?

- Chỉ một lý do đó thôi. Không chỉ mình tôn giá chết mà còn nhiều người của Hắc đạo phải chết nữa. Hắc đạo là tiện nhân, một là chết hai là nô nhân cho Bạch đạo. Đó là ý của tạo hóa.

- Nô nhân ... Nghĩa là Hoạch mỗ còn có cơ hội làm nô nhân.

- Tôn giá đã nhận ra lời nói của Thiếu An đúng rồi à?

Hoạch Cang méo xệch mặt, răng trên cắn vào môi dưới nhưng không thốt nửa lời.

Thiệu An tư tốn nói:

- Tôn giá đồng ý làm nô nhân chứ.

Hoạch Cang miễn cưỡng nói:

- Hoạch mỗ đã là bại tướng. Ta không còn sự lựa chọn nào. Công tử muốn xử ta thế nào cũng được.

- Vậy Thiếu An cho tôn giá một cơ hội sống, cơ hội làm nô nhân.

Vừa nói Thiếu An vừa điểm vào tịnh huyệt của Hoạch Cang. Bị điểm huyệt vào Tịnh huyệt, Hoạch Cang buột miệng hỏi:

- Đã cho Hoạch mỗ làm nô nhân sao còn điểm huyệt vào Hoạch mỗ.

Thiệu An mỉm cười từ tốn nói:

- Nô nhân khác với những con người bình thường chỗ nào.

- Hoạch mỗ không biết.

- Không biết thì Thiệu An sẽ nói cho tôn giá biết ... Nô nhân khác với những người bình thường là bị đóng dấu ... Cuộc đời của nô nhân mang hình dáng một con người, nhưng là con người động vật. Cuộc đời của một con chó e rằng hơn cuộc đời của nô nhân.

Thiệu An nói rồi, lấy luôn một khối ngọc để sẳn trong ngực áo. Hoạch Cang lỏ mắt nhìn.

- Ngươi định làm gì Hoạch mỗ.

- Đóng dấu tôn giá.

- Vừa nói Thiệu An vừa vận công vào khối ngọc. Khối ngọc trên tay Thiệu An sáng hẳn lên.

Thấy khối ngọc tỏa sáng, Hoạch Cang biến sắc xanh rờn. Y lặp bặp nói:

- Dương đệ tử ...

- Trở thành nô nhân cũng hơn là chết.

Lời còn đọng trên cửa miệng thì Thiệu An đóng khối ngọc vào ngay trán Hoạch Cang.

Một làn khói bốc lên ngay giữa trán họ Hoạch, cùng với tiếng rống của y, tiếng rống của họ Hoạch khiến những nàng kiều nữ tuôn chạy vào đại sảnh, nhưng tất cả đều thừ người ra nhìn cảnh tượng đó. Không màn đến những ả kiều nữ đang dõi mắt nhìn mình, Thiệu An rút khối ngọc lại, trả vào ngực áo. Trán Hoạch Cang đỏ ửng, hiện rõ hai chữ "Nô Nhân".

Thiệu An nhìn Hoạch Cang:

- Kể từ bây giờ ngươi không còn là Hoạch Cang nữa. Mà là nô nhân thứ nhất vinh dự cho ngươi đó.

Trong khi Thiệu An nói thì Hoạch Cang cứ lỏ mắt nhìn y. Thiệu An mỉm cười, giải huyệt đạo cho Hoạch Cang.

Vừa được Thiệu An giải tịnh huyệt, Hoạch Cang rống lên:

- Ta giết ngươi.

Lời vừa thốt ra, Hoạch Cang chồm tới Thiệu An, những tưởng như muốn ăn tươi nuốt sống y bằng tất cả sự căm thù, căm phẫn của mình. Nhưng một ánh chớp nhoáng lên khi Thiệu An cắt hữu thủ thành một vòng cung lướt qua vồ Hoạch Cang.

Ánh chớp bạc biến mất thì Thiệu An chấp tay sau lưng, trong khi đó Hoạch Cang vẫn vươn song thủ tưởng chụp đến gã nhưng lại đứng phổng ra như bị trời trồng.

Thiệu An nhìn Hoạch Cang:

- Ta đã nói rồi, đời nô nhân rẻ mạt lắm, còn thua một con chó.

Hoạch Cang cứ nhìn Thiệu An chăm chăm. Cục yết hầu chạy lên chạy xuống như y đang nuốt cái gì đó. Mãi một lúc Hoạch Cang mới nói:

- Ta đứt đầu rồi ư?

Ý nói dứt câu thì máu trào ra quanh cổ y, máu phún lên đầy thủ cấp của y, trượt dần tới trước rồi rơi xuống sàn gạch Bách Hoa Lâu.

- Bộp Thiệu An thản nhiên chứng kiến cái chết của họ Hoạch bằng vẻ mặt thật hoan hỷ.

Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Dương Thiệu An chẳng biểu cảm một nét gì thương cảm cho người vừa chết bởi sát chiêu tử thần của y.

Những ả kiều nữ rú lên, ôm lấy mặt chẳng dám nhìn cảnh tượng đó.

Thiệu An thả bước đến bên Hỷ Hỷ. Hỷ Hỷ nhìn Thiệu An bằng ánh mắt thất thần.

Nàng gần như bủn rủn cả tứ chi khi tiếp nhận ánh mắt của Thiệu An rọi vào mình. Nụ cười mỉm gợi cảm lại hiện ra trên hai cánh môi mỏng của Thiệu An. Cũng vẫn nụ cười gợi cảm tình tứ đó, nhưng giờ đây Hỷ Hỷ lại có cái nhìn khác hẳn với lần trước.

Thấy vẻ mặt hồi hộp của nàng, Thiệu An từ tốn nói:

- Nàng sợ tại hạ?

Hỷ Hỷ miễn cưỡng gật đầu:

- Hỷ Hỷ đang sợ.

- Việc làm của Thiệu An khiến nàng sợ.

Hỷ Hỷ gật đầu thừa nhận lời nói của Thiệu An.

Thiệu An nhướng mày ôn nhu nói:

- Nàng khác với Hoạch Cang. Hoạch Cang là người của Hắc đạo nên y phải trở thành nô nhân. Nếu y không muốn trở thành nô nhân thì y phải chết. Còn nàng là người bình thường. Thiệu An đâu làm gì nàng.

Nắm tay Hỷ Hỷ, Thiệu An nói tiếp:

- Nàng còn có ý bồi tiếp tại hạ không?

Hỷ Hỷ không đáp lời Thiệu An, mà lại gật đầu.

Tạo một nụ cười mỉm khích lệ Hỷ Hỷ, Thiệu An nắm tay nàng dìu đi. Y đưa Hỷ Hỷ về gian thư phòng của nàng, rồi đóng cửa lại. Thiệu An bế Hỷ Hỷ lên khỏi sàn gạch đưa đến đặt nằm dài trên tràng kỹ.

Thiệu An ngồi xuống bên Hỷ Hỷ. Y nhìn nàng hỏi:

- Nàng hết sợ chưa?

- Vẫn còn sợ.

- Thế thì đâu còn hứng thú để giao hoan với ta.

Nói rồi Thiệu An đứng lên, y nhìn Hỷ Hỷ rồi lấy một nén vàng đặt trên bụng nàng:

- Hy vọng lần sau nàng sẽ không sợ ta. Ngược lại với cái sợ nàng phải cho hoan hỷ với những gì ta đã làm.

Y điểm một nụ cười gợi tình như thể ban tặng cho Hỷ Hỷ rồi thả bước ra cửa. Thiệu An chưa kịp mở cửa thì Hỷ Hỷ đã nhỏm lên gọi:

- Dương công tử.

Y dừng bước quay lại.

Hỷ Hỷ miễn cưỡng nói:

- Hỷ Hỷ không bồi tiếp công tử ... Hỷ Hỷ xin trả lại nén vàng này cho người.

Thiệu An khoát tay:

- Nàng hãy giữ lấy. Ít ra thì ta và nàng đã bước vào thư phòng của nàng.

- Nhưng ...

Đôi chân mày lưỡi kiếm của Thiệu An nhướn lên:

- Không sao ... Ta lại ghé đến đây lần sau mà ... Cứ giữ lấy nén vàng đó xem như ta gởi cho nàng chờ cuộc tái ngộ lần sau.

Thiệu An nói xong mở cửa bước thẳng ra chẳng ngoái đầu nhìn lại. Hỷ Hỷ toan gọi y lần nữa, nhưng rồi lại thôi. Rời thư phòng của Hỷ Hỷ, Thiệu An bước xuống gian đại sảnh.

Y nhìn lại xác Hoạch Cang và hai gã gia nhân Bách Hoa Lâu:

- Tự ngươi đi tìm cái chết cho ngươi.

Y nói rồi ung dung quay bước đi thẳng ra ngoài Bách Hoa Lâu, mặc nhiên với những ánh mắt của các nàng kiều nữ đang nhìn theo mình. Bầu trời Dương Châu vẫn khoát một màu xám xịt trong màn mưa phùn lất phất.

Ma Ảnh Kiếm - Hồi 2 : Xảo Tử Đồng Tiếu

Hai người một già một trẻ dừng bước trước cửa Bách Hoa Lâu, đã đóng cửa im ỉm.

Lá cờ tang treo trước cửa Bách Hoa Lâu khiến cho lão già cau mày.

Lão già lẩm nhẩm nói:

- Chuyện gì đã xảy ra cho Hoạch lão đệ Thư sinh đi cạnh nhìn qua lão già:

- Thúc phụ! Trong Bách Hoa Lâu đang có đại tang. Thúc phụ còn định vào làm gì?

- Đổng Tiếu! Ngươi đừng có nghĩ càng đó nhé.

Thư snh giả lả cười. Nụ cười trên miệng y thật ngộ nghỉnh, khi hiện ra làm khỏa lấp lòng người. Y chỉ lá cờ tang:

- Những nàng kiều nữ trong Bách Hoa Lâu hẳn đang đội tang. Hay là Thúc phụ tìm kỹ lâu khác đi. Dương Châu đâu có thiếu kỹ viện.

Đổng Tiếu vừa nói vừa nhìn lão trượng.

Lão trượng gắt gỏng nói:

- Ta không phải đến Bách Hoa Lâu để tìm kiều nữ ... Ngươi nhớ điều này nhé.

Đổng Tiếu gật đầu:

- Thế mà con cứ ngỡ từng ấy tuổi rồi Thúc phụ vẫn còn nhã hứng như thuở còn là Đào Hoa Tặc ấy chứ.

Lão trượng lường Đổng Tiếu. Lão thở hắt ra rồi nói:

- Ta đã quên cái danh Đào Hoa Tặc đó rồi ... ngươi đừng nhắc lại làm chi nữa ...

Lão nói rồi đi thẳng đến Bách Hoa Lâu. Chẳng có ai ra mở cửa cho lão. Đổng Tiếu bước đến bên lão già nói:

- Thúc phụ ... Chẳng có ai ra mở cửa đâu ... Chúng ta đi nơi khác đi.

Lão già làu bàu nói:

- Ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi ... Không phải ta đến Bách Hoa Lâu để tìm kỹ nữ ...

mà đến để tìm Hoạch nhị thúc của ngươi.

- Hoạch nhị thúc biết Thúc phụ đến chứ?

- Nếu biết thì lão Hoạch đã đoán ra rồi.

Lão già nói rồi lại gõ cửa nhưng chẳng có ai ra mở cửa. Lão buột miệng nói:

- Quái lạ thật ... Bộ tất cả chết hết rồi sao.

Đổng Tiếu nói:

- Thúc phụ để cho con.

Đổng Tiếu vừa nói vừa thẳng chân đá thật mạnh vào cửa tòa kỹ lâu.

- Rầm.

Lão già tròn mắt nhìn gã:

- Ngươi làm cái gì vậy.

- Có làm như vậy nhị thúc Hoạch Cang mới nghe.

- Ngươi định phá tòa kỹ lâu của nhị thúc ngươi đó à.

- Tiểu điệt chỉ đá vào cửa thôi chứ đâu có phá tòa kỹ lâu của nhị thúc.

Đổng Tiếu vừa nói dứt câu thì cửa dịch mở. Y nhìn lại lão già nói:

- Thúc phụ thấy không ... Cách thức của con linh ứng hơn thúc phụ.

Lão trượng nhìn Đổng Tiếu:

- Ta nhức đầu với ngươi mất.

Người mở cửa Bách Hoa Lâu chẳng phải ai khác mà là Hỷ Hỷ. Nàng nhận ra ngay lão trượng đi cùng Đổng Tiếu.

- Đổng đại thúc ...

Đổng Chư vuốt râu nhìn Hỷ Hỷ nói:

- Bách Hoa Lâu đã có chuyện gì xảy ra vậy.

Vừa nói Đổng Chứ vừa bước vào gian chính sảnh Bách Hoa Lâu. Đập ngay vào mắt lão là xác của Hoạch Cang còn chưa được liệm vào áo quan.

- Hoạch Cang nhị đệ ...

Đổng Chư hối hả bước đến bên xác Hoạch Cang. Lão nhìn qua những ả kiều nữ đang đứng quanh xác Hoạch Cang, hỏi:

- Các ngươi cho ta biết chuyện gì đã xảy ra.

Hỷ Hỷ thuật lại tất cả mọi chuyện vừa mới xảy đến cho Bách Hoa Lâu. Nghe Hỷ Hỷ nói Đổng Chư liền mở tấm trùm xác Hoạch Cang. Lão nheo mày khi nhận ra dấu triệt với hai chữ "nô nhân" đóng trên trán họ Hoạch.

Đổng Chư lẩm nhẩm nói:

- Chuyện này xảy ra thật sao?

Lão buông tiếng thở dài rồi hỏi Hỷ Hỷ:

- Các ngươi ở lại đây lo hậu sự cho nhị thúc.

Những nàng kỹ nữ gật đầu.

Đổng Chư nhìn lại Đổng Tiếu:

- Đổng Tiếu theo ta.

Đổng Tiếu gật đầu:

- Thúc phụ ... Chúng ta vừa mới đến Bách Hoa Lâu ... Giờ cũng đã khuya quá rồi ... Vả lại ...

Lão Đổng lắc đầu:

- Hây ... Ngươi đừng nói nhiều ... Đi theo ta ... Hay ngươi muốn lưu lại Bách Hoa Lâu.

Đổng Tiếu gượng nói:

- Thúc phụ hiểu ý con mà.

Đổng Tiếu chỉ xuống chân mình:

- Chân của con đã rã rời rồi.

Đổng Chư gắt gỏng nói:

- Ai bảo ngươi không học võ công.

Đổng Tiếu xụ mặt. Y làu nhàu nói:

- Học ba thứ đó để làm gì.

Đổng Chư chỉ xác Hoạch Cang:

- Đổng tiểu tử ... ngươi nhìn Hoạch nhị thúc của ngươi đó. Người trước đây là Dị Thần Sát, một trong những cao thủ Hắc đạo, tiếng tăm vang dội khắp trên giang hồ võ lâm. Thế mà bây giờ lại bị đóng trán nô nhân.

Đổng Chư trừng mắt nhìn Đổng Tiếu:

- Đổng tiểu tử ... Ngươi là niềm tin của thúc phụ ... ngươi lại chẳng ra làm sao cả.

Đổng Tiếu cuối mặt nhìn xuống:

- Thúc phụ lại chửi Đổng Tiếu rồi. Chửi ngay trước mặt những mỹ nhân này thì làm sao con có thể kế thừa đại danh Đào Hoa Tặc của thúc phụ.

Đổng Chư hừ nhạt rồi lại nhìn những nàng kiều nữ:

- Hỷ Hỷ ... Ta tạm thời giao lại Bách Hoa Lâu cho ngươi chăm nom quán xuyến. Còn những người khác ...

Lão buông tiếng thở dài:

- Ai ở lại thì ở. Còn như người nào không ở lại thì hãy về quê. Kể từ hôm nay Bách Hoa Lâu sẽ đóng cửa.

Lão nói rồi bước lại bên Đổng Tiếu:

- Đổng tiểu tử, đi theo ta.

Chẳng cần nói thêm tiếng nào nữa, Đổng Chư nắm tay Đổng Tiếu hối hả quay bước bỏ đi một mạch rời Bách Hoa Lâu. Đổng Tiếu đi bên cạnh Đổng Chư, mặt chằm vằm không thèm nói tiếng nào.

Đổng Chư dừng bước nhìn Đổng Tiếu:

- Ngươi sao vậy?

Đổng Tiếu giả lả nói:

- Con có sao đâu ... Sao thúc phụ không giao Bách Hoa Lâu cho con. Đổng Tiếu làm chủ Bách Hoa Lâu cũng được vậy.

- Giao Bách Hoa Lâu cho ngươi à?

Đổng Tiếu gật đầu nói:

- Thúc phụ yên tâm ... Đổng Tiếu mà làm chủ nhân Bách Hoa Lâu thì chẳng mấy chốc thúc phụ sẽ phát tài đại lộc à.

- Ta phát tài hay nhận một cái chết như nhị thúc Hoạch Cang của ngươi?

- Nhị thúc Hoạch Cang thì có thù có hận với người ta, chứ Đổng Tiếu có thù hận với ai đâu. Hay thúc phụ cứ bắt con rày đây mai đó, chẳng có chỗ nào dừng chân. Mười tám năm nay Đổng Tiếu đã đổi hết bao nhiêu đôi giày. Thúc phụ biết rồi đó.

- Nhờ có đổi vài chục đôi giày, rày đây mai đó mà hôm nay ngươi còn đi bên cạnh ta.

Đổng Tiếu nhăn mặt:

- Bây giờ thì Đổng Tiếu không muốn đi nữa rồi. Người ta nói an cư mới lập nghiệp.

Con có đâu cứ đi long nhong giống mãi giống Thúc phụ ... Biết đến bao giờ an cư lập nghiệp.

Đổng Tiếu nắm tay Đổng Chư:

- Thúc phụ cứ để con quán xuyến tòa Bách Hoa Lâu thay Nhị thúc vậy.

- Cái gì đến thì cứ đến. Tiểu tử không cần hối hả như vậy.

Đổng Tiếu nhăn mặt:

- Bây giờ thúc phụ đưa con đi đâu?

- Dị nhân cốc ...

Đổng Chư gật đầu:

- Chúng ta sẽ đến đó Đổng Tiếu lắc đầu khoát tay:

- Không không ... Đổng Tiếu không muốn đến đó đâu.

- Sao tiểu tử lại không muốn đến?

Đổng Tiếu nhăn nhó nói:

- Tại sao thúc phụ và Đổng Tiếu không lưu lại Bách Hoa Lâu. Tòa lâu đó vừa đẹp vừa đầy đủ tiện nghi cho con và thúc phụ. Có đâu lại đến Dị Nhân cốc. Nơi đó vừa buồn vừa gặp những người ... Người chẳng ra người. Họ làm sao đó.

Lão Đổng gắt gỏng quát:

- Tiểu tử thúi này ...

Lão vừa quát vừa thộp trảo vào yết hầu Đổng Tiếu:

- Tiểu tử ngươi có đi không thì nói nào?

Đổng Tiếu giả lả cười rồi nói:

- Thúc phụ sai Đổng Tiếu đâu, thì Đổng Tiếu đi đó mà. Đổng Tiếu biết thúc phụ không muốn giết con đâu ...

Đổng Chư nạt ngang, nói:

- Ai nói với ngươi ta không dám giết ngươi chứ?

Đổng Tiếu gượng nói:

- Nếu như Thúc phụ muốn giết con thì đã giết từ lâu rồi. Đâu đợi đến ngày Đổng Tiếu trưởng thành như hôm nay.

Đổng Chư buông tiếng thở dài rồi rút tay lại.

Đổng Tiếu nhìn Đổng Chư:

- Thúc phụ đâu nỡ giết con phải không?

- Từ lúc còn ngang dọc giang hồ một người ta không thể giết được chính là ngươi.

- Con cũng biết vậy. Thúc phụ không giết Đổng Tiếu bởi Đổng Tiếu là người duy nhất kế thừa chức nghiệp Đào Hoa tặc của thúc phụ.

Đổng Chư cau mày nhìn Đổng Tiếu. Lão khẽ buông tiếng thở dài, buông một câu nghe thật nhạt nhẽo:

- Thật là nghiệp chướng.

Đổng Tiếu gượng cười nói:

- Nếu thúc phụ không nghĩ con là sư đồ thì con có thể quay lại Bách Hoa lâu để không làm chướng mắt người.

Đổng Chư nạt ngang:

- Ta muốn ngươi đến Dị Nhân Cốc.

Nói rồi lão nắm tay Đổng Tiếu:

- Đi ...

Lão vừa lôi Đổng Tiếu thì y chợt rống lên:

- Ôi cha ... Không xong rồi.

Lão Đổng nhìn lại Đổng Tiếu:

- Cái gì không xong nào.

Đổng Tiếu chỉ vào bụng mình:

- Cái bụng của con.

- Cái bụng của ngươi sao?

- Cái bụng của Đổng Tiếu hành hạ Đổng Tiếu, và sẽ hành hạ thúc phụ.

Đổng Chư cau mày:

- Ngươi nói gì? Ta không hiểu.

Đổng Chư nói đến đây thì ngưng bặt. Hai lỗ tai lão giần giật. Lão như nghe thấy điều gì bất thường, liền thộp tay Đổng Tiếu kéo vào hốc tối.

Đổng Tiếu toan mở miệng nói thì Đổng Chư đã thộp tay bịt miệng y lại. Đổng Tiếu tròn mắt chưa biết chuyện gì thì đã thấy xa xa có hai chiếc lồng, cùng một cỗ kiện sơn son thiếp vàng do tám gã đại lực khiêng.

Hai chiếc đèn lồng do hai nàng cung nữ cầm đi trước dẫn đường. Đoàn kiệu đi ngang qua trước mặt Đổng Chư và Đổng Tiếu.

Đổng Tiếu liếc trộm Đổng Chư khi đoàn kiệu đi ngang qua. Y nhận ra ngay vẻ mặt trang trọng của Đổng Chư. Lão có vẻ căn thẳng cực độ.

Đoàn kiệu đi thẳng đến Bách Hoa lâu.

Đổng Chư nói:

- Chúng ta may mắn ...

Đổng Tiếu nhìn Đổng Chư hỏi:

- Thúc phụ như biết người ngồi trong kiệu.

Đổng Chư buông một câu cụt ngủn:

- Biết.

- Thúc phụ sợ người đó.

Đổng Chư nhíu mày nhìn Đổng Tiếu:

- Sao ngươi biết ta sợ?

Đổng Tiếu gượng cười nói:

- Khi đoàn kiệu đi ngang qua, con thấy rõ những nét căng thẳng hiện lên trên mặt Thúc phụ. Phàm những người có nét mặt đó là những người đang sợ. Sao thúc phụ sợ y dữ vậy ...

Bộ thúc phụ có thù có hận với y sao?

- Ta chẳng có thù có hận gì với y cả. Chẳng qua Hắc đạo và Bạch đạo không cùng đi chung một con đường.

- Không cùng đi chung một con đường? Thế thì hai cú làm hai đường mà đi có gì mà phải sợ nhỉ. Có một con đường mà hết bên kia dành rồi lại bên này dành. Theo Đổng Tiếu cứ nhường quách đường đi cho họ ... Giang hồ mênh mông, thiếu gì đường để đi.

- Ngươi nói thế mà nghe được. Đúng là đầu hủ đậu, chẳng hiểu gì cả.

Đổng Tiếu mỉm cười nói:

- Thúc phụ biết vì Đổng Tiếu có cái đầu hủ đậu không. Mặc dù con là kẻ thông minh tuyệt đỉnh trên giang hồ. Nhưng vần có cái đầu hủ đậu.

Đổng Chư hất mặt gắt gỏng nói:

- Sao ngươi không biết phát huy được sự thông minh của ngươi.

- Tại sao ư? Bởi vì trong đầu con luôn có một câu hỏi:

Song thân mình là ai? Mà câu trả lời thì ở trong đầu thúc phụ. Nên dần dần con biến thành đầu đậu hủ đó.

- Ta có biết cũng không nói cho ngươi, ngoại trừ ...

- Ngoại trừ gì?

- Ngoại trừ ngươi phải là thiên hạ đệ nhất võ lâm, một kỳ tài của Hắc đạo.

- Hê ... thì con đã là kỳ tài rồi đây.

- Tiểu tử mà là kỳ tài ư?

- Nếu con không là kỳ tài, sao lại luôn ở bên đại cao thủ Hắc đạo chứ. Có là kỳ tài mới đi cùng thúc phụ được phải không?

- Nói thế mà cũng nói. Nếu ngươi là kỳ tài thì ngươi không phải núp bóng tối này khi thấy cỗ kiệu kia đi qua.

- Hê ... Thúc phụ nói Đổng Tiếu này nhút nhát ư? Con chẳng qua bị thúc phụ kéo vào bóng tối này thôi, chứ đâu có phải sợ người ngồi trong kiệu đó chứ. Nếu thúc phụ muốn, con sẽ chứng minh cho thúc phụ thấy. Đổng Tiếu này chẳng sợ ai cả ... Chỉ cần ...

Đổng Chư gay gắt nói:

- Ngươi thử chứng minh ngươi là người kỳ tài cho ta xem nào?

- Được ... Thúc phụ sẽ phải khâm phục khẩu phục.

Nói dứt câu bất thình lình Đổng Tiếu bỏ chạy rượt theo đoàn người và kiệu. Hành động của Đổng Tiếu quá ư bất ngờ khiến Đổng Chư chẳng thể cản lại kịp. Lão toan thi triển khinh công đuổi theo nhưng Đổng Tiếu đã chạy xa rồi, nên phải trụ bộ nhăn mặt, làu bàu nói:

- Tiểu tử thúi! Ta cực khổ bao nhiêu năm tháng để rồi ngươi phải chết một cách vô lý quá. Ngươi đúng là kẻ có cái đầu hủ đậu. Tiểu tử, ngươi đúng là kẻ có cái đầu bã đậu.

Lão nói mà cứ đứng thừ ra, chỉ còn biết lấy mắt dõi theo Đổng Tiếu mà buông tiếng thở dài. Lão Đổng làu nhàu nói:

- Ta biết làm sao bây giờ ... biết làm sao bây giờ Trở lại Đổng Tiếu, chạy một mạch quay lại Bách Hoa lâu thì bắt kịp cỗ kiệu sơn son thếp vàng. Chớp thấy Đổng Tiếu chạy đến, hai ả cung nữ nhanh như cắt rút trường kiếm giấu trong đèn lồng. Cả hai đồng loạt xuất thủ. Hai đóa hoa kiếm chia làm hai đường thượng và hạ cực kỳ nhân chụp tới Đổng Tiếu.

Đổng Tiếu nghe tiếng kiếm khí thì hai mũi kiếm đã chạm vào trang phục của chàng.

Đổng Tiếu thét lên:

- Dừng tay ...

Hai ả cung nữ liền dừng kiếm chiêu, nhưng vẫn đặt mũi kiếm vào tử huyệt của Đổng Tiếu. Nhìn hai ả cung nữ, Đổng Tiếu nặng một nụ cười giả lả. Mặc dù nụ cười của Đổng Tiếu thật giả lả nhưng vẫn tạo ra sự hoan hỷ khi nó đập vào mắt hai ả cung nữ đó.

Đổng Tiếu vừa cười vừa nói:

- Tại hạ chỉ là một thư sinh ... Một thư sinh bình thường.

Ả cung nữ đứng bên phải nghiêm giọng nói:

- Ngươi có ý gì sao lại rượt theo kiệu của chủ nhân?

Đổng Tiếu nói ngay:

- Tại hạ ngưỡng mộ ... Ngưỡng mộ.

Vừa nói Đổng Tiếu nhìn về phía cỗ kiệu, ôm quyên nói:

- Tiểu sinh là Đổng Tiếu, từ lâu đã ngưỡng mộ minh chủ. Nay vô tình biết minh chủ ngồi trong kiệu này, tại hạ muốn đến bái kiến.

Giọng nói trầm trầm từ trong kiệu phát ra:

- Cho tiểu tử đó đến đây.

Hai ả cung nữ từ từ thu hồi kiếm, tra vào trong vỏ.

Đổng Tiếu nhìn họ, mỉm cười nói:

- Tại hạ những tưởng đâu nhị vị cô nương không biết mỏi tay chứ.

Nói rồi Đổng Tiếu đi thẳng đến trước rèm kiệu, ôm quyền xá, rồi nói:

- Tiểu sinh vô cùng hoan hỷ vì được minh chủ cho diện kiến.

Rèm kiệu khẽ vén lên rồi sụp ngay xuống. Giọng nói trầm trầm cất lên:

- Tiểu tử, sao ngươi biết bổn tọa ngồi trong kiệu này.

Đổng Tiếu giả lả cười rồi nói:

- Tiểu sinh chẳng dám giấu ... Tiểu sinh biết được Thượng tôn minh chủ ngồi trong kiệu là nhờ cái lỗ mũi à.

Giọng nói kia liền lên tiếng khi nghe câu nói này của Đổng Tiếu:

- Lỗ mũi? Tiểu tử nói thế có ý gì?

Đổng Tiếu ôm quyền nói:

- Cổ nhân có câu tiếng đồn xa, có mũi phải ngửi gần. Tiểu sinh biết được Thượng tôn minh chủ ngồi trong kiệu vì lỗ mũi của tiểu sinh ngửi được thần uy của Thượng tôn minh chủ.

- Thần uy mà cũng có mùi ư?

- Người khác không ngửi được, nhưng tiểu sinh ngửi được. Bởi lỗ mũi tiểu sinh đặc dị hơn người bình thường, và thứ hai nữa, tiểu sinh biết được Thượng tôn minh chủ qua cái mùi của người bởi vì tiểu sinh lúc nào cũng ngưỡng mộ Thượng tôn minh chủ ... Và tâm niệm phải gặp Thượng tôn minh chủ một lần ...

- Tiểu tử đã gặp được bổn tọa rồi đó ... Ngoài sự ngưỡng mộ ra, ngươi có mục đích gì khác không?

- Tất nhiên đã ngưỡng mộ thì tiểu sinh cũng rất muốn được Thượng tôn minh chủ ban tặng cho cái gì đó để có thể làm bằng chứng với các bằng hữu của mình. Tiẻu sinh đã may mắn gặp được Thượng tôn minh chủ và được minh chủ ưu ái ban tặng kỷ vật.

- Thế tiểu tử muốn bổn tọa ban tặng cái gì nào?

- Tiểu sinh không dám đòi hỏi ... Mà chỉ mong nhận được cái gì đó ở Minh chủ.

- Bổn tọa tặng cho ngươi một chiêu thức võ công.

Đổng Tiếu lắc đầu nói:

- Không dám giấu Minh chủ ... tiểu sinh không thích võ công à.

- Thế ngươi muốn gì ở bổn tọa nào?

- Tiểu sinh chỉ xin một chỉ ngôn của Minh chủ.

- Ngươi muốn bổn tọa giáo huấn gì?

Đổng Tiếu ôm quyền:

- Tiểu sinh kính thượng tôn minh chủ chỉ giáo sự khác biệt giữa Hắc đạo và Bạch đạo là chỗ nào ạ.

- Tại sao tiểu tử hỏi bổn tọa câu hỏi đó.

- Bởi vì tiểu sinh nghĩ Thượng tôn minh chủ là người duy nhất có thể lý giải điều này, có thể nhìn ra sự khác biệt giữa Hắc đạo và Bạch đạo. Nên mới mạo muội xin Thượng tôn minh chủ chỉ giáo.

- Tiểu tử cho mình là người của Hắc đạo hay Bạch đạo?

Đổng Tiếu lắc đầu:

- Tiểu sinh không biết mình là Hắc đạo hay Bạch đạo nữa.

- Bản thân ngươi, ngươi cũng không biết à?

- Tiểu sinh không biết nên mới mạo muội hỏi Thượng tôn minh chủ để thẩm chứng xem mình là Hắc đạo hay Bạch đạo đấy mà.

- Được ... Bạch đạo là những con người quang minh lỗi lạc. Hiệp nghĩa quên mình. Còn Hắc đạo là những kẻ tiểu nhân, nham hiểm. Hành tung gian trá khó lường. Những kẻ đó chỉ làm người khi trở thành nô nhân cho Bạch đạo mà thôi.

Nghe câu nói này bất giác xương sống Đổng Tiếu gai lạnh.

Giọng nói của Minh chủ lại cất lên:

- Bổn tọa đã chỉ giáo cho ngươi rồi đó ... Ngươi hãy xem mình là người của Bạch đạo hay Hắc đạo.

Đổng Tiếu ôm quyền nói:

- Đã làm người thì ai cũng muốn mình là người quang minh chính đại, hiệp nghĩa quên mình. Lỗ mũi của tiểu sinh ngửi không sai. Tiểu sinh ngửi được mùi quang minh chính đại ...

Có lẽ tiểu sinh là người của Bạch đạo.

Đổng Tiếu ôm quyền:

- Tiểu sinh vô cùng cảm kích vì được Thượng tôn minh chủ mở đường Bạch đạo cho tiểu sinh ...

Đổng Tiếu ôm quyền xá:

- Lời vàng của Thượng tôn minh chủ, tiểu sinh luôn ghi nhớ trong lòng ... Để theo đường Bạch đạo mà Minh chủ đã chỉ giáo. Tiểu sinh cáo từ.

Đổng Tiếu nói rồi quay bước nhưng tiếng của Minh chủ đã cất lên:

- Đứng lại.

Đổng Tiếu dừng bước nhìn lại cỗ kiệu:

- Thượng tôn minh chủ còn chỉ giáo điều gì cho tiểu sinh nữa à?

- Lần sau tiểu tử đừng chặn kiệu bổn tọa nữa nghe. Nếu không cái lỗ mũi ngươi sẽ không còn dính trên mặt ngươi nữa đâu.

- Tiểu sinh sẽ không dám mạo phạm Thượng tôn minh chủ một lần nữa. Nếu Minh chủ thấy hành động của tiểu sinh quá ư mạo phạm, tiểu sinh khấu đầu tạ tội, sẽ không có lần sau đâu ạ. Tiểu sinh xin Minh chủ tặng cho tiểu sinh vật gì đó của người để mỗi khi nhớ đến Minh chủ, tiểu sinh ngửi vật đó là được rồi.

- Tiểu tử ngươi quá tham lam đó.

- Với người mình ngưỡng mộ thì tham lam là một đức tính tốt à.

- Nói rất hay, biết làm vừa lòng kẻ khác.

Nói rồi từ trong kiệu, một lưỡi trủy thủ sáng ngời vụt lướt ra. Đổng Tiếu chỉ thấy ánh chớp sáng ngời thì ngọn trủy thủ đã ghim trên búi tóc rồi. Đổng Tiếu rút người lại.

- Tiểu sinh còn ... còn sống chứ.

- Nhớ mà giữ lấy ngọn trủy thủ của bổn tọa.

Tám gã phu kiệu khiên chiếc kiệu đi thẳng đến trước cửa Bách Hoa Lâu.

Đổng Tiếu nhìn theo cỗ kiệu sơn son thếp vàng một lúc rồi mới quay bước bỏ chạy. Y để mặt ngọn trủy thủ ghim trên búi tóc mình.

Quay lại chỗ Đổng Chư, Đổng Tiếu nhìn quanh không thấy lão đâu, liền lớn tiếng gọi:

- Thúc phụ ...

Một tiếng động nhẹ sau lưng Đổng Tiếu. Đổng Chư như từ dưới đất chui lên. Với thuật Túc Hóa cốt, y có thể giấu thân trong bất cứ cái hốc nhỏ nhất nào. Lão bước đến bên Đổng Tiếu:

- Tiểu tử, cái đầu của ngươi sao ngu đến vậy.

Đổng Tiếu nhăn mặt:

- Cớ gì Thúc phụ cứ chửi Đổng Tiếu mãi thế.

Đổng Chư nhìn Đổng Tiếu từ đầu đến chân:

- Ngươi đã gặp người trong kiệu rồi chứ?

Đổng Tiếu lấy ngọn trủy thủ, đưa đến trước mặt Đổng Chư:

- Tất nhiên con đã gặp. Có gì đâu mà phải sợ chứ?

- Y không giết ngươi là may lắm rồi.

Đổng Tiếu giả lả cười rồi nói:

- Thương tôn minh chủ không giết Đổng Tiếu còn tặng cho con ngọn trủy thủ này để kết mối giao hòa bằng hữu. Kể từ bây giờ Đổng Tiếu là xá đệ của Thượng tôn minh chủ.

Lão Đổng trố mắt thật to nhìn Đổng Tiếu:

- Ngươi nói lại một lần nữa coi.

- Thúc phụ không tin thì xem ngọn trủy thủ này ... Nó có đúng là của Thượng tôn minh chủ không?

Lão Đổng nhìn lại ngọn trủy thủ có chuôi nạm vàng, rồi gật đầu:

- Đúng là của Minh chủ võ lâm.

Đổng Tiếu xoa tay nói:

- Thúc phụ tin rồi chứ ... Chính Thượng tôn minh chủ cùng với Đổng Tiếu dùng ngọn dao này để cắt máu ăn thề, kết nghĩa bằng hữu ...

Lão Đổng cau mày:

- Tiểu tử, sao ngươi có thể làm được chuyện đó.

Đổng Tiếu nhún vai:

- Có gì đâu mà khó chứ ... Thượng tôn minh chủ mặc dù là Bạch đạo nhưng cũng là con người. Còn Đổng Tiếu là kẻ thông minh kỳ tuyệt trên giang hồ. Hai người gặp nhau chẳng khác nào Bá Nha gặp được Tử Kỳ ...

Nặn nụ cười xởi lởi, Đổng Tiếu nói tiếp:

- Nói không quá lời ... Nếu như Đổng Tiếu không tự nhận mình là xá đệ thì Thượng tôn minh chủ đã gọi mình là đại ca rồi.

Một lần nữa, đôi mắt của lão Đổng lại mở to hết cỡ những tưởng hai con ngươi sẽ lọt thỏm ra ngoài hốc mắt. Lão ngập ngừng hỏi:

- Ngươi nói sao? Ngươi và võ lâm Minh chủ kết tình huynh đệ ... nếu như ngươi không tự nhận mình là xá đệ thì lão quỷ đó sẽ gọi ngươi bằng đại ca ...

Đổng Tiếu thản nhiên gật đầu. Y thở hắt ra rồi nói:

- Tất nhiên rồi. Nhưng Đổng Tiếu đâu muốn mình là đại ca của Thượng tôn minh chủ.

Dù sao thì thượng tôn minh chủ cũng là người cao niên hơn Đổng Tiếu.

Đổng Tiếu chắc lưỡi:

- Thúc phụ! Gặp Thượng tôn minh chủ lần này, Đổng Tiếu thấy đắc lợi vô cùng.

- Đắc lợi gì nữa ...

- Thượng tôn minh chủ còn muốn truyền thụ võ công cho Đổng Tiếu, nhưng tính tình của Đổng Tiếu, Thúc phụ biết rồi ... Con đâu có thích học võ công.

Thở hắt ra, Đổng Tiếu nói tiếp:

- Tội nghiệp cho Thượng tôn minh chủ ... Con không chịu học võ công của Thượng tôn minh chủ đại ca, nên mặt Thượng tôn minh chủ bỗng chốc trở nên ủ dột đến tội nghiệp.

Hây ... Thậm chí Thượng tôn minh chủ còn rơi lệ vì sự khước từ của Đổng Tiếu ... Nhưng Đổng Tiếu chẳng biết phải làm sao bây giờ.

Lão Đổng đứng ngây mặt nhìn Đổng Tiếu.

Đổng Tiếu nhìn lão:

- Thúc phụ sao nhìn con dữ vậy?

Lão Đổng cau mày:

- Không biết ta có nghe lầm không? Hay có nên tin vào những lời của ngươi nói không?

- Thúc phụ không tin vào lời của Đổng Tiếu à?

Đổng Tiếu lấy lại ngọn trủy thủ tra xuống ống giày mình rồi nói:

- Ngọn trủy thủ này là vật chứng cho lời của con. Còn nếu thúc phụ không tin thì cứ đi tìm Thượng tôn minh chủ đại ca mà hỏi ... Những lời Đổng Tiếu nói là hư hay thực ...

Lão Đổng trố mắt nhìn Đổng Tiếu:

- Ta không thể nào hiểu nổi ... Ta không thể nào hiểu nổi ...

Đổng Tiếu nhìn lão mỉm cười rồi từ tốn nói:

- Thúc phụ ... Thượng tôn minh chủ giờ đã là đại ca của Đổng Tiếu rồi ... Vậy người cũng gọi Thúc phụ là Bá Bá phải không?

Lão Đổng cau mày:

- Ngươi đừng nói càn. Thúc phụ của ngươi chẳng dám gặp lão quỷ đó đâu.

- Thúc phụ không dám nhưng con thì gặp. Và rất là có uy với Thượng tôn minh chủ.

Điều thúc phụ không làm được thì Đổng Tiếu làm được. Vậy con có tài hơn thúc phụ rồi.

Thúc phụ hãy nói cho Đổng Tiếu biết song đường của con là ai đi.

Lão Đổng nhìn Đổng Tiếu bằng ánh mắt khe khắc rồi nói:

- Được! Xem như ngươi là kẻ thông minh tuyệt đỉnh. Ta sẽ nói ...

Đổng Tiếu vồn vã hỏi:

- Song đường của Đổng Tiếu là ai?

Nhìn Đổng Tiếu, lão Đổng nhạt nhẽo đáp lời:

- Song đường của Đổng Tiếu là những người nổi tiếng trên giang hồ võ lâm. Nổi tiếng hơn cả Thượng tôn minh chủ ca ca của ngươi nữa đó. Ngươi chịu rồi chứ.

Đổng Tiếu trố mắt nhìn lão:

- Nói như thế mà cũng gọi là trả lời người ta. Thúc phụ đúng là tiểu nhân Hắc đạo mà.

Biết mà không nói.

Lão Đổng bất ngờ thộp trảo vào yết hầu Đổng Tiếu bóp chặt lại. Đổng Tiếu há hốc miệng như cá bị chết ngộp. Đôi mắt Đổng Tiếu mở to nhìn lão Đổng trợn trừng. Hừ nhạt một tiếng, Đổng Chư nói:

- Cái họa nô nhân còn treo trên đầu ngươi đó. Khi nào không còn cái họa đó ta sẽ nói cho ngươi biết song đường của ngươi.

Lão nói rồi buông trảo khỏi yết hầu Đổng Tiếu. Trảo thủ của lão Đổng vừa rút về thì Đổng Tiếu ho khùng khục. Y ho đến độ trào cả nước mắt ra khóe. Đổng Tiếu vừa ho vừa nói:

- Đổng Tiếu sẽ méc với Thượng tôn minh chủ ca ca. Thúc phụ định giết chết Đổng Tiếu để buột Thượng tôn minh chủ ca ca chết theo Đổng Tiếu vì người đã lỡ thề độc, đồng sinh đồng tử với Đổng Tiếu.

Lão Đổng tròn xoe mắt nhìn Đổng Tiếu. Lão lại toan vươn trảo nhưng lại nghĩ sao rút trảo về.

- Ngươi ...

Đổng Tiếu nhìn Đổng Chư, ho khan một tiếng nữa rồi nói:

- Thúc phụ không sợ con là huynh đệ với Thượng tôn minh chủ sao?

Lão Đổng thở hắt một tiếng rồi nói:

- Ta biết rồi.

- Biết thì mai mốt đây thúc phụ đừng xử con như vậy nữa. Kẻo Đổng Tiếu có mệnh hệ nào thì sợ ...

Lão Đổng cướp lời Đổng Tiếu:

- Ngươi sợ gì?

Nặn nụ cười giả lả, Đổng Tiếu nói:

- Đổng Tiếu chết không có gì ân hận, bởi Thúc phụ đã nuôi con bấy lâu nay. Con chỉ sợ Thượng tôn minh chủ ca ca biết được con chết bởi tay Đổng thúc phụ thì chắc chắn ca ca sẽ không bỏ qua chuyện này ... người sẽ truy sát ... Vô tình Đổng Tiếu hại Đổng thúc phụ.

Đổng Tiếu lắc đầu:

- Đổng Tiếu không muốn điều đó xảy ra chút nào.

Đổng Chư mím hai cánh môi:

- Thôi được, ta không hành xử mạnh tay với tiểu tử nữa.

Lão nói rồi lặng lẽ bước đi.

Đổng Tiếu vội vã bước theo sau lưng lão Đổng. Lão Đổng dừng bước nhìn Đổng Tiếu:

- Tiểu tử, ngươi đã có Thượng tôn minh chủ ca ca rồi. Ngươi còn định theo Đào Hoa tặc này làm gì nữa.

- Hây ... Cho dù Đổng Tiếu có Thượng tôn minh chủ lão ca ca nhưng đâu thể bỏ thúc phụ được. Đổng Tiếu được thúc phụ nuôi dạy thì phải theo thúc phụ chứ ... Đúng không nào?

Thở hắt ra một tiếng, lão Đổng nói:

- Ngươi có thể quay lại Bách Hoa lâu với ca ca của ngươi mà ... còn theo ta thì phải đến Dị nhân cốc.

- Đổng Tiếu vẫn thích theo thúc phụ hơn ... Thúc phụ với con đã từng song hành ngược khắp giang hồ ... Chẳng lẽ nay có cái mới lại quên thuở hàn vi với thúc phụ sao? Đổng Tiếu đâu phải là con người như vậy.

Huống chi Thúc phụ tuổi cũng đã xế chiều, phải cần có Đổng Tiếu hầu hạ chứ, và con cũng muốn kế nghiệp cái danh Đào Hoa tặc của thúc phụ.

Vuốt chòm râu đen mượt, lão Đổng nói:

- Ta tưởng đâu quên mất cái chết Hắc hoa đạo của mình rồi chứ.

Ma Ảnh Kiếm - Hồi 3 : Đối Mặt Bạo Kiếp

Dị Nhân cốc.

Nằm lọt thỏm trong thung lũng Mai Hoa Thung, chung quanh là những dãy núi bạt ngàn. Trong thung lũng Mai Hoa Thung quanh năm nhuộm những sắc màu rực rỡ của muôn ngàn cánh hoa rừng, nhưng hơn tất cả là màu vàng rực rỡ của mai. Tiết trời đang mùa đâm chồi nẩy lộc, nên cả Mai Hoa Thung nhuộm màu vàng rực rỡ trông như một bức tranh thủy mạc vừa thơ mộng và quyến rũ ngây ngất, bất cứ người lữ khách nào đặt chân đến đó.

Trong thung lũng nhuộm sắc màu vàng đó, Dị Nhân cốc là những dãy nhà bằng thảo tranh, lọt thõm trong những khu vườn hoa mai bạt ngàn. Chính những mái thảo xá điểm xuyên thêm cho Mai Hoa Thung vẻ thơ mộng và bình yên, và thoát tục.

Khi ánh tà dương hắt xuống nắng vàng nhàn nhạt lên Mai Hoa Thung, càng làm cho khung cảnh nơi đây thêm quyến rũ lạ thường. Chợt trong sự tỉnh lặng và thơ mộng đó, những tiếng kêu oanh oách của lũ chim trời cất lên. Rồi chúng vụt bay lên không trung như thể hớt hãi, hoảng sợ. Sự tỉnh lặng của Mai Hoa Thung như thể bị phá tan bởi đàn chim trời nhốn nháo trốn chạy cái gì vừa mới đến phá tan sự tỉnh lặng, yên bình của chốn hoang vu tiêu sơn.

Cái gì đã khiến cho lũ chim trời hốt hoảng, sợ hãi chạy trốn như thể nhận ra sự nguy hiểm rình mò chực chờ bắt lấy chúng. Nỗi sợ hãi của lũ chim rừng khởi phát từ một con người đang thả bước chậm rãi tiến vào Dị Nhân Cốc. Kẻ đó chẳng phải ai khác mà chính là Dương Thiệu An. Trong bộ dạng thư sinh, nhàn du thanh lịch, chấp một tay sau lưng. Thiệu An thả bước chầm chậm theo con đường độc đạo duy nhất tiếng vào Dị Nhân cốc. Hai bên đường là những cánh mai vàng rực, như muốn thò ra níu lấy y. Sự xuất hiện của Thiệu An như một kẻ phá bỉnh đối với không gian tỉnh lặng của Mai Hoa Thung, khiến lũ chim trời hốt hoảng lao lên bầu trời chiều để trốn chạy. Dương Thiệu An đúng là kẻ xa lạ đối với sự tỉnh lặng vùng hoang sơn Mai Hoa Thung này.

Thiệu An thỉnh thoảng lại dừng bước, đảo mắt ngắm nhìn khung cảnh quyến rũ của vùng đất Dị Nhân cốc. Không gian như tranh vẽ kia như thể tác động đến tâm thức của Thiệu An, nên thỉnh thoảng y lại gật đầu, điểm một nụ cười mỉm gợi tình.

Tất nhiên Thiệu An biết trong những dãy mai vàng rực kia luôn có những ánh mắt dõi theo chân mình. Mặc dù biết nhưng Thiệu An vẫn thản nhiên như người không biết đến những ánh mắt lấp ló đó. Y dừng lại trước một táng mai đại thụ. Ngắm những đóa hoa mai vàng rực, Thiệu An bẻ lấy một cành, rồi tiếp tục rảo bước đi.

Cầm theo nhánh mai vàng trên tay, Thiệu An đi thẳng một mạch đến tòa nhà bằng cây, được dựng ngay giữa thung lũng Mai Hoa Thung. Ngay trước tòa mộc lâu là tấm bia đá với những dòng chữ thảo sắc nét.

"Dị Nhân Cốc" Thiệu An đứng trước tấm bia đá đó, điểm một nụ cười mỉm, nhẩm đọc dòng chữ trên tấm bia, rồi ung dung tiến vào mộc lâu.

Dừng chân trước ngưỡng cửa mộc lâu, Thiệu An nhìn những con người ngồi trên những chiếc ghế đôn bằng danh mộc, được đánh bóng lên nước nổi vân.

Có hai mươi người tất cả, đang có mặt trong mộc lâu này.

Họ ngồi thành một hình vòng cung như thể đã có sự chuẩn bị bồi tiếp Dương Thiệu An.

Thiệu An bước qua ngưỡng cửa mộc lâu, tiến đến trước mặt hai mươi người đó, rồi ôm quyền từ tốn nói:

- Tại hạ là Dương Thiệu An ... Đến Dị Nhân cốc để thỉnh giáo cốc chủ Dị Nhân cốc Khâu Đại Nham.

Người ngồi ngay chính giữa có đôi mắt thồ lô. Hai con ngươi lồi đến độ những tưởng chúng sẽ lọt ra ngoài, lên tiếng:

- Lão phu chính là Khấu Đại Nham, cốc chủ Dị Nhân cốc.

Thiệu An nhìn Khấu Đại Nhâm:

- Tại hạ đã nhận ra tôn giá ... Trên võ lâm giang hồ người có đôi mắt to nhất chính là Cốc chủ Khấu Đại Nhâm.

Nghe Thiệu An nói, cốc chủ Khấu Đại Nhâm sa sầm mặt. Khi chân diện lão sa sầm, đôi thần nhãn xem chừng càng lộ hơn nữa. Khấu Đại Nhâm từ từ đứng lên rồi từ tốn nói:

- Lão Khấu chưa từng biết mặt công tử. Chẳng hay công tử đến Dị Nhân Cốc có điều chi cần thỉnh giáo lão Khấu.

Thiệu An điểm nụ cười mỉm, lia mắt nhìn qua những người còn lại. Uy nhãn của Thiệu An dừng lại rọi vào mỹ phụ ngồi bìa. Tiếp nhận ánh mắt của Thiệu An, bất giác đôi lưỡng quyền của mỹ phụ thẹn thùng ửng hồng.

Thiệu An nhìn mỹ phụ, ôn nhu nói:

- Nếu tại hạ đoán không lầm, quí nương đây là Ngọc diện hồ ly Triệu Vị Thanh.

Vị Thanh ôn nhu đáp lời Thiệu An:

- Ngọc diện hồ ly là bổn nương.

- Tiếng tăm của quí nương vang dội khắp võ lâm Hắc đạo ... Thiệu An rất ngưỡng mộ quí nương.

Nói rồi Thiệu An ôm quyền xá Ngọc diện hồ ly Triệu Vị Thanh. Xá Triệu Vị Thanh rồi, Dương Thiệu An mới nhìn lại cốc chủ Khấu Đại Nhâm.

Y ôm quyền nói:

- Trong Dị Nhân cốc, cốc chủ là người có chức phận cao thâm nhất. Còn ngoài võ lâm thì cốc chủ được giới Hắc đạo đặt cho mỹ danh thiết diện vô tư ... Người phán xử tất cả những mối hiềm khích xảy ra trong giới võ lâm Hắc đạo. Lời nói của cốc chủ nặng tợ thái sơn, mà bất cứ nhân vật nào trong giới Hắc đạo cũng có thể đều nghe theo. Dương Thiệu An vô cùng ngưỡng mộ uy danh của cốc chủ.

Khấu Đại Nhâm vuốt cằm rồi nói:

- Dương công tử nói quá cho lão phu rồi. Lão được chư vị bằng hữu nể mặt, chẳng qua vì có chút vô tư thôi. Biết phân định cái gì đúng cái gì sai thôi.

- Cốc chủ khiêm tốn, khiến cho Dương mỗ càng ngưỡng mộ hơn.

Thiệu An ôm quyền nói tiếp:

- Tại hạ lặn lội từ xa đến Dị Nhân Cốc ... Cốc chủ không thể cho tại hạ một cái ghế ngồi để nghỉ chân ư?

- Khấu mỗ thất lễ với công tử.

Lão vỗ tay một tiếng.

Ngay lập tức hai người khiêng ngay một cái ghế bằng danh mộc tiến vào. Họ đi khập khiểng như thể người này phải dựa vào người kia mới khiêng nổi chiếc ghế đó. Đặt chiếc ghế bên cạnh Thiệu An, hai người đó lặng lẽ lui bước trở ra.

Thiệu An ôm quyền:

- Đa tạ Cốc chủ.

Nói rồi y thản nhiên ngồi xuống ghết, bắt chân chữ ngũ.

Khấu Đại Nhâm ngồi trở lại ghế của mình, rọi đôi mắt lồi vào mặt Dương Thiệu An.

Lão ve cằm, nghiêm giọng nói:

- Dương công tử có thể cho Khấu lão phu biết mục đích Dương công tử đến đây không?

- Nếu tại hạ giấu cốc chủ thì sao phải đạo với người. Nếu giấu thì tại hạ chẳng đến đây làm gì?

- Thế công tử đến đây với mục đích gì?

Thiệu An ôm quyền nói:

- Trước tiên tại hạ muốn hỏi cốc chủ, Mai Hoa Thung Dị Nhân cốc là vùng đất thế nào?

- Theo ý của công tử.

- Theo ý của tại hạ đây là vùng đất của tiên cảnh, hữu tình. Khó có cơ nơi nào trên cõi đất trung thổ sánh bằng. Một vùng đất như tranh vẽ, vừa đẹp vừa nên thơ, lại vừa rất bình yên.

Khấu Đại Nhâm gật đầu từ tốn đáp lời:

- Đa tạ công tử đã có lời khen. Khấu lão phu cũng có cùng một suy nghĩ như công tử.

Dương Thiệu An ôm quyền, khách sáo đáp lời Khấu Đại Nhâm:

- Đa tạ cốc chủ đã có cùng suy nghĩ như tại hạ. Cảm kích ... cảm kích.

Nghe câu nói khách sáo của Dương Thiệu An, Khấu Đại Nhâm cau mày. Lão đổi giọng có phần gay gắt nói:

- Dương đệ tử lặn lội từ xa đến Dị Nhân cốc không chỉ để hỏi lão Dị nhân Khấu Đại Nhâm này về những chuyện cảnh vật vảnh như vậy.

- Có những chuyện vặt vảnh nhưng lại thuộc về suy nghĩ của tại hạ à. Thí dụ tại hạ muốn hỏi Khấu cốc chủ, vùng đất Mai Hoa Thung của Dị nhân cốc này vừa đẹp vừa quyến rũ thơ mộng, đấy thì có nên để những kẻ Hắc đạo trú ngụ không?

Câu nói này của Thiệu An khiến cho đôi chân mày chổi xể của Khấu Đại Nhâm cau hẳn lại. Lão gằn giọng nói:

- Công tử nói vậy có ý gì.

Thiệu An mỉm cười. Vẫn một nụ cười đôn hậu và gợi tình. Y từ tốn nói:

- Ý của tại hạ là không nên để cho vùng đất thơ mộng Mai Hoa Thung này nhem nhuốc bởi những con người hạ đẳng của giới Hắc đạo. Mai Hoa Thung vừa đẹp, vừa nên thơ thì không thể ở trong tay của những kẻ Hắc đạo, để nó mất đi vẻ đẹp vốn có của nó. Nó phải do những con người Bạch đạo thanh cao cai quản.

Khấu Đại Nhâm từ từ đứng lên. Đôi thần nhãn của lão đã lồi giờ muốn lồi hơn bởi trừng mắt nhìn Thiệu An. Lão cởi dây lụa buột búi tóc, để tóc phủ xuống tận bên vai.

Khấu Đại Nhâm gằn giọng nói:

- Công tử có ý đuổi lão Khấu ra khỏi Dị Nhân cốc?

Thiệu An lắc đầu khoát tay:

- Ồ không ... Ý của tại hạ khác hẳn với ý của cốc chủ.

- Thế ý của công tử thế nào?

Dương Thiệu An nhướng mày nói:

- Ý của tại hạ là muốn cốc chủ và những người có mặt trong Dị Nhân cốc này trở lại đúng cương vị mà tạo hóa ban cho các vị. Đó là cuộc sống nô nhân. Cuộc sống của những con người hạ đẳng, chỉ biết phục tùng những người cao quí trong giới Bạch đạo.

Nghe Thiệu An thốt ra câu này, sắc diện Khấu Đại Nhâm đỏ bừng. Lão bộc lộ tất cả cơn giận dữ qua sắc diện của mình. Nhìn Khấu Đại Nhâm mà ngỡ rằng mắt lão đã đứng tròng.

Khấu Đại Nhâm nói:

- Dương công tử biết mình đang ở đâu không?

Thiệu An thản nhiên đáp lời lão Khấu:

- Tại hạ đang ở Mai Hoa Thung Dị Nhân cốc.

- Đúng rồi ... Dương công tử đang ở Mai Hoa Thung Dị Nhân Cốc. Thế còn người đang đối thoại với công tử?

- Cốc chủ Khấu Đại Nhâm, người được giới Hắc đạo ngưỡng mộ phong là Thiết Diện Vô Tư.

- Đúng ... Lão Khấu này được bằng hữu Hắc đạo phong cho mỹ danh Thiết Diện Vô Tư.

Nên lời của lão Khấu thốt ra nặng tựa thái sơn. Bây giờ lão Khấu phán ngôn buột Dương công tử phải rời ngay khỏi Dị Nhân Cốc Mai Hoa Thung, không được bén mảng đến đâu nữa.

Nếu không thì Dương công tử phải nhận hậu quả chết người.

Thiệu An nhún vai lắc đầu:

- Cốc chủ đừng nóng giận như vậy, tại hạ đến Mai Hoa Thung Dị Nhân cốc lần này đã có chủ đích trước rồi. Chưa thực hiện xong chủ đích thì đâu có thể đi được. Cốc chủ có quyền chọn một trong hai điều. Một là trở thành nô nhân của giớ Bạch đạo. Hai là chết.

Trở thành nô nhân thì mới có cơ hội được sống. Tại hạ nói rất thành tâm, hy vọng cốc chủ sớm nhận ra sự thành tâm của dta này.

Lão Khấu tái mặt, đanh giọng nói:

- Bổn cốc chủ chưa thấy kẻ nào ngông cuồng tự cao tự đại như ngươi. Hẳn là người có ý tìm đến gây sự hiềm khích để chuốt lấy cái chết mà. Ngươi tưởng mình là người của Bạch đạo rồi muốn tìm người Hắc đạo phải nhất nhất tuân theo ý của ngươi sao.

Thiệu An thản hiên nói:

- Tại hạ rất thích thú với lời nói này của cốc chủ.

- Ngươi sẽ chẳng còn chút hứng thú nào với lời nói của lão Khấu đâu.

Lão Khấu dồn nội lực vào song thủ, quát lớn:

- Tiểu tử, hãy đỡ chưởng của lão Khấu.

Hai đạo phách không chưởng với sức mạnh di sơn đảo hải được Khấu Đại Nhâm phác tán chia làm hai, thượng và hạ công thẳng Dương Thiệu An. Mặc dù thấy lão Khấu xuất chưởng tập kích mình nhưng Thiệu An chẳng một chút khẩn trương, hay lo lắng gì, mà thậm chí vẫn bình yên tọa thị trên chiếc ngai. Khi hai đạo phách không chưởng gần chạm được đến y thì chỉ một cái điểm mũi giày, thân ảnh của Thiệu An cùng với chiếc ghế lướt lên cao ba trượng, để sóng chưởng của lão Khấu lướt qua dưới chân mình.

Vô hình trung đạo phách không chưởng của lão Khấu đánh trượt Thiệu An lại vỗ thẳng vào hai gã thuộc hạ dưới trướng vừa mới bưng ghế vào cho Thiệu An.

- Bình bình ...

Hai gã đó hứng trọn hai đạo phách không chưởng của lão Khấu bị đẩy văng ra ngoài cửa tòa Mộc lâu, nằm duỗi dài chẳng thể nào gượng dậy được.

Thiệu An từ từ hạ chiếc ghế xuống chỗ cũ. Y nhìn lão Khấu từ tốn nói:

- Nội lực của cốc chủ quả là lợi hại nhưng cho dù lợi hại cỡ nào thì cốc chủ vẫn là người Hắc đạo. Đã là người Hắc đạo thì phải trở thành nô nhân.

Thiệu An đổi giọng khe khắt:

- Đó là thiện ý. Bất cứ ai chống lại thiện ý đều phải nhận lấy cái chết.

Lời còn đọng trên cửa miệng, Thiệu An vũ nhẹ tay phải. Một ánh chớp bạc lướt nhanh không thể tưởng. Thánh ánh chớp bạc đó, Khấu Đại Nhâm không né tránh mà vươn tay thộp lấy.

Những tưởng đâu lão Khấu đã có thể thộp được ánh chớp bạc do Thiệu An phóng ra nhưng thật bất ngờ ánh chớp bạc vừa nằm gọn trong tay lão Khấu thì lão rống lên:

- Ôi ...

Cùng với tiếng thốt đó là những giọt máu nhiễu xuống từ thủ pháp của lão Khấu. Sắc diện tái nhờn tái nhợt, lão Khấu từ từ xòe bàn tay. Giữa lòng hữu thủ của lão là chiếc ám tiễn hình cánh sao đâm sâu vào, làm rách toạt.

Mười chín người còn lại của Dị Nhân cốc đang ngồi vụt đứng lên. Thì ngay lập tức một làn mưa sa ám tiễn thoát ra chẳng khác nào màn lưới thiên la địa võng chụp tới họ.

Họ đều là những cao thủ Hắc đạo nhưng không một ai kịp né tránh màn mưa ám tiễn của dta. Những chiếc ám tiễn lạ một điều không lấy mạng những người đó mà chỉ ghim vào tịnh huyệt khiến tất cả đồng loạt đều bất động đứng phỗng ra như bị trời trồng.

Tất cả đứng trơ mắt nhìn Thiệu An đứng lên.

Lão Khấu lùi lại một bộ, trong khi Thiệu An thò tay vào ngực áo lấy khối ngọc triệt có khắc hai chữ nô nhân.

Y điểm nụ cười mỉm, nhìn Khấu Đại Nhâm:

- Cốc chủ trước ... hãy chọn lựa, làm nô nhân hay tiếp nhận cái chết đến với mình.

Thiệu An vừa nói vừa bước đến trước mặt lão Khấu. Buông thỏng hữu thủ theo thân mình. Lão Khấu rống lên:

- Chết thì chết ... lão Khấu không thể làm nô nhân cho các ngươi.

Lão vừa nói dứt câu thì Thiệu An dựng một ngón chỉ lên trước mặt. Chỉ pháp của Thiệu An tỏa sắc xanh rờn. Y từ tốn nói:

- Các ngươi hãy xem lão cốc chủ Khấu Đại Nhâm chết như thế nào để quyết định sự lựa chọn của mình. Trở thành nô nhân hoặc là chết.

Thiệu An vừa nói vừa toan điểm ngọn chỉ xanh rờn vào tam tinh lão Khấu. Bất kể đến sống chết, lão Khấu rống lên một tiếng, dụng tả thủ thi triển một thế trảo cầm nả thủ thộp vào chấn tâm của đối phương.

Thiệu An không thèm né tránh mà công chỉ pháp vào tam tinh của lão. Bóng sắc tử thần gần như đã ở ngay trên đầu lão Khẩu thì đệ tử đột ngột xuất hiện. Y thét lớn:

- Dừng tay ...

Bằng một thủ pháp cực kỳ nhanh, Dương Thiệu An vừa hóa giải chiêu công của mình, vừa chuyển tiếp điểm vào tịnh huyệt của Khấu Đại Nhâm.

Lão Khấu hứng trọn lấy chỉ khí của Thiệu An, đứng thừ ra như tượng, mồ hôi xuất hạn ướt đẫm mặt lão.

Dương Thiệu An từ từ quay mặt nhìn lại. Y chấp hữu thủ ra sau lưng nhìn Đổng Tiếu từ đầu tới chân, rồi ôn nhu nói:

- Ngươi là ai?

Đổng Tiếu giả lả cười rồi nói:

- Đại ca không biết tiểu đệ nhưng tiểu đệ thì lại biết rất rành đại ca. Nếu tiểu đệ đoán không lầm thì đại ca chính là gã thư sinh đã lấy mạng Hoạch Cang, chủ nhân Bách Hoa Lâu.

- Ngươi nói đúng đó. Ngươi biết ta ư?

Đổng Tiếu vừa cười vừa nói:

- Nếu tiểu đệ không đến kịp thời chắc Dương đại ca sẽ giết sạch những dị nhân của Dị Nhân cốc rồi.

- Ngươi muốn cứu họ nên cản tay tại hạ?

- Chẳng lẽ đại ca muốn giết họ lắm à?

- Đã là Hắc đạo thì chỉ có hai con đường để chọn. Một là chết, hai là phải làm nô nhân.

Ngươi là người của Hắc đạo?

Đổng Tiếu lắc đầu:

- Đại ca hiểu sai rồi. Đổng Tiếu là người của Bạch đạo.

- Tại hạ chưa từng biết ngươi.

- Đại ca tất là chưa biết Đổng Tiếu rồi. Bởi Đổng Tiếu là bậc kỳ tài thông minh có một không hai, chỉ đứng sau Thượng tôn minh chủ. Chính vì đứng sau Thượng tôn minh chủ nên tiểu đệ bị cái bóng của Minh chủ ca ca che mất.

Đổng Tiếu giả lả cười:

- Chính vì cái bóng quá lớn của Thượng tôn minh chủ mà chẳng còn ai nhận ra tiểu đệ cả.

Đôi chân mày của Thiệu An cau lại. Y gắt gỏng nói:

- Ngươi vừa nói gì vậy?

- Đại ca không hiểu à?

- Ta vừa nghe ngươi nói Minh chủ là ca ca của ngươi.

Đổng Tiếu gật đầu:

- Đúng như vậy à. Thượng tôn minh chủ không chỉ là ca ca mà còn là tri kỷ đồng sinh đồng tử nữa à.

Đổng Tiếu vừa nói vừa lấy ngọn trủy thủ đưa đến cho Thiệu An xem.

- Đại ca nhất định sẽ nhận ra ngọn trủy thủ này.

Nhìn ngọn trủy thủ, đôi chân mày Thiệu An cau lại. Y gằn giọng nói:

- Ở đâu các hạ có ngọn trủy thủ này.

- Thì còn ở đâu nữa, ngoài Thượng tôn minh chủ ca ca tặng cho Đổng Tiếu để nhanh chân đến đây mà gặp Dương huynh.

Chân diện Thiệu An lộ nét nghi vấn:

- Minh chủ phái các hạ đến đây để gặp Thiệu An?

Đổng Tiếu gật đầu:

- Nếu tiểu đệ chậm trễ thì chắc chắn kết cục sẽ bi thảm. Mà người tạo ra bi thảm hẳn chính là Dương ca ca chứ không phải Đổng Tiếu tiểu đệ rồi.

Thiệu An cau mày rít giọng hỏi:

- Minh chủ phái các hạ đến nói gì với ta nào?

Đổng Tiếu gãy rồi nhu hòa nói:

- Minh chủ ca ca nói nhiều lắm. Nhưng tụ trung chỉ có một ý là tất cả người của Dị Nhân Cốc đều là bằng hữu của Thượng tôn minh chủ ca ca, nên Dương huynh không được làm hại đến họ.

Thiệu An càng cau mày khi nghe câu nói này của Đổng Tiếu. Y lắc đầu nói:

- Dương mỗ chưa từng nghe qua Hắc đạo bá nhân là bằng hữu của mình. Chuyện này nghe thật lạ tai.

Đổng Tiếu nhún vai nói:

- Dương huynh nghe lạ tai bởi vì Dương huynh lúc đó chưa gặp Đổng Tiếu. Còn bây giờ đã biết Đổng Tiếu rồi hẳn chẳng còn gì lạ tai nữa. Tiểu đệ rất sẵn lòng giải trình cho huynh biết vì sao minh chủ nói người của Dị Nhân cốc là bằng hữu của Minh chủ.

Thiệu An gằn giọng nói:

- Ta muốn nghe lời giải trình này.

- Có gì đâu mà Dương huynh nói là giải trình này với giải trình nọ chứ.

Đổng Tiếu chỉ lão Khấu:

- Khấu cốc chủ lại Đại thúc của Đổng Tiếu.

Đổng Tiếu lần lượt chỉ từng người:

- Người này là Ngạc Thoại nhị thúc, còn đây là tam thúc, tứ thúc, ngũ thúc ...

Đổng Tiếu chỉ đến Ngọc diện hồ ly Triệu Vị Thanh:

- Còn đây là Ngọc diện hồ ly Triệu Vị Thanh cô cô của tiểu đệ. Dương đại ca có công nhận cô cô của tiểu đệ đẹp không. Ánh mắt của cô cô liếc đến ai thì gã đó phải say lòng đó.

Ánh mắt của cô cô vừa lẳng lơ vừa gợi tình. Chỉ liếc qua thôi, ai bắt được cũng động lòng trắc ẩn.

Đổng Tiếu bước đến trước mặt Thiệu An, nói tiếp:

- Mặc dù là mỹ nhân nhưng ca ca nên biết cô cô Ngọc diện hô ly đấy nhé, nên phải tránh xa cô cô ra. Kẻo ca ca sẽ rớt vào bẫy tình của cô cô đó.

Thiệu An cướp lời Đổng Tiếu:

- Các hạ nói tiếp vì sao họ là bằng hữu của Minh chủ.

Đổng Tiếu nhún vai:

- Đến bây giờ mà ca ca cũng chưa hiểu ư? Đổng Tiếu là nghĩa đệ sinh tử với Thượng tôn minh chủ. Những người này là thúc thúc và cô cô của Đổng Tiếu. Theo đúng nghĩa đạo thì Thượng tôn minh chủ cũng phải gọi họ là Thúc thúc và cô cô ... Nhưng vì chức phận của Minh chủ ca ca quá cao nên thôi không gọi theo lẽ đạo đó được. Dương đại ca suy ra những người Dương đại ca định biến thành nô nhân là thù hay bạn nào?

Thiệu An buông tiếng thở dài:

- Minh chủ phái các hạ đến để cản tay ta?

- Không chỉ để cản tay Dương đại ca mà còn muốn bảo với Dương đại ca rằng Dị Nhân cốc là bằng hữu với Minh chủ. Nên Dương đại ca phải kính trọng không được vô lễ với những cao nhân ở Dị Nhân Cốc. Nếu như Đổng Tiếu đến chậm một bước thì Dương ca ca đã giết họ, hoặc đóng dấu nô nhân vào trán họ. Điều đó làm sao ca ca gánh nổi nếu lọt đến tay Thượng tôn minh chủ ca ca. Đổng Tiếu cũng có lỗi với Thượng tôn minh chủ ca ca nữa.

Thiệu An buông tiếng thở dài.

Thiệu An trả lại ngọn trủy thủ cho Đổng Tiếu. Y vừa trả ngọn trủy thủ vừa nói:

- Điều này quá ư lạ lùng đối với ta.

- Lạ thì ai mà chẳng lạ. Nhưng chắc chắn Minh chủ ca ca sẽ rất hoan hỷ khi Đổng Tiếu đến kịp để cản tay Dương ca ca không tạo nghiệp quả chết người này.

Dương Thiệu An nhìn Đổng Tiếu từ đầu đến chân. Y nheo mày nhỏ giọng nói:

- Được! Dương mỗ tạm tin ngươi.

Thiệu An nói rồi quay bước.

Đổng Tiếu nối gót theo:

- Dương ca ca! Chúng ta đã là người nhà với nhau rồi. Huynh vội vã đi sớm vậy. Ở lại đây đối ẩm với tiểu đệ và những vị thúc thúc chứ.

Thiệu An dừng bước nhìn Đổng Tiếu:

- Ta sẽ quay lại khi gặp Minh chủ.

Nói dứt câu Dương Thiệu An thi triển ngay khinh công siêu phàm băng mình thoát đi.

Chỉ trong chớp mắt thân ảnh của y đã mất hút trên con đường dẫn ra ngoài Mai Hoa Thung.

Đổng Tiếu nhìn theo bóng Thiệu An, thở phào một tiếng.

Đổng Tiếu nhìn lại ngọn trủy thủ trên tay mình nghĩ thầm:

- Nếu không có ngọn trủy thủ này, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra?

Ý nghĩ kia còn đọng trong đầu thì những cao nhân của Dị Nhân cốc từ trong một tòa lầu cùng với Đổng Chư tuôn ra. Khấu Đại Nhâm vồn vã hỏi Đổng Tiếu:

- Đổng tiểu điệt! Ngươi là huynh đệ kết nghĩa với Minh chủ võ lâm sao?

Đổng Tiếu gượng cười nói:

- Ơ ... Thì đó là thiện ý mà.

- Lão Minh chủ Chung Hảo Kiệt không biết hiền điệt là người Hắc đạo ư?

Đổng Tiếu nhăn mặt nói:

- Đổng Tiếu làm gì qua mặt được Thượng tôn minh chủ. Tất nhiên là người biết Đổng Tiếu là người của Hắc đạo rồi, nhưng Thượng tôn minh chủ kết tình huynh đệ đồng sinh đồng tử.. Khấu Đại Nhâm cau mày:

- Quá lạ lùng ...

Đổng Tiếu cướp lời Khấu Đại Nhâm:

- Khấu đại thúc có gì lạ lùng đâu? Dù Hắc đạo hay Bạch đạo cũng là người võ lâm.

Huống chi Đổng Tiếu lại có duyên với Thượng tôn minh chủ nữa ... Nhưng ...

Đổng Tiếu bỏ lửng câu nói giữa chừng.

Khấu Đại Nhâm nói:

- Đổng hiền điệt nói nhưng là nhưng cái gì. Theo ta biết võ lâm minh chủ có ý buột tất cả giới võ lâm Hắc đạo chúng ta phải trở thành nô nhân cho giới võ lâm Bạch đạo.

Đổng Tiếu gật đầu. Chàng làu bàu nói:

- Chẳng biết ai đặt ra cái lệ Bạch đạo và Hắc đạo để làm gì cơ chứ. Chia như vậy chỉ thêm rắc rối cho con người thôi. Cái gì là Bạch đạo, và cái gì là Hắc đạo nào. Chỗ nào phân biệt được điều này. Đổng Tiếu nói nhưng ơỏ đây là có ý khác.

- Hiền điệt có ý gì?

Đổng Tiếu nhíu mày suy nghĩ rồi nói:

- Tiểu điệt hỏi thật Khấu đại thúc và các chư vị thúc thúc, kể cả cô cô Triệu Vị Thanh nữa.

Khấu Đại Nhâm ve cằm rồi gật đầu nói:

- Hiền điệt nói đi.

- Đổng Tiếu nói ra mong các thúc thúc và cô cô bỏ qua cho. Đổng Tiếu hỏi thật, cái gã Dương Thiệu An khi nãy có đánh lại các vị thúc thúc không?

Nghe Đổng Tiếu hỏi câu này, mặt người nào người nấy cũng đều sượng sùng với những nét bối rối.

Đổng Tiếu nhìn lướt qua mọi người, nhướng mày nói:

- Thấy vẻ mặt của thúc thúc, Đổng Tiếu đã nhận ra ngay mọi người đã bị y đánh bại phải không?

Khấu Đại Nhâm gật đầu:

- Võ công của gã họ Dương dó quá ư cao siêu. Đại thúc không phải là đối thủ của y.

Nói rồi Khấu Đại Nhâm buông tiếng thở dài. Sau khi buông tiếng thở dài, Khấu Đại Nhâm nói:

- Nếu y quay lại.

Đổng Tiếu cướp ngay lời của Khấu Đại Nhâm:

- Chữ "nhưng" của vãn bối là cái ý này đây. Thật ra Minh chủ ca ca chỉ cho Đổng Tiếu một cơ hội duy nhất để cứu các thúc thúc và cô cô lần này thôi ... Một khi gã họ Dương kia quay lại, Đổng Tiếu không thể cản tay được gã nữa.

Đổng Chư chen vào:

- Đổng hiền điệt không thể nói với Minh chủ được à?

- Đổng thúc phụ tưởng gặp Thượng tôn minh chủ ca ca là dễ lắm vậy ... Huống chi Thượng tôn minh chủ còn ... còn khẳng định với Đổng Tiếu, Hắc đạo và Bạch đạo không thể đi chung một đường. Và rất muốn Đổng Tiếu rời khỏi Hắc đạo đầu nhập Bạch đạo. Nhưng Đổng Tiếu không nỡ bỏ các vị thúc thúc nên từ chối ...

Đổng Tiếu thở ra, chàng nhìn Khấu Đại Nhâm.

- Đại thúc, Hoạch Cang thúc thúc đã chết rồi. Đổng thúc phụ sẽ nói với đại thúc.

Nhưng theo ý của Đổng Tiếu thì bỏ quách Dị Nhân cốc cho gã họ Dương đó đi. Chúng ta tìm chốn khác nương thân cũng được. Tranh dành chi cái chỗ đất khỉ ho cò gáy này. Chỉ có được mỗi cái khung cảnh tráng lệ, nên thơ thôi.

Khấu Đại Nhâm thở ra, lắc đầu nói:

- Có bỏ Mai Hoa Thung Dị Nhân cốc, chúng ta cũng khó tìm ra một nơi nào để dừng bước trên chốn giang hồ.

Đổng Tiếu lắc đầu:

- Có gì mà không có ... Giang hồ mênh mông thiếu gì chỗ để nương thân.

Nhìn Đổng Tiếu, Khấu Đại Nhâm nói:

- Hiền điệt thì có mối quan hẹ với Minh chủ, võ lâm Bạch đạo có thể không truy lùng ngươi. Người chúng ta thì e rằng khó qua được kiếp họa này.

Đổng Tiếu lắc đầu:

- Hây ... các vị thúc thúc ... Đổng Tiếu cho dù được Thượng tôn minh chủ ưu ái. Nhưng nhất định không bỏ các thúc thúc và cô cô đâu. Các thúc thúc và cô cô đi đâu, Đổng Tiếu sẽ theo đó.

Khấu Đại Nhâm nhìn sang Đổng Chư:

- Lão Đổng nghĩ sao?

- Khấu huynh, có lẽ chúng ta không rời khỏi Dị Nhân cốc.

Ngạc Thoại bước đi khập khiễng đến bên Khấu Đại Nhâm và Đổng Chư, ôn nhu nói:

- Khấu đại ca, Đổng Chư ca ca, chúng ta là những con người dị dạng. Chúng ta sẽ đi đâu để không bị giới võ lâm Bạch đạo phát hiện?

Y buông một tiếng thở ra, rồi nói tiếp:

- Theo ý Ngạc lão đệ. Chúng ta cứ lưu lại đây quyết một trận sống mái với giới võ lâm Bạch đạo để giữ Mai Hoa Thung Dị Nhân cốc. Chúng ta không thể cứ cúi đầu nhẫn nhục được nữa.

Đổng Tiếu khoát tay:

- Không được ... Không được. Ngạc thúc thúc nói vậy nghe sao được. Chỉ mỗi mình gã Dương Thiệu An thôi đã có thể khống chế bao nhiêu người, huống chi Đổng Tiếu biết trong trướng Thượng tôn minh chủ ca ca còn biết bao nhiêu người nữa. Người nào cũng có võ công cao đến gấp năm gấp mười Dương Thiệu An.

Ngạc Thoại nhìn Đổng Tiếu:

- Biết như vậy rồi, nhưng Đổng hiền điệt bảo chúng ta phải làm sao đây. Tất cả chúng ta đều là Dị Nhân rất dễ bị phát hiện.

- Thà là dễ bị phát hiện còn hơn chường mặt ra cho người ta thấy.

Đổng Tiếu nhìn lại Khấu Đại Nhâm:

- Khấu đại thúc ... Đổng Tiếu ... Khấu đại thúc ... Đổng Tiếu nghĩ có một cách duy nhất để tránh họa nô nhân này, đó là đi trốn à.

- Biết như thế rồi, nhưng trốn ở đâu.

Đổng Tiếu gãi đầu:

- Trốn ở đâu thì sao Đổng Tiếu biết được. Nhưng có một người biết.

Ngọc diện hồ ly Triệu Vị Thanh lên tiếng:

- Ngươi nói ai biết chỗ trốn nào?

Đổng Tiếu chỉ Đổng Chư:

- Còn ai nữa ngoài thúc phụ của Đổng Tiếu. Với kinh nghiệm ngang dọc giang hồ, thúc phụ tất biết chỗ nào kín để trốn Thượng tôn minh chủ ca ca và gã họ Dương kia.

Đổng Chư nhìn Đổng Tiếu:

- Ta biết như vậy, nhưng chẳng lẽ chúng ta chỉ biết trốn thôi sao?

Lão buông tiếng thở dài nhìn qua Khấu Đại Nhâm:

- Khấu huynh, lão Đổng đến huynh lần này để mong thỉnh cầu huynh hiệu triệu giới võ lâm Hắc đạo ... để có thể đường hoàng ngang nhiên đối đầu giới Bạch đạo.

Đổng Tiếu khoát tay:

- Hây ... Thúc phụ, chuyện đó để tính sau. Còn bây giờ, trước tiên là bảo toàn lực lượng trước đã. Đợi thúc phụ hợp lực được mọi người thì e rằng Dị Nhân cốc đã tan tành thành bình địa. Thây chất thành từng đống đó. Việc gì trước mắt thì hãy làm trước, việc gì sau thì sẽ lo sau ...

Khấu Đại Nhâm gật đầu:

- Đổng hiền điệt nói đúng.

Lão nhìn lại Đổng Chư:

- Đổng lão đệ, việc của lão đệ chúng ta sẽ bàn sau, nhưng trước tiên chúng ta có một việc phải làm lúc này là dời Dị Nhân cốc càng sớm càng tốt. Nếu Dương Thiệu An quay lại, chúng ta còn ở đây e rằng ... Tất cả sẽ gặp đại họa diệt thân.

Đổng Chư nói:

- Khấu đại ca, chúng ta đã có Đổng Tiếu.

Đổng Tiếu nhăn mặt:

- Thúc phụ, Đổng Tiếu chỉ xin được một lần thôi. Đâu có lần thứ hai.

Đổng Tiếu vừa nói vừa nhủ thầm:

"Đổng thúc phụ chẳng biết gì cả, trong tình huống khó sử, Đổng Tiếu chỉ nói bừa. Bây giờ gã họ Dương đó quay lại không chừng kéo theo Minh chủ thì mạng của Đổng Tiếu cùng khó giữ được chứ nói là xin cho các vị thúc thúc." Ý nghĩ đó lướt qua, Đổng Tiếu nói với Khấu Đại Nhâm:

- Khấu đại thúc, không bàn nữa. Nước xa không chửa được lửa gần. Chúng ta phải cứu mình thôi, để cứu mình thì chỉ có một cách duy nhất là đi trốn.

Chàng gãi đầu nói:

- Không phải trốn mà phải gọi là hành tung xuất quỷ nhập thần. Hành tung có xuất quỷ nhập thần thì đối phương mới chẳng thể nào tìm được cách đối phó.

Nhìn lại Đổng Chư, Đổng Tiếu nói tiếp:

- Thúc phụ, Đổng Tiếu nói đúng chứ.

Lão Đổng hừ nhạt rồi nói:

- Miệng lưỡi của ngươi thì lúc nào cũng nói được. Chỉ có một thứ, ngươi chẳng bao giờ làm được. Đó là thụ học võ công.

Đổng Tiếu nhìn Đổng Chư gượng cười. Chàng nghĩ thầm:

"Nếu học võ công của các vị thúc thúc ... Nếu không không nhờ đến cái miệng giảo hoạt của Đổng Tiếu thì e rằng giờ này tất cả đã là nô nhân của Dương Thiệu An rồi."

Ma Ảnh Kiếm - Hồi 4 : Chính Đạo Thượng Nhân Hạ Nhân Lụy Tình

Dương Thiệu An đã uống đến cân rượu thứ ba nhưng y vẫn không làm sao quên được tràn tiếu ngạo của Chung Hảo Kiệt minh chủ, khi y thuật lại những chuyện xảy ra tại Dị Nhân Cốc. Thiệu An nhìn vào chén rượu bưng trên tay mình. Y như thể thấy khuôn mặt hóm hỉnh của Đổng Tiếu ngay trong chén rượu. Sự tưởng tượng khiến cho mặt Thiệu An sa sầm với cảm giác bực bội, khó chịu.

Y bâng quơ nói:

- Đúng là hạng tiểu nhân bỉ ổi độc nhất vô nhị trên đời này. Sao tên tiểu tử đó lại có thể tuông ra những lời dối trá mà không biết ngượng miệng.

Thiệu An dốc chén rượu trút hết vào miệng mình. Rượu không khỏa lấy được nỗi bực bội vốn dĩ đã có trong tâm thức sau khi Chung Hảo Kiệt minh chủ thẩm chứng nhân cách của Đổng Tiếu.

Thiệu An buông tiếng thở dài, như thể vừa mới bị một cú lừa mà Đổng Tiếu biến y thành một gã hề. Nỗi muộn phiền kia còn dâng ngập trong tâm thức của Thiệu An thì lại nghe một giọng nói sang sảng cất lên ngay ngưỡng cửa tửu điếm:

- Ai là Ngọc diện tử sát Dương Thiệu An.

Người thốt ra câu nói đó là một hán nhân trung niên với bộ mặt đầy sẹo, trông thật gớm ghiếc. Chỉ nhìn thấy bộ mặt của người đó thôi thì bất cứ ai cũng phải e dè, bởi những vết sẹo trên mặt gã chứng minh y là một con người xem trò chém giết như một trò đùa.

Thiệu An nhìn hán nhân trung niên. Như thể có một sức hút mãnh liệt toát ra từ khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Thiệu An nên gã hán nhân trung niên dời ánh mắt sáng ngời rọi vào mặt y.

Khuôn mặt thanh lâm, tuấn tú của Thiệu An không cần y tự xưng nhưng hán nhân trung niên đã nhận ra y là ai. Gã liền đanh giọng nói:

- Ngươi là Ngọc diện tử sát Dương Thiệu An?

Thiệu An không đáp lời mà bưng bầu rượu chuốc vào chén. Chuốc đầy chén rượu, y mới bưng lên.

Hán nhân trung niên gằn giọng nói:

- Thiệu An, ngươi biết ai đang đứng trước mặt ngươi chứ?

Thiệu An không cần nhìn gã mà thản nhiên buông một câu thật vô nghĩa:

- Tiểu nhân hạ đẳng.

Nghe Thiệu An thốt ra câu nói đó, hán nhân trung niên rít giọng nói:

- Ngươi nói ai là tiểu nhân hạ đẳng. Loạn đao hồn Cù Bá Đạo này ư?

Hừ nhạt một tiếng, Cù Bá Đạo nói tiếp:

- Cả giới võ lâm Bạch đạo sợ ngươi, nhưng Cù mỗ thì không, Cù mỗ tự tìm ngươi đây.

Tìm ngươi để lấy cái mạng của ngươi đó. Nếu ngươi có bản lĩnh, hãy đấu với Cù mỗ trăm chiêu xem kẻ nào là tiểu nhân hạ đẳng. Thiệu An cau mày, bưng chén rượu đầy, từ từ đứng lên.

Cù Bá Đạo nhìn Thiệu An, lòn tay ra sau lưng rút ngọn khoái đao rồi lớn tiếng nói:

- Ngươi nhận lời chứ?

Thiệu An nhướng mày. Nụ cười giả lả nhưng không thiếu nét gợi tình hiện lên hai cánh môi mỏng. Y từ tốn nói:

- Cù các hạ tự cho mình là đệ nhất cao thủ Hắc đạo?

- Cù mỗ dám tự hào điều đó.

Thiệu An ôm quyền:

- Ngưỡng mộ ... Ngưỡng mộ… Cù Bá Đạo nạt ngang:

- Ta chỉ muốn ngươi đấu với ta thôi, chứ không cần sự ngưỡng mộ.

Thiệu An mỉm cười nói:

- Nếu các hạ đỡ được chén rượu này của tại hạ, tại hạ rất sẵn lòng giao thủ trăm chiêu với các hạ, thậm chí còn bái các hạ nữa đó.

- Chén rượu của ngươi có cái gì mà ghê gớm thế.

- Các hạ muốn thấy ư?

- Cho ta thấy đi.

Lời còn đọng trên cửa miệng Cù Bá Đạo thì chén rượu cũng thoát ra khỏi tay Thiệu An.

Chén rượu đầy lướt đi không nhanh như thể nó muốn giữ lại số rượu trong chén không cho trào ra.

Chén rượu lướt đi đủ cho Bá Đạo thấy Thiệu An muốn dùng chén rượu đó công trực tiếp vào mặt gã. Không thèm tránh né, Cù Bá Đạo dựng khoái đao chém xả vào chén rượu.

- Chát ...

Lưỡi khoái đao của họ Cù chém đứt đôi chén rượu làm hai. Cù Bá Đạo chưa kịp thu đao về thì rống lên một tiếng thật lớn. Y loạng choạng thối bộ.

Tất cả người trong tửu điếm không ai có thể tin vào mắt mình.

Khi kịp nhận ra ha nửa mảnh chén rượu đã ghim vào mắt Cù Bá Đạo. Nếu tả đúng hai con ngươi của họ Cù biến thành hai chén rượu đầy.

- Keng ...

Ngọn khoái đao tuột khỏi tay họ Cù rơi xuống sàn gạch tửu điếm tạo ra thứ âm thanh khô khốc nghe thật chói tai. Y buông đao, quờ quạng nói:

- Mắt của ta đâu rồi? Sao lại như thế này?

Thiệu An buông tiếng thở dài từ tốn nói:

- Giờ thì Cù các hạ không thể nào giao thủ với tại hạ rồi. Thậm chí không đáng làm nô nhân nữa.

Vừa nói Thiệu An vừa chậm rãi bước ra cửa. Tất cả mọi người trong tửu điếm đều ngồi thừ ra như thể hóa thành tượng. Khi Thiệu An đi ngang qua họ, Cù Bá Đạo ôm lấy chân Thiệu An. Y gào lên:

- Trả lại cho ta đôi mắt ... Trả lại ta đôi mắt.

Thiệu An gỡ tay Cù Bá Đạo ra khỏi chân mình. Y dùng chân đẩy Cù Bá Đạo ra xa rồi nói:

- Đừng chạm vào tại hạ để nhuộm sự nhơ nhuốc qua tại hạ.

Nói rồi gã quay bước thẳng ra cửa tửu điếm mặc nhiên để cho Cù Bá Đạo với sự tàn phế hành hạ.

Rời tửu điếm, Thiệu An chấp tay sau lưng chậm rãi thả bước đi. Cù Bá Đạo đã nhận lãnh sự bực bội của Thiệu An giáng vào, nhưng cho dù trút sự bực bội đó vào Cù Bá Đạo nhưng trong tâm Thiệu An vẫn âm ỉ ngọn lửa uất hận lạ thường và lại càng nghĩ đến Đổng Tiếu.

Bất giác Thiệu An dừng bước. Y dừng bước vì cảm nhận có ánh mắt nào đang dõi theo từng bước chân của mình. Y điểm một nụ cười mỉm rồi lại tiếp tục bước đi. Chẳng khác nào một gã công tử nhàn du, một tay chấp sau lưng, Thiệu An ung dung quay lại biệt trang của mình.

Nhìn phong thái ung dung tự tại của Thiệu An, chẳng ai ngờ được y vừa mới giáng họa xuống cho Cù Bá Đạo.

Bước vào tiền sảnh tòa biệt trang, Thiệu An vẫn không quay lưng lại. Y nhìn lên tấm hoành y có dòng chữ "Thượng Tôn Chính Đạo". Vẫn không quay mặt nhìn lại, Thiệu An ôn nhu nói:

- Đại sư đến đây tìm vãn bối có điều chi chỉ giáo không?

Cùng với lời nói của Thiệu An thì một vị cao tăng Thiếu Lâm đội mũ rộng vành từ ngoài cửa bước vào. Vị cao tăng lột bỏ chiếc mũ rộng vành rồi chấp tay niệm phật hiệu:

- A di đà phật.

Nghe câu phát hiệu đó rồi, Thiệu An mới từ từ quay mặt nhìn lại. Vị cao tăng Thiếu Lâm trang trọng nói:

- Dương thiếu hiệp đã biết lão nạp là người xuất gia.

Thiệu An bước đến trước mặt vị cao tăng Thiếu Lâm ôn nhu nói:

- Bước chân của những kẻ xuất gia nhất là những cao tăng Thiếu Lâm khác hẳn với những bước chân của người ngoài chốn trần tục. Những bước chân của đại sư tạo nên trong thính nhĩ của Thiệu An sự khoan thai, nhẹ nhàng của kẻ thoát tục.

- A di đà phật ... Lão nạp phải một phen ngạc nhiên vì sự tinh tường của Dương thiếu hiệp. Lão nạp bái phục kỳ tài võ lâm.

Vừa nói vị cao tăng Thiếu Lâm vừa ôm quyền xá.

Thiệu An vội khoát tay cản lại.

- Đại sư đừng làm thế, tại hạ chỉ là phận hậu bối so với đại sư.

- A di đà phật! Thiện tai! Thiện tai!

Tay lần chuỗi hạt, vị cao tăng võ lâm nói tiếp:

- Lão nạp là Tuệ Thông, thừa phật dụ của Phương trượng Chỉ Thiện đến gặp Dương thiếu hiệp.

Thiệu An ôm quyền từ tốn nói:

- Đại sư Chí Thiện phái Tuệ Thông đại sư gặp vãn bối có điều chi cần chỉ giáo.

- A di đà phật! Bần tăng không dám buông lời chỉ giáo Dương thiếu hiệp mà chỉ muốn đàm đạo với thiếu hiệp thôi.

- Thiếu Lâm có điều gì muốn đàm đạo với vãn bối.

- A di đà phật! Thời gian vừa qua giới Hắc đạo luôn rơi vào những tình huống căng thẳng. Hết người này chết đến người kia chết. Mà người gây ra tình huống căng thẳng đó chính là Dương thiếu hiệp. Bần tăng thừa phật dụ của Phương trượng Chí Thiện đến thỉnh cầu Dương thiếu hiệp dừng ngay những việc làm đa sát.

Thiệu An cau mày. Y suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Vãn bối mạo phạm hỏi đại sư một câu.

- A di đà phật! Dương thí chủ cứ hỏi.

Thiệu An chắp tay sau lưng nghiêm giọng nói:

- Phương trượng đại sư Chí Thiện và các cao tăng trên Tung sơn Thiếu Lâm cho rằng những việc làm của vãn bối là sai sao?

- A di đà phật! Sai hay không thì Dương thiếu hiệp tự suy ngẫm sẽ biết. Còn bần tăng không dám nói việc làm này sai, việc làm kia đúng.

- Đại sư không nói được à?

- Bần tăng tin vào sự thông tuệ của thiếu hiệp có thể phân định việc gì đúng, việc gì sai.

Thiệu An nhếch môi cười mim, rồi chỉ bức hoành phí:

- Đại sư nhìn xem, dòng chữ trên bức hoành phí kia là dòng chữ gì.

Tuệ Thông đại sư nhìn lên bức hoanh phí:

- Thượng tôn chính đạo.

Thiệu An gật đầu, ôn nhu nói:

- Đại sư, chính tại hạ vì thượng tôn chính đạo mà hành sự. Nên tại hạ xét việc làm của mình hoàn toàn đúng với chính đạo chân lý làm người.

- A di đà phật! Thế thiếu hiệp có thể cho lão nạp biết chính đạo là gì không?

- Chính đạo luôn thuộc về Bạch đạo.

- Còn Hắc đạo là vô nghĩa, vô đạo, vô chính ư?

- Tất cả bọn người theo Hắc đạo, theo tiểu sinh, là hạng vô nhân, tiểu nhân, cần phải đưa bọn chúng về với chỗ đứng của chúng trong cõi đời này. Tại hạ muốn đưa chúng quay lại đúng thân phận của chúng, là hạng người hạ đẳng, nô nhân.

- A di đà phật! Đó là ý của Dương thiếu hiệp?

- Vâng, đó là ý của Dương Thiệu An.

- A di đà phật! Thế thiếu hiệp có nghĩ người Hắc đạo hay Bạch đạo cũng đều là người không? Đã là con người đều như nhau cả. Tất cả chúng sinh đều bị trầm luân trong vòng sinh tử luân hồi. Nên có người tốt và người xấu, chứ không thể phân biệt được Hắc đạo hay Bạch đạo.

Thiệu An lắc đầu:

- Đó là ý của phật môn. Trong cửa phật có thể vì sự từ bi hỷ xả mà không phân biệt được trắng hay đen. Còn tại hạ là người trần tục, tất phải biết cái gì là trắng cái gì là đen.

Làm con người thì cũng có người này người nọ. Chỉ có những con người trong Bạch đạo mới là thượng nhân, còn kẻ trong Hắc đạo chỉ có thể là hạ nhân. Võ lâm chính vì không có sự phân biệt này nên bấy lâu nay luôn xảy ra những cuộc tranh đoạt giữa Hắc đạo và Bạch đạo.

Không phân biệt đâu là người thượng đẳng, đâu là người hạ đẳng, nên mới để cho Hắc đạo sánh bước cùng với Bạch đạo. Thậm chí có những lúc bọn Hắc đạo ma đầu khuấy động võ lâm, làm chủ giang hồ. Hôm nay thì không, Thiệu An sẽ thượng tôn chính đạo, buột tất cả người Hắc đạo phải quay lại đúng chỗ đứng của họ là những hạ nhân hoặc là những nô nhân không hơn không kém.

Nghe Thiệu An thốt ra câu này, Tuệ Thông buông tiếng thở dài, niệm phật hiệu:

- A di đà phật.

Chờ cho vị cao tăng niệm dứt câu phật hiệu, Dương Thiệu An mới ôm quyền nói:

- Tại hạ nói vậy không sai chứ? Trong ánh mắt tại hạ, Thiếu Lâm tự là người cao nhân thượng đẳng trong cõi đời này.

- A di đà phật! Chư vị tăng huynh ở Thiếu Lâm tự không bao giờ nghĩ mình là thượng nhân trong cuộc đời này.

- Vậy đại sư có điều gì chỉ giáo cho tại hạ?

Tuệ Thông đại sư nhìn Dương Thiệu An, tay lần chuỗi bồ đề, ôn nhu nói:

- Theo ý của bần tăng, Bạch đạo và Hắc đạo cũng như tay mặt và tay trái. Mất một cánh tay thì kẻ đó là người tàn phế ... hay nói cách nào đó bàn tay cũng như bề mặt và bề trái. Một bàn tay mất đi một mặt thì chẳng còn là bàn tay nữa.

Tuệ Thông đại sư ôm quyền:

- Thiếu hiệp là đóa kỳ hoa vạn cổ chí kim không thấy được trong võ lâm nên bần tăng thỉnh cầu thiếu hiệp hiểu sâu câu nói này của bần tăng.

- Ý đại sư muốn Thiếu An phải hiểu như thế nào?

- Tất cả đều là chúng sinh trong cõi phù dung luân hồi này.

Thiệu An lắc đầu:

- Tại hạ không thể chấp nhận người hạ đẳng Hắc đạo sánh bước ngang với Dương Thiệu An. Tất cả bọn Hắc đạo trong võ lâm phải quay lại đúng chỗ của họ.

Buông tiếng thở dài, Tuệ Thông đại sư niệm phật hiệu:

- A di đà phật! Thiếu hiệp đã nói vậy rồi, bần tăng chẳng còn gì để đàm đạo với thiếu hiệp.

Tuệ Thông đại sư nhìn vào mắt Thiệu An:

- Phật môn có câu "hãy tránh xa sát nghiệp", bất cứ ai tạo sát nghiệp không bao giờ đạt được sự thanh thản của tâm hồn. Sát nghiệp chỉ tạo ra những hậu quả tối tăm cho mình và cho con người.

- Thiệu An sẽ nhớ câu giáo huấn này của đại sư.

- A di đà phật ...

Tuệ Thông đại sư ôm quyền:

- Lão tăng cáo từ. Dương thiếu hiệp bảo trọng. Một bước đi sai ngàn đời ân hận.

Nói dứt câu, Tuệ Thông đại sư đội lại chiếc mũ rộng vành rồi bước đi thẳng ra cửa.

Thiệu An cau mày khi thấy sàn gạch để lại những dấu chân Tuệ Thông đại sư.

Tuệ Thông đại sư ra khỏi cửa tiền sảnh, Thiệu An mới nhìn lại bức hoành phí có dòng chữ "Thượng Tôn Chính Đạo." Đôi chân mày của y nhíu lại. Thiệu An nhẩm nói:

- Ta thượng tôn chính đạo mà sai ư?

Thiệu An lắc đầu:

- Không, việc làm ta không sai. Hôm nay Thiệu An thượng tôn chính đạo, ngày mai mọi người có quyền phán xét Thiệu An. Còn hiện tại không ai có quyền phán xét Dương Thiệu An.

Lời nói đó còn đọng trong tâm tưởng Dương Thiệu An, một nữ nhân đội mũ rộng vành có rèm che mặt bước vào. Sự xuất hiện của nữ nhân vận hắc y dạ hành kéo theo một làn xạ hương khỏa lấp khắp gian đại sảnh biệt trang.

Thiệu An quay mặt nhìn lại.

Nữ lang không cởi bỏ chiếc nón rộng vành mà chỉ giũ nhẹ đôi ngọc thủ ra sau lưng. Một luồng nhu khí phát ra từ hai ống tay áo của nữ lang, đóng cửa đại sảnh lại.

Thiệu An thản nhiên trước hành động của nữ lang.

Nữ lang nhỏ nhẹ nói:

- Dương công tử không hỏi ta là ai hay sao?

- Điều đó tại hạ cảm thấy quá dư thừa. Tại sao tại hạ phải hỏi cô nương là ai khi cô nương đã biết tại hạ.

Điểm một nụ cười mỉm gợi tình, Thiếu An nói tiếp:

- Điều mà tại hạ muốn hỏi, là hỏi cô nương tìm đến đây có mục đích gì?

Nữ lang thả bước uyển chuyển tiến đến trước mặt Thiệu An. Nàng dừng chân ngay trước mặt y, rồi nhỏ nhẽ nói:

- Công tử đoán xem, ta tìm đến công tử với mục đích gì?

Thiệu An nhún vai:

- Tại hạ không có thói quen tò mò đi tìm suy nghĩ của người khác.

- Dương công tử có tin trên đời này có một nữ nhân, chỉ vừa diện kiến công tử, đã tơ tưởng suốt năm canh không.

Đôi chân mày của Thiệu An thoạt nhíu lại.

- Cổ nhân có câu nam nữ thọ thọ bất tương thân. Nhưng cũng có những câu:

con người không tự kìm chế được tình cảm khởi phát từ con tim mình.

Y điểm nụ cười mỉm:

- Người đó hẳn là cô nương.

Nữ lang gật đầu:

- Đúng, ta không kìm chế được sự khởi phát rung động của con tim nên mới tìm đến Dương công tử.

Thiệu An khoanh tay trước ngực:

- Giờ thì ta đã có thể hiểu được mục đích của nàng.

- Mục đích của ta là gì?

- Đi tìm tiếng nói của con tim. Nhưng đó chỉ là tiếng nói của trái tim nàng thôi. Còn sự đáp lại còn chờ trái tim Thiệu An sẽ thốt ra lời nói nào.

Buông một tiếng thở dài, Thiệu An nhướng mày nói tiếp:

- Rất tiếc ta lại không biết được phía sau tấm rèm là sắc hoa như thế nào?

- Đôi khi người ta cũng nên giấu chân diện của mình.

Thiệu An khẽ gật đầu:

- Sự bí ẩn luôn làm cho tại hạ có sự phấn khích.

- Mong rằng đó là sự thật mà ta nghe.

- Lúc nào tại hạ cũng nói ra sự thật của lòng mình. Chẳng có gì dấu diếm một người đi tìm tình yêu nơi mình cả. Thế cô nương tìm đến Thiệu An cho Thiệu An cái gì nào.

Nữ lang chỉ vào ngực mình:

- Cho tất cả.

Đôi chân mày Thiệu An nhướng lên:

- Cho tất cả?

Nữ lang gật đầu.

Thiệu An hỏi:

- Cô nương sẽ không đòi hỏi gì sao?

Nàng lắc đầu:

- Không ...

Thiệu An chắp tay sau lưng rồi nói:

- Tại hạ có được diễm phúc như thế nào đây?

- Diễm phúc đó như thế nào còn tùy thuộc vào sự tiếp nhận của Dương công tử.

- Thiệu An rất sẵn lòng nhận sự ban tặng của người khác. Chẳng còn ai chối bỏ trái cấm mà người ta trao cho mình. Nhưng ở đây e rằng không tiện. Thiệu An có chỗ thanh tịnh hơn để chiếm nghiệm trái cấm mà cô nương ban tặng.

Nhìn nữ lang, Thiệu An ôn nhu nói:

- Cô nương đồng ý đến nơi đó chứ?

Nàng gật đầu.

Thiệu An dẫn nữ lang đến gian thượng phòng của mình. Trong gian thượng phòng đó, tất cả vật dụng đều bằng bạc. Trên kệ có những tịnh rượu nổi tiếng trung thổ, được niệm kín.

Ngay giữ gian phòng là một hồ nước bằng đá hoa cương được đánh nhẵn mặt, lên nước bóng ngời. Trong hồ đã có nước và một lớp hoa tươi phủ lên mặt.

Phía đối diện với hồ nước là chiếc tràng kỹ với hai cái gương đồng đặt hai bên. Chỉ bước vào gian thượng phòng này thôi đã cảm nhận được sự khoan khoái lạ thường. Sự khoan khoái mà bất cứ ai cũng hình ra những khoái lạc trần tục khi quay về với bản năng của mình.

Thiệu An lấy một tịnh rượu mở nắp, dốc lên miệng tu luôn một hơi dài rồi nói với nữ lang.

- Cô nương tìm đến Thiệu An, tất có sự tự tin ở bản thân mình.

Nàng gật đầu:

- Tôi tin sẽ không làm Dương công tử thất vọng.

- Tại hạ nghĩ mình sẽ không thất vọng.

Y nói rồi điểm nụ cười mỉm gợi tình khích lệ nàng. Nữ lang như được nụ cười gợi tình của Dương Thiệu An khích lệ, mà từ từ kéo ống tay áo lên. Hữu thủ của nàng chìa ra trước mặt Thiệu An. Một cánh tay với làn da trắng nõn, thanh mảnh. Một cánh tay với tất cả những đường nét thật hoàn hảo.

Thiệu An khẽ gật đầu nói:

- Cánh tay của cô nương thật đẹp.

- Một cánh tay đẹp chưa hẳn là một thân hình đẹp.

Thiệu An gật đầu:

- Đúng! Chỉ một cánh tay thôi chưa thể nói được tất cả vẻ đẹp của mỹ nữ. Đã là một mỹ nữ thì tất cả đều phải hoàn thiện, hoàn mỹ.

Nàng quay lưng lại với Thiệu An, bộ hắc y từ từ trượt qua vai nàng.

Một bờ vai thon thả, đầy đặn và gợi mời.

Nàng nhỏ nhẻ nói:

- Huynh thấy thế nào.

- Rất hợp nhãn tại hạ. Một bờ vai tuyệt mỹ. Tại hạ nhìn bờ vai của cô nương thôi đã có thể hình dung ra những gì còn lại được giấu sau những mảnh lụa vô nghĩa kia.

Lớp lụa đen lại trược tiếp qua khỏi vai nàng để phơi tấm lưng trần trắng nõn với đường cong ngay giữa. Một đường cong mà bất cứ hoa nhân nào cũng muốn chiêm ngưỡng để có thể phác hoạ thành nét đẹp cho bức tranh của riêng mình.

Lớp lụa đen dừng lại ngay vùng tiểu yêu để cho Thiệu An có thể thấy rõ tất cả sự gợi cảm của bờ lưng thon thả, gợi tình.

Nụ cười mỉm lại hiện lên hai cánh môi của Dương Thiệu An. Y buột miệng nói:

- Đẹp lắm.

Lời nói Thiệu An như khích lệ nữ lang, khiến cho tất cả trang phục của nàng trôi tuột xuống dưới hai gót chân. Một thể pháp cân đối đầy đặn.

Một thể pháp ngồn ngộn sức sống biểu lộ qua từng đường cong hoàn mỹ, chỉ có thể vì thể pháp đó như một bức tranh được khắc tạo ra bởi đôi tay chăm chút của tạo hóa.

Vòng tiểu yêu của nàng kết hợp với đôi môi căng tròn tạo nên một sức quyến rũ mà bất cứ nam nhân nào cũng phải thèm khát khi bắt gặp nó. Một khi đã thèm khát thì phải chiếm hữu. Chiếm hữu bằng sự chinh phục của bản thân mình.

Thiệu An lấy tịnh rượu tu luôn một ngụm dài rồi đặt xuống bàn.

Nữ nhân nói:

- Công tử nghĩ sao?

Thiệu An im lặng bước đến sau lưng nàng. Dùng một ngón chỉ, đặt nhẹ vào gáy của nữ lang. Y từ từ vuốt ngón chỉ đó chạy dọc theo xương sống nàng rồi dừng lại trên chiếc tiểu yêu nhỏ nhắn. Lớp da ốc li ti nở rộ khắp thể pháp của nữ lang. Lớp da ốc biểu lộ những xúc cảm do Thiệu An mang đến thông qua ngón chỉ của y.

Thiệu An nhỏ nhẹ nói:

- Ta rất thích những nữ nhân như nàng. Có lẽ trái cấm của nàng hẳn là vừa ngon vừa ngọt mà bất cứ nam nhân nào cũng đều tơ tưởng.

Vừa nói Thiệu An vừa vuốt ve đôi môi căng tròn của nữ lang. Y đưa lần bàn tay lên vai nữ lang rồi từ từ quay nàng lại đối mặt với mình. Nếu không có chiếc mũ rộng vành và rèm phủ che mặt thì nàng đã là một mỹ nữ lõa lồ đứng ngay trước mặt Thiệu An. Chỉ có chiếc mũ và tấm rèm phủ che chân diện nàng chia cắt cánh mắt không rọi đến chân diện mà thôi.

Thiệu An cũng chẳng màng đến chuyện phải xem chân diện của nữ lang như thế nào.

Nàng đã tự tìm đến gã, đã tự thoát y phơi tấm thân lõa lồ ra trước mắt y thì rất tự tin vào nhan sắc của mình. Chỉ chiêm nghiệm phần thể pháp của nàng thôi, nó đã tạo ra một sức quyến rũ mê hoặc lòng người, nói chi đến khuôn mặt.

Nữ lang nhỏ nhẽ nói:

- Trái cấm đã thuộc về chàng.

- Trái cấm đã thuộc về Thiệu An.

Nữ lang gật đầu. Thiếu An rọi mắt xuống đôi nhủ hoa tròn trịa và cân đối, rồi đi lần xuống bên dưới. Bất giác y thối bộ lại hai bước, từ tốn nói:

- Thiệu An thích một trái cấm tròn trịa.

- Trái cấm tròn trịa là trái cấm như thế nào?

- Một sự trọn vẹn, nàng đã có một thể pháp tuyệt vời, tất phải có một khuôn mặt tuyệt vời. Hãy cho ta chiêm ngưỡng dung nhan mà hãy còn là điều bí ẩn đối với ta.

Nữ lang lưỡng lự rồi nói:

- Khi thấy dung nhan này ... Ta sợ ...

- Đừng nghĩ ta sẽ e dè với khuôn mặt của xú nữ.

- Không, ta không sợ mình là một xú nữ.

- Thế nàng sợ điều gì?

Nữ lang im lặng, rồi như thể không kềm chế được sự thôi thúc của Thiệu An mà đưa tay lên vịn vào vành môi. Nữ lang buông tiếng thở dài nói:

- Dương công tử sẽ không quá ngạc nhiên.

- Tạ ngạc nhiên vì có sự quen biết với nàng.

- Ta sợ một điều khác.

Nàng nói dứt câu liền giở chiếc mũ rộng vành có rèm phủ. Chân diện của Ngọc diện hồ ly Triệu Vị Thanh đập vào mắt Thiệu An. Nàng nhìn Thiệu An bằng ánh mắt say đắm.

Bất giác Thiệu An phá lên cười khanh khách.

Nghe Thiệu An cười, Ngọc diện hồ ly Triệu Vị Thanh đỏ mặt thẹn thùng. Nàng miễn cưỡng nói:

- Sao chàng cười.

Thiệu An nhìn thẳng vào mắt Triệu Vị Thanh:

- Nàng định dùng mỹ nhân kế với ta sao?

Vị Thanh lắc đầu:

- Không, Vị Thanh đến tìm Thiệu An không có một mưu kế gì cả. Đến bằng sự thổn thức của trái tim mình.

Thiệu An nhướng mày nhìn Ngọc diện hồ ly Triệu Vị Thanh:

- Chẳng có mưu kế gì cả ư?

- Vị Thanh nói thật. Vị Thanh đã yêu chàng.

Thiệu An với bầu rượu tu một ngụm dài rồi đặt bầu rượu xuống bàn. Y nhìn lại Ngọc diện hồ ly, ôn nhu nói:

- Nàng đúng là đẹp lắm. Nàng đúng là một nữ nhân mà Thiệu An rất thích đó. Một nữ nhân có đầy sức quyến rũ, có cả sự gợi cảm và có tất cả những gì để khiến trong lòng ta phải xao động, háo hức, và đòi hỏi nhưng ...

Thiệu An bỏ lửng câu nói giữa chừng.

Vị Thanh miễn cưỡng nói:

- Nhưng sao?

- Nhưng rất tiếc Ngọc diện hồ ly Triệu Vị Thanh là người của Hắc đạo. Trong tâm của Thiệu An, người Hắc đạo chỉ có thể là hạng người hạ đẳng, nô nhân. Đã là người hạ đẳng nô nhân thì sao có thể giao tình với Dương Thiệu An được chứ.

Vị Thanh đỏ mặt khi nghe Thiệu An thốt ra câu này, nàng miễn cưỡng nói:

- Vị Thanh có là người Hắc đạo thì cũng là con người. Sao lại xem Vị Thanh như hạng người hạ đẳng.

Thiệu An cau mày:

- Hạ đẳng nô nhân thì sao là con người, có thể là một con người nhưng không phải là người.

Thiệu An nói rồi thò tay vào ngực áo lấy miếng ngọc triệt có khắc hai chữ nô nhân. Y ngắm miếng ngọc triệt, từ tốn nói:

- Nàng đã tìm đến Thiệu An, tất đã quyết định sự lựa chọn của mình. Điều đó rất tốt cho nàng. Nàng sẽ là nô nhân trong biệt trang của Dương Thiệu An.

Ngọc diện hồ ly biến sắc. Nàng hồi hộp nói:

- Thiệu An không nghĩ ta tìm đến với Thiệu An vì tình sao?

Nhìn lại Ngọc diện hồ ly, Thiệu An ôn nhu nói:

- Đó là ý nghĩ của nàng. Còn trong tâm tưởng của ta thì Ngọc diện hồ ly vẫn là hạ nhân, nô nhân. Mà hạ nhân Hắc đạo làm sao có tình với Thiệu An được, bởi vì ta là thượng nhân Bạch đạo. Hắc đạo và Bạch đạo chỉ có một mối quan hệ duy nhất, chủ nhân và nô nhân.

Thiệu An nói rồi bước đến toan ấn ngọc triệt nô nhân vào trán Ngọc diện hồ ly Triệu Vị Thanh. Ngọc diện hồ ly luống cuống toan phản kháng lại nhưng Thiệu An đã nhanh tay hơn điểm vào tịnh huyệt của nàng.

Triệu Vị Thanh biến sắc, hối hả nói:

- Vị Thanh chấp nhân chết chứ không biến thành nô nhân.

- Hãy nhận lấy thân phận của mình.

Y vừa nói vừa toan ấn dấu ngọc triệt nô nhân vào tam tinh Ngọc diện hồ ly Triệu Vị Thanh.

Một giọng nói sang sảng cất lên ngay cửa thượng phòng.

- Dừng tay ...

Thiệu An rút ngay ngọc triệt về khi nghe giọng nói đó.

Y nhìn lại cửa thượng phòng.

Giọng nói sang sảng kia cất lên, trong khi Thiệu An lại biểu lộ tất cả sự thuần phục tôn kính của mình.

- Triệu cô nương có thể thoát xác thành bướm. Đó là đặc ân cho những ai biết tìm đến chính đạo võ lâm.

Ma Ảnh Kiếm - Hồi 5 : Chứng Tích Định Nghiệp

Đổng Tiếu nằm duỗi dài trên thảm cỏ xanh mượt, gác tay lên trán ngắm nhìn bầu trời xanh thẳm với những táng mây bồng bềnh trôi trên cao.

Những táng mây, Đổng Tiếu tưởng tượng ra đủ những hình nhân trong tâm trí mình.

Lão Đổng với khinh thuật siêu phàm đã lướt đến ngay trên đầu Đổng Tiếu nhưng y vẫn không nhận ra sự xuất hiện của lão mà ngâm nga hát:

"Hữu sở tư, nãi tai hại hải nam Hà dụng ván vi quân.

Song chầu đại mạo trâm, dọng ngọc thiêu liêu chi.

Vãn quan hữu tha tâm lạp tạp thôi thiêu chi.

Thôi thiêu chi, đương phong đương kỳ khôi.

Tùng kim dĩ vãng, vất phục tương tư. Tương tư dữ quân tuyệt.".

Nghĩa:

"Người yêu tôi, ở lại phía nam biển lớn lớn, cần chi hỏi tặng gì cho chàng.

Em sẽ tặng cây trâm đồi mồi, có hai hạt châu.

Và dùng xâu ngọc mạ bá buột nó.

Nhưng khi nghe tin chàng hai lòng, em đã bẽ gãy và đốt bỏ.

Rồi tung mớ tro cho bay theo gió.

Từ nay trở đi không còn nhớ nhau.

Chuyện nhớ nhau xem như dứt khoát với chàng.".

Lão Đổng vuốt râu càu nhàu nói:

- Tiểu tử, ngươi ca cái con khỉ gì thế ... Ngươi đã yêu rồi sao?

Đổng Tiếu vội vã ngồi lên. Y giả lả cười rồi đưa tay chỉ lên những táng mây trôi:

- Thúc phụ ... con thấy ...

Đổng Chư nhìn theo tay Đổng Tiếu:

- Ngươi thấy gì trên những đám mây đó?

Đổng Tiếu gãi đầu:

- Tại thúc phụ không thấy thôi chứ, người thông minh tuyệt thế như con mới thấy ...

Thúc phụ nhìn kỹ đi ...

Lão Đổng nhìn theo tay của Đổng Tiếu:

- Ta có thấy gì đâu.

- Nó tan mất rồi.

Lão Đổng nhìn sững Đổng Tiếu hỏi:

- Ngươi nói cái gì tan?

- Một đôi uyên ương vừa mới chia lìa.

Lão Đổng nheo mày:

- Ngươi có điên không vậy? Ngươi thấy cái gì trên trời mà như kẻ thất thần, thất sắc vậy. Cái gì là đôi uyên ương?

Đổng Tiếu cười giả lả:

- Thì khi nãy có một táng mây tụ hình giống như một đôi trai gái yêu nhau, nhưng phải chia tay nhau đấy mà. Bây giờ thì nó lại ra hình thù khác.

Lão Đổng vuốt râu nhìn Đổng Tiếu, lắc đầu nói:

- Ngươi cùng mọi người trốn đến quỷ cốc này chỉ nhằm để nằm ỳ ra thả hồn theo những táng mây mà mơ mà mộng, mà ca mà hát sao?

Đổng Tiếu nhăn mặt:

- Thì con đang suy nghĩ đó mà.

Lão Đổng hừ nhạt:

- Suy nghĩ? Thế còn bí kíp tục hóa cốt mà ta trao cho ngươi luyện thì ngươi có suy nghĩ không?

Đổng Tiếu gãi đầu:

- Con suy nghĩ rất nhiều về tuyệt hảo công phu của thúc phụ ...

- Thế ngươi đã luyện tới đâu rồi?

- Đúng ra thì con có thể luyện thành tuyệt hảo công phu của thúc phụ ... Nhưng ...

Nhưng Lão Đổng gắt giọng nói:

- Vì những đám mây kia chứ gì?

Đổng Tiếu lắc đầu:

- Không, không ... vì còn phải suy nghĩ nên chưa luyện thành đó thôi.

- Ngươi nói gi? Vì ngươi suy nghĩ nên chưa luyện thành công phu Tục hóa cốt.

Đổng Tiếu ôm quyền nói:

- Đúng như thúc phụ nói ạ.

Lão Đổng làu bàu nói:

- Tục hóa cốt có gì để ngươi suy nghĩ.

Đổng Tiếu ve cằm, nheo mày nói:

- Khi luyện Tục hóa cốt của thúc phụ con mới phát hiện ra công phu của thúc phụ cao minh khó có công phu nào sánh bằng, nên con phải suy nghĩ. Càng suy nghĩ con càng nhiệm ra tuyệt hảo công phu Tục hóa cốt của thúc phụ ảo diệu phi thường, mênh mông như biển đông, mà người luyện công chẳng khác nào đi trong biển cả mênh mông, không biết bến bờ nào sẽ đến ... Nếu không khéo kẻ hành giả sớm bị chết hụt trong biển cả mênh mông ảo diệu đó.

Lão Đổng cướp lời Đổng Tiếu:

- Rồi sao nữa. Phải chăng chính vì sự chết chìm trong biển cả mênh mông của Tục hóa cốt mà ngươi không dám luyện.

Đổng Tiếu ôm quyền xá:

- Thúc phụ dạy rất đúng. Chỉ còn sợ bơi trong biển cả mênh mông Tục hóa cốt rất dễ bị chết chìm nên con tạm thời gác lại không luyện mà chỉ suy nghĩ về tuyệt quả công phu của thúc phụ thôi.

Lão Đổng lườm Đổng Tiếu:

- Tiểu tử, ngươi còn gì để nói không?

Đổng Tiếu giả lả cười:

- Con chỉ hiểu như thế thôi à.

Lão Đổng trừng mắt nhìn Đổng Tiếu:

- Tiểu tử nghe ta nói đây, ngươi có tin ta sẽ cắt lưỡi ngươi không? Cái lưỡi giảo hoạt nói gì cũng được. Muốn nói là nói, ngươi tưởng ta không biết cố tật làm biếng của ngươi à?

Ngươi không chịu luyện công phu nên bày vẽ ra biển đông biển tây, để rồi ngươi chết chìm.

Ngươi tâng bốc ta để không luyện võ công chứ gì?

Đổng Tiếu nhăn mặt, ngập ngừng nói:

- Thúc phục, xin đừng hiểu lầm con. Con nói thật đó, con càng nghiên cứu càng thấy mình lạc vào dòng.

Lão Đổng quát lớn:

- Thôi, tiểu tử đừng nói càn nữa. Ta không muốn nghe ngươi nói đâu. Ngươi đã thấy rồi đó, gã Dương Thiệu Ân kia cũng chỉ hơn ngươi có một vài tuổi thôi nhưng võ công của y lại xuất quỷ nhập thần, kinh thiên động địa. Chỉ một mình gã đuổi các vị đại thúc nhị thúc và cô cô, từng người ra khỏi Dị Nhân cốc Mai Hoa Thung, phải lánh nạn đến quỷ cốc Hắc Mộc Nhai này. Ngươi có được một phần của gã không? Hay ngươi chỉ biết nằm dài ra bãi cỏ thả hồn theo những đám mây.

Đổng Tiếu nhăn mặt:

- Thúc phụ, có võ công rồi thì được gì ạ?

Lão Đổng hừ nhạt một tiếng rồi nói:

- Có võ công thì được gì à? Trong khi Dương Thiệu Ân ngang dọc giang hồ hành xử bằng hữu và các vị thúc thúc của ngươi bắt làm nô nhân. Còn ngươi thì cứ thả hồn dưng dưng theo những đám mây. Ngươi có đáng là niềm hy vọng của mọi người không?

Đổng Tiếu cúi đầu nhìn xuống.

Chàng lí nhí nói:

- Con đâu có muốn tranh đoạt với người ta.

Lão Đổng thở dài rồi nói:

- Tiểu tử, ngươi nghe cho rõ đây. Cho dù ngươi không muốn tranh đoạt với Dương Thiệu Ân, nhưng ít ra ngươi cũng phải lo đến chư vị thúc thúc của ngươi có nỗi lo như thế nào. Chẳng lẽ ngươi muốn tất cả chư thúc thúc lẫn bản thân ngươi đều trở thành nô nhân cho giới Bạch đạo sao? Ngươi thích làm nô nhân lắm à?

Đổng Tiếu lắc đầu:

- Thúc phụ, tất nhiên con không muốn làm nô nhân rồi.

- Không muốn làm nô nhân sao ngươi lại bàng quan như vậy. Trao cho ngươi bí kíp Tục hóa cốt, ngươi nằm phơi ra thảm cỏ, ngắm nhìn những táng mây bồng bềnh trôi trên trời, ngâm nga hát. Chừng nào ngươi mới luyện thành bí kíp Tục hóa cốt của ta chứ?

Đổng Tiếu xụ mặt, gượng nói:

- Trước sau gì con cũng luyện thành.

Đổng Chư hừ nhạt nói:

- Trước sau gì cũng luyện thành. Thế ngươi không muốn biết lai lịch và thân phận của ngươi, cũng như tung tích của cha mẹ ngươi à?

Đổng Tiếu nghe lão Đổng nói điều này liền phấn khích hẳn lên, vồn vã hỏi:

- Thúc phụ, tất nhiên con muốn biết lai lịch và tung tích của song thân chứ ... Nếu con không muốn biết thì hóa ra mình chẳng có cội có nguồn sao?

- Muốn biết mà ngươi lại chểnh mãng như vậy. Sao ngươi không tự hỏi vì lý do gì mà ta không thố lộ thân phận của ngươi cho ngươi biết. Không nói đến song thân ngươi suốt bao năm qua.

Đổng Tiếu nhìn Đổng Chư, chàng cúi mặt nhìn xuống, nhỏ giọng nói:

- Con có lỗi ... Nhất định con sẽ luyện thành võ công của thúc phụ.

Lão Đổng thở hắt ra rồi nói:

- Tiểu tử, ta đã hội kiến với Khấu đại thúc của ngươi rồi. Ta sẽ nói rõ lai lịch và thân phận của ngươi.

Đổng Tiếu phấn khích hẳn lên, rồi không kiềm chế được ôm chầm lão Đổng:

- Thúc phụ, thúc phụ nói thật chứ? Thúc phụ sẽ nói cho con biết thân phận và lai lịch của con?

Lão Đổng gật đầu:

- Ta sẽ nói.

Đổng Tiếu ôm xiết bờ vai của lão Đổng. Lão quát lớn:

- Tiểu tử, ngươi làm cái trò gì thế?

- Con thương thúc phụ quá à ...

Lão Đổng gỡ tay Đổng Tiếu ra, và nhìn y nói:

- Tiểu tử, ngươi đừng quá phấn khích như thế. Chưa chẳn ngươi biết được thân phận và lai lịch của ngươi rồi là điều đại hạnh đâu.

- Con biết, nhưng dù sao thì con cũng có gốc, có nguồn chứ không phải một kẻ từ trên trời rơi xuống hay từ dưới đất chui lên.

Lão Đổng hừ nhạt rồi nói:

- Đi theo ta.

Lão Đổng đưa Đổng Tiếu đi về gian thảo xá. Trong đó Khấu Đại Nhâm đã ngồi chờ sẵn. Lão Đổng bước đến bên, nói nhỏ vào tai lão Khấu.

Nhìn Lão Đổng, Đổng Tiếu nghĩ thầm:

"Chẳng biết Đổng thúc phục còn giở trò gì nữa đây?" Sau khi hội ý với Khấu Đại Nhâm rồi, lão Đổng mới nhìn lại Đổng Tiếu:

- Tiểu tử, hôm nay chính Khấu đại thúc sẽ nói rõ thân phận của ngươi cho ngươi biết, nhưng trước khi ta nói, ngươi phải thực hiện hai việc.

Đổng Tiếu quỳ sụp xuống, rồi nói:

- Khấu đại thúc, Đổng thúc phụ, con sẵn sàng làm tất cả mọi việc mà thúc phụ và đại thúc chỉ giáo. Chỉ mong đại thúc cho con biết lai lịch và thân phận của con.

Khấu Đại Nhâm nhìn Đổng Tiếu:

- Đổng hiền điệt, chúng ta không biết hôm nay sống, nhưng ngày mai có còn sống hay không, hay lại trở thành nô nhân của giới Bạch đạo, nên quyết định nói rõ tất cả cho ngươi biết sự thật về ngươi. Nhưng trước khi nói ra điều đó, ngươi phải làm hai việc. Thứ nhất ngươi phải luyện thành ...

Khấu Đại Nham nhìn sang lão Đổng.

Lão Đổng trang trọng nói:

- Ngươi phải luyện thành Tục Hóa cốt của ta.

Đổng Tiếu nhìn lên lão Đổng:

- Con hứa sẽ luyện thành.

Lão Đổng khoát tay:

- Không phải hứa mà phải luyện thành.

- Vâng, con sẽ luyện thành Tục hóa cốt của thúc phụ.

Lão Đổng hỏi:

- Điều thứ hai ngươi phải luyện thành Tuyệt kỹ khinh công Vạn Thể Di Bộ của Khấu đại thúc.

Đổng Tiếu gật đầu, háo hức nói:

- Chỉ cần Đổng thúc phụ và Khấu đại thúc chỉ giáo, con sẽ tụ thành ngay.

Lão Đổng cau mày:

- Ta nói nghiêm túc chứ không phải dùng lời xảo ngôn, đa ngôn như ngươi đâu. Bao nhiêu lâu nay chỉ mỗi một tuyệt công Tục hóa cốt, ngươi cũng không tụ thành. Nay luyện một lúc hai tuyệt đỉnh công phu của ta và Khấu đại thúc ... biết bao giờ ngươi mới tụ thành chứ. Nếu như ngươi không tụ thành thì đừng bao giờ nói đến chuyện Khấu đại thúc sẽ thố lộ lai lịch của ngươi.

Đổng Tiếu sụp lạy lão Đổng và lão Khấu rồi khẩn thiết nói:

- Khấu đại thúc, Đổng thúc phục, con hứa chỉ trong một ngày sẽ luyện thành hai tuyệt công đó.

Lão Đổng gắt giọng nói:

- Trong một ngày ngươi sẽ luyện thành ư?

Đổng Tiếu gật đầu:

- Con hứa mà.

- Tiểu tử có định dùng xảo ngôn để che mắt ta và Khấu đại thúc của ngươi không vậy?

Đổng Tiếu chỉ vào ngực mình:

- Lần này, con nói bằng tâm của mình, bằng tất cả sự thành bái đối với Đổng thúc phục và Khấu đại thúc. Nam tử hán đại trượng phu xuất ngôn cửu đỉnh. Nếu con nuốt lời ...

Khấu Đại Nham khoát tay:

- Hiền điệt, ta không cần con thề độc mà muốn con thực hiện tất cả lời nói đó bằng nhuệ khí của mình, bằng tất cả nghị lực và tinh thần của con.

Đổng Tiếu đứng lên:

- Con hứa.

Lão Đổng lừ mắt:

- Lần này thì ngươi không được lừa gạt ta và Khấu đại thúc ngươi đó.

- Con đã quyết định thì sẽ làm được. Thúc phụ và Khấu đại thúc hãy tin con.

Khấu Đại Nhâm nhìn Đổng Tiếu nói:

- Ta tin lời hiền điệt.

Hai người bắt đầu truyền thụ những công phu đắc ý nhất của mình cho Đổng Tiếu. Lần này thì ngay cả lão Đổng cũng không ngờ Đổng Tiếu lại chí tâm rèn luyện võ công như vậy.

Cả Khấu Đại Nham lại càng bất ngờ hơn khi nhận ra Đổng Tiếu tăng tiến gần như ngoài sức tưởng tượng của lão. Chỉ trong một ngày tiếp thụ hai môn công phu Tục Hóa Cốt và Vạn Tướng Di Bộ, nhưng khi bước qua ngày thứ hai, khi ánh bình minh vừa ló dạng thì Đổng Tiếu đã có thể thi triển được cả hai môn công phu đó. Mặc dù chưa thể nói chàng thi triển Vạn Tướng Di Bộ và Tục Hóa Cốt được như Khấu Đại Nham và Đổng Chư, nhưng sự thành tựu của Đổng Tiếu có thể nói là một kỳ tích khiến cho hai người phải vô cùng ngạc nhiên, nếu không muốn nói là sững sờ.

Đổng Tiếu thi triển Vạn Tướng Di Bộ vùn vụt lướt qua một khu bãi tre dày đặt mà khi quay lại trên trang phục của chàng chỉ bị có hai vết sướt, điều đó khiến Khấu Đại Nham buột miệng nói:

- Hiền điệt, hôm nay đại thúc mới tin con là đóa kỳ hoa của giới võ lâm Hắc đạo.

Đổng Tiếu vừa thở vừa ôm quyền nói:

- Đa tạ Khấu đại thúc đã khen ngợi.

Lão Đổng nói:

- Đến lượt ta muốn thấy ngươi thi triển Tục Hóa Cốt.

Lão nói rồi chỉ vào khóm tre bít rịt, chỉ có duy nhất một cái lỗ nhỏ bằng một chậu hoa:

- Hãy chui qua chỗ đó đi.

Đổng Tiếu nhìn chiếc lỗ, rồi vận công, thể pháp của chàng như mềm hẳn ra. Chàng chui qua cái lỗ chỉ to hơn một gang tay mà chẳng khó khăn gì.

Nhìn Đổng Tiếu thi triển Tục Hóa Cốt những tưởng đâu chàng chẳng có xương cốt gì.

Lão Đổng reo lên:

- Có thế chứ, sao hôm nay ngươi có thể giỏi như vậy. Ngươi giỏi hơn ta tưởng, tiểu tử quả là kỳ tài ... kỳ tài ...

Đổng Tiếu quay trở lại. Mồ hôi trên mặt chàng còn đang nhễ nhại bởi vận dụng quá nhiều nội lực để thi triển hai tuyệt công của lão Đổng và lão Khấu.

Ôm quyền xá lão Đổng và lão Khấu, Đổng Tiếu nói:

- Khấu đại thúc, Đổng thúc phụ, con đã làm tròn lời nói của mình ... giờ con muốn biết thân phận và lai lịch của mình.

Lão Đổng vuốt râu.

Đổng Tiếu nhìn lão Đổng miễn cường nói:

- Thúc phụ, là thúc phụ đã hứa với con là ... Con nghĩ lần này thúc phụ sẽ không giấu lai lịch của con nữa.

Lão Đổng chau may hất mặt nói:

- Hê ... Đổng Tiếu này ... Ta hỏi sao hôm nay ngươi giỏi như vậy chứ?

Đổng Tiếu gượng cười, dùng tay áo quệt mồ hôi ướt đẫm mặt rồi nói:

- Dạ, vì con muốn thúc phụ và đại thúc vui vẻ. Đại thúc và thúc phụ vui vẻ sẽ cho con biết lai lịch của con, và song thân con hiện đang ở đâu?

Nhìn sang lão Đổng, rồi mới quay lại đối nhãn với Đổng Tiếu, Khấu Đại Nhâm từ tốn nói:

- Hiền điệt, con muốn biết lắm à?

Đổng Tiếu gật đầu:

- Khấu đại thúc, bấy lâu nay con luôn nghĩ đến điều đó. Cũng như hôm nay bằng tất cả ý chí và nghị lực của mình, con đã vượt qua hai thử thách mà trong tâm con không bao giờ nghĩ tới chỉ nhầm một mục đích duy nhất là muốn biết song thân là ai. Họ đang ở đâu?

Khấu Đại Nham buông tiếng thở dài:

- Hiền điệt theo ta.

Khấu Đại Nham dẫn Đổng Tiếu quay lại gian nhà tranh. Lão chỉ chiếc đôn rồi nói:

- Con hãy ngồi xuống đây.

Đổng Tiếu lưỡng lự ngồi xuống.

Nhìn Đổng Tiếu, Khấu Đại Nham vuốt râu, đôi mắt lồi của lão gần như không chớp, chỉ chăm chăm rọi vào Đổng Tiếu. Một hồi lâu, lão thở ra rồi nói:

- Thời gian qua mau quá, cuối cùng rồi con cũng trưởng thành. Con đã trưởng thành nên cái điều con cần biết phải được biết. Ta không thể giấu được con nữa, nhưng con phải hứa với ta rằng, dù biết được sự thật này thì con cũng phải luôn lượng sức mình trước khi quyết định hành động làm bất cứ việc gì.

- Khấu đại thúc, con hứa.

Khấu Đại Nham mỉm cười, nhìn Đổng Tiếu. Từ trước đến nay, lần đầu tiên Đổng Tiếu mới thấy được nụ cười trên môi Khấu Đại Nham. Vốn bình nhật hàng ngày, chàng không bao giờ thấy lão cười, cho dù đó là một nụ cười mỉm. Chính vì thiếu hẳn nụ cười nên mặt lão cứ trơ ra và càng lạnh băng hơn với đôi mắt thồi lồi.

Khấu Đại Nham tằng hắng như thể lấy giọng rồi nói:

- Đổng hiền điệt, trong võ lâm giang hồ trước đây chia làm hai đạo, Hắc đạo và Bạch đạo. Người thuộc Hắc đạo bị liệt vào những bá nhân gian ác thấp hèn. Còn Bạch đạo là những chính nhân quân tử. Cớ sự phân chia đó bởi vì Hắc đạo có những môn võ công tàn độc, còn Bạch đạo thì tự cho võ công của họ là chính.

Đổng Tiếu lắc đầu:

- Khấu đại thúc, con lại nghĩ khác.

Khấu Đại Nham nhìn Đổng Tiếu nói:

- Con nghĩ thế nào?

- Con nghĩ chẳng có Hắc đạo hay Bạch đạo gì cả, cũng chẳng có thứ võ công nào là võ công Hắc đạo hay võ công Bạch đạo. Mỗi một võ công có đặc thù và uy lực riêng của nó.

Nhưng môn v nào cũng chỉ để bảo vệ mình, để hành hiệp cứu người. Và bất cứ môn võ công nào cũng có thể giết người.

Khấu Đại Nham gật đầu:

- Đó cũng là ý nghĩ của cha mẹ con. Nhưng giới võ lâm thì đâu có nghĩ vậy. Họ phân chia một cách hồ đồ. Thế mới có Hắc đạo và Bạch đạo.

Lão Khấu vuốt râu và nói tiếp:

- Lúc cha mẹ con sinh thời, Bạch đạo và Hắc dạo đều có thực lực ngang nhau. Bên Hắc đạo thì có Môn chủ Hắc đạo Thiên Diện Ma Tôn Hà Chuẩn. Và chính Thiên Diện Ma Tôn là ngoại tổ của con.

Đổng Tiếu tròn mắt hỏi:

- Ngoại tổ của con là Hắc đạo Thiên Diện Ma Tôn?

Khấu Đại Nham gật đầu:

- Đúng như vậy.

- Vậy còn bên Bạch đạo là ai?

- Bạch đạo có Thiên Can Thần Chỉ Thượng Quan Kỳ.

Vuốt râu, Khấu Đại Nham từ tốn nói tiếp:

- Môn chủ Thiên Diện Ma Tôn Hà Chuẩn và Thiên Can Thần Chỉ Thượng Quan Kỳ đều là những anh hùng cái thế, võ công hai người đạt đến cảnh giới lư hỏa thuần thanh do đó được giới võ lâm suy tôn một người là Minh chủ Hắc đạo, còn người kia là Minh chủ Bạch đạo, nhưng tự biết họ cân tài, cân sức với nhau nên không hề chạm trán với nhau.

Đổng Tiếu xoa tay:

- Khấu đại thúc, thế thì tốt quá.

- Nếu cứ như thế thì võ lâm luôn bình lặng. Hắc đạo một đường, Bạch đạo một đường, chẳng ai đụng đến ai. Nhưng rồi một ngày kia, môn chủ Hắc đạo Thiên Diện Ma Tôn và Thiên Can Thần Chỉ bất ngờ hẹn quyết đấu với nhau. Nguyên cớ vì sao thì không một người nào biết.

Đổng Tiếu cau mày:

- Cả võ lâm Hắc đạo và Bạch đạo mà không ai biết nguyên cớ ư?

- Chuyện can qua này thuộc về những tiền nhân, những người như ta làm sao xen vào được. Lúc bấy giờ ta cũng chẳng có chức phận gì trong Hắc đạo cả.

Khấu Đại Nham buông tiếng thở ra:

- Phận ai nấy giữ mà.

Đổng Tiếu nói:

- Vậy ngoại tổ Thiên Diện Ma Tôn và Thiên Can Thần Chỉ, ai thắng ai?

- Cho đến bây giờ cũng không ai biết người nào thắng, bởi cuộc phó hội hai người hoàn toàn giữ bí mật. Không một người nào biết được và ai thắng thì cũng chẳng ai biết. Nhưng cuộc hội kiến giữa môn chủ và Thiên Can Thần Chỉ trở thành một bí mật trong chốn võ lâm giang hồ, chẳng người nào phát hiện ra được.

Lão Khấu bưng lấy bầu rượu tu một ngụm, rồi nói tiếp:

- Trước khi môn chủ rời đại đường Hắc đạo đi phó hội với Thiên Can Thần Chỉ Thượng Quan Kỳ đã trao toàn bộ quyền chưởng Hắc đạo cho Bạch Diện Tiên Cô Hà Tịnh Cơ.

Đổng Tiếu nói:

- Khấu đại thúc, Bạch Diện Tiên Cơ Hà Tịnh Cơ phải chăng là mẫu thân của con?

Khấu Đại Nham gật đầu:

- Không sai. Bạch Diện Tiên Cơ chính là mẫu thân của hiền điệt, còn phụ thân của hiền điệt là giang hồ kỳ hiệp Lâm Chí Khanh, là sư đồ mà Thiên Can Thần Chỉ Thượng Quan Kỳ ái mộ nhất.

Đổng Tiếu cau mày:

- Sao lạ vậy?

- Hiền điệt nói lạ là sao?

- Phụ thân là sư đồ ái mộ của Thượng Quan Kỳ lão tiền bối sao lại có thể là tướng công của Bạch Diện Tiên Cơ mẫu thân?

- Đây mới là câu chuyện chính. Thiên Can Thần Chỉ Thượng Quan Kỳ trao lại môn chủ Bạch đạo cho giang hồ kỳ hiệp Lâm Chí Khanh. Sau khi lão đi phó hội với Môn chủ Hà Chuẩn thì Lâm Chí Khanh tạm thời chấp chưởng chức vị Minh chủ Bạch đạo.

Buông một tiếng thở dài, Khấu Đại Nham nói tiếp:

- Phụ thân và mẫu thân của hiền điệt, một người là Hắc đạo thánh cô, còn người kia là chấp chưởng Minh chủ Bạch đạo, nhưng khi gặp nhau lại nẩy sinh tình cảm. Hai người quyết định thành thân để hòa hợp Hắc Bạch nhị đạo.

Đổng Tiếu xuýt xoa:

- Khấu đại thúc, điều đó tốt quá rồi.

Khấu Đại Nham lắc đầu:

- Chẳng tốt chút nào.

Đổng Tiếu nhướng mày:

- Hòa hợp hai phái Hắc Bạch là tốt quá, sao lại chẳng tốt. Chẳng tốt là làm sao chứ?

Khấu Đại Nham vuốt râu, tọng thêm một ngụm rượu rồi nói:

- Cuộc tình của song thân hiền điệt vốn là hai người có ý tốt nhưng vô tình phạm vào đại giới quy của Bạch đạo lẫn Hắc đạo. Thánh cô và Lâm đại hiệp bị trục ra khỏi giang hồ.

Đổng Tiếu gật đầu:

- Vậy cũng được, song thân của con được thanh thản vui vẻ không vướng bận chuyện thị phi.

- Nói như hiền điệt thì dễ quá. Ai cũng có thể gác kiếm rút lui giang hồ. Nhưng không như hiền điệt nghĩ đâu, mặc dù bị trục ra khỏi võ lâm nhưng cả Thánh cô và Lâm đại hiệp vẫn là người của võ lâm. Lại còn phân biệt như những kẻ phản bội lại bằng hữu. Một ngày kia Thánh cô bắt hiền điệt đến trao cho lão Đổng.

Khấu Đại Nham ngần ngừ nhìn chàng:

- Ta nói ra điều này để hiền điệt hiểu, Đổng Chư trước đây là Đào Hoa Tặc. Mặc dù mang cái danh là Đào Hoa Tặc, nhưng trong tâm ý chỉ tôn thờ có một người.

Đổng Tiếu nói:

- Đại thúc không nói ra thì con cũng có thể đoán được. Thúc phụ nhất định tôn thờ mẫu thân rồi.

- Sao hiền điệt biết?

- Bởi khi thúc phụ dặn con bôn ba giang hồ thì đã biểu lộ điều đó. Có lúc người rất thương con nhưng đôi khi lại nhìn con như chiếc gia trong mắt.

- Tình yêu là như vậy đó, Thánh cô biết Đổng Chư yêu mình nên mới trao hiền điệt lại cho y. Người cũng dặn khi nào hiền điệt trưởng thành thì trao lại cho hiền điệt vật này.

- Mẫu thân có để lại kỷ vật cho con ư?

- Tất nhiên phải có kỷ vật cho hiền điệt chứ?

Lão Khấu quay chiếc bàn một vòng, một chiếc hộc bí mật lộ ra. Lão lấy trong hộc đó ra một chiếc tráp, rồi mở tráp, đặt lên bàn. Khấu Đại Nham nói tiếp:

- Trong tráp có cái gì thì đại thúc không biết.

Đổng Tiếu tròn mắt:

- Đại thúc giữ chiếc tráp bấy lâu này mà không biết có cái gì trong đó à?

- Thánh cô di ngôn chỉ có hiền điệt mới mở tráp.

Đổng Tiếu sững sốt nhìn Khấu Đại Nham. Chàng nghĩ thâm:

"Nếu mình là Khấu đại thúc thì hẳn đã mở ra xem trong tráp có gì rồi." Khấu Đại Nham ôn nhu nói tiếp:

- Thánh cô giao hiền điệt cho Đổng Chư rồi ra đi. Từ đó chẳng biết người nơi nào.

- Phụ thân con có biết mẫu thân đi đâu không?

- Ngay cả giang hồ kỳ hiệp Lâm Chí Khanh cũng mất tích cùng với mẫu thân. Đại thúc không nghe giới võ lâm Bạch đạo nhắc đến người.

Đổng Tiếu cau mày:

- Lạ thật. Hết ngoại tổ và Thiên Can Thần Chỉ mất tích, giờ lại đến mẫu thân và phụ thân mất tích. Các người đó đi đâu nhỉ?

- Nếu chỉ có thế thôi thì không nói làm gì. Nhưng có chuyện đáng phải nói là giới Bạch đạo nổi lên một cao thủ kỳ tuyệt, người đó là Minh chủ Chung Hảo Kiệt. Khi Chung Hảo Kiệt trở thành Minh chủ Bạch đạo thì kể từ đó Bạch đạo lấn lướt dần Hắc đạo và sau cùng biến Hắc đạo thành những kẻ hạ nhân. Sự thể ngày hôm nay thì hiền điệt đã biết rồi đó.

Lão buông tiếng thở dài:

- Đại thúc sợ rằng Minh chủ Bạch đạo Chung Hảo Kiệt sẽ tìm ra tung tích của hiền điệt nên mới bàn với lão Đổng, dẫn hiền điệt lang bạt giang hồ, hầu tránh tai mắt của Minh chủ Bạch đạo. Cho nên hôm nay hiền điệt đã trưởng thành, đại thúc mới nói tất cả cho hiền điệt biết. Có biết thân phận mình rồi, hiền điệt cũng phải che giấu. Một khi thân phận của hiền điệt đến tai võ lâm Minh chủ Chung Hảo Kiệt, đại thúc nghĩ lão chẳng để yên cho hiền điệt đâu. Vậy làm bất cứ việc gì, hiền điệt cũng phải suy tính lợi hại.

Đổng Tiếu gượng cười nói:

- Đại thúc quá lo cho con rồi, dù sao con cũng là huynh đệ đồng sinh đồng tử với Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt.

Lão Khấu vuốt râu, lắc đầu:

- Hiền điệt đừng nói với ta những lời nói đó. Thật ra những gì hiền điệt nói với Dương Thiệu An tại Dị Nhân cốc mà ta đã nghe chẳng qua đó chỉ là những xảo ngôn thôi. Ta chỉ thắc mắc một điều, tại sao trong tay hiền điệt lại có ngọn trủy thủ của Minh chủ Chung Hảo Kiệt.

Đổng Tiếu sượng mặt. Chàng giả lả cười. Mặc dù giả lả cười nhưng nụ cười của chàng cũng rất tươi, tạo ra sự hoan hỷ cho người đối diện.

Đổng Tiếu vừa cười vừa nói:

- Nói cách nào đó thì con là kẻ thông minh nhất trên đời.

Khấu Đại Nham buông tiếng thở dài rồi nói:

- Hẳn hiền điệt đã đoán ra vì sao ta và Đổng Chư phải khổ luyện tuyệt công Vạn Tướng Di Bộ và Tục Hóa cốt chứ?

Đổng Tiếu gượng cười, khẽ gật đầu:

- Con hiểu.

- Hiểu như thế nào?

Đổng Tiếu xoa trán mình:

- Nếu con đoán không lầm, đại thúc và thúc phụ truyền hai tuyệt đại công đó cho con cốt để con chạy trốn nếu lỡ chạm mặt với Thượng tôn minh chủ và Dương Thiệu Ân.

Khấu Đại Nham gật đầu:

- Hiền điệt đã hiểu ý của đại thúc rồi đó.

Lão nhìn Đổng Tiếu:

- Hiền điệt không thể trở thành nô nhân cho giới Bạch đạo, nhất là nô nhân cho Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt.

- Con biết vì sao đại thúc có ý đó rồi. Phải chăng con là giọt máu kết hợp giữa Hắc đạo và Bạch đạo, là hậu nhân của Môn chủ Hà Chuẩn và đại đồ đệ của Thiên Can Thần Chỉ Thượng Quan Kỳ?

Khấu Đại Nham vuốt râu gật đầu, ôn nhu nói:

- Hiền điệt phải là võ lâm minh chủ. Có là võ lâm Minh chủ thì mới có thể cởi cái họa kiếp cho những kẻ khổ hạng trong giới Hắc đạo.

Đổng Tiếu ôm quyền:

- Đại thúc đã kỳ vọng vào con, nhất định con sẽ không phụ lòng đại thúc. Không chỉ con là võ lâm Minh chủ, còn phải tìm ra những uẩn khúc của tiền nhân và song thân.

Lão Khấu cau mày:

- Hiền điệt nói có quá lời không?

Đổng Tiếu bẽn lẽn nói:

- Thì ... thì cứ nói, còn làm tới đâu thì con cố làm tới đó, nhưng con sẽ không biến thành nô nhân đâu.

Khấu Đại Nham gật đầu:

- Đại thúc cầu mong con đừng biến thành nô nhân là được rồi.

- Nhất định con sẽ không là nô nhân.

Lão Khấu vuốt râu rồi nói:

- Cái gì cần nói, ta đã nói tất cả với hiền điệt. Hiền điệt đã lớn khôn, đủ trí thông minh để suy xét trước khi làm bất cứ việc gì. Có một điều con nên nhớ, hiền điệt là người của Hắc đạo, lại là giọt máu của Thánh cô. Trong mắt Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt, hiền điệt là người hạ đẳng. Nếu y bắt được hiền điệt chẳng khác nào bắt được kẻ thù cho nên hiền điệt cần phải che đậy hành tung của mình.

Đổng Tiếu ôm quyền gật đầu nói:

- Con sẽ ghi nhớ lời huấn ngôn này của đại thúc.

Khấu Đại Nham cầm chiếc tráp đặt vào tay chàng:

- Vật này là của hiền điệt. Hiền điệt hãy giữ lấy.

Nhận lấy chiếc tráp, Đổng Tiếu quỳ xuống sụp lạy.

Khấu Đại Nham đỡ Đổng Tiếu lên từ tốn nói:

- Cuối cùng thì hiền điệt cũng phải biết tất cả thôi mà.

Khấu Đại Nham nói đến đây bất ngờ quay ngoắc ra cửa:

- Ai ...

Lão và Đổng Tiếu bước ra ngoài thảo xá thì gặp Đổng Chư.

Lão Khấu nói:

- Đổng lão đệ có thấy ai vừa mới ở đây không?

Đổng Chư lắc đầu:

- Đệ nào thấy người nào?

Lão Khấu nhìn xuống đất, lão cau mày khi thấy dấu chân để lại trên mặt đất. Lão buông tiếng thở dài nhìn Đổng Tiếu:

- Kể từ hôm nay, hiền điệt phải tự bảo trọng lấy mình.

Nghe giọng trang trọng của Khấu Đại Nham, ngay cả Đổng Chư cũng phải lo lắng. Lão nhìn qua Đổng Tiếu:

- Tiểu tử nghe đại thúc của ngươi nói rồi chứ. Ngươi đừng thả hồn theo những táng mây nữa mà có thể vong mạng hoặc trở thành nô nhân bất cứ lúc nào. Ngươi đừng có nói mình là tiểu đệ đồng sinh đồng tử của võ lâm Minh chủ đó.

Lão vừa nói dứt câu thì Ngọc Thoại hối hả cùng Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Vị Thanh bước vào.

Ngọc Thoại nói:

- Khấu đại ca, người của võ lâm Bạch đạo lại kéo đến quỷ cốc Hắc Mộc Nhai.

Khấu Đại Nham nheo mày nói:

- Sao võ lâm Bạch đạo lại phát hiện ra chúng ta nhanh như vậy?

Đổng Tiếu lên tiếng:

- Họ phát hiện ra chúng ta thì chúng ta lại bôn tẩu thôi.

Chàng nhìn Đổng Chư:

- Thúc phụ, bao nhiêu năm xuôi ngược giang hồ, chắc chắn thúc phụ sẽ tìm được chốn dung thân.

Đổng Chư nghiêm mặt nói:

- Khấu đại ca, chúng ta một trận sinh tử với chúng.

Khấu Đại Nham buông tiếng thở dài:

- Đổng lão đệ, hãy để ta ra tiếp Dương Thiệu Ân. Ta chấp nhận chết để các người được sống trong quỷ cốc Hắc Mộc Nhai.

Ngọc Diện Hồ Ly nói:

- Khấu đại ca, không chỉ có Dương Thiệu Ân mà còn có cả Minh chủ Chung Hảo Kiệt đến đây nữa.

Lão Khấu lộ vẻ khẩn trương rồi nói với Ngọc Diện Hồ Ly:

- Triệu muội, Đổng lão đệ, ta giao Đổng Tiếu cho hai người tìm cách ly khai khỏi quỷ cốc Hắc Mộc Nhai này. Tất cả mọi chuyện ở đây hãy để ta giải quyết.

Đổng Chư lưỡng lự:

- Khấu đại ca ...

Khấu Đại Nham thở ra nói:

- Tạm thời cứ như thế đi, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác.

Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Vị Thanh nhỏ nhẻ nói:

- Khấu đại ca, hãy để Đổng Tiếu đi cùng với muội được rồi. Còn Đổng ca ở lại cùng với đại ca lo cho những người của Dị Nhân cốc.

Đổng Chư nhìn Khấu Đại Nham nói:

- Đại ca, Triệu muội nói như thế cũng đúng. Đệ không nên theo Đổng Tiếu, dù sao thì y cũng đã lớn rồi.

Khấu Đại Nham suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Vậy cũng được.

Lão nhìn lại Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Vị Thanh:

- Triệu muội, bảo hộ cho Đổng Tiếu. Nếu Bạch đạo có Dương Thiệu Ân thì Hắc đạo chúng ta chỉ còn kỳ vọng mỗi Đổng Tiếu thôi.

- Muội biết, đại ca yên tâm. Muội sẽ luôn để mắt đến Đổng Tiếu.

Lão Khấu vuốt râu rồi nói:

- Được, đại ca tin vào muội.

Khấu Đại Nham nhìn lại Đổng Chư và Ngọc Thoại.

Đổng Chư và Ngọc Thoại đồng lên tiếng:

- Đồng sinh, đồng tử.

Nhìn ba vị thúc thúc, Đổng Tiếu không kiềm được lòng. Chàng nói:

- Thúc phụ, đại thúc, nhị thúc ... cho hiền điệt đi với.

Khấu Đại Nham nhìn lại Đổng Tiếu trang trọng nói:

- Nếu nghĩ đến các vị đại thúc, hiền điệt nên nghĩ đến thân phận của mình.

Nói rồi lão cương quyết nói với Đổng Chư và Ngọc Thoại:

- Chúng ta đi.

Ngọc Thoại nhìn Vị Thanh:

- Muội bảo trọng.

Vị Thanh khẽ gật đầu:

- Nhị ca yên tâm. Bảo trọng.

Ma Ảnh Kiếm - Hồi 6 : Bên Bờ Nô Vực

Ngọc Diện Hồ Ly chỉ chiếc tráp trên tay Đổng Tiếu:

- Trên tay ngươi là cái gì thế?

- À ... báu vật của mẫu thân trao lại đấy mà.

Vừa nói Đổng Tiếu vừa mở nấp chiếc tráp. Bên trong là một xâu chuỗi có mặt được đúc bằng cẩm thạch lên nước nổi những đường vân óng ả.

Đổng Tiếu ngắm xâu chuỗi rồi tự đeo vào cổ mình.

Ngọc Diện Hồ Ly nói:

- Phải mẫu thân ngươi là Thánh cô?

Đổng Tiếu gật đầu:

- Cô cô nói đúng rồi.

Đổng Tiếu buông tiếng thở ra nhìn về phía trưới nói:

- Cô cô, chúng ta phải làm sao?

- Thế ngươi tính làm sao?

Đổng Tiếu nheo mày:

- Thực tâm tiểu điệt không muốn bỏ các vị thúc thúc trong lúc này. Chẳng lẽ thấy biến lại bỏ chạy thì đâu phải là anh hùng hảo hán. Nhưng ...

Ngọc Diện Hồ Ly cướp lời chàng:

- Nhưng sao?

- Nếu tiểu điệt không nghe lời đại thúc, sợ rằng đại thúc ...

Đổng Tiếu chưa kịp nói hết câu thì bất thình lình Ngọc Diện Hồ Ly điểm vào tịnh huyệt chàng.

Đổng Tiếu tròn mắt nhìn Ngọc Diện Hồ Ly:

- Cô cô, sao lại điểm huyệt tiểu điệt.

- Ta có điều khó xử của ta.

Đổng Tiếu lắc đầu:

- Cô cô có điều khó xử à? Khó xử sao lại điểm huyệt tiểu điệt. Hành động của cô cô khó hiểu quá.

Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Vị Thanh buông tiếng thở dài rồi nói:

- Đổng Tiếu, ngươi và Thượng tôn minh chủ là huynh đệ đồng sinh đồng tử, nên Thượng tôn minh chủ muốn gặp ngươi.

Đôi chân mày Đổng Tiếu nhíu lại. Chàng nhìn Triệu Vị Thanh rồi miễn cưỡng nói:

- Cô cô nói vậy có ý gì nào? Tiểu điệt không hiểu, phải chăng ...

Đổng Tiếu bỏ lửng câu nói giữa chừng.

Ngọc Diện Hồ Ly nhìn chàng từ tốn nói:

- Đổng Tiếu, nếu như cô cô trao ngươi cho Thượng tôn minh chủ, ngươi có giận cô cô không?

Đổng Tiếu ngây người, một lúc sau chàng mới nói:

- Cô cô định trao tiểu điệt cho Thượng tôn minh chủ ư?

Ngọc Diện Hồ Ly gật đầu:

- Đúng là ta có ý đó.

Đổng Tiếu trang trọng nói:

- Tại sao cô cô có ý đó?

Ngọc Diện Hồ Ly đỏ mặt. Mãi một lúc mới nói:

- Ta có điều khó xử.

- Điều khó xử của cô cô phải chăng là không muốn những vị thúc thúc phải trở thành nô nhân cho giới Bạch đạo, nhất là nô nhân cho Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt?

Ngọc Diện Hồ Ly lưỡng lự rồi gật đầu:

- Đúng như vậy.

Đổng Tiếu mỉm cười:

- Vậy cô cô hãy giải huyệt cho tiểu điệt đi?

- Giải huyệt rồi, ngươi sẽ bỏ chạy.

Đổng Tiếu mở to mắt hết cỡ nhìn Ngọc Diện Hồ Ly:

- Cô cô sợ tiểu điệt bỏ chạy sao?

Đổng Tiếu lắc đầu:

- Nếu cô cô nghĩ vậy là sai rồi. Không, tiểu điệt không bỏ chạy đâu. Tiểu điệt chỉ sợ một điều ...

- Ngươi sợ điều gì?

- Cho dù cô cô có trao tiểu điệt cho Thượng tôn minh chủ thì các vị thúc thúc cũng khó tránh được họa nô nhân.

Ngọc Diện Hồ Ly lắc đầu:

- Thượng tôn minh chủ cần ngươi hơn là cần những huynh đệ của ta.

- Nghĩa là Thuợng tôn minh chủ có tiểu điệt rồi tất sẽ không buộc những vị thúc thúc làm nô nhân?

Ngọc Diện Hồ Ly gật đầu:

- Ta nghĩ như vậy.

- Cô cô nghĩ như vậy sao còn chưa giải huyệt cho tiểu điệt, để tiểu điệt đến tham kiến Thượng tôn minh chủ.

- Ngươi không nói hai lời chứ?

Đổng Tiếu cau mày nói:

- Cô cô đừng mất thời gian nữa, tiểu điệt không có ý bỏ đi đâu.

Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Vị Thanh nhìn vào mắt Đổng Tiếu.

Vừa được giải huyệt, Đổng Tiếu nói:

- Chúng ta đi!

Triệu Vị Thanh lạnh lùng hỏi:

- Đi đâu?

- Còn đi đâu ngoài mỗi một lối duy nhất là gặp Thượng tôn minh chủ. Hay cô cô sợ tiểu điệt bất ngờ bỏ chạy? Cô cô đừng nghĩ đến điều đó có được không?

- Ta không nghĩ đến điều đó. Nhưng ...

- Nhưng sao?

- Ngươi là kẻ giảo hoạt khó lường.

Mặt Đổng Tiếu sa sầm:

- Ai nói với cô cô tiểu điệt là kẻ giảo hoạt khó lường.

- Dương Thiệu Ân và Thượng tôn minh chủ.

Đổng Tiếu cau mày:

- Cô cô đã gặp hai người này?

Ngọc Diện Hồ Ly im lặng.

Đổng Tiếu nói:

- Cô cô im lặng, tất đã thừa nhận.

- Ta thừa nhận đã thừa nhận đã gặp Dương Thiệu Ân và Thượng tôn minh chủ.

Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Vị Thanh nhìn Đổng Tiếu:

- Ta có điều khó nói với ngươi.

- Đã là con người thì ai cũng có những điều khó nói với người khác. Nhưng tiểu điệt có thể đoán được ý của cô cô. Chúng ta đi.

Đổng Tiếu đi trước, Ngọc Diện Hồ Ly đi sau như thể canh giữ không cho chàng có cơ hội bỏ trốn.

Đổng Tiếu chợt dừng bước hỏi Ngọc Diện Hồ Ly:

- Cô cô quyết định trao tiểu điệt cho Dương Thiệu Ân và Thượng tôn minh chủ, vậy cô cô có nghĩ đến sự phẫn nộ của Khấu đại thúc và thúc phục cũng như những người khác không?

Ngọc Diện Hồ Ly buông tiếng thở dài, rồi nói:

- Ta thà phụ bá nhân còn hơn để bá nhân phụ ta.

- Bá nhân là ai? Cô cô phụ ai, và ai phụ cô cô?

Triệu Vị Thanh nhìn chàng rồi nói:

- Ta thà phụ Khấu Đại Nham và những người bằng hữu trong Hắc đạo chỉ để có được một người.

- Ai? Thượng tôn minh chủ chăng?

- Dương Thiệu Ân.

Đổng Tiếu lỏ mắt nhìn Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Vị Thanh, chàng ngập ngừng nói:

- Bá nhân phụ cô cô là Dương Thiệu Ân?

Triệu Vị Thanh cắn răng vào môi dưới, khẽ gật đầu.

Đổng Tiếu buột miệng nói:

- Quái thật, cô cô sợ Dương Thiệu Ân phụ cô cô? Phụ là sao? Chẳng lẽ hai người ...

Đổng Tiếu xoa trán nhìn chăm chăm vào Ngọc Diện Hồ Ly:

- Giờ thì tiểu điệt có thể đoán vì sao Thượng tôn minh chủ và Dương Thiệu Ân lại phát hiện ra chỗ ẩn náu của các vị thúc thúc sớm như vậy. Nhất định kẻ thố lộ quỷ cốc Hắc Mộc Nhai cho Thượng tôn minh chủ biết chính là cô cô.

Triệu Vị Thanh im lặng không đáp lời nào.

Đổng Tiếu gằn giọng nói:

- Cô cô, tiểu điệt nói có đúng không?

Ngọc Diện Hồ Ly thở ra rồi gật đầu:

- Chính ta đã thố lộ ra chỗ ẩn náu của Dị Nhân Cốc.

- Cô cô bỏ tất cả tình bằng hữu kết nghĩa trong Dị Nhân Cốc vì một người, người đó là Dương Thiệu Ân?

Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Vị Thanh mím chặt hai cánh môi, nhìn Đổng Tiếu:

- Ta biết mình có lỗi.

- Biết mình có lỗi, khi đã làm rồi, cô cô mới tự nhận lỗi về mình. Cô cô tưởng tượng xem, chỉ vì Dương Thiệu Ân mà cô cô giao tất cả những sinh mạng bằng hữu mình cho y?

Đổng Tiếu thở hắt ra rồi nói:

- Nếu như tất cả mọi người đều chết bởi tay sát chiêu của Dương Thiệu Ân. Lời nói nhận lỗi và trách bản thân mình của cô cô có ý nghĩa gì không?

Chàng lắc đầu thở ra rồi nói tiếp:

- Tiểu điệt những tưởng đâu cô cô giao tiểu điệt cho Thượng tôn minh chủ và Dương Thiệu Ân với mục đích bảo đảm sự tồn sinh của các vị thúc thúc, nhưng xem chừng cô cô không có ý đó. Cô cô giao tiểu điệt cho Thượng tôn minh chủ và Dương Thiệu Ân, hẳn cũng vì một người. Người đó chính là Dương Thiệu Ân?

Chân diện của Ngọc Diện Hồ Ly sượng sùng, miễn cưỡng nói:

- Ta đã là người của Bạch đạo.

Đổng Tiếu khoát tay:

- Cô cô là người của Bạch đạo mặc kệ cô cô, tiểu điệt thấy ghét cô cô rồi. Cô cô đúng là con tắc kè bông luôn biến đổi màu để chu toàn cho bản thân mình.

Ngọc Diện Hồ Ly tròn mắt nhìn Đổng Tiếu:

- Ngươi ...

- Đừng bao giờ cho tiểu điệt thấy mặt cô cô nữa.

Đổng Tiếu nói rồi liền cảm nhận ngay trong tâm thức mình bùng khởi phát một cơn cuồng nộ không sao kềm chế được. Chàng rít giọng nói:

- Tự Đổng Tiếu này đi nộp mạng cho Thượng tôn minh chủ và Dương Thiệu Ân. Không cần đến cô cô nữa.

Nói rồi Đổng Tiếu thi triển luôn Vạn Tướng Di Bộ vùn vụt bỏ đi. Ngọc Diện Hồ Ly hốt hoảng thét lên:

- Hê, tiểu tử ngươi đừng bỏ trốn.

Đổng Tiếu không dừng bước nhưng lên tiếng đáp lại lời Ngọc Diện Hồ Ly:

- Ta không bỏ trốn đâu mà cô cô sợ. Cô cô rán mà lo cho bá nhân của cô cô.

Mặc dù Đổng Tiếu chỉ mới tụ thành Vạn Tướng Di Bộ, nhưng trong lúc không kềm chế được cơn phẫn uất khi phát hiện ra sự phản bội của Ngọc Diện Hồ Ly, chàng thi triển tuyệt công cực kỳ huyền ảo. Lời của chàng vọng đến thính nhĩ của Ngọc Diện Hồ Ly thì thân ảnh đã mất hút rồi.

Ngọc Diện Hồ Ly những tưởng Đổng Tiếu bỏ trốn mà dậm chân, trách mình:

- Ta dại quá, để ngươi sổng rồi.

Ngọc Diện Hồ Ly Triệu Vị Thanh có biết đâu Đổng Tiếu đâu có ý bỏ chạy giữ mạng mình. Chàng thi triển Vạn Tướng Di Bộ lướt vụt qua hàng cao thủ Bạch đạo đang đứng áng ngữ trước cửa thảo sảnh mà lao vào trong.

Vừa lao vào thảo sảnh, Đổng Tiếu vừa thét:

- Đổng Tiếu tiểu sinh có điều muốn nói ... Đổng Tiếu tiểu sinh có điều muốn nói.

Trong thảo sảnh, Dương Thiệu Ân toan ấn ngọc triệt nô nhân vào trán Khấu Đại Nham, nghe tiếng Đổng Tiếu liền dừng tay lại.

Tất cả những người của Dị Nhân cốc điều bị điểm huyệt đứng ngây ra như tượng khi thấy Đổng Tiếu lao vào. Khấu Đại Nham lẫn Đổng Chư và mọi người khác nhăn mặt lộ vẻ thất vọng cực kỳ.

Thượng tôn minh chủ đang ngồi trên chiếc đôn cũng đứng lên khi thấy Đổng Tiếu.

Đổng Tiếu bước thẳng đến trước mặt Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt, ôm quyền xá:

- Lần thứ hai tiểu sinh tham kiến tôn giá.

Chung Hảo Kiệt chấp tay sau lưng. Lão chưa kịp nói thì Đổng Tiếu nhìn sang Dương Thiệu Ân, toét miệng cười giả lả:

- Dương đại ca, tiểu đệ có điều muốn nói ra, nhưng trước khi tiểu đệ chưa nói ra điều này thì Dương đại ca khoan đóng nô nhân ngọc triệt vào trán của Khấu đại thúc.

Đổng Tiếu nói rồi giả lả cười nhìn lại Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt. Chàng ôm quyền xá:

- Tiểu sinh và Thượng tôn minh chủ là hai kẻ hữu duyên.

Chung Hảo Kiệt từ từ ngồi xuống rồi nói:

- Triệu Vị Thanh cô nương đưa ngươi đến gặp bổn tọa à?

- Đó là ý của cô cô, và cũng là ý của Thượng tôn minh chủ. Nhưng nếu Minh chủ tin vào cô cô có thể dẫn tiểu sinh tới thì lầm rồi. Tiểu sinh có thể đi bất cứ lúc nào, cô cô không cản được chân tiểu sinh đâu. Tiểu sinh tự đến đó.

Đổng Tiếu ve cằm ôn nhu nói:

- Tiểu sinh đến không phải để cầu xin Minh chủ tha cho những vị thúc thúc của tiểu sinh đâu.

Minh chủ Chung Hảo Kiệt gằn giọng nói:

- Trước đây bổn tọa tưởng ngươi là người ngưỡng mộ bổn tọa nên tặng cho mi một ngọn trủy thủ. Nay bổn tọa biết ngươi là một hạ nhân thì lời nói của ngươi không đáng cho bổn tọa để tai đến.

Chung Hảo Kiệt vuốt râu cười khẩy rồi nói:

- Tiểu tử đừng nói càn rằng bổn tọa là đại ca của ngươi đó nhé. Ngôn phong của ngươi trơ trẻn đến độ bổn tọa nực cười.

Đổng Tiếu ôm quyền:

- Khi gặp Thượng tôn minh chủ trước Bách Hoa lâu tại Dương Châu, Minh chủ ngồi trong kiệu phủ rèm. Tiểu sinh không thấy nhân dạng lẫn dung mạo của người, nên nghĩ Minh chủ tuổi tác cũng chỉ đáng là đại ca của tiểu sinh nên tiểu sinh gọi người là đại ca.

Nay ...

- Nay thì sao?

- Nay tiểu sinh nhận ra dung mạo và nhân dạng của người tuổi hẳn đáng bậc trưởng tôn của tiểu sinh, nên không dám gọi là đại ca nữa mà mạo phạm gọi người là thúc thúc, bá bá, hay lão nhân gia cũng được. Minh chủ không cho là tiểu sinh mạo phạm chứ?

Chung Hảo Kiệt từ tốn đứng lên, chỉ tay vào mặt Đổng Tiếu:

- Vọng ngôn, hỗn láo, ai là thúc thúc, bá bá của ngươi?

Đổng Tiếu thản nhiên chỉ Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt:

- Ngoài Minh chủ ra thì còn ai?

Chân diện Chung Hảo Kiệt sa sầm:

- Ngươi ...

Đổng Tiếu ngơ mặt, ngây ngô trông thật nực cười. Chàng khoát tay nói:

- Thượng tôn minh chủ thúc thúc, bá bá, lão nhân gia đừng giận tiểu sinh. Nếu Thượng tôn minh chủ cho lời nói của tiểu sinh là mạo phạm đến người, tiểu sinh chỉ thỉnh cầu Minh chủ hãy cho tiểu sinh một cách xưng hô cho đúng đạo chính nghĩa làm người.

Sắc diện của Chung Hảo Kiệt đỏ rần. Lão cứ ngậm miệng chẳng thể nào thốt thành lời.

Đổng Tiếu ôm quyền kính cẩn nói:

- Tiểu sinh thỉnh cầu Minh chủ, hay Minh chủ buột tiểu sinh phải hồ đồ hỗn láo gọi Minh chủ là ...

Chàng bỏ lửng câu nói giữa chừng nhìn Chung Hảo Kiệt. Lão trừng mắt nhìn Đổng Tiếu:

- Im ...

- Tiểu sinh không dám nói nữa.

Chung Hảo Kiệt từ từ ngồi xuống.

Lão nhìn Đổng Tiếu trang trọng nói:

- Ngươi đến cầu xin bổn tọa tha cho bọn Dị Nhân Cốc này?

Đổng Tiếu lắc đầu:

- Tiểu sinh không dám đến cầu xin bổn tọa.

Nghe chàng thốt câu này, mọi người chỉ muốn cười phì. Chung Hảo Kiệt cau mày nói:

- Ngươi nói cái gì thế?

Đổng Tiếu ôm quyền xá, thành kính nói:

- Tiểu sinh nói tiểu sinh không dám cầu xin bổn tọa.

Chung Hảo Kiệt gằn giọng nói:

- Ngươi nói kiểu gì thế?

Đổng Tiếu nhìn lên Chung Hảo Kiệt:

- Bổn tọa không nghe tiểu sinh nói à?

Chung Hảo Kiệt bật cười thành tiếng. Lão vừa cười vừa nhìn Đổng Tiếu:

- Tiểu tử gọi ta là bổn tọa à?

- Dạ tiểu sinh nghĩ xưng hô thế mới tỏ lộ được sự thành kính với bậc trưởng tôn của mình.

- Ngươi ngay ngô hay đang xảo ngôn với ta đó?

- Tiểu sinh không dám xảo ngôn với bổn tọa.

Chung Hảo Kiệt nheo mày:

- Đủ rồi, ngươi chỉ có thể gọi ta là ...

Chung Hảo Kiệt nheo mày, rồi bất giác chân diện lão lộ vẻ lúng túng và bối rối. Lão miễn cưỡng nói:

- Gọi ta là Minh chủ được rồi.

Đổng Tiếu nói ngay:

- Tiểu sinh xin tham kiến Minh chủ.

Nghe chàng nói mà Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt cũng chẳng có chút gì phấn khích, ngược lại còn buông tiếng thở dài lắc đầu. Lão trang trọng nói:

- Tiểu tử tìm đến bổn Minh chủ có mục đích gì? Đừng nói với ta là ngươi sẽ van xin cho bọn Dị Nhân cốc được tự do. Ngay cả bản thân ngươi cũng không có đặc ân của ta đâu.

- Tiểu sinh chưa làm được gì cho Minh chủ, đâu dám đòi hỏi đặc ân. Huống chi tiểu sinh biết mình là hạng người hạ nhân hơn hẳn những vị thúc thúc nữa. Nhưng tiểu sinh có điều muốn nói ra. Điều muốn nói ra đó chỉ có thể thố lộ với một mình Minh chủ mà thôi.

- Ta đang ở đây, ngươi cứ nói.

Đổng Tiếu nhìn lên, ôm quyền trịnh trọng nói:

- Không dám giấu Minh chủ, tiểu sinh là giọt máu duy nhất của Thánh cô Hắc đạo Hà Tịnh Cô và giang hồ kỳ hiệp Lâm Chí Khanh. Gã tiểu tử mà Minh chủ rất muốn bắt đó.

Chung Hảo Kiệt nhìn chằm chằm Đổng Tiếu:

- Tiểu tử biết như thế sao dẫn xác đến đây.

- Tiểu sinh dẫn xác đến chỉ vì những vị thúc thúc của mình thôi. Minh chủ phái cô cô đến bắt tiểu sinh, chứng tỏ Minh chủ cần tiểu sinh, bởi vì tiểu sinh là người hạ đẳng nhất trong những người hạ đẳng. Nhưng cô cô đã không làm được chuyện đó mà chính tiểu sinh mò đến gặp Minh chủ. Bấy nhiêu đó Minh chủ cũng đã chứng nhận lòng thành bái của tiểu sinh rồi. Tiểu sinh không trốn mà lại tự nạp mình chứng tỏ tiểu sinh luôn ngưỡng mộ uy nghi Thượng tôn chính đạo của Minh chủ.

- Nói thế nghe được, thế ngươi không sợ bổn Minh chủ giết ngươi ư? Hoặc biến ngươi thành nô nhân ư?

Đổng Tiếu thò ngón tay trỏ vào mũi, khởi lấy một cục mũi, vẽ trên hai ngón tay. Hành động của chàng khiến Chung Hảo Kiệt cau mày:

- Ngươi làm cái trò gì thế?

- Tiểu sinh rất xúc động khi nghe Minh chủ nói câu này.

- Ngươi xúc động là sao?

- Xúc động bởi vì muốn nói ra điều mình sắp nói.

- Nghe ngươi nói mà bổn Minh chủ tò mò muốn nghe đó.

Đổng Tiếu ôm quyền ngẩng nhìn lên, khịt mũi rồi nói:

- Minh chủ đã cho tiểu sinh gọi người bằng Minh chủ, tất đã có ý chấp nhận tiểu sinh vào hạng người của người. Nay Minh chủ giết tiểu sinh chẳng khác nào vung dao chém đạo chính nghĩa, huống chi tiểu sinh ở hàng hậu nhân của người. Làm vậy Minh chủ không áy náy sao?

Đổng Tiếu buông tiếng thở dài, nói tiếp:

- Tiểu sinh biết tâm trạng của Minh chủ chẳng muốn giết tiểu sinh đâu. Ai nỡ lấy mạng người ngưỡng mộ mình, dù tiểu sinh là người hạ đẳng, nhưng lại là người ngưỡng mộ Minh chủ nhất.

Chung Hảo Kiệt phá lên cười. Lão vừa cười vừa nói:

- Tiểu tử ngươi nói hay lắm. Thế bổn tọa không giết ngươi nhưng lại buộc ngươi làm nô nhân. Ngươi đồng ý không?

- Minh chủ bảo tiểu sinh như thế nào, tiểu sinh sẽ làm như vậy. Nhưng tiểu sinh làm tất cả chỉ mong Minh chủ đừng giết những vị thúc thúc của tiểu sinh, hay bắt họ làm nô nhân cho người.

Chung Hảo Kiệt suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:

- Bổn tọa đồng ý.

Đổng Tiếu ôm quyền:

- Tiểu sinh đa tạ lòng độ lượng của Minh chủ.

Chàng vừa nói dứt câu thì Khấu Đại Nham thét lên:

- Đổng Tiếu, ta thà chết, tất cả mọi người thà chết, ngay cả ngươi cũng thà chết chứ nhất định không được làm nô nhân cho Chung Hảo Kiệt.

Đổng Tiếu cau mày nhìn Khấu Đại Nham. Buông tiếng thở dài, chàng nhìn lại Chung Hảo Kiệt:

- Minh chủ đã nói rồi, sao còn không thả những vị thúc thúc.

- Bổn tọa còn chờ sự quyết định của ngươi.

- Nhất ngôn cửu đỉnh ...

Chung Hảo Kiệt gật đầu.

Đổng Tiếu bước ngay đến bên Dương Thiệu Ân giật phắt lấy ngọn triệt ấn. Thấy chàng giật đồ trên tay mình, Dương Thiệu Ân và tất cả mọi người của Dị Nhân cốc đều biến sắc xuất hạn mồ hôi.

Đổng Chư phải lên tiếng:

- Đổng Tiếu, ngươi đừng làm vậy.

Đổng Tiếu nhìn Đổng Chư, rồi quay lại trước mặt Chung Hảo Kiệt, từ tốn nói:

- Minh chủ suy nghĩ chưa?

- Hãy làm điều ngươi vừa nói đi.

- Tiểu sinh rất sẵn lòng thực hiện điều mình vừa nói, nhưng chỉ sợ cho Minh chủ thôi.

- Ta sợ gì?

Đổng Tiếu thở hắt ra, rồi nói:

- Tiểu sinh vốn dĩ là người ngưỡng mộ Minh chủ nhất trong những người ngưỡng mộ, thậm chí còn được Minh chủ ban thưởng cho ngọn trủy thủ, lúc nào cũng đeo bên mình, khư khư lấy như giữ báu vật vô giá, hay giữ chính đôi con ngươi của mình. Nay bỗng dưng trên đầu tiểu sinh xuất hiện hai chữ "nô nhân". Tất nhiên chuyện này sẽ lan truyền khắp thiên hạ.

Mà tiểu sinh thì đã nói với mọi người rằng Thượng tôn minh chủ là đại ca đồng sinh đồng tử, giờ còn lại là người dưới trướng của Minh chủ..... Đổng Tiếu lắc đầu:

- Tiểu sinh hổng biết thiên hạ sẽ nghĩ gì, không chừng họ lại nói những kẻ ngưỡng mộ Minh chủ đều là nô nhân ... Thậm chí họ còn xầm xì nghĩa đệ của Minh chủ là nô nhân, không chừng thân phận của Minh chủ cũng là nô nhân.

Chung Hảo Kiệt đứng phắt lên:

- Tiểu tử ... ngươi ...

Đổng Tiếu ôm quyền cúi đầu thành kính nói:

- Tiểu sinh hồ đồ giải trình cho Minh chủ định liệu. Còn điều thứ hai tiểu sinh muốn nói ... và hôm nay phải nói tất cả ra mà thôi. Hiện thời tiểu sinh đang giữ bí mật, cực kỳ có lợi cho Minh chủ. Đó là bí mật về ... về ...

Đổng Tiếu bỏ lửng câu nói giữa chừng nhìn Chung Hảo Kiệt.

Chàng nhận ra ánh mắt của Chung Hảo Kiệt sáng lên. Lão buột miệng nói:

- Về điều gì?

- Bí mật sợi dây của mẫu thân gởi gắm trao lại cho tiểu sinh, chỉ được trao lại cho tiểu sinh mà thôi, thậm chí phải chờ tiểu sinh trưởng thành mới trao.

Khấu Đại Nham biến sắc, xanh rờn. Lão nhìin Đổng Tiếu vẻ hằn học những tưởng muốn ăn tươi nuốt sống chàng.

Đổng Tiếu trịnh trọng lấy sợi dây chuyền có mặt ngọc thạch cho Chung Hảo Kiệt xem.

Nhận sợi dây chuyền có mặt cẩm thạch, Chung Hảo Kiệt nói:

- Đó là bí mật gì?

Đổng Tiếu gật đầu:

- Điều này khó nói, rất khó nói ...

- Tại sao khó nói ...

- Vì đây là điều khó nói, mà chỉ nói ra khi Minh chủ thực hiện lời nói của mình.

Chung Hảo Kiệt đứng lên, nhìn Đổng Tiếu:

- Tiểu tử thúi, bổn tọa biết ý của ngươi rồi. Được, bổn tọa cho ngươi cơ hội thực hiện sự báo đáp ân nghĩa đối với bọn Dị Nhân cốc này. Bổn tọa sẽ không đặt chúng vào kiếp nô nhân để đổi lấy bí mật của tiểu tử.

Đổng Tiếu ôm quyền nói:

- Tiểu sinh đa tạ lòng độ lượng của Minh chủ.

- Tiểu tử đừng vội mừng, bọn Dị Nhân Cốc sẽ không làm nô nhân nhưng phải lưu lại quỷ cốc Hắc Mộc Nhai này ... đến khi nào ngươi giao cho bí mật của sợi dây có mặt đá cẩm thạch này.

- Minh chủ sợ tiểu sinh bỏ trốn?

- Trung thổ không có chỗ dừng chân cho ngươi nếu ngươi bỏ trốn.

- Tiểu sinh biết điều đó mà. Nếu bỏ trốn tiểu sinh đã bỏ trốn rồi.

Chung Hảo Kiệt bước đến trước mặt Đổng Tiếu:

- Đi theo ta.

Lão cùng Đổng Tiếu ung dung rời tòa thảo sảnh. Tất cả những người của Dị Nhân cốc đều dõi theo từng bước chân của Đổng Tiếu và Chung Hảo Kiệt. Khóe mắt của Khấu Đại Nham xuất hiện hai dòng lệ. Lão tắc nghẹn nhưng không thể thốt thành lời, và cũng chẳng làm gì được trong tình cảnh bị điểm huyệt.

Ma Ảnh Kiếm - Hồi 7 : Hạ Đẳng Nhân, Thượng Đảng Nhân

Đổng Tiếu ngồi trên ghế xà ích, giữ dây cương. Dương Thiệu An và Chung Hảo Kiệt đang đứng dưới đất. Chung Hảo Kiệt nói:

- Giờ bổn tọa gọi ngươi bằng họ Đổng hay họ Lâm?

Đổng Tiếu giả lả cười:

- Tiểu sinh quen với họ Đổng rồi. Minh chủ cứ gọi tiểu sinh là Đổng hiền điệt.

Đôi chân mày của Chung Hảo Kiệt chau lại với vẻ mặt bất nhẫn:

- Ngươi không thể là hiền điệt được.

- Thì là Đổng huynh đệ.

Chung Hảo Kiệt sa sầm mặt:

- Ngươi là huynh đệ của bổn tọa?

Đổng Tiếu lắc đầu:

- Không, không ... tiểu sinh đâu dám cho mình có phúc phần đó.

Chung Hảo Kiệt hừ nhạt một tiếng.

Đổng Tiếu nhìn lão, rồi ôm quyền nói:

- Minh chủ muốn gọi tiểu sinh là gì cũng được.

- Bổn tọa sẽ gọi ngươi là Đổng nô.

Đổng Tiếu cau mày:

- Đổng nô? Đổng nô có ý gì?

- Nô nhân họ Đổng.

- Nếu nô nhận thì trên trán phải có dấu triệt nô nhân.

Đổng Tiếu xoa trán mình:

- Tiểu sinh đâu có dấu triệt đó, sao gọi là Đổng nô? Hay tiểu sinh đóng lại dấu triệt lên trán để khi đi đến đâu ai cũng biết tiểu sinh là nô nhân của Minh chủ.

Chung Hảo Kiệt thở hắt ra một tiếng.

Đổng Tiếu mỉm cười nói tiếp:

- Nếu có dấu triệt trên trán tiểu sinh, sợ răàng đi đến gặp lão tiên sinh ... Vạn Kiến Sư Giang Hoài ... Tiên sinh lại chẳng buồn tiếp tiểu sinh.

Nói rồi Đổng Tiếu gượng cười nói:

- Minh chủ cứ gọi tiểu sinh là Đổng Tiếu cho rồi.

- Được, ta sẽ gọi ngươi là Đổng Tiếu.

Chung Hảo Kiệt nhìn Đổng Tiếu nói tiếp:

- Ngươi nhớ những gì ta nói chứ, nhớ những gì ngươi phải làm rồi chứ?

Đổng Tiếu gượng cười, nói:

- Tiểu sinh muốn quên cũng không được, muốn trốn cũng không xong, bởi những vị thúc thúc đang ở trong tay Minh chủ.

- Tiểu tử nói thế đủ rồi.

Lão nhìn sang Dương Thiệu Ân:

- Ân nhi sẽ giám sát hành động của ngươi đó.

Đổng Tiếu nhìn lại Dương Thiệu Ân.

Hai người đối mặt nhìn nhau, Đổng Tiếu giả lả nói:

- Được đi cùng với Dương đại ca, tiểu đệ vô cùng hoan hỷ.

Dương Thiệu Ân điểm nụ cười mỉm:

- Ta hy vọng ngươi luôn nhớ Dương mỗ là người giám sát ngươi.

- Tiểu đệ không bao giờ quên.

Thiệu Ân điểm mũi giày lướt lên ngồi cạnh Đổng Tiếu. Y ôm quyền nói với Chung Hảo Kiệt:

- Nghĩa phụ bảo trọng.

Chung Hảo Kiệt gật đầu:

- Ân nhi bảo trọng, nghĩa phụ sẽ theo dõi từng bước đi của con.

- Ân nhi sẽ không làm nghĩa phụ thất vọng đâu.

Chung Hảo Kiệt gật đầu:

- Đi đi ...

Đổng Tiếu chần chừ chưa vội giật dây cương.

Chung Hảo Kiệt chau mày nhìn Đổng Tiếu:

- Ngươi còn chờ gì nữa?

Đổng Tiếu gãi đầu nói:

- Nghe Dương đại ca và Minh chủ từ biệt nhau, tiểu sinh cảm thấy xúc động quá, nhưng chẳng biết lấy ai từ biệt.

Chàng khép dây cương vào hai chân mình rồi ôm quyền hướng về phía Chung Hảo Kiệt.

Chàng chưa kịp nói thì Chung Hảo Kiệt xua tay:

- Không cần, bổn tọa không cần ngươi thốt ra những lời nói như Ân nhi.

- Ơ ...

Đổng Tiếu mở to mắt hết cở nhìn Chung Hảo Kiệt rồi gượng nói:

- Tiểu sinh đâu có đặng phúc phần như Dương đại ca đây có đặng một người nghĩa phụ uy danh lừng lẫy như Minh chủ.

Thở hắt ra một tiếng, Đổng Tiếu nói tiếp:

- Tiểu sinh chỉ muốn nhờ Minh chủ nhắn gởi lời của tiểu sinh đến các vị thúc thúc Dị Nhân cốc, nhắn các thúc thúc bảo trọng.

Mặt Chung Hảo Kiệt sa sầm:

- Bổn tọa không nhắn lời của tiểu tử.

- Một lời nói cũng nhắn không được. Thôi vậy, Minh chủ thay những vị thúc thúc từ biệt tiểu sinh vậy.

Hảo Kiệt gằn giọng nói:

- Bổn tọa cũng không thể thay thế những gã đó được. Bổn tọa không phải là hạng người hạ đẳng.

- Chuyện nhỏ như thế mà xem ra cũng khó trong giới võ lâm.

Đổng Tiếu nhìn lên trời, nói:

- Từ biệt mây nhé, mây bảo trọng. Ta cũng bảo trọng. Nhắn gởi dùm ta.

Nói rồi Đổng Tiếu giật dây cương cho đôi tuấn mã khởi nước kiệu. Nhưng đôi song mã kéo cỗ xe chạy đến ngưỡng cửa tam quan tòa Tổng đàn võ lâm Bạch đạo thì Đổng Tiếu bỗng ghìm cương lại.

Dương Thiệu Ân cau mày hỏi:

- Sao ngươi lại ghìm cương ngựa?

- Tiểu đệ còn có chuyện này chưa kịp nói với Minh chủ.

Nói rồi chẳng đợi Dương Thiệu Ân trả lời, Đổng Tiếu nhảy ngay xuống đất, chạy lại trước mặt Chung Hảo Kiệt. Mặt lão lộ vẻ bất nhẫn, gắt giọng nói:

- Sao ngươi còn quay lại làm gì?

Đổng Tiếu cởi hầu bao chìa ra:

- Minh chủ, chẳng lẽ Minh chủ phái tiểu sinh đi làm chuyện lớn với cái hầu bao trống rỗng sao?

Chung Hảo Kiệt thở hắt ra lắc đầu:

- Sao tiểu tử ngươi chộn rộn như vậy chứ?

- Nếu không chộn rộn thì không có ngân lượng, tiểu sinh biết lấy cái gì và uống trên đường đây.

- Tất cả đã chuẩn bị cho Thiệu Ân rồi, tiểu tử không cần phải lo.

Đổng Tiếu nhăn mặt:

- Đó là phận Minh chủ lo cho Dương đại ca. Giữa đường Dương đại ca lại giở chứng thượng nhân, không chịu đi cùng với tiểu sinh ... Tiểu sinh biết lấy cái gì mà dùng ạ?

Chung Hảo Kiệt chỉ còn biết lắc đầu khi phải miễn cưỡng nghe những lời nói ngây ngô của Đổng Tiếu. Lão miễn cưỡng cởi hầu bao, đổ vào tay Đổng Tiếu tất cả mười hạt ngọc dạ minh châu.

- Giữ lấy mà dùng.

Đổng Tiếu gãi đầu.

Chung Hảo Kiệt nhíu mày:

- Tiểu tử còn đòi gì nữa?

- Ngọc dễ rơi rớt, Minh chủ không cho tiểu sinh luôn chiếc hầu bao của người để đựng ngọc à?

- Có đồ vật của ta ngươi lại ...

- Có Dương đại ca đi cạnh, tiểu sinh nào dám hồ đồ nữa ạ. Chẳng qua tiểu sinh ngoa ngôn xảo ngữ với những vị thúc thúc cùng để tôn vinh Minh chủ thôi.

- Tiểu tử đúng là miệng lưỡi.

Lão nói rồi đặt chiếc hầu bao vào tay Đổng Tiếu:

- Giữ lấy.

Nói xong, Chung Hảo Kiệt quay bước đi thẳng vào trong tòa đại đường võ lâm. Đổng Tiếu ôm quyền xá từ phía sau lưng lão:

- Minh chủ bảo trọng.

Chờ cho Chung Hảo Kiệt khuất dạng hẳn vào trong tòa Tổng đàn võ lâm, Đổng Tiếu mới quay lại cỗ xe. Bước lên xe, cầm lấy dây cương, chàng nhìn sang Dương Thiệu Ân:

- Dương đại ca không chờ lâu chứ?

Dương Thiệu Ân nhìn lại Đổng Tiếu, điểm nụ cười mỉm nói:

- Ta không phải là đại ca của ngươi.

- Không là đại ca vậy là Dương huynh.

Vừa nói Đổng Tiếu vừa giật dây cương cho đôi tuấn mã kéo cỗ xe rời tòa Tổng đàn võ lâm Bạch đạo.

Dương Thiệu Ân nói:

- Ta cũng không phải huynh đệ với ngươi.

- Thế người là gì của tại hạ nào?

- Ngươi là người hạ đẳng nhất trong những hạng người hạ đẳng.

Đổng Tiếu cướp lời Thiệu An:

- Còn người là giống người thượng đẳng nhất trong giống người thượng đẳng.

Mặt Dương Thiệu Ân sa sầm. Y gắt giọng:

- Ngươi nên khéo giữ mồm giữ miệng.

- Khéo giữ mồm, giữ miệng là sao?

- Biết giữ ngôn phong kẻ trên người dưới.

Đổng Tiếu quệt mũi rồi nói:

- Thì tại hạ có nói gì đâu. Chỉ muốn xác lập quan hệ giữa tại hạ với Dương các hạ cho dễ xưng hô đấy mà. Còn tại hạ biết mình là hạ nhân thấp kém, nhưng hạ nhân thấp kém vẫn có ngôn phong riêng của hạ nhân thấp kém. Nếu buộc tại hạ phải nói giống như ... như ...

Đổng Tiếu nhìn Dương Thiệu Ân giả lả cười:

- Gọi bằng gì nhỉ?

Thiệu An nghiêm mặt nhìn Đổng Tiếu:

- Ngọc diện sát tử Dương Thiệu Ân.

- Hây ... đó là mỹ danh của người ... Còn trong mối quan hệ với tại hạ kia. Chẳng lẽ cứ phải gọi là thượng đẳng nhân Dương Thiệu Ân, hay giống người thượng đẳng.

Thiệu An sa sầm mặt:

- Im, gọi ta bằng các hạ được rồi.

- Khó quá.

- Khó là sao?

- Sao lại không khó chứ. Các hạ nghĩ sâu một chút sẽ thấy cái khó đó ngay.

Đổng Tiếu quệt mũi, chắc lưỡi nói:

- Có lẽ thượng đẳng nhân ít suy nghĩ nên không thấy khó, còn hạ đẳng nhân thì luôn suy nghĩ nên lúc nào cũng thấy khó.

- Nói cho ta biết khó chỗ nào.

- Bổn hạ đẳng nhân xin được giải trình cho giống người thượng đẳng nhân biết à?

Nghe Đổng Tiếu thốt ra câu này, trên mặt Dương Thiệu An tắt lịm nụ cười mỉm lúc nào cũng nở trên hai cánh môi. Y cau mày nói:

- Ta không thích nghe những lời nói như thế này.

- Ơ ... không muốn nghe cũng được. Này nhé, hai từ "các hạ" và "túc hạ" thường dành cho những người ngang hàng với nhau. Nếu tại hạ gọi thượng đẳng nhân là các hạ, hóa ra tự đánh đồng mình với thượng đẳng nhân. Vô tình tại hạ lại gieo tiền lệ bất nhất đánh đồng giống người hạ đẳng nhân với Dương huynh sao. Vô tình tại hạ bất kính với Minh chủ và giống người thượng đẳng nhân Dương Thiệu Ân à?

Dương Thiệu An cáu gắt nạt ngang:

- Ngươi nói như thế đủ rồi.

Đổng Tiếu nhìn Thiệu An:

- Tại hạ nói thế có gì sai không ạ?

- Ngươi không thể đánh đồng Bạch đạo và Hắc đạo được.

- Tại hạ biết ý của ...

Đổng Tiếu lại bỏ lửng câu nói giữa chừng. Y nhìn về phía trước lầu bầu như thể nói với chính mình:

- Đại ca cũng không được, Dương huynh cũng không tốt, các hạ càng không xong, gọi tục danh thì bất kính.

Đổng Tiếu chắc lưỡi:

- Biết gọi bằng gì đâu? Hay cứ phải im như thóc khi bên cạnh có một người ngồi chung xe.

Thở hắt ra một tiếng, Thiệu An gằn giọng nói:

- Im lặng thì hay hơn.

- Đổng Tiếu này im lặng hóa thành tượng ... Không được, tượng thì là tượng, người thì là người. Người đâu thể thành tượng được.

Thiệu An đỏ mặt, gay gắt nói:

- Ngươi gọi ta bằng gì cũng được.

Đổng Tiếu nhíu mày điểm nụ cười mỉm:

- Vậy Đổng Tiếu này gọi người là giống người thượng đẳng nhân nhé.

Chân diện Thiệu Ân như thể chảy dài xuống. Nét tuấn tú khôi ngô được thay bằng sắc nét tàn nhẫn và lạnh lùng:

- Ngươi còn câu gì để nói không?

Đổng Tiếu gượng cười:

- Thượng đẳng nhân không muốn cười?

Hừ nhạt một tiếng, Thiệu Ân từ tốn nói:

- Thượng đẳng nhân nghe được đó.

Đổng Tiếu ôm quyền:

- Thế thì được rồi.

Đổng Tiếu vừa nói vừa trao dây cương vào tay Dương Thiệu An.

Thiệu An trừng mắt nhìn Đổng Tiếu:

- Ngươi cầm cương hay ta cầm cương?

Đổng Tiếu giả lả nói:

- Ai cầm cương cũng được mà. Đã ngồi chung một xe rồi thì hạ đẳng nhân hay thượng đẳng nhân cũng chưởng một xuồng. Thượng đẳng nhân đừng có lười biếng.

- Ngươi ...

Đổng Tiếu khoát tay:

- Hê ... Minh chủ thượng tôn phái Thượng đẳng nhân giám sát Đổng Tiếu này chứ đâu có lệnh cho Đổng Tiếu này hầu hạ Thượng đẳng nhân.

Thiệu Ân thở hắt ra rồi miễn cưỡng cầm lấy dây cương.

Đổng Tiếu vén rèm xe nhìn vào trong. Chàng nhận ra ba vò rượu được niêm cẩn thận.

Thuận tay y với lấy một vò. Chưa kịp khui nắp thì Thiệu Ân giật lấy vò rượu trên tay y, trừng mắt nói:

- Rượu của ta ngươi không được uống.

- Thì ra rượu của Thượng đẳng nhân, hạ đẳng nhân không được uống. Nếu không uống thì ...

Đổng Tiếu nhìn về phía trước làu bàu:

- Không cho uống thì hạ đẳng nhân đành phải nhịn thèm vậy.

- Ngươi không muốn nhịn cũng phải nhịn.

Đổng Tiếu gượng cười. Chàng dựa lưng vào thành khoang xe, ngẩng mặt nhìn lên trời rồi lấy giọng lớn tiếng hát:

"Thu phong tiểu tiểu sâu sát nhân.

Xuân diệt sầu nhập diệt sầu, tọa trung hạ nhân, thùy bất hoài lệnh ngã bạch đầu.

Hồ địa dã tiêu phong, thọ mộc hà tu tu.

Ly gia nhật xu viễn, y đới nhật xu hoán.

Tâm tư bất năng ngôn, trường trung xa luân.".

Chuyển dịch:

"Gió thu rì rào buồn não người.

Ra cũng buồn vào cũng buồn.

Trong bạn có ai không buồn đâu?

Khoe tóc tôi bạc. Đất hồ nhiều bão táp.

Cây cối cũng héo khô, xa nhà ngày càng xa.

Dải áo ngày càng rộng. Nỗi lòng không nói được.

Tâm trạng rối mù như bánh xe quay.".

Đổng Tiếu hát rồi, bất giác thét lớn lồng lộng:

- A ... a ... a ...

Tiếng thét của Đổng Tiếu khiến Thiệu Ân phải giật mình. Y nhìn sang Đổng Tiếu gắt gỏng nói:

- Đổng nô ...

Nghe Thiệu Ân gọi mình là Đổng nô, Đổng Tiếu càng lấy hơi thét lớn hơn:

- A ... a ... a ...

Thiệu An vỗ vai Đổng Tiếu:

- Ngươi làm sao vậy?

Đổng Tiếu nhìn lại Thiệu Ân:

- Thượng đẳng nhân không biết đấy thôi. Khi hạ đẳng nhân Đổng Tiếu này buồn thì hay hát, hát rồi thì phải là làng bởi vì thiếu rượu. Không có rượu hạ đẳng nhân lại hát và lại rống lên như thể để vơi đi nỗi buồn bực trong lòng.

Đổng Tiếu nói dứt câu lại rống cổ thét:

- A ... a ... a ...

Thiệu An nhăn mặt:

- Thôi thôi ... đủ rồi ... đủ rồi ...

Thiệu An vừa nói vừa bê vò rượu đặt vào tay Đổng Tiếu, làu bàu nói:

- Rượu đây, ngươi đừng hát nữa.

Đổng Tiếu ôm lấy bầu rượu:

- Đa tạ Thượng đẳng nhân. Đa tạ Thượng đẳng nhân.

Thiệu An thở hắt ra một tiếng, gắt gỏng nói:

- Lỗ tai ta không thích tiếng hát và tiếng thét của ngươi.

- Hạ đẳng nhân có rượu rồi sẽ không hát không la nữa.

Nói dứt câu Đổng Tiếu mở nắp vò rượu, dựa lưng vào vách khoang xe uống.

Kể từ đó chàng không nói gì đến Thiệu Ân mà cứ ôm vò rượu uống hết hơi này đến hơi khác, đến khi vò rượu ba cân cạn nhách liền quẳng xuống vệ đường, dựa lưng vào thành khoang xe, ngẩng mặt nhìn trời cao thăm thẳm. Chẳng mấy chốc những tiếng ngáy pho pho phát ra từ cửa miệng của Đổng Tiếu.

Nghe tiếng ngáy của Đổng Tiếu, Dương Thiệu Ân miễn cưỡng nhìn lại chàng.

Y thở hắt ra một tiếng, vỗ vai Đổng Tiếu nói:

- Đổng Tiếu, ngươi ngủ đó à?

Mặc cho Dương Thiệu Ân vỗ vai mình, Đổng Tiếu vẫn không có một phản ứng gì.

Dương Thiệu Ân cau mày, nhăn mặt khi thấy hai bên mép Đổng Tiếu rỉ hai hàng nước bọt. Đã vậy Đổng Tiếu còn dựa đầu vào vai y.

Dương Thiệu Ân đẩy Đổng Tiếu ra nhưng rồi gã lại dựa đầu vào vai y như cũ.

Thiệu An bất nhẫn rít giọng cay độc:

- Trên đời này có bao nhiêu gã Hắc đạo hạ nhân như ngươi. Ta thề sau chuyến đi này sẽ giết sạch chẳng chừa một tên nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #noreload