Ma Ảnh Kiếm(c11-c15)
Chương 11: Tà Nhân Chính Đạo
Phi Yến trang chủ Thục Tùng Nhẫn bưng chén rượu, nói với Dương Thiệu Ân:
- Dương thiếu hiệp, lão phu mời.
Thiệu Ân bưng chén nói:
- Mời trang chủ!
Hai người không màng đến sự có mặt của Đổng Tiếu, cho dù chàng ngồi chung với họ trên đại sảnh chính lâu. Mỗi người ngồi riêng một bàn, nhưng xem ra Đổng Tiếu như người thừa chẳng ai nhìn tới. Chàng như thể bị cách ly ra khỏi những người chung quanh mình.
Mặc dù vậy thỉnh thoảng Đổng Tiếu lại nhận được ánh mắt liếc trộm của Thục Á Di.
Đổng Tiếu cũng không màng đến thức ăn lẫu rượu để trên bàn mình. Chống tay tựa cằm, Đổng Tiếu cứ lấy mắt nhìn xuống những dĩa thức ăn và bầu rượu, nhưng chẳng hề đụng đến.
Trông Đổng Tiếu như một người chán nản, ngán ngẫm trước những dĩa thứa ăn và bầu hảo tửu. Chính thái độ của Đổng Tiếu khiến Thục Tùng Nhẫn phải bất nhẫn.
Lão uống rượu với Thiệu Ân một tuần rượu rồi mà vẫn không thấy Đổng Tiếu có biểu hiện gì. Chàng ngồi bên mâm thức ăn mà như thả hồn đi đâu đó, còn cái xác thì ở lại với vẻ tư lự, thờ ơ.
Thục Á Di nhìn Thục Tùng Nhẫn và Thiệu Ân rồi quay sang Đổng Tiếu.
Nàng thở hắt ra, rồi từ tốn nói:
- Đổng công tử ...
Như thể người giật mình tỉnh giấc, Đổng Tiếu vỗ nhẹ vào má mình. Chàng nhìn Á Di giả lả cười:
- Tiểu thư muốn nói gì ạ?
Á Di điểm nụ cười rồi nói:
- Công tử thả hồn đi đâu vậy mà cứ ngồi thừ ra chẳng màng gì đến thức ăn và rượu.
Hay công tử sợ trong rượu và thức ăn của Phi Yến thiên trang có độc. Phàm những nhân vật Hắc đạo hay có sự hoài nghi, có phải như vậy không?
Đổng Tiếu khoát tay:
- Tiểu thư hiểu lầm tại hạ rồi. Thu nhãn của tiểu thư không nhìn thấy tại hạ, và hai cánh hoa của tiểu thư nói cũng không đúng ý tại hạ.
Nghe Đổng Tiếu thốt ra câu nói này, Thiệu Ân buột đặt chén rượu xuống bàn, nhìn sang Đổng Tiếu ôn nhu nói:
- Đổng Tiếu, ta nghĩ Thục trang chủ lấy lệ thượng khách mà tiếp ta và ngươi. Ngươi không nên để trang chủ thất vọng về phong thái của mình.
- Dương huynh dạy rất đúng. Đổng Tiếu sẽ không để trang chủ đây thất vọng vễ mình nên mới dụng ngôn phong của giới Bạch đạo với Thục tiểu thư.
Đôi chân mày của Thiệu Ân nhíu lại. Y buông tiếng thở ra:
- Chúng ta không nên làm mất thêm hòa khí nữa.
Đổng Tiếu ôm quyền:
- Đổng Tiếu sẽ theo chỉ ngôn của Dương huynh.
Đổng Tiếu nhìn lại Á Di:
- Tiểu thư, tại hạ quả thật không hề nghĩ trong rượu và thức ăn của Phi Yến thiên trang có độc đâu. Trang chủ có lá gan to cỡ nào cũng không dám hạ độc tại hạ. Vì lúc này tại hạ còn đang giữ trọng trách của Thượng tôn minh chủ. Nếu trang chủ hạ độc, chẳng may Đổng Tiếu chết thì có ai gánh nổi trách nhiệm mà Đổng Tiếu đang gánh đâu.
Á Di gượng cười:
- Thế sao công tử lại không uống, không ăn.
- Tại hạ là khách của Phi Yến thiên trang, muốn ăn, muốn uống thì ít ra cũng phải có một lời mời. Tại hạ những tưởng đâu trang chủ bày thức ăn rượu thịt ra để tại hạ ngắm và ngửi thôi, nên không dám đụng đũa.
Á Di nhướng mày nói:
- Công tử khách sáo quá. Đã bày ra là đã mời công tử rồi.
Đổng Tiếu chỉ vào lỗ tai mình:
- Tại hạ chẳng nghe ai mời cả.
Á Di thở ra, bưng chén rượu của nàng, mời:
- Á Di mời công tử được không?
Đổng Tiếu tự chuốc rượu vào chén, rồi bưng lên:
- Cung kính không bằng tuân lệnh, tiểu thư đã mời tại hạ thì sao tại hạ từ chối được. Chỉ sợ trang chủ không đồng tình thôi.
Thục Tùng Nhẫn nhìn Đổng Tiếu:
- Ngươi được Á Di mời rượu đã là một đặc ân may mắn lắm rồi. Uống nhanh lên đi rồi bổn trang chủ còn cho ngươi xem chỗ ở của bọn nô nhân Hắc đạo.
Đổng Tiếu cau mày nhưng rồi gượng cười. Chàng nhìn Thục Á Di:
- Mời tiểu thư.
- Mời.
Á Di dốc chén rượu uống cạn.
Chờ Á Di đặt chén xuống, Đổng Tiếu mới đổ chén rượu vào miệng mình. Hai má Đổng Tiếu phùng lên, mắt trợn trừng.
Thiệu Ân nhăn mặt:
- Ngươi làm sao vậy?
Đổng Tiếu không trả lời Thiệu Ân mà cứ phùng má trợn mắt rồi những âm thanh sùng sục phát ra từ cổ họng chàng.
Thục Tùng Nhẫn sa sầm mặt:
- Đổng tiểu quỷ, ngươi làm cái khỉ gì thế?
Đổng Tiếu ra dấu mang ngay cái ống nhổ đến.
Thục Tùng Nhẫn gay gắt nói:
- Rượu của bổn trang chủ đâu có độc mà ngươi đòi nhổ ra.
Đổng Tiếu khoát tay không nói mà lại ra dấu đem ống nhổ cho chàng.
Á Di vỗ tay. Một ả a hoàn bước vào.
Á Di nói:
- Đưa ống nhổ cho Đổng công tử.
Ả a hoàn đem ống nhổ vào đặt xuống bên Đổng Tiếu. Chàng phun số rượu ngậm trong miệng vào ống nhổ. Thuận tay với lấy vò rượu tu một họng đầy rồi lại nhổ ra. Chẳng mấy chốc vò rượu cạn sạch chẳng còn lấy một giọt, trong khi ống nhổ thì lại đầy vun.
Đổng Tiếu thở hắt ra một tiếng rồi nói với Thục Tùng Nhẫn:
- Tại hạ đã dùng xong vò rượu của trang chủ ban tặng.
Tùng Nhẫn đanh mặt gằn giọng:
- Ngươi làm vậy có ý gì?
Thiệu Ân nhìn Đổng Tiếu:
- Ngươi có ý gì?
Đổng Tiếu vuốt cổ mình, ôm quyền nói với Thiệu Ân:
- Dương huynh đã dạy Đổng Tiếu phải giữ phong thái để trang chủ không thất vọng.
Á Di cau mày:
- Đó là phong thái của Đổng Tiếu công tử sao?
- Tại hạ kính trọng Thục trang chủ và Á Di tiểu thư. Nếu không thì đã nhổ tất cả rượu ra sàn chính lâu rồi đó.
- Ngươi làm vậy gọi là kính trọng sao?
- Đổng Tiếu biết làm vậy là không phải, nhưng có giải thích Thục trang chủ, Á Di tiểu thư và Dương huynh đây mới thấy được sự kính trọng của Đổng Tiếu.
Thục Tùng Nhẫn gắt giọng nói:
- Tại sao làm như vậy ngươi lại nói là kính trọng ta.
Đổng Tiếu ôm quyền đứng lên, từ tốn nói:
- Trang chủ! Tại hạ thú thật rượu của trang chủ ban cho tại hạ uống không được, nhưng vì là rượu ban của trang chủ nên buột tại hạ phải uống mà không bỏ được.
Chàng thở hắt ra rồi nói:
- Trang chủ còn nhớ câu chuyện của Khuất Nguyên trầm mình xuống dòng Mịch La không?
Thục Tùng Nhẫn cau mày:
- Chuyện của Khuất Nguyên có can hệ gì đến chuyện ngươi phun rượu đâu?
- Ậy ... Tại hạ phun rượu ra mà không nuốt, có liên quan đến Khuất Nguyên đó.
Thục Tùng Nhẫn đứng lên:
- Đổng tiểu tử, nếu ngươi giải trình có lý, bổn trang chủ sẽ ban thưởng cho ngươi trăm nén vàng ròng, nếu không có lý ... ngươi hãy tự móc một con ngươi của ngươi đi.
Đổng Tiếu chớp mắt:
- Trăm nén vàng đổi một con ngươi của Đổng Tiếu ... Ít quá.
Chàng nhìn Á Di:
- Một con thu nhãn của Á Di tiểu thư đổi bao nhiêu nén vàng ròng.
Á Di đỏ mặt.
Thục Tùng Nhẫn gay gắt nói:
- Ngươi chê ít, bổn trang chủ cho thêm trăm nén nữa.
Đổng Tiếu gật đầu:
- Cũng tạm được. Mong trang chủ giữ lời.
- Quân tử đại trượng phu như bổn trang chủ không biết nuốt lời như bọn Hắc đạo các ngươi.
- Ở đây mà cứ Hắc đạo với Bạch đạo. Mệt quá!
Thục Tùng Nhẫn hối thúc Đổng Tiếu:
- Đổng tiểu quỷ, giải trình đi. Giải không được thì hãy tự móc mắt mình.
Đổng Tiếu ôm quyền nói:
- Trước khi vãn bối giải thích, vậy trang chủ có biết truyền thuyết về Khuất Nguyên tể tướng nước Sở không?
Thục Tùng Nhẫn sượng sùng nói:
- Ta chỉ biết Khuất Nguyên trầm mình xuống dòng Mạc La thôi.
- Trước khi trầm mình, Khuất Nguyên có để lại sở từ như một lời chân tình của Khuất thừa tướng.
Á Di nhìn sững Đổng Tiếu.
Đổng Tiếu nhướng mày nói:
- Trang chủ đừng cho vãn bối là một con mọt sách đấy nhé.
- Bổn trang chủ không nghĩ ngươi là một kẻ có kiến văn đâu. Phàm đã là Hắc đạo thì sao có kiến văn uyên bác được chứ.
Đổng Tiếu nhăn mặt:
- Hây, trang chủ cứ nghĩ thế mãi. Hắc đạo cũng có người biết đọc sách cũng như Bạch đạo có người chẳng biết tí chữ nào, mà chỉ mỗi giỏi một chuyện thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
Thục Tùng Nhẫn đỏ mặt:
- Ngươi đừng hóng nữa, nói thẳng vào chuyện đi. Nếu không thông thì cứ móc mắt mình ra. Chứ đừng có quanh co dài dòng.
Đổng Tiếu ôm quyền:
- Vãn bối nói ngay đây mà. Trước khi Khuất Nguyên trầm mình có để lại sở từ. Nhưng trong sở từ nổi tiếng với mỗi một câu trần tình của lão thừa tướng, đó là ...
Đổng Tiếu ngưng lời, lấy giọng rồi nói tiếp:
- "Thế nhân giai trọc ngã độc thanh, thế nhân giai túy, ngãy độc tỉnh." Có lẽ Khuất Nguyên thừa tướng tự cho mình là người thanh bạch, thanh cao nên mới nhảy ùm xuống dòng Mịch La mà chết đuối, hoặc làm mồi cho cá.
Thục Tùng Nhẫn cướp lời Đổng Tiếu:
- Chuyện đó có can hệ gì đến chuyện ngươi phun rượu.
- Trang chủ nóng quá! Đổng Tiếu chưa giải trình hết mà. Nhưng trước khi Đổng Tiếu giải trình phần sau, mong trang chủ cho Đổng Tiếu thấy số kim lượng mà Thục trang chủ đã nói.
- Ngươi đừng lo, ta không nói hai lời.
Đổng Tiếu khoát tay:
- Tất nhiên Đổng Tiếu biết trang chủ không nói hai lời rồi, nhưng vốn dĩ là người của Hắc đạo thì hay hoài nghi giống như Thục tiểu thư nói. Do đó thấy còn hơn là không thấy à.
Á Di nói:
- Thế công tử biết giữ lời không?
- Tất nhiên rồi, Đổng Tiếu sẽ nhướng một con mắt thật to để tiểu thư dùng hai ngón tay móc ra.
Đổng Tiếu bất giác nhìn lại Thiệu Ân:
- Dương huynh, ngón tay của nữ nhân, ngôn phong Bạch đạo gọi là gì?
Thiệu Ân nhăn mặt, lắc đầu:
- Ta không can hệ vào chuyện này.
- Vậy cũng được.
Đổng Tiếu nhìn lại Thục Á Di:
- Tiểu thư cho tại hạ thấy ngân lượng đi.
Thục Á Di vỗ tay rồi phán lịnh:
- Đem hai trăm thỏi kim lượng ra đây.
Bốn gã gia nhân lực lưỡng, khiêng bốn chiếc mâm vàng ròng bước ra, đặt bốn cái mâm đó ngay trên sàn gạch chính lầu.
Á Di đứng lên, bước đến bên bốn mâm vàng:
- Đổng công tử, vàng có rồi đó.
Thục Tùng Nhẫn mỉm cười:
- Ngươi đã được thấy vàng rồi.
Đổng Tiếu rời bàn bước đến nhặt lấy một thỏi vàng, đưa lên mũi ngửi.
Chàng nhìn lại Thiệu Ân:
- Đốì với người Hắc đạo như Đổng Tiếu thì vàng lúc nào cũng có mùi thơm.
Á Di nói ngay theo sau khi Đổng Tiếu vừa dứt lời:
- Với Á Di, con mắt của Đổng công tử thơm hơn.
- Xem ra tiểu thư quá căm thù Đổng Tiếu rồi đó. Chẳng biết vì sao tiểu thư căm thù Đổng Tiếu như vậy?
- Vì sao ư? Đổng công tử tự mình có thể nghiệm ra mà.
- Phải chăng Đổng Tiếu đã mạo phạm, đòi lưu ngụ ở khuê phòng của tiểu thư? Đó chỉ là một lời nói thôi, mà tiểu thư để bụng căm hận Đổng Tiếu ư?
- Rất căm hận. Ngươi đã thốt ra câu nói đó là bất nhã trước mặt Dương huynh.
Đổng Tiếu tròn mắt nhìn nàng:
- Vì Dương huynh?
- Đúng!
Chàng phá lên cười, rồi lại nhìn Thiệu Ân:
- Dương huynh nghe Á Di tiểu thư nói không? Chỉ vì có Dương huynh mà nàng ấy căm hận Đổng Tiếu.
Đổng Tiếu chắc lưỡi:
- Ái cha! Xem ra Dương huynh có số đào hoa vô cùng.
Thiệu Ân nghiêm giọng nói:
- Đổng Tiếu! Ta không can hệ vào chuyện này.
Đổng Tiếu gật đầu:
- Được rồi! Được rồi! Huynh sẽ không can hệ vào chuyện này.
Chàng nhìn lại Thục Tùng Nhẫn:
- Thục trang chủ, tiểu sinh giải trình tiếp đây.
- Nói đi.
- Trang chủ đừng quá gấp, con mắt của tiểu sinh vẫn còn nguyên đây nè.
- Đừng quanh co nữa.
- Vâng vâng, tiểu sinh không dám quanh co. Thế này nhé, người đời sau khi nghe chuyện của Khuất Nguyên có tìm đến dòng Mịch La. Và có người để lại câu nói:
"Nước sông tưởng sạch ra rửa mặt, nước sông tưởng dơ ra rửa chân. Cớ gì lại làm như Khuất Nguyên." - Cũng không liên can gì đến chuyện ngươi phun rượu.
- Hê, lần này thì có liên quan rồi đó.
- Nói cho ta nghe thử xem.
Đổng Tiếu mỉm cười nói:
- Khi tiểu sinh vừa bưng chén rượu thì Dương huynh nói với tiểu sinh rằng tiểu sinh không được làm cho trang chủ thất vọng vì người đã lấy lễ thượng khách mời tiểu sinh và Dương huynh.
- Ta có nghe câu nói này!
Đổng Tiếu bưng chén lên, chuốc rượu vào, rồi bất ngờ nhổ luôn một bãi nước bọt vào trong chén rượu. Chàng dâng chén rượu hai tay trao cho Thục Tùng Nhẫn.
Thục Tùng Nhẫn quoắc mắt, gằn giọng:
- Ta không uống chén rượu dơ bẩn đó, đổ đi.
Đổng Tiếu ôm quyền xá:
- Tuân lệnh trang chủ.
Chàng nói rồi đổ chén rượu xuống sàn gạch sảnh lầu. Vừa đổ chén rượu Đổng Tiếu vừa nói:
- Rượu dơ thì phải đổ nó đi. Như vậy mới phải.
Trả chén rượu lại chỗ cũ, Đổng Tiếu nhìn Thục trang chủ:
- Rượu của trang chủ mời tiểu sinh cũng dơ như vậy, nhưng tiểu sinh không đổ nó vì làm vậy sẽ thất kính với trang chủ. Nên tiểu sinh sực nhớ đến câu nói người đời sau dành cho Khuất thừa tướng, nước sông tưởng sạch ta ra rửa mặt, nước sông tưởng dơ thì ta rửa chân.
Tiểu sinh thầm đổi ngược lại:
"Rượu ngon thì ta uống, rượu dơ thì sáng mà súc miệng" đó mà.
Thục Tùng Nhẫn từ từ đứng lên:
- Tiểu tử, ngươi đã xúc phạm nói rượu của bổn trang chủ dơ. Ngươi hãy nói cho ta biết dơ chỗ nào.
Đổng Tiếu xoa tay:
- Có ngay ... Có ngay ...
Chàng bưng ngay bầu rượu của mình, vừa đi vừa lắc, rồi nói với Thục Tùng Nhẫn:
- Trang chủ xòe tay ra dùm cho tiểu sinh à.
Thục Tùng Nhẫn xòe tay ra, Đổng Tiếu dốc bầu rượu trút lên tay lão.
Rượu trào ra và ngay lập tức có xác một con ruồi nằm ngay giữa lòng bàn tay của họ Thục.
Mặt lão sững ra, đỏ rần:
- Ơ ...
Đổng Tiếu cười khẩy rồi nói:
- Trong rượu của trang chủ có một con ruồi. Thế là dơ hay là sạch ạ.
- Ngươi ...
Đổng Tiếu ôm quyền nói:
- Cái gì cũng có nguyên nhân cả. Tiểư sinh đã giải trình rồi. Hẳn trang chủ không có gì để nói chứ?
Sắc diện Tùng Nhẫn đỏ rần:
- Tại sao trong bầu rượu có một con ruồi?
- Vậy mà trang chủ cũng hỏi. Có con ruồi bởi vì rượu của Phi Yến thiên trang không được sạch.
Chàng lại nhìn Thiệu Ân:
- Dương huynh, Đổng Tiếu không làm mất mạch Dương huynh chứ?
Thiệu Ân nhìn Đổng Tiếu khẽ lắc đầu.
Chàng nhìn lại Thục Á Di:
- Lời giải trình của tại hạ, Thục tiểu thư mãn nguyện chứ? Hẳn không còn gì để móc mắt tại hạ.
Thục Á Di buông tiếng thở dài.
Nàng quay lại ngồi vào chỗ cũ:
- Quá đáng thật.
Đổng Tiếu chỉ số kim lượng:
- Giờ thì số kim lượng này thuộc về tại hạ.
- Công tử cứ giữ lấy.
- Đa tạ tiểu thư.
Đổng Tiếu quay lại chỗ ngồi của mình. Mọi người đều đổ dồn mắt nhìn vào chàng.
Đổng Tiếu đưa hữu thủ lên trước mặt giũ một cái. Năm sáu xác ruồi trong ống tay áo của chàng rơi ra phủ đầy mặt bàn. Đổng Tiếu nhăn mặt:
- Ruồi trong Phi Yến thiên trang nhiều quá.
Nghe chàng nói câu này, sắc diện của Thục trang chủ và Thục Á Di càng đỏ hơn. Cả hai những tưởng bị hứng trọn hai gáo nước sôi tát thẳng vào mặt.
Á Di nhìn Đổng Tiếu nghĩ thầm:
- Ngươi sẽ phải trả giá cho chuyện này.
Những con người gầy gò trơ xương lần lượt đi qua trước mặt Đổng Tiếu, Thiệu Ân và Thục Tùng Nhẫn. Trên lưng họ là những khối đá nặng chịch, những tưởng xương sống có thể gãy ra bất cứ lúc nào bởi sức nặng của những tảng đá đó. Ngoài khối đá trên lưng, trên thân hình của những người đó hằn những dấu roi tím bầm.
Thục Tùng Nhẫn chấp tay sau lưng nói với Thiệu Ân nhưng lại muốn cho Đổng Tiếu nghe:
- Dương thiếu hiệp, trong những tảng đá này là những sợi chỉ kim lượng mà bọn nô nhân Hắc đạo phải đào từ dưới địa đạo mang đến đây. Sau đó sẽ có bọn khác lấy những sợi chỉ vàng trong những khối đá này cho bổn trang chủ.
Y vuốt râu:
- Với số kim lượng mà Đổng Tiếu vừa lấy của lão phu thì bọn nô nhân này phải làm cực khổ thêm một con trăng nữa mới có thể đem lại đủ số mà lão phu vừa mất đi.
Một gã nô nhân như thể lực tàn sức kiệt, té quỵ xuống. Ngay lập tức một trận mây da nện xuống người gã.
Chứng kiến cảnh đó, Đổng Tiếu phải nhắm mắt lại.
Chàng thở hắt ra một tiếng, rồi quát lớn:
- Dừng tay ...
Thiệu Ân nhìn Đổng Tiếu:
- Đổng Tiếu, đây là địa phận của Phi Yến thiên trang. Bọn nô nhân Hắc đạo này là của Phi Yến trang chủ. Người muốn làm gì thì làm. Ngươi đừng xen vào.
Mặc cho Thiệu Ân nói, Đổng Tiếu vẫn chạy đến giật phắt ngọn roi của gã gia nhân Phi Yến thiên trang. Chàng quắc mắt nói:
- Ngươi không nghe ta nói à?
Gã gia nhân nhìn chàng.
Đổng Tiếu thở dài rồi nói:
- Ngươi không thấy người này đã kiệt sức rồi sao?
- Hắn là nô nhân thì có can hệ gì với ngươi chứ?
Đổng Tiếu mím môi:
- Để bổn thiếu gia nói chuyện với trang chủ các ngươi. Nhưng trước khi ta chưa nói gì thì ngươi không được hành hạ người này.
- Ngươi đi mà nói với chủ nhân.
Đổng Tiếu lườm gã đó rồi quay lại chiếc lồng có Thục Tùng Nhẫn và Thiệu Ân. Chàng bước đến trước mặt Tùng Nhẫn, ôm quyền nhỏ nhẻ nói:
- Trang chủ là người quan minh lỗi lạc, rộng lượng bao dung, nên tiểu sinh mới có lời đề nghị này.
Thục Tùng Nhẫn vuốt râu rồi nói:
- Đổng công tử nói xem, bổn trang chủ nghe có lọt lỗ tai không.
Đổng Tiếu ôm quyền:
- Tiểu sinh đã lấy của trang chủ hai trăm nén vàng ròng, giờ tiểu sinh mong trang chủ nhận lại.
- Công tử chắc có điều kiện với lão phu.
- Tiểu sinh không dám nói là điều kiện, mà chỉ thỉnh cầu.
- Thế công tử thỉnh cầu ta điều gì nào?
- Tiểu sinh muốn dùng hai trăm nén kim lượng đó chuộc những nô nhân sức kiệt lực tàn.
Chàng nói dứt lời, Thục Tùng Nhẫn phá lên cười khanh khách. Lão vừa cười vừa nói:
- Đổng công tử không tiếc số kim lượng mình đang có à?
Giả lả cười, Đổng Tiếu nói:
- Tiểu sinh còn có nhiều kim lượng hơn thế nữa. Nên không cần số kim lượng nhỏ nhoi đó. Với lại hai trăm nén kim lượng kia tiểu sinh lấy từ trong tay trang chủ, thì nay trả lại cũng đâu có gì. Với lại tiểu sinh biết trang chủ cũng không cần đến những nô nhân Hắc đạo sức tàn lực kiệt.
Thục Tùng Nhẫn nhìn chàng. Lão vuốt râu rồi nói:
- Sao Đổng công tử không để dành số kim lượng đó, để phòng xa một khi mình trở thành nô nhân.
- Hây ... Tiểu sinh có rất nhiều kim lượng. Với lại tiểu sinh rất khó trở thành nô nhân vì sau lưng tiểu sinh có Thượng tôn minh chủ và Dương huynh đây.
Thiệu Ân chen vào:
- Ngươi hãy tự lo cho mình sau này ... Đừng nghĩ đến ta.
- Đổng Tiếu chỉ nói thế thôi chứ đâu dám nhờ đến Dương huynh.
Thục Tùng Nhẫn vuốt râu gật đầu:
- Thôi được, nể mặt Dương thiếu hiệp, ta đồng ý.
Đổng Tiếu ôm quyền nói:
- Tiểu sinh cảm kích sự độ lượng của trang chủ.
Thục Tùng Nhẫn vuốt râu nói:
- Ta đồng ý với công tử nhưng có một người sức cạn lực tàn ta muốn giữ lại.
- Trang chủ muốn giữ lại ai?
- Cái gã mà công tử vừa mới cứu khỏi trận roi da đó.
- Người như vậy mà trang chủ để lại làm gì?
- Công tử không biết đấy thôi. Trước khi trở thành nô nhân bị phế bỏ võ công, thì hắn đã từng là Tàn Hồn Kiếm Khách.
- Tàn Hồn Kiếm Khách?
Thục Tùng Nhẫn gật đầu:
- Đúng, hắn là Tàn Hồn Kiếm Khách Châu Thứ Vân.
Đổng Tiếu miễn cưỡng nói:
- Trước đây người đó là Tàn Hồn Kiếm Khách, nay thì đã là phế nhân rồi, trang chủ cần gì đến y nữa.
Nhìn sang gã gia nhân, Tùng Nhẫn nói:
- Đưa gã lại đây.
Hai gã gia nhân xốc nách Tàn Hồn Kiếm Khách Châu Thứ Vân lôi xềnh xệch đến trước mặt Thục Tùng Nhẫn.
Châu Thứ Vân chỏi tay cố gượng ngẩn đầu lên nhìn Thục Tùng Nhẫn.
Tàn Hồn Kiếm Khách Châu Thứ Vân nhìn Thục Tùng Nhẫn bằng hai luồng uy nhãn hừng hực, sắc mặt căm thù và uất hận. Y gằn giọng nói:
- Thục lão tặc, lão có hành hạ thể xác, đày đọa như thế nào thì Châu mỗ cũng không phục. Các ngươi tự nhận mình là chính nhân quân tử, nhưng lòng dạ nhơ nhuốc, tham lam.
Châu Thứ Vân cười khẩy, cố gượng đứng lên:
- Hôm nay Châu mỗ có thể chết nhưng ngày mai ... cũng đến lượt các ngươi thôi.
Thục Tùng Nhẫn gằn giọng nói:
- Đưa hắn đến đây.
Hai gã gia nhân Phi Yến thiên trang xốc Tàn Hồn Kiếm Khách kéo đến trước mặt Thục Tùng Nhẫn.
Thục Tùng Nhẫn vuốt râu nói:
- Châu Thứ Vân, Đổng công tử đây là người con của thánh cô tiên tử và Lâm Chi Khanh đó.
Thứ Vân nhìn Đổng Tiếu:
- Có đúng như vậy không?
- Chính tiểu sinh.
- Đổng công tử, mọi người đều kỳ vọng vào công tử. Sao công tử lại ở đây. Có lý nào công tử đã trở thành nô nhân rồi ư?
- Không bao giờ.
Đổng Tiếu buông tiếng thở dài.
Thục Tùng Nhẫn vuốt râu nói:
- Hôm nay gã chưa trở thành nô nhân của bổn trang chủ, nhưng ngày trở thành nô nhân của gã cũng không còn lâu đâu.
Châu Thứ Vân nhìn sang Thục Tùng Nhẫn:
- Bạch đạo các ngươi có làm gì cũng không khuất phục được chúng ta đâu. Ta tin vào một ngày nào đó ... Một ngày nào đó.
- Ngươi vẫn tin ư?
Vừa nói Thục Tùng Nhẫn vừa tung một quả đấm thôi sơn đánh thẳng vào yết hầu của Châu Thứ Vân.
Hứng trọn một thoi quyền chí mạng của Phi Yến trang chủ Thục Tùng Nhẫn, yết hầu của Tàn Hồn Kiếm Khách Châu Thứ Vân vở toan ra ngay trước mắt Đổng Tiếu. Đầu Thứ Vân giật ngược ra sau, rồi đổ nhào xuống đất.
Đổng Tiếu chết lặng như thể biến thành pho tượng. Mãi một lúc chàng mới thét lên:
- Thục trang chủ ...
Vừa thét Đổng Tiếu vừa toan áp vào lão, nhưng Thiệu Ân đã nhanh hơn, vươn trảo thộp lấy yết hầu Đổng Tiếu:
- Ngươi không được mạo phạm trang chủ.
Đổng Tiếu thở hồng hộc, rồi từ từ dịu lại. Chàng nhếch miệng gượng cười, vừa gở trảo công của Thiệu Ân ra khỏi yết hầu mình, vừa nói:
- Thục trang chủ hành xử lấy mạng một người sức cùng lực cạn như Tàn Hồn Kiếm Khách thì đâu có phải là anh hùng hảo hán.
Thục Tùng Nhẫn vuốt râu nói:
- Đổng công tử biết vì sao bổn trang chủ giết hắn không?
Đổng Tiếu buột miệng hỏi:
- Vì sao?
Thục Tùng Nhẫn phủi hai tay vào nhau. Lão vừa phủi vừa nói:
- Trước kia Tàn Hồn Kiếm Khách là một cao thủ lẫy lừng trong giới Hắc đạo. Nếu không muốn nói giới Hắc đạo có y chẳng khác nào hổ thêm cánh. Y cũng là người kề cận với Thánh cô tiên tử, mẫu thân của Đổng công tử, nhưng nay thì không.
Lão vuốt râu nhếch hai cánh môi nở nụ cười đắc ý nhìn Đổng Tiếu:
- Hôm nay y không phải là Tàn Hồn Kiếm Khách mà trở thành một con ruồi.
Thục Tùng Nhẫn nói dứt câu phá lên cười khanh khách. Tiếng cười của lão chẳng khác nào những mũi giáo vô hình đâm vào tim vào óc của Đổng Tiếu.
Nghe Thục Tùng Nhẫn cười mà chân diện Đổng Tiếu biến sắc, nhợt nhạt khó coi. Đôi song thủ run lên bần bật.
Chàng nhủ thầm:
"Ta rất tiếc trước đây không chịu luyện võ công." Đổng Tiếu bước đến bên cái xác của Tàn Hồn Kiếm Khách Châu Thứ Vân.
Thiệu Ân lẫn Thục Tùng Nhẫn chăm chăm nhìn vào Đổng Tiếu. Hai người cùng một ý tưởng trong đầu:
- "Đổng Tiếu làm gì với cái xác đó." Ý niệm kia còn đọng trong đầu họ, thì Đổng Tiếu cúi xuống bế xác Tàn Hồn Kiếm Khách Châu Thứ Vân, thả bước bỏ đi.
Thục Tùng Nhẫn lớn tiếng nói:
- Đổng tiểu tử, ngươi tính làm gì với cái xác đó?
Đổng Tiếu dừng bước nhạt nhẻo đáp lời Phi Yến thiên trang chủ Thục Tùng Nhẫn:
- Ta đi tìm phận sự của một người sống đối với một người chết.
- Ý của ngươi là lo cho gã họ Châu này có một nấm mồ chứ gì?
- Đúng.
Thục Tùng Nhẫn gằn giọng nói:
- Ngươi không có quyền. Hắn là nô nhân thì xác của hắn phải làm thức ăn cho quạ và kềnh kềnh thôi. Tất cả bọn nô nhân đều không ai có một nấm mồ nào cả.
Nghe Thục Tùng Nhẫn nói dứt câu, Đổng Tiếu tiếp tục ôm xác Châu Thứ Vân đi. Hành động phản kháng của chàng khiến lão Thục bất nhẫn, quát lớn:
- Tiểu tử muốn chết ư?
Đổng Tiếu vừa thả bước đi vừa nói:
- Lão trang chủ có quyền giết Đổng Tiếu nhưng không có quyền ngăn cản ta làm phận sự của kẻ hậu bối đối với bậc trưởng tôn.
- Ngươi ...
Thục Tùng Nhẫn thốt ra một chữ "ngươi" đó, toan lắc vai xông đến sau lưng Đổng Tiếu, nhưng Thiệu Ân kịp giữ lão lại.
Thục Tùng Nhẫn miễn cưỡng nhìn qua Thiệu Ân:
- Dương thiếu hiệp..... Thiệu Ân nhỏ giọng từ tốn nói:
- Trang chủ, người chết rồi cũng nên có một nấm mồ.
- Dương thiếu hiệp vị nể gã tiểu tử đó nhiều quá rồi.
- Ngay cả nghĩa phụ của Thiệu Ân cũng còn để cho Đổng Tiếu được tự do mà chưa biến y thành nô nhân.
Thục Tùng Nhẫn thở ra, nheo mày nhìn Đổng Tiếu. Lão làu bàu nói:
- Bổn trang chủ hận tên tiểu tử thúi này. Bổn trang chủ hận mình không có quyền đày đọa hắn.
- Thời điểm này không phải là lúc để trang chủ trút hận vào Đổng Tiếu, xét cho cùng, Đổng Tiếu vẫn có cái quyền của một người sống lo cho người chết.
Thiệu Ân nghiêm giọng nói:
- Nghĩa tử là nghĩa tận ... Thiệu Ân mong trang chủ hãy chìu y một lần.
Thục Tùng Nhẫn vuốt râu, gượng nói:
- Nếu không nể Dương thiếu hiệp, bổn trang chủ không để chuyện này xảy ra đâu. Lão phu nghĩ cũng lạ thật ... Hẳn minh chủ đã biết tên tiểu tử này là con của Thánh cô tiên tử rồi mà vẫn để cho hắn ung dung tự tại ... Tự cho mình có những cái quyền năng với gới Bạch đạo của chúng ta.
- Nghi vấn của trang chủ chỉ có mỗi một mình nghĩa phụ trả lời được mà thôi.
Thiệu Ân nhìn lại Đổng Tiếu đang đi xa dần, khẽ lắc đầu rồi mới quay bước rời khu vực thuộc Phi Yến thiên trang.
Lão Thục miễn cưỡng bước theo y.
Lão vừa đi vừa nghĩ thầm:
"Hẳn gã tiểu tử này đang giữ một thứ gì đó mới được đặc ân của minh chủ."
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 12: Sắc Ngôn Bản Thân
Ngồi trên tràng kỹ với vẻ mặt tư lự, Đổng Tiếu hình dung lại những sự việc xảy ra, những gì mình đã chứng kiến, mà tự trách thầm:
"Ta sao lại là một kẻ vô dụng. Nếu trước đây cha mẹ mình làm được những chuyện lớn không để cho những cuộc tàn sát giữa hai phái Hắc đạo và Bạch đạo xảy ra, thì nay mình chẳng làm được gì." Đổng Tiếu buông tiếng thở dài, lắc đầu ngao ngán. Chàng buột miệng trách mình:
- Ta phải làm gì đây nhỉ?
Có tiếng gõ cửa.
Nhìn ra cửa, Đổng Tiếu nhủ thầm:
- Ai đến đây?
Vừa nói chàng vừa đứng lên, bước ra mở cửa.
Vừa mở cửa, Đổng Tiếu đứng thừ ra như pho tượng bởi một mũi kiếm sắc và nhọn đã điểm vào yết hầu chàng.
Người điểm kiếm vào yết hầu Đổng Tiếu chẳng ai khác chính là Thục Á Di.
Đổng Tiếu thối bộ lần vào trong. Á Di vẫm điểm mũi kiếm vào tử huyệt Đổng Tiếu, bước theo chàng. Nàng hất tả thủ đóng sập cửa phòng lại.
Á Di nghiêm giọng nói:
- Đổng Tiếu công tử biết thời khắc gì đến rồi chứ?
Đổng Tiếu gượng cười, từ tốn nói:
- Tiểu thư định lấy mạng tại hạ à?
Á Di gật đầu:
- Không sai! Ta sẽ giết ngươi.
- Tiểu thư có ý lấy mạng tại hạ phải chăng vì hai trăm lạng kim lượng. Nếu đúng vì hai trăm lạng kim lượng thì tiểu thư thu kiếm lại đi. Đổng Tiếu đã trả lại toàn bộ cho phụ thân của tiểu thư rồi.
Á Di lắc đầu:
- Ta giết ngươi không phải vì hai trăm lượng, mà là vì ngươi đã sỉ nhục ta.
- Tại hạ chưa từng sỉ nhục cô nương.
- Không ư? Đổng công tử đòi lưu ngụ trong khuê phòng của Á Di ... Đó không phải là sỉ nhục à?
- Thế sao tiểu thư không nghĩ Thục trang chủ đã sỉ nhục tại hạ trước. Buột tại hạ phải lưu ngụ tại tàu ngựa. Hẳn lão trang chủ có ý xem tại hạ giống như trâu ngựa ư?
- Đó là ý của cha ta, ta không can dự đến.
Nụ cười mỉm hiện trên hai cánh môi của Đổng Tiếu. Chàng ôn nhu nói:
- Ngay cả Thục trang chủ phụ thân của tiểu thư cũng rất muốn lấy mạng Đổng Tiếu đó.
Chàng nhún vai:
- Thục trang chủ rất muốn, nhưng lại không dám. Bởi vì sau lưng tại hạ còn có Thượng tôn minh chủ. Nếu tại hạ chết bởi tay Thục trang chủ, e rằng Thục trang chủ gánh không nổi đâu. Phụ thân của tiểu thư còn gánh không nổi thì sao tiểu thư có thể gánh nổi được.
- Nói như thế Đổng công tử nghĩ rằng Á Di này không dám lấy mạng công tử sao?
Giọng nói của nàng khe khắc đến độ Đổng Tiếu phải giật mình, chàng buột miệng nói:
- Tiểu thư không sợ nhưng còn phụ thân của tiểu thư, Phi Yến trang chủ Thục Tùng Nhẫn.
- Lão nhân gia không liên quan đến chuyện này.
- Nói thế thì sai rồi. Không chừng chuyện tiểu thư làm lại gây ra họa cho Thục trang chủ.
Á Di hừ nhạt một tiếng rồi nói:
- Ta làm ta chịu.
Đổng Tiếu lắc đầu:
- Đúng là tiểu thư làm tiểu thư chịu, nhưng Thục trang chủ có làm đâu mà vẫn phải chịu đại họa này. Nếu tại hạ mất mạng bởi kiếm chiêu của tiểu thư thì nhất định Thượng tôn minh chủ sẽ trút cơn thịnh nộ lên Thục trang chủ.
Á Di cau mày:
- Tại sao lại trút giận lên đầu phụ thân ta được?
- Có thế mà tiểu thư còn hỏi tại hạ nữa. Trang chủ là phụ thân của tiểu thư. Cha mà không biết dạy con thì tất nhiên phải bị trừng trị rồi.
Đổng Tiếu mỉm cười, ôn nhu nói:
- Thôi tiểu thư hãy tra kiếm vào vỏ đi. Đây chưa phải là thời khắc tiểu thư lấy được mạng của Đổng Tiếu đâu.
Lời còn đọng trên môi của Đổng Tiếu, bất thình lình Thục Á Di đâm thẳng mũi kiếm đến trước. Đổng Tiếu không ngờ Á Di lại có hành động đó. Chàng chỉ kịp phản xạ theo bản năng của mình, vô tình lại dụng đến thuật vận tướng di bộ của Khấu Đại Nhâm.
Mặc dù Đổng Tiếu phản xạ cực nhanh nhưng vẫn bị mũi kiếm cắt qua vai.
Đổng Tiếu thốt lên:
- Ối cha ...
Máu tuôn ra ướt đẫm một bên áo của Đổng Tiếu.
Đâm hụt chệch một nhát kiếm, Á Di rít giọng nói:
- Hôm nay bổn cô nương quyết lấy mạng ngươi.
Nàng vừa nói vừa chém một nhát kiếm chí mạng vào cổ Đổng Tiếu.
Đổng Tiếu không ngờ Á Di lại có sự phẫn nộ như vậy. Chàng kịp ngã người ra sau để né tránh nhát kiếm. Như đang đuổi giết một kẻ thù bất cộng đái thiên, Á Di phát động kiếm chiêu vùn vụt, không ngừng cung kích Đổng Tiếu.
Đổng Tiếu buột phải dụng đến thuật "vạn tướng di bộ". Thân pháp của chàng nhanh nhẹn, Á Di công hụt, chém vào các vật dụng trong thư phòng, phát ra những tiếng kêu loảng xoảng.
Vốn chưa có kinh nghiệm giao thủ lần nào, Đổng Tiếu mặc dù dụng "vạn tướng di bộ", nhưng cũng không khỏi lúng túng trước những sát chiêu của Thục Á Di.
Tuy tránh được hai mươi chiêu kiếm của Á Di, nhưng Đổng Tiếu vẫn bị dồn ép về phía tràng kỹ. Bất thình lình chàng vấp phải tấm rèm dưới chân mà trượt chân.
Đổng Tiếu ngã ngửa trên tràng kỹ.
Á Di mím môi vung kiếm toan chém sả xuống chàng. Bóng sắc tử thần gần như đã hiện ra ngay trong đầu Đổng Tiếu.
Chàng nhắm mắt nhắm mũi, vung tay vung chân như thể muốn đỡ lấy lưỡi kiếm đó.
Những tưởng đâu lưỡi kiếm của Á Di chém thẳng xuống đầu Đổng Tiếu, nhưng nói chỉ dựng qua khỏi đầu chàng thì dừng lại.
Á Di đứng thẳng ra như pho tượng bị chôn chân dưới đất.
Đổng Tiếu nhắm mắt chờ mãi nhưng chẳng thấy lưỡi kiếm hạ xuống, liền từ từ mở mắt ra. Chàng không khỏi ngạc nhiên khi thấy Á Di đứng trong tư thế lăm lăm, mặt đỏ bừng, còn mũi giày của chàng thì đang điểm nhẹ vào vùng thượng đẳng của nàng.
Đổng Tiếu ngập ngừng nói:
- Tại hạ chết ... tiểu thư và Thục trang chủ không gánh được đâu.
Á Di đanh giọng nói:
- Đổng tặc, mau giải huyệt cho bổn cô nương. Nếu không ta sẽ nói với Dương đại ca.
Đổng Tiếu nhướng mày nhìn nàng:
- Tiểu thư bị điểm huyệt à? Ai điểm huyệt tiểu thư?
- Chính ngươi.
- Tại hạ?
Đổng Tiếu vừa nói vừa từ từ rút chân lại, rồi ngồi lên nhìn sửng nàng:
- Tại hạ điểm huyệt tiểu thư hồi nào?
- Ngươi đã có dụng ý dùng mũi chân điểm huyệt ta.
Đổng Tiếu rít một luồng chân khí căng phồng lòng ngực, rồi từ từ thở ra. Chàng nhìn xuống chân mình. Vừa chắt lưỡi, Đổng Tiếu vừa đưa chân phải lên vuốt ve nói:
- Sao ta thương bàn chân của ta quá. Ngươi thật là thông minh. Nếu như không có ngươi thì bổn thiếu giá đã tán mạng bởi sát chiêu của ả tiểu thư hung tợn này rồi.
Đổng Tiếu nói rồi đứng lên. Chàng chắp tay sau lưng nhìn Thục Á Di:
- Tiểu thư vừa nói gì nhỉ? ... Tiểu thư sẽ mách với Dương Thiệu Ân huynh để huynh ấy xử tại hạ à?
- Dương huynh sẽ không tha hành động vô lễ của ngươi với Á Di đâu.
Chàng nhướng cao đôi chân mày lưỡi kiếm:
- Thế ư?
Thở hắt ra một cái, Đổng Tiếu nói:
- Thục tiểu thư, nếu tại hạ không có được sự may mắn như thể có cao nhân giúp đỡ thì hẳn giờ hồn đã chu du cõi a tỹ, gặp diêm vương lão nhân gia rồi. Lúc đó tại hạ chỉ còn biết mách với Diêm vương lão nhân gia rằng tại hạ vừa mới bị chết oan uổng trong tay một ả tiểu thư đỏng đảnh và hung tợn.
Đổng Tiếu hừ nhạt một tiếng, vỗ nhẹ vào má nàng:
- Sao tiểu thư xinh đẹp thế này mà ác thế chứ. Đúng là cha nào con nấy. Lần đầu gặp tiểu thư tại khách điếm, nghe tiểu thư nói, tại hạ những tưởng tiểu thư là người tốt. Hóa ra lại là kẻ xấu xa, với tâm địa hung tàn.
Đổng Tiếu chắt lưỡi:
- Tiếc ... tiếc thật.
Nghe Đổng Tiếu nói, sắc diện Á Di đỏ rần như bị tạt nước sôi vào ngay chính diện.
Nàng miễn cưỡng nói:
- Ngươi xúc phạm ta, Dương huynh sẽ không tha thứ cho ngươi đâu.
Đổng Tiếu nhướng mày:
- Ý ... tiểu thư mang Thiệu Ân ra hù dọa Đổng Tiếu đó à?
Chàng hừ nhạt một tiếng rồi nói:
- Được, tiểu thư không cần phải ngong ngóng. Tại hạ sẽ gọi Thiệu Ân đến ngay. Gọi Thiệu Ân đến cho y biết ...
Đổng Tiếu giả lả cười.
Thấy nụ cười bí hiểm trên miệng chàng, Á Di buột miệng hỏi:
- Biết gì?
- Biết gì ư? ... Nam nữ thọ thọ bất tương thân, thế mà tiểu thư ngang nhiên xông vào thư phòng của tại hạ ... Có ý gì chứ?
- Ta chỉ muốn giết ngươi thôi.
- Đổng Tiếu nghĩ tiểu thư có ý khác.
Đổng Tiếu vừa nói vừa giật dây lụa thắt lưng của nàng.
Á Di biến sắc:
- Ngươi ...
Chẳng thèm màng đến Á Di, Đổng Tiếu lột nốt ngoại y của nàng. Trên người Á Di chỉ còn chiếc yếm hồng nhạt. Nàng chửi bới:
- Đổng Tiếu ... dâm tặc ... Ngươi định làm gì?
- Tiểu thư sẽ biết ngay đây mà.
Chàng vừa nói vừa quệt máu trên bờ vai mình trét vào mặt Thục Á Di.
Nàng trừng mắt mở to hết cở nhìn Đổng Tiếu:
- Ngươi ...
Thục Á Di lấy hơi thét lớn:
- Cứu người ... Cứu người.
Những tưởng đâu Đổng Tiếu sẽ bịt miệng nàng, nhưng không ngờ chàng cũng thét theo nàng:
- Cứu người ... Cứu người ... Cứu người ...
Á Di chưng hửng, ngậm miệng lại, nhìn Đổng Tiếu tiến gần như muốn lòi hai con ngươi ra khỏi hốc mắt. Nàng không sao hiểu được hành động của Đổng Tiếu.
Đổng Tiếu tiếp tục gào:
- Cứu người ... Cứu người ...
Thiệu Ân xông vào.
Y đứng ngây người ra nhìn cảnh tượng trong thư phòng của Đổng Tiếu mà chẳng hiểu chuyện gì cả.
Đổng Tiếu ôm lấy bờ vai đang rỉ máu của mình.
Á Di nhìn Thiệu Ân:
- Dương huynh, cứu muội ...
Đổng Tiếu cũng nói theo nàng:
- Dương huynh, cứu Đổng Tiếu ...
Thiệu Ân cau mày:
- Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?
Á Di chưa kịp lên tiếng thì Đổng Tiếu chỉ nàng lắc đầu nói:
- Không thể nào tưởng tượng được ... Không thể nào tưởng tượng được ... Trời sập Đổng Tiếu cũng không nghĩ ra Thục tiểu thư lá ngọc cành vàng lại xông vào thư phòng của tiểu đệ ... toan ... toan ...
Đổng Tiếu bỏ lửng câu nói giữa chừng nhìn Thiệu Ân.
Mặt Đổng Tiếu mếu máo trông thật nực cười. Chàng vừa mếu vừa nói:
- Dương huynh biết không? ... Nàng ấy toan ... toan cướp đoạt cái ... cái trong trắng nam nhân của Đổng Tiếu.
Nghe Đổng Tiếu thốt ra câu này, mặt Á Di đỏ bừng. Nàng những tưởng như vừa hứng trọn một gáo nước sôi vào mặt mình. Nàng muốn nói nhưng cổ họng như có khối than hồng chận ngang, chẳng thể nào thốt được thành lời.
Á Di gào lên:
- Ngươi ...
Đổng Tiếu nạt ngang:
- Im ...
Á Di chưng hửng bởi câu nói này mà bất giác ngậm miệng im lặng như nghe lệnh phán của bề trên.
Đổng Tiếu nhìn lại Thiệu Ân:
- Dương huynh, chúng ta phải rời khỏi Phi Yến thiên trang càng nhanh càng tốt. Đổng Tiếu không tin được nơi đây lại ô uế như thế này ... Nàng ta xông vào phòng Đổng Tiếu ...
buột Đổng Tiếu phải trao cho nàng sự trong trắng nam nhân của mình. Ả nói theo Hắc đạo là nàng ta định cưỡng dâm Đổng Tiếu đó.
Á Di há hốc miệng. Lệ trào rơi khóe mắt nàng.
Đổng Tiếu thấy Á Di khóc, vội nói:
- Ta nói không đúng sao nàng còn khóc. Nàng biết nam nữ thọ thọ bất thân, thế mà nửa đêm xông vào phòng, bắt ta phải cởi y phục, còn nàng lại ngang nhiên cởi bỏ dây lụa thắt lưng, và lột cả ngoại y của mình.
Á Di bặm môi, nấc nghẹn:
- Ngươi ...
Đổng Tiếu tròn mắt:
- Còn ngươi với ngỗng gì nữa. Bổn thiếu gia đạo lý luân thường, thế là nàng cho ta một kiếm chí mạng.
- Ngươi ...
Dương Thiệu Ân buông tiếng thở dài nhìn Đổng Tiếu:
- Đổng Tiếu, có đúng như vậy không?
- Huynh còn hỏi nữa? Thư phòng này của Thục trang chủ sắp cho Đổng Tiếu. Chứ có phải thư phòng của ả đâu.
Đổng Tiếu chỉ Thục Á Di, lắc đầu chắt lưỡi.
Thục trang chủ từ ngoài bước vào. Lão cau mày nói:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Đổng Tiếu ôm quyền:
- Thục trang chủ, lần sau nếu như trang chủ có nhã ý muốn làm nhạc gia của Đổng Tiếu thì cũng nên dùng cách khác. Tỷ như trải thảm đỏ từ ngoài ngôi tam quan vào để đón Đổng Tiếu. Chứ đừng có làm những chuyện bất ngờ như thế này, Đổng Tiếu ngại lắm.
- Bất ngờ gì?
Đổng Tiếu giả lả cười:
- Thì ... Thì ...
Thục Tùng Nhẫn nhìn lại Á Di:
- Á Di ... sao lại thế này?
Nàng bật khóc:
- Cha cứu con với.
Thục Tùng Nhẫn cách không giải huyệt cho nàng.
Vừa được giải huyệt, Á Di thét lên:
- Ta giết ngươi ...
Nghe Thục Á Di thốt ra câu nói đó, Đổng Tiếu lòn tay ra sau lưng Thiệu Ân. Trường kiếm của nàng chém sả tới thì Thiệu Ân dùng hai ngón chỉ kẹp lại.
Y nhìn thẳng vào mắt Thục Á Di:
- Tiểu thư không nên làm như vậy?
Mặt Á Di đỏ bừng và lộ đầy sát khí. Nàng gằn giọng nói:
- Dương huynh tin hắn?
Đổng Tiếu nói:
- Chuyện sờ sờ ra như vậy, còn gì mà không tin chứ?
Câu nói này của Đổng Tiếu càng khiến cho Á Di sượng sùng hơn. Nàng nhìn Thiệu Ân, miễn cưỡng nói:
- Dương huynh tin lời của hắn không?
Thiệu Ân im lặng.
Á Di bật khóc:
- Huynh tin hắn!
Thiệu Ân vẫn không đáp lời nàng.
Sự im lặng của Thiệu Ân chẳng khác nào một gáo nước lạnh xối vào mặt Á Di. Nàng bặm hai cánh môi, lệ trào ra khóe mắt, rồi vụt bỏ chạy ra khỏi thư phòng của Đổng Tiếu.
- Đổng tiểu tử, ngươi làm gì Á Di?
- Trang chủ đi mà hỏi nàng. Tại hạ có nói ra thì trang chủ cũng không tin. Mà tin làm sao được khi tại hạ nghi ngờ trang chủ có nhúng tay vào chuyện này.
- Chuyện gì?
- Thì chuyện trang chủ muốn làm nhạc gia của Đổng Tiếu đó mà.
Đổng Tiếu nặn nụ cười giả lả.
Sắc diện Thục Tùng Nhẫn đỏ rần:
- Hắc đạo hạ nhân như ngươị.... Đổng Tiếu khoát tay:
- Hắc đạo hạ nhân thế mà có vị tiểu thư Bạch đạo thượng nhân mò tới phòng đó.
Thục Tùng Nhẫn rít lên:
- Ngươị.... - Đổng Tiếu không nói sai đâu. Chuyện gì thì trang chủ thấy rồi đó.
Mặt Thục Tùng Nhẫn sượng sùng. Lão nhìn Thiệu Ân bằng ánh mắt vừa thẹn vừa giận, miễn cưỡng nói:
- Dương thiếu hiệp.
Thiệu Ân buông tiếng thở dài, từ tốn nói:
- Vết thương trên bờ vai của Đổng Tiếu rất nặng. Trang chủ, Thiệu Ân còn có chút phận bảo vệ cho hắn.
Thục Tùng Nhẫn vuốt hàm râu quai nón:
- Lão phu biết ...
Lão nói rồi nhìn Đổng Tiếu bằng ánh mắt căm phẫn như thể cảnh báo chàng một lời sát tủ, mới chịu dời bước khỏi thư phòng của chàng.
Lão Thục đi rồi, Thiệu Ân nhìn lại Đổng Tiếu:
- Đổng Tiếu, chuyện xảy ra có đúng như vậy không?
Đổng Tiếu gãi đầu, xoa trán, giả lả nói:
- Dương huynh, thật hư thế nào đều do bản thân mình thôi. Huynh muốn nghĩ đây là thật cũng được, hư cũng chẳng sao. Tất cả do mình.
Đổng Tiếu gãi đầu:
- Duy chỉ có một điều rất thực, Đổng Tiếu muốn nói với huynh.
- Ta đang nghe.
Đổng Tiếu giả lả cười rồi nói:
- Chúng ta phải rời khỏi Phi Yến thiên trang càng sớm càng tốt.
- Tại sao?
- Đổng Tiếu sợ.
- Sợ cái gì? Phải chăng ngươi sợ Thục Á Di. Mà sợ một người tương tư một người rồi làm càng.
- Huynh hẳn không muốn Đổng Tiếu chết trước khi để cái bí mật kia cho Thượng tôn minh chủ?
Thiệu Ân nhìn thẳng vào mắt Đổng Tiếu. Y muốn hỏi đó là bí mật gì nhưng rồi lắc đầu xua đi ý tưởng đó.
Đổng Tiếu như đoán được suy nghĩ của Thiệu Ân, liền nói:
- Huynh chắc chắn không muốn Đổng Tiếu chết bất đắc kỳ tử phải không?
- Đúng - Thế thì chúng ta mau lên đường thôi.
- Trước khi ta muốn biết thực hư câu chuyện vừa rồi.
Đổng Tiếu tròn mắt:
- Thật tâm Dương huynh muốn biết ư?
Thiệu Ân gật đầu.
Đổng Tiếu mỉm cười, lột chiếc áo đẫm máu của mình:
- Huynh băng bó cho Đổng Tiếu, Đổng Tiếu sẽ nói thực hư câu chuyện vừa rồi.
- Ngươi đặt yêu sách với ta? Hay ngươi thích ta?
- Dương huynh cũng có cái hay hay, nên Đổng Tiếu thích huynh chăm sóc cho mình.
- Bất cứ chuyện gì trên đời này ngươi cũng đều có thể nói được ư?
- Nói vậy là nói quá cho Đổng Tiếu rồi. Cũng tùy chuyện mà nói chứ.
Thiệu Ân nhìn Đổng Tiếu, nụ cười sởi lởi hiện lên miệng y. Thiệu Ân nói:
- Ngươi cũng có những cái hay hay.
Thiệu Ân băng bó xong vết thương cho Đổng Tiếu.
Đổng Tiếu toan lấy chiếc áo đẫm máu mặc vào thì Thiệu Ân khoát tay:
- Ta có một bộ hành trang phụ của mình. Ngươi có thể lấy nó mà dùng.
- Dương huynh không sợ Đổng Tiếu là hạ nhân sao?
Thiệu Ân im lặng.
Đổng Tiếu nhìn Thiệu Ân giả lả nói:
- Được vận trang phục của Dương huynh, Đổng Tiếu rất hãnh diện với mọi người.
Đổng Tiếu đặt tay lên vai Thiệu Ân, liền bị y hất ra:
- Ngươi đừng đụng vào ta.
- À ... Đổng Tiếu quên.
Thiệu Ân nghiêm giọng nói:
- Chuyện khi nãy là thực hay là hư?
Nhướng đôi chân mày lưỡi kiếm, Đổng Tiếu nói:
- Đổng Tiếu đã nói với Dương huynh rồi. Thật hư thế nào là do mình, nhưng có một điều rất thật ... chắc chắn rất thật. Tiểu đệ sợ Dương huynh không để tâm đến thôi.
- Chuyện gì?
- Ơ ... Đổng Tiếu có thể khẳng định với Dương huynh rằng Thục tiểu thư có tình với huynh.
Đổng Tiếu nói xong phá lên cười. Chàng vừa cười vừa nhìn Thiệu Ân nói tiếp:
- Mà cũng đúng thôi. Với dung mạo khôi ngô tuấn tú, phong thái của một Dương thiếu hiệp, lại là nghĩa tử của Thượng tôn minh chủ thì vị tiểu thư nào mà không có tình với Dương Thiệu Ân. Nếu như Đổng Tiếu là nữ nhân thì cũng khó kềm lòng với một trang hảo hán anh hùng như Dương huynh.
Thiệu Ân cau mày, lắc đầu:
- Ngươi đừng nói càng.
Đổng Tiếu ve cằm, từ tốn nói:
- Phàm kẻ trong cuộc thì không thấy nhưng người ngoài cuộc thì thấy rõ lắm. Thục Á Di tiểu thư cũng đẹp, rất xứng với Dương huynh. Nếu huynh chê thì nhường cho đệ nhé.
Thiệu Ân nheo mày:
- Không được.
- Không được là sao? Huynh không tiếp nhận Thục tiểu thư thì để cho Đổng Tiếu.
Chẳng lẽ huynh định gom hết về mình à? Hây ... Dù huynh có là mỹ nam tử, có là người được trời ban cho cái số đào hoa thì cũng không thể gom hết nữ nhân trên thế gian này về cho mình được. Một con dế chúa thì cũng chỉ có một đàn dế cái chứ đâu thể nào làm chúa tất cả những con dế cái trên thế gian này.
Thiệu Ân lỏ mắt nhìn Đổng Tiếu:
- Ngươi nói cái gì thế? Ngươi ám chỉ ta là ...
Đổng Tiếu khoát tay:
- Không không ... Đổng Tiếu chỉ thí dụ vậy thôi chứ đâu có ám chỉ huynh.
Thiệu Ân buông tiếng thở dài nhìn Đổng Tiếu khẽ lắc đầu. Y ôn nhu nói:
- Ta nói không được ở đây là vì ...
- Đổng Tiếu là Hắc đạo còn Thục Á Di tiểu thư là Bạch đạo.
Thiệu Ân gật đầu.
Đổng Tiếu nhún vai mỉm cười:
- Có lẽ vậy! Cho dù Đổng Tiếu có là Bạch đạo cũng không dám tiếp nhận tình cảm của ả tiểu thư đó.
Chàng ôm quyền nói:
- Hậu sinh khả ố ... Xin nhường lại cho tiên sinh khả úy.
Thiệu Ân thở ra:
- Phải chi ngươi cũng là người của bạch đạo.
Đổng Tiếu khoát tay:
- Không không ... Mẫu thân đã cho Đổng Tiếu là người của Hắc đạo thì mãi mãi là người của Hắc đạo. Nếu muốn làm người của Bạch đạo thì chỉ cần làm mỗi một việc duy nhất.
- Sẽ làm việc gì?
- Hợp nhất Hắc đạo và Bạch đạo lại làm một. Cũng như nam và nữ hợp nhất làm một mới tạo ra con người đó mà.
Thiệu Ân nhìn sửng Đổng Tiếu:
- Ngươi có ý hợp nhất Hắc đạo và Bạch đạo ư?
Đổng Tiếu gật đầu:
- Có ý đo nhưng sợ làm không nổi. Ngày trước mẫu thân là Hắc đạo, còn phụ thân là Bạch đạo. Hắc đạo và Bạch đạo hợp nhất tạo ra Đổng Tiếu ngày hôm nay.
Thiệu Ân bật cười:
- Đó là chuyện của mẫu thân và phụ thân ngươi, còn ngươi sẽ làm gì hợp nhất Hắc đạo và Bạch đạo.
Đổng Tiếu nhìn Thiệu Ân:
- Cứ làm được chức vị minh chủ võ lâm thì làm được thôi.
- Ngươi có sợ câu nói này đến tai nghĩa phụ của ta không?
- Bây giờ thì không ... nhưng mai mốt thì sợ.
- Tại sao?
- Dương huynh đi hỏi Thượng tôn minh chủ thì sẽ biết thôi.
Nghe câu nói này, Thiệu Ân chỉ còn biết lắc đầu. Y từ tốn nói:
- Chút ta sẽ lên đường ngay bây giờ.
- Dương huynh cũng sợ Thục Á Di à.
- Ta không thể nói mãi với ngươi được.
Nói rồi Thiệu Ân quay bước ra khỏi phòng Đổng Tiếu. Đổng Tiếu tiễn Thiệu Ân đến trước cửa phòng rồi nói:
- Dương huynh ... hay huynh đứng canh cửa cho Đổng Tiếu, để Đổng Tiếu sửa soạn hành trang rồi lên đường.
- Cái gì canh cửa.
- Thì sợ chuyện vừa rồi xảy ra.
Đổng Tiếu vờ rùn mình:
- Đổng Tiếu sợ lắm.
Thiệu Ân lắc đầu nói:
- Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu. Còn ngươi nói ngươi sợ thì ta nghe ngược lại.
Diêm Vương lão nhân gia sợ ngươi thì có. Lão sợ ngươi chui xuống à tỳ lại phải đối phó với cái lưỡi không xương của ngươi.
Đổng Tiếu phá lên cười sằng sặc. Vừa cười Đổng Tiếu vừa nói:
- Đúng rồi! Diêm vương lão nhân gia phải sợ Đổng Tiếu. Chỉ khi nào Diêm vương lão nhân gia sợ thì Đổng Tiếu mới có cơ hội tồn tại trên cõi đời này để cùng bầu bạn với Dương huynh trong những chuyến đi xa.
Thiệu Ân mỉm cười ôn nhu nói:
- Ta chưa nói hết, ngươi đã đắt ý rồi. Diêm vương lão nhân gia thì có thể sợ cái lưỡi của ngươi thật, nhưng phán quan và hắc bạch vô thường thì lại không sợ mà còn thích ngươi nữa đó.
Nói rồi Thiệu Ân quay bước bỏ đi.
Đổng Tiếu nhìn theo sau lưng Thiệu Ân. Chẳng biết chàng có cảm tình với Thiệu Ân hay không, nhưng rõ ràng từ trong sâu thẳm của mình lại có sự cảm nhận rất gắn bó với Dương Thiệu Ân.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 13: Bóng Sắc Tử Thần
Đổng Tiếu gần như chết lặng người. Tay cầm dây cương run lên bần bật, sắc diện xanh rờn khi thấy hai bên đường là những cây thập tự. Trên những cây thập tự đó là những xác nô nhân của Phi Yến thiên trang gầy còm, bị treo lủng lẳng. Cái xác nào cũng bị cắt lưỡi, mắt lồi hẳn ra ngoài, chứng tỏ trước khi chết họ phải nhận một sự đau đớn tột cùng.
Mồ hôi rịn ra trán đệ tử trong khi chân diện của Thiệu Ân lại rất dửng dưng thờ ơ. Đổng Tiếu không dằn được cơn phẫn nộ càng lúc càng tràn ngập lên đầu mình. Chàng bất giác rống lên:
- A ... a ... a ...
Nghe tiếng rống của Đổng Tiếu, Thiệu Ân nhìn sang:
- Ngươi điên à?
Đổng Tiếu nhìn Thiệu Ân:
- Huynh thấy gì rồi chứ?
- Ta không có đui.
- Lão tặc Thục Tùng Nhẫn tàn bạo như vậy đó ... Lão đã lấy hai trăm lạng kim lượng để rồi ...
Thiệu Ân khoát tay:
- Ngươi nên tự trách ngươi thì hơn. Ngươi không thấy tất cả những nô nhân Hắc đạo chết mà đều bị cắt lưỡi sao.
- Ta thấy.
- Họ chết bởi cái lưỡi của ngươi đó.
Đổng Tiếu rít giọng, gằn từng tiếng:
- Tại sao Thục lão tặc đó không cắt lưỡi Đổng Tiếu mà lại dồn sự phẫn nộ của lão lên những con người không còn khả năng tự vệ ...
Chàng hừ nhạt một tiếng rồi nói:
- Bạch đạo các ngươi tàn nhẫn và bỉ ổi, nếu như không muốn nói đến hai chữ đê tiện và nhút nhát.
Thiệu Ân cau mày:
- Ngươi nói vậy là miệt thị Dương Thiệu Ân và nghĩa phụ?
- Ơ ... Đổng Tiếu chỉ nói lão Thục thôi. Lão có đủ bản lĩnh để thỏa mãn sự căm phẫn sao không dồn vào Đổng Tiếu. Giận cá chém thớt là hành động của bọn tiểu nhân bỉ ổi, và đê tiện nhút nhát.
Thiệu Ân im lặng không đáp lời chàng.
Đổng Tiếu thở hắt ra một tiếng rồi nói:
- Dương huynh có thể thờ ơ nhưng ta thì không.
- Tại sao ta lại phải quan tâm đến những nô nhân của Phi Yến Thiên Trang.
Nghe Thiệu Ân thốt ra câu nói này, Đổng Tiếu bất nhẫn nạt ngang:
- Thế mà cũng nói là anh hùng hảo hán ... Cũng gọi là Dương thiếu hiệp.
Đổng Tiếu nói rồi ghìm dây cương, cho ngựa dừng vó. Chàng quẳng dây cương qua tay Thiệu Ân, toan nhảy xuống đất, nhưng Thiệu Ân giữ tay Đổng Tiếu lại.
- Ngươi định làm gì?
- Quay lại Phi Yến Thiên Trang - Để làm gì? Hỏi tội Thục trang chủ à?
Đổng Tiếu bối rối.
Thiệu Ân mỉm cười nói:
- Võ công của ngươi quá ư xoàng xỉnh. Với một Thục Á Di còn có thể tặng cho ngươi một vết chém. Ngươi tìm Thục trang chủ để nộp mạng à?
Nghe Thiệu Ân thốt ra câu này, chân diện Đổng Tiếu sa sầm hẳn lại.
Chàng miễn cưỡng nói:
- Ngươi mặc nhiên với chuyện này ư?
Thiệu Ân cười mỉm nói:
- Ngươi đừng quên ta là người của Bạch đạo.
Buông tiếng thở dài, Đổng Tiếu nói:
- Đổng Tiếu quên điều này.
Nhìn thẳng vào mắt Thiệu Ân, ánh mắt của Đổng Tiếu vừa khe khắc vừa biểu lộ sự căm phẫn.
- Đổng Tiếu hỏi Dương huynh.
- Cứ hỏi - Lão trang chủ Thục Tùng Nhẫn làm như vậy đúng hay sai?
Thiệu Ân im lặng.
Đổng Tiếu gằn giọng nói:
- Lão đã sai. Đổng Tiếu có thể vơi đi phần nào sự phẫn nộ của mình khi nghe được lời nói này của Dương huynh.
Đổng Tiếu với tay lấy vò rượu, rồi nói:
- Hạ đẳng nhân uống rượu của Thượng đẳng nhân được chứ?
- Ngươi cứ tự nhiên.
Đổng Tiếu mở nắp vò rượu tu ừng ực.
Thiệu Ân giằng vò rượu lại:
- Ngươi định bắt ta điều khiển ngựa à? Ngươi biết chỗ đến còn ta thì không.
Đổng Tiếu đậy nắp vò rượu, đặt xuống dưới chân mình. Chàng nhìn Thiệu Ân nói:
- Nếu một ngày nào đó, Hắc đạo làm chủ võ lâm, và tiếp tục tạo ra những bi cảnh giống như ngày hôm nay. Dương huynh sẽ như thế nào?
Thiệu Ân im lặng suy nghĩ rồi nhìn lại Đổng Tiếu:
- Có lẽ ta cũng giống như ngươi.
- Thế tại sao Dương huynh không ngăn cản những bi cảnh hôm nay.
Thiệu Ân lắc đầu:
- Hôm nay ta là người Bạch đạo, và sẽ không để cho Hắc đạo có cơ hội làm chủ võ lâm.
- Nếu có suy nghĩ đó thì Dương huynh hãy mau xuống tay giết Đổng Tiếu đi.
- Chưa phải lúc.
Đổng Tiếu buông tiếng thở dài rồi nói:
- Nói vậy thì lúc nào trong tâm tưởng Dưong huynh cũng nghĩ đến thời khắc sẽ xuống tay lấy mạng Đổng Tiếu.
Thiệu Ân im lặng.
Đổng Tiếu nhìn gã, giật dây cương khiến cho đôi tuấn mã trổ nước kiệu chậm rãi kéo cổ xe đi. Vừa điều khiển đôi tuấn mã, Đổng Tiếu vừa nói:
- Dương huynh, hãy nhớ lời Đổng Tiếu nói với huynh hôm nay.
- Ngươi muốn nói gì?
- Chỉ có Dương huynh mới có thể lấy được mạng của Đổng Tiếu. Bằng như không làm được chuyện đó thì Đổng Tiếu sẽ trở thành võ lâm minh chủ.
Thiệu Ân cau mày. Y muốn phản bác lại những lời nói của Đổng Tiếu, nhưng rồi lại im lặng không nói. Ngôn phong của Đổng Tiếu không làm cho y phẩn nộ, mà ngược lại khơi dậy cái gì đó trong tâm tưởng y. Một thứ tình cảm mơ hồ mà y không thể nói ra bằng lời được.
Có tiếng ngựa hí phía sau, Đổng Tiếu ghìm cương cho đôi tuấn mã dừng lại.
Thục Á Di với con bạch mã, mướt lộn mượt mà phi tới. Nàng ghìm dây cương cho ngựa dừng lại.
Nàng nhìn Đổng Tiếu nói:
- Đổng công tử, Á Di muốn đi cùng với Đổng công tử.
Đổng Tiếu tròn mắt nhìn Thiệu Ân:
- Dương huynh nghĩ sao?
Thiệu Ân giả lả đáp lời Đổng Tiếu bằng chấg giọng thật nhạt nhẽo:
- Thục tiểu thư hỏi ngươi chứ đâu có hỏi ta.
Đổng Tiếu nhìn lại Thục Á Di, từ tốn nói:
- Tại sao tiểu thư muốn đi cùng với tại hạ. Tiểu thư biết tại hạ đi đâu không?
Á Di lắc đầu.
- Á Di không cần biết huynh đi đâu.
- Không biết mà muốn đòi theo à. Vậy tiểu thư đòi theo tại hạ với mục đích gì? Hẳn không phải chờ thời cơ để lấy mạng Đổng Tiếu.
Á Di lắc đầu:
- Không ... Xét về mặt nào đó thì Đổng huynh đã là ...
Nàng bỏ lửng câu nói, lấy mắt nhìn Đổng Tiếu. Đổng Tiếu mỉm cười nói:
- Ý của tiểu thư muốn nói tại hạ đã làm thất tiết tiểu thư.
- Đúng.
- Phải chăng vì thế mà tiểu thư phải theo tại hạ.
- Đổng công tử đi đâu, Á Di đi đó.
Đổng Tiếu giả lả cười:
- Bên cạnh tại hạ còn có mặt Dương huynh.
- Dương công tử không liên can gì đến chuyện của Á Di và Đổng huynh.
Đổng Tiếu ve cằm, nhìn nàng nói:
- Thục trang chủ có cho tiểu thư đi theo tại hạ không?
- Ý lão nhân gia không cản.
- Không cản ư? Này nhé, tiểu thư về nói với Thục trang chủ trả lại cho Đổng Tiếu những nhân mạng nô nhân Phi Yến thiên trang mà lão đã đóng treo trên các cây thập tự ...
nếu lão trả thì Đổng Tiếu sẽ sẵn lòng để tiểu thư đi cùng.
Á Di lấy một sắp ngân phiếu đặt vào tay Đổng Tiếu:
- Số kim lượng hai trăm lạng thuộc về Đổng Tiếu.
Đổng Tiếu nhìn sang Thiệu Ân:
- Dương huynh nghĩ thế nào?
- Ta không can dự vào chuyện này.
- Đổng Tiếu muốn hỏi Dương huynh có cho Thục tiểu thư đi cùng không?
- Quyền của ngươi ... bởi vì nàng hỏi ngươi.
- Thế thì tốt quá. Có Thục tiểu thư ngồi chung một cỗ xe thì chẳng khác nào giữa sa mạc có một bông hoa đẹp.
Đổng Tiếu nói rồi cho sắp ngân phiếu vào ngực áo, quay sang nói với Á Di:
- Tại hạ rất phấn khích khi có tiểu thư đi cùng.
Đổng Tiếu nhướng mày hỏi tiếp:
- Nàng qua đây hay đi riêng một con ngựa. Đi riêng thì không được gần ...
Bỏ lửng câu nói, Đổng Tiếu toét miệng cười.
Á Di lắc mình, rời yên ngựa thoát qua xe của Đổng Tiếu và Thiệu Ân.
Đổng Tiếu nói:
- Võ công của nàng cao siêu quá.
Vừa nói Đổng Tiếu vừa dịch qua bên để Á Di chen vào ngồi chính giữa.
Đổng Tiếu nhìn sang Thiệu Ân:
- Dương huynh không có gì ngại chứ?
- Ta nói rồi, không can dự gì đến ta.
- Hê ... Bình nhật Đổng Tiếu thấy huynh có nụ cười rất hay, sao giờ bỗng lầm lì vậy?
Cười lên cho vui chứ.
Thiệu Ân cau mày:
- Ngươi nên lo phận của mình.
- Lúc này Đổng Tiếu cũng biết phận của mình.
Chàng quay lại nhìn con bạch mã của Á Di:
- Hê ... ngươi thừa rồi ... quay về đi ... Tiểu thư của ngươi không cần ngươi nữa.
Đổng Tiếu huýt sáo như thể đuổi con bạch mã rồi giật dây cương cho đôi tuấn mã tiếp tục kéo cỗ xe lăn bánh.
Đổng Tiếu vừa giữ dây cương vừa nói với Á Di:
- Sao nàng lại thích đi theo Đổng Tiếu.
- Á Di đã nói rồi.
- Hóa ra Đổng Tiếu cũng là người có số đào hoa, cũng là mỹ nam tử chẳng thua gì Dương huynh.
Nghe lời nói của Đổng Tiếu, Dương Thiệu Ân nhíu mày. Y miễn cưỡng nói:
- Đổng Tiếu, ngươi đừng kéo ta vào những chuyện của ngươi.
- Chúng ta ba người đi chung một chuyến xe. Bỏ huynh ra làm sao được? Hay huynh nghĩ Thục tiểu thư ngồi quá gần Đổng Tiếu.
Đổng Tiếu nhìn nàng nói:
- Nàng đừng ngại, ta vốn là giới hắc đạo nên rất thoải mái. Cứ ngồi dịch qua bên ấy một chút cũng không sao mà.
Thiệu Ân buột phải lên tiếng:
- Ngồi như thế được rồi.
- Vậy là tả hữu bình bình như thế. Sau này huynh không được nói Đổng Tiếu được thế lấn lướt huynh đó.
- Ta không bao giờ nói vậy.
Thiệu Ân nghiêm giọng nói:
- Ta có ý như thế này.
- Huynh có ý gì?
- Hãy im lặng đi đến nơi cần đến.
Đổng Tiếu reo lên:
- Hay! Một ý rất hay.
- Ngươi nói phải giữ lời đó.
Nói rồi Thiệu Ân quay mặt về phía trước.
Đổng Tiếu cũng nghiêm mặt không nói lời nào, nhưng thỉnh thoảng quay sang nhìn Thiệu Ân và Á Di. Mỗi lần Đổng Tiếu nhìn sang thì đôi chân mày của Thiệu Ân nhíu lại, biểu lộ sự bất nhẫn trước thái độ của Đổng Tiếu.
Đổng Tiếu nhìn Á Di ra dấu bằng tay. Chàng hết đưa tay lên rồi lại đưa xuống, sau đó lại vẽ vòng vòng, rồi đập hai bàn tay vào với nhau. Thấy Đổng Tiếu ra dấu lung tung, nhưng Á Di lại chẳng hiểu gì cả mà chỉ thẹn thùng đỏ mặt.
Đổng Tiếu ra dấu một lúc rồi lại cầm lấy dây cương chăm chú điều khiển đôi tuấn mã.
Vô tình chàng để lại trong đầu Thiệu Ân lẫn Á Di muôn vàn câu hỏi qua điệu bộ của mình.
Á Di nhìn sang Đổng Tiếu:
- Huynh muốn nói gì?
Đổng Tiếu lại ra dấu nhưng không nói:
Thiệu Ân cau mày:
- Ngươi bị cắt lưỡi rồi sao không nói?
Đổng Tiếu phá lên cười.
Nghe chàng cười, Á Di còn thẹn hơn. Nàng buột miệng hỏi:
- Huynh cười cái gì?
Đổng Tiếu nhướng mày nói:
- Sao hai người không được thông minh vậy.
Nghe chàng thốt ra câu này, cả hai Á Di lẫn Thiệu Ân đều đỏ mặt.
Đổng Tiếu vừa cười vừa nói:
- Đổng Tiếu chỉ làm bộ làm tịch cho hai người mở miệng thôi. Nếu không làm vậy, hai cánh hoa của hai người dính chặt vào với nhau giống như hai cánh hoa tàn, trông xấu lắm.
- Ngươi ...
Thiệu Ân thốt ra câu nói đó rồi im bặt. Cùng với sự im lặng đó, y bất ngờ vươn hữu thủ thộp tới trước mặt Đổng Tiếu. Hành động bất ngờ của Dương Thiệu Ân khiến Đổng Tiếu giật mình thốt lên:
- Hê ...
Đổng Tiếu những tưởng đâu Thiệu Ân bất ngờ tập kích mình, nhưng khi nhìn lại thấy trên tay Thiệu Ân có một ngọn ám tiễn nhọn hoắc.
Đổng Tiếu giật mình, toàn thân nổi đầy gai ốc.
Thiệu Ân nói:
- Đổng Tiếu, ngươi biết chuyện gì chứ?
Đổng Tiếu ghìm đôi tuấn mã.
Hai con tuấn mã vừa dừng bước thì dựng hai vó trước lên cất tiếng hí vang dội. Cùng với những tiếng hí vang dội đó, chúng run lẩy bẩy, kéo theo những giọt máu từ cổ họng nhiễu xuống đất. Đôi tuấn mã cứ run bần bật rồi ngã khụy cả hai vó trước, đến hai vó sau rồi lăn đùng ra chết.
Đổng Tiếu, Thiệu Ân và Á Di nhảy xuống đất.
Đôi tuấn mã giẫy chân, nằm bất động. Trên cổ chúng là hai ngọn ám tiễn sáng hoắc.
Máu từ cổ chúng vẫn trào ra cùng với làn khói trắng nghi ngút.
Dương Thiệu Ân nhìn sang Đổng Tiếu:
- Đổng Tiếu, ngươi hãy coi chừng Vô Ảnh Phi Tiên.
Đổng Tiếu buột miệng nói:
- Vô Ảnh Phi Tiên là cái con khỉ gì?
Thiệu Ân đặt ngón ám tiễn vào tay Đổng Tiếu:
- Chính ngọn ám tiễn này là Vô Ảnh Phi Tiên. Nó đã được tẩm Vô Ảnh Chi Độc. Chỉ cần ngọn tiễn này xước qua da thịt ngươi thôi thì Vô Ảnh Chi Độc có thể lấy mạng ngươi.
Nhìn ngọn Vô Ảnh Phi Tiên, Đổng Tiếu cau mày hỏi Thiệu Ân:
- Sao Dương huynh biết Vô Ảnh Phi Tiên muốn lấy mạng Đổng Tiếu.
- Vì nó hướng vào ngươi.
- Dương huynh đoán chắc như vậy à?
- Ta đoán chắc điều đó. Nếu như vừa rồi ta không kịp bắt lấy ngọn Vô Ảnh Phi Tiên này thì mạng của ngươi giờ đã dâng nạp cho Diêm Vương lão nhân gia rồi.
Đổng Tiếu nhướng mày:
- Quái lạ thật.
- Ngươi nói quái lạ là quái lạ thế nào?
Đổng Tiếu nhìn sang Thục Á Di.
Thấy Đổng Tiếu nhìn mình, Á Di cau mày. Nàng miễn cưỡng nói:
- Đổng huynh đừng nghĩ Vô Ảnh Phi Tiên là do Thục Á Di phóng tới để lấy mạng huynh.
Chàng gượng cười nói:
- Ta không nghĩ như vậy. Nhưng ta hỏi thật nàng là có biết Vô Ảnh Phi Tiên không?
Á Di lắc đầu:
- Không.
Nhìn lại Thiệu Ân, Đổng Tiếu nói:
- Dương huynh biết Vô Ảnh Phi Tiên?
- Ta không biết chân diện của y, nhưng ngọn ám tiễn này đủ chứng minh chủ nhân của nó là Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương.
- Âu Trùng Cương?
Đổng Tiếu ve cằm:
- Cái gã Vô Ảnh Phi Tiên này bộ đui mù, điếc đặc sao không biết Đổng Tiếu nhỉ?
- Ngươi chẳng có tiếng tăm gì trên giang hồ. Ngay cả trong giới Hắc đạo thì ngươi cũng chỉ là một gã thiếu gia tầm thường. Chẳng qua được trọng bởi vì ngươi là con của Thánh cô tiên tử thôi.
Đổng Tiếu khoát tay:
- Đổng Tiếu không có ý như Dương huynh nghĩ đâu. Đổng Tiếu nói vậy là có ý khác.
- Ý ngươi khác chỗ nào.
Đổng Tiếu quệt mũi:
- Họ Âu này hẳn phải biết Đổng Tiếu đang nhận sứ mạng trọng đại của Thượng tôn võ lâm minh chủ. Lịnh của võ lâm minh chủ đã phán ra rồi. Y không biết cái lịnh đó hay sao mà lại muốn lấy mạng Đổng Tiếu chứ?
Thiệu Ân nhếch mép cười mỉm.
Từ lúc rời Phi Yến thiên trang đến giờ Đổng Tiếu mới thấy nụ cười gợi tình, và đầy chất xúc cảm trên miệng Thiệu Ân.
Đổng Tiếu nói:
- Đổng Tiếu nói sai sao Dương huynh cười. Huynh không nghĩ đến gã ôn dịch Vô Ảnh Phi Tiên này dám coi thường lịnh của Thượng tôn minh chủ ư?
- Ngươi nghĩ thế thì ngươi sai rồi.
- Dương huynh nói vậy thì gã Vô Ảnh Phi Tiên này là người của Hắc đạo sao?
- Đúng! Hắn là người của giới Hắc đạo.
- Có thật như vậy không?
- Ngươi cũng nên tin ta một chút chứ?
Đổng Tiếu làu bàu nói:
- Gã là người của Hắc đạo. Chẳng lẽ Hắc đạo cũng còn những cao thủ chưa biến thành nô nhân của Bạch đạo?
- Ngươi tưởng Hắc đạo ít cao thủ lắm à? Chẳng qua trong tình hình dương thịnh âm suy, thì bọn cao thủ Hắc đạo ẩn tích mai danh chờ thời cơ thôi.
Đổng Tiếu cau mày. Chàng chấp tay sau lưng, lộ vẽ suy tư. Nhìn lại Thiệu Ân, Đổng Tiếu nói:
- Nếu Vô Ảnh Phi Tiên là người của Hắc đạo, sao lại xuống tay sát tử Đổng Tiếu.
Chuyện làm này không lẽ phải là chuyện làm của giới Bạch đạo chứ đâu phải của y.
- Hắn đâu có biết ngươi là ai.
Đổng Tiếu lắc đầu:
- Dương huynh nói vậy là sai rồi. Nếu Vô Ảnh Phi Tiên không biết Đổng Tiếu sao lại dụng ám tiễn lấy mạng sống của Đổng Tiếu. Gã có biết và đã chuẩn bị chờ để lấy mạng Đổng Tiếu. Nếu như gã không biết Đổng Tiếu thì không bao giờ dùng sát chiêu này.
Thiệu Ân nhướng mày nói:
- Ngươi muốn biết đi tìm y mà hỏi.
- Dương huynh không cần nhắc nhở, Đổng Tiếu sẽ tìm gã.
Chàng lắc đầu:
- Sau lưng vụ này còn có ẩn tình gì khác nữa.
- Có thể y không muốn ngươi thực hiện trọng trách của Thượng tôn minh chủ.
Đổng Tiếu reo lên:
- Huynh nói đúng, có thể y không muốn Đổng Tiếu thực hiện chức trách mà Thượng tôn minh chủ giao phó. Dù y không muốn thì Đổng Tiếu cũng phải làm thôi.
- Bởi những vị ở Dị nhân cốc đang ở trong tay nghĩa phụ ta.
Đổng Tiếu gật đầu:
- Đúng ...
Ba người xếp lại hành trang, rồi thả bộ đi. Họ phải bỏ lại cỗ xe vì đâu còn đôi tuấn mã để kéo xe nữa. Vừa đi Đổng Tiếu vừa suy nghĩ mong lung.
Lòng chàng cảm thấy nao nao, có cảm giác kỳ lạ, bất bình thường.
Nhìn Thiệu Ân, Đổng Tiếu hỏi:
- Võ công của Dương huynh với Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương, ai hơn ai?
- Ta chưa từng giao thủ với y một lần nào. Nhưng nếu có một cuộc giao đấu giữa Dương Thiệu Ân và Âu Trùng Cương thì phải có một người chết.
- Căng thẳng như vậy à?
- Thiên chức của Dương Thiệu Ân là phải tảo thanh tất cả những cao thủ thuộc giới Hắc đạo. Ta làm vậy vĩnh viễn giới Hắc đạo chẳng thể nào trổi lên được.
Ba người dừng chân trước một thảo điếm ven đường. Mặc dù gọi là thảo điếm nhưng chỉ có một túp lều bằng cỏ tranh, còn bàn thì được dọn ra bên ngoài thảo điếm. Nơi đó có khoảng hơn mươi người, họ không để ý đến sự xuất hiện của Đổng Tiếu, Thiệu Ân và Thục Á Di, mà chăm chăm vào bàn trà.
Thiệu Ân nói với Đổng Tiếu:
- Đổng Tiếu, trong những người này hẳn có Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương. Ngươi phải cẩn thận giữ mạng của mình đó.
Đổng Tiếu chau mày nghiêm mặt.
- Dương huynh đoán như thế à?
Dương Thiệu Ân gật đầu:
- Ta nghĩ như vậy.
- Thế thì chúng ta đừng ghé vào đây nữa. Đi tiếp thôi.
Thiệu Ân lắc đầu:
- Đổng Tiếu, người ta có ý lấy mạng ngươi, người ta ở trong bóng tối, ngươi ở ngoài sáng, ngươi bỏ đi chẳng khác nào tự biến mình thành con mồi. Dù ngươi có trốn ở đâu đi nữa thì người thợ săn kia cũng giết được ngươi. Ngươi biết khôn thì phải biết người thợ săn đang săn ngươi ở đâu để mà còn tìm cách trốn chứ?
- Nhưng ...
- Ngươi sợ chết?
Đổng Tiếu nhăn mặt:
- Ai mà không sợ chết, nhưng ở đây là có ý nói Đổng Tiếu không có võ công cao như huynh. Thấy y rồi cũng phải chạy mà thôi. Tránh khỏi mất mặt mà.
Nói rồi Đổng Tiếu dợm bước đi nhưng Thiệu Ân giữ y lại:
- Đổng Tiếu, bên cạnh ngươi còn có Dương Thiệu Ân kia mà.
Đổng Tiếu giả lả cười, vừa cười chàng vừa nói:
- Đổng Tiếu chỉ chờ nghe câu nói này của Dương huynh thôi.
Ba người chọn lấy chiếc bàn trống. Chẳng biết vô tình hay cố ý mà chiếc bàn Thiệu Ân chọn lại gần với nhóm người đã có mặt trước tại thảo điểm này rồi.
Đổng Tiếu nhìn trộm qua những thực khách đang ngồi uống trà. Tất cả đều không có biểu hiện gì khác thường. Thậm chí họ cũng rất thờ ơ với sự có mặt của chàng, Thiệu Ân và Thục Á Di. Chính giữa những ánh mắt của những gã thực khách khiến Đổng Tiếu chột dạ.
Chàng có cảm tưởng Vô Ảnh Phi Tiên đang nhìn mình nhưng lại không phát hiện được ánh mắt đó của ai. Chính vì cảm nhận đó mà Đổng Tiếu ngỡ tất cả thực khách đang có mặt tại thảo điếm đều là Vô Ảnh Phi Tiên. Xương sống chàng gay lạnh cùng với lớp da ốc nổi lên khắp cả người. Chàng nhìn sang Thiệu Ân:
- Dương huynh ...
Thiệu Ân nạt ngang:
- Đừng nói nhiều trong lúc này. Lời của ngươi sẽ khiến ta phân tâm, và ngươi cũng thế.
Sự phân tâm sẽ cướp đi cái mạng của ngươi trong chớp mắt. Ta nói lại một lần nữa, chỉ cần để Vô Ảnh Phi Tiên lướt qua cắt được vào người ngươi, xem như mạng ngươi vong.
Thiệu Ân nói dứt câu thì Đổng Tiếu rùng mình. Chàng cảm nhận rõ mồn một cái chết đang treo lấp lửng ngay trên đầu mình. Cảm giác đó càng lúc càng rõ rệt trong tâm thức của Đổng Tiếu.
Thiệu Ân nói:
- Ngươi biết sợ rồi ư?
- Người ta ở trong bóng tối, còn mình ở ngoài sáng, chẳng lẽ không sợ sao.
- Ngươi càng sợ chừng nào thì cái chết sẽ đến nhanh hơn chừng ấy.
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 14: Huyết Môn
Đổng Tiếu nói:
- Dương huynh có biết người nào trong những người kia là Âu Trùng Cương không?
Thiệu Ân lắc đầu:
- Ta chẳng biết ai cả.
Đổng Tiếu gượng cười:
- Đổng Tiếu cũng không biết ai. Mà sao cũng lạ thật. Phàm họ là những người Hắc đạo thì phải nhận ra Đổng Tiếu. Không phải Hắc đạo thì Bạch đạo, đã là Bạch đạo thì phải nhận ra Dương huynh. Đằng này trông họ cứ như chẳng thuộc Hắc đạo hay Bạch đạo.
Chàng nhìn qua Thục Á Di:
- Nàng biết họ thuộc về phía nào không?
- Đổng huynh không biết thì sao Á Di biết được.
- Có thể đoán ra được mà.
Thiệu Ân lên tiếng khi gã điếm chủ bưng trà ra:
- Ta nghĩ ngươi nên ngưng lời thì hay hơn.
Gã điếm chủ có hàng ria mép quặt lạ lùng bước đến, đặt bầu trà nóng xuống bàn cùng ba chiếc chén.
Đổng Tiếu ve cằm ngắm lão rồi nói:
- Điếm chủ có hàm râu rất đặc dị, đúng là hàm râu có một không hai. Tại hạ có một chút kiến văn về tướng số. Nếu lão điếm chủ không chê, tại hạ có thể xem cho điếm chủ một quẻ.
Gã điếm chủ nhướng mắt nhìn Đổng Tiếu:
- Khách nhân biết xem tướng ư?
- Thiên văn, địa lý, cái gì tại hạ cũng biết cả.
Đổng Tiếu lấy luôn sắp ngân phiếu của Thục Á Di đặt lên bàn rồi nói:
- Nhờ tài thiên văn đoán tướng mà bổn thiếu gia kiếm được bao nhiêu đây ngân lượng.
Có quá nhiêu ngân lượng thế này bổn thiếu gia chẳng biết dùng vào đâu.
Gã điếm chủ nhìn sấp ngân phiếu, rồi giả lả ôm quyền cười:
- Công tử quả là kỳ tài. Nhưng tiểu nhân không có ngân lượng để xem tướng.
Đổng Tiếu khoát tay:
- Hây ... Bổn thiếu gia không cần ngân lượng nữa đâu. Bao nhiêu đây, bổn thiếu gia không biết dùng vào đâu rồi. Thậm chí còn muốn tặng cho điểm chủ nữa đấy.
Gã điếm chủ ôm quyền xá Đổng Tiếu:
- Đa tạ khách nhân ... Đa tạ khách nhân ...
Đổng Tiếu chắc lưỡi quệt mũi nói:
- Coi kìa, đừng khách sáo như vậy ... đừng khách sáo như vậy. Nếu như bổn thiếu gia đoán sai, nhứt định sẽ tặng cho điếm chủ phân nửa số ngân phiếu này. Ở đây vị chi tại hạ có hai trăm lạng. Nếu như tại hạ nói sai thì sẽ tặng cho điếm chủ phân nửa là một trăm lạng ...
Gã điếm chủ cao mày nhìn chàng:
- Khách quan nói thật chứ ạ?
- Hây ... Đổng Tiếu đang cao hứng mà. Nếu như không cao hứng, Đổng Tiếu nói thật nhé ... một nén bạc vụn cũng không rơi khỏi túi họ Đổng này.
Gã điếm chủ ve mép râu nhìn Đổng Tiếu nói:
- Hẳn hôm nay thần tài đã nhìn tói Cao Nhị này rồi.
Chân diện của gã điếm chủ Cao Nhị lộ rõ nét phấn khích tột cùng. Gã cao hứng nói:
- Vậy thì tiểu nhân sẽ đánh cược với thiếu gia. Nếu như thiếu gia nói đúng tiểu nhân xin tặng cho người bữa trà hôm nay ạ.
Đổng Tiếu xoa tay:
- Ồ ... Tốt quá ... Tốt quá ...
Thiệu Ân và Thục Á Di nhìn chàng. Cả hai hoàn toàn không ngờ Đổng Tiếu lại có sự ngông cuồng như vậy. Đem hai trăm lạng bạc chỉ để đánh cược một bầu trà.
Thiệu Ân toan mở miệng nói thì Đổng Tiếu khoát tay:
- Hê ... Dương huynh, Đổng Tiếu đang cao hứng mà.
Thiệu Ân thở hắt ra, khẽ lắc đầu.
Cao Nhị hối hả nói:
- Thiếu gia đoán tướng tôi xem có đúng không nào.
Từ từ đứng lên chấp tay sau lưng, Đổng Tiếu nhìn Cao Nhị từ đầu đến chân rồi nói:
- Mẫu thân của điếm chủ có phải là nữ không?
Cao Nhị lỏ mắt nhìn chàng:
- Ơ ... thì đúng rồi.
Đổng Tiếu cướp lời Cao Nhị:
- Một cái đúng. Phụ thân và mẫu thân của điếm chủ kết hợp với nhau mới tạo ra điếm chủ.
Cao Nhị vuốt râu gật đầu:
- Lẽ thường là như vậy.
Đổng Tiếu nói tiếp không cho Cao Nhị suy nghĩ:
- Đằng sau lưng điếm chủ có một người nữa. Đó là Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương.
Đổng Tiếu nói dứt câu, Cao Nhị thối lui năm bộ. Y vừa thối bộ vừa bất ngờ búng ngón tay.
- Cách ...
Âm thanh khô khốc đó đập vào thính nhỉ của Thiệu Ân. Nhanh như chớp, y vươn hữu thủ thộp đến khoảng không trước mặt Đổng Tiếu.
Trên tay của Thiệu Ân có ngay ngọn Vô Ảnh Phi Tiên. Thiệu Ân vừa thộp được ngọn ám tiễn vô ảnh thì Cao Nhị điểm mũi giày thi triển khinh công thoát đi. Trước khi thoát đi, y vung mạnh hữu thủ về phía sau. Một màn chu sa óng ánh chụp tới Đổng Tiếu, Thiệu Ân và Thục Á Di.
Thiệu Ân thét lớn:
- To gan.
Vừa nói vừa phát động phách không chưởng. Hai đạo khí kình cuồn cuộn phát ra đánh bạt tất cả vùng chu sa chưởng mà Cao Nhị tạo ra.
Thiệu Ân toan rượt theo Cao Nhị nhưng mười gã thực khách đồng loạt đứng phắt dậy, án ngữ chặn đường y.
Thiệu Ân gằn giọng nói:
- Các ngươi muốn chết.
Cùng với lời nói đó thì mười chiếc ám khí hình sao thoát ra cùng một lúc chẳng khác nào tinh sa băng xuống khuấy động cả không gian. Mười gã thuộc hạ của Cao Nhị cùng bị trúng ám tiễn hình cánh sao ngay tam tinh. Họ đổ xuống như những thân chuối bị lốc dữ cuốn qua. Hai gã còn lại thất sắc, quay lưng bỏ chạy. Nhưng Thiệu Ân như cơn gió lốc lướt qua giữ hai gã đó.
Đổng Tiếu không nhận ra Thiệu Ân dùng chiêu thức gì. Khi y dừng bước thì hai gã ia chạy thêm một đoạn nữa rồi cũng bổ nhào xuống, hồn lìa khỏi xác.
Đổng Tiếu cứ ngây mặt ra nhìn Thiệu Ân với ánh mắt sờ sửng.
Thiệu Ân mở cuộc huyết sát nhưng cuối cùng Cao Nhị vẫn đào thoát được.
Quay lại trước mặt Đổng Tiếu, Thiệu Ân nhìn chàng. Đổng Tiếu cứ nhìn Thiệu Ân. Y nói:
- Ngươi làm sao vậy.
Như thể đã quen tay, Đổng Tiếu lại quệt mũi mình. Chàng khẽ lắc đầu nói:
- Sao ... Sao Dương huynh lại hung tợn vậy?
- Ngươi nói ta hung tợn là sao?
- Giết một lúc bao nhiêu người. Huynh không chùn tay sao?
Thiệu Ân cau mày lộ vẻ bất nhẫn:
- Ta quen rồi.
Đổng Tiếu buông một tiếng thở dài rồi nói:
- Người huynh đáng ra phải giết thì lại để cho y chạy thoát. Còn kẻ nô nhân không đáng chết thì lại giết sạch sành sanh.
Sắc diện Thiệu Ân không khỏi sượng sùng khi nghe Đổng Tiếu thốt ra câu này. Y làu bàu nói:
- Biết thế ta không can dự vào, nếu ta không can dự vào, để xem ngươi còn đứng đây trách móc ta không nào?
Đổng Tiếu gượng cười:
- Nói thế thôi chứ Đổng Tiếu đâu dám trách móc gì Dương huynh. Hạ đẳng nhân thì không được trách Thượng đẳng nhân. Nếu như thế thì phạm thượng lắm đó. Nhưng nếu Dương huynh chỉ cảnh cáo bọn kia rồi để cho họ sống thì hay biết mấy. Trong những kẻ đã chết bất đắc kỳ tử này hẳn có kẻ còn thê tử ... Vô tình ...
Thiệu Ân khoát tay:
- Ngươi đừng nói nữa được không. Nghe ngươi lải nhải ta không chịu nổi.
Đổng Tiếu ve cằm, gãi đầu:
- Ơ ... Thì không nói nữa ...
Á Di lên tiếng hỏi Đổng Tiếu:
- Đổng huynh sao lại biết gã điếm chủ Cao Nhị là Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương.
Đổng Tiếu tròn mắt nhìn nàng:
- Có biết cái gì đâu.
Vừa nói Đổng Tiếu vừa cúi xuống bưng chén trà, nhưng Á Di hất chén trà khỏi tay chàng. Đổng Tiếu cau mày, bực tức nói:
- Sao vậy?
Á Di nói:
- Trong trà có độc thì sao?
Mặt Đổng Tiếu nghệch ra như thể vừa nghe được một câu nói ngớ ngẩn. Chàng nhìn Á Di một lúc rồi nói.
- Nàng lo cho ta à?
Vừa nói Đổng Tiếu vừa liếc qua Thiệu Ân.
Á Di lắc đầu:
- Á Di không muốn huynh chết vô lý thôi. Huynh nói huynh không biết, sao lại nói ngay Cao Nhị là Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương.
Đổng Tiếu nhìn sang Thiệu Ân:
- Dương huynh trả lời dùm Đổng Tiếu được không?
Thiệu Ân bối rối nói:
- Ngươi làm ... ngươi biết, sao lại bảo ta trả lời dùm ngươi.
- Thế thì vừa đi, Đổng Tiếu vừa nói cho hai người biết. Ở lại đây thấy mấy cái xác này, sao mà ớn xương sống quá.
Ba người thả bước chậm rãi đi tiếp. Đổng Tiếu vừa đi vừa ve cằm nói:
- Á Di thắc mắc vì sao Đổng Tiếu biết Cao nhị là Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương ư?
Á Di gật đầu, quay sang Đổng Tiếu nói:
- Hẳn Đổng huynh biết Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương nên mới nhận ra y?
Đổng Tiếu mỉm cười lắc đầu:
- Dương huynh còn không biết thì làm sao Đổng Tiếu này biết được. Ta tưởng đâu huynh có thể trả lời câu hỏi của nàng, nhưng rất tiếc Dương huynh không trả lời được. Đã vậy, huynh ấy còn quá chậm chạp để cho gã Vô Ảnh Phi Tiên đó tẩu thoát. Phải chi khống hế được gã thì Đổng Tiếu không cần phải trả lời câu hỏi này.
Nhướng mày nhìn qua Dương Thiệu Ân:
- Dương huynh có đồng ý với Đổng Tiếu không?
- Ngươi lại trách ta đó à?
- Không dám ... Không dám.
- Thế sao bất cứ chuyện gì, ngươi cũng ráng kéo ta vào thế nhỉ.
- Bởi vì Dương huynh là người dám giám sát Đổng Tiếu.
- Ta giám sát ngươi chứ không phải là mẫu thân của ngươi.
- Hê ... làm sao Dương huynh có thể làm bảo mẫu của Đổng Tiếu được. Huynh là ... là nam nhân mà.
Thiệu Ân cau mày:
- Ta không thích nghe những lời nói nhăn nói cuội này.
Á Di lên tiếng:
- Đổng huynh chưa trả lời câu hỏi của Á Di.
- Ta sắp trả lời đây.
Đổng Tiếu xoa trán, suy nghĩ nói:
- Ta biết phải trả lời thế nào nhỉ? À ... Nàng có thể hiểu một điều là Đổng Tiếu phát hiện ra Âu Trùng Cương chẳng qua là nói bừa, nói cuội thế thôi.
Á Di tròn mắt nhìn Đổng Tiếu:
- Cái gì nói bừa và nói cuội. Nói bừa mà lại phát hiện ra ngay Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương.
- Hây ... Có những chuyện hôm nay mới khẳng định câu nói của người xưa là đúng:
Có tật thì giật mình.
Nhìn qua Thiệu Ân, Đổng Tiếu nói:
- Khi nghe Dương huynh nói trong những khách điếm có Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương, Đổng Tiếu mới đánh đố quán chủ. Đổng Tiếu đem số ngân lượng để dụ hắn để có thể khiến hắn thố lộ Âu Trùng Cương là ai trong nhóm người kia.
Á Di nói:
- Đổng huynh không sợ mất số ngân lượng to lớn đó à?
- Làm sao mà mất được.
- Nếu huynh đoán sai.
- Làm sao sai được. Ta nói phụ thân của gã là nam nhân, mẫu thân là nữ nhân. Những chuyện hiển nhiên như vậy, chẳng lẽ nàng cũng không biết rõ? À ... sau cùng ta phán cho một câu "Sau lưng gã có Âu Trùng Cương." Không ngờ Cao Nhị có tật nên lòi ngay cái đuôi Âu Trùng Cương ra ngay. Chỉ tiếc ...
Thiệu Ân cướp lời Đổng Tiếu:
- Ngươi đừng trách móc nữa.
Đổng Tiếu lại hỏi:
- Không biết những người đó có phải là đồng bọn của Âu Trùng Cương không nhỉ?
Thiếu Ân đáp:
- Ngươi thấy rồi đó - Những người chết là đồng bọn của Vô Ảnh Phi Tiên ư?
- Còn phải nói nữa.
- Đổng Tiếu lại nghĩ khác.
- Ngươi nghĩ thế nào.
- Chỉ cần một chút xíu thông minh thôi, sẽ nhận ra ngay những gã đó không phải là đồng bọn của Vô Ảnh Phi Tiên.
- Ngươi tự thị mình thông minh.
- Không dám ... Tự thị thông minh hơn huynh, nhưng có thể nói mò được.
- Ta muốn nghe ngươi nói mò như thế nào?
- Vô Ảnh Phi Tiên là người dùng phi tiễn nhưng không thể nhận được diện dung. Nếu y có đồng đảng thì còn gì là vô ảnh nữa. Âu Trùng Cương sử dụng ám tiễn nhưng lại ẩn trong bóng tối ra tay. Nếu y có đồng bọn thì tất có người biết chân diện của y, thì còn gì là vô ảnh nữa. Đúng không nào?
Đổng Tiếu nhướng mày nói tiếp:
- Để mình trở thành Vô Ảnh Phi Tiên, gã phải hành động độc lập. Nên Đổng Tiếu nghĩ những người Dương huynh lấy mạng là những kẻ vô can, chỉ vì hám lợi, hay một cái gì đó mà mới tự nguyện giúp hắn.
Đổng Tiếu cau mày nhìn sang Á Di.
Á Di đỏ mặt:
- Huynh nghĩ ...
- Ta chỉ nhìn nàng thôi, đừng có tật giật mình đó. Có thể Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương nói với những người đó rằng trong người của Đổng Tiếu có số bạc rất lớn, nên mới giở thủ đoạn cướp đường đó mà. Họ không biết bên cạnh Đổng Tiếu còn có Ngọc diện tử sát Dương Thiệu Ân.
Buông một tiếng thở dài, Đổng Tiếu nói:
- Xét cho cùng cũng tội nghiệp cho những người đó.
Thiệu Ân nhìn Đổng Tiếu nói:
- Bọn Hắc đạo như ngươi đều là những kẻ có thủ đoạn cả.
Đổng Tiếu khoát tay:
- Hê ... Dương huynh nói câu này nghe đau lòng lắm đó nha ... Đau lắm đó - Từ trước đến nay đã như vậy rồi. Hôm nay Âu Trùng Cương đã minh chứng cho điều đó.
Đổng Tiếu gãi đầu:
- Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương là Hắc đạo nhưng chỉ hành sự giết người Hắc đạo thôi. Người đó lại chính là Đổng Tiếu. Còn huynh ...
Đổng Tiếu cười khảy:
- Huynh giết lung tung.
Thiệu Ân đỏ mặt.
Đổng Tiếu gượng cười giả lả nói:
- Nói như thế nhưng huynh phải để mắt dòm chừng Vô Ảnh Phi Tiên đó.
- Sao ta phải dòm chừng y?
- Huynh không chú ý đến hắn thì hắn sẽ có cơ hội sát tử Đổng Tiếu.
- Ngươi chết chứ ta đâu có chết.
- Huynh là người giám sát Đổng Tiếu, sao lại có thể thốt ra những lời nói như vậy.
Đổng Tiếu dừng bước.
Á Di nhìn chàng.
Đổng Tiếu nói:
- Á Di và Dương huynh có nghe tiếng gì không?
Thiệu Ân lắc đầu:
- Không phát hiện được gì cả. Chẳng lẽ ngươi phát hiện ra hành tung của Vô Ảnh Phi Tiên.
- Dương huynh võ công cao cường, còn không phát hiện được, huống chi là Đổng Tiếu.
Á Di hỏi:
- Thế huynh nghe gì nào?
- Tiếng nước chảy róc rách.
Thiệu Ân nheo mày:
- Tiếng nước chảy thì có gì lạ nào.
- Tất nhiên phải có rồi. Dương huynh theo Đổng Tiếu.
- Thế còn Á Di?
Đổng Tiếu nhìn lại nàng:
- Nếu nàng thích.
Thiệu Ân hỏi:
- Ngươi định làm gì nữa đây.
- Thiên cơ bất khả tiết lộ. Nếu huynh muốn đối mắt với Vô Ảnh Phi Tiên.
Thiệu Ân khẽ gật đầu:
- Được, ta đi theo ngươi.
Á Di chen vào:
- Á Di cùng theo nữa.
Đổng Tiếu nhìn nàng lưỡng lự:
- Thật lòng nàng muốn theo à?
- Chẳng lẽ Đổng huynh muốn Á Di ở lại đây một mình giữa chốn vắng vẻ này à?
Á Di cau mày nói tiếp:
- Vẫn còn một gã Hắc đạo Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương.
- Nói như thế thì thiếu. Còn những hai gã. Một là Đổng Tiếu, hai là Vô Ảnh Phi Tiên.
Đó là tạm nói nhé, chứ còn nhiều lắm. Thôi được ... nàng đã muốn đi theo thì theo, nhưng nhớ đừng la toáng lên đấy nhé.
- Á Di không phải là kẻ nhút nhát như Đổng huynh tưởng.
- Ta biết nàng đâu phải là kẻ nhút nhát. Nếu nhút nhát thì đã không mò đến biệt phòng của Đổng Tiếu. Với nàng thì phải nói là kẻ liều mạng mới đúng, có phải không?
Sắc diện Á Di đỏ bừng.
Nàng thở hắt ra miễn cưỡng nói:
- Huynh nghĩ Á Di sao cũng được. Miễn sao Á Di không hổ thẹn với việc làm của mình là được rồi. Sau này huynh sẽ biết thôi.
Đổng Tiếu mỉm cười.
Thấy nụ cười trên miệng Đổng Tiếu, Á Di đỏ bừng mặt hơn. Nàng ngượng ngùng hỏi:
- Đổng huynh cười gì?
- Ta có ý nghĩ lạ trong đầu.
- Ý nghĩ lạ gì?
- Ơ ... nữ nhân mà không biết hổ thẹn thì đâu phải là nữ nhân. Cũng như hoa không biết khoe hương khoa sắc thì đâu phải là hoa. Vậy nàng là nữ hay là giống gì?
Á Di sượng chín cả người. Nàng buột miệng thốt:
- Ngươi ...
Thiệu Ân buông tiếng thở dài nhìn Á Di nói:
- Nàng đừng nghe những lời của gã nữa. Những lời gã nói cứ xem như nước chảy ngoài tai.
Đổng Tiếu nói:
- Đâu cần phải khốn khổ như vậy. Nếu không muốn nghe thì cứ quay về ... thế là không còn phải nghe nữa.
Á Di lắc đầu:
- Đổng huynh đi đâu, Á Di đi theo đó.
- Thủy chung ... Thủy chung ... Thủy chung. Đáng ngưỡng mộ. Không ngờ một tiểu tử Hắc đạo, vô danh tiểu tốt như Đổng Tiếu này lại may mắn có được một người như nàng theo hầu. Thế thì còn gì bằng nữa.
Nói dứt câu Đổng Tiếu xăm xăm đi thẳng vào trong bìa rừng. Á di và Thiệu Ân sóng vai bước theo sau cùng. Cả hai cùng có một ý niệm trong đầu:
"Gã này còn giở trò gì nữa đây?"
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 15: Sắc Tử
Đến bên bờ suối, Á Di lẫn Thiệu Ân còn đang suy diễn những hành động kế tiếp của Đổng Tiếu, đã thấy Đổng Tiếu đứng bên bờ suối, miệng nở nụ cười tươi.
Thiệu Ân chau mày. Y buột miệng hỏi:
- Ngươi định làm gì với dòng suối này.
- Khó nói quá.
- Dòng suối này có gì khiến ngươi khó nói.
- Dương huynh và Á Di nhìn Đổng Tiếu như vậy, Đổng Tiếu còn làm gì được.
Á Di chen chen vào:
- Đổng huynh muốn làm gì thì cứ làm.
Đổng Tiếu ôm quyền:
- Tốt tốt. Nàng đã mở lời ta mới dám thực hiện ý muốn của mình.
Nói dứt câu, Đổng Tiếu tự cởi bỏ phục trang của mình.
Á Di đỏ mặt, nói:
- Huynh làm gì vậy?
- Còn làm gì khác hơn là đi tắm.
Á Di quay mặt chỗ khác, làu bàu nói:
- Đúng là không biết hổ thẹn, trơ trẽn và bỉ ổi.
Đổng Tiếu nói với Thiệu Ân:
- Dương huynh, nghe tiếng suối chảy, Đổng Tiếu muốn rủ huynh đi tắm, nhưng Á Di nằng nặc đòi theo. Có lẽ nàng ấy muốn tắm chung với Đổng Tiếu và huynh.
Đổng Tiếu vừa nói vừa cởi hết trang phục của mình. Chàng như một con tằm chui ra khỏi xác. Thiệu Ân cau mày khi thấy hình xâm nửa thân trên của một con rồng bên ngực trái của chàng.
Thấy Thiệu Ân nhìn mình chằm chằm, Đổng Tiếu nói:
- Hê Đổng Tiếu đâu có phải là nhi nữ mà Dương huynh nhìn dữ vậy? Nhi nữ đang đứng bên cạnh Dương huynh đó.
Thiệu Ân thở ra, quay mặt lại với Á Di. Trong khi đó Đổng Tiếu lội xuống dòng suối, trầm mình, vỗ nước bắn tung tóe.
Á Di làu bàu nói:
- Dương huynh, còn ai đê tiện như gã này không?
Thiệu Ân im lặng không đáp lời nàng. Trong tâm tưởng của Thiệu Ân hiện rõ hình xâm nửa phần trên của con giao long. Không nghe Thiệu Ân đáp lời, Á Di liếc qua ngay:
Vẻ mặt của Thiệu Ân có những nét suy tự lạ lùng. Đôi uy nhãn như thể chìm vào cõi hư vô nào đó.
Á Di hỏi:
- Huynh đang nghĩ gì vậy?
Thiệu Ân lắc đầu:
- Ta không nghĩ gì cả.
- Huynh có nghe muội nói không?
- Á Di nói gì?
- Đổng Tiếu có phải là một gã đê tiện và trơ tráo không?
Thiệu Ân nhìn qua nàng:
- Nàng nghĩ Đổng Tiếu là kẻ đê tiện và trơ tráo?
Á Di gật đầu:
- Hành động của gã huynh thấy đó.
- Thế tại sao nàng đòi theo Đổng Tiếu. Đáng ra nàng không nên theo y, khi biết y là kẻ đê tiện và trơ tráo.
Á Di im lặng.
Đổng Tiếu từ dưới suối lên tiếng nói:
- Hê Hai người không xuống tắm mà đứng đó rù rì gì vậy? Nước suối mát lắm. Tắm rất thoải mái.
Thiệu Ân không nhìn lại, mà lên tiếng nói:
- Ngươi cứ tự nhiên.
- Dương huynh không tắm, không cảm thấy khó chịu sao?
- Ta quen rồi.
- Hóa ra giới Bạch đạo Thượng đẳng nhân ở dơ quen rồi phải không?
- Ngươi đừng nói càn rỡn nữa được không?
- Thì Đổng Tiếu nghĩ sao nói vậy thôi.
Đổng Tiếu tằng hắng nói tiếp:
- Thục Á Di, cũng không tắm luôn à?
Á Di bặm môi, đỏ mặt. Vô tình nàng quay lại thấy Thiệu Ân liếc nhìn mình. Nàng sượng chín cả người, nhưng vẫn miễn cưỡng nói:
- Á Di không quen tắm chung với nam nhân.
- Nàng với ta có quen với không quen gì nữa. Nàng đã từng vào thư phòng của ta kia mà. Giờ tắm chung thì đúng ý của nàng rồi.
Á Di thở ra. Nàng nhủ thầm trong đầu:
- "Trên đời này sao lại có một gã trơ tráo, mặt dạn mày dày như vậy nhỉ?" Ý niệm đó trôi qua tâm thức nàng, Á Di nhìn lại Thiệu Ân:
- Dương huynh, muội không thể đứng ở đây được nữa.
Thiệu Ân mỉm cười:
- Nàng nên chấp nhận sự bực tức khi đã quyết định đi theo với Đổng Tiếu.
- Nhưng hắn càng lúc càng Nàng bỏ lững câu nói giữa chừng, rồi nói:
- Muội không thích đứng ở đây để làm cái đích cho hắn bêu rếu.
Á Di buông tiếng thở ra, chỉ về phía táng cây đại thụ xa xa, nói:
- Huynh và muội đến đó đi.
Thiệu Ân lúng túng nói:
- Để Đổng Tiếu ở đây một mình à? Ta sợ Á Di hỏi:
- Huynh sợ gì?
- Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương.
Á Di gắt giọng nói:
- Tự Đổng Tiếu chuốc lấy cái khổ cho hắn. Hắn biết Dương huynh chú nhãn đến hắn, bảo hộ cho hắn, nên càng lúc hắn càng làm tới. Huynh hãy để im, mặc hắn, tự khắc hắn sẽ có sự thay đổi trong lối hành xử, kính trọng huynh hơn.
- Thiệu Ân sợ Vô Ảnh Phi Tiên - Huynh đừng quá lo lắng cho hắn có được không? Dù sao thì Đổng Tiếu cũng chỉ là Hắc đạo vô sỉ, không đáng để Dương huynh quan tâm.
Đổng Tiếu từ dưới suối nói vọng lên:
- Hê Hai người nói rù rì gì vậy? Bộ hai người đang bàn thảo với nhau về nhân dạng của Đổng Tiếu à? Á Di, nếu như muốn bàn thảo thì phải chiêm ngường dung mạo, thể pháp của Đổng Tiếu trước đã chứ. Nàng đâu có thấy mà bàn thảo với Dương huynh.
Á Di gắt giọng nói:
- Á Di và Dương huynh không bàn gì đến Đổng huynh cả.
- Ta nghe rõ hai người nói đến ta Hê Nàng đừng có bắt chước Dương huynh đó.
Dương huynh ở dơ thì còn có thể chịu nổi còn nàng Đổng Tiếu chắc lưỡi:
- Còn nàng nếu không tắm không chừng lại biến thành đôi giày của Đổng Tiếu lắm đấy.
Á Di nhìn Thiệu Ân, gắt gỏng nói:
- Á Di không thể nghe những lời nhơ nhuốc của Đổng huynh.
Nàng nói rồi nắm tay Thiệu Ân kéo đi về phía táng cây đại thụ. Thiệu Ân hơi miễn cưỡng, nhưng rồi cũng bước theo chân Á Di.
Đổng Tiếu nói:
- Hê Hai người định bỏ ta ở đây một mình à?
Mặc cho Đổng Tiếu nói, Á Di vẫn lôi Thiệu Ân về phía táng cây đại thụ để không phải nghe những lời của Đổng Tiếu. Hai người đó đi rồi, Đổng Tiếu mới dựa lưng vào một tảng đá, khoanh tay trước ngực như thể chờ đợi ai đó.
Đổng Tiếu không phải chờ đợi lâu.
Vô Ảnh Phi Tiên từ sau một hốc đá bước ra. Y tiến đến trước mặt Đổng Tiếu, nhìn chàng lượt, nói:
- Thiếu gia biết mình phải chết chứ?
Đổng Tiếu nhìn Vô Ảnh Phi Tiên. Hàm râu quặp của gã đập vào mắt chàng.
Đổng Tiếu từ tốn nói:
- Tất nhiên Đổng Tiếu biết mình chắc chắn sẽ phải chết rồi. Nhưng trước khi chết thì cần giải quyết những thắc mắc trong đầu mình.
Đổng Tiếu mỉm cười nói tiếp:
- Âu tôn giá biết vì sao Đổng Tiếu chọn dòng suối này để tắm, và nói nhăn nói cuội để đuổi Dương Thiệu Ân và Thục Á Di đi chứ? Chẳng qua Đổng Tiếu chỉ chờ Âu tôn giá đến lấy mạng thôi.
Vô Ảnh Phi Tiên cau mày:
- Thiếu gia chờ Âu mỗ đến lấy mạng à?
- Không chờ thì làm gì ở đây. Bộ tôn giá nghĩ Đổng Tiếu thích tắm trong dòng suối lạnh này lắm à?
- Được, Âu mỗ sẽ chìu theo ý ngươi.
Đổng Tiếu khoát tay:
- Khoan! Trước khi Âu tôn giá lấy mạng Đổng Tiếu thì hãy cho Đổng Tiếu biết một vài điều.
- Âu mỗ sẽ trả lời tất cả những câu hỏi của thiếu gia.
Đổng Tiếu gật đầu:
- Tốt! Câu hỏi thứ nhất của Đổng Tiếu là Âu tôn giá hẳn biết Đổng Tiếu là con của thánh cô tiên tử chứ?
Trùng Cương gật đầu:
- Biết - Chính vì biết Đổng Tiếu là con của Thánh cô tiên tử nên tôn giá mới gọi Đổng Tiếu là thiếu gia. Điều đó chứng tỏ tôn giá rất trọng mẫu thân.
- Âu mỗ lúc nào cũng trọng Thánh cô tiên tử.
- Còn trọng thất tôn giá còn tự nhận mình là người của Hắc đạo, giới hạ nhân trong con mắt của những Thượng đẳng nhân Bạch đạo.
Âu Trùng Cương im lặng.
Đổng Tiếu nhìn y.
Âu Trùng Cương ve hàm râu quặp. Y buông tiếng thở dài hỏi:
- Thiếu gia còn hỏi gì nữa không?
- Còn.
Đổng Tiếu nhìn thẳng vào mắt Âu Trùng Cương. Chàng nghiêm giọng nói:
- Nếu thật Âu tôn giá còn nghĩ đến Thánh cô tiên tử, hãy trả lời thật cho Đổng Tiếu biết điều này.
- Thiếu gia cứ hỏi, Âu mỗ rất thành thật với thiếu gia.
Đổng Tiếu rít một luồng chân ngươn căng phồng lồng ngực rồi từ tốn nói:
- Âu tôn giá tự ý truy sát Đổng Tiếu hay vì nguyên do nào khác?
Âu Trùng Cương lúng túng. Y miễn cưỡng nói:
- Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương đúng là không có ý truy sát thiếu gia.
Đổng Tiếu gật đầu:
- Đổng Tiếu tin như vậy. Chắc chắn có một nguyên nhân khác buột tôn giá phải lấy mạng Đổng Tiếu.
Âu Trùng Cương gật đầu.
Đổng Tiếu thở dài rồi nói:
- Âu tôn giá đã bán mình.
Âu Trùng Cương sượng sùng.
Đổng Tiếu nói tiếp:
- Vậy ai phái tôn giá truy sát Đổng Tiếu.
Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương lưỡng lự. Y buông tiếng thở dài, nhìn Đổng Tiếu, rồi từ từ thở ra như thể muốn bộc bạch với chàng qua tiếng thở dài đó. Nhưng tiếng thở ra của Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương còn đọng trên cửa miệng thì bất thình lình một ánh chớp bạc lướt vụt qua cổ họ Âu.
Ánh chớp bạc làm Đổng Tiếu lóa mắt. Khi chàng nhìn lại thì Vô Ảnh Phi Tiên vẫn đứng sững trên ghềnh đá nhưng cổ y xuất hiện một đường chỉ máu.
Đổng Tiếu ngập ngừng nói:
- Vô Ảnh Phi Tiên tôn giá Lời của chàng như đánh động đến thần thức của Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương, khiến y rùng mình. Liền sau cái rùng mình đó thì thủ cấp của y cũng rơi tỏm xuống dòng suối lạnh. thủ cấp rơi xuống đất mà thân ảnh họ Âu vẫn đứng sững trên ghềnh đá như thể chôn chân xuống đất.
Máu từ cổ y trào ra chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ trang phục, rồi tuông xuống dòng suối lạnh.
Cái chết của Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương khiến Đổng Tiếu thừ người ra.
Mãi một lúc sau, chàng mới lấy được tinh thần, bước lên bờ vội vã vận lại trang phục.
Chàng nhìn về phía táng cây đại thụ, thấy Thiệu Ân và Thục Á Di vẫn còn đứng đó.
Đổng Tiếu nhìn quanh nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy bóng người nào. Sát chiêu của kẻ dấu mặt đã sát tử Vô Ảnh Phi Tiên quả là có một không hai.
Một thứ sát chiêu mà Đổng Tiếu không thể nào tin được vào mắt mình, cho dù chàng là người chứng kiến.
Đổng Tiếu thét gọi Thiệu Ân:
- Dương huynh Á Di Hai người quay lại bên bờ suối. Thiệu Ân nhìn xác Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương, rồi nhìn Đổng Tiếu hỏi:
- Chuyện gì vừa xảy ra?
Thiệu Ân chỉ Âu Trùng Cương:
- Y đã bị mất đầu. Ai đã giết Âu Trùng Cương?
- Còn ai vào đây nữa.
Đổng Tiếu nói rồi chỉ xuống suối:
- Đổng Tiếu phiền huynh xuống dưới suối lấy thủ cấp của Vô Ảnh Phi Tiên lên dùm được không?
Thiệu Ân lưỡng lự:
- Sao ngươi lại không đi lấy.
- Việc lớn Đổng Tiếu đã làm. Việc nhỏ là Dương huynh chứ?
Đổng Tiếu nhướng mày.
Thiệu Ân miễn cưỡng bước xuống suối nhặt lấy thủ cấp của Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương.
Đặt thủ cấp xuống ngay dưới chân xác Âu Trùng Cương, Thiệu Ân nhìn Đổng Tiếu nói:
- Thủ pháp giết người của ngươi quả là lợi hại. Thế mà ta không nhận ra.
Đổng Tiếu kéo Dương Thiệu Ân đến bãi đất gần đó. Chàng chỉ bãi đất, nói:
- Chúng ta cùng hợp lực đào một cái huyệt nhé.
- Sao lại đào huyệt?
- Thì Đổng Tiếu là như vậy đó.
Nói rồi Đổng Tiếu tự tay bới một mộ huyệt cho Âu Trùng Cương.
Thiệu Ân nhìn Đổng Tiếu bới đất nói:
- Ngươi quái lạ thật.
Đổng Tiếu ngẩng lên nhìn Thiệu Ân:
- Có gì là quái lạ?
- Nếu ta là ngươi, ta không làm chuyện rỗi hơi này.
- Đổng Tiếu thích những chuyện rỗi hơi.
Thiệu Ân thở ra rồi cùng với Đổng Tiếu đào huyệt.
Bới xong một lỗ huyệt đủ để lắp xác Âu Trùng Cương, Đổng Tiếu mới chôn xác họ Âu.
Chôn xong, chàng nhìn Thiệu Ân nói:
- Có làm như vậy thì người chết hoan hỷ và sẽ phù hộ cho người sống.
- Ý nghĩ xa vời.
- Nhưng lại rất gần đối với những Hạ đẳng nhân.
Hai người quay lại bên Thục Á Di.
Á Di nhìn Đổng Tiếu.
Thiệu Ân hỏi:
- Ngươi đã dùng sát chiêu gì để lấy mạng Vô Ảnh Phi Tiên.
Đổng Tiếu chỉ vào miệng mình:
- Cổ nhân có câu, ngôn phong có kiếm đao. Chỉ cần Đổng Tiếu nói một hai câu thì Vô Ảnh Phi Tiên tự cắt ngay cái thủ cấp của mình.
Á Di lắc đầu:
- Thật là khó tin.
- Tin hay không tin thì sự thật vẫn hiển nhiên trước mắt Dương huynh và Á Di rồi.
Nói dứt câu, Đổng Tiếu buông tiếng thở dài:
Á Di quan sát chân diện chàng, từ tốn hỏi:
- Đổng huynh đã nói cái gì mà khiến cho Âu Trùng Cương phải tự cắt đầu mình, huynh khỏi phải ra tay?
- Nói gì à?
Á Di gật đầu.
Thiệu Ân nhìn chàng:
- Ngươi đã nói gì?
Đổng Tiếu ve cằm:
- Hai người muốn nghe không?
Thiệu Ân nhìn qua Á Di. Y khẽ lắc đầu.
Nhìn lại Đổng Tiếu, y nói:
- Thôi được rồi, ngươi không cần phải giải trình, ta không muốn nghe đâu.
Đổng Tiếu nhìn lại Á Di:
- Còn Á Di.
Nàng lưỡng lự rồi lắc đầu:
- Á Di cũng không muốn nghe.
Đổng Tiếu mỉm cười, từ tốn nói:
- Thế mới tốt, những kẻ ngoại cuộc thì không nên tò mò nghe chuyện của người khác.
Thiệu Ân nói:
- Ta không phải là kẻ ngoại cuộc.
Đổng Tiếu quay sang nhìn Thiệu Ân, gượng cười nói:
- Hai người đã bỏ rơi Đổng Tiếu.
Nói rồi Đổng Tiếu chấp tay sau lưng, thả bước đi. Thiệu Ân kịp nghe tiếng thở dài của chàng.
Y vội vã bước theo Đổng Tiếu, gọi:
- Đổng Tiếu Quay đầu nhìn lại Thiệu Ân, Đổng Tiếu hỏi:
- Huynh muốn nói gì?
- Ta bỏ đi như thế là có lỗi với ngươi.
- Huynh không có lỗi gì đâu.
- Ta đã để ngươi một mình đối mặt với Vô Ảnh Phi Tiên Âu Trùng Cương.
Đổng Tiếu gật đầu.
Thiệu Ân hỏi:
- Ngươi biết Vô Ảnh Phi Tiên sẽ tìm đến giết ngươi à?
- Thì y đã có ý truy sát Đổng Tiếu cơ mà.
- Ngươi thật là khó hiểu.
- Có những chuyện còn khó hiểu hơn nữa.
Thiệu Ân chau mày hỏi:
- Ví như nửa hình xâm phần đầu của thiên long trên ngực trái của ngươi.
- Hình xâm đó à? Ngay từ nhỏ Đổng Tiếu đã có rồi. Có lẽ mẫu thân hay phụ thân xâm cho Đổng Tiếu, gợi ý sau này Đổng Tiếu sẽ là rồng, hay là võ lâm minh chủ đó.
Thiệu Ân nhíu mày nhìn Đổng Tiếu:
- Ta cũng có nhưng thắc mắc tò mò về hình xâm đó.
- Vậy ư? Nó có gì khiến Dương huynh thắc mắc nào?
- Sao lại chỉ xâm có nửa con rồng. Lại chỉ có phần đầu mà thôi.
- Có gì mà thắc mắc long ẩn, long hiện đấy mà. Hoặc ngực của Đổng Tiếu không đủ chỗ để xâm cả một con long.
- Ai cũng có thể nói được như ngươi. Thế ngươi có nghĩ rằng còn nửa phần đuôi của con rồng ở đâu không?
Đổng Tiếu nhíu mày:
- Ơ nửa phần đuôi à Thiệu Ân gật đầu.
Đổng Tiếu gãi đầu:
- Nửa phần đuôi rồng có lẽ mẫu thân hay phụ thân quên xâm mất rồi. Hoặc có tồn tại đâu đó trong ký ức của Đổng Tiếu.
Chàng nhìn Thiệu Ân, hỏm hỉnh cười, nói:
- Nếu như huynh thắc mắt nửa phần đuôi đó ở đâu thì thử đi tìm dùm Đổng Tiếu xem.
Chắc nó tồn tại đâu đó trong cuộc đời này.
- Ta không nghĩ như ngươi. Nếu nửa phần đuôi của con rồng chỉ có trong ký ức thì nó vĩnh viễn không tồn tại trong cõi đời này Vĩnh viễn không tồn tại.
Giọng nói của Thiệu Ân vừa khe khắt vừa lạnh lùng khiến Đổng Tiếu phải sửng sốt, buột miệng hỏi:
- Dương huynh sao vậy?
Thiệu Ân khoát tay:
- Ta không có gì cả.
Thiệu Ân nghiêm giọng nói:
- Giờ thì chúng ta sẽ đi đâu.
- Đến nơi cần phải đến cũng không xa nơi này đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro