Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10: Làm ngơ...

“Anh ấy đã nói đồng ý với anh.” Siwon chợt lên tiếng khi nhìn thấy Kyuhyun đi lướt qua mình ở dãy hành lang trong nhà. Kyuhyun khẽ chau mày nhưng tuyệt nhiên không có bất kỳ hành động hoặc lời nói nào. Siwon lại muốn gì nữa đây?

“Tránh xa anh ấy ra.” Siwon hằn học.

Sungmin đã nói đồng ý với Siwon. Anh thực sự đã nói đồng ý với anh ta. Vậy là Siwon đã thực sự cướp mất anh. Kyuhyun nghiến chặt răng rồi thở dài quay lại nhìn Siwon. Khi nãy cậu đã nhìn thấy hai người họ ôm nhau, cậu không thích điều đó.

“Đừng cố ý tiếp cận anh ấy nữa.” Siwon cảnh cáo. Kyuhyun nhìn thẳng vào mắt Siwon, cậu cũng trừng mắt nhìn lại, khóe môi khẽ nhếch lên. “Anh ấy là của anh.”

Kyuhyun mỉm cười trong lúc nghiêng người lại gần Siwon và thì thầm… “Đó là câu nói của em… đừng bắt chước như thế chứ.” Cậu nói rồi xoay lưng lại với Siwon và khẽ cúi đầu, nét khó chịu hiện rõ trên gương mặt. Sungmin đã nói đồng ý với Siwon.

Kyuhyun bước vào phòng của anh. Cậu đã nghĩ sẽ đi đến phòng của Sungmin để xác định mọi chuyện. Nhưng rồi lại lập tức bác bỏ cái suy nghĩ đó. Cậu ngồi lại trong phòng anh một lúc lâu trước khi đứng dậy và bỏ về phòng mình.

*********************​

Thật ngạc nhiên là đến giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng Kyuhyun xông vào phòng anh như mọi khi. Sungmin liếc nhìn chiếc đồng hồ đặt trên bàn. 11 giờ 27 phút. Thường thì giờ này anh và Kyuhyun đã lên giường nằm ngủ. Cậu đang ở đâu? Anh đứng dậy đi về phía cửa nhưng trước khi bước đến bước thứ tư, anh đã quay trở lại giường và ngồi xuống. 

“Tại sao mình phải chờ cậu ta? Chiếc giường này cũng đâu phải của cậu ta, đây là phòng của mình cơ mà.” Anh trợn mắt và đi về phía cửa một lần nữa, nhưng rồi lại quay ngược trở về giường và ngồi xuống. Tại sao anh phải thấp thỏm? Tại sao anh phải lo lắng? Tại sao anh phải chờ đợi?

“Mình đang nghĩ cái gì vậy?” Ngớ ngẩn quá, Ming. Mau tỉnh táo đầu óc lại và đi ngủ đi!

“Nhà này là của cậu ta mà, cậu ta muốn ra vô phòng mình lúc nào chẳng được.” Anh nói một cách cay đắng rồi lại thở dài. “Đồ đáng ghét.” Anh nằm xuống nhưng không lâu sau, anh bật dậy và mở cửa phòng.

**********************​

Kyuhyun đi xuống bếp uống nước, khi cậu trở lên phòng thì gặp phải bà Lee ở hành lang.

“Kyuhyun à, con sẽ ngủ ở phòng của mình sao?”

Thời điểm đó, Sungmin cũng vừa hé cửa nên vô tình nghe được tiếng họ nói chuyện. Anh dừng lại để lắng nghe cho rõ.

Kyuhyun mỉm cười dịu dàng với bà Lee. “Con sẽ về phòng của mình, mẹ à. Con đã làm phiền Sungmin hyung nhiều rồi, cho nên…” Cậu khẽ nhún vai.

Sungmin nhẹ nhàng khép cánh cửa lại và tựa lưng vào tường. Anh đã nghe thấy tất cả. Anh thở dài. “Được thôi… dọn đi rồi thì càng tốt.” Anh nói rồi quay trở lại giường. Anh ngồi ạch xuống khi vừa bước đến bên nó. Kyuhyun đã rời khỏi phòng anh. Thật tuyệt!

Đã hơn hai giờ sáng nhưng Sungmin vẫn còn trằn trọc. Anh nằm lăn lóc trên giường cố gắng tìm một vị trí thoải mái để ngủ. Anh bật ngồi dậy. Nếu là tuần đầu tiên khi mới dọn đến ngôi nhà này, có lẽ anh đã nhảy cẫng lên vui mừng vì Kyuhyun không còn vào phòng làm phiền anh nữa. Nhưng đã ba tháng kể từ lúc cậu ta bắt đầu ngủ bên cạnh anh cho đến giờ. Dường như anh đã quen với điều đó nên bây giờ cảm thấy thật khó ngủ. Tại sao Kyuhyun không chịu ngủ ở đây nữa chứ?!

Thôi nào, ngủ đi, con thỏ ngốc!

*********************​

“Yah!” Bà Lee vừa nói vừa đánh vào người Sungmin bằng cái cán chổi lông gà vì nó là thứ đầu tiên bà tìm được xung quanh. Sungmin lập tức xoa xoa cánh tay của mình khi cảm nhận được một vết hằn trên da thịt. Sáng nay anh cũng khá rảnh rỗi nên tranh thủ lau dọn một chút trước khi đến trường. “Tại sao con cứ phải làm những công việc lau dọn này hả? Con đâu có được thuê để làm những công việc như thế này chứ?” Bà Lee tỏ ra giận dữ.

“Mẹ à!” Anh cằn nhằn trong lúc tiếp tục xoa cánh tay tội nghiệp của mình. “Con không muốn để người ta nghĩ con là kẻ ăn bám.” Anh giật lấy cây chổi từ mẹ mình và nói tiếp. “Ít nhất hãy để con phụ giúp công việc nhà ở đây. Người đàn ông thứ mười hai đã mua lại căn nhà cũ cho chúng ta, ông ấy còn trả hết chi phí ăn học cho con, đừng bắt con phải nằm ì ra giường rồi mỗi bữa cơm chờ có người đến gọi.”

Bà Lee thở dài rồi vỗ nhẹ vào vai con trai mình. “Con trai của mẹ quả là một đứa bé chăm chỉ, mẹ còn có thể nói gì nữa?” Bà vừa nói vừa xoa xoa tấm lưng của Sungmin. 

“Chỉ cần mẹ đừng đánh con bằng bất cứ món đồ nào mẹ tìm thấy là được!” Anh bĩu môi. Bà Lee ôm anh vào lòng thật chặt và hôn lên trán anh.

“Aigoo~ Con trai yêu quý của mẹ!” Bà nói rồi hôn nhẹ lên má anh, anh nhoẻn miệng cười thật tươi và cố làm những hành động đáng yêu trước mặt mẹ mình.

“Mẹ, con cũng là con trai của mẹ mà!” Kyuhyun chợt lên tiếng từ phía sau. Cả hai quay sang nhìn cậu khi thấy cậu đang bước về phía họ. “Con cũng nên được ôm, có phải không?”

Sungmin tròn xoe mắt. Kyuhyun và Sungmin đâu có phải là anh em cùng một mẹ. Tại sao cậu lại từ đâu xuất hiện và muốn được chia sẻ tình thương của mẹ anh?

Bà Lee mỉm cười rồi đưa một cánh tay ra. “Đến đây nào, con trai út!” Bà nói làm Kyuhyun mỉm cười rồi bước lại gần dang rộng hai tay để ôm lấy mẹ con của Sungmin.

“Aigoo~ Mẹ không biết là con trai út của chúng ta lại là một đứa trẻ hay ghen tỵ đấy.” Bà nói trong lúc đứng giữa hai cậu con trai.

Kyuhyun liếc sang nhìn Sungmin trong lúc vẫn ôm bà Lee. Sungmin cũng nhìn cậu và khẽ nhíu mày khi nhận thấy ánh mắt cậu như đang gửi thông điệp ngầm đến anh. “Con là một người hay ghen tỵ, mẹ à, con không thích bị ai lấy đi những gì thuộc về con.”

Sungmin có vẻ sợ hãi khi nghe những lời Kyuhyun vừa nói. Có phải cậu đã biết anh và Siwon…? Đợi đã, tại sao anh phải sợ? Không phải, anh không sợ. Tại sao Sungmin lại cảm thấy có lỗi? Anh đâu có thuộc quyền sở hữu của Kyuhyun, phải vậy không? Nhưng mà, trái tim anh đột nhiên lại đập rất nhanh. Có cái gì đó không ổn. Anh có cảm giác không ổn.

“Omo!” Bà Lee vừa cười vừa nói. “Sungmin à… vậy là con đang gặp nguy hiểm rồi.”

Có phải mẹ anh đã biết chuyện giữa anh và Siwon? Có phải bà đã biết những chuyện mà Kyuhyun từng làm với anh? Rằng cậu từng tuyên bố Sungmin là của cậu. Tại sao anh lại gặp nguy hiểm?

“Mẹ không dám hứa là sẽ quan tâm nhiều đến con mỗi khi có con trai út ở xung quanh đâu.” Bà Lee nói đùa trong lúc vẫn ôm lấy cả hai. Sungmin tránh nhìn vào Kyuhyun và hơi đứng thẳng người lên trong khi bà Lee vẫn quan sát hai người họ. Bà mỉm cười và đặt tay lên má mình.

“Aigoo~ Mẹ không thể tin rằng mẹ lại có được hai đứa con trai dễ thương như thế này ở bên cạnh mình đấy.” Bà vừa nói vừa lắc lắc đầu đỏ mặt trong lúc bĩu môi nhìn y như một fangirl đang thể hiện sự hâm mộ đối với cặp đội thần tượng yêu thích của mình. “Được rồi, mẹ phải đi trước đây, hôm nay ba của các con muốn mẹ cùng ăn sáng với ông ấy.”

Bà Lee rời đi bỏ lại cả hai, không khí bỗng trở nên ngột ngạt khi chỉ còn có hai người đối diện mà không ai nói với ai câu nào. Sungmin định bỏ đi thì Kyuhyun đột nhiên lên tiếng.

“Những gì tôi nói là hoàn toàn nghiêm túc đấy.”

Sungmin quay lại nhìn cậu. Tại sao trông cậu có vẻ nghiêm túc như vậy? Ánh mắt cậu nhìn anh khiến cho anh cảm thấy tội lỗi như thể mình đã làm điều gì sai trái. Anh đã làm gì chứ? “Tôi không thích bị ai lấy mất những gì thuộc về mình.” Kyuhyun xoay người lại, bước đi ngược hướng với Sungmin. 

Sungmin cúi mặt và tự hỏi tại sao Kyuhyun lặp lại những lời nói đó? Anh đang suy nghĩ về cái gì vậy? Không việc gì phải cảm thấy tội lỗi, đúng không? Kyuhyun chỉ thích đùa giỡn với anh, chính là như vậy. Nhưng một người thích mình chưa hẳn đã thật lòng với mình có phải vậy không? Anh không cần phải day dứt. Nhưng biểu hiện của Kyuhyun…

Biểu hiện của Kyuhyun…

khiến anh thấy phiền não.

************************​

Kyuhyun đã thể hiện rất tốt trong buổi diễn tập. Tất cả các vị giáo sư và đạo diễn của vở nhạc kịch đều hài lòng với tác phong làm việc chuyên nghiệp một cách kỳ lạ của Kyuhyun. Cậu luôn đến đúng giờ và sẵn sàng ở lại thêm giờ để luyện tập. Kyuhyun nhận thấy bản thân mình rất có hứng thú với những buổi tập luyện như thế này. Cậu thích cái cách mọi người không ngừng ồ lên khi nghe cậu hát mặc dù những bài hát đó cậu đã thể hiện rất nhiều lần. Họ đã được thưởng thức hết bài này đến bài hát và bây giờ là đến bài cuối cùng.

“Kyuhyun, chúng ta sẽ tập lại ca khúc mà em đã học ngày hôm qua chứ?”

Kyuhyun gật đầu và khẽ hắng giọng. Ngày hôm nay tâm trạng của cậu không mấy tốt để có thể làm bất cứ chuyện gì. Đặc biệt mỗi khi cậu nhớ lại lời Siwon đã nói tối qua rằng Sungmin đã nhận lời anh ta. Cậu không thể quên được những lời mà Siwon đã nói…

“Anh không quan tâm em gọi anh là gì. Nhưng lần này, em nên dừng mấy cái trò phá phách của mình với anh ấy lại đi. Anh ấy không thích em đâu, Kyuhyun à… Anh ấy là của anh.”

Điều gì khiến cho Siwon nghĩ rằng Sungmin là của anh ta chứ? Nhưng mà Sungmin đã thích Siwon từ lâu rồi, nếu như anh trai cậu có mở lời với Sungmin thì chắc anh cũng sẽ không do dự hay từ chối đâu. Có lẽ cậu nên ngừng suy nghĩ về chuyện này nhưng bằng cách nào? Cậu âm thầm thở dài. Cậu không thích những gì mà mình đang nghĩ đến.

“Em sẵn sàng chưa?” Giọng nói của vị giáo sư khiến cậu bỗng giât mình thoát khỏi suy nghĩ. Cậu thở dài và cố nhớ lại lời của bài hát.

Những ngày tháng vô nghĩa trong anh lại trôi qua

Tình yêu của chúng ta bỗng chốc tan thành hư không

Dù lòng còn nhung nhớ

Kyuhyun từ từ nhắm mắt lại và thả hồn mình bay bổng theo từng giai điệu của ca từ.

Nhưng anh vẫn không thể nhìn thấy em

Đau đớn, nhưng chỉ có thể âm thầm chịu đựng

Đó là cách chúng ta chia tay.

Giáo sư Park mỉm cười và đứng dậy vỗ nhẹ vào vai cậu. “Làm tốt lắm, Cho Kyuhyun. Em nên sẵn sàng cho kịch bản về vai diễn sắp tới của mình. Cô nghĩ rằng em sẽ thể hiện được tất cả các bài hát. Sẽ bắt đầu sớm thôi.”

“Cô à, khi nào thì em sẽ…” Cậu lấy làm do dự khi hỏi nhưng bà có thể hiểu được điều đó kể cả khi cậu chưa hoàn thành câu nói.

“Đó là bài hát khó nhất, Kyuhyun. Em sẽ tập nó vào ngày mai. Nhớ là phải giữ đúng chất giọng trầm ấm mà cô đã nói em đấy. Bây giờ em có thể về được rồi.”

Kyuhyun cúi đầu chào bà rồi nhặt lấy túi xách và rời đi. Cậu đi về phía bãi đậu xe thì chợt trông thấy Sungmin và Siwon đang tay trong tay, vừa đi vừa mỉm cười với nhau. Cậu nhíu mày. Vậy là Sungmin đã nhận lời Siwon thật, mặc dù cậu đã cảnh cáo anh. Họ thực sự đã đến với nhau. Anh ấy là của anh. Cậu nghe thấy tiếng nói của Siwon vang vọng trong đầu. Bất cứ lý do gì khiến Siwon nói rằng Sungmin sẽ chọn anh ta… cậu đều không muốn nghe. Cậu ném cho Hyukjae một cái nhìn sắc lẻm khi anh đột nhiên vỗ vào vai cậu, cậu lập tức gạt tay anh ra khỏi người mình.

“Yah… có chuyện gì vậy?” Hyukjae hỏi, hơi bị sốc trước phản ứng của cậu. Kyuhyun chỉ trừng mắt lườm anh rồi bỏ đi một nước.

***********************​

Kyuhyun thức dậy thật sớm và chạy ngay xuống nhà. Cậu chỉ muốn uống một chút gì đó để làm ấm cơ thể trước khi đến buổi diễn tập. Cậu nên bình tâm lại. Cậu cũng không muốn nghĩ đến chuyện của Sungmin và Siwon nữa. Cậu còn rất nhiều chuyện phải làm thay vì dõi theo bọn họ. Cậu vẫn còn cay cú về chuyện đó. Sungmin đã nói đồng ý với Siwon. Cậu thở dài và nghĩ mình nên tập trung tinh thần hơn cho ngày hôm nay. Cậu sẽ phải luyện tập ca khúc khó nhất. Cậu cần phải giữ tâm trạng thật tốt.

Nhưng cậu không ngờ rằng Sungmin còn thức dậy sớm hơn và hiện đang chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Cậu hơi khựng lại khi nhìn thấy hyung mình đang mặc chiếc tạp dề của mẹ bọn họ trong lúc thái thịt. Cậu muốn lờ đi nhưng Sungmin đột nhiên ngẩng lên và trông thấy cậu.

“Hôm nay dậy sớm vậy?” Sungmin lên tiếng. Anh vẫn còn chưa cảm ơn Kyuhyun về chuyện cậu đã đi cùng anh về nhà tối hôm đó. Với lại, anh cũng chưa hỏi được tại sao Kyuhyun lại quyết định rời khỏi phòng của mình. Có lẽ anh sẽ bị mất ngủ vài đêm nhưng rồi cũng sẽ quen thôi. Gần đây anh không nhìn thấy Kyuhyun nhưng cũng hiểu được lý do tại sao. Zhoumi, quản lý đội ngũ sản xuất của vở nhạc kịch nói rằng cậu đã ở đó suốt và không hề nghỉ ngơi gì cả. Cậu cố gắng để luyện giọng và kể cả khi mọi người đã về nhà, cậu vẫn nán lại tập luyện.

“Uhm.” Kyuhyun trả lời cụt ngũn rồi mở tủ lạnh lấy ra một ly sữa mà không thèm liếc nhìn anh một giây nào. Sungmin cúi mặt và cảm thấy lạ khi Kyuhyun không ngó ngàng đến anh như những gì cậu thường làm mỗi khi bắt đầu ngày mới. Sungmin khẽ hắng giọng và muốn gợi chuyện trước.

“Buổi diễn tập sao rồi?”

“Cũng tốt.”

Sungmin gật đầu rồi liếc nhìn Kyuhyun một lần nữa. Có vẻ như cậu thực sự muốn bỏ mặc anh. Chuyện gì xảy ra với con người này vậy? Kyuhyun đặt ly sữa xuống bàn và định bỏ đi thì…

“Uhm… Kyuhyun à…” Sungmin gọi với theo khi nhìn thấy cậu đang cất bước. Kyuhyun chợt dừng lại và chờ nghe những gì anh muốn nói. Sungmin nhìn xung quanh một lượt rồi nhanh chóng làm một miếng bánh sandwitch với rau, thịt gà và một ít phô mai . Anh đưa nó cho Kyuhyun nhưng cậu chỉ đứng yên và nhìn vào chiếc bánh.

“Cậu lại bỏ bữa sáng. Mẹ sẽ không vui đâu.” 

Kyuhyun cầm lấy túi bánh rồi bỏ đi mà không nói thêm bất kỳ lời nào. Sungmin cúi mặt khi cậu đã rời khỏi.

Tại sao anh lại cảm thấy khó chịu khi Kyuhyun không chạy theo chọc ghẹo anh nữa? Anh lắc đầu. Quên tên xấu xa đó đi, hắn làm lơ mình như vậy chẳng phải tốt hơn sao?

Nhưng Sungmin lại ngẩng lên và nhìn theo bóng Kyuhyun đang khuất dần. Anh nhớ lại những lời mà cậu đã nói với mình.

“Tôi không thích bị ai lấy mất những gì thuộc về mình.” Vẻ thất vọng ẩn đằng sau đôi mắt đen thẫm, giọng nói trầm buồn, hai tay cho vào túi quần… biểu hiện đó…

thật sự khiến anh cảm thấy phiền não.

End chap 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: