Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Diễn giả thành thật

Tên gốc: 假戏真做

Tác giả: 明天开始变话唠

Link: https://qingdeng864.lofter.com/post/1f0ae9d7_1cc084c1d

* Một năm sau khi ra mắt

* Vị trí CP không rõ ràng

0.

Trong lòng AK, Lâm Mặc là một người ngoài hành tinh có thế giới riêng của mình.

Khi cậu nhìn vào tất cả sinh vật sống, cậu chú ý nhiệt độ cao thấp và hình dạng muôn hình muôn vẻ, quan sát vẻ hồn nhiên, sức sống, già yếu, mệt mỏi hoặc không biết thế sự trên người bọn họ, nhưng không dừng lại quá lâu trên người bất cứ ai.

Con người chỉ là khuôn mẫu, Lâm Mặc chỉ chú ý đến người mà cậu thấy hứng thú.

Như vậy khi ánh mắt Lâm Mặc dừng lại ở AK Lưu Chương, là thấy được cái gì?

Có phải cũng cảm thấy hứng thú với cái gì trên người mình không? AK đã suy nghĩ về vấn đề này.

1.

Đèn trong ký túc xá đã tắt từ lâu.

Lâm Mặc vuốt cảm ứng vân tay mở cửa lớn của biệt thự, trong phòng rất yên tĩnh. Trước khi trở về ký túc xá, cậu đã xem qua lịch trình hoạt động của các thành viên trong nhóm, nếu không có gì bất ngờ, hiện giờ trong tòa nhà này chỉ còn lại một thành viên, những người khác đều đang ở ngoài.

Lưu Chương.

Lâm Mặc cũng không đoán được, chuyến trở về này của cậu là ngoài kế hoạch, cậu nói với AK là phải quay phim cỡ ba tháng, ngoại trừ các sân khấu biểu diễn lẻ tẻ có thể khiến hai người họ gặp nhau, bọn họ thật sự không chừa ra được thời gian gặp mặt, chỉ có thể phó mặc tấm màn tình cảm vẫn chưa đâm thủng vào những tin nhắn wechat đứt quãng ngày này qua ngày khác, cuộc gọi video trên nền khách sạn, nói chuyện câu được câu không—— Lâm Mặc tán gẫu hôm nay ở trường quay bắt được một con muỗi lớn chưa từng thấy, hay hải sản ở Trạm Giang rất ngon, chỉ là cậu sợ ăn nhiều quá bị đau dạ dày sẽ làm chậm trễ tiến độ của đoàn làm phim.

"Ei gei, lần sau anh ăn giúp em đi, sau đó mỗi loại hải sản sáng tác ra một bài hát."

"Anh cũng không phải là thầy Lâm Mặc, năng lực sáng tạo đâu có mạnh như vậy." AK thấp giọng cười, trong nhóm này anh là rapper kiêm luôn làm thông dịch viên. Mà công ty sắp xếp cho anh làm công tác đối ngoại, mười việc cần anh làm thì chín việc là làm hậu trường rồi, ca hát và sáng tác rất ít.

Khi không có việc làm, anh vẫn tự nhốt mình lại để sáng tác, hết bài này đến bài khác, công ty đã xem nhưng không cho phép phát hành.

"Phải tập trung vào hình tượng của nhóm." Đây là xiềng xích của hiện thực, một năm trước, khi đứng ở vị trí thành đoàn, đáng lẽ anh nên nghĩ đến chuyện này —— lúc ấy tại sao anh lại muốn trở thành thần tượng? Anh mê đắm ánh sáng khi đứng trên sân khấu, lại quên mất tình huống thực tế là sau khi thực sự ra mắt, thời gian bó chân ở nhà cao hơn nhiều so với cơ hội được đứng trên sân khấu.

"Anh phải, anh là Đại RAPPER." Giọng nói trong trẻo của Lâm Mặc kéo anh trở về. AK nhớ lại ấn tượng của Lân Mặc về anh khi họ còn ở trong trại: rap tốt. Lần đầu tiên anh có biểu hiện thất thố lúc nghe được đánh giá này. Rõ ràng là danh hiệu mà mình liều mạng muốn mọi người thừa nhận, từ trong miệng Lâm Mặc nói ra lại có vẻ xa lạ.

Một giọng nói hét lên trong sâu thẳm tâm hồn anh: tôi không chỉ rap tốt, tôi không chỉ biết mỗi rap.

Mở mắt ra, Lâm Mặc lại cười hì hì nhìn anh như vậy.

Mình muốn chứng minh điều gì với người ngoài hành tinh này? Bản thân AK cũng không biết

3.

Cửa phòng không khóa. Lâm Mặc trong lòng hiểu rõ, mở cửa ra quả nhiên lại nhìn thấy trên giường xa xa phát ra ánh sáng.

"Tiết kiệm cho công ty mấy xu tiền điện để làm gì hả?" Lâm Mặc bật đèn lên, người trên giường hoàn hồn, bối rối nhìn về phía phát ra âm thanh.

"Sao lại trở về?" AK hỏi.

"Bị đạo diễn đuổi về. Lâm Mặc em không hổ là bình hoa đẹp nhất. "Lâm Mặc lại cười, cũng không biết là cười cái gì. Không ai nghĩ rằng công việc đầu tiên của mình sau khi ra mắt là một bộ phim. Nghe nói là đạo diễn vô tình xem Nhật ký đại đảo của cậu, cảm thấy người này rất thú vị nên để cậu diễn vai một tội phạm thiếu niên, xuất hiện tầm mười phút. Nhân vật tên là A Sam, một thiếu niên kỳ lạ, bởi vì làm vỡ một bình sữa tiện tay cầm đến cắm hoa mà sợ hãi bất an, ở trên đảo bởi vì bão mà mất đường tiếp nhận vật tư từ bên ngoài, thiếu niên tìm không thấy chai khác thay thế, nội tâm càng ngày càng bất an mà vội vàng mang sinh mệnh mình xem như bình trả lại cho chủ nhân.

Lâm Mặc luôn có thể lấy được cảm hứng một cách kỳ quái khi gặp một nhân vật thần kinh.

Bộ phim nhỏ kia chưa từng nghĩ có thể gây ra phản ứng lớn như vậy, Lâm Mặc nhảy từ idol hát nhảy đều tốt biến thành ngôi sao mới tiềm năng trong giới điện ảnh. Công ty chọn lựa, nhét cậu vào một bộ phim tình cảm thuần khiết, làm nam chính thâm tình đóng cùng một nữ idol nổi tiếng hiện nay.

Cũng không ngờ khi diễn cảnh thần kinh cậu rất thành thạo nhưng khi đóng cảnh tình cảm lại bế tắc.

"Lâm Mặc, cô ấy là bạn gái của cậu, không phải bạn tốt, sao ngay cả nắm tay cũng thuần khiết như vậy?"

"Đã mười tám mười chín rồi, theo lý thuyết thế hệ này của mấy cậu hẳn là phải hơn thế hệ bọn tôi chứ? Không thì qua trường trung học bên cạnh xem người ta yêu đương thế nào đi! "Nghe đạo diễn chửi bới, Lâm Mặc lại có chút muốn cười, ngược lại người đại diện ở đây nghe được vấn đề này thì lại căng thẳng: "Lâm Mặc của bọn tôi làm thần tượng thì sao có thể yêu đương? "

"Con người cũng không thể cả đời chỉ làm thần tượng nhờ túi da được." đạo diễn thở dài, "Cậu có linh khí, cậu nên làm đạo diễn, làm diễn viên. Lâm Mặc, trước tiên cậu phải tìm thấy tình yêu cơ bản nhất, mới trải nghiệm được nhiều sáng tác có ý nghĩa hơn. "

Cứ như vậy, Lâm Mặc viết đơn xin nghỉ phép bốn ngày, từ Trạm Giang chạy về Bắc Kinh, đi học ý nghĩa thật của tình yêu.

4.

"Em đúng là thích người khác nói mình như vậy nhỉ, bình hoa." AK bất đắc dĩ xoa xoa đầu Lâm Mặc, hơi ngứa tay. Ba tháng trước cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với bây giờ. Anh nghe nói lần này Lâm Mặc vào vai một nam thần trong trường, nghe theo sự chỉ huy của đạo diễn, làm thành kiểu tóc của một soái ca thể thao, sảng khoái, còn bị buộc phải học cách chơi bóng rổ.

Tuần trước Lâm Mặc gửi cho anh một video ném bóng ba điểm hoàn hảo, không thể nghi ngờ là Lâm Mặc đại soái ca. Tư thế oai hùng hiên ngang, không thể nhìn ra được bộ dáng lười biếng như ngày thường, nhưng một chuỗi icon biểu tình giận dỗi bên dưới đã thể hiện rõ tâm trạng của người gửi.

"Chơi bóng mệt quá, em sẽ không bao giờ chơi nữa."

"Hôm nay anh trai diễn viên quần chúng kia dạy em chơi bóng, ném thẳng về phía em, xương sườn của em muốn gãy luôn rồi, eigei, em đau muốn chết rồi."

"Anh Mặc xoay eo trên sân khấu cũng không kêu một tiếng, sao mà lên sân bóng rổ lại phế như vậy?" AK phát ra tiếng cười nhạo vô tình, sao anh có thể không biết người đối diện chỉ là rên rỉ vậy thôi, trên thực tế việc nên làm sẽ nghiêm túc không dám lơ là chút nào.

Nếu không phải nghiêm túc kể khổ, anh cũng không cần phải nghiêm túc an ủi. Giữa các anh em tốt làm gì có chuyện an ủi hỏi han ân cần, trừ phi muốn làm cha người ta.

"Em về Bắc Kinh sẽ xử anh! Đợi đó. " Cậu nghiến răng nghiến lợi cười, AK thậm chí có thể nghe được tiếng nghiến răng của người nọ, anh trả lời qua loa một câu, "ừm được. "xoay tay ném điện thoại di động lên giường, còn một câu muốn nói nhưng ngại nói ra bị anh giấu ở trong lòng:

"Bị em vẽ bốn chấm rồi, không thể chạy được."

"Tình yêu là gì?" Người một đường mệt mỏi chạy về giờ đang quấn mình trên giường đồng đội, AK nghe được người trong chăn rầu rĩ mở miệng, nhưng tâm trạng không giống nhau, trong lúc nhất thời không biết trả lời người ta như thế nào. AK không thể theo kịp mạch não của Lâm Mặc, chỉ có thể ngơ ngác hỏi: "Hả? "

"Em không hiểu tình yêu là gì,em chỉ biết rằng khi em nhớ tới anh tim đập nhanh hơn, nhìn thấy anh thì cảm thấy vui lòng, nếu anh vẫn tiếp tục nói chuyện với em, em sẽ cực kỳ vừa lòng." Khuôn mặt đỏ bừng trong chăn lại một lần nữa tiếp xúc với không khí, đôi mắt sáng ngời cùng đôi mắt một mí của AK nhìn nhau, giống như động vật nhỏ dính người ở dưới quê. Lâm Mặc nghĩ, trên thế giới này không tìm được người sạch sẽ thấu đáo thứ hai như Lưu Chương.

Đây có phải là lời tỏ tình với mình không? AK luống cuống, trên mặt lại tràn đầy vẻ mừng như điên mà mình cũng không chú ý tới, anh hết sức chăm chú nghe người trước mắt nói chuyện, nhưng ánh mắt Lâm Mặc biến đổi ——

"Thế nhưng, những cảm xúc này nếu đặt lên người anh hình như em không cảm nhận được. Em không chắc liệu em có thích anh không. " Giọng của Lâm Mặc trong bất chợt mang theo nỗi buồn của thiếu nữ, ngay cả một đôi mày kiếm của thiếu niên cũng rũ xuống.

AK đột nhiên có nổi da gà, người trước mắt anh năm phút trước vẫn là Lâm Mặc, một giây một phút này hình như biến thành người khác, hình như là mấy người lận, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua lịch mới bắt đầu tháng tư, thanh minh còn chưa tới.

Có điều kỳ lạ.

"Sao vậy anh Mặc..." AK khó khăn dịch mông về phía sau hai cái, không ngờ Lâm Mặc giữ chặt, hai chân dưới chăn bông bị thân thể Lâm Mặc giữ chặt, không lui được nửa phân về phía sau. Anh thấy Lâm Mặc càng tiến càng gần, cuối cùng nâng mặt anh nói:

"Anh không cần nói, em chỉ muốn nói, em thích anh." Em biết những gì mình làm có thể khiến anh bất ngờ, nhưng em thực sự thích anh, rất nhiều. " Mặt hai người càng gần, cho đến khi trán Lâm Mặc chạm vào mái tóc xuôi của AK, đôi mắt lấp lánh bị lông mi che mất, giảm bớt rất nhiều ý tứ đùa giỡn.

Lúc Lâm Mặc nghiêm túc hẳn luôn có loại khí chất khiến người ta không cách nào phản kháng.

"À... anh..." lý trí nói với AK bọn họ là đồng đội, điều đầu tiên anh Bá Viễn dạy cho bọn họ là thần tượng thì không thể yêu đương.

Nhưng...

Hình như không nói là không thể tiêu thụ nội bộ?

"A a a a a a, em chính là bị kẹt ở chỗ này! NG lần thứ 57!! Thiên tài Lâm Mặc sao lại mắc kẹt ở cảnh tỏ tình không qua được chứ! "

"Hả?" AK lại choáng váng.

Cho nên đoạn tỏ tình như quỷ nhập thân, thật đến không thể thật hơn vừa rồi, đều chỉ là lấy anh ra tập diễn hả?

AK Lưu Chương bị tổn thương một chút.

5.

"Bởi vì lúc tỏ tình, mắt như cá chết nên bị đạo diễn đuổi ra?"

"Đúng."

"Bởi vì từ lần đầu tiên đến lần thứ 57, vì ánh mắt lúc tỏ tình như mắt người mù, còn không nói được lời thoại, cho nên bị đạo diễn đuổi về?"

"Đúng."

"Thầy Lâm Mặc à, ngài thật không tồi."

"Sau đó đạo diễn bảo em bốn ngày nay trở về tìm cảm giác yêu đương một chút."

"Bước đầu tiên của đôi tình nhân, trước tiên ngủ chung một chăn với em đi!"

"Ha?"

AK Lưu Chương đã sốc lần thứ n trong tối nay.

6.

Bá Viễn mở cửa lúc tám giờ sáng, anh kết thúc công việc gần nhất, vội vàng bay trở về chỗ ở công ty cấp.

Không phải là yêu gia đình hay đoàn hồn gì cả, mà là anh nghe nói gần đây giữa các thành viên xảy ra một ít chuyện lớn.

Nghi ngờ có yêu đương giữa các thành viên trong nhóm.

Người đầu tiên phát hiện ra chuyện này không thích hợp chính là tiểu Cửu.

Theo lời khai của các bên:

"Không phải hôm đó chúng ta đi chụp ảnh sao ~ em nhớ AK hình như còn ở ký túc xá nên mua một đống đồ ăn qua gõ cửa cậu ấy ~"

- Kết quả ~ anh đoán đi!

"Nói nhanh đi." Ông anh già Bá Viễn một đêm không ngủ, nghe Tiểu cửu khoe khoang ấp ấp mở mở, đầu càng đau nhức —— chiều hôm qua wechat của anh đột nhiên bật ra một nhóm mới, ngay cả tên nhóm cũng cẩu thả, hơn nữa lượng tin tức mà câu tán gẫu đầu tiên mang tới cũng đủ bùng nổ: trên giường AK có người rồi ~!

Hay lắm, mình thủ thân như ngọc cô độc tới sáu năm còn cậu em trai này mới hơn một năm đã sập phòng, hơn nữa còn đưa người về ký túc xá? Bá Viễn cảm thấy huyết áp của mình không ổn định nổi, nhưng các thành viên khác đều đang làm việc, hai ngày nay người xong việc sớm nhất chỉ có Bá Viễn.

Anh khẩn trương đến mức không phát hiện ra nhóm phát dưa kinh thiên động đại kia chỉ có chín người.

"Chung một phòng với cậu ấy hóa ra lại là ~!"

"Anh Viễn về rồi." AK dụi mắt đi ra cửa, phía sau là một bóng dáng gầy gò cao gần bằng anh, áo sơ mi rộng lớn che hai chân trần mảnh khảnh thẳng tắp. Người đẹp nắm tay AK đi theo sau, từ từ hiện thân:

"Đói chết rồi, anh Viễn mang đồ ăn về chưa?"

"Hóa ra lại là ~ Lâm Mặc không mặc quần ~!"

Đồng nghiệp người Thái bên cạnh nhiệt tình giới thiệu đối tượng của đồng đội.

Hay thật, là người quen.

Tim Bá Viễn nhói đau.

7.

"Cho nên đây chỉ là trải nghiệm cảm giác yêu đương để diễn xuất?" Lưu Vũ uống một ngụm trà, hai đương sự bị chín người còn lại vây quanh ngồi ở giữa, bốn tay bận chơi máy chơi game, vừa luân phiên trả lời thẩm vấn của đồng đội.

"Vậy vì sao hôm đó Lâm Mặc lại không mặc quần ~" tiểu Cửu khó hiểu," hơn nữa giường còn lộn xộn như vậy ~"

"Ừm... điều hòa không khí bị hỏng, nửa đêm tui cướp chăn với em ấy. "AK im lặng ba giây, không thèm ngước mặt lên trả lời.

- Sao anh không tìm em trải nghiệm hả Lâm Mặc! Trương Gia Nguyên vò tóc rối tuyệt vọng kêu lên, bọn họ cũng không phải chưa từng nắm tay, ôm nhau ngủ đâu!

"Bởi vì ảnh đã viết 'Sự ngọt ngào cay đắng', người đàn ông từng đau lòng mới biết yêu thương người khác ~" Lâm Mặc buông máy chơi game xuống, nắm lấy tay AK, đối phương thuận theo nắm lấy lòng bàn tay cậu, nghiêm túc gật đầu hai cái.

- AK, không phải anh không thích đồng tính sao ? Trương Gia Nguyên tuyệt vọng chuyển hy vọng sang người đàn ông phía sau Lâm Mặc.

"Hả? Chỉ là hai người diễn một vở kịch mà thôi. "

Bạn thân của bạn đã bị doublekill.

8

Người trong ký túc xá, về rồi lại đi, nhưng bốn ngày nay chỉ cần ở nhà quá mười phút, đều sẽ bị cơm chó nghẹn chết, bởi vì bọn họ không chỗ nào không thấy được hai người Lâm trận mài súng dính chung một chỗ. Bàn ăn lớn của mười một người bị hai người ngồi ở một góc đút đồ cho nhau ăn lật đổ, màn hình lớn để đám người tụ tập cùng nhau chơi game xem phim bị hai người chiếm đoạt, sinh viên hệ trốn đạo diễn Lâm Mặc kể chuyện cho AK, AK ôm người xoắn xuýt gật đầu phụ họa, chỉ vào một khung cảnh đường phố New York nói lúc cậu đi học ở New York, còn từng học nhảy ở bên kia.

"Vậy điệu 985 là học ở đó hả?" Lâm Mặc nhịn cười đến run rẩy, cậu cho rằng AK sẽ thẹn quá hóa giận, không nghĩ tới chỉ là bị anh ôm chặt, thấp giọng nói bên tai cậu: "Đừng ầm ĩ. "

"Anh giỏi vậy sao thầy Lưu Chương."

"Vô sư tự thông, rốt cuộc là ai cần đóng phim tình yêu hả a a! a!"

Lâm Mặc hơi ngẩng đầu lại nhìn thấy con vịt nào đó thẹn thùng đỏ bừng tai, cảm thấy mỹ mãn.

9.

Thời gian Lâm Mặc trở về quay phim bị hoãn lại.

Nghe nói Trạm Giang mưa to, khiến bối cảnh bị hỏng. Sau khi trải qua kỹ năng diễn xuất như gỗ của hai vai chính idol mới nổi trong cảnh tình cảm, đạo diễn đã không còn tức giận nữa, phản ứng duy nhất là hít mạnh một hơi thuốc, sau đó khoát tay sắp xếp cho người thông báo Lâm Mặc bảo cậu tìm cảm hứng thêm vài ngày, không thông báo thì đừng rời Bắc Kinh về.

"Chị Trương bảo em ở lại Bắc Kinh, không sắp xếp công việc khác cho em." Lâm Mặc cắn một miếng táo thật lớn, nhồm nhoàm nói.

"Vậy còn có thể thực tập thêm vài ngày nữa." AK nắm chặt tay Lâm Mặc. Chuyện này đã trở nên không thể tự nhiên hơn, Lâm Mặc tiết kiệm rất nhiều công sức chủ động cùng "nam chính" đóng phim, hưởng thụ AK chủ động ôm ấp cọ cọ.

Hai người nằm trên đài quan sát trên đỉnh núi, không có ai quấy rầy. Đêm ở vùng ngoại ô xa xôi ảm đạm hơn nhiều so với sân khấu ngoài trời, nhưng làm nổi bật các ngôi sao sáng. Lần cuối cùng AK nhìn thấy những ngôi sao đầy trời là lúc vẫn đang đi học ở Nhật Bản, anh bước ra khỏi tiệm ăn ồn ào, người trong phòng quên mất chủ đề của bữa tiệc là trò chơi bóng bàn của anh, sau khi uống rượu, tiếng Nhật mơ hồ trong miệng dần dần vượt qua phạm vi kiến thức của mình, Akira, 14 15 tuổi, ngẩng đầu lên và nhìn thấy những ngôi sao sáng hơn đèn đường mờ nhạt, lấp lánh dẫn hướng về nhà.

Akira vào thời điểm đó đã nhận được tình bạn không vụ lợi, bây giờ thì sao?

Lâm Mặc bên cạnh thỏa mãn nằm ngửa nhìn bốn phía trên mặt đất, nằm trên đài quan sát mà làm như đang nằm trong tuyết, tay còn được AK năm lấy, cậu dễ dàng rút tay ra, nắm lấy tay AK bắt đầu vân vê:.

"Có vết chai, là do chơi bóng bàn sao?"

"Gì cũng có, cầu lông, bóng rổ, quần vợt, bóng chuyền, cưỡi ngựa." AK mặc cho cậu đùa giỡn, "Nếu anh dạy em, em có ghét bóng rổ không?" "

"Em thích lên lớp với thầy AK, không thích lớp bóng rổ." Móng tay tròn trịa của Lâm Mặc nhẹ nhàng gãi trong lòng bàn tay anh, không đau không ngứa, giống như móng mèo vờn quanh.

Rõ ràng hồ ly thuộc giống chó, vì sao Lâm Mặc lại giống mèo như vậy?

"Anh rất tò mò, thầy Lâm Mặc sao lại bị NG?"

"Thì cứ vậy mà NG thôi." Lâm Mặc thờ ơ đáp.

"Nhưng rõ ràng thầy Lâm Mặc biết diễn mà."

"Có một việc em không biết." Đôi mắt AK đột nhiên không chứa được bầu trời đầy sao nữa, Lâm Mặc ngăn trở bầu trời của anh, đôi mắt màu đen cùng khóe miệng cong lên trở thành thế giới trong mắt AK. Thế giới từng giây từng chút ôm lấy anh, AK cảm nhận được khóe miệng có cảm giác như đuôi mèo nhẹ nhàng lướt qua, thế giới của anh phát cho anh một nhiệm vụ:

"Em vẫn còn một tiết học chưa học xong, thầy AK có vui lòng dạy em không?"

"Lớp học đó được gọi là, làm thế nào để hôn người yêu và cho anh ấy biết tình yêu của mình."

"Bây giờ em biết chưa?"

Bây giờ, Lưu Chương đã có được một người yêu luôn chân thành với anh.

End.

Easter Egg:

"Vậy là em không bị NG ."

"Đùa à, thiên tài Lâm Mặc này làm sao có thể NG? Em đã đóng máy từ sớm rồi! "

"Cho nên, tìm anh diễn kịch là giả?"

"Chỉ là lý do, không phải giả!"

"Tiết học cuối cùng là thật hay là giả?"

"Đương nhiên là thật!"

Tâm sự của tác giả:

Thật ra viết câu chuyện này là muốn biểu đạt ra trạng thái quan hệ của Thương Hoa trong lòng mình ( Mặc chủ động, AK tiếp nhận ) mà không phải là kể chuyện xưa. Nhưng là bắt đầu viết viết thì bắt đầu loạn ha ha ha ha ha, cho nên Thương Hoa xác thực là tình cảm hai phía!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro