Part 2
/ Bướm mang giọt sươngvương trên đóa hồng nở rộ
Hai tuần trôi qua.
Gần đây AK không có ý định giết Lâm Mặc, dù sao chủ nhân cũng không cho gã thời hạn, chủ yếu là.
Lâm Mặc nấu cơm rất ngon.
Ngon gấp trăm lần so với bánh mì kẹp thịt cá chiên quen thuộc của bà Annie.
Nhiệm vụ của AK chính là giết Lâm Mặc, cho nên trong khoảng thời gian không giết Lâm Mặc, mỗi ngày gã đều tựa vào sofa, nhìn mục tiêu nhiệm vụ của gã bận rộn dọn phòng cho mình, cho mèo ăn, nấu cơm, cười hì hì nói chuyện với gã.
Phần lớn thời gian AK không trả lời, cho dù nói cũng chỉ là một hai chữ, gã cảm thấy người này thật sự rất thần kỳ, thật sự dám ở chung một nhà với người có thể giết mình, dùng đôi tay dùng để múa quý phái kia để rửa chén.
Một ngày nào đó AK lấy khẩu súng lục của mình ra lau, giương mắt nhìn Lâm Mặc đang mặc tạp dề nấu cơm, mở miệng hỏi:
"Cậu không phải múa à."
Lâm Mặc quay đầu, trong tay còn cầm lát dưa chuột mới cắt, cậu có chút kinh ngạc, dù sao đây cũng là lần đầu tiên AK chủ động nói chuyện với cậu, hình như còn có chút kích động.
"Tôi có đến đoàn múa đó, ngày nào anh cũng nhốt mình trong phòng, đâu có để ý đến tôi."
"À." AK không biết nói cái gì, liền tiếp tục cúi đầu lau súng, gã không nghe ra được Lâm Mặc có ý gì khi nói lời này, sao mà giống đứa con gái trong phim vườn trường trên TV thế.
"Tối mai tôi có buổi biểu diễn múa ba lê, tôi là diễn viên chính, anh có muốn đến xem hay không."
AK không ngẩng đầu, gã không muốn đi cho lắm, gã chưa từng xem múa ba lê, lần đầu tiên xem vẫn là lúc điều tra Lâm Mặc, nhưng gã vừa nghĩ đến cơm Lâm Mặc nấu lẫn việc cuối cùng cũng phải giết cậu, gã suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn là nên đi thì hơn.
"Ừm."
"Tốt quá." AK không biết Lâm Mặc từ lúc nào đã đi đến bên cạnh gã, nhẹ nhàng không phát ra một chút tiếng động nào, Lâm Mặc nâng cằm AK lên, nhét dưa chuột trong tay vào miệng AK, đầu ngón tay còn dính chút nước, xoa lên môi AK.
Kỳ thật hai tuần này họ cũng có tiếp xúc da thịt, thế nhưng lộ rõ ra hẳn như vậy, ngoại trừ lần trước Lâm Mặc bỗng nhiên cọ mặt, cũng không có lần nào khác.
AK ngậm lát dưa chuột trong miệng.
Lại một lần nữa thất thần.
Lâm Mặc yêu cầu AK đi xem buổi biểu diễn, nhưng không đưa vé cho gã.
AK nếu đã nói sẽ đi xem thì sẽ không nuốt lời, cho nên AK vẫn đi, rất đông người, lúc này gã mới nhận thức được nhân khí của Lâm Mặc, gã chán ghét chỗ đông người, cho nên gã quay về nhà tìm một khẩu súng, lại tìm một toàn nhà ở gần nhà hát biểu diễn của Lâm Mặc lựa một chỗ thích hợp, nằm sấp ở phía trên.
Lắp ráp giá đỡ, dựng súng bắn tỉa.
AK điều chỉnh vị trí, phát hiện ánh sáng vừa đủ, tay súng bắn tỉa giỏi nhất chính là giữ một tư thế bất động mấy tiếng, AK thậm chí cảm thấy vị trí này rất tốt, tất cả mọi người đều ở phía dưới, gã có cảm giác một mình hưởng thụ cảnh Lâm Mặc khiêu vũ.
Khi thời gian đến, ánh sáng đột nhiên tắt.
Lại sáng lên, ánh đèn toàn trường tụ trên người Lâm Mặc, cậu vẫn mặc áo len trắng, khác với chiếc áo len mã lần đầu tiên gã nhìn thấy cậu, hiện tại thứ trên người càng có vẻ lỏng lẻo, có thể nhìn thấy da thịt đan xen dưới sợi chỉ, vòng eo mơ hồ.
Khi dàn nhạc vang lên, thiếu niên kiễng mũi chân lên, hai chân thẳng tắp lưu lại độ cong duyên dáng trên không trung, xương cánh bướm nhô lên, mỏng manh như giấy, cậu lại giơ tay lên, nâng lên buông xuống nhẹ nhàng tự do, giống như lông vũ nhẹ nhàng rơi vào cổ thiên nga cao ngạo, nhẹ nhàng mềm mại.
AK nhớ rõ câu chuyện được miêu tả trên tờ rơi là câu chuyện của một thiếu niên dần trở nên tuyệt vọng, do chính Lâm Mặc biên đạo.
Gã không chớp mắt nhìn Lâm Mặc, tuy rằng là tuyệt vọng đến cùng, nhưng không biết vì sao, gã không nhìn thấy chút tuyệt vọng nào trên người Lâm Mặc, chỉ nhìn ra một chút điên cuồng cô độc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, tiếng vỗ tay vang lên khắp sân khấu, lúc cám ơn, trước khi ánh đèn tắt hẳn, Lâm Mặc bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía AK, giống như một buổi chiều mấy tuần trước, hai người không còn cách nhau tòa nhà mấy chục thước nữa, mà là biển người, cùng ánh sáng dần biến mất trên người Lâm Mặc.
Miệng Lâm Mặc há ra khép lại, nói. "Anh thật sự đang nhìn tôi sao?"
AK không nói gì, lại là khoảnh khắc lặng gió, gã quên mất,sao nhà hát có thể có gió được.
Gã chăm chú nhìn vào mắt Lâm Mặc, giống như lại nhìn ra cái gì, ở trên người thiếu niên đang dần tuyệt vọng.
Đó là bình minh hạ xuống rồi lại dâng lên.
/ Khi họng súng nhắmvào hoa hồng, xin hãy thả bướm đi.
Sau khi trở về, đêm đó, AK đã có một giấc mơ.
Thật ra gã rất ít khi nằm mơ, cảnh trong mộng huyền ảo lại không chân thật, nếu là ác mộng, may mắn thoát ra lại bình yên, nếu là mộng đẹp, đắm chìm trong đó, lúc tỉnh lại gặp phải hiện thực không công bằng, không khỏi càng thêm đau buồn.
Vì vậy, AK không thích nằm mơ, nó khiên gã cảm thấy mình không nắm chắc mọi thứ trong tay, sẽ thiếu cảm giác an toàn.
Nhưng giấc mơ thật tuyệt vời.
Dường như ở một vùng đất xa lại, xung quanh mơ hồ, một cây đàn piano cổ xưa, AK dường như nhớ rằng gã đã nhìn thấy nó trong nhà hát.
Không ai đàn nó, đột nhiên một khúc nhạc vang lên.
Ánh trăng êm đềm tĩnh lặng, một màu xanh êm dịu bao trung tất cả, vạn vật đều rung động theo ánh trăng cùng nốt nhạc, AK nhìn thấy Lâm Mặc, sự xuất hiện của cậu đột nhiên lại rất thích hợp, chân trần nhảy múa trên bãi cỏ cùng làn gió thổi dịu êm.
Cậu dường như rất xa, lại rất gần, AK không biết sao lại cảm thấy xúc động, Lâm Mặc, gã muốn gọi Lâm Mặc, đến bắt lấy cậu.
Thiếu niên dần dần tăng tốc theo tiết tấu, động tác nhấp nhô điên cuồng, không hiểu sao lại gợi lên mấy phần bi thương.
AK không nhúc nhích được, có vẻ như gã đang bị giam cầm, hoặc là gã vốn không nên tồn tại trong bức tranh này, nhưng Lâm Mặc lại tới gần gã, gã ngửi thấy mù hương hoa hồng hư ảo.
Gió dừng lại.
Trong tiếng nhạc, trong ánh trăng lẫn màu xanh bạc, trong hơi thở đan xen của hai người.
Lâm Mặc hôn gã.
Sau đó ngọn lửa nổi lên bốn phía, nuốt chửng hai người.
Thiếu niên đi đến tận cùng.
/"Mày thật sự nhẫn tâm giết người ấy sao?"
Sau khi tỉnh giấc, AK không liên lạc với Lâm Mặc trong một thời gian, gã không biết nên đối mặt với người này như thế nào, giấc mơ là hư ảo, nhưng gã biết đó là phản ứng tiềm thức trong đầu một người, dù trong mộng phát sinh cái gì, trí nhớ của gã sẽ không sai lầm, gã quả thật mơ thấy Lâm Mặc đang hôn mình.
Nói cách khác, gã đối với Lâm Mặc, có suy nghĩ không đáng có.
AK biết rằng điều này không đúng, nhưng nó thật kỳ lạ, nó thật kỳ lạ giống như khoảnh khắc dừng lại trong một giây khi lẽ ra gã phải nhấn súng khi nhìn thấy Lâm Mặc lần đầu tiên. Gã không muốn nghĩ về Lâm Mặc, nhưng Lâm Mặc lại không có thời gian nào rời khỏi trí óc của gã cả.
AK tự nhốt mình trong phòng thật lâu, ngoại trừ đi ra ngoài ăn cơm, phần lớn thời gian Lâm Mặc phải đi diễn, vì thế hai người cũng không có dịp gặp mặt, hơn nữa AK cố ý trốn cậu, hai người bọn họ càng không nói được gì nhiều.
Lâm Mặc rất mẫn cảm.
AK đối với cậu, chỉ có Lâm Mặc biết cái người được lão cha già không bằng cầm thú của mình phái tới giết cậu có ý nghĩa gì đối với mình, đúng vậy, Lâm Mặc vẫn biết sau lưng AK là ai, cậu chỉ cần một cái cớ, đến bên cạnh AK chờ đợi một thời cơ.
Bây giờ là lúc để làm điều đó.
AK nghe thấy tiếng nhạc trong phòng khách vào sáng sớm, cơn cáu kỉnh mấy ngày nay khiến gã không ngủ được, gã mở cửa phòng thì thấy Lâm Mặc đang nhảy múa trong phòng.
Hóa ra nhà mình lớn như vậy, lúc này AK mới biết được, ánh trăng màu xanh tĩnh lặng bao phủ, xuyên qua lớp cửa sổ, chiếu xuống cái bóng biến hóa của Lâm Mặc.
Tim gã đập loạn xạ.
Rất giống, với giấc mọng của gã, ngay cả khúc nhạc cũng giống nhau, dường như Lâm Mặc vừa mới tắm xong, tóc còn ướt, có thể thấy rõ từng giọt nước rơi xuống trong không khí.
Lâm Mặc thấy gã đi ra, bỗng nhiên tiến lên, túm lấy cổ tay AK, kéo AK đang mất cảnh giác đi, nhẹ nhàng dẫn gã đi qua, Lâm Mặc tắt nhạc, bật đèn nhỏ lên.
AK mặc cho cậu kéo, lúc đèn vừa sáng lên, gã mới như bừng tỉnh giữa giấc mộng, gã nhìn Lâm Mặc, Lâm Mặc túm lấy gã kéo xuống sô pha.
"AKira, anh đang nhìn tôi à?" Lâm Mặc rất ít khi gọi tên gã, mỗi lần cậu gọi gã, đều làm cho AK hoảng hốt cho là đang nói mấy lời tâm tình gì đấy.
Cho dù ngày hôm đó hay bây giờ, cậu từng nghĩ hỏi vấn đề này, lúc đó gã đả trả lời thế nào nhỉ.
"Ừm."
Lâm Mặc dường như rất mệt mỏi, mái tóc ẩm ướt dính lên trán, áo choàng tắm buông lỏng, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, hơi thở phập phồng, hình xăm trên cổ là một đóa hoa hồng nở rộ.
Nhưng cậu đang cười, giống như cái ngày bọn họ gặp nhau lần đầu, sau khi nghe được câu trả lời lừa gạt của AK, bóng đen dưới lông mi run lên.
Khi ánh đèn lờ mờ chiếu vào người cậu, vừa mơ hồ lại chân thật, không giống như lúc biểu diễn ở rạp hát hôm đó, khi đó là thiếu niên điên cuồng nhảy múa với ánh lửa, làm cho người thưởng thức không đành lòng khinh nhờn thiếu niên.
Mà lúc này, cậu giống như đóa hoa trong vườn, nở rộ giữa màn đêm, đối diện với mặt trăng, tản ra hương thơm mê đắm.
Thật giống như một đêm sa ngã.
Trong màn đêm biến sắc, sau khi Lâm Mặc nở nụ cười, cậu độ nhiên bước tới, giống như trong mộng, khẽ hôn AK.
Như là bướm khẽ đậu trên hoa hồng.
Lúc này Lâm Mặc, ở trong mắt AK, giống như một đóa hoa hồng.
Trong những ngày AK lang thang trên đường phố Luân Đôn, trong một đêm nhặt được một cuốn sách rách nát trong thùng rác, trên đó là hình ảnh hoạt hình đầy màu sắc, vẽ một người nhỏ bé đội vương miện và một bông hồng.
Với tiếng anh sứt sẹo của mình, đây là lần đầu tiên gã đọc Hoàng tử bé.
AK cảm thấy Lâm Mặc không giống như một bông hồng xinh đẹp thu hút Hoàng tử bé trên hành tinh cô độc đó, cậu giống như những bông hồng mọc dại trong khu ổ chuột mà gã từng sống.
Kinh nghiệm sống của gã không giống người khác, tranh đoạt đến ngươi chết ta sống làm cho gã cảm thấy mình không giống một con người, rất nhiều giao tiếp gã không hiểu và cũng không muốn hiểu, ngược lại, gã cảm thấy mình càng giống một con chó hoang cướp thức ăn từ một đàn chó hoang khác.
Trong lúc chém giết, gã bỗng nhiên thoáng nhìn thấy hoa hồng nở rộ trong bóng đêm, lặng lẽ dụ dỗ, không chút che dấu tuyên bố với gã.
Thôi nào, thôi nào, hái tôi đi và có được tôi.
Con thú bị thu hút phải vượt qua vực thẳm, cẩn thận ngậm nó lên.
Con thú có sợ không?
Sẽ, chắc chắn.
Sợ mùi thơm ngọt ngào mà đóa hoa tỏa ra, sợ xúc cảm nó cọ vào quai hàm, sợ những chiếc răng sắc nhọn phá vỡ thân thể mềm mại của nó.
Nhưng không sợ gai nhọn của nó đâm mình, không sợ mùi thơm độc tố làm tê liệt mình, không sợ nó cố ý hay vô tình quyến rũ mình.
AK nghĩ, có lẽ nên như vậy.
Vì thế gã túm lấy Lâm Mặc, thiếu niên giống như cánh bướm nhẹ nhàng rơi vào ngực gã, không có chút sức nặng, người trong ngực có vẻ kinh ngạc, nhưng mà lại rất nhu thuận, tùy ý gã ngắt lấy mình như dã thú, cướp lấy một cách ngây ngô.
Kết thúc, trong tiếng thở hỗn loạn của nhau, chỉ có Lâm Mặc bỗng nhiên nhớ tới, cười khẽ, cậu ôm lấy cổ AK, từ từ trượt xuống, cậu nói.
"Tôi tưởng anh sẽ đẩy tôi ra."
"Không."
"Tôi anh đã nghĩ tới từ rất lâu rồi."
"Ừm."
"A." Lâm Mặc cười, lông mày lại cong lên, độ cong càng lúc càng lớn, cậu không thoát khỏi ngực AK, tay trái trượt xuống ôm lấy lưng AK, tay phải lại không biết làm cách nào lại móc ra một khẩu súng lục.
Cậu nói. "Có người tới."
Theo lời nói của cậu, AK cũng nhận ra điều gì đó, tuy rằng người trong ngực chân thật lại ấm áp, nhưng gã không hoàn toàn mất đi lý trí, bản năng của tay súng bắn tỉa khiễn gã mẫn cảm cảm nhận được tình hình ngoài cửa sổ.
Hai điểm sáng đỏ rơi trên trán Lâm Mặc và gã.
"Anh xem đấy, ai bảo anh không đành lòng giết tôi, bọn họ đuổi tới rồi?"
Lâm Mặc cười nói, cậu chậm rãi đem súng lục trong tay phải đặt vào trong tay AK, sau đó lại giơ tay gã lên, chĩa họng súng vào đầu mình.
Trọng lượng trong tay cho AK biết rằng khẩu súng lục đã được lên nòng.
Nhưng AK không bối rối, dường như gã biết Lâm Mặc muốn làm gì.
"Nhưng mà nha."
"Lưu Chương, anh thật sự nhẫn tâm giết tôi sao?
AK nhận ra gã chưa bao giờ nói tên tiếng trung của mình cho Lâm Mặc, gã hơi nghiêng họng súng, nhin từ bên ngoài vẫn là nhắm ngay góc Lâm Mặc, gã nhướng mày nhìn Lâm Mặc trong ngực.
"Chủ nhân của anh là ai?" Để tôi nghĩ xem. Điều 3 của tổ chức R, không thể tiết lộ thông tin về người thuê, phải không? "
Cậu vừa nói xong, cũng không cử động chút nào, cho đến khi mình bị hai khẩu súng ngoài cửa sổ hướng vào, mới giống như tán tỉnh cọ cọ thắt lưng AK.
"Nhưng mà, chủ nhân của anh, thật sự là lão sao?"
Ánh mắt Lâm Mặc vừa trêu tức, lại sáng ngời nhìn gã, hình xăm hoa hồng lúc cậu nghiêng đầu tựa như đang nở rộ theo cử động cậu, AK bỗng nhiên nhớ tới một bông hồng trong góc thẻ khi gã nhận được nhiệm vụ.
Vào lúc đó, gã nghĩ rằng đó là một trò đùa của Lin, hoặc là Rose mà R đại diện.
Lâm Mặc buông tay đang nắm AK ra, cậu nói, "Anh phải cố nhớ ra tôi đấy. "
"Người kia, giúp tôi giết lão."
"Còn bây giờ, mời anh giết tôi."
Điều 8 của tổ chức R, tuân theo lệnh của người thuê vô điều kiện.
"Đoàng." hai tiếng súng vang lên.
Hoa hồng rơi trên vũng máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro