Part 1
/ Bình minh đến trước khi hoa hồng nở rộ
Từ Đại lộ số 5 qua hai khúc cua, đi thẳng vào đầu ngõ, đi thẳng về phía trước nhìn sang phải, có thể nhìn thấy một tấm biển đèn neon rực rỡ sắc màu, xiêu vẹo treo trên tường gạch được nước mưa rửa sạch, ra vẻ lâu năm không sửa chữa.
Mấy chữ tiếng Anh xiêu xiêu vẹo vẹo phóng to, cửa hàng hamburger của bà Annie.
Quý bà Annie lúc già mới đến Đại lộ số 5 mở cửa hàng, cửa hàng khá nhỏ, nhìn qua quy mô không lớn, trên thực tế có đến hai tầng ngầm, người lui tới mỗi ngày rất nhiều.
Nhân viên cửa hàng ngày nào cũng rất bận rộn, nói thật, bọn họ không cảm thấy thức ăn nhà Annie ngon cho lắm, nhưng luôn luôn có người đến, nhìn qua cũng không phải là nghe tiếng mà đến, lúc nào cũng tùy tiện gọi mấy món, sau đó ngẩn người nhìn đống trang trí trên tường, cũng không nói gì với nhau.
Chỉ có bà Annie biết tại sao.
Tựa như bây giờ, bà Annie cầm chiếc rương màu đen nhìn có vẻ nhỏ, chậm rãi đi về phía góc một cậu trai đang nhắm mắt lại, giống như đang ngủ, dưới đất không có cửa sổ, chỉ mở đèn mờ ảo, nhạc jazz bruce loáng thoáng vang lên.
"Akira, đây là tiền đặt cọc của cậu."
Nghiêm túc mà nói, ở chỗ này nhìn thấy một người trẻ tuổi như vậy thật đúng là chuyện kỳ lạ, mỗi lần Akira xuất hiện, sẽ có không ít người đến quầy lễ tân hỏi thăm gã, Annie miễn cưỡng có thể coi như là nhìn Akira lớn lên, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng này của gã, cũng không thể không công nhận thằng nhóc này thật sự là có một bộ mặt dễ gạt người khác.
Kỳ thật cũng không có gì thay đổi so với lúc còn bé, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt ngây thơ, mái tóc rối bời loạn xạ, trông sạch sẽ như cậu học sinh xuất sắc trong khuôn viên trường đại học.
Nhưng Annie vẫn còn nhớ lần đầu tiên Akira được dẫn đến gặp bà, không biết đã trải qua chuyện gì mà trên mặt còn mang theo máu, vóc người vẫn chưa nảy nở, tóc mái ướt đẫm dính lên trán, ánh mắt không giống con người, mà giống một con dã thú nguyên thủy, không kêu đau cũng không xử lý vết thương, giống như vết máu dính trên toàn thân không liên quan đến nó.
Sau đó, Anne mới biết rằng, một đứa trẻ mới hơn mười tuổi, đã giết chính trị gia khét tiếng nhất của Luân Đôn vào thời điểm đó.
Khi Lin mang gã đến, từng cười nói với bà, đứa nhỏ nửa đường như vậy không tính là người, phải nuôi như chó hoang, nuôi lớn cũng là chó bên ngoài, dùng gần hết giá trị là có thể làm thịt.
Cho nên Annie cũng không quá chú ý đến gã nữa, bất giác qua nhiều năm như vậy, gã đã lớn lên không ít, biến thành một người đàn ông trẻ tuổi, chỉ là vẫn không muốn nói chuyện như cũ.
Nghe thư ký của Lin nói, đây là đơn đặt hàng cuối cùng gã nhận được, Annie biết là do Akira đã khiến Lin phải dè chừng, Lin đang ép buộc giá trị cuối cùng của gã, có lẽ hôm nay là lần cuối cùng bà gặp Akira, nhưng thì sao, sẽ luôn có người đến ăn hamberger, cửa hàng hamburger sẽ không bao giờ thiếu người.
Annie chỉ cảm thấy hơi đáng tiếc, dù sao thì tính cách của AKira rất kỳ lạ, có lẽ nếu gã và Lin gần gũi hơn, sẽ không có kết cục như hôm nay.
Không, không, trong ấn tượng của Anne, có một đứa trẻ, một đứa trẻ rất gần gũi với Lin, bây giờ không phải cũng kết thúc rồi sao?
Khi Annie đến, AK đã tỉnh rồi, gã không mở mắt, ngón tay vuốt ve một tấm thẻ.
Annie đưa rương cho gã, thật ra AK không cảm thấy cái rương tiền này có ích lợi gì, mỗi lần nhận nhiệm vụ đều sẽ có một cái rương cho gã, gã cũng không tiêu, chỉ tùy tiện chất đống trong góc phòng, so với những tấm chi phiếu này, gã cảm thấy còn không bằng tìm hai bảo mẫu đến nhà gã dẫn con mèo con lần trước gã nhặt về đi.
Lần này tiền cho nhiều đến mức kỳ lạ, AK gõ mép rương da, lười biếng đáp một tiếng, sau đó cúi đầu cười nhạo.
Bà Annie đưa cho gã xong thì rời đi, cũng không nói gì với gã nữa, AK biết chuyện gì xảy ra, gã không muốn giao tiếp với bọn họ, cũng không có nghĩa là gã không biết trong đầu đám người kia nghĩ cái gì.
Ở một phương diện nào đó Lin là người không tồi, chẳng hạn như trong việc sai khiến người ta giết người phóng hỏa.
Tổ chức R này, trung thành với ai, không một ai biết, có lẽ đằng sau là chính phủ Luân Đôn, hoặc là một chính trị gia.
Nhưng trên bề mặt, Lin là ông chủ.
AK cũng không thích Lin, trên người lão luôn có một loại đặc tính gian xảo, điều này khiến AK cho rằng lão giống như một con hồ ly xảo quyệt, mỗi lần giao tiếp với Lin, gã luôn cảm thấy, có một tên biến thái đang nói chuyện với gã thông qua lớp da kia.
Nhưng Lin cho phép gã tiếp tục sống, vì vậy AK không có ý kiến gì lớn về lão.
AK luôn biết rằng Lin dè chừng gã, mặc dù gã không biết lý do gì, gã nghĩ rằng có lẽ lão ta cho rằng gã coi trọng vị trí của lão, hoặc nghĩ rằng cuối cùng gã sẽ giết lão? AK cho rằng điều này rất buồn cười, có dư thời gian không bằng gã ăn thêm hai bữa cơm với Annie.
Quên đi, cá chiên Annie làm đổ vào thùng rác cũng không có mèo hoang đến ăn.
Rõ ràng là Lin vẫn còn chút lương tâm với gã, mặc dù Lin đã từng quăng gã vào giữa một đám chó hoang, nhốt gã trong ngục tối khiến gã chuột cắn, cho một người đàn ông cường tráng dí súng vào đầu gã, nhưng lão vẫn có lương tâm.
Dù sao AK tự nhận mình vẫn giúp lão giết không ít người gây bất lợi cho R, những người khác trong tổ chức cũng sẽ không đồng ý cho Lin cố ý giết chết gã.
Có lẽ sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, sẽ có người đến đuổi giết gã, nhưng Lin sẽ không đuổi tận giết tuyệt gã, chỉ là bảo đảm gã sẽ không xuất hiện trong lãnh thổ nước Anh nữa, lại cho gã ký một cái thỏa thuận rác rưởi, đảm bảo rằng gã không được đụng vào súng, an tâm làm người bình thường.
Vậy gã có thể làm gì đây, AK có chút mơ hồ, không thể chạm vào súng nữa, chẳng lẽ tuổi này gã nên đi học sao?
Tại sao AK lại chắc chắn như vậy, bởi vì mục tiêu nhiệm vụ lần này của gã quá rõ ràng.
Nghệ sĩ Ballet châu Á thuộc đoàn kịch Ballet Luân Đôn, Mo Lin.
Ngày AK nhận được nhiệm vụ theo dõi Lâm Mặc, gã thật sự rất kinh ngạc, gã biết rõ Lin sẽ tìm một người mà gã không thể đụng vào để cho gã làm nhiệm vụ, như vậy mới có một lý do đường đường chính chính để đuổi giết gã, chỉ là gã không nghĩ tới, Lin sẽ hy sinh đứa con riêng mà lão không biết lăn lộn từ năm nào có được cho gã ra tay.
Lúc trước gã không biết đến sự tồn tại của Lâm Mặc, thế nhưng mặt mày Lâm Mặc quá mức giống Lin, chỉ là nếu so sánh với lão già Lin giả dối, Lâm Mặc có vẻ đơn thuần hơn một chút mà thôi.
Để cẩn thận, AK mất hai ngày điều tra Lâm Mặc, mười chín tuổi, người châu á, học múa ba lê từ rất sớm, mười tám tuổi trưởng thành đã được chủ tịch đoàn kịch ballet Luân Đôn kéo về, trong đó không ngại có ý của Lin.
Lin có rất nhiều con ngoài giá thú, AK vẫn biết, thậm chí có người ở trong tổ chức, thoạt nhìn Lâm Mặc hẳn là có địa vị không thấp trong đám con ngoài giá thú, mẹ hẳn là một người Trung Quốc, dù sao trong khuôn mặt của Lâm Mặc cũng không lẫn dấu vết phương tây nào.
Vậy tại sao Lin lại bảo mình giết cậu? AK hơi khó hiểu.
AK nghĩ vậy, phủi phủi bụi dính trên mũ, không quan tâm nữa.
Bởi vì chiều nay, thiếu niên múa ba lê này, nên chết.
/ Là bướm đêm đang dẫn lửa
Thời tiết hôm nay ở Luân Đôn không tệ, ít nhất không có mưa rơi, trời không tính là nắng cũng không có nhiều mây, nơi này là cái sân thượng thích hợp nhất mà AK phải chọn thật lâu mới tìm được, từ nơi này nhìn xuống, đối diện với cửa sổ phòng luyện tập Lâm Mặc.
Gió hơi lớn, ở một mức độ nào đó, tốc độ gió sẽ ảnh hưởng đến tầm bắn của viên đạn, AK trang bị giá đỡ súng, dự định chờ một thời gian.
Lên đạn, Lâm Mặc xuất hiện.
AK xuyên qua kính bắn tỉa nhìn cậu, không biết chuyện gì xảy ra, cửa sổ phòng luyện tập của Lâm Mặc lại mở, AK thậm chí không cần tính toán đến lực cản của thủy tinh.
Tại sao cậu ta lại mở cửa sổ?
AK hơi ngạc nhiên, đây có vẻ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng độ ấm ở Luân Đôn không cao lắm, hoàn toàn không cần phải mở cửa, có lẽ bởi vì khiêu vũ nên nóng sao?
Hai người cách nhau rất xa, nhưng AK vẫn có thể nhìn thấy Lâm Mặc rõ ràng, ngay cả mái tóc bay lượn, góc áo nhếch lên.
Sự tập trung cao độ khiến AK không có tâm tư thưởng thức công việc huấn luyện hàng ngày của vũ công thiếu niên này, gió nhẹ một chút, AK nắm chặt ngón tay.
Gió dừng lại.
Thật kỳ lạ, AK dừng lại.
Tại sao gã dừng lại?
Cách mấy chục thước, Lâm Mặc dừng động tác giơ tay lên, đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua một độ cong hoàn mỹ trên không trung, cậu bỗng nhiên nhìn về phía cửa sổ, gương mặt mới vừa rồi không chút biểu tình giờ phút này mặt mày cong cong.
Không có chút gió nào nữa, dường như đang đứng yên, AK nhíu mày, bởi vì qua ống kính bắn tỉa, ống kính được gã lau chùi không nhiễm một hạt bụi đang chân thật nói cho gã biết.
Lâm Mặc đang nhìn gã.
Hai người họ nhìn nhau qua một tấm kính nhỏ.
Gã nên ra tay, thừa lúc này, AK không ngừng tự nói với mình, bởi vì rất có thể gã sẽ bị phát hiện, tuy rằng tình huống này chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử mấy năm qua của AK, nhưng gã không thể không thừa nhận rằng mình quả thật bị vị thiếu niên này nhìn thấy.
Nhưng gã không động đậy.
Bởi vì gã nhìn thấy, Lâm Mặc vốn vẫn đang cười, miệng há ra khép lại.
Cậu nói, "Anh thực sự muốn giết tôi à?" "
AK không động tay, gã có chút phiền muộn, đây là trực diện sỉ nhục gã, mặc kệ người ra lệnh có phải là Lin hay không, hay chỉ là một cái cớ đơn giản là Lin đã vứt bỏ gã, sự thật là gã không ra tay, gã như vậy là không đúng.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Mặc biến mất.
AK không thấy cậu biến mất như thế nào, mặc kệ cậu đi hay chưa, hôm nay gã cũng sẽ không giết Lâm Mặc nữa, gã cũng không lo lắng sau khi bị phát hiện sẽ không giết được Lâm Mặc, một vũ công, thì có thể lợi hại đến đâu.
AK giận chính mình,cho nên lúc thu dọn súng gã bực muốn ném bọn chúng xuống đất.
Lúc gã đi ra khỏi tòa nhà, trong một giây liền ý thức được mình bị theo dõi, chờ người phía sau đi tới cách mình không xa, AK bỗng nhiên xoay người bắt lấy cổ tay người nọ.
Rất gầy, một nắm tay là có thể nắm chặt.
Lại ngẩng đầu, vẫn là khuôn mặt tươi cười của Lâm Mặc.
"Anh định giết tôi sao?" Lâm Mặc không rút tay, cậu nói tiếng trung, tiếng phổ thông rất chuẩn, nhưng giọng rất trong trẻo, nếu cẩn thận nghe còn thậm chí mang theo chút ý làm nũng.
"Ừm."
AK không muốn nói chuyện, không có nghĩa là hiện tại gã không kinh ngạc, lần đầu tiên gã nhìn thấy mục tiêu nhiệm vụ tiến đến gần mặt gã, thế cho nên trong lúc nhất thời gã quên mất mình còn nắm tay Lâm Mặc, đơ ra nhìn Lâm Mặc.
AK sinh ra ở Trung Quốc, nhưng đã bị bỏ lại trong một trại trẻ mồ côi khi còn rất nhỏ, và sau đó viện trưởng Heard đã bán gã cho những kẻ buôn người, gã chạy trốn trên tàu lậu, chạy trốn đến Anh và sống trong một khu ổ chuột ở Luân Đôn.
Sau đó, trong lúc đang cướp thức ăn với chó hoang thì bị Lin nhìn thấy, vào tổ chức R, học tiếng anh, đã nhiều năm không nói tiếng trung, đột nhiên nghe thấy khiến gã có chút hoảng hốt.
"Vậy mà anh nghe hiểu, thật tốt."
Lâm Mặc nói xong, một bên trượt tay lên trên, ngón tay ngoéo đầu ngón tay AK, thừa dịp AK không kịp phản ứng, rút tay đi.
Lúc này AK mới ý thức được mình vẫn đang kéo người ta, ngón tay của tay súng bắn tỉa luôn rất mẫn cảm, động tác nhỏ bé bị phóng đại gấp nhiều lần, AK rất ít khi tiếp xúc thân thể với người khác, hơn nữa còn là người vừa mới gặp mặt một lần.
Lâm Mặc mang lại cho gã quá nhiều lúng túng.
AK không nói gì, gã xoay người rời đi, xách rương, bên trong còn chứa súng, gã đang tự hỏi có nên lắp ráp tại chỗ một cây súng rồi bắn một nhát vào đầu Lâm Mặc hay không, gã nhìn xe cộ qua lại chung quanh, tiếc nuối bỏ đi ý niệm trong đầu.
Nhưng dường như Lâm Mặc không biết được ý nghĩ vừa rồi của AK, vất vả lắm mới tha cho cậu một mạng, cậu lại đuổi theo AK, bắt đầu tự mình nói chuyện.
"Vừa rồi có phải anh cầm súng chĩa vào tôi không? Ai cử anh tới đây? "
"Tên anh là gì?" người Trung Quốc? Tên tôi là Lâm Mặc, trông anh rất đẹp. "
"Người thuê anh ra giá bao nhiêu?" Tôi không thiếu tiền, anh nói cho tôi biết được không. "
Quá ồn ào, những người quen thuộc với AK đều biết gã thích im lặng, AK không ngừng bước nhanh hơn, cho đến khi đi tới cửa nhà gã, phát hiện gã không cắt đuôi được Lâm Mặc.
Vẫn là biểu tình kia, đôi mày cong cong, áo len trắng rộng thùng thình, lông mi chớp chớp, không có một chút sợ hãi nào của người biết mình sắp bị giết chết.
"Tôi muốn về nhà."
AK đã không nói tiếng Trung Quốc trong một thời gian dài, hơn nữa có một chút không quen thuộc, nhưng rất kỳ diệu, giống như có một cảm giác thuộc về mình từ lâu lắm rồi, gã nói và đẩy cửa ra.
Đúng vậy, gã không khóa cửa.
AK không cảm thấy tiền chất đầy trong rương trong phòng gã có giá trị gì, thứ có lẽ có thể khiến gã để ý một chút, chính là súng trong tầng hầm và một con mèo nhỏ màu vàng mà gã độ nhiên phát bệnh muốn nhặt về từ ven đường vào ngày mưa lần trước.
A, còn có một người sống sờ sờ giờ đang đi theo phía sau gã chờ gã giết hắn.
AK cao hơn Lâm Mặc một chút, gã xoay người cúi đầu nhìn Lâm Mặc, mặt không chút thay đổi, Lâm Mặc giống như không bị gã dọa sợ, thậm chí còn tranh thủ chui qua khe hở dưới cánh tay lộ ra lúc gã đẩy cửa mà chui vào trong nhà gã.
?
Lâm Mặc vừa mới đi vào đã bị vấp ngã, bởi vì phòng gã thật sự quá loạn, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có bao nhiêu, vô số đĩa cùng tạp chí xếp chồng lên nhau, đủ loại áo khoác đen mũ lạnh, trên mặt đất thậm chí còn có hai tấm kính.
Phần lớn đồ đạc đều là của chủ nhà trước lưu lại, AK lười thu dọn, cứ chất đống như vậy, từ khi xách con mèo nhỏ kia trở về, trong nhà càng thêm loạn.
Lâm Mặc bị vấp phải một cuộn len vàng bóng ngã xuống, đây là gã mua về cho mèo con chơi, người khởi xướng đang ngồi xổm bên cạnh Lâm Mặc ngã sấp mặt, tò mò ngửa đầu nhỏ nhìn cậu.
Lâm Mặc là người đầu tiên vào nhà gã.
AK thực sự muốn giết cậu, nhưng cảm thấy ở nhà mình thì không tốt, dọn dẹp quá rắc rối.
Gã vòng qua Lâm Mặc, rót cho mình và mèo hai ly sữa, lại xách mèo nhỏ đi cho nó uống sữa, cũng không thèm nhìn Lâm Mặc, cởi mũ chuẩn bị vào phòng.
Có một người lạ ở nhà, AK không cảm thấy có gì mà phải sợ hãi.
Một vài phút sau, gã cảm thấy.
Có một người lạ ở nhà, rất khó chịu.
Lâm Mặc quá ồn ào, AK quên khóa cửa phòng, sau khi cậu đứng lên liền đi vào, vẫn là những vấn đề đó, AK không trả lời vẫn nói, thậm chí thay đổi tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Đức để nói.
"Tôi muốn ngủ, câm miệng, nếu không tôi sẽ giết cậu."
AK nói với Lâm Mặc câu thứ hai, gã thật sự không nhịn được.
"Được." Lâm Mặc bỗng nhiên tiến lên, ngồi ở sô pha dựa vào AK, cách gã rất gần, bên người lún xuống một cục lớn, gã thậm chí ngửi thấy mùi hoa hồng trên người Lâm Mặc.
"Tôi không sợ chết, nhưng anh phải trả lời câu hỏi của tôi." Lâm Mặc không biết từ lúc nào đã ôm con mèo vào trong ngực, nhóc con bình thường thích giương nanh múa vuốt ở trong ngực cậu lại ngoan ngoãn giống như một con mèo giả, tay phải cậu còn cầm ly sữa của mèo con, cúi đầu đút cho nó từng chút từng chút, giọng điệu bình thản thậm chí có chút vui vẻ, giống như nói về đề tài bình thường như đạt được giải thưởng gì gì đó.
"Không trả lời cũng được, vậy tôi vẫn đi theo anh."
AK lúc này mới mở mắt, quay đầu nhìn Lâm Mặc, thiếu niên mặc áo len trắng ôm mèo hoa dựa trong sô pha một cách thảnh thơi, còn nhàn rỗi uống một ngụm sữa.
Không phải của mèo con, gã đặt nó trên bàn, sữa của gã.
AK rất chán ghét người khác đụng vào đồ đạc của gã, nhưng Lâm Mặc trong vòng một ngày mang đến cho gã quá nhiều khiếp sợ, nhất thời quên đó là sữa của mình.
"Không thể."
"Vậy anh trả lời đi."
Điều thứ 3 quy tắc của tổ chức R: Không cho phép tiết lộ bất kỳ thông tin nào của người thuê.
AK không nói gì.
"Vừa rồi anh muốn giết tôi đúng không?"
Lần thứ sáu.
"Tôi đang nhìn cậu."
Lâm Mặc nở nụ cười, cười run lên, giống như là cánh hoa run rẩy, làm mèo con trong ngức sợ tới mức quơ quào bắt lấy cổ tay cậu.
"Không, anh muốn giết tôi."
Cậu lại đột nhiên nói, "Vậy hai chúng ta ở chung đi."
"Không được."
Biết Lâm Mặc hai ngày, gặp cậu hai tiếng đồng hồ, AK cảm thấy trong cuộc sống hai mươi mốt năm của mình, người này không ngừng làm mới nhận thức của gã đối với một người bình thường.
"Tôi giúp anh dọn dẹp, giúp anh cho mèo ăn, nấu cơm, chờ anh trả lời tôi sau đó sẽ giết tôi."
"Không.."
"Thật sự không được sao?"
Lâm Mặc dựa về phía sau một chút, Luân Đôn lúc này trời trong, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu lên lông mi cậu, con mèo lô ng xù bị cậu vuốt lông từng chút từng chút một, phát ra tiếng vang gừ gừ.
Lin không cho phép bọn họ thuê bảo mẫu, sẽ tiết lộ địa chỉ, mặc dù AK luôn luôn thay đổi nhà ở, nhưng gã thực sự không muốn dọn dẹp.
Quá lộn xộn, mua căn mới khỏe hơn.
Dù sao thì gã cũng không thiếu tiền, nhưng rất rắc rối.
Lời này của Lâm Mặc, tới tai AK thì thuận tai hơn nhiều so với mấy lời lảm nhảm lúc trước.
"Được."
Lâm Mặc nghe được liền cười như mở hội, cậu bỗng nhiên tiến tới gần AK, cọ cọ mặt hắn, hai má ấm áp của thiếu niên thoáng cái kề sát vào mặt gã, AK lại một lần nữa sửng sốt.
Hai mươi mốt năm, đây là lần tiếp xúc thân mật nhất mà gã có ý thức từ trước đến nay, ngoại trừ đánh nhau.
"Tôi tên là Lâm Mặc, chủ nhà của tôi à."
AK sửng sốt nửa ngày, mới phản ứng lại, Lâm Mặc đã sớm đứng lên, vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười ôm mèo, vẻ mặt thản nhiên.
"Akira。"
Quy tắc thứ 2 của tổ chức R, không thể tùy tiện tiết lộ tên thật của mình, nhưng chỉ trong ba giờ ngắn ngủi, vũ công trẻ tuổi của đoàn kịch Butterfly đã làm cho tay bắn tỉa trẻ nổi tiếng tiềm năng nhất của tổ chức sát thủ ngầm R
Thất thần rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro