Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Thiên Hương các khách tới đông nghịt, ngay cả trong góc cũng chật ních người. Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú lên đài

"Thiên Hương các gần đây đang tuyển hoa khôi, Chỉ Mai.... dường như là người đựa lựa chọn nhiều nhất." Trác Dực Thần nhớ lại lời đồn từng nghe tới, thấp giọng mở miệng

"Tin tức của tiểu Trác đại nhân thật linh thông, chỉ là không ngờ, tiểu Trác đại nhân còn có thú tao nhã này." Triệu Viễn Châu đổi chủ đề

"Thú tao nhã của ta là giết yêu quái lắm miệng." Trác Dực Thần cười lạnh một tiếng

Triệu Viễn Châu không chiếm được chỗ tốt, chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng

Văn Tiêu hòa giải, "Mấy ngày trước, Thiên Hương các quả thật tuyển hoa khôi, cũng oanh động Thiên Đô, chỉ là Chỉ Mai này vốn không ai để tâm, bây giờ lại là sự chú ý của mọi người, liệu có phải là Thừa Hoàng thực hiện nguyện vọng của cô ấy không."

"Đúng, cũng không đúng, Thừa Hoàng khống chế con rối Chỉ Mai giết người, đối lấy dung mạo thanh xuân của Chỉ Mai." Triệu Viễn Châu nói

Trác Dực Thần hơi nhíu mày, "Con rối Chỉ Mai giết người, vậy Bùi Tư Hằng kia lại vì sao lại xuất hiện ở hiện trường vụ án."

Văn Tiêu nhớ tới bông hoa mai ở hiện trường vụ án, suy nghĩ dần dần rõ ràng, "Ta nghĩ, kẻ giết người là Chỉ Mai, Bùi Tư Hằng là tới thu hút sự chú ý mà thôi."

"Thật thông minh, Văn Tiêu tiểu thư." Triệu Viễn Châu cười, giơ ngón cái với Văn Tiêu

Xung quanh chợt thay đổi, Triệu Viễn Châu biến sắc, vung tay lên, một thanh đoản đao bay ra, cắm vào giữa ngực Bùi Tư Hằng, hất bay Bùi Tư Hằng, vụn gỗ vung tứ tung, lại không thấy máu chảy ra

"Quả nhiên là gỗ." Triệu Viễn Châu nhìn Bùi Tư Hằng bò dậy, rút đoản đao ra, trên gương mặt cứng ngắc chỉ có ánh mắt lộ ra chút lo lắng, "Tỷ tỷ.... Tỷ tỷ gặp nguy hiểm.... Các ngươi mau đi cứu tỷ ấy...."


Bên kia, một nhân loại như Bùi Tư Tịnh, sớm đã miệng phun máu tươi, chỉ còn Anh Lỗi khổ sở chống cự, nhưng cũng bị Thừa Hoàng không ngừng đánh lui về phía sau

Thừa Hoàng cách không bóp cổ Anh Lỗi, một tay tụ yêu lực, muốn cho Anh Lỗi một kích trí mạng

Cùng lúc đó, Bạch Cửu liều mạng xông tới trước người Anh Lỗi, bảo vệ hắn, ánh sáng trắng và vàng đụng vào nhau, đập vỡ mọi thứ trên đường, ngay cả Thừa Hoàng cũng buông tay ra, liên tiếp lui ra phía sau

Bạch Cửu và Anh Lỗi bị hất bay, ngã xuống đất, Anh Lỗi che cho Bạch Cửu, trong lòng bàn tay xuất hiện vài mảnh lá

Ngay sau đấy, ba người Trác Dực Thần xuất hiện, Triệu Viễn Châu nghi hoặc nhìn lòng bàn tay mình, mình còn chưa kịp ra tay

Ánh sáng trắng này không giống yêu lực, chẳng lẽ là thần lực của Anh Lỗi ?

Cũng đúng, bán thần nhỏ tuổi một mình xuống núi, dù sao cũng phải có pháp khí gì phòng thân chứ

Chờ lúc Thừa Hoàng đứng vững, thấy Bùi Tư Hằng ôm lấy Bùi Tư Tịnh, liền biết Bùi Tư Hằng đã thoát khỏi khống chế

Triệu Viễn Châu nhìn bộ dạng chật vật của Thừa Hoàng, cười đánh tiếng, "Không ngờ tới chứ, lão già bất tử."

Thừa Hoàng cười lạnh một tiếng, "Chu Yếm ? Thật bất ngờ, vẫn vô lễ như trước đây."

"Ta cũng không biết, ngươi từ lúc nào thông đồng với Ly Luân." Triệu Viễn Châu ghét bỏ

Thừa Hoàng mặt không đổi sắc, mở miệng phủ nhận, "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."

"Đồng hồ mặt trời này là tâm can bảo bối của Ly Luân, không thể vô duyên vô cớ tặng ngươi, nói đi, các ngươi làm giao dịch gì không thể nói ra ngoài." Triệu Viễn Châu chỉ

"Ngươi đã hiểu y như thế, vậy ngươi đoán xem."

"Giúp y mở cánh cửa Côn Luân."

Lời của Triệu Viễn Châu khiến Thừa Hoàng sửng sốt, sau đó lại cười ra tiếng, "Đoán không sai, vậy ngươi...."

Trong lúc nói, Thừa Hoàng phất tay lên, ánh sáng mãnh liệt đánh về phía mọi người, mang theo sóng khí cực nóng

Trác Dực Thần lập tức mở ra kết giới bảo vệ đám Bạch Cửu, Triệu Viễn Châu và Văn Tiêu lại đồng thời ra tay tấn công Thừa Hoàng

Hai người phối hợp ăn ý, lại khiến Thừa Hoàng liên tiếp lui lại

"Thừa Hoàng, lão yêu quái sống mấy vạn năm như ngươi, không dưỡng lão ở Đại hoang, cố chấp mở cánh cửa Côn Luân, tự tiện chạy tới nhân gian làm ác, giết hại người vô tội, ngươi có biết tội không." Giọng nói của Văn Tiêu truyền rõ ràng vào tai Thừa Hoàng, trùng điệp với một giọng nói khác trong lòng y

Động tác Thừa Hoàng hơi ngưng lại, nhìn Văn Tiêu, "Cô là.... thần nữ Bạch Trạch...."

"Ngươi mê hoặc người vô tội, biến chấp niệm của bọn họ thành rối gỗ, khống chế rối gỗ giết người, tội ác ngập trời, theo ta về Tập yêu ti đền tội."

Bùi Tư Tịnh chấn động, nhất thời bừng tỉnh, hóa ra....

"Vậy thì sao." Thừa Hoàng nghiêng đầu, kéo Bùi Tư Hằng quay về bên cạnh mình, chắn ở trước mặt mình, "Vậy sau đấy thì sao, muốn giết con rối này hả giận sao ?"

Trong mắt Bùi Tư Tịnh tràn đầy phẫn hận, cố chấp đứng dậy, kéo căng cung tên

Mũi tên phá không nhắm vào Bùi Tư Hằng, lại lướt qua hai má Thừa Hoàng, không thấy vết máu nào

"Cô không nhẫn tâm, vậy để ta làm đi." Thừa Hoàng cười, đập một chưởng về phía Bùi Tư Hằng

Thoáng chốc, Bùi Tư Hằng đã biến mất

Một chút ký ức cuối cùng của Bùi Tư Hằng bay về phía Bùi Tư Tịnh, Bùi Tư Tịnh cũng ngã ngồi trên mặt đất

"Tỷ tỷ.... Sống thật tốt...."

Bùi Tư Tịnh ngây ngốc ngồi, mở lòng bàn tay, lại cái gì cũng không nắm được

Thừa Hoàng động đây, cảm thán một tiếng liền lập tức biến mất

"Chúng ta không ra được, phải không ?" Văn Tiêu nhìn Triệu Viễn Châu

Triệu Viễn Châu trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng lắc đầu, "Bây giờ người khống chế đồng hồ mặt trời là Thừa Hoàng, y không xuất hiện, quả thật khó chắc."

Bên này đám người Triệu Viễn Châu đang tìm lối ra, Bạch Cửu đang chữa trị cho Anh Lỗi và Bùi Tư Tịnh

"Khóc cái gì ?" Anh Lỗi ngồi dưới đất, ngay cả nhấc tay lên cũng đau tới nhe răng

Bạch Cửu tìm bình dược, tùy tiện lau nước mắt, hít mũi một cái, trừng Anh Lỗi, "Câm miệng, ồn muốn chết."

Anh Lỗi bĩu môi, "Không sao, không chết được đâu."

Bạch Cửu trầm mặc, cũng không để ý tới hắn nữa

Triệu Viễn Châu nhìn rối gỗ rơi đầy trên mặt đất, giơ tay niệm chú, "Hiện."

Đủ loại tiếng động vang lên, Triệu Viễn Châu nhạy bén phát hiện một con rối trong đó không có tiếng, cũng không có bất cứ phản ứng gì

Triệu Viễn Châu mím môi cười, cầm rối gỗ này trong tay

Văn Tiêu thấy vậy lại gần, "Đây là.... Đây là thần nữ đời đầu ta từng thấy trong tập tranh của sư phụ."

"Thần nữ đời đầu ? Cũng bị Thừa Hoàng lừa sao ?" Trác Dực Thần nói xong lại lắc đầu, người được lệnh bài Bạch Trạch lựa chọn, trong lòng chỉ có một mong muốn là bảo vệ sinh linh

Văn Tiêu cũng lắc đầu, "Không thể, chỉ là con rối này, trông cũng không giống như tồn tại đã lâu, chi tiết trên gương mặt cũng được vẽ lại cẩn thận...."

Nói tới đây, Triệu Viễn Châu đã giơ cao rối gỗ lên, hô to với không trung, "Lão già kia, nếu ngươi không ra, ta vặt đầu của con rối này, dẫm nó vào vũng bùn."

Qua vài giây, Triệu Viễn Châu chớp mắt, "Nếu không ra, ta hôn nó ~"

Văn Tiêu ghét bỏ nhìn Triệu Viễn Châu, thấy Triệu Viễn Châu đã đặt tới bên miệng, tuy cố tình tránh đi một chút, nhưng quả thực cũng quá khó coi

Môi Triệu Viễn Châu còn chưa chạm vào rối gỗ, đã bị một trận cát vàng đập vào mặt

"Ôi, tới rồi." Triệu Viễn Châu cười đắc ý

Thừa Hoàng tức giận, "Đáng chết, các ngươi đều đáng chết !"

Thừa Hoàng nổi trận lôi đình, không trung tụ lại lượng lớn cát vàng

Triệu Viễn Châu thầm kêu không ổn, lão già này thật sự tức giận rồi, vội vàng hô lớn, "Tiểu Trác, qua đây !"

Oán khí màu đỏ và pháp thuật màu lam giao nhau, chống lại yêu lực của Thừa Hoàng

Mà phía bên ngoài, đột nhiên xuất hiện một yêu khí màu đen mãnh liệt, đụng vòa liền triệt tiêu pháp lực hai bên

Bão cát dần ổn định lại, Thừa Hoàng đã biến mất, mà phía xa xa, xuất hiện bóng dáng của Ly Luân

Ánh mắt Triệu Viễn Châu nhìn Ly Luân mang theo săm soi, "Sao ngươi lại tới đây."

Ly Luân cắn chặt răng, áp chế mùi tanh dâng lên trong miệng

Giơ tay đưa mọi người vào ảo cảnh, ở đấy, bọn họ nhìn thấy quá khứ của Thừa Hoàng và thần nữ đời đầu

"Đồng hồ mặt trời là của ngươi, ngươi có cách đưa chúng ta ra ngoài chứ." Triệu Viễn Châu khoanh tay hỏi Ly Luân

Ly Luân thoạt nhìn không quá thoải mái, sắc mặt đặc biệt tái nhợt

"Ngươi sao vậy ?" Triệu Viễn Châu phát hiện ra điểm bất thường, muốn giơ tay kiểm tra cho Ly Luân

Lại không ngờ Ly Luân ho khan, miệng nôn ra một ngụm máu

?! Ta còn chưa đụng vào ngươi !

Triệu Viễn Châu mở to mắt, theo bản năng định đỡ lấy Ly Luân

Lại bị Trác Dực Thần giành trước một bước

Trác Dực Thần đỡ Ly Luân ngồi xuống, sắc mặt lo lắng, "Ngươi sao vậy ? Vừa rồi bị thương sao ?"

Ly Luân lắc đầu, cũng không nói gì, yếu ớt dựa vào vai Trác Dực Thần

Triệu Viễn Châu thầm trừng mắt, hay lắm, y hiểu rồi, đều là Ly Luân đang diễn kịch

Ba vạn bốn nghìn năm, sao không phát hiện ra Ly Luân biết giả vờ như vậy

Ly Luân bị thương, nhưng cũng không phải là vừa bị, cũng không tính là nghiêm trọng

Chỉ là y biết Trác Dực Thần đặc biệt mềm lòng mà thôi

Y không muốn giải thích chuyện tám năm trước lừa Thừa Hoàng mở cánh cửa Côn Luân, lại càng không muốn nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Trác Dực Thần. Truy cứu kỹ lưỡng, chuyện này lại là do y mà nên

Bạch Cửu bĩu môi, rất không thích y dựa vào lòng tiểu Trác ca, nhưng là đại phu, cậu vẫn đánh bạo tiến lên, miệng lẩm bẩm, "Ta là đại phu, ta là đại phu."

Cẩn thận nhấc tay áo Ly Luân lên, Trác Dực Thần nhìn thấy mảng da đã khô héo như vỏ cây, dưới lớp da phiếm ra ánh sáng đỏ

Bạch Cửu bị dọa sợ, phát ra tiếng hét chói tai

Ly Luân không nói gì rút tay lại, cũng không quan tâm tới cậu, nhíu mày lại, chỉ ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Trác Dực Thần, giọng nói cũng tự dưng có mùi trà, "Đau quá."

-----------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro