Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Mấy ngày tiếp theo, chỉ cần là buổi tối, chỉ cần Trác Dực Thần ở Tập yêu ti, Ly Luân đều sẽ tới

Vụ án thủy quỷ cướp dâu được phá, Triệu Viễn Châu cũng có hứng thú mời những người còn lại tới Đào nguyên cư của y

Nhưng, quan trọng nhất là, y vui vẻ ngồi trên xích đu, Trác Dực Thần phía sau sắc mặt xanh mét, đẩy xích đu từng cái một

Lúc trước hai người đánh cược, ai phá được vụ án thủy quỷ cướp dâu trước, sẽ đồng ý với một yêu cầu của đối phương. Bây giờ, thắng bại đã định

Triệu Viễn Châu lắc đầu, khó trách Văn Tiêu luôn thích chơi xích đu, hóa ra thật sự thú vị

"Dám cược, dám chịu, tiểu Trác đại nhân, sắc mặt ngươi xanh mét, không phải ngay cả chút khí lực này cũng không có chứ."

Trác Dực Thần nghe vậy, trừng mắt, tay dùng sức, thiếu chút nữa đẩy Triệu Viễn Châu ra ngoài, "Sau lưng ngươi có mắt à ? Sắc mặt ta rất tốt. Ta dám cược, dám chịu, nhưng ngươi thắng cũng không vinh quang, ngươi sớm biết Nhiễm Di phạm tội, còn cấu kết với hắn, các ngươi nên bị coi là đồng phạm."

Triệu Viễn Châu xoa cổ, "Ai nha, đầu nắng quá, đau quá, hình như có người chụp một cái mũ rất lớn cho ta."

"Triệu Viễn Châu !" Trác Dực Thần đẩy mạnh một cái, Triệu Viễn Châu lảo đảo ngã khỏi xích đu, còn chưa mở miệng liền nghe thấy một tiếng cười trầm thấp

"Thật mất mặt, đại yêu Chu Yếm." Ly Luân khoanh tay đứng trong hành lang, lại khẳng định nhìn Trác Dực Thần, "Làm rất tốt, tiểu Trác đại nhân."

? Triệu Viễn Châu nhe răng, nhìn Ly Luân không mời mà tới, lại nhìn Trác Dực Thần sắc mặt hòa hoãn xuống, hừ một tiếng, đứng dậy vỗ bụi trên người

"Vậy vẫn kém hơn ngươi, đại yêu Ly Luân." Triệu Viễn Châu nhìn thấy Văn Tiêu thò đầu ra khỏi phòng, nhấc chân đi tới chỗ Văn Tiêu, kéo Văn Tiêu rời đi

Trác Dực Thần nhìn theo Văn Tiêu, có chút khác thường, nhưng cũng đè nén xuống rất nhanh

Ly Luân thấy vậy, càng bất mãn với thần nữ Bạch Trạch

Y cứng ngắc muốn dời sự chú ý của Trác Dực Thần, "Ngươi cũng muốn chơi sao ? Ta có thể đẩy ngươi."

Trác Dực Thần mặt đỏ ửng, tức giận nói, "Hoang đường ! Ai muốn chơi xích đu chứ !"

Ly Luân mở miệng, sao lại đột nhiên tức giận vậy.... Nhưng Trác Dực Thần tức giận cũng rất đẹp

Trác Dực Thần nhấc chân muốn rời đi, Ly Luân do dự một chút, liền đuổi theo

Trong phòng, Bạch Cửu ăn no tới nấc, nói chuyện câu được câu không với Anh Lỗi

Vừa ngẩng đầu lên liền thấy Trác Dực Thần sắc mặt hồng nhuận đi tới, ngồi ở đối diện Bạch Cửu

"Tiểu Trác ca, huynh quay về rồi ! Chơi xích đu vui không ?" Bạch Cửu ngẩng đầu, hồn nhiên hỏi

Trác Dực Thần có thể lên mặt với người khác, nhưng đối với Bạch Cửu, hắn vẫn có vài phần tình thương, "Không biết."

Bạch Cửu hả một tiếng, còn muốn hỏi thêm cái gì nữa, nhưng nhìn thấy Ly Luân sắc mặt lạnh lùng ngồi xuống bên cạnh Trác Dực Thần, chỉ có thể ngượng ngùng ngậm miệng lại

Anh Lỗi không chút nào có nhãn lực, giơ tay ôm vai Bạch Cửu, kéo cậu tới, "Ai vậy ?"

Ly Luân nhấc mắt lên, y vẫn có vài phần áy náy với Anh Lỗi

Thấy mọi người không nói, lại đều nhìn mình, Trác Dực Thần mới mở miệng, "Y là Ly Luân, ừm.... người bên ngoài làm việc cho Tập yêu ti."

Gương mặt Ly Luân vốn cứng ngắc bỗng thoáng sửng sốt, ánh mắt nhìn Trác Dực Thần càng nhu hòa

"Ngươi là Ly Luân ?! Ta từng nghe gia gia nói rồi, ngươi không phải đang ở Hòe.... Ưm ưm !" Anh Lỗi nói, liền bị Bạch Cửu bịt kín miệng, lại đưa chén rượu tới bên mũi Anh Lỗi. Anh Lỗi ngửi thấy, bị dời đi sự chú ý

"Rượu này ngon không ?" Bạch Cửu hỏi

"Không tệ, không tệ, rượu hoa lựu của Thiên Hương các danh bất hư truyền, đúng rồi, sao ngươi lại tên là Bạch Tửu, sao không gọi là Hoàng Tửu ? Hoa Điêu ?"

Bạch Cửu cạn lời

Trác Dực Thần rót chén rượu, khẽ nhấp một ngụm, "Không ngờ tiểu sơn thần vừa xuống núi liền hiểu rất nhiều chuyện của nhân gian, còn biết tới Thiên Hương các ?"

Anh Lỗi cười đắc ý, "Ta còn biết Thiên Hương các đang tuyển hoa khôi, chắc chắn là rượu ngon người đẹp."

Bạch Cửu hừ một tiếng, quay đầu đi, "Ta phải nói với Văn tỷ tỷ rằng ngươi không làm việc đàng hoàng."

Anh Lỗi gấp gáp, giọng cũng cao hơn vài phần, "Ngươi...."

Bạch Cửu lại cười hì hì, "Trừ phi ngươi dẫn ta đi cùng."

Hai người cười cười nói nói, Trác Dực Thần lại không nghe nổi nữa

"Tiểu Cửu, tiểu sơn thần. Đấy không phải là chỗ tiểu hài tử nên đi." Trác Dực Thần thâm ý nói

"Ta đã hơn hai trăm tuổi rồi, không biết tiểu Trác đại nhân năm nay thọ bao nhiêu." Anh Lỗi bất mãn

Trác Dực Thần thoáng cứng người, "Hai mươi bốn, tuổi mụ."

Anh Lỗi khoanh tay lén cười, bị Bạch Cửu nhéo một cái mới ngừng

Ly Luân giống như người vô hình, thu liễm lại yêu khí, trong phòng trái lại hòa hợp quỷ dị

Mãi tới khi Bùi Tư Tịnh xuất hiện

"Thiên Đô xảy ra án mạng rồi."

Một canh giờ trước, Bùi Tư Tịnh gặp được một bóng người vô cùng quen thuộc nhưng cũng không nên xuất hiện ở đây. Sau đó, nàng nhận được một tập hồ sơ

Ly Luân thấy vậy, cũng không định ở lại lâu, y hóa hình ra vốn cũng tổn hại tới yêu lực

"Ta đi trước." Ly Luân vỗ vai Trác Dực Thần, Trác Dực Thần quay đầu lại, có lẽ vì ngồi quá gần, một mảnh lá hòe lướt qua hai má hắn, lại biến mất không thấy đâu

Mọi người cũng không để ý, gọi Triệu Viễn Châu và Văn Tiêu tập hợp lại xem hồ sơ

Hòe Giang cốc

Ly Luân mở mắt ra, da khô héo trên người lại dài thêm vài tấc như muốn cắn nuốt toàn bộ Ly Luân

Ly Luân giơ tay lên chạm vào môi, giống như ở đó còn lưu lại độ ấm trên má Trác Dực Thần

Đáy mắt sâu thẳm, nảy ra cố chấp và dục vọng chiếm hữu

Mọi người thương lượng xong liền tới hiện trường phát hiện vụ án. Gần trưa, ánh nắng chói mắt, trong phòng lại vô cùng lạnh lẽo

"Không có yêu khí." Triệu Viễn Châu nói

"Nói thừa, kiếm Vân Quang cũng không sáng." Trác Dực Thần bước nhanh tới kiếm tra

Xung quanh không có dấu vết đánh nhau, cũng không có vết máu

"Quá bình thường chính là không bình thường." Trác Dực Thần rút kiếm Vân Quang ra, vạch một phát vào người Triệu Viễn Châu

Triệu Viễn Châu ôm cánh tay, mở to mắt, "Không tới mức đấy chứ ?!"

"Mượn máu của ngươi dùng chút, ta phát hiện sau khi kiếm Vân Quang dính máu ngươi, uy lực tăng lên nhiều." Trác Dực Thần bình thản nói

Sau đấy, Trác Dực Thần cầm kiếm đi vào sân, một ánh mắt cũng không cho Triệu Viễn Châu

"A ~~~" Tiếng hét của Bạch Cửu vang vọng trời xanh

Trác Dực Thần cũng phát hiện ra thi thể trong phòng. Tử trạng quỷ dị, lòng bàn tay còn vẽ ký hiệu sừng hươu

"Sừng hươu ?" Trác Dực Thần nhíu mày lại

Triệu Viễn Châu giải thích cho Trác Dực Thần về Thừa Hoàng, mới thầm thở dài. Lão yêu quái hơn mười vạn năm.... cũng không dễ đối phó

Một bên khác

Thiếu niên ngồi cạnh bàn mở miệng, "Tỷ tỷ, đã lâu không gặp, nhớ đệ đệ không ?"

Sau một phen vật lộn, Bùi Tư Tịnh và Bùi Tư Hằng đã đánh nhau tới trong sân, nhất thời không thể phân thắng bại

Trác Dực Thần cầm kiếm Vân Quang trong tay, nhân đúng khe hở mà chen vào trận đánh

Trác Dực Thần lại gần thùng nước, giơ tay niệm chú, nước trong thùng bay lên không, hóa thành mảnh băng đập tới Bùi Tư Hằng

Trác Dực Thần và Bùi Tư Hằng đánh nhau, Triệu Viễn Châu lại có hứng thú dạy Trác Dực Thần

Trác Dực Thần không hổ với danh thiên tài, không tới một lúc đã lĩnh ngộ

Kiếm Vân Quang trong tay cộng hưởng vang lên tiếng, Trác Dực Thần cầm kiếm Vân Quang, kiếm ý trùng điệp, dường như có vô số mũi kiếm theo Trác Dực Thần mà di chuyển

Bùi Tư Hằng không kịp tránh, bị hất xa, nhanh chóng nhảy lên cành cây, thoáng cái liền biến mất

Mọi người không đuổi theo, kiểm tra một lượt hiện trường, mới quay về Tập yêu ti

Buổi tối, Trác Dực Thần đã quen với Ly Luân từ trước tới nay không mời mà tới, ngay cả thư trong tay

"Mỗi lần găp ngươi, ngươi đều đang xem mấy cái này." Ly Luân dựa vào tường, quan sát sắc mặt Trác Dực Thần

"Tập yêu ti bận rộn, cũng rất nhiều chuyện vụn vặt, chỉ dựa vào Văn Tiêu là không đủ."

Tuy Trác Dực Thần phần lớn thời gian là ở ngoài bắt yêu, phá án, nhưng cũng không phải là không hiểu những chuyện khác, giúp được cái gì, hắn đều sẽ làm

"Không mệt sao ?" Ly Luân hỏi

Kiếp trước lúc y bắt Trác Dực Thần, là lúc lệnh bài Bạch Trạch bị hủy, y bắt Trác Dực Thần lựa chọn hai trong một

Lúc đó Ly Luân cũng từng hỏi Trác Dực Thần có mệt không, muốn mê hoặc Trác Dực Thần, lại bị Trác Dực Thần phá vỡ, sát ý dâng lên, Ly Luân bị che mờ đầu óc cũng đã làm một ít chuyện sai, lại không nghĩ tới cuối cùng, ngay cả mình cũng bị kéo vào

Lần này, Trác Dực Thần suy nghĩ rất lâu, mới nói, "Mệt, nhưng cũng không mệt."

Ly Luân bất mãn, lại hỏi, "Vậy ngươi cảm thấy, người và yêu, ai tốt hơn."

Lần này, Trác Dực Thần không suy nghĩ quá lâu, "Sinh linh trong trời đất, trăm nghìn giống loại, người và yêu không có gì khác nhau, đều có thiện ác, cùng sống, cùng tồn tại."

Những lời này cũng không khác với kiếp trước

Ly Luân nhắm mắt lại, nhịn xuống suy nghĩ muốn tiếp tục hỏi trong đầu

Kiếp trước, một mặt y ghét nhân loại, nhưng cuối cùng lại yêu một nhân loại, cũng được nhân loại cứu

Y gần như đã từng chết một lần vì Đại hoang

Kiếp này, y không muốn quấn quýt quá nhiều, những thời gian này giống như trộm được, y chỉ muốn bù đắp cho Trác Dực Thần, không muốn hắn khổ như kiếp trước nữa

Cũng chỉ muốn sống vì Trác Dực Thần

------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro