Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

"Hận, mãi mãi dài hơn yêu."

"Trác Dực Thần, biến thành yêu đi, như vậy ngươi sẽ mãi mãi không thể trốn thoát, ha ha ha ha ha."

"Vì sao, dựa vào cái gì, Trác Dực Thần, rõ ràng là ngươi yêu ta." Ngón tay bóp cổ Trác Dực Thần dần ép chặt, trong mắt Ly Luân lộ ra vẻ không cam lòng, y không hiểu, trái tim Trác Dực Thần dường như mãi mãi không bị dao động

Cho dù Ly Luân cái gì cũng làm với hắn, cho dù hắn đã mềm lòng với mình, nhưng vẫn không chịu ở lại bên cạnh y

Động tác trong tay càng hung ác, Trác Dực Thần bị ép phát ra tiếng nức nở tràn đầy đau đớn

Trong lúc hoảng hốt, tóc rũ trước trán của Trác Dực Thần được Ly Luân vén lên

"Trác Dực Thần.... Ngươi yêu ta, ngươi yêu ta đi được không ?" Mũi và mắt cay xè, Ly Luân nắm tay Trác Dực Thần cầu xin, lại không nghe được câu trả lời của đối phương


"Trác Dực Thần !" Ly Luân bị giam, tu vi trăm năm thì tính là gì, huống hồ, y đã đưa yêu lực còn lại và Phá Huyễn Chân Nhãn cho Trác Dực Thần, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trác Dực Thần hóa thành một trận huyết vũ

"Ta hy vọng ngươi.... các ngươi có thể lựa chọn." Từ đó, Trác Dực Thần của nhân loại và Trác Dực Thần của yêu tộc biến mất khỏi thế gian

Máu trên mặt dần dần lạnh lẽo, Ly Luân nghĩ tới hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy, không kìm được ấn lên lồng ngực mình, Trác Dực Thần.... cười với mình sao....

Thật ngốc, cho tới lúc cuối cùng, vẫn muốn tốt với mọi người


Đau, cảm giác bị lửa đốt cháy cũng không dễ chịu, nhưng cũng vì như vậy, mới khiến Ly Luân thật sự cảm thấy y đã quay về

Quay về lần đầu tiên y gặp Trác Dực Thần, quay về trong một tiếng bại loại kia

Ly Luân đứng trên nóc thuyền, ánh mắt đảo qua mọi người, sau đó dùng ánh mắt tham luyến không chút giấu diếm nhìn Trác Dực Thần

Trác Dực Thần của nhân loại còn sống, tràn đầy hăng hái

Trác Dực Thần cảm nhận được ánh mắt của Ly Luân, nhất thời có cảm giác bị rắn độc nhìn chằm chằm, đè xuống run rẩy, nắm chặt kiếm Vân Quang trong tay

Kiếm Vân Quang dường như cộng hưởng với tâm tình của chủ nhân, lóe lên ánh sáng màu lam chói mắt

Đừng dọa hắn

Ly Luân dời ánh mắt, thả lỏng cơ thể, trái lại quay đầu nhìn Triệu Viễn Châu, "Chu Yếm, ta là kẻ bại hoại không thể nhìn thấy ánh sáng sao ? Chúng ta quen biết nhau bao lâu rồi. Ba vạn bốn nghìn năm, ngươi rốt cuộc có từng coi ta là bạn không. Chỉ vì ta giết người, giết những người giam giữ, luyện hóa yêu thú sao."

"Vậy ngươi tính là gì. Trên tay ngươi không có máu tươi của nhân loại sao ?"

"A, hay là vì phong ấn ta, cũng sẽ không có người biết là ngươi tự tay giết chết thần nữ Bạch Trạch, nghĩa muội Triệu Uyển Nhi của ngươi nữa."

Lời của Ly Luân nhấc lên phong ba, Văn Tiêu theo bản năng nhìn Triệu Viễn Châu, trong mắt mang theo nghi ngờ, lại đè nén bất an trong lòng, quay đầu lại nhìn Ly Luân

Ly Luân cũng xuống thuyền, đi tới chỗ Trác Dực Thần, khóe miệng mỉm cười, theo bước chân, phong cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi, "Nghe nói thống lĩnh của Tập yêu ti phân rõ thị phi, công minh đại nghĩa, ta là yêu, trừng phạt cái ác, nâng cao cái thiện, cứu giúp tiểu yêu, giết người bắt nạt yêu thú, có phải là tội không."

Trác Dực Thần mỉm môi, còn chưa kịp mở miệng, liền lần nữa bị Ly Luân cắt ngang, "Ta giúp ngươi tìm lại lệnh bài Bạch Trạch, liệu có thể đủ để bù lại lỗi lầm không. Để bù đắp, ta có thể làm việc cho ngươi, làm việc cho Tập yêu ti, tất cả đều nghe ngươi, tiểu Trác đại nhân."

Trác Dực Thần nghi ngờ hơi ngừng lại, ít nhất vào lúc này, Ly Luân không có sát khí, "Làm sao ta có thể tin ngươi."

Ly Luân kéo môi cười, nhấc tay lấy ra một tờ giấy phát ra ánh sáng, viết lên, "Quỷ hòe Ly Luân, tuyệt sẽ không làm hại Trác Dực Thần."

Ly Luân cắn ngón tay, ấn dấu tay xuống, lại cầm lấy tay Trác Dực Thần, vạch nhẹ một cái, đặt bên cạnh dấu tay của mình

Tờ giấy chia làm hai, hóa ra một vầng sáng chui vào người Trác Dực Thần và Ly Luân

"Vậy ngươi tin ta chưa ? Tiểu Trác đại nhân."

Trác Dực Thần kinh ngạc nhìn Ly Luân ngậm ngón tay mình trong miệng, gương mặt ửng đỏ, vội vàng rút tay lại, "Hoang đường !"

Ly Luân không quan tâm

Xúc cảm ẩm ướt, ấm áp trong miệng rất kỳ quái, Trác Dực Thần không kìm được xoa ngón tay, "Vì sao ngươi lại giúp ta."

Ly Luân khoanh tay, rũ mắt nhìn Trác Dực Thần chăm chú, "Ta muốn có một người bạn mới, bất luận là yêu hay người, bọn họ đều nói ngươi là người tốt. Ta cũng muốn ngươi."

Nói lung tung cái gì vậy, gương mặt mới hồi phục của Trác Dực Thần lại đỏ lên

Phong cảnh xung quanh tản đi, Ly Luân cảm thán một tiếng, nhìn Triệu Viễn Châu bên cạnh tỏa ra ánh sang đỏ, trong mắt đều là mất kiên nhẫn

Ly Luân đứng trước Trác Dực Thần, bóng người cao lớn, nhưng gương mặt vô tội

"Tiểu Trác." Văn Tiêu tiến lên quan sát Trác Dực Thần một lúc, mới nhẹ nhàng thở phào một hơi

"Nhớ ra chưa, thần nữ Bạch Trạch." Ly Luân niệm chú, Văn Tiêu ngã xuống đất, Trác Dực Thần hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy Văn Tiêu

Triệu Viễn Châu chậm hơn một bước, nhìn chằm chằm Ly Luân, "Ngươi đã làm gì Văn Tiêu."

Trong mắt Ly Luân đều là hai tay Trác Dực Thần đỡ lấy Văn Tiêu, nghe thấy lời của Triệu Viễn Châu, mắt cũng không nhấc lên, cười chế giễu, "A, quên mất ngươi."

Dứt lời lại là một niệm chú, nhưng lần này cũng không có ai đỡ lấy Triệu Viễn Châu

Trác Dực Thần ngẩng đầu nhìn Ly Luân, "Bây giờ nên làm sao."

Yêu khế trong tay, tuy Trác Dực Thần vẫn có chút nghi ngờ, nhưng giọng nói coi như bình tĩnh lại

"Đặt bọn họ xuống đất, chờ đi, tỉnh giấc là nhớ lại." Ly Luân hơi ngứa họng, ho khan hai tiếng

"Ngươi sao vậy ?" Giọng nói của Trác Dực Thần không có bất cứ cảm xúc gì, chỉ là câu hỏi bình thường với đồng liêu tương lai

Nhưng Ly Luân lại nhấc khóe miệng, "Quan tâm ta sao, tiểu Trác đại nhân. Hai bọn họ tỉnh giấc sẽ biết tung tích của lệnh bài Bạch Trạch, ta chờ ngươi tới gỡ phong ấn cho ta, lúc đó, ta hẵng nói cho ngươi biết."

Ly Luân nói xong, hóa thành một đám lá hòe mà biến mất, Trác Dực Thần liếc Triệu Viễn Châu, ôm Văn Tiêu quay về phòng


Bất tỉnh một ngày, Văn Tiêu mới từ từ tỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía Triệu Viễn Châu khắc chế mà tỉnh táo

"Ta đã đồng ý với Ly Luân, sau khi lệnh bài Bạch Trạch quay về sẽ gỡ phong ấn cho y, sau đấy, y sẽ tham gia vào Tập yêu ti, chuộc lỗi cho quá khứ." Trác Dực Thần nói khiến Văn Tiêu và Triệu Viễn Châu kinh ngạc không thôi

"Không được, Ly Luân...." Triệu Viễn Châu muốn nói cái gì đấy, nhưng ở dưới ánh mắt kiên định của Trác Dực Thần, chỉ phải ngậm miệng lại

"Tiểu Trác...." Văn Tiêu cũng muốn khuyên, tiếng xấu của Ly Luân truyền xa, tiểu Trác lại tâm tư đơn thuần

"Y đã ký yêu khế với ta." Tuy trong đó chỉ nói rõ sẽ không làm hại Trác Dực Thần

Trác Dực Thần nghĩ, nếu Ly Luân muốn ra tay, mình đỡ là được

"Cái gì ?" Triệu Viễn Châu thật sự sửng sốt, Ly Luân sao có thể....

Văn Tiêu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn gật đầu bày tỏ đồng ý

Ly Luân cũng không phải là hung thủ giết hại sư phụ, chuyện năm đó cũng có thể tha thứ được

Yêu khế sẽ trói buộc yêu tới khi chết, xem ra, thành ý của Ly Luân rất lớn

Huống hồ, thực lực của Ly Luân cưỡng đại, nếu có thể làm việc cho Tập yêu ti, luôn tốt hơn nhiều so với làm kẻ địch

Nghĩ như vậy, quả thực chỗ lợi nhiều hơn hại

Chắc là vậy đi....

Thần sắc Văn Tiêu phức tạp, suy nghĩ có chút lơ đãng

Vụ án của Nhiễm Di cuối cùng lấy cái chết của Nhiễm Di làm kết thúc

Trên đường quay về Tập yêu ti, bốn người Trác Dực Thần gặp được Bạch Cửu, lại mang về một bán thần bán yêu tên là Anh Lỗi


Hòe Giang cốc

Tuy Ly Luân đã đồng ý với Trác Dực Thần sẽ không gây chuyện, nhưng cả ngày ở Hòe Giang cốc cũng nhàm chán

Nhắm mắt lại, y hóa thành một đám lá hòe bay về phương xa

Tập yêu ti

Trác Dực Thần vừa tắm xong, khoác áo đọc hồ sơ, chợt nghe thấy ở cửa truyền tới động tĩnh, tiếp đấy là tiếng cửa mở ra

Một người giả dạng là thị vệ đi tới. Đồng tử Trác Dực Thần hơi động đậy, kiếm Vân Quang trên bàn bắt đầu phát sáng

"Ly Luân ?" Hai mắt Trác Dực Thần chua xót, thấy người trước mặt thay đổi bộ dạng

Ly Luân một thân hắc y, tùy tiện ngồi đối diện Trác Dực Thần, không biết là trời sinh hay vì không thích ánh nắng, da Ly Luân rất trắng, lộ ra chút khác thường và bệnh tật

"Ta nhớ bạn của mình, có thể tới gặp không ?"

Tay Trác Dực Thần nắm chặt lại buông ra, kháp lại hồ sơ trên bàn, "Được."

Ly Luân cũng không nói gì, chống cằm nhìn chăm chú Trác Dực Thần

"Chúng ta vốn nên đi núi Côn Luân sửa lại lệnh bài Bạch Trạch hẵng gỡ phong ấn cho ngươi, nhưng bị vụ án mới trì hoãn, ngươi chờ thêm chút nữa." Trác Dực Thần nhìn vào mắt Ly Luân, giải thích

"Ừ, ngươi nhớ tới ta là được rồi." Ly Luân chỉ cảm thấy nhìn Trác Dực Thần thế nào cũng không đủ

Nếu có thể ăn thì tốt rồi, Ly Luân nghĩ, nụ cười cũng không khỏi mang theo quỷ dị, âm u

Trác Dực Thần nhướn mày, trì độn nữa cũng phát hiện ra Ly Luân không thích hợp

"Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì ?"

"Ngươi rất đẹp." Ý cười của Ly Luân càng sâu

Trác Dực Thần lui về phía sau nửa bước, muốn tránh ánh mắt của Ly Luân

Hoang đường

Chắc chắn là bị nhốt tới hỏng đầu rồi

Quả nhiên không phải là thứ tốt gì

-----------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro