10
Mạnh Tử Nghĩa nghe được giọng của Lý Quân Nhuệ liền run lên.
Đời trước của cô không xảy ra chuyện này, cũng không biết sẽ có trừng phạt gì, lỡ như lại cắn cô, vậy việc chụp ảnh cuối tuần cũng không thể diễn ra.
Trở về cầu tình?
Kỳ thật Mạnh Tử Nghĩa đã từng cầu tình rất nhiều lần vào đời trước, khi đó khóc đến rối tinh rối mù, không quan tâm hình tượng mà cầu xin hắn giải thoát cho cô.
Đến chuyện giường chiếu cô cũng khóc lóc xin tha.
Đời này vẫn chưa từng chân chính cầu.
Trong lòng Mạnh Tử Nghĩa có chút hoang mang rối loạn, cảm thấy việc này không thể dễ dàng cho qua, trong nhận thức của cô, Lý Quân Nhuệ cũng không phải là dạng người gì tốt.
Phòng khách một mảnh yên tĩnh.
Mạnh gia không nghĩ rằng Lý Quân Nhuệ sẽ hung tàn như vậy, trong nháy mắt đã liên tưởng đến những tin tức được truyền ra.
"Này...... Đây là hiểu lầm." Mạnh Lập Hoa ngốc lăng mới lấy lại tinh thần, "Mạnh Mạnh, con về cùng Lý thiếu, sau này không nên nháo đòi về."
Hắn đưa mắt ra hiệu cho cô.
Nhìn bộ dạng này của Lý Quân Nhuệ, sợ rằng vì nghĩ bọn họ muốn đưa Mạnh Tử Nghĩa về, nên mới thẹn quá thành giận, tốt nhất là nên nhanh chóng tiễn Mạnh Tử Nghĩa đi.
Đối vời lời của hắn, Mạnh Tử Nghĩa cũng hết nói nổi.
Rõ ràng là Mạnh Minh Nhã cùng Trần Mẫn Quyên một hai phải đem cô về, nếu không phải bên ngoài cô vẫn là con gái nuôi của bọn họ, cô cũng sẽ không về.
Đây cũng không phải là lúc xé rách mặt.
Mạnh Lập Hoa đi theo phía sau nhóm người chú Trần, nhìn chiếc siêu xe rời đi, giương giọng nói: "Lý thiếu đi thong thả."
Thấy người Lý gia biến mất trong bóng tối, tất cả mọi người nhịn không được thở ra một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Sau khi vào nhà, sắc mặt Mạnh Lập Hoa liền lạnh xuống, "Sao lại thế này, các người đem Mạnh Tử Nghĩa về sao không nói với Lý gia?"
Nếu Lý gia mà tức giận, vậy là xong đời.
"Cái này cũng phải nói sao?" Mặt Trần Mẫn Quyên trắng toát, mở miệng nói: "Mạnh Tử Nghĩa bên ngoài cũng là con gái nuôi của chúng ta a, trở về không phải là đạo lý bình thường sao?"
"Bây giờ nó ở Lý gia, chính là người của Lý gia." Mạnh Lập Hoa chỉ ngón tay, cuối cùng hận sắt không rèn thành thép, "Mang về còn không nói một tiếng, lấy tính tình của Lý thiếu, tôi đoán việc này cũng không đơn giản như vậy."
Mạnh Minh Nhã đi lên ôm cánh tay hắn, quơ quơ nói: "Ba, sao có thể nghiêm trọng như vậy, hơn nữa ba nhìn Mạnh Tử Nghĩa bị ngược đãi đi, vừa thấy liền biết Lý gia không đem nó để trong lòng."
Cô ta chính là nhìn chằm chằm Mạnh Tử Nghĩa.
Miệng vết thương kia hình như đã đóng vảy, sau đó bây giờ lại chảy máu, khẳng định là Lý Quân Nhuệ làm.
Ở chung với ác ma, có thể có gì tốt đẹp?
"Ba, người cứ yên tâm." Mạnh Minh Nhã thả lỏng lại, "Đừng nói đến nó, thật mất hứng, buổi tối tốt đẹp cũng đã bị phá hỏng."
Mạnh Lập Hoa nghĩ nghĩ cũng thấy vậy, vỗ vỗ đầu Mạnh Minh Nhã, "Con nói rất đúng, bất quá cũng không thể mất cảnh giác."
Hắn nhớ lúc đó Lý Quân Nhuệ cũng chỉ liếc mắt nhìn Mạnh Tử Nghĩa một cái, cảm xúc cũng không có đặc biệt, sợ là thật sự không thèm để ý, chỉ là dục vọng chiếm hữu đối với đồ của mình mà thôi.
Hắn đúng là cho rằng Mạnh Tử Nghĩa đối với Lý Quân Nhuệ chỉ là đồ sở hữu.
Sau khi về đến Lý gia, Mạnh Tử Nghĩa liền bắt đầu sợ hãi.
Lý Quân Nhuệ vẫn luôn không nói chuyện, chỉ là cả người hắn đều mang áp suất thấp kêu gào "Tôi đang không vui".
"Xảy ra chuyện gì?" Mẹ Vương túm chặt chú Trần, nhỏ giọng hỏi: "Có phải ông đã chọc thiếu gia tức giận?"
Chú Trần nòi: "Chúng ta vừa về từ Mạnh gia."
Mẹ Vương lập tức hiểu, vội vàng đuổi theo, chuẩn bị hỏi Mạnh Tử Nghĩa một chút, đã thấy Lý Quân Nhuệ kéo Mạnh Tử Nghĩa vào phòng, cửa đột nhiên đóng lại.
Rầm một tiếng.
Trong phòng, Mạnh Tử Nghĩa cúi đầu, do dự nửa ngày mới mở miệng: "Lý Quân Nhuệ, anh có muốn ăn... ăn kẹo không?"
Cô đột nhiên bật ra lời này.
Lý Quân Nhuệ giận quá hóa cười, "Lúc này còn hỏi tôi muốn ăn kẹo hay không, có phải em muốn ngâm mình trong hũ kẹo, cả ngày trừ ăn kẹo chính là ăn kẹo?"
Mạnh Tử Nghĩa bị hắn nói vậy, không đáp.
Lý Quân Nhuệ lôi kéo cô ngồi xổm xuống, ghé vào trên đùi hắn, bị bắt ngửa đầu nhìn hắn, "Em có biết mình sai chỗ nào không?"
Mạnh Tử Nghĩa cơ trí mở miệng: "Không về nhà."
Nghe vậy, Lý Quân Nhuệ cười lạnh một tiếng, khóe môi gợi lên một độ cong, mang chút theo ý nghĩa nguy hiểm, "Là vì vậy?"
Mạnh Tử Nghĩa nghĩ nghĩ, "Tôi không thông báo cho anh."
Lý Quân Nhuệ miết cằm cô, bụng ngón tay đặt trên khóe môi Mạnh Tử Nghĩa nhẹ nhàng vuốt ve, cảm xúc mềm mại như sữa bò cùng tơ lụa.
Mạnh Tử Nghĩa một chút cũng không dám động.
Cánh tay đặt sau lưng của cô bị kéo ra, Lý Quân Nhuệ lật qua, hung ác nói: "Bây giờ em là người của tôi, dù bị thương cũng chỉ có thể do tôi làm."
Hắn rất ít khi có bộ dáng tức giận.
Mạnh Tử Nghĩa nhỏ nhẹ nói: "Biết rồi."
"Đây là do tôi tự làm ra." Cô lại nhỏ giọng nói: "Lý Quân Nhuệ, anh đừng tức giận."
Giọng nói người con gái mềm mại như lông chim, dường như quét lên đến đầu quả tim, làm tâm hắn ngứa ngáy.
Lý Quân Nhuệ nhắm mắt lại.
Sau một lúc lâu, Mạnh Tử Nghĩa không biết hắn lấy đồ từ đâu ra, ấn lên miệng vết thương trên tay cô, là thuốc sát trùng, động tác trơn tru mà cẩn thận.
Lòng bàn tay hắn nóng hổi, truyền đến da thịt cô.
Lỗ tai Mạnh Tử Nghĩa nhịn không được đỏ lên, cúi đầu nhìn trộm động tác Lý Quân Nhuệ, nhìn băng cá nhân dán lên miệng vết thương.
Mỗi lần ngón tay đụng đến làn da, hô hấp của cô sẽ căng thẳng lên, trong đầu đều là hình ảnh đời trước Lý Quân Nhuệ vuốt ve thân thể cô.
Bởi vì đời trước cô sống không tốt, thân thể Mạnh Tử Nghĩa trời sinh lạnh lẽo, mùa đông thì tay chân đều lạnh, cần phải ôm bình giữ nhiệt mới chịu được.
Mà Lý Quân Nhuệ thì khác, khi nóng khi lạnh, mỗi lần đều sẽ trái ngược với cô, mỗi khi ôm lấy cô đều rất thoải mái.
Cuối cùng sẽ là ý loạn tình mê.
Mạnh Tử Nghĩa càng nghĩ càng khẩn trương, sau khi xong việc vội vàng rút tay về.
Lý Quân Nhuệ nhíu mày hỏi: "Em sợ tôi?"
Mạnh Tử Nghĩa đương nhiên lắc đầu, "Không sợ."
Cô biết Lý Quân Nhuệ sẽ không để cô chết, không có ai đối với cô tốt hơn hắn, tuy rằng phương diện nào đó không thích được, nhưng cô thực sự không sợ hắn.
Lý Quân Nhuệ híp mắt nhìn cô, "Tôi cũng không ăn thịt em."
Anh sẽ. Mạnh Tử Nghĩa nghĩ thầm.
Đương nhiên loại lời này cô không dám nói ra, cho nên chỉ là một mặt gật đầu, phụ họa câu nói vừa rồi của hắn.
Mạnh Tử Nghĩa nói: "Tôi thật sự không sợ anh."
Lý Quân Nhuệ duỗi tay sờ sờ tóc cô, ngón tay xuyên qua mái tóc đen, đối diện với ánh mắt cô gái.
Cô nói thật.
Hắn tin.
Đến cuối tuần, Thượng Từ Từ mang dụng cụ chụp ảnh đến.
Chụp ảnh ở một studio chủ đề trong Ninh thành, bên trong đều là kiến trúc kiểu châu Âu, màu hồng nhạt cùng xanh dương đúng là rất hợp ý con gái, vừa vặn phù hợp với váy lolita của cô.
Buổi sáng Mạnh Tử Nghĩa cùng Thượng Thần cùng nhau đến.
"Chị sẽ trang điểm cho em trước." Thượng Từ Từ nói: "Quần áo đều là mới, rất sạch sẽ... Làn da của em thật tốt, cảm giác không cần trang điểm cũng rất đẹp."
Các cô thuê một phòng nhỏ chuyên dụng để trang điểm, kế bên là giá áo treo đủ bộ váy, vải dệt tinh xảo, thiết kế ưu nhã, xinh đẹp làm người khác không rời mắt.
Mấy nữ hài tử ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cảm thán nói: "Ai, thật mong chờ để thấy Mạnh Tử Nghĩa mặc chúng vào."
Mạnh Tử Nghĩa nhắm hai mắt, "Rất nhanh sẽ thấy."
"Đều chờ không kịp, lát nữa chụp ảnh thì em sẽ đẹp nhất." Sau khi chụp còn phần hậu kì có thể photoshop, không phải vấn đề lớn.
Khi các cô còn đang ríu rít nói chuyện sớm, bên ngoài có người đẩy cửa.
"Ai a, ai khóa cửa lại vậy?"
Nữ sinh phụ trách hậu kỳ đứng lên, "Tôi đi mở cửa."
Sau khi mở cửa nhìn thấy nữ sinh mang giày cao gót, nói: "Xin lỗi, gian phòng này chúng ta đã thuê rồi."
"Thuê rồi?" Cô gái thăm dò nhìn vào.
Cô gái làm hậu kỳ không kịp ngăn cản, bị cô ta đẩy gật đầu một cái, thật nhanh dùng thân thể ngăn lại, đem cô ta đẩy ra, nhịn không được nói: "Có biết chú ý ** a?"
"Ai mà không có đạo đức như vậy?" Lâm Thu Thu nói rồi định đi ra.
Các nữ sinh bên ngoài hừ một tiếng, ba bước liền rời khỏi phòng.
Mãi đến khi đi được mười mét, Trương Tuyết mới nói: "Minh Nhã, hình như mình vừa thấy em gái cậu ở trong."
Mạnh Minh Nhã ngồi đối diện gương trang điểm, "Ai?"
"Mạnh Tử Nghĩa a." Trương Tuyết nói: "Mình thấy Lâm Thu Thu cũng ở đó, hình như Mạnh Tử Nghĩa trang điểm, không biết đang làm cái gì, bên trong còn có rất nhiều bộ quần áo."
Các nữ sinh nói: "Đều không có nhãn hiệu, sao có thể so sánh với Minh Nhã cao quý, Minh Nhã của chúng ta chính là bạch phú mỹ."
Mạnh Minh Nhã vừa lòng mà cười, nâng nâng cằm.
Cô ta nghĩ lại có chút hiếu kỳ hỏi: "Sao em gái của mình lại ở đây, chẳng lẽ có chuyện gì? Có khi nào bị người khác lừa hay không?"
"Cậu đừng quan tâm đến."
"Bị lừa là xứng đáng."
Mạnh Minh Nhã lo lắng nói: "Tốt xấu gì cũng là em gái mình."
Trương Tuyết cảm khái nói: "Minh Nhã cậu quá tốt bụng, cậu không thấy cô ta rất lãnh đạm với mình sao, đừng quan tâm đến, hôm nay chúng ta đến đây là để chơi mà."
Các nữ sinh gật gật đầu, Mạnh Minh Nhã bất đắc dĩ mà đồng ý.
Trong phòng, Mạnh Tử Nghĩa đã trang điểm rất tốt, Thượng Từ Từ đã mời người chuyên trang điểm theo phong cách hoa đào, phối màu mưới phần nữ tính, hơn nữa bản thân Mạnh Tử Nghĩa tuổi nhỏ, giống như yêu tinh hoa đào, làm người khác kinh diễm.
"Mạnh Mạnh cậu thật đẹp, nhanh đi thay quần áo đi."
"Mình đã chờ không kịp rồi."
Mạnh Tử Nghĩa mím môi cười, thay một bộ váy nhỏ, Thượng Từ Từ chuẩn bị thật tốt, sau đó lôi kéo cô đi ra.
Các cô gái nhỏ cùng nhau ra ngoài.
Mạnh Tử Nghĩa đứng bên dưới lâu đài, cầm một tùi xách kiểu tiên nữ, căn bản không cần làm ra tư thế gì cũng rất đẹp, dường như đã kích thích linh cảm cho nhiếp ảnh gia, tiếng chụp hình không hề dừng lại.
"Sườn mặt, đúng đúng."
"Xoay qua, đi vài bước."
"Cứ như vậy..."
Sau khi chụp xong một bộ váy cũng đã qua vài tiếng.
Cái váy cuối cùng có mang đai lưng, Thượng Từ Từ còn chuẩn bị tai thỏ, khi Mạnh Tử Nghĩa đeo lên có chút xấu hổ.
Cô sờ sờ một chút, tai thỏ liền giật giật, thở dài, đi ra ngoài, không nhịn được đi lại vài vòng.
Đúng lúc này, khóe mắt cô nhìn thấy một người.
Lâm Thu Thu thấy cô dừng lại, "Làm sao vậy?"
Mạnh Tử Nghĩa xách váy, nghi ngờ nói: "Người vừa đi qua hình như là Mạnh Minh Nhã."
"Không phải chứ." Lâm Thu Thu nhìn theo, chỉ thấy một đôi tình lữ, "Không thấy, chắc cậu nhìn lầm rồi."
Mạnh Tử Nghĩa không nói gì, chỉ âm thầm ghi tạc trong lòng.
Sau khi chụp xong, nhiếp ảnh gia cho các cô nhìn ảnh, nhịn không được khen ngợi: "Chỉ nhìn thôi cũng đã muốn mua, thật là đẹp mắt."
Rất nhiều người bên ngoài đẹp hơn trong ảnh, hoặc là trong ảnh đẹp hơn bên ngoài, nhưng hai bên đều đẹp lại rất ít người, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn, mềm mại trắng nõn như trứng gà.
"Đừng khen nữa." Mạnh Tử Nghĩa đỏ mặt.
Vài người vui vẻ về phòng, nửa đường nhìn thấy cửa đang mở, sắc mặt biến đổi, khoá cửa bị phá hỏng rồi.
Thượng Từ Từ đi vào trước, lọt vào tầm mắt là từng mảnh quần áo nhỏ, từng đoạn, ngay cả giá áo cũng bị đẩy ngã trên mặt đất.
Cô hét lên một tiếng: "Quần áo đều bị phá hết!"
Mạnh Tử Nghĩa chạy nhanh chạy tới, nhìn đến cảnh tượng trên đất, hoảng sợ: "Sau khi chúng ta rời đi đã có người phá hư."
Nhưng ai lại phải phá hỏng chúng?
Phòng này được khóa lại, hơn nữa người bình thường đẩy cửa vào không được sẽ rời đi, khi các cô đổi bộ váy cuối cùng thì vẫn ổn, bây giờ lại xảy ra chuyện.
Không đến một tiếng đồng hồ.
"Ai lại ác độc như vậy?"
"Ngọa tào, lần đầu tiên tôi thấy việc này, người cũng thật xấu xa."
Bộ váy lúc Mạnh Tử Nghĩa mặc đi bị cắt thảm nhất, cơ bản không nhìn ra được bộ dáng ban đầu, không chỉ bị cắt qua, còn bị nhét vào thùng rác.
Kiểu đối xử đặc biệt này, cô lập tức nhớ đến trước khi chụp, nhìn thấy bóng dáng giống Mạnh Minh Nhã ở đây.
Mạnh Tử Nghĩa bình tĩnh mở miệng: "Chúng ta tìm camera an ninh."
"Ân, chắc chắn máy quay sẽ quay được." Thượng Thần sắc mặt cũng lạnh đi, "Nhưng quần áo của cậu, lát nữa làm sao cậu về nhà?"
Thượng Từ Từ nói: "Hay em cứ mặc cái váy này đi."
"Sao vậy được." Mạnh Tử Nghĩa lắc đầu, hai cái tai thỏ trên đầu đung đưa qua lại, "Quá... xấu hổ rồi."
Lâm Thu Thu cũng nói theo: "Sao lại không được, cậu ăn mặc đẹp như vậy, hơn nữa cũng có rất nhiều người mặc váy lolita ra ngoài, lát nữa chỉ cần tháo tai thỏ xuống."
Thật ra cũng không còn biện pháp nào khác.
Mạnh Tử Nghĩa nghĩ nghĩ, đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro