Huyền Vệ Ngọc
tháng ngày ở thục quốc nói ra chân thực rất nhàm chán , ngày ngày cùng tẩu tử so kỳ nghệ , nếu không sẽ là đọc sách , bất quá hoa viên chính giới hạn tôi có thể đi .
duyên phận quả nhiên là thứ kỳ lạ nhất , ở thục quốc này , vào lúc không ngờ đến nhất , tôi gặp Huyền Vệ Ngọc .
vốn tôi nghĩ rằng Huyền Vệ Ngọc gia thế nếu không phải công chúa cũng có thể là quận chủ , lại không nghĩ qua Huyền Vệ Ngọc là là thục quốc Tĩnh vương tiểu thiếp .
chẳng qua , vị tiểu thiếp này vô cùng được sủng ái , sinh ra nhị hài nhi cho vị kia tĩnh vương , bất quá , nàng gia thế phải nói đối với tôi kém hơn không dưới mười lần .
nàng là dòng đích nữ của Ngân quốc chi vương , sống trong nhung lụa , mười ngón tay không dính nước , năm đó nàng so với tẩu tử gia thế có thể nói ngang nhau .
thế nhưng , tứ niên truy , Thục quốc đem quân bắc chinh , mà Thục quốc lại là đồng minh nhiều năm của Sở quốc nhờ hôn ước của Minh Diệp trưởng công chúa , khi đó Ngân quốc bị diệt cũng không ai dám phản bác .
ngày ấy , tôi còn nhớ rõ , nhân quốc chìm trong biển lửa . Cuộc sát phạt của thục quốc tĩnh vương quả thực vô cùng đáng sợ , khi máu của những người dân vô tội nhuốm lên mặt Huyền Vệ Ngọc , nàng đã ngất đi trong lời ca thán vang vọng tận thiên thu.
tôi cũng từng vài lần gặp nàng trong các buổi hồng môn yến , nàng chân thực rất mỹ lệ , tựa như đóa mẫu đơn yêu kiều vừa đến cập kê .
giờ , nàng dung mạo so với năm xưa không khác mấy phần , chỉ là ánh nhìn ngây thơ năm nào chỉ còn nỗi tuyệt vọng đến cùng cực .
tôi hiểu cảm giác của nàng , nàng và tôi là giống nhau , cùng bị ép buộc một hôn ước mà tâm tư vốn không nghĩ đến . chỉ là , tôi không ngây thơ như nàng .
tôi biết trần quốc sẽ ép buộc thái tử với một vị sở quốc công chúa nào đó , mà tôi là lựa chọn tốt nhất , thế nên tôi đã rời đi , tôi biết bọn họ hội không thể làm gì đối sở quốc .
nàng không giống tôi , cũng không giống trần an , trần an có thể tuẫn tiết vì sở quốc , nhưng huyền vệ ngọc không thể . nàng quá khát vọng sống , dù là nô bộc hay tiện thiếp , nàng đều có thể làm .
tôi cuối cùng quyết định gửi một cái phong thư cho sư huynh , hẹn canh hai đến huyền vệ ngọc gian phòng .
chính tôi cũng không biết vì sao chính mình lại thích cái trò leo trèo đêm trăng như vậy , chẳng qua nhờ kinh nghiệm lần trước cũng không tính quá mức chật vật .
đến gian phòng huyền vệ ngọc , tôi không nghĩ qua lại quá mức đơn giản , chỉ là một chiếc giường cùng một cái bàn cũ kĩ , huyền vệ ngọc cùng thục quốc tĩnh vương đang ở trên giường , sau rèm ngọc chính những tiếng rên rỉ , khiến tôi không khỏi đỏ mặt tía tai
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro